Chương 8: Chuyển đến phủ thái tử


Chương 8: Chuyển đến phủ thái tử 

    Nàng có chút ngạc nhiên, mặc dù không muốn, nhưng không phải lúc nào nàng cũng là người. Nàng thật hận bản thân mình, lúc nào cũng phải dựa vào người khác để bảo vệ tiểu Dương, đến lúc nào nàng mới có thể trở thành người hoàn toàn đây? Chắc chắn nàng phải tìm ra, lúc đó nàng sẽ tự mình bảo vệ đệ ấy.

"Được, đến lúc đó không chỉ là cái mạng của ngươi mà còn là cả cái hoàng cung này, ngươi nên nhớ lấy." – Thiên Thanh Nguyệt cảnh cáo.

"Ta biết. Vậy tiểu đệ, đệ đến sống cùng ta chứ?" – Hoắc Lăng Thiên ý cười nhìn tiểu Dương

Tiểu Dương liếc hắn, quay mặt dụi vào ngực nàng.

"Tiểu Dương muốn ở với tỷ!"

"Tỷ vẫn ở với đệ mà." - Nàng vỗ vỗ lưng tiểu Dương.

"Tiểu Dương?" - Thái tử thắc mắc

"Bạch Thiên Dương!" - Tiểu Dương liếc hắn

"Hả?"

"Tên đệ ấy, Bạch Thiên Dương." - Thiên Thanh Nguyệt nhàn nhạt nói.

"Nhưng..."

Đột nhiên một đạo ánh mắt sắc bén bắn về phía hắn khiến hắn rùng mình, làm những lời muốn nói chỉ còn cách nuốt vào bụng. Ánh mắt của Thiên cô nương đáng sợ quá, đừng trách hắn dù sao hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi nha, hắn mới có mười ba, mười bốn tuổi chứ mấy, bị đe dọa cũng biết sợ mà.

"Khụ... Người đâu!"

"Có thuộc hạ!"

Từ ngoài cửa xuất hiện ba bóng dáng cao lớn, cung kính hành lễ.

"Đây là thủ hạ của ta, người bên phải tên Hắc Dạ, ở giữa là Hắc Lang, người còn lại là Hắc Nhạn. Họ sẽ lo mọi việc ở đây, cô nương và tiểu đệ chỉ cần theo ta là được."

"Được!"

Sau đó nàng bế tiểu Dương đi theo Hoắc Lăng Thiên về phủ thái tử. Không biết mọi việc có bớt phiền toái hơn không, hay là càng thêm rắc rối đây?

Hoắc Lăng Thiên đi sau bọn họ, nhìn xác Hoa ma ma nằm dưới nền đất, hắn lắc đầu thở dài. Ngồi xụp xuống, dùng tay vuốt đôi mắt vẫn đang mở của bà, hắn nói thầm trong lòng: "Hoa ma ma, cám ơn đã nói cho ta biết sự thật. Từ giờ, ta sẽ chăm sóc tiểu đệ, không để cho đệ ấy chịu ức hiếp nữa, bà có thể yên nghỉ rồi..."

Một tháng sau trong ngự thư phòng.

"Thái tử, chuyện này là sao?"

"Bộp", một cuốn sổ con ném trước mặt Hoắc Lăng Thiên. Không chút thay đổi, hắn đáp:

"Nhi thần không hiểu ý phụ hoàng?"

"Ngươi..."

Hoắc Long Thần đứng bật dậy, chỉ thẳng tay về phía thái tử.

"Được, ngươi giỏi lắm, vậy để trẫm nói cho ngươi biết ngươi đã làm cái gì? Từ khi nào ngươi có quyền đưa tên yêu nghiệt đó ra khỏi lãnh cung?"

"Khởi bẩm phụ hoàng, đệ ấy không phải yêu nghiệt, đệ ấy là đệ đệ của nhi thần."

Hoắc Lăng Thiên không chút sợ hãi phản bác lại.

"Ngươi... hừ, ra ngoài đi!"

Hoàng thượng phất tay áo, hừ, dám ngang nhiên xem hắn không ra gì, nếu không phải tên nhãi này còn giá trị lợi dụng thì Hoắc Long Thần hắn cũng không cần nhượng bộ như vậy.

Rời khỏi ngự thư phòng, Hoắc Lăng Thiên nhìn trời thở dài một hơi rồi lắc đầu tự giễu. Hắn biết, phụ hoàng trước nay chỉ xem hắn là một con cờ để lợi dụng, chức thái tử này cũng vậy, chỉ để che mắt người khác mà thôi.

Xem ra hắn cũng giống tiểu Dương, đều không được người khác quan tâm, à không, tiểu Dương còn có vị Thiên cô nương kia yêu thương, còn hắn, haiz, không nghĩ còn hơn.

Phụ hoàng đã biết tiểu Dương ở cùng hắn, như vậy những ngày tháng yên bình sắp kết thúc rồi đây. Nhìn bầu trời xanh thẳm mà lòng hắn không khỏi thấy nặng trĩu, ước gì hắn có thể thoát khỏi tất cả những thứ rắc rối này...

Phủ thái tử...

Một hài tử tóc trắng đang ôm một con búp bê cũ ngồi trong đình nghỉ mát khiến các nha hoàn, thị vệ đi qua đều phải bàn tán. Tuy đã ở đây được một tháng, nhưng những lời bàn tán về tiểu Dương lại chẳng giảm đi chút nào, thậm chí có khuynh hướng tăng lên.

"Này, thất hoàng tử lại ôm con búp bê đó ra đình ngồi kìa, nhìn đáng sợ quá!"

"Suỵt, nói nhỏ thôi, bị nghe thấy bây giờ"

"Có gì phải sợ chứ, thái tử cho hắn ở đây đã là may mắn lắm rồi, ta không hiểu tại sao thái tử lại cho tên yêu nghiệt này ở đây nữa, lỡ may hắn làm chúng ta liên lụy thì sao? Hơn nữa ngươi không thấy kì quái sao? Ôm cái gì không ôm lại suốt ngày ôm con búp bê rách đó, thật đúng là yêu quái..."

"..."

Vô số các lời bàn tán vang lên sau lưng tiểu Dương. Chẳng chút để ý, họ thích nói gì thì nói còn tiểu Dương thì nhìn nàng vui vẻ lên tiếng:

"Tỷ tỷ, còn mấy ngày nữa là tới ngày trăng tròn rồi, tỷ nhất định phải chơi với đệ đấy."

"Ừm, tỷ sẽ chơi với đệ", nàng âm thầm nói trong lòng. Ánh mắt rét lạnh liếc về phía đám nha hoàn đang bàn tán khiến họ đột nhiên cảm thấy rùng mình, vội vàng chạy mất. Đúng là nhát gan.

"Tỷ tỷ, đệ mới may cho tỷ mấy bộ y phục đấy, lát nữa đệ thay cho tỷ nha!"

Giọng nói non nớt vang lên khiến Thiên Thanh Nguyệt thu hồi ánh mắt, mặc dù chỉ có nàng biết mình vừa liếc người khác.
Cả tháng nay ngoài việc học mấy cuốn sách nàng đưa cho, việc mà tiểu Dương làm nhiều nhất đó là may y phục cho nàng. Phải công nhận tuy còn nhỏ nhưng tiểu Dương rất khéo tay nha, may y phục rất thành thạo, đủ màu, đủ kiểu làm nàng hết sức ngạc nhiên. Nếu là ở hiện đại, tiểu Dương chắc chắn là một thiên tài.
Tự nhiên bị ôm chặt khiến nàng có chút giật mình, tiểu Dương ôm nàng chạy đến chỗ hồ sen, một tay ôm nàng, một tay chỉ một bông sen trắng.

"Tỷ nhìn kìa, là hoa sen trắng, thật đẹp, rất giống tỷ!" – Tiểu Dương cười nói.

"Giống tỷ?" nàng thắc mắc, tiểu Dương nhìn thế nào mà thấy nàng giống bông sen vậy?

"Nhìn rất thoải mái, rất... nói chung có gì đó rất giống tỷ!"

"Cái kiểu so sánh gì vậy?" Thiên Thanh Nguyệt giật giật khóe miệng, vốn từ của tiểu Dương xem ra còn phải rèn luyện nhiều.

"Ha ha, phải nói là tinh khiết, thanh cao thoát tục mới đúng."

Từ phía sau vang lên giọng cười của Hoắc Lăng Thiên, tiểu Dương bĩu môi, tiểu Dương không thích hắn.

"Tiểu Dương, cho dù đệ không thích ta thì cũng đừng thể hiện ra mặt vậy chứ. Không dễ thương gì cả!"

Hắn cười, đưa tay muốn xoa đầu tiểu Dương. Nhận ra ý đồ của hắn, tiểu Dương vung tay đẩy tay Hoắc Lăng Thiên ra, nhíu mày nhìn hắn.

"Rồi rồi, ta không xoa đầu đệ nữa, được chưa?"

Hoắc Lăng Thiên thỏa hiệp, haiz, vị đệ đệ này của hắn khó chịu quá đi, đụng chạm tí cũng không được. Đúng là tiểu Dương không giống với mấy đứa hoàng tử công chúa kia, nhưng cũng không cần lạnh lùng đến thế chứ?

Haiz, chịu thôi, ai bảo hắn thật sự xem tên nhóc này là đệ đệ chứ, chịu thiệt tí cũng được.

"Hôm nay Thiên cô nương cũng không đến sao?" – Hắn thắc mắc.

"Hừ!" Tiểu Dương hừ lạnh, quay đi ngắm hoa không thèm nhìn hắn. Tiểu Dương mới không nói cho hắn biết tỷ tỷ lúc nào cũng ở đây đâu.

Thấy thái độ của tiểu Dương, Hoắc Lăng Thiên biết mình lại bị "bơ" rồi.

"Ha ha tiểu Dương của nàng dễ thương quá đi, cũng rất biết giữ bí mật nha". Từ đêm hôm đó tới giờ, tên nhóc này hỏi nàng hoài mà tiểu Dương không hé miệng đến nửa lời.

Đã thế còn nhíu mày, phồng má tức giận mỗi lần tên nhóc đó hỏi về nàng nữa chứ. Ha ha đây có phải là sự chiếm hữu của mấy đứa bé không nhỉ, dễ thương thật.

"Được rồi, ta không hỏi nữa, ta đưa đệ đến chỗ này." – Hoắc Lăng Thiên chịu thua, thỏa hiệp nói.

Nghe thế, tiểu Dương khó hiểu nhìn hắn, từ lúc đến phủ thái tử, tên tự xưng là ca ca này đã lôi kéo tiểu Dương đi khắp phủ không dưới mười lần, còn chỗ nào chưa đi nữa chứ?

Nhận ra thắc mắc của tiểu Dương, Hoắc Lăng Thiên cười nham hiểm.

"Đi, ta đưa đệ ra ngoài chơi. Nhưng trước đó..."

Hắn nhìn tiểu Dương từ trên xuống dưới một vòng.    

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip