Chap 30: Trở về điểm xuất phát
Thời gian vui vẻ thật sự qua rất nhanh, hai tháng Kỳ Duyên cho nghỉ đã hết.
Tuy ông bà Phạm luyến tiếc, nhưng Minh Triệu nói còn phải trở về làm việc lại, bọn họ cũng không thể miễn cưỡng cô.
Con gái lớn, tuy có hơi tùy hứng, nhưng cho tới nay, ngoại trừ Kỳ Duyên ra, việc gì cũng làm cho người ta an tâm.
Minh Triệu mang theo Kỳ Ân, từ Sydney đáp máy bay về nước.
Vì ôm Kỳ Ân nên dưới chân cô có thứ lăn đến mà không biết.
"Sorry! are you okay"
Đối phương tuy là gương mặt Đông Phương, nhưng đeo chiếc kính đen to, cô cũng không xác định được anh có phải người Việt Nam hay không, tuy tiếng Nhật và Trung cô cũng học, nhưng vẫn khó nói vì là cùng là người châu á chứ có cùng nước đâu! Vẫn nên nói tiếng Anh cho an toàn.
"It does not matter, do not mind!"
Tiếng Anh của đối phương cũng lưu loát, khi ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt nháy mắt đình trệ.
Không thích ánh mắt đánh giá người của anh ta, cô gật đầu với anh, ôm Kỳ Ân tìm vị trí ngồi xuống.
Không biết có phải quá khéo không, người kia lại ngồi đối phía đối diện cô và Kỳ Ân.
Kỳ Ân vừa lên máy bay hưng phấn nhìn qua kính, còn có ý nghịch, Minh Triệu dỗ nó ngủ rồi đặt nó trên ghế đệm, đắp cái chăn mềm cho nó ngủ ngon.
Chàng trai kia thay đổi vị trí, ngồi xuống đối diện cô, bỏ kính mắt xuống, tầm mắt lại không kiêng nể gì, Minh Triệu nhíu mày, quyết định nhắm mắt dưỡng thần không để ý tới.
"Em quả nhiên không nhận ra tôi ......"
Đối phương thấy cô nhắm mắt lại, rốt cục mở miệng nói chuyện, trong giọng nói nồng đậm mất mát.
Nghe anh nói tiếng Việt, Minh Triệu nghi hoặc mở mắt ra, nhìn anh một hồi lâu, cảm thấy có chút quen thuộc, lại nghĩ không ra là gặp ở đâu.
"Triệu, thật đúng là trời ban cho, lại có người có thể đả kích tôi đến vậy!"
Vĩnh Khoa tự giễu cười cười, trên mặt anh, rành mạch viết: Cô là người ấy?.
Anh một lần nữa lại bị cô đả kích.
"A, trời ạ!"
Nghe anh vừa nói vậy, Minh Triệu cười day day thái dương, rốt cục cô cũng nhớ anh là ai.
"Thật là ngượng, anh không biết, phụ nữ một khi đã có đứa nhỏ, những thứ vụn vặt trong cuộc sống sẽ trở nên rất kém trong việc ghi nhớ."
"Rất vui được gặp lại anh, Vĩnh Khoa tiên sinh."
Kỳ Ân ngủ, cho nên tay anh đặt ở bên miệng, thanh âm rất nhỏ.
"May là em nhớ rõ tên của tôi, bằng không tôi sẽ mất mặt tới mức nhảy xuống từ độ cao này xuống mất."
Vĩnh Khoa lần đầu tiên cảm thấy, anh phi thường phi thường thích tên của mình, không vì cái gì khác, mà đơn giản là nó dễ nhớ! Nếu không phải bởi vì tên anh tên có chút thâm ý, sợ là anh bảo anh là Trương Tam Lý Tứ, cô cũng sẽ không nhớ rõ .
"Cái đầu tôi hỏng mất rồi."
"Quên đi, làm như tôi keo kẹt lại đi so đo với con gái vậy. Chỉ là, không nghĩ tới, chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này."
"Sao cô lại đến Sydney? Cô biết không, sau lần chia tay đó, ngày nào tôi cũng tới cái quán bar đó, nhưng, vẫn không gặp lại cô, cô đi làm à?"
"Anh vẫn lắm chuyện vậy! Được rồi, tôi nhất nhất trả lời anh. Vì sao tôi tới Sydney, nguyên nhân là ba mẹ tôi sống ở đây, bác tôi cũng ở Sydney, tôi đến đây giúp bác vài thứ"
"Về phần anh nói đến lần trước, thân thể tôi sau lần đó xuất hiện một ít vấn đề, người nhà không yên tâm cho tôi ra ngoài, tôi không muốn cho bọn họ thêm phiền toái, nên ở nhà."
"Là như thế sao."
Vĩnh Khoa đáp nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Minh Triệu không biết, khi đó, anh vì sợ không gặp lại được cô, ngày nào cũng sớm ra nơi đó chờ, nhiều nhất là cả ngày.
Cho đện tận khi rặng đỏ hoàng hôn trùng với đường chân trời, anh mới cảm thấy tâm mất mát, ảm đạm rời đi.
"Đúng rồi, sau đó tôi lại nhìn thấy cô trên ti vi, hóa ra cô là người của công chúng à."
Nói tới đây, Vĩnh Khoa lại hưng phấn hẳn.
"Ừ, đúng vậy."
Minh Triệu cả kinh, người này, biết nhiều chuyện của cô. Cô không sợ gì khác, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho Kỳ Duyên, xúc phạm tới Kỳ Ân.
Trên biểu tình phòng bị trên mặt cô làm cho Vĩnh Khoa tâm trầm xuống, cô không tin anh!
"Triệu, yên tâm, tôi không phải loại người nói nhiều."
Vẻ mặt anh cương trực thành khẩn, Minh Triệu không khỏi cảm thấy mình vừa rồi biểu hiện ích kỉ vậy.
"Xin lỗi, anh biết công việc của tôi có chút khó nói ......"
"Không có gì, chúng ta ngay cả sơ giao cũng không tính, phản ứng của cô vậy là bình thường."
"Kỳ thật, bản thân tôi thì không có gì, lại chỉ có hợp đồng mấy tháng, giờ tôi về đi học lại, tốt nghiệp xong, cũng không tính lại làm diễn viên, chỉ là tôi sợ sẽ làm bị thương tới người nhà của tôi."
"Là thế sao. Nhưng mà, tôi xem phim cô diễn, rất tuyệt! Cô không làm diễn viên, rất đáng tiếc đấy."
"Cám ơn anh tán thành, nhưng, hợp đồng của tôi với Nguyễn thị sẽ không tiếp tục, cho nên...... Mà thôi, cũng không có gì, không làm diễn viên, tôi có thể chuyên tâm chăm con."
"Con cô thật đáng yêu, cũng rất ngoan."
"Vâng, nó không nghịch ngợm giống đứa nhỏ khác, nhưng mà cũng rất bướng bỉnh ."
"Nó tên là gì vậy?"
"Kỳ Ân"
Minh Triệu cười vui vẻ, trong lòng cũng biết, tên này rất dễ đoán.
Nhưng Vĩnh Khoa lại không cười, anh biết, cô nhất định cảm thấy đứa nhỏ là trời ban ân cho, bởi vì lúc mới gặp mặt, cô rất hay cường điệu thân phận đã kết hôn của mình.
"Ba nó đâu, sao không ở cùng hai người?"
"Chúng ta, đã ly hôn."
"Xin lỗi, tôi không biết......"
Là loại người nào mới có thể buông tay với một cô gái thế này?
"Không có gì, là chuyện đã qua rồi."
Minh Triệu giúp Kỳ Ân đắp lại chăn, tay vỗ về khuôn mặt nhỏ của nó, đúng, tất cả đã qua rồi.
Chỉ còn Kỳ Ân, đây là lễ vật tốt nhất mà Kỳ Duyên cho cô.
"Đúng rồi, vì sao cô không hỏi tôi làm gì?"
Bộ dáng của cô làm cho anh hận không thể ra sức đánh mình một chút, không khí đang yên đang lành, bị một câu của anh phá hỏng ngay cả một chút cũng không chừa!
"Đối với người khác tôi ít khi quan tâm, nếu anh nguyện ý nói thì anh sẽ nói, nếu anh không muốn nói, tôi hỏi, không phải làm anh khó xử sao."
"Cô hẳn là đã nghe qua tên Hồ thị rồi chứ."
"Đương nhiên, tôi còn biết tổng giám đốc của họ cũng tên Vĩnh Khoa...... Sẽ không khéo vậy chứ, chính là anh à?"
"Bất tài rồi, đúng là bỉ nhân."
"Trời, thế giới này có thể không lớn lắm nhỉ!"
"Thế giới này, đôi khi nhỏ vậy, nhưng có đôi khi, lại làm cho người ta rất bất đắc dĩ."
Giống như anh và em, nhiều năm như vậy cũng có gặp nhau đâu.
"Vậy sao anh lại đến nơi này ?"
"Khi nào tôi chán, tôi sẽ lấy phi tiêu phi vào bản đồ, trúng đâu đi đó. Lần trước đi New York cũng thế. Nhưng, không nghĩ tới, lúc này, vận mệnh xoay chuyển, tôi lại gặp được cô."
"Hóa ra là phi tiêu vào à."
Buồn khổ trở thành hư không, Minh Triệu nói chuyện rất vui với Vĩnh Khoa.
Bọn họ giống như gặp lại cố nhân, chuyện cũ nói chưa xong đã có chuyện mới.
Ban đêm, Minh Triệu nặng nề ngủ, đầu tựa vào đầu Kỳ Ân, tay cũng nắm tay nó.
Vĩnh Khoa ngồi đối diện cô, cả một đêm, cũng không chợp mắt lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Vừa mới nhìn thấy của cô, tâm anh hoan hô nhảy nhót! Mỗi dây thần kinh trên người anh đều vì cô mà hưng phấn không thôi!
Đây là lên trời giúp anh, cho anh cơ hội sao?
Cho nên cô hết hạn với Nguyễn thị, bây giờ còn là độc thân.
Nhưng, dù thế nào, lúc này đây, anh sẽ không để cô mất khỏi tầm tay anh nữa!
Bởi vì anh biết, nếu anh bỏ mất lúc này, gặp lại có lẽ cũng phải đến vài cái bốn năm!
Giúp đắp chăn tốt, môi dừng trên thái dương cô: Triệu, cám ơn em lại xuất hiện.
Nhìn thời gian, đã sắp đến giữa trưa , Kỳ Duyên trong văn phòng đứng ngồi không yên, lại một lần nữa gọi về nhà.
"Mẹ, là con."
"Tôi biết là chị, có mỗi buổi sáng thôi mà chị đã gọi điện thoại đến năm sáu lần, lần này lại là chuyện gì đây?"
"Không có việc gì, con chỉ hỏi một chút, trong nhà có chuyện gì không ạ?"
"Trong nhà thì có thể có chuyện gì, đúng rồi, buổi tối có về ăn cơm không?"
Biết chị muốn hỏi cái gì, nhưng bà Nguyễn lại cố tình không hiểu ý chị, chị không hỏi, bà cũng chả nói.
"Cái kia, Kỳ Ân còn chưa về ạ?"
"Kỳ Ân ah, buổi sáng về rồi, ngồi máy bay thằng bé mệt, ngủ rồi."
"Một mình nó về ạ, Minh Triệu không đưa nó về sao?"
"Có chứ, nhưng đưa Kỳ Ân về xong, nó phải đi, mẹ giữ mãi mà không được a!"
"Dạ, không có việc gì, tối con sẽ về ăn cơm."
Thấy được sự mất mát trong giọng Kỳ Duyên, bà Nguyễn không nhẫn tâm để chị khó chịu .
"Ừ, mẹ nói phòng bếp phải thêm đồ ăn, đúng rồi, trong nhà không có măng, nếu về sớm một chút thì thuận đường mua ít nhé, Triệu thích ăn ."
Kỳ Duyên nghe xong lời này tinh thần rung lên, đứng luôn dậy.
"Mẹ vừa bảo cô ấy không về!"
"Mẹ chỉ bảo mẹ không giữ được, nhưng Kỳ Ân lại ầm ĩ: Con muốn Triệu Triệu, con muốn Triệu Triệu, Triệu, nó đi cũng không được a."
"Con về ngay đây!"
Cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, chị chạy như bay về nhà.
Đứng trước cửa, chị lại hồi hộp không dám mở ra, hai tháng, rõ ràng là không lâu, nhưng chị lại cảm tưởng đã qua hai mươi năm.
Chị thường có một loại ảo giác, giường như Minh Triệu chưa bao giờ xuất hiện trong đời chị,tất cả trôi qua như xảy ra trong mơ.
Cảm giác như vậy làm cho chị rất sợ, chị sợ cô cứ như vậy ra khỏi đời chị, từ nay về sau, trong đời chị, sẽ không còn cô gái đáng yêu tên Minh Triệu nữa.
Gõ gõ cửa, là bà Nguyễn mở cửa.
Vừa thấy hai tay chị hai gói to măng, bà Nguyễn che mặt cười trộm.
"Mẹ còn nghĩ do con không mang chìa khóa?"
"Kỳ Ân đâu ạ?"
Bỏ đồ xuống, nhìn đại sảnh không một bóng người, chị khẩn trương hỏi.
Cô, đi rồi?
"Kỳ Ân tỉnh ngủ , Minh Triệu trong phòng chơi với nó."
"Con lên lầu nhìn xem."
Nhìn chị hấp tấp, bà Nguyễn không khỏi lắc đầu. Sớm biết có hôm nay, thì lúc trước đừng làm vậy!
Nhưng rốt cuộc nó lại là con bà, bà cũng hy vọng, bọn họ có thể hạnh phúc.
Cửa phòng Kỳ Ân khép hờ, Kỳ Duyên đứng trước cửa, nhìn qua cửa thấy Minh Triệu ngồi đối diện chân với chân Kỳ Ân trên giường, tư thế hai người giống nhau y đúc, cắn môi trừng mắt biểu tình khẩn trương, chẳng qua là một lớn và một nhỏ mà thôi!
Chị biết, hai người đang chơi trò quy bài.
Mở hé cửa ra thêm, bài đánh ra, người này rút bài người kia phải trùng với bài được đánh, nếu không đúng phải cầm con đó, cuối cùng, ai hết bài trước sẽ thắng, người kia bị phạt.
Nhìn dáng vẻ bọn họ, hẳn là đang đến đoạn mấu chốt nhất, chị cũng như ngừng thở cùng bọn họ.
Cô đã trở lại, rốt cục chị cũng có thể nhìn thấy cô cười, nghe được giọng cô.
Chị đã lâu không được nghe cô gọi Chị Kỳ Duyên, Gấu Béo......
"Không được nhìn lén a!"
Kỳ Ân đưa tay đảo bài sau cái lưng nhỏ bé của nó, một lúc lâu sau mới yên tâm, giơ ra trước mặt Minh Triệu.
Minh Triệu hướng bắt tay chỉ chỉ một lúc, mới rút ra cái trong tay, vậy mà không cùng cặp với nó, hoảng hốt, hối hận thân mình nằm ườn ra!
"A! Vì sao vì sao a, mẹ vốn định lấy cái kia!"
Kỳ Ân nhìn bộ dáng của cô, tay nhỏ bé che miệng cười tặc tặc!
"Lần này đến con!"
Minh Triệu chuyển tay ra phía sau, làm bộ động vài cái, đưa đến trước mặt Kỳ Ân.
Khi trong tay chỉ còn con quy bài.
Minh Triệu một đầu ngã quỵ ở trên giường làm xấu.
"Mẹ mặc kệ ! Cả buổi chiều mẹ làm rùa rồi!"
"Triệu Triệu, mẹ lại xấu tính! Mỗi lần thua đều xấu tính! Mẹ như vậy, làm con rõ khó xử!"
Vẻ mặt Kỳ Ân hiện lên chữ không chịu nổi, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, không thể bởi cô là mẹ mà tha được!
"Được rồi, mẹ vừa chơi không dậy nổi, mẹ chịu thua, con tới đi."
Từ từ nhắm hai mắt, biểu tình trên mặt là điếc không sợ súng.
Kỳ Ân hai tay giơ lên, ngón tay cong cong, cù vào nách Minh Triệu, khanh khách cười làm cô ngứa.
"Ha ha ha, không muốn không muốn, ngứa ngứa!"
Minh Triệu tránh trái tránh phải, Kỳ Ân ở trên giường đi tới cù cô.
Cô trốn, ôm nó vào trong ngực, cù lại Kỳ Ân.
"Ha ha ha, Triệu Triệu mẹ hư, mẹ lại xấu tính!"
Cô ôm Kỳ Ân, hai người trên giường lăn qua lăn lại, Kỳ Ân còn không quên cù cô, cô nhấc áo Kỳ Ân khẽ cắn bụng nhỏ của nó.
Kỳ Duyên nhìn tới thất thần, lơ đãng đẩy cửa ra mà không biết.
Kỳ Ân nhớ lại, cười đến mức đau cả hông, không dậy được.
Minh Triệu cũng cười tới không có khí lực, bất động ôm con.
Kỳ Ân giãy dụa đứng dậy, thấy được Kỳ Duyên.
"Ba ba!"
Hưng phấn nhảy từ giường xuống, Minh Triệu sợ tới mức bảo vệ nó, nhưng nó ba bước biến thành hai nhào vào lòng ba.
Kỳ Duyên ôm lấy nó, hôn lên mặt nó, Kỳ Ân cũng nâng mặt Kỳ Duyên, vô cùng thân thiết hôn lên.
"Kỳ Ân ngoan, có nhớ ba ba không?"
"Nhớ! Con rất nhớ ba ba! Ba ba có nhớ con và Triệu Triệu không?"
Kỳ Duyên bóp véo mặt nó, cười dịu dàng.
"Nhớ chứ, ba ba rất nhớ Kỳ Ân"
Nói một chút, quay sang nhìn Minh Triệu, biểu tình lại có vẻ thật lòng.
"Cũng rất nhớ Triệu Triệu"
Kỳ Duyên không nói dối, chị thật sự nhớ cô. Nhớ mái tóc dài của cô, nhớ giọng của cô, nhớ cảm giác ấm áp khi cô ở trong lòng chị.
Minh Triệu rũ mắt xuống, đi xuống giường, ôm lấy Kỳ Ân từ lòng chị.
"Kỳ Ân, chúng ta xuống lầu, rửa tay chuẩn bị ăn cơm nào."
Không nhìn Kỳ Duyên đến một cái, ôm Kỳ Ân xuống lầu .
Ông Nguyễn không ở nhà, không gian im ắng, Minh Triệu ngồi xa Kỳ Duyên xa Kỳ Ân, cũng không nói chuyện, mà Kỳ Ân vừa về nhà lại chơi với ông bà ngoại rất vui, nó lập tức đứng dậy.
"Bà nội, bên kia biển to lắm, Triệu Triệu cùng con đi lâu thế mà không hết!Chú Đông Hải cùng anh thiên sứ cũng phải đi lâu ơi là lâu."
"Triệu Triệu còn cho con đi Khố Khắc gia, Khố Khắc là thuyền trưởng, nhưng Triệu Triệu nói với con, chú ấy không phải Lỗ, cũng không phải hải tặc, con cảm thấy lỗ phu vẫn có vẻ lợi hại hơn."
"Con còn nhìn thấy chim cánh cụt ah, nơi đó có thiệt nhiều thiệt nhiều chim cánh cụt"
"Ôi, Kỳ Ân đi nhiều nơi vậy cơ à! Kỳ Ân có phải rất thích nơi đó không!"
Bà Nguyễn vừa chia thức ăn cho cháu, vừa học theo giọng nó nói chuyện với nó.
"Dạ, Kỳ Ân thích nơi đó, nhưng, ba ba cùng ông bà nội không có đi cùng. Lần sau, chúng ta cùng đi được không? Ba ba được không? Triệu Triệu được không?"
Kỳ Ân một tay kéo Minh Triệu một bên tay kéo Kỳ Duyên, vẻ mặt rất háo hức.
"Kỳ Ân, ba ba công việc bề bộn nhiều việc, có lẽ sẽ không có thời gian, chúng ta nói sau được không?"
Minh Triệu rút tay ra, vỗ vỗ mặt nó, tuy rằng biết nói thật sẽ làm nó mất hứng, nhưng cô vẫn không muốn lừa nó.
Quả nhiên Kỳ Ân quyệt miệng cúi đầu.
"Kỳ Ân, ba ba đáp ứng con, nhất định sẽ giành thời gian đi cùng Kỳ Ân, được không?"
"Nói thật?"
Kỳ Ân ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn xoe, cực kỳ giống Minh Triệu.
"Nói thật."
Kỳ Duyên còn thật sự gật gật đầu.
"Thế, ngoắc tay nào, phải nhớ nha!"
Vươn ngón tay nhỏ bé ngoắc với tay Kỳ Ân, còn mở miệng, mới bằng lòng tiếp tục ăn cơm.
Minh Triệu không nói thêm gì, chuyên tâm ép Kỳ Ân ăn cơm, đôi lúc cũng nói vài câu với bà Nguyễn.
Kỳ Duyên ăn một ngụm cũng không nhìn bát cơm, mắt thường ngắm Minh Triệu, nhưng cô lại thủy chung không liếc mắt với chị lấy một cái.
Chị có rất nhiều điều muốn cùng cô, nhưng là, ăn qua cơm chiều thì Đông Hải đã tới đón cô rồi.
Kỳ Ân cũng có chút luyến tiếc cô, nhưng vẫn hiểu biết hôn lên mặt cô, vẫy tay với cô.
Kỳ Duyên ôm Kỳ Ân, đứng ở cửa, nhìn cô lên xe, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng nó nữa, chị vẫn không chịu trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip