Chương 1: Ánh sáng trong bóng tối
Đêm phủ xuống thành phố như một tấm màn nhung đen, ánh đèn đường le lói hắt qua những ô cửa sổ, chỉ đủ soi rõ những bóng dáng lướt qua. Triển Hiên đứng trước hiện trường, đôi mắt sắc bén quét qua từng chi tiết. Một mùi tanh nồng xộc vào mũi, pha lẫn mùi thuốc sát trùng — thứ mùi mà anh đã học cách nhận ra ngay từ những vụ án trước.
Thi thể nằm giữa căn phòng, mặt bị cắt bỏ một cách tinh vi. Trên sàn, từng vệt máu được xếp theo hình vòng cung, như thể hung thủ đang vẽ ra một thông điệp mà chỉ những kẻ tinh nhạy mới hiểu được. Triển Hiên hít một hơi thật sâu, tay lướt qua từng chi tiết, mỗi vết cắt, mỗi vết bầm, đều được phân tích trong đầu như một trò chơi trí tuệ.
"Không thể nào... hung thủ này... quá tinh vi rồi." Anh lẩm bẩm, giọng trầm nhưng dứt khoát.
Lưu Hiên Thừa bước vào, dáng người cao gầy, ánh mắt tập trung vào thi thể. Anh cúi xuống, đưa tay chạm nhẹ vào da, quan sát từng vết thương như đang lắng nghe câu chuyện mà cơ thể kể. Mỗi vết rạch, mỗi dấu vết máu, đều được anh ghi chép cẩn thận vào sổ, như thể trong những vết thương ấy, sự thật đang chờ được giải mã.
"Triển Hiên, anh nghĩ sao về vụ này?" giọng Lưu Hiên Thừa điềm tĩnh nhưng ẩn giấu sự căng thẳng.
Triển Hiên quay lại, ánh mắt chạm nhau, một sự im lặng như đo lường. "Hung thủ không chỉ muốn giết người. Hắn muốn thử thách trí tuệ chúng ta. Mỗi chi tiết đều có ý nghĩa. Chúng ta sẽ không chỉ đối mặt với cái chết, mà còn với trò chơi tâm lý của hắn."
Lưu Hiên Thừa nhíu mày, nhìn quanh phòng. Trên bàn, một chiếc đồng hồ bị tháo rời từng mảnh, những mảnh vỡ sắp xếp như một thông điệp. Trên tường, dòng chữ mờ nhạt bằng máu, vừa đủ để thấy nhưng không thể đọc rõ. Họ đứng im lặng, quan sát từng dấu hiệu.
"Chi tiết này... hung thủ muốn chúng ta để ý đến đồng hồ." Triển Hiên chỉ vào mảnh vỡ, ánh mắt lạnh lùng nhưng sáng rực sự tò mò. "Không phải vô nghĩa, hắn đang dẫn dụ chúng ta."
Lưu Hiên Thừa gật đầu, tay cầm bút, ghi chú. "Và vết thương này... không phải ngẫu nhiên. Mỗi vết cắt đều theo một quy tắc. Hắn đang dùng nỗi sợ để thao túng."
Không khí trong phòng nặng nề, ánh đèn vàng hắt lên mặt họ, làm nổi bật những nếp nhăn tập trung, những ánh mắt căng thẳng. Họ chia sẻ thông tin, kết nối manh mối, nhưng vẫn dè chừng, như thể cả thành phố đều là một mê cung bóng tối, nơi bất cứ bước đi sai lầm nào cũng có thể dẫn tới nguy hiểm.
Trong khoảng lặng, giữa mùi máu và ánh đèn lạnh, một sự kết nối âm thầm hình thành. Hai con người, vốn xa lạ, giờ đây chia sẻ cùng nhau nỗi sợ, từng khoảng trống trong tâm hồn, và — một điều nguy hiểm mà họ chưa nhận ra — sự cảm mến âm ỉ, len lỏi như ngọn lửa nhỏ trong bóng tối.
Bóng tối của thành phố rộng lớn, nhưng đôi khi, chỉ cần một chút ánh sáng từ người khác cũng đủ làm lóe lên những điều không ai ngờ tới.
Và khi bước ra khỏi hiện trường, cả hai biết rằng vụ án này sẽ không chỉ thử thách kỹ năng chuyên môn, mà còn thử thách cả lương tâm — và có lẽ, cả trái tim họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip