C11-C20
C11:
Thứ ba, ngày 7 tháng 8 năm 2019, trời quang.
Sao một người lại có thể thích một người khác rồi sau đó lại không thích nữa?
Tôi thật sự không hiểu nổi.
Vợ tôi đã bị làm cho tức đến nỗi không thèm để ý đến tôi nữa rồi, cho nên tôi cũng không dám hỏi em ấy nữa mà đành phải gọi điện hỏi mẹ tôi.
Tôi nói, mẹ, sao một người lại có thể đi thích một người khác rồi sau đó lại không thích nữa?
Mẹ tôi hỏi sao đột nhiên con lại suy nghĩ đến vấn đề này vậy? Có phải là lại chọc giận Lạp Sênh rồi phải không?
Tôi liếc sang nhìn vợ tôi một cái thì lại bị em ấy trừng mắt mà phải thu tầm nhìn trở về.
Tôi nhỏ giọng nói, trước kia vợ con thích người bạn trai cũ, nhưng bây giờ lại nói là không thích nữa, nhưng con không tin lời của em ấy, bởi vì trước kia con thích em ấy, bây giờ con thích em ấy, sau này con cũng vẫn sẽ thích em ấy.
Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của mẹ tôi.
Phương Phương, trái tim của con người nhỏ lắm, thích một người là đã bị đầy lắm rồi. Bởi vì trong lòng con chỉ có một mình Lạp Sênh, cho nên con mới luôn thích thằng bé. Còn Lạp Sênh, tuy rằng trước đây trong tim thằng bé chỉ có người bạn trai cũ, thế nhưng bây giờ con đã đẩy được người bạn trai cũ đó đi ra rồi, trong tim Lạp Sênh đã không còn vị trí dành cho người kia nữa, cho nên Lạp Sênh cũng sẽ không đi thích người kia nữa đâu.
Hóa ra là như vậy.
Vậy con còn muốn như thế nào nữa đây?
Nhưng mà cứ nghĩ đến cảnh em ấy ở cùng một chỗ với bạn trai cũ của em ấy là con lại không vui một chút nào. Con nói với mẹ chuyện này nhé...Sau đó tôi liền liến thoắng với mẹ tôi về chuyện tình cảm giữa vợ tôi và bạn trai cũ của em ấy.
Tôi nói, con với vợ con còn chưa từng làm những chuyện đó với nhau bao giờ cả.
Tôi lại nghe thấy tiếng cười của mẹ tôi.
Mẹ thấy bây giờ cũng chưa phải là muộn quá đâu, mẹ tôi nói.
Con tâm sự chuyện này với Lạp Sênh đi, thằng bé thích con như vậy cơ mà, mẹ đoán là thằng bé sẽ không từ chối con đâu.
Tôi cảm động đến mức gật đầu lia lịa, mẹ tôi quả đúng là áo bông nhỏ (*) tri kỷ của tôi mà!
(*) Xem chú thích chương 5.
Gọi điện xong rồi? Vợ tôi hỏi.
Tôi gật gật đầu.
Đã nghĩ thông chưa?
Tôi gật gật đầu.
Vậy còn đứng đó làm gì nữa, không phải là đang muốn ăn cơm cùng với em đấy à? Còn không mau lại đây. Vợ tôi nói.
Tôi nhìn thấy mắt của em ấy có hơi đỏ lên, trong lòng chợt cảm thấy áy náy. Tôi nói, anh chỉ gọi có một phần cơm thôi, em ăn trước đi, anh sẽ ăn sau.
Sao lại thế? Chẳng phải anh bảo là muốn ăn cơm cùng em đấy sao? Vợ tôi hỏi. Giọng của em ấy nhỏ rì rì, nghe rất đáng yêu.
Tôi đỏ mặt, nói, anh không ăn đâu, anh muốn bón cho em ăn cơ.
Cả phòng chợt trở nên tĩnh lại trong vòng một giây.
Mặt vợ tôi đỏ như tôm luộc.
Tôi mở đồ ăn ra, đưa đũa cho vợ tôi, còn mình thì cầm thìa.
Tôi xúc một miếng cơm rồi đưa đến bên miệng vợ tôi. Em ấy hơi sững người một chút rồi mới mở miệng ra ăn cơm.
Tôi rút thìa về, xúc một miếng cơm đút vào miệng mình, cảm thấy thìa cơm này ngọt kinh khủng!
Làm sao bây giờ, cảm tưởng như lúc này tôi thậm chí còn có thể ăn được luôn cả cái thìa này nữa.
Anh có còn muốn ăn cơm nữa không hả, đừng nhìn em mãi như thế nữa. Vợ tôi tức giận nói, thuận tiện gắp một con tôm nõn đút vào miệng của tôi.
Ăn đi ăn đi ăn đi, ăn xong nhanh rồi lượn đi cho em nhờ.
Tôi ngậm con tôm trong mồm, miệng cười hì hì.
Yêu vợ của anh.
C12:
Thứ năm, ngày 10 tháng 7 năm 2019, trời quang.
Hôm nay trước lúc đi làm vợ tôi có bảo với tôi là em ấy phải đi cùng đoàn kịch tới biểu diễn tại thành phố lân cận, phải đến thứ bảy mới về được.
Ở nhà mà chán quá thì anh cứ sang chơi với bố mẹ của anh í. Vợ tôi nói.
Tôi nói được.
Chúng tôi trao cho nhau một nụ hôn tạm biệt. Sau đó vợ tôi xách theo vali nhỏ rồi rời đi.
Aiz, công việc của vợ tôi cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi một điểm không tốt đó là cứ luôn phải đi công tác suốt thôi.
Sau khi cầu hôn thành công, tôi hạnh phúc hỏi em ấy rằng, có phải cưới nhau rồi thì sau này ngày nào em ấy cũng sẽ ở nhà với anh giống như mẹ của anh hay không.
Vợ tôi đáp lại đúng hai chữ: Mơ đi.
Tôi nói nhưng mẹ của anh cũng như thế mà.
Vợ tôi đáp đó là bởi vì mẹ anh có anh.
Đúng vậy đó đúng vậy đó, hiện giờ em cũng có anh rồi, thế tại sao em lại không thể ở nhà với anh được cơ chứ?
Vợ tôi lạnh lùng nói, kiểu người mà lúc nào cũng cần phải có người khác kè kè ở bên cạnh thì đừng nên kết hôn cho rồi. Anh đừng có cưới em nữa. Đi mà ở cùng với mẹ của anh ấy.
Tôi sợ tới mức liền vội vàng nói, anh không cần em phải ở nhà với anh nữa đâu, chúng ta vẫn cứ kết hôn như cũ nhé.
Sau đó chúng tôi kết hôn.
Kết hôn được đến ngày thứ ba thì vợ tôi đi làm.
Aiz, có vợ thích làm việc thật là buồn quá đi.
Làm sao bây giờ, vợ tôi mới chỉ rời khỏi nhà được có năm phút lẻ ba giây thôi mà bây giờ tôi đã bắt đầu thấy nhớ em ấy lắm rồi.
Tôi không còn lòng dạ nào để mà đi vẽ tranh nữa, thôi thì dọn dẹp nhà cửa vậy.
Cứ đến ngày vợ tôi đi công tác là lại đến ngày nhà cửa của chúng tôi được tổng vệ sinh.
Giữ cho nhà cửa được sạch sẽ cũng là chức trách của người làm chủ gia đình. Vợ tôi đã nói như thế đó.
Hí hí, vợ tôi cũng thấy rằng người làm chủ gia đình chính là tôi, vui quá đi.
Nhà của chúng tôi có tám phòng tất cả. Một phòng khách, một phòng ngủ của tôi với vợ tôi, một phòng làm việc của tôi, một phòng để tranh của tôi, một phòng tập của vợ tôi, một phòng để quần áo mũ nón kiêm luôn phòng trang điểm của vợ tôi, một phòng chứa, và còn có cả một phòng nhỏ tối đen nữa.
Chìa khóa của căn phòng nhỏ tối đen kia nằm trong tay vợ tôi, tôi chưa bao giờ đi vào trong đó cả.
Tôi cứ luôn có cảm giác bên trong căn phòng đó hơi hơi đáng sợ, mỗi lần đi qua cửa của căn phòng nhỏ tối đen là tôi đều phải bước đi thật nhanh, tôi chỉ sợ rằng sẽ có thứ gì đó kỳ quái bất thình lình mở cửa túm lấy tay tôi rồi kéo tôi vào trong đó thôi.
Thế nhưng hễ mà vợ tôi ở nhà là ngày nào em ấy cũng sẽ vào trong căn phòng nhỏ tối đen đó một lúc.
Tôi cảm thấy vợ tôi thật dũng cảm.
Yêu vợ của anh.
C13:
Thứ sáu, ngày 11 tháng 7 năm 2019, trời quang.
Hôm nay tôi về nhà.
Cứ mỗi lần tôi về nhà là mẹ tôi liền biết ngay là vợ tôi lại đi công tác, nếu không thì hai chúng tôi đã xách theo quà mang sang đây rồi, về phần quà thì đương nhiên là do vợ tôi mua rồi. Chứ còn tôi mà đã về nhà một mình thì lúc nào cũng sẽ đều là hai bàn tay trống trơn hết.
Mẹ tôi ghét bỏ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nói, kẻ ăn không uống không lại tới nữa rồi, sau đó mẹ bảo cô giúp việc ra siêu thị mua thêm thức ăn.
Bố tôi không hay ở nhà vào buổi trưa lắm, công việc của bố rất bận, thường thì phải tới khuya bố mới về nhà.
Trong trí nhớ của tôi, mãi đến tận năm tôi được mười tuổi thì tôi mới biết được là mình có một người bố. Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi gọi "bố", bố đã ôm tôi rồi khóc rất thương tâm.
Mẹ tôi nói, đó là bởi vì bố tưởng rằng tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ gọi bố là "bố".
Tôi cảm thấy rất khó hiểu, tôi cũng đâu phải là người câm điếc gì đâu, sao lại không thể gọi "bố" được cơ chứ?
Mẹ tôi nói ai bảo là tôi cứ chẳng chịu nói câu nào cơ.
Tôi nói con có mở miệng nói mà.
Mẹ tôi nói, nói chuyện với tảng đá không được tính.
Được rồi, mẹ là mẹ của con, mẹ nói cái gì cũng đều đúng hết.
Bữa trưa gồm có đậu hũ ma bà, bò sốt cay, thịt rang cháy cạnh và thịt lợn xào sốt tỏi cay (*).
Ăn ngon miễn chê.
Mẹ tôi bảo khẩu vị ăn của tôi gần giống với của bố tôi, đều là khẩu vị nặng.
Ở đây ăn cơm tối luôn hả? Mẹ tôi hỏi.
Tôi đáp, con ăn chứ, con còn muốn ngủ ở đây một đêm nữa, mai mới về cơ.
Mẹ tôi vui vẻ đi chuẩn bị phòng cho tôi.
Buổi tối bố tôi trở về, gia đình ba người chúng tôi cùng nhau ngồi ăn cơm tối.
Bữa tối có thịt bò bít tết, pancake và súp củ cải đỏ (*).
Bởi vì mẹ của mẹ tôi là người Nga cho nên thỉnh thoảng chúng tôi cũng sẽ dùng cả cơm tây nữa.
Trước kia tôi cũng thích ăn cơm tây giống như mẹ tôi, nhưng từ sau khi gặp được vợ tôi, tôi lại dần chuyển sang phe cơm Trung Quốc giống như của bố tôi.
Cơ mà chuyện đó cũng chẳng có tác dụng gì cả. Bởi vì mẹ tôi vẫn là người nấu cơm, cho nên mẹ tôi làm cái gì thì hai bố con tôi sẽ phải ăn cái đó.
Mẹ tôi nói người không nấu cơm thì không có tư cách được lựa chọn món. Thế nhưng tôi lại phát hiện ra, những món mẹ làm đều là những món bố thích ăn.
Cho nên sau này tôi cũng tập thành thói quen, cứ mỗi lần nấu cơm là tôi sẽ lại làm cho vợ tôi những món mà em ấy thích ăn.
Yêu vợ của anh.
—
(*) Chú thích:
麻婆豆腐 (Đậu hũ ma bà): Đây một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên, nguyên liệu chính là đậu phụ và thịt băm, đầu tiên ướp thịt với xì dầu và dầu ăn; tiếp theo là xào tương đậu cay và tỏi ớt để làm nước sốt; sau đó cho thịt vào xào, đổ thêm nước và nêm nếm gia vị; cuối cùng đổ nốt đậu vào là xong. (Tham khảo wikipedia)
C14:
Thứ bảy, ngảy 12 tháng 7 năm 2019, trời mưa.
Sáng sớm hôm nay lúc tôi phải đi, mẹ tôi có hỏi mấy giờ nữa vợ tôi mới về. Tôi nói chắc khoảng năm giờ chiều.
Mẹ tôi bảo hay là chiều nay tôi gọi người đón Lạp Sênh tới đây, cả nhà cùng ăn một bữa cơm đã rồi hẵng về sau.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói, con sợ ăn cơm xong rồi mới về nhà thì muộn quá, vợ con sẽ bị mệt mất.
Mẹ tôi liền bảo tôi nhanh nhanh lượn đi cho khuất mắt.
Tôi phát hiện ra kể từ sau khi tôi kết hôn, mẹ tôi thỉnh thoảng lại đối xử rất dữ dằn với tôi.
Có điều tôi biết là mẹ tôi vẫn yêu tôi nhiều lắm.
Lời nói có đôi khi cũng biết gạt người, con cần phải quan sát cả ánh mắt nữa. Mẹ tôi nói.
Từ nhỏ tôi đã nhận ra ánh mắt của mẹ tôi với ánh mắt của tôi i xì nhau.
Giống hệt như bầu trời vậy.
Tôi vừa lái xe vừa nghĩ xem đến tối tôi rốt cuộc nên làm món ngon gì cho vợ tôi đây.
Tôi phát hiện ra dạo gần đây tay nghề nấu nướng của tôi đã có chút tiến bộ, đã không còn xào thức ăn đến mức bị nát bét nữa rồi, thế nhưng hương vị thì vẫn còn bị một chút lạ lạ.
Cuối cùng tôi vẫn quyết định đi tới một quán ăn mới mở chuyên về món ăn Quảng Đông để mua ít đồ đóng gói mang về nhà ăn.
Vợ tôi đã phải nhảy múa mệt nhọc như thế rồi, nếu về đến nhà mà ngay cả một chút đồ ăn ngon cũng không có thì quả thật là quá đáng thương rồi.
Lúc về đến khu chung cư, xe của tôi bị người ta cản lại.
Người nọ gõ gõ cửa kính xe của tôi.
Tôi mở cửa kính ra, mặt không chút biểu cảm mà nhìn tên đó.
Phương tiên sinh phải không? Có thể xuống xe nói chuyện chứ?
Tôi đỗ xe ở ven đường rồi bước ra khỏi xe.
Tôi đoán chắc là Lạp Sênh cũng đã nói cho anh biết về chuyện của tôi và em ấy rồi?
Tôi vô cảm nhìn tên đó.
Tên đó khẽ cười một tiếng, châm một điếu thuốc rồi ngậm vào miệng.
Lạp Sênh là một người rất niệm tình cũ, cũng rất cố chấp, nếu mấy năm nay tôi mà không rời khỏi thành phố G thì chắc cũng chẳng đến lượt anh đâu.
Tôi bảo, vợ tôi nói là đã không còn thích cậu nữa rồi.
Tên đó bật cười một tiếng, phả ra một hơi khói thuốc.
Đúng là đần độn, anh tưởng Lạp Sênh thích anh thật đấy chắc?
Tên đó chậm rãi bước qua, áp mặt tới gần mặt của tôi, túm lấy cổ áo của tôi, nói ra từng chữ một:
Nếu không phải là do mày có một ông bố lắm tiền thì mày tưởng là Lạp Sênh sẽ liếc mắt tới mày chắc?!
Tôi không nói gì cả.
Mặt của tôi hơi cúi thấp xuống, trời bắt đầu đổ mưa rồi.
Yêu vợ của anh.
C15:
Thứ bảy, ngày 12 tháng 7 năm 2019, trời mưa.
Sáng hôm nay lúc tôi phải đi mẹ tôi hỏi tôi mấy giờ vợ tôi về. Tôi nói đại khái là năm giờ chiều.
Mưa càng lúc càng to, đánh "lộp bộp" vào cửa sổ, lớp kính thủy tinh tựa như một màn nước, làm mờ cả thế giới ở bên ngoài.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho vợ tôi.
Em đến đâu rồi? Để anh đi đón.
Không cần đâu, mưa to lắm, để em tự gọi xe về là được rồi. Thế đã nhé, xe đến rồi.
Tôi ngồi trong phòng khách, không biết là ngồi đợi được bao lâu rồi, ngoài cửa chợt vang lên tiếng khóa, sau đó thì cửa mở.
Tôi đứng dậy, trông thấy nửa người của vợ tôi đều đã bị ướt đẫm, áo sơ mi trắng trở nên trong suốt, đáng tiếc là bên trong lại là áo ba lỗ, cho nên tôi chẳng nhìn được cái gì cả.
May là người khác cũng không nhìn được.
Vợ tôi vừa cởi giày vừa oán thán hôm nay trời mưa to quá.
Tôi nói em đi tắm nước ấm trước đi, để anh đi nấu trà gừng cho em.
Vợ tôi gật gật đầu, cởi áo sơ mi ném vào trong sọt quần áo, lấy một chiếc áo tắm rồi đi vào trong phòng tắm, chỉ chốc lát sau bên trong liền vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Tôi chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút, xách vali của vợ tôi vào trong phòng ngủ, lấy quần áo cùng các thứ ở bên trong vali ra để cất đi.
Trời vẫn đang mưa, kim đồng hồ chỉ đến số sáu.
Tôi hỏi vợ tôi đã tắm xong chưa, em ấy nói cũng gần xong rồi. Tôi bèn bật bếp lên bắt đầu nấu trà gừng.
Lúc vợ tôi vừa lau tóc vừa bước ra ngoài, tôi đã làm xong trà gừng và đặt nó ở trên bàn.
Uống hết trà gừng là có thể ăn cơm rồi. Tôi vừa nói vừa lấy mấy hộp thức ăn tôi mua sáng nay ra khỏi tủ lạnh, sau đó xếp vào đĩa rồi cho vào lò vi sóng để làm nóng.
Hai chúng tôi ăn cơm luôn giữ im lặng, ngoại trừ tiếng bát đũa ra thì cũng chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Trước kia cơm nước xong xuôi đều là do vợ tôi rửa bát đũa, thế nhưng lúc em ấy phải đi công tác thì lại khác. Bởi vì đi công tác thôi là đã mệt chết rồi, cho nên về nhà phải được nghỉ ngơi nhiều hơn. Mẹ tôi đã nói như vậy.
Cho nên dù cho tối nay có bị mất ngủ cả đêm chỉ vì câu câu nói Lạp Sênh kết hôn với tôi cũng chỉ bởi vì tôi có một người bố lắm tiền của bạn trai cũ của vợ tôi, tôi cũng không muốn mở miệng hỏi em ấy vào lúc này.
Em ấy đã mệt lắm rồi.
Tôi không nỡ để cho em ấy phải mệt thêm nữa.
Yêu vợ của anh.
C16:
Chủ nhật, ngày 13 tháng 7 năm 2019, trời quang.
Hôm nay là chủ nhật, sáng sớm vợ tôi dẫn tôi tới nhà thờ để làm lễ Misa.
Trong nhà thờ không có nhiều người lắm, nhưng vẻ mặt của mọi người đều cực kỳ nghiêm túc, không ai dám nói với nhau câu nào.
Tôi ngồi im ở hàng ghế cuối nhìn vợ tôi. Nhìn em ấy hát Kinh Thánh, đọc "Kinh Thánh", nghe Cha giảng đạo, sau đó đi nhận Tiệc Thánh.
Tiệc Thánh gồm có nước trái cây và bánh mì. Mỗi lần tới nhận Tiệc Thánh, vợ tôi thường sẽ nhận lấy hai phần, một phần cho mình và một phần cho tôi.
Nói đến cũng kỳ, tuy rằng tôi đã ăn rất nhiều phần Tiệc Thánh, thế nhưng tôi lại chưa hề tín đạo bao giờ cả. Vợ tôi cũng chưa bao giờ đề cập với tôi về chuyện muốn tôi nhập giáo. Không lẽ mỗi lần em ấy đều đưa tôi đến lễ Misa cũng chỉ là bởi vì muốn nhận được thêm một phần Tiệc Thánh để tiết kiệm tiền ăn sáng của tôi ư?
Nghĩ vậy, tôi chợt cảm thấy vợ tôi có hơi bị tham tiền rồi, chẳng lẽ đúng thật là vợ tôi kết hôn với tôi cũng chỉ là bởi vì tôi có một người bố giàu có ư?
Chẳng lẽ đúng thật là bởi vì bố tôi đã đưa cho bố mẹ của em ấy rất nhiều tiền cho nên em ấy mới chịu gả cho tôi ư?
Ăn sáng xong, chúng tôi đi bộ dọc theo con đường nhỏ để về nhà.
Mưa xuống làm cho con đường đá tỏa ra mùi cỏ xanh nhàn nhạt, ngửi vào rất dễ chịu.
Trời vẫn còn sớm, người trên đường cũng không có nhiều lắm, tôi liền nắm lấy tay của vợ tôi.
Tôi hỏi em ấy, có phải là bởi vì bố anh đã cho bố mẹ em rất nhiều tiền cho nên em mới chịu gả cho anh có đúng không?
Vợ tôi dừng bước lại, quay sang nhìn tôi rồi hỏi, ai nói với anh như vậy?
Tôi nói, là bạn trai cũ của em.
Vợ tôi nhìn tôi giống như đang nhìn một tên bệnh hoạn rồi nói rốt cuộc thì anh với La Bân có quan hệ gì hả, tại sao anh ta nói cái gì anh cũng tin mà em nói cái gì anh cũng đều không chịu tin vậy? Em đã nói bao nhiêu lần rồi anh ta không phải là bạn trai cũ của em!
Tôi ân hận cúi đầu xuống, cảm thấy vợ tôi nói đúng lắm là tôi đã sai rồi.
Vợ tôi thấy tôi không nói gì cả, bèn tức đến nỗi bỏ tay tôi ra rồi đi lên trước. Đi được vài bước thì lại chạy về lớn tiếng nói ừ đấy, vì thấy bố anh có tiền cho nên tôi mới chịu gả cho anh đấy, giờ anh định tính thế nào, muốn ly hôn chứ gì?
Tôi cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói không phải thế anh chỉ muốn nói với em là tiền của bố anh đều là tiền của mẹ anh hết anh có tiền riêng của mình anh muốn hỏi em là phải cần bao nhiêu tiền thì cả đời này em mới không còn muốn ly hôn với anh nữa.
C17:
Chủ nhật, ngày 13 tháng 7 năm 2019, trời quang.
Nghe xong câu "không phải thế anh chỉ muốn nói với em là tiền của bố anh đều là tiền của mẹ anh hết anh có tiền riêng của mình anh muốn hỏi em là phải cần bao nhiêu tiền thì cả đời này em mới không còn muốn ly hôn với anh nữa" của Phương tiên sinh, tôi lập tức liền kéo anh ấy đi vào trong rừng cây nhỏ.
Không hôn sâu anh ấy một cái thì tôi quả thực là có lỗi với Thượng Đế quá rồi, bất chấp bây giờ có đang là giữa ban ngày ban mặt và trong lòng thì đang cảm thấy ngượng ngùng không ngớt.
Làm sao bây giờ tôi phát hiện ra kể từ sau khi quen biết anh ấy cả người tôi đều đã bị anh ấy làm cho xiêu vẹo hết cả rồi chẳng những tính tình đã trở nên bừa bãi hơn mà ngay đến cả khi nói khi viết cũng đều không thèm thêm dấu chấm câu vào nữa.
Aiz, tự dưng thấy nhớ hình tượng e dè ngày xưa của tôi quá.
Tôi nghĩ là tôi lại muốn đi gặp Cha để sám hối nữa rồi.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt Phương tiên sinh, tôi còn tưởng là tôi đã gặp phải một tên biến thái rồi cơ chứ.
Người thích múa ba-lê trong thành phố G này cũng không nhiều lắm, nhà hát cũng không được quá lớn, mỗi buổi biểu diễn đều rất hiếm khi nào có thể lấp kín được tất cả các ghế ngồi. Không biết bắt đầu từ khi nào mà cứ mỗi lần tôi lên sân khấu biểu diễn là sẽ luôn có một người đội mũ đeo khẩu trang tới xem diễn.
Anh ta lúc nào cũng ngồi lẻ loi ở vị trí tối tăm nhất trong nhà hát, bốn phía thì trống trơn, trông cứ như là một hòn đảo cô độc đang bị ngăn cách với thế giới này vậy.
Số lần tới xem diễn của anh ta rất nhiều, tôi khó tránh được có cảm giác kỳ quái, có mấy lần tôi nhịn không được chỉ muốn chạy qua nói với anh ta: "Tiên sinh, ở phía trước vẫn còn có ghế trống, hay là anh lên ghế trước ngồi đi, anh ngồi ở chỗ này cũng không thể nhìn thấy rõ được màn biểu diễn ở trên sân khấu đâu." Thế nhưng lại sợ làm như vậy là quá bất lịch sự cho nên tôi cũng chỉ dám nghĩ mà thôi.
Hay là anh ta là bị mù? Chắc tới đây cũng chỉ là vì muốn được nghe nhạc mà thôi. Tôi liền nghĩ theo một hướng khác.
Thế nhưng có một ngày, lúc đó tôi vừa mới múa xong, đang tẩy trang thì biên kịch đột nhiên mang theo vẻ mặt như bị táo bón đi vào nói với tôi rằng:
"Lạp Sênh, vừa nãy trong lúc cậu múa có một tên biến thái dùng ống nhòm để soi cậu đấy!"
Tôi nghệt mặt ra, nói: "Chắc không phải chứ, nhà hát của chúng ta nhỏ như vậy, xem tôi biểu diễn mà cũng cần phải dùng đến ống nhòm à?"
Biên kịch nói: "Thật mà! Tôi không có lừa cậu đâu, tên đó ngồi một góc ở hàng ghế cuối cùng, đội mũ đeo khẩu trang, trong tay còn cầm cả ống nhòm nữa cơ."
Lúc ấy tôi thật sự bị dọa sợ đến phát khiếp lên được, lập tức đi tìm người phụ trách của nhà hát nói: "Các anh không thể người nào cũng cho vào như thế được, các anh có biết là vừa rồi có một tên biến thái đã trà trộn vào bên trong được một lúc lâu rồi không hả?!"
Người phụ trách nói: "Đâu có đâu, buổi biểu diễn nào chúng tôi cũng đều kiểm soát khán giả rất gắt gao, chưa từng để xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn cả."
Tôi nói: "Thế nhưng mà vừa nãy có một tên ngồi ở hàng ghế cuối cùng cứ luôn dùng ống nhòm để nhìn tôi!"
Người phụ trách giở quy định của nhà hát ra xem lại, sau đó nghiêm túc nói cho tôi biết: "Tiếu tiên sinh, trong này không hề có quy định khán giả không thể dùng ống nhòm để xem diễn. Cho nên cậu không thể nào kết luận vị tiên sinh kia là biến thái được."
Tôi cảm thấy có hơi bực mình, thế nhưng cũng không còn cách nào khác, tôi đã ký hợp đồng năm năm với nhà hát, tiền cũng đã nhận rồi, cho nên không thể nào bỏ diễn được.
Về sau, cứ mỗi lần đến lượt tôi biểu diễn là tôi lại cố tình hung tợn trợn mắt với tên biến thái kia một cái, tỏ ý cảnh cáo tên đó không được xằng bậy.
Tôi nghĩ làm như thế thì chắc là tên đó sẽ biết tiết chế lại một chút.
Thế nhưng mà lúc biểu diễn xong tiết mục hạ màn, một nhân viên đã chạy tới đưa cho tôi một bó hoa tulip màu đỏ.
"Là của vị tiên sinh ngồi ở hàng cuối cùng tặng cho đấy." Cậu ta nói.
Tôi lại càng cảm thấy tôi đã đụng phải một tên biến thái rồi.
Thế nào cũng có cảm giác đó là một tên biến thái.
C18:
Trước kia lúc biểu diễn tôi cũng đã từng đụng phải mấy tên biến thái, theo dõi, rình rập, quấy rối tình dục, đòi chụp ảnh chung, đòi ôm ấp, vân vân và mây mây, chuyện kỳ quái nào cũng có, cho nên đối với những người như thế tôi thường có tính cảnh giác rất mạnh, chẳng những phải mang theo máy báo động bên người mà còn phải mang theo cả một con dao găm Thụy Sĩ nữa.
Thế nhưng qua một năm, rồi lại qua thêm một năm nữa, cái tên biến thái mà tôi đã nhận định kia, ngoại trừ việc dùng ống nhòm xem tôi biểu diễn khiến cho người khác phải cảm thấy quái gở ra thì cho tới bây giờ anh ta cũng chưa hề làm ra thêm bất kỳ hành động khác người nào cả.
Kỳ thật, nếu bỏ qua hành vi quái gở này đi, thì chỉ với chuyện anh ta kiên trì tới xem mỗi buổi biểu diễn của tôi thôi là cũng đã khiến cho tôi cảm động lắm rồi. Có mấy hôm vì điều kiện thời tiết mà người tới xem rất ít thế nhưng anh ta thì lại luôn có mặt.
Tôi nghĩ là có thể tôi đã hiểu lầm anh ta rồi. Có lẽ anh ta chỉ đơn thuần thích dùng ống nhòm khi xem biểu diễn mà thôi.
Có thể có được một người fan kiên trì như vậy thật sự làm cho tôi cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Còn chưa kể đến mỗi lần biểu diễn xong anh ta sẽ đều tặng hoa cho tôi nữa chứ.
Tiếc là tôi hơi bị dị ứng với hoa, cho nên mỗi lần nhận được hoa cơ bản tôi đều chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó thì tiện tay tặng lại cho người khác.
Lúc mới đầu tôi cũng không có cảm giác gì với chuyện này cả, về sau số lần tăng lên, lúc bấy giờ tôi mới chợt cảm thấy hơi chút áy náy. Dù sao thì đây cũng là tâm ý của người ta mà. Thế là một ngày nọ, sau khi biểu diễn xong, tôi cố ý gọi anh ta nán lại.
Ánh đèn trong nhà hát có hơi tối một chút. Anh ta lại cúi đầu, cho nên tôi chỉ có thể nhìn thấy được chiếc khẩu trang màu trắng cùng với chiếc ống nhòm mini trong tay trái của anh ta mà thôi.
Tôi kéo khóe miệng lên, trả lại bó hoa tươi vừa mới nhận được cho anh ta.
"Tiên sinh, tôi vẫn luôn muốn nói với anh chuyện này, tôi có hơi bị dị ứng với hoa tươi, cho nên về sau anh không cần phải tặng hoa cho tôi nữa đâu, đến xem biểu diễn là được rồi." Tôi nói.
Vốn dĩ tôi còn định nói thêm một câu "Với cả vé xem biểu diễn ba-lê cũng không rẻ, mà anh lại còn mua hoa nữa, thật sự là rất tốn kém. Nếu không ngại, anh có muốn chụp chung với tôi một tấm không? Hoặc là ký tên cũng được." Thế nhưng đúng vào lúc đó quản lí lại bảo có chuyện muốn nói với tôi cho nên tôi mới phải bước đi.
Kết quả là vào ngày hôm sau lúc biểu diễn xong tôi liền nhận được một giỏ hoa.
Lần này là hoa giả.
Tôi có cảm giác như mình đã gặp phải một người có chướng ngại về mặt trí tuệ.
Thế nhưng trông cũng đáng yêu đấy chứ.
C19:
Cứ thế từ năm này qua năm khác.
Số hoa giả mà tôi nhận được đã có thể lấp kín đầy cả một phòng rồi, thế nhưng anh ta vẫn chưa hề mở miệng nói với tôi một câu, thậm chí ngay đến cả mặt cũng chưa từng lộ diện qua.
Mọi người trong nhà hát đều đồn ầm lên là có một người hâm hộ thần bí đang theo đuổi tôi, nghe xong phản ứng của tôi chính là cười nhạt "ha ha" một tiếng.
Nếu kiểu người như anh ta mà có thể theo đuổi được một ai đó, vậy thì tôi sẽ viết ngược tên của tôi lại.
Tuy rằng rất muốn ra vẻ như không thèm để ý tới, thế nhưng sau mỗi lần nhận được giỏ hoa tôi lại theo bản năng mà ngó thử vào bên trong xem có mấy thứ như kiểu thiệp thiếc gì đó không, nhưng ngoại trừ hoa ra thì cũng chỉ có lá, không hề có thêm thứ gì khác nữa.
Nếu không phải là bởi vì hoa được trang trí thành hình thù kỳ quái, cộng thêm nhìn trông cũng đẹp, đẹp đến nỗi tôi không nỡ vứt đi nên đành phải mang về nhà, thì tôi có thể sẽ không thể phát hiện ra được, hóa ra hoa trong mỗi giỏ hoa đều không giống nhau, thậm chí đến cả cách bện giỏ hoa cũng không giống nhau, mỗi một giỏ hoa giống như mỗi một chủ đề khác nhau, tượng trưng cho một thế giới mà tôi không hề hay biết.
Đây là một người cực kỳ có lòng.
Tôi cảm thấy càng lúc tôi lại thêm càng hiếu kỳ về cái người có-chướng-ngại-về-mặt-trí-tuệ-trông-cũng-có-chút-đáng-yêu này rồi. Đã lâu rồi tôi chưa có loại cảm giác này, loại cảm giác này chỉ từng xuất hiện vào năm đó – khi tôi mới bắt đầu thích La Bân mà thôi.
Đó là người đầu tiên mà tôi thích.
La Bân là bạn học của anh tôi, lớn hơn tôi ba tuổi. Anh tôi với La Bân chơi với nhau khá tốt cho nên anh ta thường xuyên đến nhà tôi làm khách, có khi còn ở lại ăn cơm. Bố mẹ tôi cũng thích anh ta, bởi vì anh ta chẳng những đẹp trai mà ăn nói cũng rất ngọt, lúc cười rộ lên còn để lộ má lúm đồng tiền bên má phải.
Mọi người trong nhà tôi đều có má lúm đồng tiền, cho nên rất có thiện cảm với những người có má lúm đồng tiền.
Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên động tâm của tôi chính là bởi vì dáng vẻ khi anh ta cười với tôi. Khi đó xương cốt của anh ta đã nảy nở, vừa có dáng vẻ của đàn ông, vừa có sự ngây ngô của một đứa trẻ.
Anh ta giữ cửa, đứng trước mặt tôi như một bức tường, đột nhiên chọc ngón tay lên má tôi, cười nói: "Ấy, em chính là cậu em trai học múa ba-lê của Lạp Húc đấy hả, nhìn trông đáng yêu phết nhở."
C20:
Năm ấy tôi học lớp chín, đã có một chút hiểu biết đối với tính hướng của bản thân. Khi ý thức được mình thích nam sinh hơn nữ sinh, tôi đã rất sợ hãi, đồng thời còn cảm hấy cực kỳ hổ thẹn. Bởi vì từ nhỏ tôi đã theo đạo Thiên Chúa giống như bố mẹ tôi, mà đối với đạo Thiên Chúa thì đồng tính luyến ái chính là một loại tội lỗi. Sau khi tìm đọc rất nhiều sách, xác định được rằng tính hướng là do trời sinh, loại cảm giác tội lỗi này mới dần giảm bớt đi.
Vì vóc dáng của tôi khá là gầy, từ nhỏ lại học múa ba-lê, cho nên tôi vẫn luôn bị đám nam sinh xung quanh chế giễu là đồ con gái, có mấy đứa xấu tính còn cố ý nói sai tên của tôi, "Tiếu Lạp Sênh" thì lại kêu thành "Tiểu Lữ Sinh" (*), đến giờ sinh hoạt tập thể thì toàn bảo tôi đi bắt cặp với đám con gái. Cho nên, đã từng có một khoảng thời gian ấn tượng đối với đám nam sinh của tôi là cực kỳ tệ, bèn quyết định thà rằng đến nhà thờ làm Cha chứ nhất quyết không thèm đi thích cái loại nam sinh cặn bã đó.
(*) Ở đây là cách chơi chữ nói lái. Tên của anh Tiếu Lạp Sênh là 肖笠笙 /xiàolìshēng/.
Còn cái tên được nói lái là Tiểu Lữ Sinh 小吕生 /xiǎolǚshēng/ (cái tên này không có ý nghĩa).
Nhìn phiên âm thì thấy /lìshēng/ đọc hơi giống với /lǚshēng/, mà /lǚshēng/ thì lại đọc hơi giống với 女生 /nǚshēng/ có nghĩa là "nữ sinh" => Bọn nam sinh muốn châm chọc anh Tiếu là đồ con gái.
Thế nhưng La Bân đã làm thay đổi cái nhìn của tôi về đám nam sinh.
Anh ta là một người rất biết đùa, rất giỏi các trò chơi vận động, đi cùng với anh ta sẽ rất hiếm khi bị cảm thấy nhàm chán. Đương nhiên, điều quan trọng hơn cả chính là anh ta nguyện ý đưa tôi đi chơi cùng, cũng chưa từng chế giễu tôi giống con gái bao giờ cả, đôi khi tôi bị anh tôi bắt nạt, anh ta thậm chí còn ra mặt bảo vệ cho tôi nữa. Nói thật, ở bên anh ta tôi cảm thấy rất vui vẻ.
Chúng tôi cũng không có làm chuyện gì đặc biệt cả, nếu gạt bỏ thứ cảm tình mông lung mà tôi dành cho anh ta sang một bên, thì kỳ thật giữa hai chúng tôi cũng chẳng khác gì quan hệ bạn bè của đám nam sinh khác. Tan học tiện đường nên thường xuyên đạp xe cùng nhau về nhà, có thời gian thì rủ nhau đi chơi, tám chuyện phim ảnh, đến cuối tuần thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau ra chơi ở vùng ngoại thành hoặc là đi mua sắm mấy đồ linh tinh.
Dần dần, không biết bắt đầu từ bao giờ, anh ta từ tới nhà tôi để tìm anh tôi lại chuyển thành tới nhà tôi để tìm tôi.
Sau khi ý thức được chuyện này, tôi đã cố ý học làm món cơm trứng omelette từ mẹ tôi, để những lúc bố mẹ tôi không có nhà thì tôi cũng có thể làm cơm cho anh ta ăn. Anh ta cũng rất nể mặt tôi, chẳng những ăn hết sạch phần cơm của chính mình mà còn giành lấy cả phần cơm của tôi để ăn nốt nữa. Lúc ấy tôi vừa vui lại vừa ngượng, bèn nghĩ lần sau sẽ làm nhiều hơn một chút.
Về sau, tôi còn lén hỏi anh tôi về ngày sinh nhật của anh ta, biết anh ta thích trượt patin, tôi liền dùng toàn bộ số tiền tiêu vặt đã tích góp được của mình để mua cho anh ta một đôi giày trượt patin thịnh hành nhất vào lúc ấy.
Song, dù cho tôi có thích anh ta đến như thế thì tôi cũng chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện sẽ thổ lộ với anh ta cả. Thứ nhất là vì sợ nhỡ đâu anh ta không thích tôi, như vậy thì ngay đến cả bạn bè chúng tôi cũng không thể làm nổi mất, thứ hai là bởi vì qua nửa năm nữa tôi sẽ đi du học ở Nga.
Từ lúc bắt đầu học múa ba-lê, tôi đã luôn mơ ước rằng mình sẽ trở thành vũ công múa ba-lê giỏi nhất thế giới.
Bố mẹ tôi cực kỳ ủng hộ mơ ước này của tôi, cho dù gia đình chúng tôi cũng chẳng giàu có gì cho cam, thế nhưng bố mẹ tôi vẫn luôn ủng hộ hết mình chuyện tôi muốn đến học ở học viện múa ba-lê tại nhà hát lớn lớn thành phố Mát-xcơ-va ở nước Nga.
Tôi biết ước mơ này của tôi có bao nhiêu quan trọng, cho nên sau khi cân nhắc kỹ càng tôi đã quyết định thà rằng cứ đem cái câu "em thích anh" giấu tít ở trong lòng còn hơn là nói ra.
Nhưng đến khi quyết định xong xuôi rồi thì tôi lại vô tình phát hiện ra hóa ra La Bân cũng thích thầm tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip