Chương 7

Lâm Duẫn Nhi mặc một bộ đồ thể thao xuất hiện ở tòa nhà Hoa Ngu. Ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu cao này, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười không dễ bị phát hiện. Từ túi xách lấy ra thẻ công tác đeo lên cổ, nghênh ngang đi vào Hoa Ngu.

Ở phòng ghi âm, Trịnh Tú Nghiên vừa ghi âm xong bước ra. Trợ lý Hiểu Đồng liền nói với nàng là nhân viên của Hoàng tỷ đến tìm nàng có việc, bảo nàng đến văn phòng của Hoàng tỷ một lát. Trịnh Tú Nghiên gật gật đầu, đi tìm Hoàng San. Cũng không nghĩ khi đến văn phòng của Hoàng San liền nhìn thấy bên trong đứng hai người, một nam một nữ, nhưng nàng không để tâm, lập tức đi đến bàn làm việc của Hoàng San, giọng nói thoải mái lên tiếng, "Hoàng tỷ, chị tìm em à?"

Hoàng San là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, cả người mặc tây trang, có bộ dáng của một nữ cường nhân khôn khéo. Hoàng San nhìn Trịnh Tú Nghiên, trên mặt lộ vẻ tươi cười, "Tú Nghiên, đến đây, giới thiệu với em một chút..." Trịnh Tú Nghiên tươi cười trong suốt đi theo hướng Hoàng San chỉ, nhìn hai người đứng trước mình. Lúc nàng nhìn đến Lâm Duẫn Nhi, kinh ngạc suýt chút té lăn ra đất, cả người tựa hồ biến thành ngòi lửa, toàn thân bốc lên hừng hực liệt hỏa, chạy đến trước mặt Lâm Duẫn Nhi hô to, "Cô sao lại ở đây hả?"

Lâm Duẫn Nhi liếc mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên, sau đó thu tầm mắt tiếp tục nhìn phía Hoàng San, bỏ qua Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên lại phát hỏa như thế ah!

Hoàng San đoán không được việc này là như thế nào, nhưng là cô thấy, Trịnh Tú Nghiên và Lâm Duẫn Nhi có quen biết, vì thế tiếp tục nói cho xong lời muốn nói, "Hai người quen nhau thì tốt rồi. Tú Nghiên, từ bây giờ, bọn họ chính là cận vệ 24 giờ của em."

"Cái gì?" Trịnh Tú Nghiên không giữ hình tượng hét lên, cái tên cẩu tử kia làm cận vệ cho nàng? Vậy chẳng phải là càng trắng trợn theo dõi nàng sao? Không được, vạn vạn lần không được, "Không cần, Hoàng tỷ, em không phải là có hai người cận vệ à? Sao lại phải sắp xếp hai người này?"

"À, hai người kia? Bị điều đi theo nghệ sĩ khác rồi." Hoàng San thật ra cũng không rõ tại sao đang yên đang lành lại đổi cận vệ, lại là đổi thành một người đẹp trông có vẻ như cần được người khác bảo vệ hơn. Nhức đầu thật, không biết lúc đó là ai bảo vệ ai đây. Nhưng đây là ý cấp trên, cô cũng không có cách nào từ chối.

"Sao lại đổi cận vệ? Hoàng tỷ, chị biết không, cô gái kia là cẩu tử đó, sao có thể để cô ta làm cận vệ của em chứ?" Trịnh Tú Nghiên rất tức giận, chỉ vào Lâm Duẫn Nhi giận dữ nói.

Hoàng San giật mình, cẩu tử? Hoàng San mở to hai mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi thấy tình cảnh này, mặt không chút thay đổi, nghiêm túc nói, "Làm phóng viên giải trí là một phần công việc, làm vệ sĩ cũng là một phần công việc."

Hoàng San gật gật đầu, "Ừ, đổi nghề là đúng. Tú Nghiên, cô ấy giờ không phải cẩu tử nữa, em không cần để ý, có một cô gái bên người bảo vệ cũng tiện hơn." Hoàng San thuyết phục Trịnh Tú Nghiên. Tuy rằng Hoàng San nhìn Lâm Duẫn Nhi còn cần người ta bảo vệ hơn, nhưng là cấp trên an bài, chắc cũng có ý tứ.

Trịnh Tú Nghiên nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi ánh mắt giận chậm rãi biến thành lạnh, lại chậm rãi biến thành ấm, lại chậm rãi có ý cười. Được, đã đi theo tôi thì tôi tất nhiên sẽ chiếu cố cô thật tốt.

Nhìn biểu tình thay đổi của Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi không nhịn được mà rùng mình một cái. Cô gái này lại nở nụ cười như thế, Lâm Duẫn Nhi bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Ba người đi ra khỏi văn phòng của Hoàng San, Trịnh Tú Nghiên bỗng dưng quay đầu cười tủm tỉm đến gần Lâm Duẫn Nhi, đến lúc mặt gần sát mới dừng lại. Lâm Duẫn Nhi ánh mắt căng thẳng, trong lòng bàn tay đột nhiên toát ra mấy lớp mồ hôi lạnh, nhịn không được mà muốn lùi ra sau, nhưng cái eo cứng ngắc lại bị Trịnh Tú Nghiên giữ chặt, kéo một cái càng làm khoảng cách gần hơn. Lâm Duẫn Nhi trên mặt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.

Trịnh Tú Nghiên gương mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười quyến rũ mê người, môi đến sát bên tai Lâm Duẫn Nhi, mang theo thanh âm mê hoặc, "Cô là muốn đào bới xem tôi có phải là đồng tính luyến ái không phải không? Hay là vậy đi, cô làm bạn gái của tôi, chúng ta đi chụp mấy tấm ảnh thân mật, sau đó cô đem đi đăng báo, thế nào?"

Lâm Duẫn Nhi bên tai truyền đến cảm giác tê ngứa mà bủn rủn. Nghe Trịnh Tú Nghiên nói thế, mặt đột nhiên ửng đỏ, cô biết Trịnh Tú Nghiên đang đùa giỡn mình, nhưng nghe lời nói như thế cũng làm cô nhịn không được mà đỏ mặt, một là vì thẹn, hai là vì giận.

Nhìn phản ứng của Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên trong lòng vui vẻ, buông Lâm Duẫn Nhi ra, ném một ánh mắt mị hoặc, tao nhã xoay người, đạp lên giày cao gót, giống như người mẫu bước đi. Tuy Lâm Duẫn Nhi giận,không muốn để ý tới cô gái kia nữa, nhưng mà hiện tại cô lại là vệ sĩ của cô gái đáng ghét kia, cô dù không muốn cũng phải đi theo. Bỗng nhiên cảm thấy, quyết định này của mình có sai lầm hay không đây? Tự dưng sao lại chạy đến làm vệ sĩ cho cô gái khủng bố kia chứ?

Lâm Duẫn Nhi cùng người vệ sĩ khác tên là Trần Bân đứng thẳng canh ở trước cửa phòng ghi âm, giống như hai vị thần giữ cửa. Thật ra làm cận vệ cho nghệ sĩ cũng không cần giống vệ sĩ trong mấy phim xã hội đen phải mặc áo đen đeo kính, giống như cảnh võ đứng bất động, nhưng mà Trịnh Tú Nghiên chính là cố tình làm khó dễ bọn họ.

Lâm Duẫn Nhi cũng không biết mình đứng canh bao lâu, hai chân tê đến mất cảm giác cũng chưa thấy Trịnh Tú Nghiên đi ra. Cô biết Trịnh Tú Nghiên là cố ý làm khó cô, lửa giận bùng lên, cuối cùng không nhịn được mà đẩy cửa đi vào phòng. Nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên trong phòng cách âm đeo tai nghe, hết sức mình hát, tuy Lâm Duẫn Nhi nghe không được Trịnh Tú Nghiên hát cái gì, nhưng mà theo biểu tình của Trịnh Tú Nghiên có thể thấy đây là một bài tình ca liên miên. Bỗng dưng cô cảm thấy Trịnh Tú Nghiên như vậy khiến cô muốn nhìn lâu hơn, tức giận trong lòng cũng tự nhiên biến mất, chỉ ngơ ngác nhìn chăm chú vào người sau tấm kính thủy tinh.

Lại qua một khoảng thời gian lâu, Trịnh Tú Nghiên mới tháo tai nghe xuống, từ phòng cách âm đi ra, ánh mắt đùa cợt liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi, sau đó thân thiết nhiệt tình nói lời cảm ơn với người chỉnh âm thanh, rồi như không thấy Lâm Duẫn Nhi mà đi ngang qua cô, đẩy cửa bước ra, Lâm Duẫn Nhi vội vã đuổi theo. Lâm Duẫn Nhi giống như người hầu đi theo phía sau nữ vương Trịnh Tú Nghiên, đến thẳng phòng nghỉ của nghệ sĩ. Trịnh Tú Nghiên là nhất tỷ của Hoa Ngu, cho nên phòng nghỉ của cô là phòng riêng, Trịnh Tú Nghiên đi vào, lại đem Lâm Duẫn Nhi bỏ ngoài cửa.

"Tú Nghiên, cơm đến rồi, ăn cơm đi!" Hiểu Đồng đem hộp cơm đưa cho Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên nhận lấy, ánh mắt nhìn thấy trên bàn có có mấy hộp cơm nữa, trong đầu nảy ra một chủ ý xấu xa, trên mặt nhịn không được mỉm cười, nói với Hiểu Đồng, "Đúng rồi, còn dư hai phần cho hai người vệ sĩ kia đi!"

Hiểu Đồng gật gật đầu. Các cô thường xuyên ở công ty làm việc cả ngày cho nên cả nhóm người vẫn thường ở công ty ăn cơm hộp, cô phụ trách vấn đề ăn uống của những người bên cạnh Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên buông hộp cơm trong tay ra , sau đó cầm lên hai hộp cơm khác,"Để em đưa cho bọn họ."

"Tú Nghiên, để chị đem được rồi!" Việc này là của trợ lý, sao dám làm phiền Trịnh Tú Nghiên đích thân đi làm chứ.

"Không sao, chị ăn cơm đi! Em đi đưa cho hai người đó được rồi. Bọn họ là người mới tới, để em tạo cảm tình tốt với họ!" Trịnh Tú Nghiên ôn nhu cười, đáy lòng thì cười đến xấu xa.

"Được rồi!" Trịnh Tú Nghiên đã nói thế, một trợ lý nhỏ bé như cô còn có thể ngăn cản sao?

Nhưng đâu ai biết Trịnh Tú Nghiên cầm hai hộp cơm đi ném vào thùng rác, nhìn chằm chằm cơm trong thùng rác, Trịnh Tú Nghiên mặt lộ ra nụ cười sung sướng, nghĩ đến việc Lâm Duẫn Nhi bị đói, Trịnh Tú Nghiên lại vui vẻ không sao nói hết.

Lâm Duẫn Nhi từ nhỏ dạ dày đã không tốt, không thể bị đói. Nhưng mà cả ngày nay, cô đói đến ôm bụng, thắt lưng cũng không thẳng nổi. Trịnh Tú Nghiên đáng chết giờ cũng hơn mười một giờ đêm rồi mà còn ở phòng luyện vũ đạo.

Lâm Duẫn Nhi đói đến dạ dày hơi đau, thật sự chịu không nổi, không giữ hình tượng mà ngồi xuống, trong đầu mắng nhiếc Trịnh Tú Nghiên một trận.

Trần Bân thấy bộ dạng của Lâm Duẫn Nhi, ngồi xổm xuống kế bên, "Đói nên đau bụng à? Em chờ một chút, để anh đi mua thức ăn." Trần Bân giọng nói ôn nhu, vẻ ngoài tạo cho người ta một cảm giác ấm áp.

Tuy Lâm Duẫn Nhi thấy xấu hổ nhưng vẫn gật gật đầu. Cô sợ bị đói, một khi đói sẽ hoảng loạn, toàn thân khó chịu, hơn nữa, cô sợ bệnh đau bao tử sẽ phát tác. Lúc nhỏ bị xuất huyết dạ dày, suýt chút nữa là mất mạng, cho nên cô không muốn đem dạ dày của mình ra giỡn.

Trần Bân đi rồi, Lâm Duẫn Nhi một mình ngồi trước cửa, hai tay ôm bụng, gương mặt nhíu lại, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, toàn thân run rẩy một trận.

Cửa phòng vũ đạo rốt cuộc cũng mở ra, Trịnh Tú Nghiên mặc đồ thể thao ướt mồ hôi, sắc mặt vì luyện tập mà ửng đỏ, mặt cũng đổ mồ hôi, bộ dáng mê người làm cho người ta mơ màng. Vẻ mặt đang cười của Trịnh Tú Nghiên nhìn đến Lâm Duẫn Nhi đang cuộn thành một khúc liền biến mất, đôi mày thanh tú nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc. "Này, cô bị sao thế?" Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy lâm Duẫn Nhi hình như đang rất khó chịu.

Lâm Duẫn Nhi nhìn Trịnh Tú Nghiên đi ra, cố chống người lên, nhưng mà tay vẫn đặt ở trên bụng, lưng cũng cong lại, "Trịnh tiểu thư, cô luyện nhảy tốt chứ?"

Nhìn vẻ mặt thống khổ vặn vẹo của Lâm Duẫn Nhi, ánh mắt Trịnh Tú Nghiên nhíu lại, giọng nói lạnh mang theo tia tức giận, "Cô làm sao vậy hả?". Rồi nhìn đến Lâm Duẫn Nhi hai tay ôm bụng, chần chừ một lúc, nghi ngờ hỏi "Đau bao tử sao?"

Lâm Duẫn Nhi gật gật đầu, bộ dáng vô cùng uất ức, vô cùng đáng thương, giống như một đứa bé bị người ta vứt bỏ vậy.

"Sao lại bị đau bao tử chứ? Bị đau sao không gõ cửa kêu tôi? Hay là đi phòng nghỉ nghỉ ngời đi? Có uống thuốc chưa?" Trịnh Tú Nghiên nghiêm mặt trách cứ, quên mất chính mình làm người khác chờ ở cửa. Lâm Duẫn Nhi tính cách cố chấp y như trâu, cô không chịu nhận thua, dù bụng đói đến đau, cũng không chịu rời đi nửa bước, cô sẽ không để cho cô gái họ Trịnh kia xem thường đâu, sẽ không để cô ta có cớ mà mắng mình.

"Vì đói bụng." Lâm Duẫn Nhi khẽ nói một câu. Cô cũng không biết là bị Trịnh Tú Nghiên vứt hộp cơm, nếu không đã sớm tìm Trịnh Tú Nghiên tính sổ, sẽ không để bị ấm ức như thế.

Trịnh Tú Nghiên ngẩn người ra, nhớ lại hình như là nàng đem cơm của người ta ném đi, đột nhiên chột dạ, họ nhẹ một tiếng để che dấu. Nàng cũng không ngờ cô gái kia lại nghe lời đến vậy, cứ đứng mãi trước cửa mà không đi ăn cơm. Tuy nàng không thích Lâm Duẫn Nhi, nhưng dù sao cũng là nàng hành hạ người ta đến nông nỗi này, cũng sẽ không không biết xấu hổ mà đối với người ta nổi giận đùng đùng, "Đi theo tôi!". Nói xong, cất bước rời đi.

Lâm Duẫn Nhi không dám hỏi là đi đâu, nếu muốn mình đi theo thì đi, tay vẫn như cũ ôm bụng, lưng cong lại, tập tễnh đi phía sau. Trịnh Tú Nghiên đi một hồi, cảm giác hình như không có người phía sau, nhìn lại, thấy Lâm Duẫn Nhi cách nàng chừng mười thước. Nhìn Lâm Duẫn Nhi bộ dạng đau khổ, thở dài một tiếng. Thật sự là tự mình làm bậy rồi, quên đi, quên đi, ai bảo tại mình gây ra chứ. Trịnh Tú Nghiên đi trở lại bên người Lâm Duẫn Nhi, đưa tay giúp Lâm Duẫn Nhi, chậm rãi đỡ cô đi.

Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên mở to mắt, cô gái kia lại đối xử tốt với mình thế à? Làm người ra rất kinh ngạc đây, làm người ta không thể tin được.

"Nhìn cái gì? Có gì mà ngạc nhiên chứ, bổn tiểu thư lại lạnh lùng vô tình đến vậy hả?" Trịnh Tú Nghiên bị ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ nhìn có chút không được tự nhiên, liếc mắt Lâm Duẫn Nhi một cái.

"Ha ha..." Lâm Duẫn Nhi cười một tiếng, thật ra cô chính là nghĩ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: