Chương 61

Dưới ngọn lửa đen bùng cháy dữ dội, không gian quanh Zoah gần như bị nuốt trọn. Một con quái vật khổng lồ, thân đen kịt, một mắt đỏ rực như hỏa ngục, đôi cánh dơi mở rộng, đập liên hồi. Nó lao thẳng về phía cậu, sải cánh quét qua không khí tạo ra gió mạnh đến mức bụi đá mù mịt bay tứ tung. Cú túm đầu bất ngờ kéo Zoah lên cao rồi nhấn mạnh xuống mặt đất như muốn nghiền nát cậu. Sóng xung kích nổ tung, đất đá vỡ vụn bắn tứ phía, tạo ra một cơn bão vật chất khiến những luồng lửa xung quanh cũng phải bị gạt ra, chỉ còn lại Zoah nằm ngửa giữa tro bụi, cơ thể rỉ máu, cố gắng gồng mình chống đỡ.

Tiếng cười khàn khàn của tên quỷ biến dạng vang lên từ xa, pha lẫn với tiếng ly rượu vang va vào nhau, giọng điệu nhàn nhạt nhưng vẫn đầy uy quyền:

"Ánh mắt đó của cậu... khiến ta phải nghiêm túc một chút. Nhưng có vẻ... ta đã quá tay rồi."

Zoah, dù mệt lả, máu loang khắp cơ thể, vẫn không hề bỏ lỡ nhịp chiến đấu. Một cơn lửa đen bùng nổ từ cơ thể cậu, nổ tung cả khu vực xung quanh, đẩy con quái vật lùi về phía sau. Mồ hôi, máu và khói bụi quện vào nhau, tạo nên một cảnh tượng vừa bi tráng vừa hùng vĩ. Cậu đứng dậy, thở nặng nhọc, cơ thể vẫn hồi phục chậm chạp, nhưng trong tay vẫn siết chặt thanh kiếm — biểu tượng của quyết tâm không từ bỏ.

Mỗi bước chân Zoah di chuyển là một nhịp đập quyết liệt, dồn hết sức lực vào từng cú lao tới con quái. Một nhát chém xé toạc không gian, tạo ra đường cong lửa đen như vòng cung địa ngục, khi va chạm với thanh kiếm của đối thủ, sóng xung kích bùng lên, đất đá rung chuyển, không gian như rách toạc.

Những khán giả từ xa không khỏi trầm trồ, sợ hãi xen lẫn kinh ngạc. Người thì nghi ngờ, liệu tiềm năng của Zoah có thể trở thành một thảm họa giống Thất Tội Đọa ngày xưa hay không; người khác lại háo hức, đặt cược rằng sức mạnh ấy sẽ thức tỉnh trong trò chơi này. Còn quỷ biến dạng, hắn nhấm nháp ly rượu, ánh mắt có phần ấn tượng nhưng vẫn lạnh lùng: hắn biết Zoah chưa đủ vĩ đại để khiến hắn thực sự bận tâm.

Cắt ngang dòng suy nghĩ của quỷ biến dạng, Zoah tung một đường chém mạnh hất văng một trong những con lính mạnh nhất của hắn thẳng vào vách đá, đất đá vỡ vụn, những vệt lửa đen còn khắc trên ngực con lính. Sinh vật này gục xuống, đau đớn, khiến quỷ biến dạng sững sờ một nhịp. Zoah không bỏ lỡ cơ hội: cơ thể đầy máu lao tới, nhấc kiếm lên chuẩn bị kết liễu con quái, nhưng ngay lập tức, quỷ biến dạng truyền năng lượng vào nó, khiến sinh vật này gia tăng sức mạnh, chặn đòn của cậu.

Khi mũi kiếm va chạm, một cơn lửa đen khổng lồ bùng lên, trông từ xa như một vụ nổ khí ga, nhưng ngọn lửa lại đen đặc, u ám và mang sức tàn phá vô hình. Dù bị ngọn lửa khắc nghiệt vây quanh, Zoah vẫn đứng vững như trụ cột thép, ánh mắt kiên định. Ngược lại, con quái gầm lên, cơ thể bị lửa đen thiêu cháy, dần mất đi sức lực, vật lộn để gượng dậy.

Zoah cất tiếng, giọng điệu kiêu hùng, ngập tràn khí thế của một chiến binh đã trải qua vô số trận sinh tử:

"Vẫn chưa từ bỏ à?"

Quỷ biến dạng cười nhạt, truyền thêm năng lượng vào con lính. Zoah cảm nhận dòng sức mạnh đen kịt tăng lên, nhưng không chần chừ. Cậu lao tới, quyết giết con quái trước khi nó kịp thăng cấp. Chỉ vừa nhấc chân, một bàn tay đen kịt từ lòng đất bám chặt lấy chân cậu, nhưng cậu nhìn xuống, đánh giá tình huống. Cùng lúc đó, con quái đã bắn người đến gần, cú đấm mạnh như búa bổ trúng cậu, bật Zoah lên không trung. Ngay khi rơi xuống, nó tung cánh, đá thẳng vào cơ thể cậu. Zoah kịp dùng kiếm đỡ, nhưng lực tác động cực mạnh khiến cậu văng thẳng xuống mặt đất, miệng hộc đầy máu, khói bụi bốc lên, mặt đất nứt toác, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng.

Không để bị áp đảo, Zoah ngay lập tức bùng phát ngọn lửa đen khổng lồ, đẩy con quái lùi lại, đồng thời chuẩn bị cho đòn đánh tiếp theo. Con quái vật, cơ thể bị thiêu cháy, gầm lên trong đau đớn, lao tới, vung nhát chém toàn lực. Zoah bật nhảy, né tránh, nhưng nó nhanh chóng chộp lấy chân cậu, quật mạnh xuống đất. Cậu bùng phát lửa lần nữa, đẩy nó ra, đáp xuống mặt đất, lao tới chuẩn bị chém phăng cơ thể đối thủ.

Nhưng con quái cũng phản ứng ngay, gầm lên, vung kiếm ngược lại. Hai lưỡi kiếm va chạm tạo vụ nổ khổng lồ, thổi bay mọi thứ xung quanh, bức tường nát vụn, tro tàn rơi như mưa địa ngục. Zoah vẫn đứng, thở nặng nhọc, cơ thể trầy xước, nhưng ánh mắt không hề rời mục tiêu. Con quái, bị chém làm đôi, vẫn còn những vệt lửa đen cháy trên cơ thể, gầm gừ trong cơn đau.

Zoah bước từng bước, từng nhịp thở nặng nhọc nhưng kiên định, tiến đến xác con quái:

"Trận này tôi thắng. Lần tới... sẽ không còn là tên lính lác này nữa... mà sẽ là ngươi, quỷ biến dạng."

Cậu quay lưng bước tiếp, để lại những bức tường đang tự phục hồi, ánh sáng nhạt dần tan biến trong không gian hoang tàn.

Phía bên kia, tất cả thành viên còn lại đã lần lượt vượt qua mê cung và thoát ra. Người cuối cùng xuất hiện, chính là Zoah.

Trước mắt cậu mở ra một vùng đất rộng lớn, đầy sức sống, khác hẳn với mê cung lạnh lẽo mà họ vừa trải qua. Những thị trấn nhỏ xen kẽ rừng cây xanh mướt, ánh sáng dịu dàng của mặt trời chiếu xuống, mang đến cảm giác ấm áp đến lạ thường.

"Rốt cuộc thì đây là đâu cơ chứ..."

Zoah cất giọng, trầm thấp và khó hiểu, từng bước tiến về nơi nhóm đang tụ họp. Không gian xung quanh vang vọng những tiếng chân bước nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, khiến cảm giác vừa mới thoát khỏi mê cung càng trở nên nặng nề.

"Cuối cùng thì cậu cũng đến. Vậy là nhóm bảo vệ đã tụ tập đầy đủ rồi."

Câu nói vang lên từ Cecilia khiến Zoah thoáng nhìn xung quanh. Những gương mặt xa lạ, trầm ổn và cảnh giác, làm cậu không khỏi nghi ngờ. Ngay lập tức, cậu hỏi:

"Chàng trai ở trần, cậu tên là gì vậy?"

Với vẻ điềm tĩnh tựa như đã trải qua nhiều sóng gió, cậu đáp:

"Cậu cứ gọi tôi là Tsubasa."

Câu trả lời ngắn gọn, chắc chắn, mang theo vẻ bí ẩn nhưng cũng đầy tự tin. Người đối diện gật đầu, ánh mắt ánh lên sự đồng thuận:

"Được. Mục tiêu của chúng ta giống nhau. Cùng thoát khỏi trò chơi này, nên hãy chiếu cố nhau nhé."

"Được."

Ngay sau đó, Cecilia từ từ trải một tấm bản đồ lớn lên mặt bàn, những đường nét chi tiết hiện ra trong ánh sáng mờ, khiến mọi người không khỏi tập trung. Giọng cô vang lên, nghiêm túc và dứt khoát:

"Trước tiên, chúng ta cần phân chia công việc dựa trên bản đồ mà con tin đã để lại."

Zoah nhíu mày, cảm thấy điều gì đó khác lạ, hỏi:

"Cậu đã gặp con tin rồi sao?"

Cecilia lắc đầu, ánh mắt vẫn dõi theo tấm bản đồ:

"Không. Khi tôi đến đây, thứ này đã được đặt sẵn tại cổng ra, ngay cửa mê cung tôi hoàn thành. Kèm theo đó là lời nhắn về chiến thuật của nhóm con tin."

Một tia sáng lóe lên trong mắt Zoah khi cậu nhận ra ngay điều này: nhóm con tin đã bắt đầu hành động ngay khi họ còn đang ở bên trong mê cung. Nhưng vấn đề nảy sinh: họ chưa từng gặp bất kỳ bảo vệ nào. Vậy làm thế nào để phân biệt đâu là bảo vệ thật, đâu là thợ săn giả danh? Rất có khả năng một thợ săn sẽ mạo danh bảo vệ, tiếp cận rồi thủ tiêu họ. Suy nghĩ này khiến tâm trí Zoah ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Nhận ra điều đó, cậu hiểu lý do vì sao bản đồ không được đặt tại nơi nhóm đang tập trung. Thay vào đó, nó được để ở cửa ra đã hoàn thành, đảm bảo người nhận là bảo vệ thật sự. Nhóm con tin tin chắc rằng người vượt qua mê cung sẽ đủ năng lực nhận và sử dụng bản đồ. Một kế hoạch tinh tế và khôn ngoan.

Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên, Cecilia đã nhanh chóng cắt ngang dòng suy tưởng của Zoah:

"Thợ săn có thể đã hành động, nhưng chúng sẽ không tấn công tuỳ tiện. Ít nhất, chúng cần thời gian để quan sát, đánh giá địa hình cũng như quân số."

Zoah chỉ còn biết gật đầu, biểu thị rằng cậu đã hiểu rõ sự phức tạp trong kế hoạch.

Cecilia tiếp tục giải thích về chiến lược: trên bản đồ có nhiều thị trấn, những thị trấn được đánh dấu màu đỏ là nơi con tin đã chia nhau ẩn nấp. Do đó, nhóm bảo vệ cũng cần phân chia thành nhiều nhóm để bảo vệ từng vị trí. Họ sẽ phải kiểm tra sức mạnh kẻ thù qua từng nhóm lẻ: nếu nhóm A gặp kẻ yếu, họ sẽ ghi nhận; nếu nhóm B gặp kẻ mạnh, họ chia sẻ thông tin để tránh đối đầu lần hai. Đây là cách để tiết kiệm sức lực và tránh thảm sát, nếu tập hợp tất cả hành động cùng lúc, rất có thể dẫn đến thất bại thảm hại.

Tsubasa phá lên một câu, mang theo sự ngạc nhiên xen lẫn trầm trồ:

"Vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ đến vậy thay vì hoảng loạn... hẳn là nhóm con tin có một người lãnh đạo cực kỳ thông minh."

Nghe vậy, Zoah cũng mỉm cười, nhớ lại hình ảnh Akou tại kỳ thi trước:

"Đúng vậy. Tôi cũng có một người bạn như thế. Rõ ràng chúng ta may mắn khi gặp được một người lãnh đạo như vậy rồi."

Nhưng cậu cũng không quên sự cảnh giác:

"Nhưng chưa chắc chắn được gì đâu. Mọi thứ đều có thể thay đổi. Hãy nhớ rằng con tin hoàn toàn có thể phản bội. Nếu cậu ta thấy phe thợ săn có tỉ lệ thắng cao hơn, chúng ta sẽ gặp khó khăn."

Những người xung quanh gật đầu đồng tình, hiểu rằng chiến thuật và lòng tin luôn song hành cùng rủi ro.

Cecilia lại lên tiếng, phân tích chi tiết hơn về khả năng con tin:

"Để có được tấm bản đồ này, chắc chắn bọn họ đã dùng năng lực riêng của mình để khảo sát và vẽ ra. Trong cửa hàng không hề có vật phẩm bản đồ nào. Thêm vào đó, muốn tiếp cận cửa hàng không phải chuyện dễ dàng. Như được biết, để tiếp cận với khán giả quan sát người tham gia, cần một số lượng điểm giá trị cực lớn."

Những lời này khiến Zoah phải nheo mắt, nhận ra rằng mọi bước đi, mọi chiến lược, đều đã được tính toán tỉ mỉ đến từng chi tiết, thậm chí là chiến thuật tâm lý và áp lực đối với nhóm bảo vệ. Mỗi bước đi của họ đều là bài kiểm tra cho sự thông minh, sự nhạy bén và khả năng sinh tồn trong trò chơi đầy rẫy rủi ro này.

Tsubasa chậm rãi nhíu mày, tự đặt ra một giả thuyết trong đầu mình. Nếu người thông minh, kẻ đã vạch ra tất cả chiến lược này, sở hữu một lượng điểm giá trị cực kỳ cao, thì người đó hoàn toàn có thể chấp nhận giảm bớt đi một phần giá trị của mình chỉ để tiếp cận khán giả hoặc cửa hàng. Sau đó, người ấy dùng một vật phẩm đặc biệt – giấy điều kiện, để nhận lấy tấm bản đồ quan trọng, vừa bí mật, vừa an toàn.

Zoah nghe vậy gật đầu, công nhận giả thuyết này là hợp lý. Nhưng trong ánh mắt cậu lóe lên sự nghi ngờ: vẫn còn rủi ro tồn tại bên trong kế hoạch ấy. Nếu người đó sử dụng điểm giá trị một cách bừa bãi, tức là đã từng trải qua trò chơi này nhiều lần rồi. Còn nếu đây là lần đầu tiên, tâm lý của một người tham gia ít ai dám tiêu hao điểm giá trị quý giá của mình một cách tự phát và mạo hiểm đến vậy.

Cậu nhớ về luật chơi: tiếp cận cửa hàng là miễn phí, nhưng để tìm ra vị trí cửa hàng thì phải có thông tin. Ngược lại, tiếp cận với khán giả để lấy thông tin sẽ tiêu hao một lượng điểm giá trị khổng lồ, và luật không tiết lộ cụ thể con số, chỉ rõ rằng rất có thể điểm này sẽ bị trừ theo phần trăm. Nghĩa là dù người đó có hàng núi điểm giá trị, một khi bị trừ theo phần trăm, vẫn sẽ mất đi một lượng khổng lồ. Tâm lý một kẻ sở hữu nhiều điểm giá trị như vậy sẽ khó có thể chấp nhận, càng không thể tiêu hao bừa bãi.

Zoah chậm rãi tự nhủ trong lòng: nếu cậu chính là người đó, thay vì đứng ra vẽ kế hoạch và phân tích mọi thứ, cậu sẽ chọn im lặng và làm theo dòng chảy của những người khác, không phô trương hay rủi ro. Bởi nếu người đó sở hữu lượng điểm giá trị khổng lồ, họ đã biết mình đứng nhất từ đầu. Việc duy nhất họ cần làm là sử dụng lời nói của mình để sống sót.

Và lời nói đó, Zoah nhận ra, là một công cụ quyền lực tinh vi. Con tin được xem là đứng giữa hai phe – có thể thuyết phục, lôi kéo, hoặc định hướng đối phương theo ý mình. Họ sẽ nói đúng lúc, đúng chỗ, để tất cả đi theo hướng có lợi, hoặc thay đổi quyết định khi cần thiết. Chỉ cần "gió chiều nào theo chiều đó", con tin sẽ an toàn vượt qua mọi nguy hiểm, sống sót đến cuối cùng mà không phải mạo hiểm trực tiếp.

Tsubasa lắng nghe phân tích của Zoah, chậm rãi gật đầu đồng tình, ánh mắt ánh lên sự thấu hiểu sâu sắc. Từ đó, họ nhất trí giữ nguyên giả thuyết: con tin là một người có số điểm bình thường, nhưng đồng thời sở hữu năng lực liên quan đến bản đồ và môi trường, đủ để giám sát, điều phối và định hướng mọi hành động.

Ngay khi quyết định này được thống nhất, nhóm lập tức hành động theo kế hoạch đã vạch ra. Cả nhóm chia ra, chạy theo nhiều hướng khác nhau, từng bước tiến trong sự cẩn trọng và cảnh giác tối đa.

Bản đồ mà con tin để lại hiện ra trước mắt họ, một tác phẩm tỉ mỉ và chi tiết: mười thị trấn rải rác xung quanh, ở trung tâm là một công trình kiến trúc đồ sộ, tựa đấu trường La Mã, gợi lên cảm giác quyền lực và thách thức. Xung quanh viền bản đồ là những mê cung được dựng lên, một mạng lưới hạn chế hành động và tạo ranh giới rõ rệt. Zoah quan sát kỹ lưỡng, nhận ra rằng bản đồ có giới hạn nhất định, một khu vực được kiểm soát chặt chẽ, không phải là toàn bộ thế giới bên ngoài.

Điều khiến cậu chú ý hơn cả: bản đồ không hề chỉ ra vị trí cửa hàng. Một dấu hiệu rõ ràng rằng người vẽ bản đồ không muốn phe bảo vệ tiếp cận quá sớm, tránh việc người chơi có thể lợi dụng thông tin để phá vỡ chiến lược. Đây là một cảnh báo tinh vi, một cách để con tin thăm dò lòng tin của nhóm bảo vệ. Họ buộc phải chứng minh năng lực, thực hiện đúng chiến thuật, nếu muốn có thêm thông tin. Nhóm bảo vệ không thể phản bội; tất cả sự thành bại giờ đây nằm trong tay người kiểm soát bản đồ.

Nếu Ayumi hoặc vợ của trưởng làng có mặt trong tình huống này, mọi thứ sẽ hoàn toàn khác. Họ vốn đã xác định chắc chắn phe bảo vệ, sẽ không cần trải qua bất kỳ thử thách nào để chứng minh năng lực. Vậy câu hỏi đặt ra là: người vẽ bản đồ đã nói gì, làm thế nào để nhóm bảo vệ chấp nhận thực hiện kế hoạch của mình? Đây là một ẩn số khiến Zoah phải dừng lại, suy xét từng chi tiết. Rõ ràng, chỉ những người trực tiếp đứng tại cổng ra mới có khả năng thẩm định, nhận định năng lực và quyết định xem nhóm bảo vệ có đủ khả năng hay không. Mọi bước đi, mọi chi tiết trên bản đồ, đều được tính toán tỉ mỉ để tối đa hóa hiệu quả, kiểm soát rủi ro và giữ thế chủ động.

Zoah nhận ra một điều: Ayumi và vợ của trưởng làng nằm trong nhóm con tin. Nếu họ đã được người vẽ bản đồ kiểm soát hoàn toàn, họ sẽ không cần thử thách nhóm bảo vệ, bởi niềm tin vào đồng đội đã tuyệt đối. Nhưng tình hình hiện tại lại khác. Vợ của trưởng làng sẽ không phản bội chồng, đồng đội cũng không phản bội nhau; mọi lý lẽ đều chỉ ra rằng thử thách là thừa thãi. Thế nhưng tại sao người vẽ bản đồ vẫn đặt ra tình huống thử thách này?

Suy nghĩ ấy khiến Zoah không khỏi nghi ngờ. Có lẽ người lập bản đồ đã tính toán một bước đi vượt xa sự tưởng tượng của mọi người, một cách thuyết phục Ayumi và vợ của trưởng làng mà không cần ép buộc, đảm bảo họ hợp tác mà vẫn giữ được sự tin tưởng tuyệt đối. Zoah cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong từng chi tiết, từng lựa chọn trên bản đồ, và biết rằng mọi bước đi sau này đều là bài kiểm tra dành cho chiến thuật, trí tuệ, và lòng tin của từng thành viên trong nhóm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip