Chương 51: Khen thưởng cho Côn.
Sáng sớm, quản gia mở cửa, Khải Tư gật gật đầu chào quản gia một tiếng, lập tức đi vào phòng khách. Côn cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau Khải Tư, thanh niên xem chừng có chút mệt mỏi, hai mắt có vầng thâm rất rõ ràng.
"Nghiêm." Hai người vừa tiến vào phòng khách liền thấy Nghiêm Hi ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là Phương Dật Luân trần trụi nửa người trên, trên cổ đeo vòng khóa ngân bạch thể hiện thân phận sủng vật. Thanh niên quỳ ghé trên thảm bên cạnh sô pha, đang liếm bữa sáng trước mặt. Khải Tư đến gần mới phát hiện, lối vào hoa huyệt giữa hai chân Phương Dật Luân còn cắm đạo cụ thô to, cúc huyệt cắm một cái giang tắc hình dạng giống như đuôi chó, nhìn qua, đối phương cực kỳ giống một chú chó Nghiêm Hi nuôi dưỡng.
"Vất vả rồi." Nghiêm Hi ngẩng đầu cong lên khóe miệng, bàn tay lại tùy ý rũ xuống tay vịn sô pha, chạm vào gậy mát xa trong hoa huyệt Phương Dật Luân, hơn nữa còn dùng sức đẩy sâu vào bên trong.
"Khụ... Khụ khục...a..." Gậy mát xa quá mức thô to gắt gao chen sâu vào nội thể mẫn cảm, điên cuồng chấn động ngay cửa tử cung yếu ớt khiến Phương Dật Luân nháy mắt căng thẳng thân thể, tức khắc sặc một ngụm dịch dinh dưỡng đang uống. Thanh niên không dám ngẩng đầu, dù sao cũng là ở trước mặt Khải Tư, hơn nữa em trai cũng ở cách đó không xa, nghĩ tới dáng vẻ hiện tại này của mình làm Phương Dật Luân không dám ngẩng đầu.
"Tài chính bị lấy trộm đã truy hồi 90%, hơn nữa Côn phát hiện và xâm lấn cả hệ thống tài chính của bên kia, ước chừng 2 trăm triệu tệ." Khải Tư cầm trong tay một ít tư liệu, tiếp tục báo cáo với Nghiêm Hi.
"Nói như vậy, là Côn đã lập công lớn rồi?" Nam nhân nghiêng người về phía trước, hơi nâng mắt nhìn Côn ở phía sau Khải Tư. Thật không nghĩ tới hai anh em họ Phương này cự nhiên có năng lực như vậy, này ngược lại làm Nghiêm Hi cảm thấy có chút kinh ngạc. Nghiêm Hi trên dưới đánh giá Phương Dật Côn, lại nhìn Khải Tư mặt vô biểu tình, trên mặt nở một nụ cười thật tươi, "Bé ngoan, lại đây." Nghiêm Hi vỗ vỗ chỗ giữa hai chân mình, vẫy tay với Phương Dật Côn.
Thanh niên vô tội nghiêng đầu nhìn Khải Tư, sau lại nhìn về phía Nghiêm Hi, ngoan ngoãn tới gần chủ nhân, ở giữa hai chân mở rộng của đối phương quỳ xuống. Mà Nghiêm Hi vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Khải Tư, trong nháy mắt khi Côn giơ tay bắt đầu kéo khóa quần chủ nhân, Nghiêm Hi chú ý tới Khải Tư không tự giác hơi hơi nhíu mày, động tác kia quả thực là trong nháy mắt, mà Khải Tư rất ít khi lộ ra vẻ mặt như vậy, cũng chỉ có Nghiêm Hi mới chú ý tới.
Nghiêm Hi một tay vuốt ve sống lưng bóng loáng của Luân, một bên lại nhìn Côn vẻ mặt mỏi mệt nâng dương vật của mình lên, ý xấu trong đầu Nghiêm Hi lại bắt đầu phát tác, biết rõ Khải Tư còn đang ở đây, lại không nói tiếp chuyện công việc.
"Anh, Côn hai ngày này chưa được nghỉ ngơi tử tế." Khải Tư rốt cuộc nhịn không được đã mở miệng trước, mệnh lệnh của Nghiêm Hi hai anh em này sẽ không phản kháng. Nhưng Khải Tư thật sự lo lắng cho thân thể Côn, Khải Tư rất ít khi gọi Nghiêm Hi một tiếng anh, chỉ dưới những tình huống đặc biệt Khải Tư mới gọi hắn như thế.
"Cái xưng hô này, thật là đã lâu mới được nghe từ miệng cậu đấy, Khải Tư." Nghiêm Hi hừ cười một tiếng, một tay đẩy Phương Dật Côn đang quỳ giữa hai chân mình ra, thân thể thanh niên vốn mệt mỏi, trụ không vững liền ngã sang một bên. Sau đó Nghiêm Hi thu hồi dương vật, chậm rãi đứng lên, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Khải Tư trước mặt, trong lời nói lại mang theo ý khác.
"Hai ngày này Côn không được ngủ." Khải Tư tận lực bình phục cảm xúc, dùng ngữ khí bình thản nói, Nghiêm Hi khôn khéo như vậy phỏng chừng đã phát hiện một ít dấu vết, nhưng Khải Tư cũng không có tránh tầm mắt của Nghiêm Hi, ánh mắt lạnh nhạt lại không mang theo khiêu khích.
"Không hổ là đại sư ngụy trang, nhưng mà loại tình cảm này, lại có thể áp chế được bao lâu? Em họ thân mến của ta." Nghiêm Hi tới gần bên tai Khải Tư thì thầm một câu không rõ đầu cuối.
"Công ty còn có chút việc, ta đi trước xử lý." Nghiêm Hi hẳn là đã phát hiện ra cái gì đó, Khải Tư trong lòng minh bạch. Quả nhiên, chính mình vẫn là không cách nào che dấu hoàn toàn dưới ánh mắt đối phương. Dù sao từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Nghiêm Hi hiểu quá rõ tính cách cùng biểu cảm của mình có ý gì. Khải Tư lui về phía sau một bước, hơi hơi hướng Nghiêm Hi khom lưng cúi chào rồi rời đi.
Nhìn Khải Tư đi khỏi phòng, trong mắt Nghiêm Hi mang theo ý cười kỳ dị, xoay người kéo Phương Dật Côn vào trong lòng ngực ôn nhu nói, "Côn, vất vả cho em rồi."
"Chủ nhân, Côn không vất vả, nhưng mà anh hai..." Côn đầu tiên là ngoan ngoãn nhìn Nghiêm Hi, sau đó chuyển ánh mắt đến trên người Phương Dật Luân đang quỳ trên thẳm. Bởi vì hạ thể Phương Dật Luân còn bị cắm đầy đạo cụ, đã không thể liếm dịch dinh dưỡng như bình thường, gắt gao cúi gằm đầu xuống, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng rên rỉ ẩn nhẫn, có thể thấy thanh niên đang thở hổn hển chịu đựng từng đợt khoái cảm đánh úp.
"Lần này Côn nên được khen thưởng, nói cho chủ nhân biết. Côn muốn cái gì?" Nghiêm Hi vẫn rất dịu dàng, một bàn tay nắm cằm thanh niên, cường ngạnh buộc tầm mắt vật nhỏ này quay lại trên người mình.
"Côn muốn được chủ nhân ôm." Phương Dật Côn nói có chút run rẩy, trong mắt mang theo một chút không đành lòng, tuy rằng bị mạnh mẽ nắm cằm, nhưng khóe mắt vẫn cứ liếc nhìn Phương Dật Luân trên mặt đất.
"Ngoan. Vậy Côn về phòng ngủ một giấc, buổi chiều chủ nhân liền tới thăm em. Được không?" Trừng phạt của Nghiêm Hi tuy rằng rất khủng bố, nhưng phần lớn thời gian nam nhân đối hai sủng vật nhỏ này đều cực kỳ ôn nhu. Thật giống như ngoài miệng vĩnh viễn là thiên sứ, hành động vĩnh viễn là ác ma.
Mắt thấy quản gia đỡ Côn lên lầu hai, Nghiêm Hi mang theo ý cười cúi đầu nhìn Phương Dật Luân đã bắt đầu run rẩy dữ dội hơn, "Tình cảm anh em hai người thật đúng là làm người khác cảm động." Nam nhân một tay kéo Phương Dật Luân từ dưới đất lên, động tác có chút thô bạo khiến cho đối phương lập tức khóc thành tiếng.
"Ahh...ha...ha... Chủ nhân....ư...Đau quá." Bị mạnh mẽ kéo lên làm đạo cụ trong cơ thể chấn động càng thêm mãnh liệt, thanh niên run rẩy hai đùi vô lực, toàn bộ thân thể tựa như treo trên cánh tay Nghiêm Hi.
"Xem ra hôm nay phải khen thưởng Côn thật lớn, Luân làm anh hai có phải nên biểu hiện một chút hay không?" Nghiêm Hi nghiêng đầu, trên mặt nở nụ cười tàn ác, đôi con ngươi đen nhánh bỗng trở nên thâm thúy. Không khó có thể nhìn ra lần này Côn đã giúp công ty Nghiêm Hi thu hồi nguồn vốn kinh tế lớn, mà Nghiêm Hi cũng biết điều đối phương muốn là gì.
"Không!!!Không cần. Chủ nhân.... ahhh...ha... Em và Côn là hai anh em ruột cùng cha cùng mẹ...ư...á... Không thể lại làm loại chuyện này! Không thể!!!" Phương Dật Luân hốt hoảng cầu xin Nghiêm Hi, nhưng rất nhanh y đã đọc hiểu được thâm ý trong ánh mắt Nghiêm Hi. Hắn đây là muốn y đáp ứng sự việc loạn luân kia. Phương Dật Luân khóc càng dữ dội, liều mạng cầu xin nam nhân đừng quyết định như thế.
"Như vậy đi, hôm nay Luân liền không cần lại ngồi ngựa gỗ, dưỡng tinh thần cho tốt, buổi tối ngoan ngoãn bồi Côn một hồi, thế nào? Em suy nghĩ thật kỹ, là khen thưởng Côn, hay là vẫn ngồi ngựa gỗ một đêm đây?" Nghiêm Hi nhìn như cùng Phương Dật Luân thương lượng, nhưng kỳ thật cũng không chỉ đơn giản như vậy. Ngựa gỗ trong miệng Nghiêm Hi mà Phương Dật Luân mỗi tuần phải cưỡi bốn lần, theo lời bác sĩ dặn dò, phải cho bộ phận không thuộc về nam nhân trên người y kia càng nhiều kích thích, mới có thể kích phát khí quan sống lại, sớm ngày đạt được công năng sinh dục như của phụ nữ.
Dương vật giả gắn trên lưng ngựa gỗ được làm từ kim loại, phần đỉnh cũng không giống như quy đầu của dương cụ đàn ông, mà là đạo cụ trùy hình chữ tà ác (tui không biết trùy hình là cái gì huhu, không tưởng tượng được, ai biết thì nhắc tui nha), thân thể thanh niên sẽ bị trói ở trên, toàn bộ hạ thể dán chặt lưng ngựa, cứ thế giả dương cụ kia sẽ nhồi đầy hoa huyệt mẫn cảm của y. Dương cụ là căn cứ theo vật của Nghiêm Hi nhưng có thể điều chỉnh mà co duỗi, ngắn nhất là có thể lấp kín lối vào cổ tử cung, dài nhất có thể đỉnh vào tận cùng bên trong tử cung nhỏ hẹp của Phương Dật Luân, cùng với đó là chức năng điện giật không ngừng hoặc là phun trào dược vật dính nhớp như là dương cụ thật.
"Không cần...ư...Chủ nhân. Cầu ngài á...ha...haa... Luân không muốn ngồi cái kia." Lần cưỡi ngựa gỗ dài nhất là ba giờ đồng hồ, thanh niên liền chịu không nổi điện giật kịch liệt mà miệng sùi bọt mép té xỉu ở trên lưng ngựa. Nếu lần này y phải cưỡi suốt một đêm, như vậy y sẽ chết thật mất. Phương Dật Luân không ngừng lắc đầu, cầu xin đối phương đừng đối xử tàn ác với mình như thế.
"Vậy em chọn, bồi Côn? Hay là ngựa gỗ?" Nam nhân tăng thêm chút ngữ khí lại dò hỏi, nhìn biểu tình rối rắm của Phương Dật Luân, Nghiêm Hi không định nhượng bộ thanh niên chút nào, cho dù đối phương khóc lóc quả thật mê người, buộc thanh niên phải lựa chọn một trong hai phương án.
"Chủ nhân." Phương Dật Luân dùng ánh mắt cầu xin nhìn chăm chú vào nam nhân, hàng mi dài theo thân thể run rẩy mà nhè nhẹ lay động, mồ hôi thỉnh thoảng theo hai má cử động chảy xuống, thoạt nhìn thật sự là chọc người trìu mến. Phương Dật Luân thấy Nghiêm Hi đã quyết tâm muốn chính mình lựa chọn, cuối cùng thanh niên chỉ có thể nhận mệnh cúi đầu nhỏ giọng nói, "...Bồi Côn."
Nghiêm Hi chậm rãi ngồi dậy,nhìn tiểu sủng vật đáng thương đang xụi lơ trên mặt đất run rẩy nức nở, vậy mà lại nổi lên một chút lòng thương hại vô cớ. Biểu tình Nghiêm Hi thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh lại biến trở về vẻ tươi cười tà khí, con thỏ yếu đuối mong manh như thế, sẽ chỉ làm người ta càng thêm muốn khi dễ mà thôi.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip