Chương 50: Con có phải thận hư không

Đã gần nửa đêm, yên lặng như tờ, mưa lớn ngoài cửa sổ, đường đi dần dần vắng lặng, chỉ có mấy chiếc xe con ngẫu nhiên chạy qua.

Màn đêm đen đặc, lấp lóe tinh linh, quang mang tựa hồ so với lúc nãy yếu ớt hơn một chút.

Kỳ Duyên hoàn tất thanh lý, đổi âu phục, áo sơ mi trắng mặc cẩn thận tỉ mỉ.

Nàng đứng ở cửa sổ, trên cao nhìn xuống, nhìn quảng trường thiên nga được bao phủ bởi vầng sáng ấm trong

Kỳ Duyên đột nhiên có chút sa sút.

Nàng có chút nghiêng nghiêng về phía trước, đem cái trán nhẹ nhàng đặt ở trên kính lạnh.

Bóng ngược chiếu vào trong đêm, tùy theo như tới gần nàng, tựa như chị em song sinh, cùng Kỳ Duyên chạm trán nhau.

Chóp mũi cơ hồ cọ vào kính lạnh, khoảng cách gần như thế, Kỳ Duyên chỉ là nhếch mi mắt, liền có thể nhìn rõ ràng nửa khuôn mặt của mình phản chiếu trong kiếng.

Mi tâm đến má phải, một đường sẹo dài trên mặt.

Kỳ thật qua lâu như vậy, mặt sẹo đã khôi phục không ít ý vị dữ tợn, căn bản không dọa người.

Sở dĩ còn giữ nó, cùng nó đối diện những việc trải qua không cách nào quên đi, không bằng cứ lưu lại một kỷ niệm.

Thiếu nữ gia đình mỹ mãn, lại biến thành trẻ mồ côi Nguyễn thị.

Trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi đau không thể diễn tả, tay Kỳ Duyên chạm vào kính không tự giác nắm thành quyền, móng tay dùng sức bấu vào lòng bàn tay.

Ánh mắt chậm rãi rũ xuống, rốt cuộc lần nữa rơi xuống quảng trường thiên nga bình lặng kia

Suối phun lẳng lặng phun ra vòm nước mỹ lệ, hai con thiên nga chụm cổ vào nhau, tạo thành hình trái tim ngọt ngào.

Qua nhiều năm như vậy, người đều không còn, suối phun vẫn giữ dáng vẻ hạnh phúc như thế.

"Tiểu Duyên"

Kỳ Duyên hoàn toàn là kết tinh tình yêu, trước khi vụ bắt cóc xảy ra, được cha mẹ nâng ở trong lòng bàn tay che chở.

Đáng tiếc...

Trước kia mỹ hảo, giống như mảnh thủy tinh nát vụn, nháy mắt chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ hóa thành một thanh đao, đâm vào trong lòng Kỳ Duyên, lăng trì từng khúc.

Giống như đều có thể nghe thấy thanh âm dao cùn đậm vào da thịt, ngực Kỳ Duyên lập tức khó chịu, thân thể không khỏi cảm thấy một loại ức chế, bi thương.

Ngay lúc nàng nhịn không được mà run lên, phía sau đột nhiên dán lên một thân thể ấm áp mềm mại

Là Minh Triệu...

"Cô làm sao còn chưa ngủ... hửm?"

Bé mèo Kitty mơ mơ màng màng, chẳng biết tại sao tỉnh lại, cũng không biết vì sao, cứ như vậy đi chân đất tới, từ sau ôm lấy eo Kỳ Duyên.

Kỳ thật Minh Triệu căn bản ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chỉ là nàng lúc tỉnh lại không hiểu thấu, vừa vặn trông thấy Kỳ Duyên đứng ở cửa sổ sát đất.

Bóng lưng của nàng, thoạt nhìn cô độc, ưu thương như vậy.

Quỷ thần xui khiến, Minh Triệu ngồi dậy, đi chân đất xuống giường, loạng chà loạng choạng mà đi đến sau lưng.

Muốn ôm lấy nàng, không biết là vô tình hay cố ý.

Bộ ngực dán lên phía sau lưng cứng đờ của Kỳ Duyên, bé mèo Kitty buồn ngủ mông lung, vậy mà liền như thế nhắm mắt lại.

"Ừm ~ Mèo to a~"

Có lẽ bởi vì Kỳ Duyên hung mãnh thao làm lưu lại trong tiềm thức Minh Triệu, để nàng mơ tới báo lớn?

Đáng tiếc không cách nào chứng thực, Minh Triệu chép miệng nhỏ, lẩm bẩm sắp ngủ mất.

Kỳ Duyên trong mắt vỡ vụn đột nhiên biến mất.

Phía sau lưng ấm áp mềm mại vớt nàng ra khỏi trí nhớ hư ảo, một lần nữa quay lại hiện thực.

Bé mèo Kitty...

Kỳ Duyên buông cánh tay Minh Triệu, cẩn thận xoay người, trước khi mèo con mơ hồ lung lay sắp ngã, đỡ nàng bế lên.

Đem người thả lại lên giường, đắp kín chăn.

Minh Triệu hơi thở đều đều, đã ngủ thiếp đi.

"Bé mèo Kitty~"

Kỳ Duyên yêu thương nhìn Minh Triệu hồi lâu, nàng cẩn thận vươn tay, hất ra một sợi tóc trên trán nàng.

"Chị thật thích em"

Thanh âm rất nhẹ, đáng tiếc Minh Triệu không nghe được lời tỏ tình này.

Kỳ Duyên cuối cùng hôn môi nàng một cái, nhẹ nhàng đứng lên, cầm áo khoác của mình, rón rén đi ra ngoài.

Bên ngoài khách sạn, có một chuyến đi đặc biệt đang chờ nàng.

Kỳ Duyên ngồi ở ghế sau, lái xe cung kính gọi nàng Nguyễn tổng, sau đó khởi động xe, đi về phía bắc thành.

Sau một giờ, vườn hoa ở thành Bắc, Kỳ Duyên xuống xe ở giữa bãi cỏ nhỏ trước căn nhà hai tầng lầu.

Nàng hơi sửa sang vạt áo, mấy bước đi xuyên qua bãi cỏ, gõ cửa một cái.

Cửa rất nhanh mở, một vị phu nhân xuất hiện ở cổng.

Dung nhan được bảo dưỡng tốt, nhưng tóc trắng xóa, nếp nhăn ở khóe mắt, đều nhìn ra dấu vết năm tháng.

Bà không còn trẻ nữa, dung nhan đã già, nhưng khí chất thong dong an tĩnh của bà lại hơn cả trước kia.

"Bà ngoại"

Kỳ Duyên mười phần khéo léo gọi, Vân Ca cười cười, đưa tay kéo cổ tay nàng.

Thân thiết nắm tay Kỳ Duyên đi vào phòng khách, cùng nhau ngồi xuống ghế sofa.

"Tiểu Duyên" Vân Ca theo thói quen sờ đầu nàng, giống như đối với trẻ nhỏ.

"Gần đây bề bộn công việc lắm không?"

"Cũng được" Kỳ Duyên cười cười "Bên này khá thuận lợi"

"Ừm" Vân Ca đáp, bỗng nhiên lời nói xoay chuyển "Bà nghe A Nam nói, con làm tiểu bạch kiểm hả?"

"Phốc ~"

Kỳ Duyên vừa mới cầm tách trà uống một ngụm liền phun hết ra ngoài, sặc đến ho khan.

Vân Ca hảo tâm vỗ lưng cho nàng.

"..."

Không khí ấm áp lúc đầu đột nhiên thay đổi, Kỳ Duyên có chút không nói gì nhìn thoáng qua bà ngoại nàng.

Vẫn là hòa ái ôn nhu, nhưng nàng rất rõ ràng nhìn ra một tia thiên tính bát quái thuộc về phụ nữ.

"Khục, cái kia..."

Chuyện làm tiểu bạch kiểm, ở trước Minh Triệu có thể mặt mo da dày, nhưng đây là bà ngoại nàng, liền có chút quỷ dị.

Hết lần này đến lần khác Vân Ca mười phần ngay thẳng, còn dùng ngữ khí ôn nhu, lo lắng hỏi Kỳ Duyên "con rất thích làm tiểu bạch kiểm hả?"

"..."

Thật sự là trưởng bối xuân phong hóa vũ, sợ mọi chuyện quá bình yên mà quan tâm, mí mắt trái Kỳ Duyên mơ hồ giật mấy lần

Mắt trái giật có chuyện, mắt trái giật có chuyện...

Quả nhiên một giây sau, Vân Ca tiếp tục hòa ái thân thiết hỏi nàng "Con thích loại phú bà thế nào? Cần bà giới thiệu cho con mấy người không?"

"..."

Vân Ca nữ sĩ bụng đầy thi thư khí từ, đột nhiên họa phong có phải có chút hơi thái quá không?

Mắt thấy Vân Ca cười đến hai mắt cong cong, phía sau lưng Kỳ Duyên không khỏi buốt lạnh, nổi da gà.

Điệu bộ này, nói rõ là "Bà ngoại hiểu con", giới thiệu mấy đơn "khách sộp " cho con, đều là những phú bà tướng mạo hạng nhất.

Nghe thấy cháu gái mình đi làm tiểu bạch kiểm, không khiếp sợ còn lửa cháy thêm dầu, chỉ có nữ trung hào kiệt Vân Ca mà thôi.

"Con, con... cái kia... bị một người bao nuôi là được rồi..." Kỳ Duyên ngượng ngùng nói "Quá nhiều người đẹp, con tiêu thụ không nổi"

"A" Vân Ca như có điều suy nghĩ một lát, y nhiên ngay thẳng nói "Con có phải thận hư không?"

"..."

Thận... hư?

Cỡ nào thẳng thắn chứ! Nụ cười của Kỳ Duyên lập tức cứng đờ.

Đề tài nói chuyện này không ngừng được, nàng không muốn nói chuyện, nhưng Vân Ca hiển nhiên rất có phẩm chất ưu tú truy vấn ngọn nguồn.

"Con bị phú bà nhà nào bao nuôi rồi? Là người A Nam nói... tên gọi Minh Triệu đúng không?"

"Ách ân..."

"Một tháng bao nhiêu tiền a?"

"Đại khái, năm vạn..."

"Oa, Tiểu Duyên con thật tiện nghi nha!"

"..."

Kỳ Duyên sắp bị tra tấn chết rồi, trong đầu một đoàn hắc tuyến vội vàng giải thích "Bà ngoại, con có thể thay đổi chủ đề không?"

Vân Ca nữ sĩ bình tĩnh gật đầu, cũng không chờ Kỳ Duyên thở phào, bà đột nhiên hỏi "Minh Triệu... mẹ của nàng có phải tên Đỗ Hoa Yên không?"

Kỳ Duyên sững sờ "Đúng vậy, làm sao rồi?"

"Là cháu gái của Phạm Nguyên Thư a" Vân Ca nữ sĩ yếu ớt nói, nâng tách trà uống một ngụm "mắt nhìn của con không tệ a~"

"..."

Bị Vân Ca nữ xi chớp động tinh tinh thoáng sửng sốt một chút, Kỳ Duyên biểu thị: tôi là ai? Tôi đang ở đâu?

Phạm Nguyên Thư? Giống như từng nghe qua, là đại sư quốc họa sao? Làm sao nhà nàng lại có liên quan?

"Con hẳn là không còn nhớ " Vân Ca nhẹ nhàng đặt lại tách trà "Lúc con trăm ngày, ông ấy từng họa một bức Bách Tùng đồ, làm quà tặng cho con"

Kỳ Duyên cảm thấy kinh ngạc "con làm sao chưa từng thấy qua?"

Vân Ca cười một tiếng "tác phẩm của quốc họa đại sư, mẹ con sợ con làm hư, đưa qua cho bà"

Đề cập đến con gái, Vân Ca hiển nhiên có chút thương cảm.

Kỳ Duyên quan tâm nắm chặt tay của bà, muốn an ủi bà một chút, nhưng ai ngờ Vân Ca nữ sĩ bỗng nhiên nói:

"Phạm Nguyên Thư đã về cõi tiên, bức tranh kia còn viết chữ, dựa theo lớn nhỏ, đoán chừng giá trị cũng hơn ba nghìn vạn"

Bà nhìn Kỳ Duyên, chững chạc đàng hoàng "Theo con một tháng phí bao nuôi năm vạn, lão đầu tử sớm cho cháu gái tiền phí bao nuôi, có thể bao con hơn sáu trăm tháng, năm mươi năm"

Kỳ Duyên "..."

Trong đầu có rất nhiều câu hỏi, may mắn Vân Ca rốt cuộc không xoắn xuýt chuyện bao dưỡng nữa, ngược lại hỏi chuyện kinh doanh sòng bạc của nàng.

"A Nam nói, có người làm khó con hả?"

Kỳ Duyên lắc đầu, ánh mắt có chút sắc bén "Con sớm biết Hứa Bách không thành thật, bên trong sòng bạc có tay chân làm việc "

Bất quá rất nhanh, nàng sẽ đem hắn nhổ sạch tận gốc, quy củ Nguyễn gia không đến phiên hắn tới phá.

"Con làm việc bà không nhọc lòng" Vân Ca nắm chặt tay Kỳ Duyên "chính là con nhất định phải chú ý sự an toàn"

Bi kịch nhiều năm trước, để bà mất đi con gái cùng con rể, bây giờ bà lại không thể mất đi Kỳ Duyên sống sót một cách kỳ tích.

"Con sẽ cẩn thận"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip