Chương 16

Hai ngày sau.

      Lăng Nguyệt Cẩm hơi lo lắng, dù sao đây cũng là một đại lễ thành thân lớn, nàng không thể không lo, đêm qua Quá Vũ Hiên cũng đã dặn nàng phải cẩn thận vì có rất nhiều người sẽ không để yên cho hôn lễ này. Từ sáng đến giờ cả hoàng cung đều tấp nập, bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ chiều nay, còn Lăng Nguyệt Cẩm sau khi sắm sửa mặc đồ tân hôn thì liền bị nhốt trong tẩm cung. Xung quanh tẩm cung nàng đều có thị vệ của Quá Vũ Hiên cử đến nên nàng cũng không lo lắm.

" Tú Ninh, ta muốn đi lấy chút đồ ăn, đói quá! "

" Vương phi, người ở yên đó em đi lấy cho, bây giờ người không được đi lại lung tung. "- Tú Ninh thở dài, từ lúc nãy đến giờ nàng thấy vương phi như muốn bùng nổ rồi, cũng phải thôi, bình thường vương phi không bao giờ ngồi yên một chỗ, ngày nào cũng đi tìm chỗ để đi không lúc nào ở yên, bây giờ lại phải ở yên trong phòng hơn nửa ngày hẳn vương phi đang bứt rứt lắm.

Tú Ninh vừa đi nàng lại chán nản đi quanh phòng, tâm trạng bây giờ không được tốt cho lắm. Nghe tiếng cửa mở, Lăng Nguyệt Cẩm không buồn quay lại nhìn đứng nhìn bức tranh hoa bỉ ngạn Thái Hậu đã tặng nàng.

" Tú Ninh, nhà bếp không có gì sao....."

Nàng còn chưa nói hết câu thì phía sau gáy đã truyền đến một cảm giác đau đớn, cả thân thể dần yếu đi, hai mắt lờ đờ khép lại. Tên kia nhanh chóng cởi bộ đồ thái giám ra, một thân hắc y nhanh chóng bế Lăng Nguyệt Cẩm đi ra từ cửa sổ rồi phi theo phía nam để ra khỏi hoàng cung.






Lăng Nguyệt Cẩm tỉnh dậy, nàng ý thức được đây nàng đã bị bắt cóc vào rừng. Quan sát xung quanh, nàng chỉ thấy một đống củi được tấp trước mặt nàng, trời sắp tối có lẽ là để nhóm lửa nhưng nàng lại không phát hiện được có ai đang ở đây, bọn bắt cóc chỉ trói cả người nàng lại nên không thể di chuyển được. Tuy nhiên bọn bắt cóc nàng sẽ không thể biết được nàng là một người ở hiện đại, trong phim cũng đã gặp qua những tình huống như thế này nên nàng sẽ không ngồi yên chịu trói như thế này, bây giờ là lúc để áp dụng. Lăng Nguyệt Cẩm nhìn xung quanh phát hiện thấy có cục đá khá góc cạnh nhưng nó nằm hơi xa vị trí của nàng bây giờ,nàng nằm xuống trườn người lại phía hòn đá. Khi đã lại được, Lăng Nguyệt Cẩm mới lổm cổm ngồi dậy, nàng nhanh chóng lấy viên đá cứa vào sợi dây ở sau tay, vừa cứa vừa nhìn xung quanh, bọn chúng có lẽ cũng sắp về rồi nàng phải nhanh hơn nữa. Việc này khó hơn nàng tưởng, bàn tay trắng nõn đã ửng đỏ, vì dùng sức nên đã có vài vết xước xuất hiện. Một lúc sau nàng đã cứa đứt được sợi dây trói, nàng cũng nhanh chóng tháo vào sợi dây ở chán rồi nhanh chóng tìm đường để tẩu thoát. Suy nghĩ lại đây có lẽ là cánh rừng phía nam nơi gần cánh đồng hoa bỉ ngạn, nàng nhìn theo hướng mặt trời lặn liền tìm được hướng hoàng cung rồi nhanh chóng chạy theo hướng đó.
     Vừa chạy nàng vừa cầu mong sẽ không gặp phải bọn người kia, nếu nàng tính không sai thì bây giờ Quá Vũ Hiên cũng đã phát hiện nàng mất tích và đã cho người đi tìm nàng nên chỉ cần nàng nhanh hơn thì có lẽ sẽ gặp được hắn. Người bắt cóc nàng lần này chắc chắn là người đó, nàng cười mỉa mai, không nghĩ rằng người đó sẽ dùng đến thủ đoạn này, hôm nay là  ngày tổ chức hôn lễ nên việc đột nhập sẽ dễ dàng hơn, Quá Vũ Hiẻn cũng đã nghĩ đến chuyện này nên có cho ám vệ xung quanh nàng nhưng lại không ngờ nàng vẫn bị bắt đi. Lăng Lâm Viễn, uổng cho nàng đã từng coi ông như cha mình vậy mà ông lại làm ra những chuyện này, chỉ là lúc này nàng đã không còn đau khổ mà chỉ còn lại căm phẫn. Bỗng nàng nghe thấy tiếng ngựa chạy, đang định chạy về phía đó thì nàng liền đứng khựng lại, chưa chắc đó là Quá Vũ Hiên, giờ chạy lại lỡ may không phải thì công sức từ nãy của nàng đều coi như công cốc. Lăng Nguyệt Cẩm mỉm cười, đến lúc nàng thể hiện tài năng của nàng rồi, nàng nhanh chóng trèo lên một cái cây bên cạnh, bộ hôn phục này khá rườm rà nên khó trèo hơn một chút, vật lộn một hồi nàng mới leo lên được, sau khi nàng tìm được chỗ để không ai phát hiện được nàng mới thở phào một tiếng. Lát sau tiếng vó ngựa lại gần hơn một toán quân đang phóng nhanh về phía trước, dẫn đầu không chỉ Quá Vũ Hiên mà còn có Lục Hàn Úc, chắc hẳn hắn biết chuyện nên cũng đã đi theo để tìm nàng. Lăng Nguyệt Cẩm không nghĩ ngợi nhiều liền định trèo xuống thì bỗng có một bàn tay che miệng nàng lại, Lăng Nguyệt Cẩm giật mình, nàng quay lại thấy một tên hắc y, hoảng loạn nàng liền cắn mạnh vào tay hắn, vì vùng thoát khỏi hắn chân nàng trượt ra khỏi cành cây.

Quá Vũ Hiên và Lục Hàn Úc đều cảm nhận được chiếc cây phía sau có động tĩnh liền cho toán quân dừng lại. Cả hai đều thúc ngựa tiến lại, đúng lúc đó thấy một thân ảnh màu đỏ đang rơi từ trên cây xuống, Quá Vũ Hiên thân thể nhanh hơn phi người lại đỡ lấy Lăng Nguyệt Cẩm đang nhắm tịt mắt ôm đầu lại.

Xung quanh họ bây giờ là cả một đám hắc y, Quá Vũ Hiên hừ lạnh một tiếng. Hắn không thả nàng ra mà một tay ôm lấy nàng, một tay rút kiếm ra. Lục Hàn Úc ở bên cạnh nhìn thấy khẽ nghiến tăng nhưng cũng không lơ là.

Đám hắc y kia bắt đầu tấn công, từng người từng người cứ thế ngả rạp ra, quân lính có, đám bắt cóc cũng có, Quá Vũ Hiên tay ôm chặt nàng, tay kia từng bước thuần thục mà đánh gục từng tên, mặt nàng bây giờ úp vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nàng có thể cảm nhận được từng nhịp thở và mùi xạ hương của Quá Vũ Hiên. Cảm giác năm đó lại ùa về, nhưng lần này nàng không hề có sợ hãi hắn bao bọc cho nàng không để ai có thể đụng vào nàng, hắn vẫn vậy, vẫn mang cho nàng cảm giác an toàn chưa từng thấy, nàng khép hờ mắt, giá như nàng được hắn bảo vệ như thế này mãi, ở đây cho dù như thế nào nàng cũng cần một chỗ dựa, một người mà nàng trao cả tính mạng, nếu người đó là hắn thì tốt biết mấy, nhưng điều đó là không thể, hắn đã có người mình cần bảo vệ và nàng không phải là người đó. Nàng chợt giật mình, nàng đang nghĩ gì vậy, nàng không thể đối với hắn mà nảy sinh tình cảm, rồi nàng lại tự nhủ bản thân là nàng chỉ đang cảm động, đúng vậy chỉ vì hắn cứu nàng hơn nữa đang ở cự li gần với hắn nên nàng mới suy nghĩ lung tung.


        Suốt cả trận đánh, Quá Vũ Hiên luôn ôm lấy Lăng Nguyệt Cẩm. Lúc này, sau khi xử lí xong hết đám người bắt cóc kia, Quá Vũ Hiên mới thả nàng xuống, Lăng Nguyệt Cẩm đứng đờ ra, cái suy nghĩ ấy cứ văng vẳng trong đầu nàng. Quá Vũ Hiên thấy vậy tưởng rằng Lăng Nguyệt Cẩm còn sợ nên liền xoa nhẹ đầu nàng, nhẹ giọng an ủi.

     " Mọi chuyện qua hết rồi, có ta đây rồi, đừng sợ. "

      Lăng Nguyệt Cẩm nghe xong mặt bắt đầu ửng hồng lên, tên khốn, đang lúc nàng đang nghĩ về hắn thì lại nói mấy lời ngon ngọt ấy, hắn không biết là nàng đang cực kì rối rắm hay sao mà còn nói như vậy. Lăng Nguyệt Cẩm vì muốn tỏ vẻ mình không sao liền cười to.

    " Ha ha ha, tất nhiên là ta không sợ rồi! Chút chuyện này đã là gì. "

    Quá Vũ Hiên khẽ cười, nữ nhân này quả thật thích tỏ vẻ, hắn không nói gì chỉ gật đầu với nàng ánh mắt có sự khiêu khích nhìn nàng rồi quay lại tập hợp quân lính.

      Lục Hàn Úc đứng bên chứng kiến màn ân ái kia liền khó chịu trong lòng, Quá Vũ Hiên vừa rời đi hắn liền tiến lại chỗ Lăng Nguyệt Cẩm.

    " Nàng không sao chứ? "

  Lăng Nguyệt Cẩm ngoảnh sang, nàng biết ngay tên này kiểu gì cũng đến. Trước ánh mắt đầy ôn nhu của Lục Hàn Úc, nàng vừa cảm động vừa có chút chột dạ.

    " Ta không sao, cảm ơn Lục thái tử đã quan tâm. "

       Nàng vừa nói xong liền bị Lục Hàn Úc kéo ra xa. Hắn không nói không rằng chỉ ôm chầm lấy nàng, cả thân hình to lớn bao trùm lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Lăng Nguyệt Cẩm định đẩy hắn ra thì liền thấy một dòng nước ấm lăn trên vai nàng, Lăng Nguyệt Cẩm sựng lại, Lục Hàn Úc, hắn đang khóc sao.

      " Cẩm Nhi, nàng có biết ta đã sợ như thế nào không. Vừa mới đến ta đã hay tin nàng mất tích, trong phòng nàng lại có vết máu, lúc đó ta không thể nghĩ hơn gì khác. Ta từng nghĩ ta đã mất nàng, Cẩm Nhi, trước mắt ta là nàng đúng không? Nàng vẫn còn ở đây đúng không? "

     Lăng Nguyệt Cẩm mím môi, nàng đẩy nhẹ hắn ra. Lục Hàn Úc ánh mắt đầy đau lòng nhìn nàng.

      " Ta đang ở đây, ta không hề bị gì cả nên ngài không cần phải lo cho ta. Lục thái tử, ta mong sau này ngài hãy giữ chừng mực, bây giờ ta đã là vương phi của Chính Quốc. Ngài lo cho ta như vậy ta thật lòng biết ơn nhưng ta và ngài vốn đã không còn quan hệ gì cả, dù cho chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến ngài. "

      Từ sau, một cánh tay rắn chắc bỗng ôm lấy eo nàng.

      " Đa tạ Lục thái tử đã quan tâm đến Cẩm Nhi, nhưng hình như ngài hình như đã có vài hành động không đúng đắn cho lắm nhỉ. " - Con ngươi Quá Vũ Hiên phóng thẳng vào Lục Hàn Úc, giọng nói có chút khiêu khích. - " Trước kia cho dù thế nào ta không quan tâm nhưng bây giờ nàng ấy đã là nữ nhân của ta nên ta sẽ rất không vui nếu ngài còn tiếp tục như vậy! "

        Lục Hàn Úc cũng không hề run sợ mà hắn lúc này cũng không còn bộ dạng đau thương lúc nãy nữa mà chỉ lạnh giọng nói.

      " Di Thân Vương, ngài đã không có tình cảm với Cẩm Nhi việc gì lại phải xen vào như thế. Ta không biết ngài đã dùng thủ đoạn gì để nàng ấy đồng ý lời cầu hôn nhưng rồi sẽ có ngày ta sẽ giành Cẩm Nhi lại. Vốn dĩ ngài không thể đem đến cho nàng ấy được hạnh phúc. "

    Quá Vũ Hiên chỉ nhếch mép, hắn lướt qua tai nàng thì thầm cái gì đó. Lăng Nguyệt Cẩm chưa kịp tiêu hoá lời hắn nói thì môi đã bị hắn chiếm lấy.

      " Như thế này được chưa? "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip