Văn án
Quân gặp tai nạn giao thông trên đường về nhà. Một chiếc xe vượt đèn đỏ, một cú va chạm bất ngờ – và khi mở mắt ra, anh đã quay về năm lớp 12.
“Xui tận mạng thật đấy,” anh lẩm bẩm, nhìn sách Vật lý như một món đồ xa lạ. Trưởng phòng marketing bây giờ chỉ biết thở dài nghĩ đến việc… đi làm thợ xây.
Nhưng điều khiến anh lo nhất là Thanh Hà – vợ anh – lúc này đang mang thai đôi. Chỉ mong cô ấy bình an.
Hà tỉnh dậy trong phòng bệnh, bàn tay quen thuộc chạm lên bụng… trống rỗng. Cô vừa chợp mắt, Quân vẫn đang nằm ở phòng hồi sức. Vậy mà khi mở mắt, cô đã ở lại tuổi mười tám, đúng 70 ngày trước kỳ thi đại học.
“Tuyệt. Phải hên lắm mới xui được như vậy.”
Cô – một nhân viên Bộ Ngoại giao – giờ lại thành học sinh cuối cấp, và trí nhớ thì chẳng khá hơn anh là bao.
Rồi Hà thấy Quân – cậu bạn ngồi bàn cuối với ánh mắt vừa quen vừa lạ.
“Hình như Quân có hơi lạ… Không lẽ chồng mình cũng trở về rồi?”
Giữa những buổi học đầy nắng và hương hoa , họ lại một lần nữa đồng hành. Không phải để thay đổi quá khứ – mà chỉ là để cùng nhau sống lại những tháng năm rực rỡ, nơi tình yêu được chậm rãi đơm hoa.
.
.
.
.
Lần đầu tiên tui tự mình viết, mong mọi người góp ý cho tui nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip