Chương 17: Túi vải hoa nhí
Cơn gió nhẹ buổi chiều mơn man trên những chiếc lá, tạo ra âm thanh xào xạc như sóng biển.
Chú mèo con màu trắng đang ngủ say sưa trên cành cây, bộ lông trắng muốt trên bụng phập phồng theo nhịp thở.
Đúng lúc này, từ bãi đất trống cách đó không xa truyền đến tiếng gió vun vút xé toang không khí, mèo con lật mình, móng vuốt vô thức cọ cọ vào má rồi từ từ mở ra đôi mắt mèo màu xanh biếc.
Nó lười biếng vươn vai, ngáp một cái rồi mới từ từ vươn cổ nhìn xuống.
Chàng thanh niên vận một bộ huyền y, tóc đen buộc cao, đang múa kiếm trên bãi đất trống ven rừng.
Hắn không dùng chân khí, chỉ dùng những chiêu kiếm cơ bản nhất nhưng vẫn khiến thanh mộc kiếm thô kệch thường thấy của ngoại môn phát huy hiệu quả có một không hai trên đời.
Đối với một kiếm tu có sự thấu hiểu về kiếm đạo sâu sắc đến mức như Ngu Thừa Diễn thì việc xem hắn múa kiếm đã là một sự hưởng thụ về thị giác.
Mèo con cũng rất thích xem Ngu Thừa Diễn luyện kiếm, thói quen của hắn về phương diện này có chút cổ điển, không giống tu tiên giả, ngược lại hắn giống như những kiếm khách giang hồ ở thế gian trong thoại bản mà mèo con hay đọc.
Thực ra Ngu Thừa Diễn cũng đã lâu không được trải qua những ngày tháng đơn thuần tận hưởng kiếm thuật như vậy.
Hắn bắt đầu tu luyện theo Tạ Kiếm Bạch từ năm sáu tuổi, từ đó đã hình thành thói quen dậy trước rạng đông để luyện kiếm. Dù Tạ Kiếm Bạch không có ở đó, Ngu Thừa Diễn cũng sẽ thức dậy đúng giờ mỗi ngày, không quản mưa gió.
Lúc hắn thức dậy trời vẫn còn tối, luyện kiếm xong, Ngu Duy thường vẫn chưa thức dậy. Ngu Thừa Diễn sẽ làm xong bữa sáng trước rồi mới đi gọi nàng. Chỉ là đôi khi Ngu Duy cũng sẽ ngủ một mạch đến trưa mới tỉnh.
Ngu Thừa Diễn rất thích những ngày tháng tuổi thơ đó, dù là mò mẫm dậy luyện kiếm hay ngồi thiền tu luyện, trong lòng hắn đều rất yên bình, vì hắn biết trong nhà còn có mẫu thân đang chờ hắn.
Sau năm mười sáu tuổi, hắn chỉ còn lại một mình.
Dù tu luyện liều mạng hơn trước rất nhiều nhưng trong nhà không còn ai chờ hắn trở về nữa.
Giờ đây sự bình yên này cuối cùng cũng đã quay trở lại trong lòng Ngu Thừa Diễn, Ngu Duy ngủ, hắn liền luyện kiếm đợi nàng tỉnh dậy, những ngày tháng như vậy thật sự rất quý giá.
Đợi đến khi luyện xong cả bộ kiếm pháp, thu kiếm lại, thanh niên mới đi đến dưới gốc cây. Ngẩng đầu lên, hắn liền bắt gặp đôi mắt tròn xoe của mèo con, đáng yêu đến mức khiến người ta nảy sinh lòng muốn cưng chiều.
Ngu Thừa Diễn dịu dàng nói: "Đói chưa?"
Vừa nhắc đến chuyện này, mèo con liền tỉnh táo hẳn.
Nó bật dậy, vẫy vẫy tai, không leo xuống cây mà lùi lại lấy đà rồi nhẹ nhàng nhảy xuống phía Ngu Thừa Diễn.
Mèo trắng nhỏ vốn không lớn gan nhưng cảm giác an toàn mà Ngu Thừa Diễn mang lại cho nó quá đủ đầy, khiến nó khi ở bên hắn không còn sợ hãi nhiều nguy hiểm tiềm tàng nữa.
Ngu Thừa Diễn vững vàng đỡ lấy nó, tiện tay ôm vào lòng mà vuốt đầu và tai.
Hắn đi làm cơm, mèo con cũng không xuống, ngược lại còn ngồi trên vai Ngu Thừa Diễn để xem ở cự ly gần, cái đuôi thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ vào lưng và cổ hắn.
Ngu Duy đến giờ vẫn rất thích đồ ăn hắn nấu, điều này khiến Ngu Thừa Diễn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, phải biết rằng thời thơ ấu của hắn, không biết là lúc đó tay nghề hắn chưa đủ tốt, hay là vì Ngu Duy đã ăn chán đến mức những món ăn hắn nấu lại không hấp dẫn nàng bằng những món đồ ăn vặt được làm cẩu thả bên ngoài.
Nhìn thiếu nữ biến lại thành một người ăn sạch bữa trưa, Ngu Thừa Diễn cũng không khỏi dâng lên cảm giác thỏa mãn.
Chỉ là sau khi ăn xong, cuộc chiến giằng co mới sắp bắt đầu.
Tiến độ tu luyện của Ngu Duy hiện tại rất mờ mịt, thời gian nàng có thể tập trung quá ngắn, chưa đến nửa canh giờ đã phân tâm, việc tu luyện một ngày phải chia thành từng đoạn nhỏ để thực hiện, trong đó còn phải xen kẽ sự dụ dỗ của đồ ăn và thoại bản.
So với trước đây, thiếu nữ thật sự đã rất nỗ lực phối hợp nhưng thành quả lại gần như bằng không.
Ngu Thừa Diễn cũng cảm thấy đau đầu, là do trước đây hắn đã có chút quá coi thường mọi chuyện.
Trong ký ức của hắn, Ngu Duy căn bản không tu luyện nhưng tu vi cũng đến Trúc Cơ kỳ, cộng thêm bản thân hắn có thiên phú dị bẩm, hắn luôn cảm thấy Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ hẳn là một hai năm là có thể tu thành, không ngờ thiên phú tu tiên của Ngu Duy lại hữu hạn đến vậy.
Nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn trách được mèo con, dù sao tu sĩ bình thường chỉ riêng việc nhập môn Luyện Khí kỳ đã phải tu luyện mười năm, thậm chí hai ba mươi năm, đâu phải chuyện dễ dàng gì.
Hắn vẫn luôn do dự có nên để Ngu Duy chuyển sang tu yêu hay không nhưng hễ nghĩ đến tương lai của yêu tộc lại khiến Ngu Thừa Diễn khó đưa ra quyết định.
"Hôm nay ta mệt rồi, ta không muốn tu luyện nữa mà." Ngu Duy nằm ườn ra bãi cỏ mè nheo, nàng chống cằm, chán chường nghịch ngọn cỏ, lẩm bẩm cáo trạng: "Mấy ngày nay tu luyện làm ta không có thời gian chải chuốt lông cho đàng hoàng, thật không biết tại sao các ngươi lại say mê tu luyện đến vậy..."
Nhìn dáng vẻ của nàng, Ngu Thừa Diễn có chút bất lực.
Hắn cũng cảm thấy mấy ngày nay Ngu Duy đúng là có hơi vất vả, tuy là đứt quãng nhưng mỗi ngày cộng lại cũng có thể tu luyện được một canh giờ, đối với nàng trước kia thì đây gần như là chuyện không thể.
Vừa nghĩ đến việc Ngu Duy phối hợp như vậy là vì lo lắng môn phái sẽ 'phạt' hắn, trong lòng Ngu Thừa Diễn liền ấm áp hẳn.
Hắn suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: "Hay là ta đưa ngươi ra ngoài chơi vài ngày? Gần đây tu chân giới vừa hay đang có lễ hội."
Ra ngoài chơi?!
Mắt Ngu Duy lập tức sáng lên, nàng đến tu chân giới cũng đã hơn một năm nhưng chưa từng một lần ra khỏi môn phái!
Thấy nàng vui vẻ, trong lòng Ngu Thừa Diễn cũng vui theo.
Chỉ là hôm nay có hơi gấp, hai người liền hẹn ngày mai sẽ đi.
Trở về tẩm xá, Ngu Duy liền hứng khởi kể chuyện này cho Ninh Tố Nghi, Ninh Tố Nghi không có ý kiến gì, nàng ấy cũng cảm thấy như vậy khá tốt. Có sự bảo hộ của cường giả Kim Đan kỳ, để mèo con xem thêm về tu chân giới, biết đâu lại có thể khơi dậy ham muốn ở lại đây tu luyện thật tốt của nàng.
Cả buổi tối, Ngu Duy giống như một hài tử sắp đi chơi ngoại thành lần đầu, nàng sắp xếp túi vải nhỏ của mình những mấy lần.
Kể từ sau hôm làm lành đó, Ngu Thừa Diễn tuy không trả lại chiếc nhẫn cho Ninh Tố Nghi nhưng cũng thỉnh thoảng cho Ngu Duy một ít đồ ăn vặt. Ngu Duy từ sau lần bị tịch thu đã có bóng ma tâm lý nên đã có thói quen lén tích trữ đồ ăn vặt.
Bây giờ sắp được ra ngoài, nàng liền trân trọng như báu vật mà cất đống đồ ăn vặt vào túi vải, không bao lâu lại lấy ra sắp xếp lại, lặp đi lặp lại mấy lần, thật ra bản thân nàng rất vui vẻ khi làm vậy.
Đợi đến khi mọi người đều đã ngủ, nửa đêm Ninh Tố Nghi dậy đi vệ sinh, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt không chút buồn ngủ của thiếu nữ trên giường bên cạnh, dưới ánh trăng trông thật lấp lánh làm sao.
Ninh Tố Nghi dở khóc dở cười, đợi đến lúc rửa tay xong rồi trở về, nàng ngồi bên giường Ngu Duy, đưa tay che mắt nàng, nhẹ nhàng vỗ về một lát mới khiến thiếu nữ từ từ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Ngu Duy lần đầu tiên tự mình chủ động dậy sớm như vậy, nàng phấn chấn tinh thần đeo cái túi vải nhỏ của mình đến bờ suối tìm Ngu Thừa Diễn, đây là lần đầu tiên nàng đến sớm hơn cả hắn.
Để tránh bị hiểu lầm là bỏ đi không báo trước, Ngu Thừa Diễn đã đến chào hỏi Huyền Thiên Tông một tiếng. Vừa đến bãi đất trống ven rừng, từ xa hắn đã thấy một bóng người đang ngồi bên bờ suối, ngoan ngoãn chờ đợi.
Mong chờ đến vậy sao?
Ánh mắt Ngu Thừa Diễn bất giác dịu đi rất nhiều.
"Lăng Tiêu, Lăng Tiêu!" Vừa thấy bóng dáng hắn, Ngu Duy đã vui mừng vẫy tay.
"Đi thôi." Ngu Thừa Diễn dịu dàng nói.
"Chúng ta đi bằng cách nào vậy?" Ngu Duy tò mò hỏi: "Có phải ngồi phi thuyền không? Ta cũng là ngồi phi thuyền mà đến đây đó."
Ngu Thừa Diễn vốn định như vậy, phi thuyền là một phương tiện bay rất phổ biến trong giới tu chân, một chiếc phi thuyền tốt bên trong giống như một động phủ di động với đầy đủ tiện nghi, có phòng để nghỉ ngơi, còn có thể nấu ăn, khá thích hợp để đưa Ngu Duy đi chơi.
Nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng như một con mèo nhà quê chưa từng thấy sự đời, Ngu Thừa Diễn nuốt lại những lời định nói, hắn trìu mến hỏi: "Có muốn thử ngự kiếm phi hành không?"
Thiếu nữ đương nhiên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Bản mệnh kiếm ban đầu của Ngu Thừa Diễn đã theo hắn phi thăng lên Thiên giới, ở Thiên giới được rèn luyện thành tiên kiếm. Nhưng sau khi hắn trở về thời đại này, tu vi và thân thể cũng quay về trạng thái Kim Đan kỳ, ngay cả bản mệnh kiếm cũng biến mất, trong chiếc nhẫn hắn mang theo bên mình chỉ còn lại vài thanh kiếm hắn không thường dùng.
Hắn suy nghĩ một lát rồi dứt khoát gọi tất cả ra, năm thanh trường kiếm với màu sắc và thuộc tính khác nhau lơ lửng giữa không trung.
"Ngươi thích thanh nào?" Ngu Thừa Diễn hỏi.
Khi nhìn thấy nhiều thanh kiếm vừa đẹp vừa lòe loẹt như vậy, ánh mắt Ngu Duy nhìn Ngu Thừa Diễn liền trở nên vô cùng kính nể.
Nàng chọn một thanh trường kiếm tên là Băng Hàn Kiếm, kiếm như tên gọi, thân kiếm cũng có màu xanh băng trông vô cùng đẹp mắt.
Ngu Thừa Diễn khẽ nhướng mày, thanh kiếm Ngu Duy chọn lại rất giống với thanh bội kiếm của Tạ Kiếm Bạch trong ký ức của hắn.
Vào một ngày đẹp trời để đi chơi mà lại nhớ đến y thật sự có chút gây mất hứng, Ngu Thừa Diễn vội xua đi ý nghĩ này. Hắn kẹp hai ngón tay lại, những thanh kiếm khác biến mất, quay trở về chỗ cũ, Băng Hàn Kiếm thì dần dần lớn ra, cho đến khi vừa vặn để ngự kiếm phi hành.
Không đợi hắn lên tiếng, thiếu nữ đã nhảy lên kiếm, có chút tò mò nhìn trái nhìn phải, sờ chỗ này chạm chỗ kia.
"Được rồi, đứng vững, chúng ta đi đây."
Ngu Thừa Diễn một tay ôm lấy eo nữ hài, Băng Hàn Kiếm bay vút lên trời.
Ngự kiếm phi hành kích thích hơn ngồi phi thuyền rất nhiều, suốt quãng đường Ngu Duy đều không thèm để ý hay nói chuyện gì với thanh niên, chỉ mải mê nhìn xuống dưới một cách mới lạ, không hề sợ độ cao chút nào.
Hôm nay Ngu Duy đến quá sớm nên nàng vẫn chưa ăn sáng. Ngu Thừa Diễn dự định rời khỏi Huyền Thiên Tiên Tông trước rồi tìm một tiên thành cho nàng ăn chút gì đó, sau đó đổi sang phi thuyền để lên đường.
Thông thường xung quanh môn phái nhất định sẽ có những tiên thành lớn, tông môn bảo hộ thành trấn, thành trấn cung phụng tông môn.
Chỉ là toàn bộ Huyền Thiên Tông trên dưới đều tuân theo lối sống ẩn cư khổ tu, lúc đầu Tạ Kiếm Bạch chọn địa điểm đã chọn một nơi cực kỳ hẻo lánh, xung quanh môn phái đều là núi non trùng điệp, người thường không vào được, tiên thành gần nhất cũng phải ngự kiếm phi hành một lúc lâu.
Đợi đến khi Ngu Duy xem chán cảnh núi sông bên dưới, Ngu Thừa Diễn đặt tay lên trán nàng, kéo phần thân trên đang nghiêng ngả không yên của nàng lại.
"Đừng nhìn xuống dưới, ta sắp tăng tốc rồi." Ngu Thừa Diễn sợ nàng đứng lâu sẽ mệt, suy nghĩ một lát rồi hắn nói: "Ngươi biến lại thành mèo đi, đến nơi ta sẽ gọi ngươi."
Ngu Duy vừa hay cũng có chút mệt, nàng nghe lời biến lại thành mèo rồi nhảy vào lòng Ngu Thừa Diễn. Để tránh nó nhìn xuống dưới rồi bị say kiếm, hắn dứt khoát lật nó lại mà ôm, giống như ôm một đứa trẻ rồi lấy ra một que thịt khô dài gần bằng con mèo, nhét cho nó gặm.
Mèo con quả nhiên đã bị đánh lạc hướng, nó dùng móng vuốt ôm que thịt khô gặm, chỉ là que thịt này thực sự rất dai, mèo trắng nhỏ gặm mãi, gặm mãi, chỉ liếm được chút vị thịt, gần như không gặm được bao nhiêu.
Nó đang có chút bực mình thì nghe Ngu Thừa Diễn nói: "Đến rồi."
Sao lại đến nhanh như vậy?
Tai mèo con giật giật, đột nhiên nó cảm thấy vô số âm thanh ồn ào cùng lúc ùa đến, nó ngẩng đầu lên liền thấy một tiên thành lớn ngựa xe như nước, người qua kẻ lại như mắc cửi ngay trước mắt.
Các tu tiên giả ngự kiếm phi hành hoặc ngồi trên các loại pháp bảo khác nhau từ bốn phương tám hướng trên không trung bay tới, trên mặt đất những chiếc xe con rối chở hàng hóa chạy ầm ầm, thỉnh thoảng còn có người cưỡi linh thú phi qua.
Đông, đông người quá!
Mèo con bị chấn động mạnh, đây là lần đầu tiên trong đời mèo nó thấy một cảnh tượng lớn như vậy. Ngu Thừa Diễn đang điều khiển phi kiếm từ từ hạ xuống, càng đến gần tiên thành, tu sĩ xuất hiện bên cạnh càng nhiều.
Đột nhiên có một tu sĩ ngự kiếm cực nhanh lướt qua bên cạnh họ, mèo con trắng toàn thân run lên, cũng không màng gặm thịt khô nữa, trực tiếp lăn một vòng trong lòng Ngu Thừa Diễn, chui đầu vào khe hở cánh tay hắn để trốn, chỉ còn lại cái đuôi lộ ra ngoài không yên cứ quét qua quét lại.
Ngu Thừa Diễn cảm nhận được nó dùng móng vuốt nhẹ nhàng đẩy hắn, tuy không nói lời nào, hắn vẫn theo tiềm thức hiểu được mèo con muốn gì.
Hắn lấy ra chiếc túi vải của nó, còn chưa đặt vững thì mèo trắng nhỏ đã như một chất lỏng từ trong lòng hắn vèo một cái trượt vào trong túi, nó đội vành túi lên, chỉ để lộ ra một đôi mắt lén lút quan sát.
Không còn cách nào khác, Ngu Thừa Diễn đành phải đeo chiếc túi của nó lên vai.
Vì thế những người khác trong tiên thành liền thấy một vị tiên trưởng tuấn mỹ vô song, thần sắc lạnh lùng từ trên trời giáng xuống, trước ngực còn treo một chiếc túi vải hoa nhí.
—---
Tác giả có lời muốn nói:
Chó con: Ta có mèo, các ngươi có không ( ưỡn ngực)
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip