Chương 8
Tại một cái hang động cách xa khách sạn tầm 100km. Trong lúc Văn và Hiên đi tới thì gặp một đám người dân đi qua đó. Họ hỏi chào nhau rồi bà lão cho Văn một cây sáo bích lam và cho Hiên cây sáo lục lạc. Họ nhận lấy và được bà lão đó khen
Bà lão: Hai đứa rất hợp với hai cây sáo này, bà rất yêu quý hai cây sáo này. Thấy hai đứa mặc Hán Phục bà lại nhớ tới hai đứa nhỏ trước kia. Bọn chúng cũng yêu Hán Phục, nhưng giờ thì không biết bọn nhỏ lớn chưa nữa. Già rồi già rồi
Văn: Bà có nhớ tên của hai người đó không ạ
Bà lão: Hai đứa nó hình như họ Vương
Hiên: K.... Khoan đã, có khi nào là anh Tuấn Khải với anh Nguyên không
Văn: Thật hả má
Bà lão: Bà nhớ ra rồi, chính là hai đứa nó. Bà thấy hai đứa nó trông rất hợp đôi nhưng tiếc lại không có hai cây sáo này
Hiên: Cây sáo này có đặc biệt gì ạ
Bà lão: Cặp sáo này tượng trưng cho tình yêu ấy mà
Văn: Thế cháu sẽ đưa lại cho hai anh ấy, bọn cháu chỉ là bạn bè thôi, bà đưa cho bọn cháu cứ như cháu với nó là tình nhân vậy
Hiên: Mày ác quá Văn ơi
Văn: Kệ tao
Bà lão: Vậy nhờ hai cháu nhá. À bà còn 2 cặp sáo nữa cho bọn cháu đấy, kiếm người nào đó yêu rồi thì lấy cây sáo này đưa cho người kia. Tình yêu mà / đưa /
Văn/Hiên: Vâng ạ / nhận lấy /
Bà lão: Bà đi nhá, ở trên hang cẩn thận đấy, nguy hiểm lắm. Chơi thì cũng vui thôi đừng vui quá
Văn: Vâng ạ
Hiên: Cháu chào bà bọn cháu đi ạ
Bà lão: Ừ hai đứa đi cẩn thận
Sau khi chào hỏi bà lão xong rồi cả hai tiến về phía hang động trước mắt. Tất cả mọi người đã tập trung đông đủ, chỉ còn lại hai người kia
Văn: Chuẩn bị đi, nhanh
Mọi người: Ok boss
Tất cả đều chuẩn bị kế hoạch mất khoảng 1 tiếng rưỡi
1 tiếng rưỡi sau, Văn lấy điện thoại ra gọi cho ai đó
Văn: Alo ca
Khải: Cái mẹ gì đấy, anh mày đang bận
Văn: Hai người giờ bận gì thế
Khải: Bận làm công chuyện
Văn: Công chuyện gì
Khải: Mày hỏi làm gì, tra tấn tao như tội phạm bị truy nã thế
Văn: Hai anh lên trên hang núi đi
Khải: Làm gì
Văn: Có công chuyện
Khải: Đĩ mẹ mày, bắt hai bọn tao từ thôn làng leo lên hang núi hả mại
Văn: Chịu khó tí đi
Khải: Rồi rồi bố, kiếp trước con nợ bố cái gì không biết để kiếp này bố trù con quá
Văn: Anh ác vừa thôi, em có làm cái gì đâu
Khải: Dạ vâng. Bọn tôi lên liền, mấy bố ở đó chờ
Văn: Rồi ạ, nhanh nha
Khải: Ừa / cúp máy /
Văn: .......
Hiên: Sao rồi
Văn: Cúp lẹ quá mà thành công rồi hehehe
Hiên: Chuẩn bị thôi
Mọi người: Ok
Ở phía chỗ buôn làng, nơi Khải Nguyên đang làm " công chuyện " gì đó. Trong một căn phòng gần đấy, có vài tiếng gì đó kì lạ
Nguyên: Ah.... nhẹ thôi.... em đau
Khải: Đau hả, thả lòng một chút thôi sẽ hết đau
Nguyên: Ah.... ưm... đau thật đấy
Khải: Thả lòng nào bé con, anh vào nhá.....
Nguyên: Nhẹ.... nhẹ thôi.... em đau thật đấy.... không thương em à
Khải: Thương chứ..... em thả lỏng rồi anh vào là được
Nguyên: Ư.... Ưm..... / thả lòng /
Khải: Ngoan, anh vô nha
Nguyên: Ừm......
Khải: / nhào vô /
Nguyên: Á.... tên cẩu nhà anh.... đau em
Khải: Anh bảo em thả lòng rồi mà. Đi đứng kiểu gì mà ngã sất đầu gối thế này. Nhỡ để lại sẹo thì sao
Nguyên: Còn anh thì sao, em bảo nhẹ thôi mà cứ nhào bổ vô lau vết thương mạnh như thế ai mà chịu được
Khải: Rồi anh xin lỗi bảo bối, anh nhẹ nhàng được chưa
Nguyên: Nói phải giữ lời đó
Khải: Rồi rồi, anh biết mà
Sau một vài giờ lăn lộn với cái vết thương của Nguyên thì cũng đã xong. Bọn họ mặc bộ đồ Hán Phục rồi đến nơi đã hẹn
Khoảng 1 tiếng rưỡi sau đấy, hai người đó đã đến được cửa hang. Bầu trời đêm tối, mà chỉ có hai người, có mỗi cái đèn, không khí im lặng như có vật thể gì đó ở sau lưng sởn tóc gáy
Nguyên: V.... Vậy chúng nó đâu / sợ /
Khải: Văn, Hiên, Kỳ, Trình / gọi to /
Nguyên: K.... Không thấy hả / núp sau lưng Khải /
Khải: Ừ, anh gọi mãi mà không thấy đâu / ôm Nguyên /
Nguyên: V... Vào trong xem sao
Khải: Được rồi. Có anh đây đừng sợ gì hết nha / nắm tay Nguyên bước vào /
Nguyên: Ư... Ưm / đi vào /
Họ đi vào hang, trước mắt là một khoảng đen như mực. Khải bật đèn pin ra soi, trước mắt là một tảng đá to chắn giữa đường. Đột nhiên tảng đá đó chuyển động, mở ra một cánh cửa dẫn vào sâu hơn. Họ lại tiếp tục đi vào. Lần này là cách hình nhân mà nhóm Văn chuẩn bị để dọa Nguyên. Các hình nhân này chuyển động bay qua bay lại làm cho Nguyên hét toáng lên
Nguyên: Áaaaaaaaaaa / hét + ôm Khải + sợ + run /
Khải: Đừng sợ có anh ở đây / ôm Nguyên an ủi /
Nguyên: Nhưng em sợ lắm / chuẩn bị rơi nước mắt /
Khải: Ngoan đừng khóc, có anh ở đây, nín đi nha
Nguyên: Ưm.....
Khải: Mình tiếp tục được không
Nguyên: Ư..... được
Khải lại nắm tay Nguyên đi, lần này là vừa nắm tay vừa ôm vừa đi. Đến trước một cánh cừa khác nhưng có tới 2 lối. Một lối an toàn và một lối nguy hiểm. Đi nhiên họ chọn lối an toàn mà đi nhưng không ngờ lối an toàn mà toàn nguy hiểm. Nhện giả rơi từ trên xuống rất nhiều nhưng Nguyên không sợ. Có vẻ như chưa đủ làm Nguyên sợ như ma nhỉ
Tiếp theo, họ theo lối đó tiến sâu hơn nữa. Vào được vào đến tận cùng của cửa hang mà không tìm thấy cánh cửa nào. Đột nhiên có một tiếng sao văng vẳng đâu đây, tiếng sáo này rất đáng sợ, sợ đến nỗi người khỏe cũng phải yếu tim. Này là do ai thổi chứ? Còn ai vô đây nữa, người được gọi là " Thánh thổi sáo ghê sợ " thì chỉ có Tống Á Hiên thôi. Nhưng vẫn chưa đủ dọa Nguyên đến nỗi khóc nấc lên như ma cả
Và rồi có một mật mã hiện ra. Nó bảo " Hãy nêu tên ca khúc này ". Hai người đó có lắng nghe giai điệu của sáo, nhớ lại bản nhạc đó
Khải: Ca khúc này là.....
Nguyên: Xích linh
" Mật khẩu chính xác. Xin mời đi tiếp vào bên trong "
Họ tiến vào sâu bên trong. Cảm giác như có ánh sáng lấp lánh liền đi nhanh thêm một lúc nhưng càng đi càng xa. Bỗng nhiên có một cơn mưa đổ ào xuống
Khải: Chết tiệt sao tự nhiên lại có mưa
Nguyên: Mùi này là.... / ngửi /
Khải: Hử
Nguyên: Máu..... / ngạc nhiên /
Khải: Cái gì / soi đèn /
Nguyên: Xác người
Khải: Đừng nói với anh bọn nó làm giống trong Thiên Quan Tứ Phúc ấy nhá. Bọn này kinh thật
Nguyên: Lại là rừng xác người của Thích Dung hả
Khải: Haizzzz bọn nhóc này...
Nguyên: Đi thôi anh / cầm dù /
Khải: Đưa anh. Đi thôi / lấy dù từ Nguyên, dắt Nguyên đi /
Sau một hồi đi đường xá xa xôi, trải qua bao nhiêu thử thách trông gai, cuối cùng cũng đến điểm cuối. Đột nhiên đèn sáng lên, mọi người từ trong bước ra chúc mừng
Mọi người: Chúc mừng kỉ niệm ngày cưới của hai anh nha / vỗ tay /
Khải: Chúng mày....... RẢNH HA. LÀM MẤY CÁI TRÒ KHỈ HO CÒ GÁY NÀY LÀM GIỀ HẢ. MUỐN CHẾT HẾT CẢ LŨ ĐÚNG CHỨ / quát /
Văn: Ài vui mà anh
Nguyên: Vui - cái - con - khỉ / gằn giọng /
Hiên: Chết, anh Nguyên giận rồi
Văn: Mà hai anh cũng phải vui chứ. Ngày kỉ niệm ngày cưới mà
Khải: Mày nghĩ anh mày vui không
Kỳ: Vui mà anh, ôm vợ không vui mới lạ / ôm Hiên /
Hiên: Thả em ra coi
Khải: Mày cái được nói to còn nói đúng
Trình: Ôm nhau nè, nắm tay nè, an ủi nhau nè. Trời ơi tình cảm thế / ôm Văn /
Khải: Chú mày không khác gì anh đâu
Văn: Mà em suýt quên mất. Thả em ra Trình
Trình: Được rồi / thả /
Văn: Hôm nay em gặp một bà lão, bà bảo đưa cho hai anh hai cây sáo này / đưa cho Khải Nguyên xem /
Nguyên: A.... Đẹp thật đấy
Văn: Bà bảo là hai cây sáo này là tượng trưng cho tình yêu đó. Mà hai anh đến Vân Nam một lần rồi hả
Nguyên: Ừ. Là vào khoảng 10 năm trước. Lúc đó tụi anh 17 tuổi / cầm lấy /
Hiên: Sao tụi em không biết
Khải: Bọn mày còn nhỏ. Biết làm gì
Kỳ: Mà nhắc mới nhớ. Lúc hai anh 17 tuổi thì bọn em mới có 10 tuổi
Khải: Ý mày nói tụi anh già hả
Trình: Thì nó vốn vậy mà. Giờ bọn em 17 rồi, các anh cũng 24 rồi còn gì
Nguyên: Làm sao. Ý kiến
Văn: Thôi. Ngày đại trọng này lên vui lên đê
Nguyên: Dẹp đê nhá. Về thôi, Khải
Khải: Đang vui mà
Nguyên: Về nhanh. Làm chuyện đại sự / ngại /
Khải: Tuân lệnh bà xã
Hai người đó bỏ về mà quên ăn bánh luôn rồi
Văn: Ái chà, chuyện đại sự luôn kìa
Trình: Em muốn không / nói nhỏ vào tai Văn /
Văn: Chưa tới lúc / nói nhỏ vào tai Trình /
Hiên: Chúng mày thì thầm to nhỏ gì đó, cho tao nghe với
Văn: Muốn biết hả
Hiên: Ừ / hí hửng /
Văn: Hehehe chuyện là.... / ghé sát /
Hiên: Gì....
Văn: Dưới chân mày có.....
Hiên: Có gì....
Văn: Ma đó / giọng ghê tợn /
Hiên: Áaaaa / ôm Kỳ /
Văn: Hahaha làm mẹ gì có trời mày
Hiên: Má mày dọa chết tao rồi. Chơi ngu mại
Văn: Hóng hớt cho lắm vô
Hiên: Hic / tủi thân /
Văn: Về thôi
Hiên: Ừ
Sau một thời gian troll cũng phải về khách sạn
Tại khách sạn
Văn: Hôm nay vui ghê
Trình: Vợ ơi
Văn: Giề ai vợ anh
Trình: Em / hôn má /
Văn: Anh bị khùng hả
Trình: Anh khùng vẫn có người yêu anh
Văn: Vậy hả, ai vậy
Trình: Em đó / hôn môi /
Văn: Ưm từ từ thôi
Trình: Mình làm chuyện đại sự tí nhỉ
Văn: Không cho
Trình: Không cho anh vẫn làm / đè Văn xuống /
Văn: Ha.... nhẹ thôi
Trình: Anh biết rồi
Văn: Ah.... ha..... ưm.....
Sang bên kia, bị đuổi rồi
Kỳ: Người yêu dấu ơi
Hiên: Ơi, người yêu dấu nghe
Kỳ: / hôn môi /
Hiên: Ưm....
Kỳ: Hehe
Hiên: Gì đây. Muốn hả
Kỳ: Ừ / gật lia lịa /
Hiên: Tới đây / dang tay /
Kỳ: Là em nói đó / ôm + đè Hiên xuống /
Hiên: Ưm..... hah.....
Bọn họ làm gì đó tới tận 3h sáng mới ngủ nên bị đuổi rồi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip