Chương 33: Có lẽ... tôi đã quen với sự dịu dàng mang tên cậu
Tôi từng nghĩ tình yêu phải là một thứ gì đó rực rỡ, dữ dội, cháy bùng như ánh nắng giữa trưa hè hay như cơn mưa giông bất chợt đổ xuống phố phường ồn ã. Nhưng không, tình cảm mà tôi bắt đầu nhận ra với In-Yeop nhẹ nhàng hơn nhiều, như những cơn gió thoảng trên đồng dã quỳ vàng rực, như ánh sáng dịu dàng xuyên qua kẽ lá trong rừng sâu. Nó không ồn ào, không cuồng nhiệt, mà chỉ âm thầm len lỏi, khiến trái tim tôi dần dần thay đổi.
Khoảnh khắc hôm ấy, khi tôi ngồi dựa vào vai cậu giữa cánh đồng dã quỳ, không có lời nói nào được thốt ra, nhưng tôi cảm nhận được điều gì đó đặc biệt. Cậu không nói gì, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng sự yên lặng ấy không hề lạnh lùng mà ấm áp đến kỳ lạ. Tôi cũng không biết mình đã để đầu gối lên ngực cậu lúc nào, hay bàn tay mình nhẹ nhàng đặt trên cánh tay cậu ra sao. Mọi thứ đều tự nhiên, nhẹ nhàng, không gượng ép.
Trước đó, tôi từng nghĩ In-Yeop là một người kiêu ngạo, lạnh lùng và khó gần, luôn khiến tôi bực bội, thậm chí căm ghét. Nhưng những ngày gần đây, tôi nhận ra rằng cậu cũng chỉ là một con người với nhiều cảm xúc, chỉ là cậu không giỏi thể hiện chúng mà thôi. Cậu chọn cách che giấu đi sự yếu đuối bên trong bằng sự khắt khe và lạnh lùng bên ngoài.
Tối hôm ấy, khi trở về phòng, tôi không thể ngủ được. Tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà và tự hỏi: "Liệu mình có đang cảm thấy gì khác rồi không? Phải chăng là tình cảm?" Tôi không chắc, nhưng có một điều tôi biết rõ là trái tim mình không còn đập bình thường như trước.
Tôi nhớ lại những lần trước đây cậu làm tôi tức điên lên bằng những câu nói châm biếm, những cái nhìn sắc lạnh. Và giờ đây, khi nhớ lại, tôi lại thấy chúng không còn đáng sợ hay gây bực mình nữa. Thay vào đó, tôi bắt đầu mong chờ những lần như thế, như thể những câu nói ấy là một cách cậu nói "Tôi quan tâm cậu" theo phong cách riêng của mình.
Tôi cầm điện thoại lên, nhắn cho cậu:
"Tôi đã về nhà rồi. Cảm ơn cậu vì hôm nay."
Chỉ vài phút sau, điện thoại rung lên. Tin nhắn của In-Yeop:
"Tôi cũng về rồi. Đừng thức khuya quá."
Tôi mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, thứ cảm giác mà tôi chưa từng trải qua trước đây.
Sáng hôm sau, khi bước vào lớp, tôi vẫn thấy những ánh mắt tò mò và những lời đồn thổi về chuyện tôi và In-Yeop. Tôi không tránh né nữa, thậm chí còn bắt đầu thách thức họ bằng một nụ cười nhẹ, tự tin.
Trong giờ học, cậu vẫn ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lặng lẽ đưa cho tôi quyển vở khi tôi quên mang theo, hay giúp tôi giải một bài tập khó. Những hành động nhỏ bé ấy khiến tôi cảm thấy cậu quan tâm đến tôi hơn mình tưởng.
Tôi bắt đầu chú ý đến những chi tiết nhỏ: cách cậu cau mày khi tập trung, cách cậu vuốt tóc một cách lạ lùng khi nghĩ ngợi, hay cái nhìn thoáng qua khi thấy tôi từ xa. Tất cả đều khiến tôi bối rối, tim đập nhanh mỗi khi cậu chạm mắt tôi.
Một ngày, tôi bị vài bạn học trêu chọc vì chuyện với In-Yeop. Tôi cảm thấy hơi khó chịu, không muốn làm ầm lên, nhưng khi một vài lời nói quá đà, In-Yeop đột nhiên đứng lên, giọng cứng rắn:
"Đủ rồi. Đừng làm phiền cô ấy nữa."
Không ai dám nói thêm gì nữa. Tôi nhìn cậu, cảm nhận được sự bảo vệ mạnh mẽ không thể che giấu. Trong lòng, tôi vừa ngạc nhiên vừa cảm động. Hóa ra cậu không chỉ là kẻ lạnh lùng, mà còn là người sẽ đứng ra bảo vệ tôi khi cần thiết.
Cuối tuần, chúng tôi cùng nhau đi dạo quanh công viên. Cảnh vật mùa thu vàng ươm trải dài, những chiếc lá nhẹ nhàng rơi, tạo nên bức tranh yên bình. Tôi bắt đầu mở lòng hơn, hỏi cậu về quá khứ, về những điều cậu chưa từng kể.
Cậu lưỡng lự rồi nói, giọng trầm ấm:
"Tôi không giỏi thể hiện cảm xúc. Trước đây, tôi nghĩ cách duy nhất để gây chú ý là khiến người khác bực mình. Đó là cách ngu ngốc của tôi."
Tôi cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt cậu:
"Vậy từ giờ tôi sẽ cho cậu cơ hội học cách thể hiện cảm xúc theo cách tốt hơn."
In-Yeop nhìn tôi, có chút ngạc nhiên, rồi nở nụ cười hiếm hoi. Cậu nắm tay tôi thật chặt, như muốn nói rằng cậu sẽ cố gắng không làm tôi tổn thương nữa.
Tối về, tôi nằm trên giường, lặng lẽ nghĩ về những điều đã qua. Tôi không còn sợ hãi hay bối rối nữa. Cảm xúc trong tôi dần rõ ràng hơn, không phải là một cảm giác mơ hồ hay xa lạ, mà là sự tin tưởng và hy vọng.
Tôi biết rằng chặng đường phía trước vẫn còn nhiều khó khăn. Có thể sẽ có những hiểu lầm, những lần cãi vã hay những khoảng lặng. Nhưng tôi cũng biết rằng, ít nhất, tôi không còn phải đơn độc. Có một người đang bên cạnh tôi, dù cậu ấy có hơi vụng về, hơi lạnh lùng, nhưng lại thật lòng và chân thành.
Ngày hôm sau, khi nhìn thấy In-Yeop từ xa, tôi bỗng thấy lòng mình ấm áp. Tôi muốn tiến lại gần, nói với cậu rằng tôi đã sẵn sàng, rằng tôi cũng muốn cậu là người duy nhất đồng hành bên tôi trên con đường phía trước.
Nhưng khi tôi mở miệng, một giọng nói khác vang lên từ phía sau:
"Cô đang nói chuyện với ai đấy, Hae Won?"
Tôi quay lại, thấy một cô bạn cùng lớp nhìn tôi với ánh mắt tò mò và đầy ẩn ý.
Tôi cười trừ, cảm thấy trong lòng vừa vui, vừa lo lắng. Vui vì đã có thể mở lòng, lo lắng vì chuyện của mình và In-Yeop không còn là bí mật nữa.
Câu chuyện về chúng tôi – về cô gái vốn mạnh mẽ và chàng trai lạnh lùng – bắt đầu lan tỏa trong trường như một làn sóng nhỏ, đủ để làm rung động những con tim tò mò nhưng cũng khiến chúng tôi phải đối mặt với nhiều thử thách mới.
Nhưng tôi không còn sợ. Tôi đã học được cách tin vào cảm xúc của mình, tin vào sự dịu dàng mà In-Yeop mang đến, dù cậu ấy chưa từng nói "tôi yêu cậu" một cách rõ ràng.
Với tôi, điều quan trọng không phải là những lời nói hoa mỹ, mà là những khoảnh khắc bình yên bên nhau, là sự chân thành và ấm áp trong từng cử chỉ nhỏ nhất.
Và tôi biết, dù cho thế giới có đổi thay ra sao, tôi và In-Yeop sẽ cùng nhau bước tiếp, bằng chính những bước chân chắc chắn, không còn nghi ngờ, không còn sợ hãi.
đừng ngại đóng góp ý kiến của bạn để mình cải thiện tình tiết của truyện hay hơn <3. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip