Quà tặng của buổi chiều đông 💚🩷
Buổi chiều hôm đó, ánh nắng dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ, rọi xuống căn phòng nhỏ mà hai người đang cùng nhau ngồi. Triển Hiên, với đôi tai cáo cam dựng đứng trên đầu, mặc bộ vest đen tinh tế, nghiêm nghị mà vẫn toát ra vẻ lịch lãm như một quý ông. Lưu Hiên Thừa, ngồi đối diện, đôi tai thỏ trắng mềm mại nhấp nhô theo từng cử động nhỏ, mặc chiếc áo sáng màu, vẻ mặt hồn nhiên nhưng ánh mắt luôn ánh lên một sự tò mò và hiếu kỳ.
Triển Hiên nhìn Lưu Hiên Thừa, cảm giác vừa ngại ngùng vừa ấm áp tràn ngập trong lòng. Anh đã chuẩn bị một món quà nhỏ từ hôm qua, nhưng chưa dám đưa. Nhìn dáng ngồi ngoan ngoãn của Lưu Hiên Thừa, anh cảm thấy tim mình nhảy loạn nhịp.
"Hiên... Thừa," Triển Hiên lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng hơi run run.
Lưu Hiên Thừa quay đầu, ánh mắt tròn xoe nhìn anh. "Có chuyện gì vậy, Hiên?" Giọng nói nhỏ nhẹ, như vừa tò mò vừa e thẹn.
Triển Hiên hít một hơi thật sâu, rồi từ từ đưa tay ra, trong lòng dấy lên một niềm hồi hộp lạ lùng. "Anh... có món quà này, muốn tặng cho em."
Lưu Hiên Thừa hơi nghiêng đầu, tò mò. Triển Hiên mở tay, một con búp bê nhỏ hiện ra, được may tỉ mỉ, khuôn mặt dễ thương, đôi mắt long lanh như đang nhìn người nhận. Anh đặt nó trước mặt Lưu Hiên Thừa, vừa cẩn thận vừa tràn đầy sự ngượng ngùng.
Lưu Hiên Thừa lặng người trong giây lát, rồi đôi mắt mở to, ánh sáng hạnh phúc lan tỏa khắp khuôn mặt. "Đẹp quá..." cậu thốt lên, giọng nói như rớt từ trên trời xuống. Cậu nâng con búp bê lên, vuốt ve như sợ làm nó hỏng. "Hiên... anh... anh tặng em sao?"
Triển Hiên gật đầu, đôi tay anh siết nhẹ nhau, tim đập mạnh. "Đúng... anh muốn tặng em. Không phải vì lý do gì lớn lao... chỉ là... muốn cậu vui thôi."
Lưu Hiên Thừa cảm nhận được tình cảm ẩn sau câu nói giản dị ấy. Cậu nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh tựa nước mùa xuân. "Em... em rất vui... cảm ơn anh, Hiên."
Khoảnh khắc ấy, trong căn phòng nhỏ, dường như chỉ còn hai người và con búp bê nhỏ. Không gian yên tĩnh, nhưng từng nhịp tim, từng ánh mắt đều nói thay lời yêu thương. Triển Hiên bất giác nghiêng người, ngắm nhìn Lưu Hiên Thừa. Cậu thỏ nhỏ, với vẻ hồn nhiên nhưng tràn đầy ấm áp, khiến anh không thể rời mắt.
"Em... em có thích con búp bê này không?" Triển Hiên hỏi, giọng nhỏ xuống, như sợ sự chân thành của mình sẽ làm Lưu Hiên Thừa sợ.
Lưu Hiên Thừa gật đầu, ôm con búp bê sát ngực. "Thích... rất thích. Hiên... anh biết không, lúc nhìn thấy anh cầm món quà này, tim em... đập nhanh lắm."
Triển Hiên mỉm cười, đôi má ửng hồng. "Tim anh cũng thế... cậu có biết không?"
Hai người nhìn nhau trong im lặng. Chỉ là vài giây thôi, nhưng lại đủ dài để cảm nhận hết tình cảm đang dâng trào. Lưu Hiên Thừa hơi nghiêng đầu, rồi đưa tay chạm nhẹ vào tay Triển Hiên, một cử chỉ nhỏ nhưng tràn đầy ngọt ngào.
"Hiên... anh biết không, em cũng thích anh... rất nhiều."
Triển Hiên nhíu mày, nhưng đôi mắt lại sáng lên, nụ cười nở trên môi. "Thật sao?"
"Thật... em không nói dối đâu." Lưu Hiên Thừa cười, đôi má ửng hồng, ánh mắt rực rỡ.
Triển Hiên khẽ cười, lòng tràn đầy hạnh phúc. Anh đưa tay ôm lấy Lưu Hiên Thừa, nhẹ nhàng đặt con búp bê vào lòng cậu, như muốn bảo vệ cả cậu lẫn món quà nhỏ ấy. Lưu Hiên Thừa nép vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ và đều đặn, vừa an toàn vừa ấm áp.
"Anh... anh sẽ luôn ở bên em, đúng không?" Lưu Hiên Thừa thì thầm, giọng nói ngập tràn niềm tin.
"Đúng... luôn luôn." Triển Hiên hứa, vừa nói vừa vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn rực rỡ phủ lên căn phòng một lớp màu vàng ấm áp. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như chậm lại. Chỉ còn hai người, một con cáo lịch lãm và một chú thỏ hồn nhiên, cùng nhau chia sẻ những điều nhỏ bé nhưng tràn đầy tình yêu thương.
Lưu Hiên Thừa nhìn con búp bê nhỏ, rồi ngước lên nhìn Triển Hiên. "Anh... lần sau, chúng ta... cùng nhau làm món quà cho nhau nhé?"
Triển Hiên cười, ánh mắt chứa đầy yêu thương. "Được... anh hứa. Nhưng em cũng phải hứa... sẽ không cười anh nếu anh làm xấu."
"Em hứa." Lưu Hiên Thừa nháy mắt, rồi ôm chặt Triển Hiên, tựa vào anh như muốn thế giới ngoài kia không tồn tại.
Buổi chiều trôi qua, tiếng cười nhẹ nhàng, tiếng trò chuyện nhỏ và những khoảnh khắc ấm áp xen lẫn ánh nắng vàng đã khắc sâu vào tim hai người. Họ không cần lời nói lớn lao hay những hành động cầu kỳ; chỉ cần bên nhau, chia sẻ những món quà nhỏ, và cảm nhận tình yêu đang nảy nở trong từng ánh mắt, từng cử chỉ, là đủ.
Triển Hiên nhìn Lưu Hiên Thừa, lòng tràn đầy niềm hạnh phúc khó tả. Anh biết, từ giờ trở đi, mỗi ngày sẽ là một câu chuyện mới, một khoảnh khắc mới để họ cùng nhau trân trọng và yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip