CHƯƠNG 4: CÁI GỌI LÀ MỊ LỰC
“Thiếu gia, ngươi như vậy vẫn luôn bị từ hôn, có khi nào là ngươi thực sự không có một chút mị lực nào a!” Mạc Nhất thử hỏi.
Mạc Phi lập tức nhảy dựng lên, “Ngươi nói bậy gì đó, ta sao có thể không có mị lực, ngươi quên mất trước đây có hai huynh đệ vì giành hôn sự với ta mà đánh nhau chết sống à !”
Mạc Nhất gật gật đầu, nói: “Ân, việc đó thì có”
Mấy tháng sau khi Mạc Dương cùng đông phong xí nghiệp Tề gia liên hôn liền có một đôi song bào thai, là con trai, hai thiếu gia này lớn lên giống nhau như đúc,nghe nói lúc hai ca ca này được sinh ra là đúng thời điểm binh hoang mã loạn, cho đến khi mọi người được yên bình, rốt cuộc ai là ca ca, ai là đệ đệ cũng không biết.
Sau này khi hai huynh đệ lớn lên, vì muốn tranh giành chức vị ca ca , mỗi tháng đều phải tự đánh giá mình vài lần.
Lúc Mạc gia cùng Tề gia quyết định liên hôn, Tề gia gia chủ nói với hai huynh đệ, người nào làm ca ca thì mới được liên hôn.
Hai huynh đệ đều cảm thấy chính mình là ca ca, cho nên ngày hôm đó, cả hai người cùng đi.
Một ngày kia, Mạc Phi ở phía trên đôi mắt vẽ một cái bớt màu đỏ, đem hàm răng của chính mình làm cho vàng đi, lại ở trên người phun một loại nước thuốc ” chết không đền mạng “, đem hai huynh đệ dọa đến hồn phi phách tán.
Sau đó nghe nói, hai huynh đệ lúc sau trở đi, không bao giờ cướp làm ca ca, đều tranh nhau phải làm đệ đệ.
Mạc Phi đắc ý cười cười, “Thế mới nói, ta làm sao không có mị lực, ngươi không biết hai huynh đệ bọn họ đánh nhau có bao nhiêu thảm, nghe nói phải ở viện xá nằm một tháng.”
Mạc Nhất gật gật đầu, “Đúng vậy! Đúng vậy! Thiếu gia, ngài rất lợi hại, nghe nói lần đó thiếu chút nữa nháo ra mạng người.”
“Phanh.” Cửa bị mở ra.
Một nữ nhân ung dung xa hoa, cau mày quắc mắt mà đứng ở cửa.
Mạc Phi rầm một chút, đem trong miệng đồ ăn nuốt đi xuống.
“Ngươi làm cái gì, cái tên đáng chết hỗn đản này, tại sao Lâm gia lại từ hôn ?!” Mặt Lâm Tịch dữ tợn ,bày ra bộ dáng muốn bóp chết Mạc Phi.
Mạc Phi xấu hổ mà cười cười, “Này ta nào biết a! Ta lại không phải con giun trong bụng của Lâm nhị thiếu gia.”
Lâm Tịch cười lạnh một chút, nói: “Nghe nói, ngươi mang thai.”
Mạc Phi nhăn cái mũi, nói: “Này tuyệt đối là bôi nhọ, bổn thiếu gia băng thanh ngọc khiết, sao có thể mang thai đâu!”
Lâm Tịch nghiến răng, “Ngươi thật đúng là cái chiêu gì đều nghĩ ra được, giả mang thai, ngươi như thế nào không giả chết a! Nga, ta nhớ ra rồi, ngươi không phải không giả chết a! Trước kia, ngươi còn giả được bệnh lao! Ngươi muốn chết liền nhanh lên chết, lưu lại trong cái nhà này chỉ lãng phí lương thực!
Mạc Phi lập tức hướng Lâm Tịch mà nhào tới, đem nước mắt nước mũi cọ lên quần áo Lâm Tịch. “Nương gia, ngươi như thế nào có thể kêu ta chết a! Ngươi chính là mẹ ruột của ta!”
Lâm Tịch bị ghê tởm lùi lại vài bước, đem Mạc Phi ném ra xa ” Ngươi chỉ làm những thứ khiến người ta chướng mắt, ai lại có thể xem trọng ngươi ” (Editor: Đương nhiên là có )
Mạc Phi nhịn không được có chút tức giận, xú nữ nhân đáng chết, hắn kiếp trước chính là người vô cùng được hoan nghênh, chờ hắn mang theo bên người một đống nữ nhân đông bằng một cái phố, lúc đó nữ nhân chết tiệt kia còn dám xem thường !
Lâm Tịch xoay người, mang theo người rời đi, trước khi đi, quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạc Phi một cái, “Ngươi chọn ba nhặt bốn ( ý nói kén chọn á ), có phải hay không còn đang đợi Âu Dương Kỳ, ngươi sớm chết tâm đi, hắn đã sớm không cần ngươi, ngươi còn ở đó mà đợi, cũng chỉ làm chướng mắt!”
Lâm Tịch mang theo người, kiêu căng ngạo mạn rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip