CHAP 23.1

Dinh thự nhà họ Phạm


"Ôi bọn trẻ về rồi ~" – ông Trung mừng rỡ chỉ chỉ .


"Ừ, tôi biết rồi ! Ông làm gì mà quýnh lên thế ?" – bà Phương vỗ nhẹ vào tay ông .


Duyên và Triệu quăng balô xuống ghế , lập tức ngã người ra ghế vì họ vẫn chưa lấy lại được sức .


"Ba mẹ ! Nếu không có chuyện gì quan trọng thì tụi con chỉ muốn đi ngủ" – Duyên nói với giọng không chút trọng lượng vì cô không còn hơi sức nữa . Gào quá nhiều rồi .


"Thật ra ba có chuyện này muốn nói với hai đứa và mong hai đứa chấp nhận" - Ông Trung căng thẳng .


"Uhm , con nghe" – Triệu gật đầu nhẹ .


"Triệu à . . . Ba .... Ba muốn lấy mẹ của Duyên . Không biết ý con .... ?"


Cả nhà lập tức nhìn ông , nhìn bà rồi quay sang nhìn cô . Họ biết mẹ cô trong lòng cô quan trọng như thế nào mà . Giờ đây phải thay thế bằng người khác , chẳng phải cô sẽ không chấp nhận nổi chuyện này sao ?


"Triệu à . . ." – Duyên khẽ ôm vai Triệu để trấn an , cô biết đây là đả kích lớn với cô ấy . Làm sao Triệu chấp nhận nổi ? Dù Duyên muốn mẹ mình hạnh phúc nhưng cô không thể làm ngơ trước lên nỗi đau của Triệu được . Cô cho Triệu thời gian để chấp nhận , cô sẽ giúp cô ấy . Cô là chồng , cô sẽ bảo vệ Triệu ra khỏi mọi tổn thương dù là nhỏ nhất .


"Triệu !" – Ông Trung nắm nhẹ bàn tay Triệu . Ông biết cô thương người mẹ quá cố của mình ra sao . Cái thảm cảnh năm nào đã diễn ra thế nào và cô làm sao có thể gọi người khác là mẹ được chứ ? Ông đang ảo tưởng và mong cô cho mình cùng bà Phương một cơ hội .


"Chị hai !" – Minh Tú đứng phía sau chạm vào vai Triệu . Năm đó cô bị ngất nên không bị ám ảnh sâu đậm như chị cô . Nhưng cô cũng buồn , cũng khóc rất nhiều . Mẹ là mẹ của cả hai , làm sao cô có thể quên được chứ ? Lần này ba cô kiên quyết gạt bỏ mọi ám ảnh để cầu xin Triệu cho ông một cơ hội tìm lại được hạnh phúc mà ông đã thiếu thốn bao lâu nay .


"Tiểu thư !" – Ánh Dương ngồi xuống bên cạnh Triệu , như một đứa em thực sự . Cùng lớn lên bên nhau , thân thuộc đến nỗi Triệu có nốt ruồi nào trên người nó cũng có thể kể ra vanh vách . Ánh Dương cũng là đứa em tinh quái hay giúp Triệu cười mỗi khi cô ấy ngồi đăm chiêu bên cửa sổ nhớ về mẹ . Bà là người phụ nữ dịu dàng và ôn hòa . Triệu chưa bao giờ kể cho điều đó cho bất cứ ai nghe nhưng nhìn vào đôi mắt cô ấy nó bíêt , Triệu rất giống mẹ . Triệu có một tâm hồn nhân hậu , nó chắc rằng cô ấy sẽ suy nghĩ về hạnh phúc của ba mình , về những gì ông đã hy sinh cho cô là nhiều đến nhường nào và nay nó muốn mình cũng góp một phần công sức để giúp mọi người cùng hạnh phúc . Trên hết nó muốn Triệu lại có mẹ .


"Chị Triệu !" – Tiểu Vy cúi mặt bước đến và ngồi xụp xuống trước mặt cô , đặt bàn tay lên đầu gối Triệu . Nó còn nhỏ và không biết gì nhiều , cả những chuyện đau buồn mà cô phải chịu đựng . Nhưng với tư cách là một đứa con , nó muốn mẹ mình tìm được hạnh phúc và với tư cách của một kẻ đang yêu , nó muốn những ai yêu thương nhau sẽ được đến với nhau . Tất cả cùng chung sống . Tiểu Vy ước ao là thế !


"Triệu ~" – bà Phương cuối cùng cũng lên tiếng . Bà nhìn cô với đôi mắt trìu mến như người mẹ . Bà biết nhất thời cô sẽ không chấp nhận được bà đâu nhưng bà sẽ chờ cô . Chờ đến khi cô thật sự chịu gọi bà một tiếng 'Mẹ' đúng nghĩa và bà sẽ chăm sóc cho cả nhà như mọi khi , cùng dùng bữa và nô đùa . Bà muốn căn nhà này sẽ trở nên ấm áp hơn và bà muốn bù đắp cho Triệu . Nhưng một tay bà thật sự không thể tạo nên một hạnh phúc trọn vẹn nên bà sẽ chờ cô giúp bà một tay .


...


Im Lặng .


...


Im Lặng .


...


Im Lặng .


...


"Bé à ~" – Duyên khẽ lay vai Triệu . Nhưng cô ấy vẫn bất động .


"Hửm ?" – Triệu quay sang nhìn Duyên .


"Câu trả lời của Bé thế nào cũng được . Gấu đều ủng hộ"


"Chị hai , em tin chị sẽ biết suy nghĩ"


"Triệu , ba không ép con"


"Tiểu thư , hãy cùng nhau hạnh phúc"


"Chị Triệu , em muốn trở thành em gái thực sự của chị"


"Triệu , mẹ sẽ chờ"


"Mọi người sao vậy ?" – Cô nhìn quanh – "Con có nói gì đâu ?"


"Thì chính gì Bé không nói gì mới đáng sợ đó . Nói lẹ đi rồi vào ngủ Gấu mệt quá rồi !" - Giọng Duyên có phần gấp gáp vì muốn ngủ .


"Ừ , thì lấy nhau đi . Có sao đâu . Dù gì con vẫn gọi mẹ là mẹ thế thôi ! Có vậy mà cũng làm um sùm . Gấu , vào ngủ thôi ! Bé mệt quá , cõng Bé đi ~" – Triệu leo lên lưng Duyên và thúc vào hông mạnh như thúc vào ngực .


"Mọi người bàn đi rồi thì tổng kết lại , xong xuôi nói cho con nghe . Tụi con buồn ngủ quá rồi . . . ." – Duyên nói nhanh rồi cõng Triệu chạy vào phòng treo bảng cấm làm phiền .


"Anh có nghe lầm không ?" – ông Trung quay sang hỏi bà .


"Em nghĩ là không !" – Bà lắc đầu .


"Chị hai thiệt là chịu rồi hả ?" – Minh Tú hỏi .


"Hay là tiểu thư buồn ngủ quá nên nói bừa ?" - Ánh Dương suy đoán .


"Cũng có thể chị ấy đang mộng du . . ." – Tiểu Vy kết luận .


Còn trong phòng , Duyên và Triệu đã ôm nhau ngủ say mà không quên cởi đồ ra . Cả căn phòng im lặng tuyệt đối chỉ còn nghe thấy tiếng bơm oxi vào phổi đều đều .


Lúc nãy Triệu nghĩ gì có chúa mới biết !


...


Sáng hôm sau


"Chào mọi người !" – Duyên và Triệu sau một đêm ngủ li bì thì cũng đã tỉnh táo vào buổi sáng hôm sau và ra ăn cùng mọi người


"Triệu à , con không sao chứ ?" - Ông Trung thăm dò cô .


"Con làm sao cơ ? Khỏe mà" - Triệu nhìn ba khó hiểu – "Chuyện đám cưới sao rồi ?" - Bỗng nhiên cô hỏi khiến ai nấy đều pause lại ngước nhìn cô , ngạc nhiên đến nỗi không chớp mắt . Triệu vẫn tỏ vẻ không quan tâm , nói tiếp – "Nếu đãi khách thì làm ở nhà hàng lần trước mà con làm đó , chỗ đó nấu ăn được . Còn chụp hình thì qua Heaven cũng không tệ . Duyên thích ảnh ở đó lắm" – Cô liếc nhìn mọi người , ai nấy cũng đều trong trạng thái chết sững - "Gấu à , họ sao vậy ?" – Cô quay sang Duyên .


"Có lẽ là mọi người không muốn làm lớn , chỉ định ăn uống trong gia đình thôi . Bé thấy sao ?"


"Ừ . Sao cũng được . Miễn là nhân vật chính thích" – Triệu gật gù , tay quơ tìm con dao chét bơ .


"Triệu à , con thiệt để ba "xuất giá" sao ?" – Ông rưng rưng nhìn cô .


"Có người chịu lấy ba là mừng rồi . Đừng đòi hỏi . . ." – Triệu phẩy tay .


"Chị hai muốn làm lớn sao ?" – Minh Tú hỏi .


"Nhà mình là ai chứ ? Không chơi thì thôi , chứ vào cuộc rồi thì phải chơi tới cùng"


"Tiểu thư chịu cho cả nhà cùng chụp ảnh cưới sao ?" – Ánh Dương thò đầu ra nhìn Triệu .


"Ừ . Chị cũng tính chụp lại ảnh cưới với Duyên mà . Là sẵn tiện thôi . . ." – Cô nhún vai .


"Triệu , cảm ơn con" – Bà lau nước mắt , bước đến ôm lấy cô từ phía sau – "Cám ơn con đã chấp nhận mẹ"


"Mẹ cũng là mẹ của con mà" – Cô cười .


Và cái đám cưới hết sức trang trọng được định ngày . Họ sẽ tiến hành trong 3 ngày tới vì gia đình này thích đánh nhanh rút gọn . Bàn tiệc giao cho bọn đàn em chuẩn bị nên không phải lo , thiệp cưới cũng được phân phát khắp nơi . Chỉ còn việc chụp ảnh chung cả nhà nữa thôi !


...


Trường Đại Học


"Ngày vui gia đình chị , em nhớ đến sớm nhé" – Duyên đưa thiệp mời cho Mỹ Linh và Huyền My. Dù là không thân nhưng họ cũng là bạn trong lớp , cô cũng thường hay nói chuyện với họ .


"Chúc mừng chị !"


"Cô cũng đến chia vui nhé , mời cả bạn cô nữa . Người vui tính lần trước đấy !" – Duyên đưa thiệp mời cho Lệ Hằng và ngỏ ý mời Thanh Trúc đi cùng .


"Tất nhiên rồi . Tôi sẽ đến sớm" - Cô cười .


...


Studio HEAVEN


"Chào cả nhà !" - Chủ tiệm đã chuẩn bị sẵn mọi thứ và chờ họ đến . Hôm nay gia đình họ Phạm đã bao cả studio cùng tất cả ê-kíp thợ ảnh – "Mọi người nhận lễ phục rồi vào thay nhé ! Thợ chụp đã chờ sẵn cả rồi"


Sau 2 tiếng họ mới make up và thay trang phục xong cho cả nhà gồm 8 người , có cả Ánh Quỳnh nữa . Sắp tới cô cũng là người trong nhà rồi .


"Ông bà Phạm sẽ ngồi trên ghế nhé ! Mọi người đứng phía sau theo cặp nào" – Thợ chụp ảnh Milor quen thuộc hướng dẫn vị trí cho họ .


Ông bà Phạm lộng lẫy với Áo dài cổ truyền của Việt Nam và mọi người trong nhà cũng đều diện Áo dài cả . Họ muốn thực hiện một đám cưới truyền thống đúng nghĩa . Duyên và Triệu đứng ngay sau lưng hai người , Minh Tú và Ánh Quỳnh đứng bên bìa trái và Ánh Dương cùng Tiểu Vy bìa phải . Cả nhà cùng cười và tạo thành một bức ảnh hòan mỹ nhất .


"Ok . Tốt ... Good .... Cứ thế nhé ~" – Milor chụp ảnh riêng cho ông bà và từng couple .


Họ mất cả ngày để chụp hình và lựa ra những bức ảnh ưng ý nhất để rửa ra và quyết định xem nên chọn khổ ảnh như thế nào . Cái họ chờ chỉ còn 3 ngày nữa ....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip