Chap 27: Rời Đi...

Anh Hai của nó, anh là một Kỹ Sư Công Nghệ Thông Tin ở Hà Nội và mẹ nó muốn nó theo anh ấy, điều đó đồng nghĩa với việc nó phải rời khỏi thành phố này trong vài ngày tới.....

Anh Hai của nó ngày mai là đáp máy bay về...Chắc ngày mai sẽ là ngày cuối cùng của nó.

Nó sẽ không thể nhìn thành phố này nữa....Không thể đến ngôi trường thân yêu đó, không thể gặp mặt bạn bè của nó, không thể gặp mặt Minh Triệu. Nó và nàng sắp chấm hết rồi. Tình yêu của nó và nàng vừa chớm nở, sao lại vội tắt đi như vậy...Đây là có duyên mà không có nợ đúng không?

Dù vậy, nó muốn trước khi rời đi nó nhất định cũng phải gặp nàng một lần cuối...
"Gấu Con....!"

"Cha...."

"Con mệt lắm đúng không? Ngày mai, con sẽ không phải chịu những điều này nữa...Anh con sẽ đáp máy bay vào sáng sớm mai. Rồi con sẽ cùng anh con rời đi vào buổi chiều."

"Cha thật sự muốn con đi?"

"Nếu điều đó là tốt cho con."

Bắt nó rời xa người nó yêu và nơi này....Có phải là tốt cho nó không?

Nó lặng người nghe tim mình tan vỡ.

"Con có thể gặp bất cứ ai lần cuối nhưng cha rất tiếc...Mẹ con nói, cô Triệu thì không."

Nó mím chặt môi, mắt động nước giọng nghẹn ngào. "Con làm gì sai à cha?"

Ông không biết phải làm gì tiếp theo với đứa con gái của mình, xa nó ông cũng không đành lòng, ông không muốn rời xa đứa con gái bé bỏng nhưng mẹ của nó, bà ấy đã quyết rồi. Ông không thể làm gì nữa...Trễ rồi.

"Cha sẽ lấy bút, giấy cho con. Con có thể viết rồi đưa cho ai đó...Chuyển cho cô Triệu. Điện thoại con đang nằm trong tay mẹ."

Đây cũng là một cách để nó gửi mấy lời cuối cùng cho người nó thương, biết bao giờ nó mới được gặp nàng đây hoặc có lẽ, nó không thể hoàn thành những lời hứa với nàng được.

______________________

Đức Phúc vác gương mặt rủ rượi vào lớp, cả lớp cũng vậy...Đứa nào đứa nấy mặt không có tí sức sống. Hướng mắt nhìn xuống cái bàn học ở cuối lớp. Đã không còn nữ sinh nghịch ngợm nào đó nữa.................Thật trống trãi.
"Nghiêm."

Đức Phúc cười nhạt nhìn nữ giáo viên đang vào lớp hai đôi mắt đỏ hoe, sưng húp như mọi ngày đang cố che đi bằng cặp kính...Làm sao qua mắt cậu được. Nữ giáo viên này đã khóc rất nhiều.

Cậu giở cặp ra, nhìn cái phong bì màu trắng của đứa bạn sắp rời đi trong chiều hôm nay...Mà lòng thấy thắt lại, cậu không dám đưa đến tay cho Minh Triệu.

....

Cái bóng của Đức Phúc nhạt dần trên nền lớp vì bầu trời bên ngoài dần kéo mây đen đến, cậu đứng ngay bên cửa sổ thở dài....Hướng mắt nhìn lên cao.

"Phúc, em có chuyện gì? Sao muộn như vầy còn không đi về?"

Cậu biết Minh Triệu đã đến lớp sau giờ học như đã hẹn,cậu thở dài quay lại. "Cô Triệu em có chuyện muốn nói với cô."

"Em nói đi." Minh Triệu nở nụ cười dịu dàng với cậu, cậu biết hôm nay nụ cười này khác lắm, không giống như trước nữa...Thật nhạt nhẽo.

Đức Phúc đưa cho nàng cái phong bì màu trắng rồi cậu thở dài, nhỏ giọng. "Cái này....là con Duyên gửi cho cô!"

Minh Triệu nhíu mày. "Em biết chuyện của cô và nó à?"

"Cô Triệu, em xin lỗi...Gần như cả trường này đều biết hết rồi. Thầy Khoa đã nói chuyện với mẹ của Duyên ngay bãi đỗ xe, lúc đó có người nghe lén. Nên hôm nay, chuyện đó đã lan toàn trường. Em mong cô vượt qua phòng hiệu trưởng."

Minh Triệu sững người. "Thầy Khoa nói gì với mẹ của Duyên???"

"Những điều tồi tệ hơn cả tồi tệ về Kỳ Duyên." Đức Phúc quay mặt nhìn ra cửa sổ lớp, mắt cậu long lanh. "Nó thật đáng thương."

Nàng quay lưng đi nhanh, Đức Phúc liền lên tiếng. "Cô không cần tìm thầy Khoa lúc này, thay vì đó...Em mong cô có thể cản được chuyến bay của nó."

Minh Triệu xiết chặt phong bì trong tay, nàng quay mặt sang nhìn Đức Phúc với gương mặt tái mét. "Em nói gì??? Chuyến bay???"

"Cô biết không? Gia đình nó đã rút đơn học của nó khỏi trường, họ vội vã bắt nó theo anh của nó ra Hà Nội. Mới sáng nay, nó đạp xe sang nhà em......Nói vài lời tạm biệt rồi đưa thứ đó nhờ em chuyển sang cho cô. Nó sắp đi rồi......5 giờ 30 phút và cô chỉ còn 17 phút nữa."

"E...Em..."

Minh Triệu cảm nhận hệt như tay chân nàng rã rời ra, tai như ù đi, nàng không thể để nó rời đi....Nó không thể rời khỏi nàng như vậy!!!

Tiếng gót giày của Minh Triệu vang lên thật nhanh, Đức Phúc khẽ nhắm mắt lại. "Cô chạy nhanh đến cỡ nào.....Cũng không kịp đâu."

....

Minh Triệu đạp mạnh chân ga chiếc xe của mình, nàng lao vù vù trên đường như xe đua....Nếu để cảnh sát nhìn thấy nàng sẽ khó thoát. Nhưng nếu giảm tốc lại...Cơ hội gặp nó càng nhỏ đi, nàng không có thời gian.

"Bé...."

Trước mắt nàng, nó ở ngay trước mắt nàng thôi. Nhưng sao càng lúc nó lại càng xa hơn....

Nước mắt nàng....Không kìm lại được tràn ra ngoài. Nàng phải mím môi, cố chịu đựng.

"Bé a~~Gấu yêu Bé."

Nó cười....Nàng ấn ga mạnh hơn nữa. Nó nói yêu nàng thì nhất định phải ở yên đó, không thể nào tiến càng lúc càng xa nàng như vậy.

Từ đây đến sân bay, nàng sợ không kịp....Đến đó không phải là gần.

"Bé...."

Không phải lúc này....Ký ức của nàng làm sao lại cứ như một cuốn phim chiếu lại. Từng hình ảnh của nó in sâu vào tâm trí nàng...

Lần đầu tiên gặp nó....

Cùng nó vui vẻ....

Tình cảm phát triển lúc nào nàng không hay...

Những phút giây hạnh phúc bên nó.....

Tại sao nàng lại không thể cùng với nó làm nên một chuyện tình thật sự? Tại sao gia đình nó lại bắt nó rời xa nàng như vậy??Nàng biết tìm nó ở đâu nếu đã lạc mất nó rồi, nàng biết làm sao để gần gũi đứa trẻ đó nữa...???

Yêu nhau....Là sai sao? Tình yêu có phân biệt dựa trên những lý do không đáng đó hay sao???

"Bé, khi Bé lái xe....Lái chậm thôi! Đi một lần là Gấu thấy sợ lắm ấy"

Nàng tràn nước mắt, cảm xúc rối loạn.....Nàng không thể, nếu lái xe chậm lại nàng sẽ mất nó.

"Không...Không"

Từng ký ức đang dần bị xé bỏ vì từng phút đang dần bị rút ngắn nhanh đến đáng sợ, chỉ mới như vậy.....Nàng đã mất 5 phút rồi,Chỉ còn lại 12 phút, nàng sợ mình không thể.
.....

Minh Triệu bước xuống xe, nàng hối hả chạy thẳng vào trong sân bay....Quay một vòng tìm bóng dáng quen thuộc, nàng còn 2 phút. Nó còn ở đâu đó quanh đây thôi nó chưa thể lên máy bay.

1 phút nữa thôi! Ông trời không thể tuyệt tình với nàng như vậy được!!!

Được rồi, nàng sẽ không cản nó sẽ không phá hoại cuộc sống của nó, sẽ chấp nhận rời xa nó....Để đổi lấy một lần nữa được trông thấy nó! Chẳng lẻ đánh đổi như vậy, ông trời cũng không chấp nhận sao?

Tiếng thông báo máy bay sắp khởi hành đã vang lên, nàng chắc chắn chuyến bay đó là của nó nhưng nàng tìm đến nổi mất bình tĩnh vẫn còn chưa thể thấy được nó. "TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY????"

"Bé....."

Nàng giật mình vì tiếng gọi quen thuộc của Kỳ Duyên chợt vang lên trong tim, một loại linh cảm gì đó cho nàng biết rằng....Người ấy đang nhìn và gọi khẽ nàng từ một phía xa.

Nàng quay lưng lại, nhìn về hướng quầy soát vé. Nó đứng ở đó nhìn về phía nàng...

Nàng thấy nó rồi.

Bóng dáng ấy làm tim nàng đập rộn rã, nàng muốn chạy đến bên nó ôm lấy nó rồi khóc thét lên và nó cũng vậy, nó rất xúc động khi nhìn thấy nàng, nó vội vàng bước đến vài bước định chạy sang đây với nàng....Nàng cũng đang chờ sẵn.

Nhưng không được, một cặp vợ chồng chợt xuất hiện bên cạnh nó rồi tóm lấy cổ tay nó lôi nó một mạch rời đi. Là Anh Hai của nó và vợ anh ấy.

Nàng thề.......Trái tim nàng đã vỡ vụn, đôi chân như mất sức lực, nàng khuỵ chân xuống sàn đá hoa cương lạnh tanh rồi khóc thật lớn, mặc kệ người ta nhìn nàng với đôi mắt gì, nàng vẫn như vậy.

Hết thật rồi...

Kỳ Duyên không thể đến với nàng được nữa.............

1 phút nữa trôi qua, nàng nghe được thông báo loa phát thanh lần 2....Chuyến bay của nó chuẩn bị cất cánh.

Rồi....thêm 1 phút nữa...

Nàng tuyệt vọng hơn bao giờ cả.
"Bé......."

"Gấu rời bỏ Bé."

"Gấu không thể...."

"Hãy nói với Bé....Đây là một giấc mơ....Là ác mộng, khi Bé tỉnh dậy. Gấu sẽ vẫn bên cạnh Bé."

"Bé, đây là sự thật."

Là vậy.....

.....Nó đã thật sự đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip