Chap 732: Tiến lên quá hấp tấp (2)
'Làm sao có thể có một tên như thế này cơ chứ?'
Alberu Crossman đang nhìn Cale với ánh mắt như vậy.
'Hừm.'
Tuy nhiên, anh có vẻ trẻ đối với Cale.
'Hoàn cảnh của anh ta hoàn toàn khác với Alberu Crossman mà mình biết.'
Quần áo của thái tử được làm bằng chất liệu sang trọng và được thiết kế một cách trang nhã. Tuy nhiên, nó trông khá cũ. Nó cũng không được ủi đàng hoàng.
'Mình đoán chắc cũng hết cách rồi.'
Hiện tại chỉ có một số lượng tối thiểu người hầu và cung nữ hoàng gia để duy trì cung điện trong cung điện của Đại Hoàng tử. Không có phục vụ.
Ánh mắt Cale hướng về cái khay trên tay cậu. Cậu nghe nói rằng nhà bếp trong cung điện của Đại Hoàng tử đã ngừng hoạt động từ vài tuần trước.
Cale đã nghe được từ một người hầu hoàng gia trước khi bước vào căn phòng này, nơi đang được dùng làm phòng học.
'Điện hạ đã đuổi hầu hết những người hầu cận rồi.'
'Đầu bếp cũng bị đuổi đi luôn. Thật ra, đó-'
Người hầu hoàng gia nhìn xung quanh trước khi lặng lẽ thông báo cho Cale.
'Tôi nghĩ là do độc đấy. Vì ngài ấy không biết khi nào mình có thể chết......'
Alberu mười lăm tuổi có vẻ hung dữ hơn nhiều so với phiên bản người lớn thường mỉm cười tao nhã của anh.
Có lẽ là do anh thấp và gầy hơn so với tuổi.
Tất nhiên, anh không quá gầy. Nhưng anh chắc chắn là dưới mức trung bình. Anh có lẽ thậm chí còn trông hơn cả vậy vì quần áo của anh thiếu thốn hơn so với các hoàng tử khác.
"Tại sao ngươi cứ lảng vảng xung quanh mãi vậy?"
Cậu lại nghe thấy giọng nói sắc bén ấy.
Cale đẩy khay về phía trước.
"Ít nhất tôi sẽ để thứ này ở lại đây ngay cả khi phải ra ngoài, thưa điện hạ."
Cậu đặt cái khay lên một bên trên bàn của Alberu.
Bút, sách, v.v... Mọi thứ đều có chất lượng cao nhất, nhưng rõ ràng chúng đã được sử dụng một thời gian dài. Cale thậm chí còn nhìn trộm vào lọ mực trước khi lùi lại hai bước và cúi đầu trước Alberu, người đang quan sát cậu.
"Thưa điện hạ, tôi được phân công đến Cung điện Đại Hoàng tử từ hôm nay. Tôi sẽ cố gắng hết sức để phục vụ ngài tốt nhất có thể."
"Hừ."
Alberu công khai chế giễu. Anh nghe như thể không tin tưởng Cale chút nào. Anh nở một nụ cười chế nhạo trên khuôn mặt khi nhìn Cale.
"Tôi-"
"Khỏi. Ta không muốn biết tên ngươi."
Anh thậm chí còn không hỏi tên của Cale. Anh không muốn nghe. Thay vào đó, anh nói.
"Ta tò mò muốn biết khi nào ngươi sẽ rời đi."
Anh nghe thấy một câu trả lời ngay lập tức.
"Tôi sẽ rời đi sớm thôi, thưa điện hạ."
"...Cái gì?"
Nụ cười.
Cale mỉm cười với anh.
Alberu mười lăm tuổi hơi cau mày. Người phục vụ trông không biết gì này... Anh chắc chắn rằng người này là người mới và việc anh ta không có màu ở phần trên của bộ đồng phục cho thấy anh ta là người mới nhất trong số những phục vụ mới nhất. Anh ta rõ ràng dường như không biết gì về cung điện này.
Tuy nhiên, cái nhìn ngây ngô đó đã biến mất và tổng thể diện mạo của anh ta đột nhiên có vẻ khác ngay khi anh cười.
"...Ha!"
Alberu chế giễu trong sự hoài nghi trước khi rời mắt khỏi Cale.
"Ta hy vọng ngươi sẽ rời đi càng nhanh càng tốt."
Cale chỉ cúi đầu thay vì trả lời.
"Tôi đi gặp Tham mưu trưởng một lát được không?"
Alberu mỉm cười như thể đã lường trước được điều này và đáp lại.
"Tự lo những việc như thế đi, không cần hỏi."
"Tôi chắc chắn sẽ trở lại nhanh thôi, thưa điện hạ."
Cale lặng lẽ bước ra khỏi phòng làm việc như một người phục vụ đàng hoàng.
Alberu đã không chạm vào bát súp nguội lạnh cho đến lúc đó.
Cạch.
Cánh cửa phòng học đóng lại và Cale rời khỏi cung điện.
'Chắc chắn là thiếu sót.'
Khu vườn xung quanh Cung điện của Đại Hoàng tử khá thiếu sót so với các cung điện khác. Khu vườn này tất nhiên là lộng lẫy hơn nhiều so với vườn của các quý tộc, thế nhưng nó vẫn chỉ ở mức cơ bản so với những khu vườn khác được chăm sóc hàng ngày.
"Phục vụ-nim."
Cale nghe thấy ai đó ngăn cậu lại khi cậu rời khỏi Cung điện của Đại Hoàng tử để đến gặp Tham mưu trưởng.
Chính là người hầu hoàng gia đã thông báo cho Cale về những phục vụ và đầu bếp trước đó.
Người hầu hoàng gia đó lén nhìn về phía Cung điện của Đại Hoàng tử rồi lén lút hỏi.
"Ngài ấy khá khắc khổ, phải không?"
Người hầu không nói rõ là ai, nhưng rõ ràng là anh ta đang nói về Alberu.
Cale mỉm cười và trả lời. Nụ cười của cậu dường như vô cùng khó hiểu.
"Không. Tôi chắc là ngài ấy hơi nhạy cảm vì thức ăn của ngài ấy được giao đến quá muộn thôi."
"Anh thực sự có một trái tim bao dung, phục vụ-nim."
Người hầu hoàng gia nghe có vẻ đầy ngưỡng mộ trước khi anh ta nhìn xung quanh. Sau đó, anh nuốt nước bọt và tiến thêm một bước đến gần Cale.
"Umm, phục vụ-nim."
"Ừm?"
"...Xin hãy cẩn thận."
Người hầu hoàng gia nắm chặt đôi găng tay dính đầy bụi bẩn của mình và tiếp tục nói.
"Tôi không còn nơi nào để đi, nhưng anh thì khác, phục vụ-nim. Cung điện Đại Hoàng tử này rất nguy hiểm."
Khuôn mặt Cale trở nên nghiêm túc.
Cậu quan sát khuôn mặt của người hầu hoàng gia với vẻ cứng nhắc rồi gật đầu.
"Tôi sẽ ghi nhớ lời khuyên của anh."
Người hầu hoàng gia có vẻ hài lòng với câu trả lời đó, anh ta gật đầu và mỉm cười.
"Tôi hy vọng mình đã không giữ anh ở lại đây quá lâu. Xin hãy đi tiếp."
"Vâng, hẹn gặp lại."
Cale mỉm cười lần nữa với người hầu hoàng gia và nhanh chóng bước đi.
Tuy nhiên, khi cậu đã rời xa Cung điện Đại Hoàng tử một chút...
Cậu đi chậm lại.
Cale dừng bước và nhìn lên bầu trời. Cảm xúc trên mặt cậu biến mất.
Alberu mười lăm tuổi, một bữa ăn thiếu thốn, một cung điện im lặng, những món đồ cũ kỹ, một người hầu hoàng gia bảo cậu đi nơi khác, và những người hầu hoàng gia cùng hầu nữ hoàng gia tránh xa cậu...
Cale từ từ mở miệng.
"Ha."
Cậu bắt đầu cười.
Khóe môi Cale nhếch lên, cậu từ từ cúi đầu xuống.
"Anh ấy không đùa được đâu. Hyung-nim của chúng ta không phải trò đùa đâu."
Sự sắc bén xuất hiện trong ánh mắt Cale.
Người hầu hoàng gia vừa ngăn Cale lại...
Cale biết mặt anh ta.
Người hầu hoàng gia đó đã thay đổi màu da và màu tóc.
Anh chàng đó là một pháp sư Dark Elf, người đã ở cùng phe của Alberu với Tasha.
"...Còn lọ mực, ngay cả mình cũng suýt bị lừa."
Chất lỏng màu đen bên trong lọ mực...
Nó không phải là mực.
Nó là tử mana.
Cale có thể biết rằng chất lỏng được niêm phong chặt chẽ trong lọ mực là tử mana vì cậu đã tiếp xúc với nó rất nhiều lần, nhưng những người hầu cận, quan chức và thậm chí là cả các hiệp sĩ có lẽ sẽ không thể phân biệt được.
Cale quay lại.
Cậu chỉ có thể nhìn thấy mái nhà của Cung điện Đại Hoàng tử.
'Anh ta cố tình đuổi tất cả bọn họ ra ngoài.'
Đại Hoàng tử Alberu Crossman.
Mười lăm tuổi đã cố ý đuổi mọi người ra khỏi cung điện của mình.
Những người hầu còn lại đều là Dark Elf cải trang.
Tại sao anh ta lại làm vậy?
Lý do quá rõ ràng.
'Để phát triển mạnh mẽ hơn.'
Tất nhiên, hình ảnh của Alberu trong cung điện có vẻ không tốt dựa trên cách hành động của Tham mưu trưởng.
Điều này là do cánh hậu thuẫn của các hoàng tử khác đang cảnh giác với anh và cố gắng ngăn cản sự phát triển của Alberu nhiều nhất có thể.
Kết quả là, quần áo của anh, ngoại hình của anh... Tất cả mọi thứ khiến anh trông hệt như một hoàng tử mất tích.
"Biết ngay là sẽ thế này mà ."
Cale không biết tình cảm của Vua Zed Crossman hướng về tam hoàng tử từ khi nào. Những gì cậu biết là Alberu không có được tình cảm của nhà vua ngay bây giờ.
Hơn nữa, Alberu hiện tại...
'Anh ta đang mài sắc lưỡi kiếm.'
Cậu biết ngay nó sẽ như thế này.
Nhìn nhận một cách khách quan, hiện tại thái tử có lẽ đang phải đối mặt với rất nhiều sỉ nhục.
'Anh ta có lẽ đang chuẩn bị trên đường đi. Anh ta đang chuẩn bị cho cuộc phản công của mình.'
Tất nhiên, bài kiểm tra có lẽ đã chọn Alberu làm mục tiêu vì khách quan mà nói, mức độ và tần suất sỉ nhục anh phải chịu đựng rất nghiêm trọng.
Tuy nhiên, Alberu đang phải đối mặt với một kiểu sỉ nhục khác với Raon.
'Đây có phải là cái mà họ gọi là < Nhân vật chính giấu nghề > không nhỉ?'
Alberu cảm thấy nhục nhã, nhưng anh ngày càng trưởng thành và tiến về phía trước.
Để tạo ra tương lai mà anh muốn.
Cale bắt đầu tính toán những việc mà Alberu đã làm.
Nhà bếp trống không? Thức ăn?
Các Dark Elf tự nhiên sẽ mang cho anh những thứ bổ dưỡng. Tuy nhiên, có lẽ anh đang duy trì vóc dáng tối thiểu cần thiết cho kiếm thuật vì vẻ bề ngoài của anh cần phải trông thật gầy gò.
Đồ đạc cũ kỹ?
Cale chắc chắn rằng Alberu đã cố tình sử dụng chúng trong một thời gian dài.
Những Dark Elf đã tạo ra cả một Thành phố ngầm rộng lớn trong sa mạc mà lại không có của cải sao? Họ mà lại không có tiền để giúp đỡ Alberu sao?
Họ có, nhưng họ không cố ý sử dụng nó.
Cung điện chỉ với những thứ cơ bản?
Trang trí nó làm gì? Anh cần khiến người ta không chú ý đến mình để có thể học ma thuật và thương thuật trong sân tập dưới lòng đất.
"Thông minh đấy."
Cale bắt đầu đi tiếp.
Alberu hiện đang làm việc chăm chỉ để vượt qua sự nhục nhã của mình và những nỗ lực của anh không hề phung phí.
Tuy nhiên, có lẽ anh đang cô đơn và đau đớn.
Anh chỉ có một vài người của riêng mình và xung quanh anh luôn có kẻ thù.
Đó là sự thật.
"Hừm. Mình cũng nên bắt đầu hành động thôi nhỉ?"
Cale đi về phía văn phòng của Tham mưu trưởng.
* * *
"Vậy, ý ngươi là..."
Tham mưu trưởng nhìn người phục vụ không biết gì, người đã làm phiền ông ta từ sáng nay và hỏi.
"Không có người hầu cận khi ngươi đến cung điện của hoàng tử. Ngươi đến gặp ta để nói với ta điều đó sao?"
"Không phải cái đó..."
"Vậy ý ngươi là làm việc một mình rất khó hay sao?"
Cale phục vụ thận trọng liếc nhìn Tham mưu trưởng rồi cẩn thận trả lời.
"Không, thưa ngài. Tôi chỉ thắc mắc là liệu từ hôm nay tôi có làm việc trong Cung điện Đại Hoàng tử hay không-"
"Tất nhiên rồi! Không thì tại sao ta lại phải bảo ngươi đi đưa đồ ăn cho nó chứ?!"
Bang!
Tham mưu trưởng hẳn đã rất bực bội khi đập tay xuống bàn.
Cale cố tình giật mình và Tham mưu trưởng nhếch mép sau khi thấy cậu trông sợ hãi. Nó làm cho ông ta thấy tốt hơn một chút.
"Vậy, Tham mưu trưởng-nim..."
"Mau nói đi! Đừng có chần chừ! Khó chịu lắm đấy! Ta bận lắm!"
Tham mưu trưởng phải nhanh chóng đến cung điện tam hoàng tử.
Cale phục vụ trông không biết gì đảo mắt trước khi do dự và trả lời.
"Ừm, vì tôi là phục vụ duy nhất ở đó nên tôi là người chịu trách nhiệm đúng chứ?"
Cale sau đó tỏ ra hơi tham lam.
Ánh mắt lão tham mưu trưởng nhất thời mờ mịt.
'Xem tên nhóc này đi kìa.'
Tham mưu trưởng không kìm được một tiếng thở dài khi nhìn tên hầu cận mới này, người không có bất kỳ cấp bậc nào và đang tham lam cho danh hiệu người hầu hoàng gia phụ trách một cung điện.
Mọi thứ lẽ ra phải rõ ràng khi nhìn vào tình trạng của Cung điện Đại Hoàng tử, nhưng đôi mắt của anh chàng này đã đảo ngang đảo dọc chỉ với danh hiệu 'Người hầu cận phụ trách'.
'Nếu mình sử dụng tên này đúng cách...hắn có thể khá hữu ích.'
Đặt một kẻ ngu dốt như vậy bên cạnh Đại Hoàng tử sẽ ngăn cản sự phát triển của anh ta.
Ngoài ra...
"Ừ, sẽ không sai khi nói rằng ngươi là người phụ trách."
"Thật sao?"
Người phục vụ mới này trông có vẻ sốc nhưng cũng rất hào hứng.
"Ừ. Tuy nhiên, ngươi sẽ cần phải thông báo cho ta về bất kỳ tình huống đặc biệt nào để Đại Hoàng tử thảo luận với ta về quyết định vì ngươi vẫn còn thiếu kinh nghiệm.
"À, vâng, vâng, thưa ngài! Tất nhiên rồi!"
Cale nhiệt thành gật đầu.
"Trong trường hợp đó, tôi có thể coi là ngài đã chỉ định tôi làm phục vụ phụ trách không, Tham mưu trưởng-nim?"
"Chậc. Đừng bắt ta nói đi nói lại nữa. Ngươi phụ trách chăm sóc Cung điện Đại Hoàng tử."
Tham mưu trưởng hầu như không kìm được sự chế nhạo.
'Mọi thứ sẽ diễn ra rất tốt đẹp.'
Tên ngốc không biết gì này, tên ngốc thậm chí còn không biết Đại Hoàng tử bao nhiêu tuổi sẽ phụ trách cung điện của Đại hoàng tử. Quên hỗn loạn đi, anh ta sẽ biến nó thành một mớ lộn xộn.
"Ngươi không cần phải làm bất cứ chuyện gì khó khăn đâu. Chỉ cần quan tâm đến những điều cơ bản như ngươi đang làm ngay bây giờ là được."
"Vâng thưa ngài! Cảm ơn rất nhiều!"
Tham mưu trưởng nhấn mạnh từ 'cơ bản' để người phục vụ này không làm chuyện gì điên rồ. Những điều cơ bản mà một người phục vụ mới sẽ học được là những việc như chuẩn bị bữa ăn và giữ gìn quần áo.
"Chà, ngươi có tiềm năng đấy. Ta tin rằng ngươi có thể trở thành một phục vụ tuyệt vời. Đó là lý do tại sao ta đã cho ngươi một cơ hội như thế này, ngươi biết điều đó, đúng chứ?"
"Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ với lòng biết ơn, thưa ngài!"
Cale kính cẩn nói lời tạm biệt với lão Tham mưu trưởng đang mỉm cười độc ác và bước ra ngoài.
Cậu bắt đầu lầm bầm ngay khi chỉ còn lại một mình.
"Làm như tôi biết ấy."
Bước chân của cậu nhẹ nhàng khi cậu nhanh chóng di chuyển xung quanh.
"Hãy làm việc chăm chỉ nào~."
Đầu tiên, Cale hướng đến nhà bếp tốt nhất trong cung điện hoàng gia, nơi chịu trách nhiệm phục vụ các bữa ăn của nhà vua.
"Một bữa tiệc trưa cho điện hạ?"
Phó đầu bếp hơi cau mày về phía Cale, người trả lời với vẻ mặt ngơ ngác như thể cậu không biết gì cả.
"Vâng. Xin vui lòng chuẩn bị nó. Tham mưu trưởng-nim đã để tôi phụ trách."
"Hừm. Được rồi. Một bữa tiệc cho hoàng tử......"
Đó thực sự là một bữa tiệc cho một hoàng tử.
Đó là dành cho Đại Hoàng tử.
Nhưng Cale đã không cho phó đầu bếp biết cậu đang nói về hoàng tử nào.
Cậu chỉ đơn giản là đang sử dụng danh nghĩa của Tham mưu trưởng để làm lợi thế cho mình.
Phó đầu bếp tưởng tượng ra những gì anh ta muốn tưởng tượng.
"Tôi sẽ quay lại đúng giờ nếu anh cho tôi biết khi nào nó sẽ hoàn thành."
"Hừm. Tôi hiểu rồi."
Bước chân của Cale nhẹ nhàng khi cậu ra khỏi bếp và đi về phía bộ phận vật tư của cung điện hoàng gia. Cậu lôi ra một danh sách mà mình đã viết.
"...Anh cần tất cả những thứ này trước sáng mai?"
Quan chức cấp thấp làm việc tại bàn mở to mắt.
Danh sách đề cập đến một chiếc bàn và tất cả những thứ khác được làm bằng những vật liệu sang trọng nhất.
Cale nghiêm khắc gật đầu.
"Vâng. Đây là những thứ được xác định là cần thiết cho Cung điện Hoàng tử, và Tham mưu trưởng đã giao nó cho tôi xử lý."
'Ừ ừ ông ta đã làm đấy. Tham mưu trưởng bảo tôi phụ trách Cung điện Đại Hoàng tử nên tôi cần phải làm việc chăm chỉ để hoàn thành những việc cơ bản đấy. Tôi sẽ thay đổi hoàn toàn Cung điện Đại Hoàng tử.'
Chăm sóc những nhu cầu cần thiết của người bạn phục vụ. Đó không phải là điều cơ bản cho một phục vụ ngay cả khi người đó không phụ trách sao?
"Hừm."
Quan chức cấp thấp nhìn vào danh sách và cau mày.
Không có gì ở đó mà anh ta không thể mua ngay được, nhưng anh sẽ cần phải làm việc rất chăm chỉ để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng vào sáng mai.
'Nếu Tham mưu trưởng bảo anh ta đi lấy thì có lẽ là cần cho Cung điện tam Hoàng tử hoặc Cung điện nhị Hoàng tử.'
Tên quan chức cấp thấp quyết định rằng anh ta có thể sẽ nhận được sự ân cần tốt đẹp của Tham mưu trưởng bằng cách làm việc này, anh ta lén nhìn về phía người phục vụ mới trước mặt.
'Trông anh ta có vẻ lờ mờ và dường như không có kinh nghiệm.'
Không đời nào một gã như vậy lại biết tới những hàng hóa chất lượng cao nhất thế này và tạo ra một danh sách.
Tất nhiên, anh ta đã sai.
Cale Henituse, với tư cách là thành viên Nhà Henituse, gia tộc giàu có nhất trong số các quý tộc giàu có biết rất rõ thế nào là đắt tiền. Chỉ là do cậu không kén chọn mà thôi, cứ có cái gì dùng cái đó.
"Tôi hiểu rồi. Tôi nên gửi nó đến cung điện nào khi nó đã sẵn sàng?"
"À, ngày mai tôi sẽ đến sớm để hướng dẫn ngài, thưa ngài!"
Quan chức cấp thấp cười khúc khích trước tên ngốc không biết gì và rõ ràng chỉ muốn tham gia này rồi gật đầu.
"Sao cũng được. Thật tốt khi có thêm hai bàn tay để giúp di chuyển mọi thứ."
"Vâng thưa ngài. Tôi sẽ trở lại vào ngày mai."
Người phục vụ không biết gì Cale bước ra khỏi bộ phận vật tư.
'Mình lo cơm ăn chỗ ở cho anh ta rồi thì giờ cũng phải lo cả quần áo cho anh ta chứ nhỉ?'
Điểm dừng chân thứ ba của Cale là tiệm may hoàng gia để đặt hàng tấn quần áo.
Tất nhiên, một lần nữa cậu không hề đề cập đến vị hoàng tử nào và sử dụng tên của Tham mưu trưởng.
Nhà thiết kế trang phục không còn lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng vào lời nói của Cale.
Thiết kế thời thượng và chất liệu sang trọng nhất... Không đời nào một tên phục vụ mới non nớt lại biết tới những chất liệu đặc biệt được sử dụng cho trang phục hoàng gia.
Tất nhiên, Cale Henituse biết.
Nhà thiết kế nhìn Cale bỏ đi và lẩm bẩm một mình.
"Chắc là cho nhị hoàng tử."
Vóc dáng dường như phù hợp với vóc dáng của nhị hoàng tử.
"Có phải Tham mưu trưởng cũng đang mở rộng tầm với tới nhị hoàng tử rồi không?"
'Mình có nên sử dụng cơ hội này để cưỡi lên đuôi ngựa không?'
Một khóe môi của nhà thiết kế cong lên khi cô ta bắt tay vào thiết kế trang phục.
Cale đi về phía Thư viện của Cung điện Hoàng gia sau khi đã dừng lại ở cả ba nơi.
Cậu đã mượn sách từ thư viện và khắp cung điện hoàng gia khi ở đó.
"Anh sẽ tới đây lấy chúng vào ngày mai đúng chứ?"
"Vâng thưa ngài. Điện hạ yêu cầu chúng tôi lấy chúng."
"...Và Tham mưu trưởng đã tin tưởng giao cho anh lo việc đó?"
"Vâng thưa ngài! Xin hãy tin tôi! Tôi đang cố gắng hết sức để làm việc chăm chỉ!"
"Nghe hay đấy. Tôi sẽ lấy chúng nhanh nhất có thể."
Thủ thư suy nghĩ khi Cale bước đi.
'Mình đoán tam hoàng tử sẽ được học đúng Kỷ luật của Vương quyền ha.'
Đó hẳn là lý do tại sao Tham mưu trưởng đã đứng ra lo mọi việc.
Người thủ thư không hề ngờ rằng nó sẽ dành cho Đại hoàng tử.
Họ đã không có bất kỳ yêu cầu nào về sách từ Cung điện Đại Hoàng tử kể từ khi anh được mười tuổi.
"Ừm. Đi đâu tiếp đây nhỉ?"
Cale đi khắp cung điện hoàng gia như thế.
'Một hoặc hai nơi có thể kiểm tra với Tham mưu trưởng.'
Những người kỹ lưỡng hoặc không thể tin tưởng Cale sẽ làm điều đó. Tuy nhiên, những nơi khác có thể tiến hành mọi việc dựa trên những gì Cale nói mà không cần xác minh.
Cậu thường sẽ không bao giờ làm điều gì đó hấp tấp thế này.
'Đây không phải hiện thực.'
Cậu sẽ cần phải suy nghĩ về rất nhiều thứ nếu đây là hiện thực, nhưng Cale không muốn ngồi yên và nhìn người của mình chịu khổ dù chỉ trong ảo ảnh.
'Và mình sẽ cần phải làm cho nó lớn lên nếu có ý muốn lật tung mọi thứ.'
Điều đó sẽ khiến mọi người nghĩ rằng người phục vụ này là một tên khốn điên rồ và không gây rối với cậu.
Có một lý do đơn giản khiến Cale có thể tự tin như vậy.
Cậu không làm gì sai và chỉ đơn giản là đang làm hết sức mình để hoàn thành các nhiệm vụ cơ bản như đã được hướng dẫn.
Chỉ là "những điều cơ bản" mà Tham mưu trưởng nghĩ đến khác với "những điều cơ bản" trong suy nghĩ của Cale.
"Vậy mình có nên làm thêm một việc nữa không ha?"
Cale di chuyển đến nơi mà những người phục vụ chủ yếu đi loanh quanh.
Đó là nơi những tin đồn về Cung điện Hoàng gia được tạo ra.
Cale bắt đầu bước tới và nghĩ về tin đồn mà cậu sẽ lan truyền.
Tin đồn rất đơn giản.
'Tham mưu trưởng đang hỗ trợ Đại Hoàng tử!'
Bây giờ sẽ không có ai tin điều đó, nhưng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra sau ngày mai chứ?
Cale thực sự không thích Tham mưu trưởng. Đặt các mối quan hệ chính trị sang một bên...
"Ít nhất lão già đó cũng nên cho anh ta ăn uống đàng hoàng chứ."
Và dựa trên những điều cậu đã học được khi đi dạo xung quanh...
Đúng là thức ăn của Alberu đã từng bị đầu độc.
Tuy nhiên, vụ việc đó đã bị đàn áp cho lắng xuống.
'Đức vua có biết không? Hoặc có lẽ nó không đạt đến cấp độ của nhà vua?'
Dù bằng cách nào, Tham mưu trưởng sẽ phải chịu trách nhiệm. Rốt cuộc thì Tham mưu trưởng là người chịu trách nhiệm quản lý cung điện.
"Hạ độc vào thức ăn hửm? Các người không thể làm thế với thức ăn của một đứa trẻ đâu nha."
Khóe môi Cale nhếch lên.
* * *
"Cái này là cái gì?"
Alberu Crossman ngẩng đầu lên sau khi nhìn thấy chiếc bàn ăn đã lâu không dùng của mình đầy ắp thức ăn.
"Tôi đã chuẩn bị một bữa trưa nhẹ cho ngài, thưa điện hạ."
Cale cười rạng rỡ. Đằng sau cậu là những người hầu cận và người hầu hoàng gia từ Nhà bếp của Cung điện Nhà vua, họ đang bối rối với những chiếc khay trên tay. Đồng tử của họ run rẩy và tâm trí họ dường như khá hỗn loạn ngay bây giờ.
Alberu Crossman cũng vậy.
"Hãy ăn đi kẻo nguội, thưa điện hạ."
Chỉ có Cale là cười rạng rỡ với vẻ mặt ngây thơ.
Bất cứ ai cũng có thể nói rằng đây là một tai nạn được gây ra bởi một tên khốn không biết gì về các mối quan hệ chính trị trong cung điện.
Trong cung điện yên tĩnh, nơi có nhiều điều đang diễn ra...
Một người phục vụ đang từ từ vén lên bức màn về những gì đang diễn ra bên dưới bề mặt.
Cậu vừa làm vừa cười rạng rỡ như thể không biết gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip