Chương 21

Trịnh Tú Nghiên tức giận, Lâm Duẫn Nhi hoảng sợ. Lâm Duẫn Nhi liên tục gọi điện thoại, điện thoại gọi được, lại không có người tiếp, cuối cùng di động của Lâm Duẫn Nhi hết pin nên tắt máy. Lâm Duẫn Nhi nhìn màn hình đen ngạc nhiên, lại nóng nảy, buồn bực đem di động bỏ vào trong túi, vội vã trở về trường quay. Khi nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên vẫn trên đài diễn tập bình thường, Lâm Duẫn Nhi có loại ảo giác, hình như Trịnh Tú Nghiên vẫn đang bận rộn diễn tập, căn bản là không có gọi điện thoại cho cô. Nhưng mà, vừa rồi trên điện thoại rõ ràng hiện lên là Trịnh Tú Nghiên gọi tới. Để xác định, Lâm Duẫn Nhi lấy điện thoại ra, lấy đồ sạc pin, tìm ổ cắm nạp điện, nóng vội đợi chưa được hai phút liền khởi động máy, vội vã xem lại nhật ký cuộc gọi, trên màn hình rõ ràng hiện rõ tên của Trịnh Tú Nghiên. Lâm Duẫn Nhi lại nhìn Trịnh Tú Nghiên đang trên đài tươi cười trò chuyện với người MC, lại ngẩn ngơ xuất thần.

Diễn tập cuối cùng cũng kết thúc. Trịnh Tú Nghiên đi xuống đài, liếc cũng không liếc Lâm Duẫn Nhi một cái liền đi qua bên người cô, hoàn toàn không có đụng vai làm cho Lam Duẫn Nhi trong lòng rất khó chịu, ngơ ngác đứng ở đó, quên luôn phải đi theo, im lặng cảm nhận cảm giác khó chịu xa lạ kia.

Trịnh Tú Nghiên cố ý không nhìn đến sự tồn tại của Lâm Duẫn Nhi, cố ý lướt qua cô. Nàng muốn cho Lâm Duẫn Nhi biết là nàng đang giận cô, nhưng lúc đi lướt qua Lâm Duẫn Nhi, lòng của nàng cũng cực kỳ không thoải mái. Nàng vốn tưởng rằng đối xử như thế với Lâm Duẫn Nhi sẽ có thể cảm thấy sự vui vẻ của việc trả thù, nhưng không có. Lòng của nàng thấy khó chịu, nàng bỗng nhiên nhận ra, điều này không phải là điều trái tim mình muốn, nàng bỗng nhiên phát hiện, muốn trong lòng dễ chịu, trừ phi nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi cười với nàng, mà không phải là vẻ mặt u buồn, là hai người vui vẻ bên nhau chứ không phải chiến tranh lạnh. Nhưng là, nàng sao có thể cùng cô vui vẻ bên nhau? Nàng không thể trao quá nhiều tình cảm cho Lâm Duẫn Nhi, tuyệt đối không thể. Cho nên, nàng quyết định, vẫn là để lòng mình khó chịu đi! Một ngày nào đó, Lâm Duẫn Nhi sẽ không còn mang đến cho nàng cảm giác khác thường nào nữa.

Qua loa ăn cơm, Trịnh Tú Nghiên tranh thủ thời gian trang điểm, thay quần áo. Chỉ còn vài phút nữa là đến tiết mục múa mở màn cho chương trình giải trí rồi, nhóm MC đã ở phía sau sân khấu chuẩn bị, Trịnh Tú Nghiên chuẩn bị xong, thản nhiên lên tiếng, "Đi thôi". Bước khỏi phòng trang điểm, Lâm Duẫn Nhi vội vã đuổi theo, đi qua một hành lang dài, mọi người đi đến hậu trường. Hậu trường cùng nơi quay cách một cửa lớn, Trịnh Tú Nghiên sẽ từ cửa này đi vào, mà cửa thì ở bên trái sân khấu biểu diễn, đi lên sân khấu còn cách chừng mười thước. Mười thước này phải nhờ Lam Duẫn Nhi và Trần Bân bảo vệ tốt Trịnh Tú Nghiên, vì khó mà bảo đảm người hâm mộ sẽ không đến đây vây lấy Trịnh Tú Nghiên. Tuy đài truyền hình cũng đã sắp xếp vài bảo vệ hộ tống, nhưng mà vệ sĩ của Trịnh Tú Nghiên cũng không thể tùy tiện, đây là công việc của họ, là chức trách của họ.

Trịnh Tú Nghiên thường xuyên trải qua việc bị người hâm mộ vây lấy, dưới sự nhiệt tình cũng tàng ẩn nguy hiểm. Trước kia dù cho có vài người vệ sĩ bảo vệ trái phải thì quần áo của nàng cũng bị kéo lại, tay cũng bị cào trầy. Tuy nàng rất cảm kích trước sự yêu mến của người hâm mộ, nhưng đối với việc hâm mộ điên cuồng cũng bội phần không biết làm sao. Đứng ở trước cửa, Trịnh Tú Nghiên bỗng nhiên xoay người lạnh lùng nói với Lâm Duẫn Nhi: "Cô đừng theo vào, đến tối hãy vào." Tuy Trịnh Tú Nghiên giận Lâm Duẫn Nhi, tuy nàng cố tình không nhìn đến Lâm Duẫn Nhi, nhưng mà trên người Lâm Duẫn Nhi có vết thương, nàng không thể không để ý.

Lâm Duẫn Nhi nghiêm túc nhìn Trịnh Tú Nghiên, thật tình nói một câu: "Đây là công việc của tôi." Tiếp đó, dời tầm mắt, không nhìn đến nàng.

"Cô đợi ở trong này, đây là mệnh lệnh." Nếu cấp trên đã sắp xếp Lâm Duẫn Nhi làm vệ sĩ của Trịnh Tú Nghiên thì Trịnh Tú Nghiên chính là thượng cấp của Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi phải làm theo ý của Trịnh Tú Nghiên. lâm Duẫn Nhi biết Trịnh Tú Nghiên vì sao không cho cô cùng vào, tuy biết đối phương có ý tốt, nhưng cô không thể làm theo lời của Trịnh Tú Nghiên. Ngoài việc đây là công việc của cô thì cô vẫn muốn tự mình hộ tống nàng đi vào, chính mắt nhìn thấy nàng thuận lợi lên sân khấu. Cho nên Lâm Duẫn Nhi cũng không để ý tới Trịnh Tú Nghiên lạnh giọng, cứ làm bộ như không nghe thấy.

"Cô..." Trịnh Tú Nghiên bị Lâm Duẫn Nhi không thèm chú ý mà tức giận. Nghe đến trong trường quay có tiếng truyền đến của người chủ trì, Trịnh Tú Nghiên nóng vội, rất nhanh sẽ đến phiên nàng lên sân khấu, nàng không có nhiều thời gian thuyết phục Lâm Duẫn Nhi ở lại, gấp gáp, vẻ mặt giận dữ hiện rõ ra ngoài, "Mặc kệ cô có nghe lời hay không, tóm lại cô ở tốt trong này cho tôi. Nếu cô đi theo vào, thì từ nay cô đừng đi theo tôi nữa."

"Nếu không thể hộ tống cô đi vào, tôi sẽ không có tư cách ở lại bên cạnh cô. Bảo vệ cô an toàn là trách nhiệm của tôi." Lâm Duẫn Nhi cũng không bị Trịnh Tú Nghiên dọa, nếu không cho cô theo vào, thì cô còn làm vệ sĩ cái gì nữa? Cô còn ở lại bên cạnh Trịnh Tú Nghiên làm gì nữa? Mặc kệ là Trịnh Tú Nghiên có cho cô đi theo vào hay không, cô không quan tâm, chỉ cần cô vẫn là vệ sĩ của Trịnh Tú Nghiên, cô sẽ bảo vệ thật tốt cho nàng.

Trịnh Tú Nghiên còn định nói thêm gì đó, cửa bỗng nhiên mở ra, từ trường quay truyền ra một tràng tiếng hét chói tai. Trịnh Tú Nghiên biết nàng phải đi vào, không thể ở lại, cũng không có thời gian cùng Lâm Duẫn Nhi tranh cãi. Nàng biết giờ cũng không thể thuyết phục được Lâm Duẫn Nhi ở lại, một khi đã vậy, không có biện pháp, nàng chỉ có thể đưa tay kéo Lâm Duẫn Nhi đến gần bên người, sau đó trên mặt cố nở nụ cười, cất bước đi vào. Cô nhất định phải đi theo tôi, tôi cũng chỉ có thể bảo vệ tốt không để cho cô bị thương. Bởi vì ở gần Trịnh Tú Nghiên, so với đi ngăn fan hâm mộ ào tới an toàn hơn, ít nhất còn có mấy tay bảo vệ bảo hộ hai người.

Quả nhiên như dự đoán, cửa vừa mở, Trịnh Tú Nghiên đi thẳng vào trường quay, trong trường quay liền như muốn nổ tung. Một hàng fan hâm mộ ở phía trước lập tức ào đến, miệng thét chói tai, la lên tên của Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi mặc dù đã thấy tình cảnh này trên tivi, nhưng chưa từng thật sự trải qua lần nào nên lập tức thấy choáng. Nhóm bảo vệ của đài truyền hình lập tức làm hàng rào người, cố gắng ngăn fan hâm mộ xông đến. Nhưng mà người ùa đến thật sự rất nhiều, lực lượng đông đảo làm cho hàng rào bảo vệ bị lung lay, vòng tròn bao lấy Trịnh Tú Nghiên cũng càng nhỏ lại. Trịnh Tú Nghiên nắm chặt tay Lâm Duẫn Nhi, lại kéo cô vào người, thấp giọng nói bên tai Lâm Duẫn Nhi: "Đừng sợ, đi theo tôi!" Thấy Lâm Duẫn Nhi ngơ ngác nhìn fan hâm mộ, Trịnh Tú Nghiên biết Lâm Duẫn Nhi chưa từng thấy qua cản này, kinh ngạc cũng là bình thường, lúc trước chính nàng lần đầu tiên bị vây lấy cũng giật mình không biết làm thế nào mới phải.

Trịnh Tú Nghiên nói nhỏ cùng lực độ trên tay truyền đến làm Lam Duẫn Nhi đang ngơ ngác bỗng bừng tỉnh. Lâm Duẫn Nhi trong lòng bàn tay dùng chút sức, gắt gao bắt lấy tay của Trịnh Tú Nghiên nhẹ kéo đi, đem Trịnh Tú Nghiên kéo vào lòng mình.Cô không có học qua kĩ thuật hộ tống ngôi sao chuyên nghiệp, cô chỉ biết là, mặc kệ ra sao, mặc kệ là bằng cách nào, cô đều phải bảo vệ Trịnh Tú Nghiên không cho fan hâm mộ níu kéo nàng. Cô nghĩ cách tốt nhất chính là đem Trịnh Tú Nghiên gắt gao bảo hộ trong ngực, một bên mượn thân thể ngăn trở fan hâm mộ níu kéo, tay kia thì không ngừng đẩy tay fan hâm mộ đưa tới. Nhưng mà nhiều lắm chỉ có hai tay, cô làm sao đẩy cho kịp? May mắn là mắt tinh nhìn thấy Trần Bân đang bên cạnh bảo vệ hai người, lập tức đưa tay kéo Trần Bân lại, dùng thân thể của anh để chắn phía bên kia của Trịnh Tú Nghiên.

Vốn định đem Lâm Duẫn Nhi ra phía sau bảo vệ nhưng tay Trịnh Tú Nghiên đột nhiên bị nắm, có một lực kéo nàng, khiến nàng ngã vào chỗ ấm áp trong ngực. Nàng không cần nhìn, không cần đoán, không cần nghĩ cũng biết rõ cái ôm này là từ Lâm Duẫn Nhi. Nàng kinh ngạc, không biết Lâm Duẫn Nhi muốn làm gì. Còn chưa đợi nàng nghĩ xong, đã bị Lâm Duẫn Nhi toàn bộ gắt gao ôm ở trong lòng. Nhìn Lâm Duẫn Nhi ôm nàng chậm rãi hướng về phía sân khấu mà đi, nàng liền hiểu được là Lam Duẫn Nhi dùng thân thể để bảo vệ mình, bất giác đáy lòng xẹt qua một dòng ấm áp, còn có cảm động, bất giác ngây ngốc tựa vào lồng ngực không rộng gì cho lắm này. Tuy cái ôm có vẻ yếu ớt, nhưng lại làm cho nàng có cảm giác an toàn, một loại cảm giác an toàn uất ức. Làm cho nàng cảm thấy mặc kệ là gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cần nép vào trong lòng này, nàng có thể an tâm đi vào giấc ngủ. Bởi vì nàng cảm giác được, chủ nhân của cái ôm này sẽ liều chết bảo vệ cho mình, Trịnh Tú Nghiên bỗng nhiên có loại ảo giác, giống như ở trường quay chỉ nháy mắt chỉ còn lại hai người, tiếng ồn ào chung quanh, tiếng thét chói tai, tiếng người chủ trị nói chuyện nháy mắt trở nên thật xa xăm.

Lam Duẫn Nhi đưa Trịnh Tú Nghiên đến sân khấu, nhìn thấy fan hâm mộ bị chắn dưới sân khấu, nhận ra lúc này đã an toàn, Lâm Duẫn Nhi buông lỏng Trịnh Tú Nghiên, thấp giọng nói: "Nào, nhanh đi đi." Giọng nói rất ôn nhu, cực kỳ giống lời nói ngon ngọt của người yêu nhau, nhưng lại có chút buồn bã. Chút buồn bã này phản ánh tâm tình trong lòng Lâm Duẫn Nhi. Tâm tình cô không tốt, hoàn toàn là do cô gái trước mặt gây cho. Cô oán hận, vì sao Trịnh Tú Nghiên lại cố ý lờ đi không nhìn cô? Cô rất muốn Trịnh Tú Nghiên có thể đối tốt với cô một chút. Cho dù là một nụ cười đơn giản, hoặc là ánh mắt có thể dừng trên người cô một chút, cô cũng sẽ rất vui vẻ, nhưng cô gái kia lại cứ keo kiệt như vậy. Không đợi Trịnh Tú Nghiên trả lời, Lâm Duẫn Nhi im lặng xoay người đi xuống sân khấu.

Trịnh Tú Nghiên kinh ngạc nhìn bóng dáng có chút cô đơn của Lâm Duẫn Nhi, trong lòng nàng nhịn không được thắt lại, có chút đau, vì Lâm Duẫn Nhi mà đau lòng. Nhưng tiết mục truyền hình trực tiếp không thể có thời gian để nàng nghĩ ngợi, không thể đi làm chuyện ảnh hưởng đến tiết mục. Tiếng giới thiệu của người chủ trì vang trong hiện trường, nàng chỉ có thể lấy lại tinh thần, xoay người đi đến giữa sân khấu, đứng giữa hai người chủ trì tiết mục, làm bộ thật vui vẻ cùng khán giả đang ở đó và khán giả xem tivi nói lời chào.

Lâm Duẫn Nhi đứng ở dưới sân khấu, ngơ ngác nhìn Trịnh Tú Nghiên trên sân khấu hết mức xinh đẹp dịu dàng thanh lịch. Cô cảm thấy, Trịnh Tú Nghiên như vậy thật sự rất đẹp, đẹp đến cao nhã, đẹp đến làm cho người ta có cảm giác cách rất xa, đẹp giống như tiên nữ thoát trần, đẹp làm cho cô muốn tiếp cận lại không dám tới gần, đẹp...đến mức nàng sẽ không vì bất luận là ai mà mở ra trái tim. Thật ra, lúc này đây Lâm Duẫn Nhi phát hiện, có lẽ cô gái trên sân khấu dưới sân khấu là hai dạng người trước mắt kia, không biết từ lúc nào đã len lét lưu lại trong lòng cô. Nếu không, tình cảm của cô, tâm tình của cô, cảm xúc, cảm nhận của cô sẽ không thể bị cô gái kia chi phối. Lâm Duẫn Nhi, mi thật sự thích cô ấy rồi sao? Thích một cô gái không thèm để ý đến sự tồn tại của mi? Cô, thật sự thích một cô gái mà bản thân luôn luôn cảm thấy không có khả năng thích? Cô thật sự có thể thích cô ấy sao? Theo đuổi tình cảm của mình, cô cảm thấy nhất định sẽ làm bản thân đau khổ. Nhưng dừng lại tình cảm của mình? Có thể sao? Rời xa Trịnh Tú Nghiên, cô rất luyến tiếc, trong lòng cô cũng sẽ khó chịu. Vậy cô nên làm thế nào đây? Là từ bỏ? Hay vẫn là theo đuổi?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: