Tám
Một lẽ dĩ nhiên là sáng hôm ấy tôi đã đi muộn những mười lăm phút, may mà có Chuồng Gà, không thì chắc tôi phải bỏ nguyên cả tiết đầu tiên quá. Bạn tưởng tượng được không, giống như pháp sư Howl trong phim hoạt hình Howl’s Moving Castle ấy, cậu ta bước, à mà phải dùng từ nhảy, vô cùng nhẹ nhàng, chạm tới từng điểm tựa trên từng nóc nhà, và rồi nảy lên, cứ thế chỉ một lúc sau chúng tôi đã tới được trường học. Chuyện mà chỉ có trong những giấc mơ tôi mới thấy.
Thế nhưng mà, chẳng có pháp sư Howl quyến rũ nào ở đây cả. Chỉ có Chuồng Gà – chàng trai người rừng ngây thơ đến từ một ngọn núi phương Bắc xa lắc, mặc một bộ đồ cung thủ Nhật Bản, vai đeo một cây cung kì dị, hồn nhiên dựng nguyên một căn lều trên nóc nhà tôi, và còn chẳng biết bra là cái gì.
Khi đến nơi, tôi dặn cậu ta đứng chờ ở một góc nào thật kín, đừng hé mặt ra cho bất cứ ai thấy, bởi bọn họ sẽ phát hoảng khi nhìn thấy bộ dạng lập dị của cậu ta mất. Cậu gật gù bảo tôi đừng lo, và rồi ngoan ngoãn đợi trên mái nhà của trường học.
“Kì lạ thật, sao cậu ta lại quen ông mình nhỉ? Mà cậu ta học võ thuật ở đâu mà cơ thể nhẹ nhõm linh hoạt thế?” Tôi cứ thắc mắc mãi mấy câu ấy, nhưng rồi cũng mau chóng xua nó ra khỏi đầu.
Nếu những gì cậu ta nói là thật, thì phen này nguy to rồi…
Tan học, tôi nghe thấy đám học sinh túm tụm lại nhìn lên nóc tầng hai nhà ăn.
“Ai vậy, sao lại lên đó ngồi làm chi không biết?”
“Nhìn bộ đồ trông kì cục quá…”
Biết ngay mà, đoán không có sai, Chuồng Gà đang khoanh chân ngồi thu lu trên mép nóc nhà ăn, nhắm nghiền mắt lại như đang thiền.
Chợt cậu ta mở mắt ra, lướt một đường và dừng ngay lại chỗ tôi đang đứng.
“A Bò Điên, tan học rồi hả?” Cậu ta cười toe, bám một tay vào lan can phía sau lấy đà rồi nhảy vụt xuống trước con mắt kinh ngạc của học sinh trong trường.
Trời đất… đã bảo trốn chỗ nào kín kín cơ mà…
“Có thật không vậy, cậu ta vừa nhảy xuống từ tầng hai!” Đám con gái nhìn mà mắt không buồn chớp.
“Cậu ta là cung thủ thì phải. Trời ơi cool quá!” Tôi quay qua nhìn đám con gái, thấy tim hồng bay tứ tung loạn xạ.
Nghiêm túc không vậy, cậu ta là người rừng đó…
Chuồng Gà thấy được khen cười hai mắt híp tịt lại, cũng nghiêng đầu hóng chuyện, gãi đầu gãi tai ngượng ngùng vì được con gái vây quanh. Chắc trên ngọn núi của cậu ta chỉ toàn trâu, bò, gà, khỉ, hươu, nai, chứ chẳng có bóng đứa con gái nào bao giờ. Tôi đoán vậy và phì cười.
“Đi về thôi.” Tôi kéo tai cậu ta.
“Ê…” Đám con gái gọi với theo. “Người quen của Đấm phát chết luôn à?” Tụi nó xì xào bàn tán.
“Này, dừng lại đã.” Chợt thằng Long từ đâu xuất hiện trước mắt tôi, nó dang hai tay ra chắn không cho đi.
“Mày là thằng nào?” Nó trợn mắt hỏi Chuồng Gà. “Có quan hệ gì với Chi Mai?”
“Tôi ấy hả?” Cậu ta thản nhiên hỏi.
“Đúng, chính mày đấy.”
“Không quan hệ gì hết. Tôi chỉ sống ở trên nhà Bò Điên thôi.” Rồi cậu ta quay sang chỉ tay vào người tôi.
“Hả? Sống cùng?!” Thằng Long rú lên một tiếng, ngã ngửa ra phía sau, hình như nó không nghe thấy cái chữ trên. “Tại sao mày lại sống cùng Chi Mai? Ai cho phép mày?!”
“Cần gì ai cho phép chứ.” Cậu ta nheo mắt khó hiểu.
“Được đấy, tao sẽ cho mày biết tay.” Đoạn thằng Long vung nắm đấm lên giáng thẳng vào mặt Chuồng Gà. Ôi, tôi bắt đầu thấy ghét nó hơn rồi đấy.
Bộp.
Tôi chụp tay ra giữ cú đấm của thằng Long trước khi nó bay tới mặt Chuồng Gà, vặn xoáy theo chiều kim đồng hồ khiến nó la lên oai oái.
“Không phải chuyện của cậu. Biến ngay đi cho tôi nhờ.”
Tôi trừng mắt lên, toàn thân hừng hực bốc hỏa, thằng Long thấy thế ba chân bốn cẳng chạy mất dép, không quên để lại lời nhắn. “Cẩn thận đấy thằng kia, lần sau còn thấy mày đi cùng Chi Mai nữa là tao không tha cho đâu!”
“Biến!” Tôi nhắc lại một lần nữa, và lần này thì nó biến hẳn luôn.
“Oa, Bò Điên đúng là dễ sợ thật đấy.” Chuồng Gà chạy theo sau tôi tán thưởng.
“Không có gì.” Tôi phẩy tay đáp.
Trên đường về nhà, chúng tôi đi qua một xe bán thịt xiên nướng, mùi thịt nướng thơm phưng phức khiến Chuồng Gà cứ khịt khịt mãi.
“Sao thế?” Tôi quay lại, thấy cậu ta đang đứng chết trân trước xe thịt xiên, rớt dãi chảy ròng ròng. “Ở trên núi không có cái món đấy à?” Tôi hỏi.
“Bò Điên này.” Cậu ta vẫn đứng đó bất động. “Tôi đã hứa là sẽ bảo vệ cậu.”
“Ừ, thì sao?”
“Vậy đáp lại, cậu có thể mua thịt xiên cho tôi được không?” Hai mắt cậu ta long lanh long lanh.
Ra là muốn mình mua đồ ăn cho. Thôi được, có vài xiên thịt cũng không đáng là bao.
“Cậu không mang tiền theo hả?” Tôi hỏi.
“Có, trước khi xuống núi ông cậu có đưa cho tôi một bọc tiền để đi đường.”
“Một bọc cơ á? Thế tiền đâu hết rồi?”
“Trên đường đi mua xúc xích Đức Việt ăn hết rồi.”
“Cái gì?!”
Tôi lắc đầu ngán ngẩm, lôi cái ví từ trong cặp ra ngồi bên vệ đường chờ cậu ta ăn xong rồi tính tiền.
Tôi cứ tưởng cũng phải vài phút, ai dè mới gần chục giây trôi qua mà cậu ta đã ăn xong rồi. Tôi bèn ngồi dậy hỏi bác chủ hàng xem tất cả hết bao nhiêu.
“Bốn mươi ba xiên, nhân với mười nghìn mỗi xiên, bốn trăm ba mươi nghìn tất cả.”
“Hả!?” Bốn mươi ba xiên!? Tôi suýt thì đập đầu xuống đất. Chuồng Gà là cái giống gì thế không biết?! Ăn hết cả tiền tiêu vặt tháng này của mình luôn rồi!!
Đang đau khổ nhìn lại cái ví rỗng thì đột nhiên Chuồng Gà lên tiếng: “Cậu biết không, Bò Điên, trong năm mươi vật thể thoát ra khỏi bức vẽ của cậu ấy, bao gồm hai loại người.”
“Là sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Loại thứ nhất là những vật thể trung tính, gọi là Trung Thể, chúng rất sợ cậu, và sẽ tìm cách lẩn trốn để cậu không phát hiện ra. Nhưng chúng sẽ không lẩn đi xa được, bởi khoảng cách xa quá khiến cho chúng không hấp thụ được sinh lực của cậu.”
“Thế còn loại thứ hai?”
“Nó là những vật thể ác tính, gọi là Ác Thể, trái ngược với loại thứ nhất vốn rất bị động, loại này sẽ không tìm cách lẩn trốn mà nó sẽ tìm cách săn lùng, hạ thủ cậu càng sớm càng tốt trước khi cậu phát hiện ra bọn chúng.”
“Vậy tôi phải làm sao?”
“Cậu vừa phải tấn công, vừa phải đặt mình ở thế phòng thủ, sao cho…”
Chợt Chuồng Gà đứng khựng lại, tay thò vào trong túi lôi viên đá Huyết Thạch ra, gương mặt lộ rõ vẻ bất an.
“Có một vật thể gần đây.” Cậu ta giơ viên đá lên trước mặt tôi. Viên đá đang phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt chập chờn. Cậu ta thu viên đá gọn lại trong tay, rồi cúi xuống nhìn tôi bằng ánh mắt thất thần. “Không may, nó chính là Ác Thể.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip