Song điện thờ thần

Sáng hôm sau, sau khi đánh thức được "yêu tinh thuốc ngủ" nhà mình dậy, vệ sinh cá nhân một chút thì Lâm Thu Thạch mới cùng Nguyễn Nam Chúc đi đến hội ngộ với Trần Phi và Dịch Mạn Mạn ở đại sảnh, lúc này mọi người đã tập họp đông đủ ở đấy, tiếng nói chuyện bàn bạc khiến không khí buổi sáng cũng trở nên rộn rã, còn về phía Trần Phi thì đang bận tựa lưng vào góc cột mà ôn nhu quan sát Dịch Mạn Mạn đang còn ngáp ngủ.
Vừa trông thấy bóng dáng Trần Phi, Nguyễn Nam Chúc đã tặng cho cậu ta một ánh mắt hình viên đạn rồi, còn riêng Trần Phi chỉ đứng yên sau lưng Dịch Mạn Mạn khẽ cười khiêu khích hắn khiến Lâm Thu Thạch và Dịch Mạn Mạn đứng kế bên cũng chỉ biết im lặng mà lắc đầu, trông hai cái người này tuổi tác cũng đâu còn nhỏ nữa mà mới sáng sớm gặp nhau thôi mà bên nào cũng có dấu hiệu tuyên chiến.

Đứng được một lát thì từ phía tây phủ vị quan kia đang chậm chậm xuất hiện, theo sau ông ta là hai thị vệ đang cầm theo một xấp giấy lụa cùng một bó cỏ khô lớn. Vị quan kia sau khi tiến đến đại sảnh thì liền cung kính hành lễ:

-"Chào các vị, hôm nay là ngày đầu tiên các vị sẽ làm thực hiện việc tu sửa miếu thờ, sau khi ăn sáng xong hạ quan sẽ cho người dẫn các vị đến đấy, còn bây giờ hạ quan phải đến công đường theo chức trách, mong các vị lượng thứ.

Nói xong thì vị quan kia cùng thị vệ lập tức rời khỏi phủ, trông có vẻ cực kì gấp gáp, thấy thế thì mọi người cũng không nói gì thêm mà tranh thủ tiến về phòng ăn.

Nhóm người Nguyễn Nam Chúc chọn chiếc bàn ở vị trí gần góc phòng ăn, cố gắng tránh né đi sự chú ý của những người xung quanh, lát sau hạ nhân trong nhà mang lên mỗi bàn một đĩa bánh màn thầu cùng với ít sữa đậu, Dịch Mạn Mạn nhìn thấy thì ánh mắt không khỏi toát lên vẻ thất vọng, thức ăn như thế này thì cũng quá đơn sơ rồi. Mọi người trong bàn đành cố gắng mà nuốt tạm để lót dạ, dù gì ăn một chút còn đỡ hơn là phải nhịn đói, nhưng có lẽ có người thì không nghĩ như vậy.

"Choang" tiếng bát vỡ vụn vang lên, một người trong số đó cất tiếng quát tháo:

-"Cái thứ như vầy mà cũng đưa cho tao ăn sao, mau đi tìm cái khác nhanh lên"

Hắn ta đưa tay túm lấy y phục của một tên hạ nhân, tay kia còn giơ nấm đấm lên doạ nạt, nhưng người hạ nhân ấy không có chút gì là tỏ vẻ sợ sệt cả, cậu ta nhìn thẳng vào tên kia mà đáp nhàn nhạt:

-"Đập vỡ mất phần, tự triệt đường sống"

Nghe một người hạ nhân lại nói thế với mình, nắm tay hắn ta run lên hướng thẳng mặt người nọ định giáng xuống một cú đấm nhưng đột nhiên bàn tay hắn bị một người chặn lại, là cậu thiếu niên bị ức hiếp hôm qua đang ôm chặt lấy cánh tay hắn mà cất giọng ngăn cản.

-" Anh Hoàng anh bình tĩnh lại chút, đừng làm khó anh ta, dù sao anh ta cũng chỉ là một hạ nhân thôi."

Người hạ nhân trừng mắt nhìn vào tên kia một lúc rồi đi vào phía bên trong nhà bếp, nhìn thấy hạ nhân kia ngang nhiên đi qua trước mặt, lập tức tên kia lại quay sang trút giận cậu thiếu niên bên cạnh, hắn ta xô cậu ta kia ngã lăn ra đất rồi bực dọc mà đi ra phía bên ngoài, bàn tay cậu thiếu niên kia vì chạm phải mảnh bát vỡ mà rách một mảng da, máu nhỏ ra từng giọt trên mặt đất nhưng xung quanh lại chả thấy một ai mải mai quan tâm cậu ta cả, họ chỉ vô cảm mà coi như đó là chuyện mà cậu ta đáng phải nhận vậy.

Trần Phi thấy tình cảnh như thế thì không cầm lòng nổi nữa mà liền bước sang mà đỡ người kia dậy, dùng khăn tay buộc chặt lấy vết thương của cậu ta một chút, vừa làm vừa nhắc nhở:

-"Sao này đừng hành động ngốc nghếch như vậy nữa, tự lo cho bản thân trước đi."

Nói xong thì Trần Phi liền trở lại bàn của mình cầm bát sữa đậu lên mà nhấp môi một ngụm nhỏ.

Nguyễn Nam Chúc bên cạnh nhìn sang thì máu diễn viên lại nổi lên, hắn quay sang liếc nhìn Lâm Thu Thạch rồi nũng nịu nói:

-" Lâm Lâm à, anh nhìn xem Nhất Phi nhà người ta kìa, tấm lòng bao dung biết bao, anh nhất định phải học hỏi đó nha~~"

Lâm Thu Thạch chỉ yên lặng gặm miếng bánh trong miệng không thèm để ý đến hắn, dù gì ngày nào mà Nguyễn Nam Chúc chả lên cơn nên tốt nhất là giả vờ không nghe được, thấy vậy Trần Phi ở kế bên vừa ăn bánh vừa lên tiếng đáp thay Lâm Thu Thạch.

-"Tiện tay giúp người thôi, không cần học hỏi gì đâu"

Dịch Mạn đang ngồi ăn chăm chú cũng gật đầu lên tiếng:

-"Em thấy anh Lâm Lâm không cần học hỏi đâu, dù nhìn kiểu gì thì anh ấy cũng là người bao dung nhất ở đây rồi, trái lại là anh đấy Nguyễn ca, bớt móc mỉa người ta dùm cái, kẻo Lâm Lâm của anh lại tưởng anh nhỏ mọn đấy"

'Phụt' suýt chút thì Trần Phi đã phun hết mớ sữa đậu trong miệng ra, cậu cũng không ngờ rằng cái người đang phồng má gặm màn thầu trông đáng yêu như thế mà lại có lúc có thể nói năng "móc họng" người khác như vậy thì không thể nén được nụ cười hài lòng, quả nhiên là theo cậu lâu rồi nên cũng học được chút bản lĩnh nhỉ.Trần Phi nhìn sang Nguyễn Nam Chúc cất tiếng hùa theo Mạn Mạn.

-"Tôi thấy em ấy nói đúng đấy anh Nguyễn, anh nên xem lại mình trước rồi hãy nói người ta he".

Nguyễn Nam Chúc ở bên này bị "đôi tình nhân" kia kẻ xướng người hoạ thì đành quay sang tỏ vẻ uất ức với Lâm Thu Thạch:

-"Hic....Lâm Lâm, anh xem hai người họ ức hiếp em kìa, em chỉ mới nói có một câu thôi mà hic...hic~~~"

Lâm Thu Thạch ở bên này chỉ đành bất lực mà xoa đầu Nguyễn Nam Chúc, khẽ nói nhỏ an ủi hắn:

-"Không sao... không sao ...anh bảo vệ em mà..."

Sau bữa ăn mọi người đều tập trung lại cổng lớn trước cửa phủ, một người mặc trang phục trắng cầm theo một một quyển sổ sách trên tay, hắn ta nhẩm nhẩm đếm tổng số người một lúc rồi lên tiếng.

-"Các vị, đến giờ rồi xin đi theo tại hạ"

Nói rồi hắn xoay người lại đi về phía trước, tiếp sau đó là cả đoàn người nối bước đi theo hắn, trên khắp đoạn đường đi nhà cửa ngày một thưa thớt dần, cảnh vật cũng dần trở nên u ám.

Cuối cùng người dẫn đường cũng dừng lại trước một cánh cổng:

-"Các vị, đến nơi rồi, mong các vị làm việc thận trọng, đừng tổn hại thần linh, đến chiều ta sẽ đến đón các vị trở về". Nói xong thì lập tức rời di chỉ để lại đám người ngơ ngác nhìn nhau.

Nguyễn Nam Chúc bước đến phía trước mà đẩy nhẹ cánh cửa sơn đỏ ra, từng tiếng kẽo kẹt chói tay vang lên, cửa cũng dần được hé mở, mọi người nhanh chóng tiến vào bên trong nhưng thứ bên trong lại khiến người ta vô cùng kinh ngạc, có đến tận hai miếu thờ, một ngôi miếu thì trông có vẻ bình thường, mùi hương khói toả ra nhàn nhạt, gỗ sơn đã phai màu trông có vẻ đã lâu rồi chưa có người đến tế bái, còn phía ngôi miếu còn lại thì được sơn son thiếp vàng sáng chói, mùi trầm hương toả ra nồng nặc, xung quanh trồng đây cây dương che phủ bóng mát, khác biệt của hai bên hẳn là đúng một trời một vực.

Đến lúc này thì Lâm Thu Thạch mới thực sự hiểu ra ý nghĩa của câu "chia ra ra mà làm" của vị quan kia rồi, vì có đến hai ngôi miếu nên mọi người sẽ phải chia ra mà dọn dẹp, vấn đề ở đây là họ không biết phải phân chia như thế nào mà thôi.

Nguyễn Nam Chúc đứng ở giữa đột nhiên lên tiếng:

-"Các vị, đến lúc làm việc rồi, xin hỏi các vị muốn chọn nơi nào?"

Đám người kia nhìn nhau do dự một chút rồi liền tiến đến căn miếu có hàng dương xanh mướt kia, Nguyễn Nam Chúc cũng không nói gì nhưng trong lòng thì hắn cũng đã quá hiểu rõ đám người này, phàm là xa hoa trước mắt mấy ai mà có thể cưỡng lại được, không ai lại muốn đi đến một nơi nghèo nàn sập xệ mà làm việc cả.

Sau khi chia xong Nguyễn Nam Chúc cùng với Lâm Thu Thạch, Dịch Mạn Mạn và Trần Phi cùng tiến về phía chính diện ngôi miếu thờ còn lại, đến lúc này mọi người mới nhìn rõ cảnh vật trong miếu như thế nào, Dịch Mạn Mạn không kiềm được mà nuốt nước bọt một cái nói:

-"Thế này...thì chúng ta cũng quá thê thảm rồi đấy"

Mạn Mạn đảo mắt ngước nhìn xung quanh, bốn phía đều bị tơ nhện giăng kín,mọi vật đều bám một tầng bụi lại có mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi khiến cậu trông chốc lát cảm thấy buồn nôn. Mạn Mạn tựa vào người Trần Phi cố nuốt xuống cơn buồn nôn trong người, cất tiếng thở than.
-"Chúng ta là đi dọn miếu mà em cứ tưởng mình bị rớt vào động bàn tơ bàn tơ không đấy!"
Trần Phi nghe thấy Mạn Mạn nói thì liền đặt chiếc đèn dầu xuống rồi mỉm cười đầy ẩn ý nhìn về phía Mạn Mạn:
-"Anh nghĩ em nói đúng rồi đấy, chúng ta thực sự rơi vào động bàn tơ rồi, có hẳn một 'yêu tinh nhền nhện' đang quấn lấy 'Đường Tăng' kia kìa".
Mạn Mạn sau khi nghe Trần Phi nói như thế thì trợn mắt kinh ngạc hỏi lại Trần Phi:
-"Anh nói thế là sao?"
Trần Phi chỉ mỉm cười không đáp, cậu ta lấy ta chỉ về hướng cánh cửa, Mạn Mạn cũng quay đầu nhìn theo thì thấy ở đó chỉ có Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch đang đứng, chỉ có điều đúng là Mạn Mạn nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc đang quấn lấy cơ thể Lâm Thu Thạch thật, nên cậu quay sang bất lực mà thỏ thẻ vào tai Trần Phi:
-"Anh một ngày không khịa anh ấy...anh sống không nổi à? "

--------------------

mọi người nghĩ ra lý do tại sao anh Phi cái nết ảnh như dị hơm?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip