Chương 32: Đứa trẻ của Chúa trời
Taeyeon thả mình xuống chiếc giường kingsize của khách sạn, thở dài ra một hơi mệt mỏi. Họ đã để mất S ngay khi cô ta chỉ còn cách họ một vài bước chân. Cậu chính là cảm thấy vô cùng khó hiểu. Cô ta biết là Heechul đang đến nên mới có thể nhanh chóng chạy thoát như vậy. Là ai đã báo tin cho cô ta?
Cậu nhắm mắt, điều hòa lại nhịp thở từ những tiếng thở gấp gáp trở nên thật đều đặn. Đã có quá nhiều thứ xảy ra. Hình ảnh những xác chết nhuốm đầy máu quanh quẩn trong tâm trí cậu, tiếng cười nhạo báng của S vẫn vang lên bên tai cậu. Cậu nhíu mày, một hình ảnh lờ mờ hiện ra trong đầu cậu. Khuôn mặt đó, đôi mắt đó, nụ cười đó, tất cả đều có sức mạnh đánh bay đi mọi nỗi ưu phiền trong lòng cậu.
Cậu không biết cho đến hiện tại thì cô đã ở vị trí nào trong lòng cậu, thật sự không biết. Cậu không biết là mình đang yêu cô hay chỉ đang lẫn lộn giữa cảm giác muốn chiếm hữu của bản thân. Cậu lo sợ một ngày cô nhìn ra sự thật của con người cậu, đến lúc đó cô có hoảng sợ mà bỏ chạy hay không? Cậu cũng không biết. Cậu hoảng sợ, nhưng lần này không phải vì S, mà là vì cô.
Cô quá xinh đẹp, quá thuần khiết, cô là điều tuyệt vời nhất mà thượng đế đã ban tặng cho cậu. Nhưng cậu chính là như vậy không ở cùng cô trong một thế giới đầy ánh sáng được. Cậu ngay từ lúc sinh ra đã thuộc về một thế giới chỉ toàn bóng tối và chém giết. Ở thế giới của cậu, kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết. Thế giới ngầm đầy những tội lỗi đáng ghê tởm, con người ăn chính đồng loại của mình, nơi mà đồng tiền chính là thứ có thế lực cao nhất. Cậu thuộc về cái thế giới đó, thế giới của những điều rác rưởi tệ hại nhất.
Cậu mở mắt, nhìn đăm đăm lên trần nhà trắng. Hình bóng nụ cười của cô, cái cách mà cô gọi tên cậu, tất cả đều đẹp đẽ đến mức cậu nghĩ là mình không xứng đáng để có được nó. Cậu giơ cao cánh tay như muốn chạm vào hình ảnh đó, nhưng cánh tay của cậu chỉ đung đưa một cách bất lực trên không trung, không thể chạm tới...
- Xa quá...
Cậu siết chặt nắm tay mình trong cay đắng rồi buông rơi nó. Cô ở xa quá, cậu chính là không bao giờ có thể chạm vào cô...
Ánh chớp lóe lên, tiếng rền vang của sấm như muốn xé toạc bầu trời. Mưa rơi tí tách, từng giọt rồi lại từng giọt thấm trên nền đất, ướt đẫm...
Cô dè chừng nhìn vào căn phòng hội trường của khách sạn lúc này đang chìm trong bóng tối. Khó hiểu lấy điện thoại ra để kiểm tra lại, tin nhắn của cậu vẫn còn đó.
"Gặp em tại hội trường của khách sạn lúc 11 giờ.
Taeyeon"
Trước khi đến đây cô đã phải băn khoăn rất nhiều vì cậu từ trước đến nay là chưa từng dùng tin nhắn để liên lạc với cô. Thường là cậu sẽ gọi hoặc gặp thẳng cô luôn. Nhưng vì số điện thoại gửi đến đúng là của cậu nên cô không thể không đến được.
Cô bước vào phòng, trên bục chính lúc này là một màn hình chiếu lớn. Có một chiếc ghế được đặt ở giữa phòng, từ chỗ có thể nhìn thẳng vào màn hình một cách rõ nhất. Cô gạt bỏ mọi thắc mắc nghi vấn trong lòng mình và ngồi xuống ghế, nụ cười nở rộ trên môi cô. Nhất định là cậu có một món quà bất ngờ dành cho cô, đứa trẻ này thật sự lắm trò quá.
Máy chiếu đã được bật, trên màn hình xuất hiện một hình ảnh rè rè như một chiếc tivi cũ xưa đang bị mất sóng. Những đường trắng đen nhảy múa điên cuồng trên màn hình, tiếng rè rè càng lúc càng lớn đến mức cô phải bịt hờ lấy tai mình để giảm bớt cái tiếng ồn khó chịu đó đi. Cô khó hiểu nhìn lên màn hình nhưng thật may mắn, hình ảnh đã trở nên rõ hơn nhưng màn hình lúc này cũng chỉ là một màu đen. Máy quay di chuyển, cô lúc này mới lờ mờ nhận ra một dáng người nhỏ nhắn đang bị trói chặt vào ghế. Hai tay bị cột sau lưng ghế, chân bị cột vào hai chân ghế. Đầu của người đó gục xuống, mái tóc vàng óng che khuất đi gương mặt. Trên người chỉ mặc một bộ đồ màu xám rách nát. Cô có thể nhìn thấy máu đang chảy dọc theo mái tóc của cô ấy và nhỏ giọt xuống sàn. Cô nheo mắt muốn nhìn rõ hơn đến khuôn mặt đang bị che khuất sao mái tóc dài nhưng máy quay lại di chuyển, lần này là quay ngược trở lại phía sau để cô có thể nhìn thấy người đang quay phim. Một khuôn mặt to bành và vuông vóc hiện ra trước máy quay, người đàn ông đó nở nụ cười khoái trá đến tận mang tai, chất giọng ồm ồm ghê rợn của hắn ta vang lên với âm vực cao làm cô phải rùng mình.
"Hi, I'm Jason Kim Tae Woo"
Tiffany kinh ngạc mở to mắt. Cô là đã nhìn thấy tên của hắn một lần, hắn cũng là nạn nhân của Roxanne. Nhưng nhìn như thế này, cô không tài nào đoán được hắn lại bị một cô gái như Roxanne khống chế.
Taewoo đưa máy quay lên cao để có thể quay rõ mặt của mình. Chất giọng ồm ồm khó nghe lại vang lên, nhưng lần này hắn ta nói tiếng Hàn.
"Mọi người vừa nhìn thấy một trong những thứ rác rưởi vô dụng nhất thế giới này. Ý tôi là con ả kia chứ không phải tôi đâu"
Taewoo cười phá lên vô cùng thích thú, tiếng cười khùng khục ghê rợn của hắn ta làm cho Tiffany khẽ rùng mình vì một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Người đàn ông này, không hiểu sao cô lại thấy hắn ta rất nguy hiểm. Cái cách hắn ta cười và cái nghiến răng khi nhắc đến người phụ nữ kia giống như một con rắn độc đang rít lên để ra oai vậy.
"Ả đó là em gái tôi. Một đứa con gái trong sáng đến mức ghê tởm. Cô ta thật sự không hiểu cái bổn phận của cô ta trong Kim gia. Biết cô ta nói gì chứ?"
Taewoo nheo mày, cố tình làm cho miệng mình méo đi để giả giọng đàn bà.
"Em không muốn giết người...em chỉ muốn cùng Summer sống một cuộc sống không có máu me hay hận thù..."
Ngay sau cái tiếng eo éo khó nghe đó lại là một tràng cười ghê rợn đến từ hắn ta. Cô lúc này đã đông cứng người ở trên ghế. Cô rõ ràng là không có nghe lầm...hắn ta đã nói hắn ta là người Kim gia...
-Kim Tae...Woo?
Cô bàng hoàng, không thể nào...Taeyeon không thể nào là con của hắn ta được, không thể...
Tiffany thầm cầu nguyện cho điều cô đang nghĩ đến chỉ là do bản thân cô đã nghĩ quá nhiều nhưng lời nói tiếp theo của Taewoo đã dập tắt mọi hy vọng trong cô.
"Vợ tôi hiện tại đã mang thai đến tháng thứ 9, có vẻ như sắp sinh rồi. Đứa trẻ sẽ tên là Kim Taeyeon, nghĩa là điềm tĩnh. Điềm tĩnh, không khoan nhượng chính là một thứ cần thiết của một người đứng đầu. Tôi mong muốn nó có thể trở thành người đứng đầu của Kim gia một cách tàn khốc nhất. Taeyeon là đứa trẻ của chúa trời, nó sẽ là người thay đổi cái thế giới thối nát này."
Giọng nói hắn ta đanh sắc lại khi nhắc đến đứa con còn chưa chào đời của mình. Hắn muốn nó phải trở thành người đứng đầu, phải trở thành người đứng trên hàng vạn người khác.
"Thứ cản đường duy nhất của con gái tôi chính là con ả đàn bà ti tiện này"
Taewoo quay ống kính lại, chĩa thẳng vào người phụ nữ vẫn gục đầu ngồi trên ghế. Mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng Tiffany có thể đoán cô ấy còn trẻ. Mái tóc nhuộm vàng, thân người nhỏ nhắn, làn da căng tràn tuyệt nhiên không hề có một dấu hiệu của sự lão hóa.
"Florence Kim, em gái út của tôi. Thật sự đó, ông già đó có mắt như mù mới để cho con nhỏ này lên nắm quyền. Nó quá bạc nhược, quá yếu đuối để có thể trở thành người đứng đầu. Còn cả con nhóc Summer nào đó mà nó nhặt ngoài đường, thật sự không thua gì nó cả."
Taewoo nhổ toẹt một bãi nước bọt lên bàn chân trần của Florence khi hắn đến gần cô ấy. Florence rên khẽ trong miệng rồi nói yếu ớt.
"Summer...để con bé đi...xin anh...Jason"
Taewoo ngay sau đó đã lại tiếp tục đưa chân đá mạnh vào một bên má của Florence làm đầu cô ấy ngoẹo qua một bên, những giọt máu vung vãi khắp nơi. Hắn ta hừ lạnh một tiếng nhìn Florence rồi lại quay qua nhìn vào máy quay.
"Xin thứ lỗi, tôi phải dừng ở đây thôi. Một lúc nào đó tôi sẽ quay lại."
Tiffany thấy hắn ta cười vẫy tay trên màn hình rồi mọi thứ lại trở về một màu đen. Cô lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng. Người muốn cô xem đoạn phim này rốt cuộc có mục đích gì, chính cô cũng không biết được. Cô ngây người ngồi trên ghế suy nghĩ mà không để ý một bóng đen ở góc phòng đang nhìn cô với con mắt sáng rực, trên môi bóng đen đó nở một nụ cười ranh mãnh.
Ánh trăng chiếu vào căn phòng, ánh sáng len lỏi qua ô cửa kính, chiếu sáng đến nửa người của bóng đen đang đứng ở góc phòng. Đến lúc này Tiffany mới nhìn thấy người đó, cô giật mình lùi về phía sau. Một dáng người cao ráo với chiếc quần cùng giày quân đội. Áo phông trắng chỉ để lộ đến một phần tư khuôn mặt của người đó vẫn bị bóng đêm che phủ, chỉ có đôi mắt sáng rực vẫn nhìn cô trừng trừng.
- Cô là ai?
Tiffany thu hết can đảm của mình để nói, bàn tay cô nắm chặt lấy thành ghế. Câu hỏi này đúng là vô nghĩa vì cô đã biết chắc chắn người đang đứng đó là ai.
- Chị sợ em sao?
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô như tiếng thì thầm của tử thần. Cô kinh hãi nhìn người đó đang dần tiến ra khỏi bóng tối. Bước chân đều đều không gây ra tiếng động. Một nỗi kinh hoàng đánh úp vào tâm trí cô, ép cho mỗi nơron thần kinh trong đầu cô phải hoạt động hết công suất của nó.
Mái tóc sẫm màu, đôi mắt đen láy, chiếc mũi cao, đôi môi hồng đang nhoẻn ra một nụ cười quen thuộc. Toàn thân Tiffany run rẩy không kiểm sát, cổ họng cô khô đắng vì nỗi sợ. Nuốt ực một cái trong cổ họng, phải khó khăn lắm cô mới có thể thốt lên thành tiếng.
- S...Seohyun...?
End Chương 32
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip