Chap 25
- Có nên tha thứ cho chị ấy không, chị thật lòng với em chứ, Minh Triệu ơi... Em phải làm sao mới đúng đây. - Trái tim nàng lại thấy mềm nhũn ra. Muốn cho Minh Triệu một cơ hội nữa. Kỳ Duyên chán chường. Nằm suy nghĩ hồi lâu làm nàng thấy mệt mỏi. Nàng muốn đi ra ngoài để hít thở một chút. Nhưng đi đâu đây. Không có chỗ nào đi cả. Mà nếu đi chơi mà đi một mình làm sao vui được. Hay là đến bệnh viện xem chị ấy đang làm gì. Nàng suy nghĩ hồi lâu mới quyết định lấy áo khoác và đi đến bệnh viện
__________________
- A Kỳ Duyên, cô có khỏe không. Lâu rồi không gặp, tụi tôi nhớ cô quá. Đi đâu mà mất tích mấy năm trời. Nè dạo này Duyên xinh yêu đẹp ra nhìu đó nha. - Đám y tá thấy nàng bước vào thì nhao nhao lên.
- Hì.. Mọi người còn nhớ đến em sao.
Nói chuyện hồi lâu với đám y tá cũng đã đến trưa rồi. Nàng tạm biệt và đi đến phòng Minh Triệu. Nàng ngần ngại bước đến. "Có nên vào không" "Có nên rủ chị ấy đi ăn trưa không" "Nếu như vậy chị ấy sẽ nghĩ mình tha thứ cho chị ấy thì sao". Hàng tá những suy nghĩ xuất hiện trong đầu nàng. Đứng trước cửa phòng nàng nhẹ nhàng vặn cửa hé ra rồi từ từ nhìn vào. Cảnh trước mắt đập vào mắt nàng. Người đàn ông nào đó đang hôn chị. Là Hồ Vĩnh Khoa. Sao chị lại để anh ta hôn chị như vậy. Tại sao chị nói đã hủy hôn rồi mà giờ còn quay lại với anh ta, tại sao chị ấy nói đã chấm dứt với anh ta, tại sao chị làm nàng có thêm hy vọng rồi lại dập tắt nó, lại một tá câu hỏi tại sao trong đầu.
Kỳ Duyên cảm thấy hụt hẫng. Trái tim lại lần nữa bị gai đâm vào. Chẳng phải chị nói yêu nàng sao. Chẳng phải chị nói sẽ bù đắp cho nàng sao. Những hành động cử chỉ của mấy ngày trước đây là gì đây. Chị lại muốn chơi đùa với nàng nữa sao. Một dòng nước mắt chảy xuống. Nàng gạt nó đi. Đóng cửa phòng lại rồi rời khỏi bệnh viện
_______
Trong văn phòng của Minh Triệu
CHÁT
- Anh làm cái quái gì vậy. Tôi đã nói bao nhiu lần rồi là tôi không yêu anh.
- Minh Triệu à cho anh một cơ hội được không.
- Không. Anh ra khỏi đây đi. Và đừng làm phiền tôi nữa.
- Bao nhiu năm nay anh làm tất cả để có em...
- Tôi không bảo anh làm như vậy. Là do anh cố chấp thôi. Xin anh. Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Và đừng quấy rối cuộc sống của tôi thêm lần nào nữa. - Anh ta chưa nói hết đã bị chị chặn lại
- Vậy có thể cho anh biết là em đang yêu ai không. Em có hạnh phúc không. - Vĩnh Khoa đau khổ nói
- Là một người con gái. Tôi đang lấy lại hạnh phúc của chính mình nên anh đừng đến quấy rối nó nữa.
- Là Duyên sao...?Em ấy là em gái em đó...em..
- Chuyện của tôi không cần anh quản. - lần nữa anh ta bị Minh Triệu ngắt câu. - Ra ngoài và đừng xuất hiện nữa.
- Được rồi, tạm biệt em
Minh Triệu nhìn Vĩnh Khoa đi ra khỏi cửa. Mệt mỏi ngồi xuống. 5 năm rồi mà cái đuôi ấy cứ lẽo đẽo theo chị. Chị phải làm sao để hắn từ bỏ đây. Suy nghĩ hồi lâu Minh Triệu giật mình vì đã trễ. Chị còn phải về nhà nấu ăn cho em bé của chị ăn nữa. Chị vội vơ lấy chiếc áo khoác chạy ra bãi xe.
- Gấu ơi, chị về rồi
Minh Triệu nhìn quanh nhà nhưng chẳng thấy nàng đâu. Chị chạy đi khắp nhà kiếm. Từ phòng khách đến phòng ngủ nhà bếp và cả toilet. Chị bắt đầu hoang mang. Lấy điện thoại ra gọi cho nàng nhưng chỉ nhận được thuê bao.
Chị cuống quýt lên. Nàng đi đâu được chứ, ngoài trời đang mưa rất lớn. Nàng có bị làm sao không. Sao nàng lại coi thường lời đe dọa của vậy. Nếu bắt được nàng về nhất định chị sẽ trói cô lại
{Alo.}
{Chị Tú. Duyên có ở đó không} - Minh Triệu gấp gáp nói
{Ơ... Ở không có.} - Minh Tú tự nhiên bị hỏi với cái giọng gấp gáp ấy liền bối rồi
[Khi nào thấy em ấy gọi cho em ngay nhé}
[Ơ.. Mà có chuyện...] - Minh Tú chưa kịp nói hết câu thì người kia đã tắt máy.
____________
{Mẹ đây.}
{Mẹ à. Duyên có về nhà không}
{Không có. Có chuyện gì xảy ra sao} - bà Nguyễn lo lắng hỏi
{Con đi làm về thì không thấy em ấy đâu nữa. Không biết em ấy đã đi đâu rồi.}
{Chắc nó đi mua đồ hoặc đi chơi với bạn bè đâu đó thôi. Đừng lo}
{Dạ. Khi nào Duyên có về nhà mẹ báo con biết nhé.}
{Được rồi}
Quăng cái điện thoại qua một bên. Chị lo sợ Kỳ Duyên sẽ rời xa mình lần nữa. Chị tự trấn an mình. Tự nói là em ấy chỉ đi chơi thôi rồi lại quay về. Nói vậy nhưng lòng chị vẫn lo lắng. Chị không nghĩ nàng đi đâu cả vì ngoài trời mưa lớn. Chị tức tốc lấy chìa khóa xe chạy khắp nơi để kiếm nàng.
Nhưng chẳng thấy bóng dáng nàng đâu cả
[Gấu ơi, em đang ở đâu, đừng làm chị lo nữa, về với chị đi mà...]
Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ thì chị bỗng nhận ra thân hình bé nhỏ quen thuộc. Chị dừng xe, mở cửa chạy ra ngoài mặc cho trời mưa.
- KỲ DUYÊN
Nàng nghe giọng nói quen thuộc kêu tên mình, nàng quay đầu lại. Hoảng hốt khi thấy Minh Triệu đang chạy đến. Nàng quay đầu bỏ chạy. Chạy được một lúc thì bị một lực đạo nắm chặt tay nàng kéo lại.
- Em làm gì mà đi ngoài mưa vậy hả. Em có biết là sẽ bệnh hay không. Sao em lại rời khỏi nhà vậy. Em coi thường lời nói của chị sao. Duyên à em....
- Chị im đi, đừng nói nữa, cũng như đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Sao chị hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi vậy. Chị thích như vậy lắm sao, chị cho tôi hy vọng rồi lại phá vỡ nó. Tôi đau khổ bao nhiu năm như vậy vẫn chưa đủ sao. Chị đừng làm rối tung cuộc sống của tôi nữa.
- Duyên em sao vậy. Có chuyện gì sao. Vào xe đi em. Đang mưa đấy. Đừng để bị cảm lạnh. - Minh Triệu kéo Kỳ Duyên đi vào xe nhưng nàng vùng ra khỏi cái nắm chặt của chị rồi chạy đi. Nàng không nghĩ mình chạy thoát khỏi Minh Triệu nhưng nàng không muốn thấy con người đó nữa.
- DUYÊN. - Minh Triệu hét lớn khi thấy nàng chạy đi lần nữa. Chị chạy theo, trong đầu chị toàn là những câu nói lúc nãy của nàng. Tại sao nàng lại nói vậy. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
Chạy được một đoạn thì nàng khụy xuống. Nàng không muốn chạy nữa. Nàng cũng không còn đủ sức để chạy nữa. Minh Triệu thấy thế liền đau lòng từ từ tiến đến ôm nàng vào lòng.
- Có chuyện gì với em sao. Chị lại làm gì có lỗi với em hả. Nói chị biết đi. Đừng rời khỏi chị nữa được không. Đừng khóc nữa. Chị đau...
- Mình về nhà rồi nói chuyện được không. ngoài này mưa lớn lắm. Sẽ bệnh đấy gấu con ạ. - Minh Triệu ôn nhu vuốt tóc nàng. Cái ôm ngày càng chặt như không muốn nàng thoát ra khỏi chị.
Kỳ Duyên vẫn im lặng, nàng không còn sức tranh cãi nữa. 5 năm nàng đã học cách quên và không yếu đuối nữa nhưng chỉ cần vài ngày ở bên chị lại làm tim nàng mong manh trở lại. Chị rốt cuộc muốn nàng phải thế nào.
Minh Triệu thấy Kỳ Duyên im lặng liền bế nàng vào xe. Cài dây an toàn cho nàng rồi khởi động xe chạy đi. Kỳ Duyên ngồi đó. Mắt vô hồn nhìn ra ngoài. Không nói một lời. Cũng không nhúc nhích. Minh Triệu đưa tay sang nắm lấy tay nàng lay lay.
- Duyên à. Em không sao chứ, không phải bệnh rồi chứ, em có lạnh không hã. Duyên ơi...
- ....
- Này Duyên....
- Không bị gì cả
- Tại sao lại đi ngoài mưa vậy. Em ướt hết rồi này. Em làm chị lo quá
Kỳ Duyên nhếch mép. Chị còn lo cho nàng sao. Dối trá. Từ khi nàng nhìn thấy cảnh lúc trưa thì những lời chị nói nàng đã không còn chút niềm tin nào roi
- Người chị cũng ướt cơ mà. - Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu có chút xót xa. Nàng cũng không hiểu chị đang nghĩ gì. Tại sao lại đuổi theo nàng. Tại sao lại quan tâm nàng khi chị còn yêu người con trai kia chứ.
- Là tại em đó. Ai đời lại đi tắm mưa vào buổi tối chứ. - Minh Triệu châm chọc. Nhưng nhìn sang người kia thì thấy như không có chút cảm xúc nào. Không khí trong xe lại trở nên nghẹt thở, chị tập trung lái xe nhanh về nhà để giữ ẩm cho nàng.
- Duyên này. không xuống xe sao. Hay muốn chị ẵm em vào nhà hả. - Minh Triệu dừng xe đi vòng qua ghế người kia. Thấy người ta vẫn còn ngồi im trong xe
- Tôi tự xuống được không cần chị. - Kỳ Duyên đi xuống đấy chị ra và đi vào nhà.
_______________
- Này, Sấy tóc cho chị đi gấu nhỏ. - Một lúc sau khi cả hai đều lau khô người xong thì Minh Triệu mè nheo
- Tôi đi ngủ. Tự mà làm lấy. - Kỳ Duyên không để ý đến Minh Triệu. Đi đến giường rồi nằm nhắm mắt lại. Minh Triệu từ từ tiến đến, ngồi xuống bên cạnh giường nhìn Kỳ Duyên
- Kỳ Duyên. Nói cho chị biết chuyện gì xảy ra với em được không.
- ....
- Những gì em nói lúc nãy là sao. Chị không hiểu. Mà Duyên này, Sau này có chuyện gì cũng đừng như vậy nữa được không?
- ....
- Ngủ rồi à... Này Gấu con.. Sao ngủ nhanh vậy.
Minh Triệu thở dài. trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Đi vòng qua kia giường nằm xuống nhìn vào thân hình nhỏ bé đang quay lưng lại với mình. Tim bất giác nhói lên.
[Rốt cuộc là em bị sao vậy]
Minh Triệu nhích lại gần. Ôm nàng vào lòng. Hôn lên tóc nàng.
- Ngủ ngon nha em bé
Nàng mở mắt. Quay người lại nhìn chị.
Cảm giác chua xót lại dâng lên. Chị thật sự không hiểu gì sao. Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại. Nàng không muốn suy nghĩ nhìu nữa.
[Minh Triệu, chị có thể buông tha em được không, em đau lắm rồi...]
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip