Chương 10: Cuộc gặp gỡ không mong muốn (3)

Quả nhiên như những gì cậu nghĩ, ngay sau hôm đó cô Công chúa cứ bám lấy cậu dai dẵng không tha y hệt như cái đuôi lẻo đẻo theo sau không tách rời cậu nửa bước.

Shiron cảm thấy thật đau đầu, cô nàng này thật sự rất phiền toái.

Mới sáng sớm, vừa ngủ dậy đã thấy "vị khách không mời" ngồi thù lù trên ghế nhìn chằm chằm vào cậu, cậu có thể tưởng tượng ra cảnh trong lúc bản thân đang ngủ thì "ai đó" cứ nhìn cậu chăm chăm không rời mắt thôi đã cảm thấy rùng mình nổi da gà rồi.

Đến khi ăn sáng, cô nàng này cũng không buông tha cho cậu mà ngồi ngay bên cạnh cậu rồi lại hỏi liên tục không ngừng. Viker nghe một bên cũng tức đến phát hoả suýt cầm dao chém người là hiểu cô nàng phiền toái đến mức nào rồi. Shelyn thì còn tốt, sau ngày đầu tiên liền trực tiếp ở trong phòng dùng bữa không thèm đến nhà ăn nên không bị ảnh hưởng nhiều mấy.

Buổi trưa cậu hay đến thư viện đọc sách, nhưng lại bị cô nàng đi theo sau lải nhà lải nhải những câu hỏi không khác gì nhau khiến cậu không sao tập trung được vào việc đọc sách.

Chiều đến thì y sư Malius khám bệnh kê thuốc cho, cô Công chúa cũng không tha mà vào trong vừa hỏi về bệnh tình của cậu lẫn hỏi câu hỏi y cũ khiến cậu đau hết cả đầu. Ngặc nỗi Jane nhắc về căn bệnh "đáng nguyền rủa" của cậu càng khiến cậu nhân đôi sát thương khi mỗi lần nhớ đến bệnh là y như rằng cậu sẽ nhớ đến thời gian sống của mình chỉ có ngắn ngủi bao nhiêu thời gian.

Còn hỏi vì sao Dorothy và lão quản gia Calligo không ngăn cản à?.

Lão già đó chỉ thích nhìn cậu đau khổ thôi, đã không ngăn cản còn đưa ly sữa cho cô nàng đem đến cho cậu uống đó!.

Còn về phần Dorothy, cô ấy muốn cậu kết bạn với Công chúa nên luôn muốn cả hai thân thiết hơn thì sao cô ấy phải ngăn cản?.

Vẫn chưa xong à... Cậu đã hỏi câu đó cả trăm nghìn lần chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thôi đó.

Sao mà bám dai như đĩa vậy?!!.

Shiron đưa tay nhăn mặt nhíu mày bày ra bộ dạng như thây ma không còn chút sức sống, đem hai ngón tay trái lẫn phải bịt kín lỗ tai trong khi Jane vẫn không ngừng lải nhải hết chạy sang phải của cậu lại chạy sang trái của cậu liên mồm hỏi nhiều câu nhưng cùng một ý nghĩa.

"Nói tôi biết đi, cậu ghét tôi à?".

"Sao cậu ghét tôi thế?".

"Tôi đã làm gì để cậu ghét vậy nè?".

"Cậu ghét tôi thật sao?".

"Cậu nói tôi nghe sao lại không thích tôi đi?".

"Bộ cậu có định kiến với tôi từ trước nên mới không thích tôi hả?".

"...".

Shiron muốn khóc! Cậu lúc này chẳng khác nào đang bị cô nàng này tra tấn tâm lý cả.

Bực quá không nhịn được nữa, cậu bày ra bộ dạng khó chịu với ánh mặt lạnh lùng hướng thẳng về phía Công chúa.

"Im lặng hộ tôi cái!".

Shiron đập tay xuống bàn quát lớn không chút kiên nể. Mấy ngày nay cậu đã chịu đựng quá đủ rồi, cơn thịnh nộ cuối cùng cũng bùng phát.

"Miệng của cậu cũng có phải khẩu pháo ma pháp đâu mà bắn tiếng liên tục thế?".

Jane sửng sờ trước nộ khí bất ngờ của Shiron, cô nàng chỉ biết nhìn cậu với vẻ không thể tin được bản thân vừa bị cậu quát vào mặt, lại còn bị nói khó nghe như vậy.

Shiron vẫn chưa nguôi giận, cậu tiếp tục một cách mất kiểm soát.

"Đừng nghĩ rằng cậu là Công chúa thì muốn làm gì thì làm. Đừng có quên đây là phủ công tước!".

"Tôi không có...".

Jane muốn phản bác nhưng ngay lập tức bị cậu chặn lại.

"Tôi đã nói xong đâu! Ừ, tôi ghét cậu đấy thì thế nào? Ghét một người cũng cần có lí do à!".

"Tôi không quan tâm cậu nghĩ gì về hành động của mình nhưng với tôi hành động của cậu thật thô lỗ và bất lịch sự".

"Sau này đừng làm phiền tôi nữa!!!".

Nói xong cậu dứt khoát rời khỏi phòng thật nhanh, cậu cũng chẳng biết phải đi đâu nữa nhưng cứ tránh mặt cô nàng này trước đã rồi tính.

Jane im lặng không nói cũng không di chuyển mà bất động tại chỗ như một pho tượng có lẽ là vẫn còn sốc với những gì vừa mới diễn ra.

...

Shiron vừa đi trên hành lang vừa điều chỉnh lại tâm trạng, vừa rồi cậu có hơi quá khích nhưng thật sự thì cậu không chịu nổi nữa.

Con người dù có tốt tính và dễ chịu đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ có giới hạn. Tuy Shiron là kiểu người không hay tính toán và so đo nhưng cậu vốn không phải là một rối không tim không phổi. Cậu có cảm xúc của chính mình và việc bị làm phiền hàng ngày hàng giờ thì ai mà chịu cho nỗi!.

Shiron cứ thế lê bước chân nặng nề đầy mệt mỏi.

Đi dạo một chút lấy lại bình tĩnh vậy.

Cậu cứ thế đi thẳng ra ngoài vườn phía sau nhà muốn hít thở không khí trong lành và yên bình mà đã lâu rồi không có được từ khi Công chúa đến đây.

Nhưng cậu lại quên mất một điều quan trọng mà đáng lẽ ra cậu phải nhớ đến trước khi bị chi phối bởi cảm xúc mà thốt ra mấy lời không nên nói kia... Có lẽ chỉ một thời gian ngắn nữa thôi cậu sẽ phải hối hận vì đã bộc lộ hết những cảm xúc và suy nghĩ đó của bản thân mình...

...

Phòng ngủ giành cho khách của nhà Lourent-Nơi Công cháu Jane tạm thời ở lại.

Lagry nhìn chủ nhân vẫn đang thất thần ngồi trước gương không nói lấy một lời mà có chút lo lắng. Cô đã thử gọi Jane ra khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn nào đó lúc này nhưng Jane hầu như không để ý đến hoặc là tập trung đến chuyện khác mà hoàn toàn không nghe thấy cô gọi.

"Công chúa, người sao vậy?".

Jane vẫn trầm tư, nhưng ánh mắt loé lên ánh sáng lạ thường. Trong thâm tâm nàng thầm nghĩ với hàng đống câu nói chất chồng lên nhau, với những hồi ức xưa cũ ùa về.

Đã bao lâu rồi nhỉ?.

Bao lâu rồi mới có người mắng mình như vậy?.

Ngồi trên chiếc ghế đệm mềm mại trong căn phòng ngủ sang trọng nhưng lại dùng những vật dụng đơn điệu nhất, người Hoàng hậu Nancy (khi còn sống) nghiêm nghị nhìn con gái mình.

Jane ngồi quỳ bên chân mẫu hậu, hai tay nhỏ nhắn của đứa trẻ 7 tuổi ôm lấy đùi của người mẹ một cách vụng về. Hai khoé mắt em bé ươn ước nức nở thú tội.

"Mẫu hậu... ức... Jane sai rồi... Là con đã nói dối người... Hức... Để lén ra ngoài chơi... Con biết lỗi rồi mà... Uhu... Đừng mắng con nữa".

Đứa trẻ bày ra điệu bộ đáng thương với hi vọng sẽ được mẹ thương tình xót xa mà bỏ qua cho lần này. Nhưng Hoàng hậu tuy có dao động nhưng rất nhanh đã nhận ra ý đồ của cô con gái cưng nên vẫn rất kiên định với suy nghĩ của mình.

"Con nhóc lắm trò này, ai dạy con nối dối lại còn diễn trò nữa? Ta có dạy con thế sao?".

"M-mẫu hậu... Huhu... Con xin lỗi người... C-con thật sự biết sai rồi ạ".

Bé Jane khóc nấc lên vô cùng đáng thương, nước mắt nước mũi tèm lem hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh, hai cái má nhỏ mềm mại đỏ ửng lên vì xấu hổ bởi trò vặt bị người mẹ hiền bắt quả tang.

Cô bé đưa tay lên khoé mắt vừa khóc vừa lau nước mắt xin mẹ bỏ qua vừa có chút đáng yêu lại có chút buồn cười.

Hoàng hậu Nancy thở dài, vuốt nhẹ mái tóc của cô Công chúa nhỏ nói.

"Được rồi, không có lần sau đâu biết chưa?".

"Con nhìn xem con còn có hay không bộ dạng một cô công chúa nữa? Thật là... Đừng trách mẫu thân, ta là muốn tốt cho con nên mới mắng con."

"Thấy con làm sai thì phải mắng con để con sửa, đó mới là thương con, quan tâm đến con đó có hiểu không? Ta không thể để con sai lại càng thêm sai, như thế là không phải một người mẹ tốt nên làm".

Bà thở dài ôm lấy đứa con gái bé bổng lên đặt trên đùi mình, để đứa trẻ vùi đầu vào ngực bà vừa khóc vừa bảo sẽ sửa sai.

Chưa từng có ai dám mắng mình như thế ngoài mẫu hậu... Bất quá...

Mẫu hậu đã nói người mắng mình là vì yêu thương và quan tâm đến mình...

Vậy là tên ngốc đó cũng vậy phải không?.

Cái tên nhóc đáng ghét đó là quan tâm mình sao?.

Nàng thầm nghĩ thầm cảm động trong lòng, thoáng cái đã bổ não (1) khiến câu chuyện đi theo hướng này lại ngoặc theo hướng khác không ngờ đến.

Jane bất giác mỉm cười hạnh phúc trong khi cô hầu cận Lagre đang đứng chảy tóc cho cô chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mà một bên khác, Shiron đang ngồi trên thảm cỏ hít thở không khí trong lành lại bỗng hắc xì liên tục, đã thế lâu lâu cậu còn có cảm giác lành lạnh sống lưng một cách kì lạ trong khi lúc này cậu đang tắm mình dưới ánh nắng ban thưa ấm áp.

Bầu trời đẹp quá, thế giới này cũng không quá tệ như mình nghĩ.

Ngồi ngắm nhìn bầu trời Shiron thầm cảm thán và có hơi bất an lạ thường.

Cơ mà mình có quên mất cái gì đó quan trọng không nhỉ? Cứ có cảm giác đã quên cái gì đó rất quan trọng ấy nhỉ?.

Nghĩ mãi cũng không ra nên cậu không muốn nghĩ ngợi thêm chi cho đau đầu, ngả lưng xuống bãi cỏ mềm mại cậu nhắm mắt tận hưởng khoảng thời gian yên bình (trước giông bão).

Theo nguyên tác, vì một lần chạm mặt với nam chính ở tháp ma pháp bởi một vài lí do đặc biệt và bị nam chính mắng một trận vì tính hóng hách ngang ngược không coi ai ra gì của mình mà cô công chúa bị khơi gợi lại ký ức về người mẹ quá cố và bắt đầu nảy sinh tình cảm đặc biệt với nam chính, mà bản tính thích tự ngược cũng bị thôi thúc quay lại bởi sự lạnh nhạt và cách đối xử có phần "thô bạo" của nam chính đã khiến cô cô Công chúa càng yêu anh ta điên cuồng hơn trước.

Nếu như Shiron nhớ lại được chi tiết ngắn khó nhớ này thì có lẽ cậu sẽ không mắc sai lầm trầm trọng khi đã mắng Jane chỉ vì vài giây phút bốc đồng trong cuộc đời.

Đúng là "sai một li, đi một dặm" mà... Đoán chừng sau khi nhớ lại nó, cậu sẽ cắn lưỡi mà tự tử mất thôi.

_____

(1) Bổ não: thuật ngữ của Trung Quốc, ẩn dụ là ám chỉ một người có trí não phong phú, từ một vấn đề có thể suy diễn ra hàng trăm cái vấn đề khác đôi khi khác hoàn toàn so với những gì mà người khác muốn truyền đạt. (Nói nôm na là người khác nói một đằng thì hiểu theo một nẻo ý).

__________________

Tôi không biết giải thích vậy có đúng không nữa. Nói chung là tôi giải thích theo những gì tôi hiểu thôi à nên nếu có sai thì đừng ném đá nha.

À thì tôi tạm thời đăng trước chương này, sau khi biết được điểm nếu điểm cao thì tôi sẽ ăn mừng bằng cách cho bão chap như đã hứa nên đừng ai hối tui ra chap nha.

Còn đây là ảnh của anh trai cục súc (Viker) nè:

À quên, đừng ai bắt lỗi chính tả nha vì tôi viết gấp quá không kịp sửa lỗi nên tôi sẽ sửa sau.

Ok, bye các bác. Chúc các bác có một ngày tốt lành, đọc truyện zui dẻ nhen.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip