Chương 12
Ba ngày sau.
Lăng Nguyệt Cẩm thở dài, quyết định lần này nàng đã chắc chắn, mà có lẽ ngay từ đầu nàng đã không có sự lựa chọn nào cả. Hắn đã có sắp xếp ngay từ đầu cho dù là Mộ Dung Hàn Úc hay Lục Hàn Úc cũng không thể làm được gì. Bây giờ nàng phải soạn đồ để đi về nhà chồng thôi. Từ khi xuyên về đây nàng luôn gặp phải toàn chuyện đen đủi, xem ra sau này nàng vẫn còn khổ dài dài.
Đang ngồi thẫn thờ thì liền có tiếng cung nữ vọng bào bẩm báo.
" Công chúa có thái tử Lục Quốc tham kiến! "
Lăng Nguyệt Cẩm nhìn nam nhân trước mặt, nếu trước kia Mộ Dung Hàn Úc mang một vẻ đẹp yêu nghiệt thì Lục Hàn Úc chính là sự kết hợp giữa cái yêu nghiệt đó cùng với vẻ thanh lãnh, dẹp một cách thoát tục. Nàng liếc hắn một cái không nói gì, con ngươi lóe lên tia thất vọng, nàng luôn coi hắn như một người anh trai, là người nàng có thể dựa dẫm ở nơi đây nhưng đến cuối cùng thì sao, hắn là thái tử Lục Quốc, hắn ở cạnh nàng chỉ để điều tra thân phận nàng, rồi bây giờ lại cầu hôn nàng chỉ để lợi dụng nàng. Ở một nơi xa lạ như thế này, nàng chỉ có hắn để tin tưởng vậy mà hắn cũng lừa dối nàng, Lăng Nguyệt Cẩm ngươi thật sự ngày càng thảm hại.
Lục Hàn Úc khóe môi khẽ mím lại, hắn biết hắn đã làm nàng tổn thương nhưng tình cảm hắn dành cho Lăng Nguyệt Cẩm là thật, một con quái thú như hắn ngay đến mẫu thân mình hắn cũng dám giết vậy mà từ khi gặp nàng, hắn cảm thấy như tìm thấy được tia sáng duy nhất trong cái thế giới đen tối của hắn, Lục Hàn Úc hắn không muốn phải mấy đi Lăng Nguyệt Cẩm, không muốn mất đi nữ nhân này- nữ nhân khiến hắn phải yêu nàng đến si mê không thể buông bỏ.
" Cẩm nhi, nàng nhất quyết không theo ta về Lục Quốc sao? "
Lăng Nguyệt Cẩm thấy ánh mắt đầy ôn nhu đó liền có chút giật mình, nàng khẽ lắc đầu.
" Chuyện này ta đã quyết, ta sẽ không thay đổi đâu. "
Lục Hàn Úc cười nhẹ, nụ cười đầu tiên hắn dành cho nàng, nụ cười duy nhất nàng từng nhìn thấy nhưng hình như trong đó có gì đó chua xót, đau lòng khiến Lăng Nguyệt Cẩm có chút khó chịu.
Ngay khi nàng vừa định nói gì đó thì hắn liền ôm chầm lấy nàng. Lăng Nguyệt Cẩm ú ớ không kịp phản ứng gì hết, nàng vừa đưa tay lên định đẩy hắn ra thì Lục Hàn Úc cất giọng yếu ớt nói.
" Chỉ một lúc thôi, Cẩm nhi, để yên như thế này một lúc thôi. "
Lăng Nguyệt Cẩm nghe vậy liền rút tay lại, có lẽ đây là lần cuối cùng nàng được gặp Mộ Dung Hàn Úc, từ nay nếu có gặp lại nhau hắn cũng chỉ là Lục Hàn Úc không hề quen biết. Nàng ngạc nhiên vì hắn lại si tình như thế, một Lục thái tử luôn được coi là một người lạnh lùng không ai có thể chạm tới vậy mà lại dành cho Lăng Nguyệt Cẩm tình cảm sâu đậm như thế này, nói nàng không cảm động thì là nàng nói dối nhưng tình cảm này không dành cho nàng mà là vị công chúa trước kia.
Lục Hàn Úc siết chặt nàng , cố gắng cảm nhận sự ấm áp của nàng, hắn không muốn phải mất nàng, giây phút này hắn đã ước rằng hắn có thể làm vị thái y kia, không cần giang sơn chỉ nguyện được ở bên cạnh bảo vệ, chăm sóc nàng.
Lăng Nguyệt Cẩm đứng nhìn lại mọi thứ ở đây lần nữa, tuy rằng đây không phải quê nhà nàng nhưng lại là nơi nàng gắn bó từ khi xuyên đến, nàng thật sự vẫn còn lưu luyến. Nhìn Lăng Việt Tiêu hai mắt rưng rưng nàng khẽ cong môi cười, tên nhóc này đúng là khiến nàng muốn đưa theo quá.
" Tỷ tỷ nói dối, lần trước tỷ đã nói sẽ không để ta một mình vậy mà bây giờ tỷ lại bỏ mặc ta. "
" Tiêu nhi, tỷ đã nói gì nào! Là nam nhân không được yếu đuối, hơn nữa đệ là thái tử của một nước thì càng không thể. Tiêu nhi ngoan, nghe lời tỷ tỷ. Sau này khi nào đệ nhớ ta thì ta sẽ về thăm đệ được không? "
" Thật không?"- Lăng Việt Tiêu mếu máo hỏi.
Lăng Nguyệt Cẩm khẽ gật đầu rồi ôm Lăng Việt Tiêu vào lòng, vỗ nhẹ hắn.
" Tỷ tỷ hứa đấy! "
Nói rồi nàng đứng dậy hành lễ với Lăng Lâm Viễn rồi bước lên kiệu, từ nay nàng đã trở thành Vương Phi của Chính Quốc.
Sau khi tìm được tửu quán để dừng chân, Quá Vũ Hiên liền đi đến kiệu của Lăng Nguyệt Cẩm đón nàng xuống thì Tú Ninh liền từ kiệu đi ra bẩm báo.
" Thân Vương, Vương Phi đang ngủ, vây giờ có nên thức người dậy không?"
Quá Vũ Hiên giật giật khoé miệng, nàng ấy có thể ngủ một cách tự nhiên khi đang ở trên kiệu như thế, thật khiến hắn được mở rộng tầm mắt. Quá Vũ Hiên ra hiệu cho Tú Ninh lui ra, hắn liền nhẹ nhàng đi lên kiệu. Đập vào mắt hắn là Lăng Nguyệt Cẩm đang co ro cuộn người lại ngủ một cách ngon lành, thấy vậy hắn liền bế nàng lên định đưa nàng lên phòng thì Lăng Nguyệt Cẩm bị tác động liền thức giấc dậy. Nàng nhíu mày, khuôn mặt còn ngái ngủ khiến nàng bây giờ y hệt một con mèo ngốc. Quá Vũ Hiên cũng giật mình vì nàng tỉnh dậy quá bất ngờ, hai tay theo phản xạ tự nhiên thả nàng ra.
" Quá Vũ Hiên!!!! Cái tên chết tiệt này!! Ngươi đang làm cái trò gì thế?? Bổn cô nương gãy xương rồi!! "
Lăng Nguyệt Cẩm bị thả một cái, vì đau nên nàng không nghĩ ngợi nhiều liền hét lên, đến khi ý thức được thì lời nói đã bay ra khỏi miệng. Nuốt nước bọt nhắm chặt mắt, Lăng Nguyệt Cẩm nhận thấy được mình đã phạm sai lầm lớn, có thể ở hiện đại của nàng thì dù có chửi thề một CEO tối cao cũng không sao nhưng ở thời này đó cũng là một cái tội.
Mãi không thấy Quá Vũ Hiên làm gì, nàng liền hé mắt ra thì không thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Lăng Nguyệt Cẩm thở phào nhẹ nhõm nhưng nghĩ lại nàng liền cảm thấy có gì đó là lạ, không phải gặp chuyện như thế nhẹ nhất hắn cũng phải răn đe nàng chứ tại sao lại bỏ đi một mạch như thế, không lẽ hắn giận ? Hahaha chuyện đó không thể xảy ra, nàng nhanh chóng dẹp ngay ý nghĩ đó rồi cho rằng hắn từ bi tha tội cho nàng.
Nhưng Lăng Nguyệt Cẩm đã nhầm, Quá Vũ Hiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như thế. Ngay khi nàng đánh chén no nê chuẩn bị về phòng ngủ thì một tên lính từ đâu đi đến đưa nàng một bức thư.
" Vương phi, Thân Vương gửi cho người! "
Lăng Nguyệt Cẩm bóc lá thư ra, sau khi đọc xong nàng suýt khóc, nàng không hiểu gì hết, toàn là chữ cổ sao nàng hiểu được chứ. Suy nghĩ một lát nàng nhanh chóng bỏ lá thư vào lại rồi gọi Tú Ninh lại giả vờ như không muốn đọc.
" Tú Ninh, đọc cho ta Thân Vương gửi gì đấy?"
" Công chúa tiểu nữ không biết chữ! " -Tú Ninh cười gượng gạo đáp.
Tinh thần suy sụp hoàn toàn, chắc chắn tên này gửi thư thì nhất định có vấn đề nhưng bây giờ làm sao để dịch được mấy cái chữ này. Được rồi không bằng đi hỏi Qua Vũ Hiên luôn cũng được, chỉ cần tìm cách để hắn không nghi ngờ là được.
Quá Vũ Hiên đang ngồi yên đọc sách thì nghe có tiếng gõ cửa. Đặt quyển sách xuống, hắn đi lại mở cửa. Thấy người trước mặt là Lăng Nguyệt Cẩm thì có chút ngạc nhiên. Hắn vốn định tìm cách trừng phạt nàng một chút nhưng chưa nghĩ ra kế gì thì bây giờ nàng lại tự mò đến.
" Có chuyện gì sao Vương Phi? "
Lăng Nguyệt Cẩm bĩu môi, hắn gửi thư cho nàng rồi bây giờ lại giả ngơ, tính chơi nàng sao.
" Ngươi gửi ta bức thư này là có ý gì? "
" Thư? Thư nào? " - Quá Vũ Hiên nhíu mày hỏi, hắn làm gì viết thư cho nàng.
Thấy khuôn mặt Quá Vũ Hiên có vẻ nghiêm túc Lăng Nguyệt Cẩm liền có chút nghi ngờ đưa bức thư ra.
" Bức thư này không phải của ngươi sao? "
Quá Vũ Hiên nhanh tay giật lấy bức thư rồi mở ra đọc. Quá Vũ Hiên nhếch môi cười, bọn chúng cũng thật manh động quá, dám bày mưu làm hại Vương phi của hắn? Nằm mơ đi!
Hắn nhanh chóng gọi Nhất Thiết Kỳ vào, đưa bức thư cho hắn rồi ra lệnh, giọng nói có chút đáng sợ.
" Xử lí sạch sẽ! "
Nói rồi hắn quay sang kéo nàng vào phòng rồi đóng cửa lại.
" Từ bây giờ nàng cứ ở đây với ta, tuyệt đối không được đi lung tung. Nếu có chuyện gì xảy ra cũng không được tách khỏi ta, hiểu chưa? "
Lăng Nguyệt Cẩm ý thức được tình hình nên ngoan ngoãn gật đầu. Nàng tò mò có bức thư viết gì mà hắn lại tức giận như thế nhưng lại không tiện hỏi. Nàng thấy hắn tiến lại giường rồi giơ gối lên lấy ra một thanh kiếm, a là thanh kiếm lần trước hắn dùng đe doạ nàng. Nhưng tại sao lại phải lấy kiếm ra, không lẽ..... Xâu chuỗi một lát Lăng Nguyệt Cẩm thở mạnh, bức thư đó không phải của Quá Vũ Hiên gửi cho nàng cùng với thái độ của hắn thì chắc chắn có người muốn hại nàng, thật không uổng công nàng đã đọc truyện cổ trang, xem ra vẫn còn giúp ích được.
Lăng Nguyệt Cẩm tiến lại khẽ giật nhẹ tay áo Quá Vũ Hiên hỏi.
" Bây giờ chúng ta phải làm sao? "
Quá Vũ Hiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang có chút lo lắng lại có chút gì đó quật cường, hắn liền giơ tay xoa đầu nàng.
" Yên tâm đi ta còn ở đây thì không ai làm gì nàng được đâu! "
Lăng Nguyệt Cẩm cúi đầu, một thứ gì đó ấm áp đang len lỏi trong nàng. Không hiểu sao nàng lại có một cảm giác tin tưởng ở hắn, sự sợ hãi vừa nãy liền nhanh chóng tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip