PHIÊN NGOẠI: NHÂN QUẢ KIẾP TRƯỚC

Phiên ngoại

Nhân quả kiếp trước

Chu Minh Hàm tới câu lạc bộ Bóng Đêm đúng vào mười giờ tối, người sống về đêm đều cho đây là thời điểm phấn khích. Lúc đi vào y nhíu nhíu mày, có chút bất mãn đối vời việc Lý Duy Thâm đem dự án hợp tác trọng yếu như vậy bàn bạc ở loại địa phương này, mày hơi nhăn lại.

Kẻ dẫn đường thấy y sắc mặt không tốt cũng không dám nhiều lời, cái mặt âm thầm nhăn nhó đưa hắn vào một căn phòng.

Vừa vào sắc mặt Chu Minh Hàm càng khó coi hơn, Lý Duy Thâm đang ôm một thiếu niên kịch liệt hôn đến nồng nhiệt, từ góc này có thể thấy thiếu niên sắc mặt ửng đỏ sắc, lông mi rung động cùng khóe miệng bị hôn chảy xuống một đường chỉ bạc.

Đầu lưỡi Lý Duy Thâm rời khỏi miệng thiếu niên, rồi lại chậm rãi liếm đến khóe miệng, miên đến bên tai, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai trắng nõn khéo léo kia. Thiếu niên trong ngực nhẹ nhàng run lên, lại gắt gao ôm cổ của hắn, hình ảnh sắc tình mà mỹ hoặc.

Khuôn mặt người dẫn đường cũng nhăn lại, mình là có bao nhiêu xui xẻo mới tiếp nhiệm vụ này, ông chủ thật sự rất tùy hứng.

Xem ra vị này quả thật mị lực phi phàm, đều hơn nửa năm còn không có chán ghét!

Chu Minh Hàm nhìn một màn này đáy lòng dâng lên một trận phiền muộn khó hiểu, y cố tình dành thời gian công tác chính là đến để xem vị thiếu gia này diễn đông cung sống sao?

Chu Minh Hàm ho một tiếng thật mạnh, Lý Duy Thâm còn không có phản ứng gì, ngược lại thiếu niên kia hoảng sợ mãnh liệt đẩy Lý Duy Thâm, thất kinh nhìn về phía cửa. Trong đôi mắt ướt át tràn đầy kinh hoảng, mặt đỏ đến có thể lấy máu, làm đáy lòng Chu Minh Hàm rung động.

Lý Duy Thâm ngẩng đầu thấy y đến, có chút bất cần đời kêu một tiếng "Hàm ca" .

Chu Minh Hàm bất động thanh sắc áp chế tia khác thường trong lòng kia, tiến đến đối diện bọn họ ngồi xuống!

Hàn Kỳ có chút không biết làm sao ngồi ở trên đùi Lý Duy Thâm ấp úng nói: "Thâm, Thâm ca anh nói chuyện a! Em, em đi ra ngoài trước vậy?"

Lý Duy Thâm không nhẹ không nặng tại trên ngực hắn nhéo một cái, có chút sắc tình nói: "Cứ ngồi đấy!"

Nói xong lại ngẩng đầu đối Chu Minh Hàm nói: "Hàm ca sẽ không để ý như vậy đi?"

Chu Minh Hàm trong mắt tối sầm nhìn không ra cảm xúc, ngữ khí bình thản đáp: "Không để ý."

Hàn Kỳ ngồi ở đối diện một trận xấu hổ, đôi mắt không biết nên nhìn hướng nào.

Trong lúc bàn bạc, khóe mắt Chu Minh Hàn thoáng nhìn qua Hàn Kỳ một cái liền nhăn mày. Đứa bé kia quả thật lớn lên xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo như họa. Chính là huyết sắc rút đi khiến khuôn mặt tái nhợt mang theo vẻ bệnh trạng, cả người hắn càng thêm gầy yếu, đáy mắt cũng mang theo vẻ thản nhiên trong suốt. Tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi, rõ ràng còn chưa trưởng thành.

Đối với Lý Duy Thâm vốn có chút không mong đợi, giờ phút này lại sinh thêm vài phần chán ghét, nếu không phải hai nhà coi như có giao tình lại là trong thời điểm còn hợp tác, y thật không muốn tới gặp cái loại hoàn khố công tử này! ("Hoàn khố" – trích từ bốn chữ "hoàn khố tử đệ", cụm từ này ý chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.)

Bàn xong chuyện làm ăn, Chu Minh Hàm đứng dậy cùng Lý Duy Thâm bắt tay, Hàn Kỳ thức thời từ trên người hắn đứng lên.

Lý Duy Thâm một bên cùng Chu Minh Hàm bắt tay, tay kia thì lại một phen kéo qua Hàn Kỳ cười nói: "Sao lại không biết ý như vậy a? Cũng không biết gọi một tiếng! Đây là Hàm ca!"

Hàn Kỳ sắc mặt có chút nan kham, nhưng vẫn là cười cười, ngại ngùng kêu một tiếng: "Hàm ca!"

Chu Minh Hàm trên mặt không có biểu tình gì, thản nhiên ứng tiếng rồi mang theo trợ lý rời đi .

Đây chính là lần đầu tiên y nhìn thấy Hàn Kỳ, y không biết Hàn Kỳ còn có nhớ hay không, nhưng y không lúc nào không đem mỗi một phút mỗi một giây đều nhớ rõ rành mạch, khắc cốt minh tâm! Thậm chí mỗi một vẻ mặt của Hàn Kỳ khi đó, hay động tác kéo góc áo đều rõ ràng ở trước mắt.

Y không rõ tại sao mình sẽ đối với một người yêu sâu đậm như vậy! Khắc cốt đến vậy! Rõ ràng hắn đã rời khỏi mình hai năm!

Hai năm! Thế nhưng hết thảy lại giống như là chuyện ngày hôm qua vừa mới phát sinh.

Hắn nhớ rõ ngày đó khi trở về Diệp Cẩn cười đối với mình nói: "Chu tổng! tiểu tình nhân của Lý thiếu kia cũng thật xinh đẹp đi!"

"Ngô!" Tâm tư Chu Minh Hàm còn đang dừng tại trước lúc rời đi Hàn Kỳ đối y ngại ngùng mỉm cười, cũng không chú ý người bên cạnh nói gì, lên tiếng theo bản năng.

Bởi vì hành động cùng lời nói của Lý Duy Thâm lúc ấy thật lỗ mãng, Hàn Kỳ khi ấy cười đến thực miễn cưỡng lại có chút ngại ngùng. Chu Minh Hàm không biết như thế nào lại nhớ tới bộ dáng của hắn được Ly Duy Thâm vuốt ve trong ngực, khí huyết có chút sôi sục. Bất quá tự chủ của y thực mạnh, hoàn hảo che dấu không dấu vết.

Chu Minh Hàm cảm thấy chính mình rất cầm thú , kia còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành!

Thấy hắn không nói lời nào Diệp Cẩn cũng không thèm để ý, theo mục đích bản thân nói: "Nghe nói đứa bé kia là lên đây làm công , bị đồng hương lừa bán vào Bóng Đêm, ngày đầu tiên tiếp khách bị Lý thiếu ngăn cản! Thiếu niên rất đơn thuần , từ đó về sau liền đem Lý thiếu coi thành ân nhân ."

Nói xong còn thở dài, than : "Lý thiếu làm việc bừa bãi, Bóng Đêm vốn là chính là hắn mở, này không phải vừa ăn cướp vừa la làng sao? Lại nói đứa bé kia còn chưa trưởng thành! Sao biết được sự thật gì a? Một phát lăn đến lên giường! Trước kia còn nghe nói Bóng Đêm cưỡng bức trẻ vị thành niên bán thân, không nghĩ tới là thật a!"

Chu Minh Hàm nghe được lại thêm một trận phiền muộn, tháo lỏng cà- vạt phiêu mắt liếc hắn một cái, nói: "Cậu cũng biết cũng không ít nhỉ!"

Diệp Cẩn cười hắc hắc, nói: "Tôi đây không phải đều vì ông chủ là anh sao!"

" Ông chủ, đừng cho rằng tôi không nhận ra, Lý thiếu kia bình thường đã không đứng đắn thì ở công tác đứng đắn thế nào được? Hôm nay anh đi vào đúng lúc hắn còn cùng thiếu niên kia tán tỉnh, nói chuyện hợp tác làm ăn lại để thiếu niên kia nằm trên đùi hắn, vậy anh ngẩng đầu là nhìn Lý thiếu gia hay là nhìn đứa bé kia a? Lại nói hai ngày trước Lý thiếu bao dưỡng một sinh viên tại C thị, trong cái giới luẩn quẩn này ai ai cũng biết, ấn theo tập tính Lý thiếu lúc này phải đang nồng nhiệt với kẻ đó, như thế nào bỗng nhiên lại đem vị này mang ra? Tôi cảm thấy đây chính là mỹ nhân kế! Lý thị không phải đang thèm muốn cái công trình bên Tây khu kia của chúng ta hay sao?" Diệp Cẩn phân tích rành mạch!

Chu Minh Hàm đương nhiên nhìn ra dụng ý của Lý Duy Thâm, nhưng bởi thế y mới phiền muộn, cậu thiếu niên kia thoạt nhìn rất không rõ thế sự, y không quá hy vọng quan hệ của bọn họ lại bắt đầu từ bao dưỡng.

Quan hệ? Bắt đầu? Chu Minh Hàm bỗng nhiên đổ ra một thân mồ hôi lạnh, y thế nhưng lại chờ mong quan hệ của bọn họ? Còn cùng với một người chưa trưởng thành!

Chu Minh Hàm nhắm mắt lại, dưới đáy lòng không ngừng khuyên bảo chính mình, đó là một thiếu niên, một thiếu niên mới mười lăm tuổi!

Chu Minh Hàm lần thứ hai nhìn thấy Hàn Kỳ là tại phố thương mại, khi đó hắn bị ông nội buộc bồi Triệu Ngữ Hinh đi dạo phố, đi dạo không được bao lâu thì khiến nàng tức giận bỏ đi.

Y không biết là bản thân cần gì phải đi nhân nhượng vị đại tiểu thư tính tình nhõng nhẽo này, huống chi y đã xác minh rất nhiều lần mình không thích nàng cũng sẽ không cùng nàng kết hôn, nhưng gia gia lại muốn tác hợp bọn họ!

Chu Minh Hàm buồn bực chuẩn bị đi ra ngoài lấy xe, vừa lúc quẹo vào liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, đại não còn chưa nghĩ gì, phản ứng bản năng đã muốn hướng người kia mà đi đến!

"Muốn mua đồng hồ?" Chu Minh Hàm bày ra bộ dạng tự nhận là hòa ái tươi cười.

Hàn Kỳ đang thất thần, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm dọa hắn nhảy dựng, quay đầu lại phát hiện người tới đúng là người hai ngày trước cùng Thâm ca nói chuyện làm ăn, có chút kinh hoảng gật gật đầu. Tiện đà lại nhớ đến chuyện y từ đầu đến cuối nhìn thấy mình cùng Thâm ca hôn môi, mặt không khỏi liền đỏ. Lắp bắp kêu một tiếng: "Chu tiên sinh!"

Chu Minh Hàm nhíu nhíu mày, có chút không vui, Hàn Kỳ thấy có chút thấp thỏm, không biết mình chỗ nào đắc tội y.

Chu Minh Hàm có chút mất hứng, sửa lại: "Giống Duy Thâm gọi tôi Hàm ca đi!" Nói xong lại bổ sung một câu: "Tôi cùng Duy Thâm xem như cùng lớn lên từ nhỏ, không cần khách khí."

Hàn Kỳ có chút thụ sủng nhược kinh, vội kêu một tiếng Hàm ca. Tuy rằng y nói không cần khách khí, nhưng Hàn Kỳ hiểu được y cùng Thâm ca hẳn là không giống như vậy! Dù sao lần trước bọn họ nói chuyện làm ăn, khi Thâm ca kêu người này "Hàm ca", người này chung quy chỉ gọi Thâm ca là "Lý tổng", lãnh đạm xa cách.

Chu Minh Hàm thấy không khí có chút xấu hổ liền tìm kiếm đề tài: "Em đây là đang làm chi? Mua đồng hồ?"

Không biết như thế nào, rõ ràng tưởng sẽ cùng hắn nói chuyện vui vẻ, ai ngờ ngữ khí lại cứng ngắc như vậy.

Hàn Kỳ khô khan nói: "Dạ, đúng vậy!"

Chu Minh Hàm cũng hiểu được có chút không được tự nhiên, đột ngột đề nghị: "Tôi giúp em chọn một cái đi?"

"Đã chọn được rồi!" Hàn Kỳ thốt ra, không khí lại là một trận xấu hổ.

Hàn Kỳ có chút ngại ngùng nói: "Ân, cuối tuần là sinh nhật Thâm ca!"

Chu Minh Hàm nghe xong có chút mất hứng, nhưng vẫn là biểu hiện ra bộ dạng thực cảm thấy hứng thú, học theo bộ dáng Diệp Cẩn bình thường nhíu mày, có chút chẳng quan tâm cái gì cả, nói: "Quà sinh nhật a?"

Hàn Kỳ ngại ngùng gật gật đầu: "Ân!"

Chu Minh Hàm gật gật đầu, đáp: "Tôi đây cũng tặng cho em một cái đi!"

A? Hàn Kỳ có chút giật mình, không phải là đưa Thâm ca sao?

"Coi như là lễ gặp mặt! Bổ sung lần trước!" Chu Minh Hàm giải thích.

Ách? !

Chu Minh Hàm nói xong cũng mặc kệ Hàn Kỳ có nguyện ý không liền đi tỉ mỉ chọn một cái đồng hồ hình thức đơn giản lại phóng khoáng dành cho nam. Đặt trên tay Hàn Kỳ thử thử kết quả lại quá lớn, chọn lại mấy cái vẫn là lớn. Hàn Kỳ cuống quít cự tuyệt: "Không cần, tôi có đồng hồ."

Chu Minh Hàm cũng không để ý tới, chuyên tâm lại chọn mấy cái, kết quả vẫn là lớn! Này không thể trách đồng hồ, chủ yếu là Hàn Kỳ tuổi còn nhỏ thân thể chưa nẩy nở, còn có chính là bởi vì nguyên nhân thể chất nên bộ dạng so với nam hài tử cùng tuổi nhỏ gầy hơn.

Cuối cùng Chu Minh Hàm chọn một cái đồng hồ nữ đưa cho Hàn Kỳ, cái kia là đồng hồ tình lữ, kiểu của nam Chu Minh Hàm dặn dò nhân viên cửa hàng buổi tối đưa đến nhà mình.

Thời điểm trả tiền Hàn Kỳ lại rối rắm, nắm thẻ tín dụng cọ xát nửa ngày cái gì cũng không có làm. Chu Minh Hàm kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

Hàn Kỳ có chút không tiện, ấp úng nói: "Thẻ của tôi không đủ."

Chu Minh Hàm vừa nghe cao hứng lấy thẻ nói: "Để tôi!"

Lúc Chu Minh Hàm đưa hắn đưa đến biệt thự Tây giao của Lý Duy Thâm, Hàn Kỳ thực cảm kích đối y nói câu "Cám ơn".

Tâm tình Chu Minh Hàm thực sung sướng, dọc đường trở về đều cảm thấy có chút lâng lâng! Loại cảm giác này khiến y thật sự có chút bất khả tư nghị! (=cảm thấy khó tin)

Về sau Chu Minh Hàm cũng thấy qua Hàn Kỳ mấy lần, đều là tại tiệc xã giao ngẫu nhiên mà gặp! Thiếu niên thoạt nhìn tinh thần không tốt lắm, sắc mặt so với lần gặp ở Bóng Đêm còn muốn kém hơn!

Chu Minh Hàm nhìn ra được hắn là theo Lý Duy Thâm mà tới, cười đến thực gượng ép. Chu Minh Hàm cảm thấy rầu rĩ trong ngực, không biết xảy ra chuyện gì.

Trở về nghe Diệp Cẩn trêu đùa nói: "Lý thiếu này cũng thật biết buôn bán, chính mình dùng xong còn luyến tiếc thả người! Chuẩn bị đem bán với cái giá cực lời đi! Đứa bé kia cũng thật đủ xui xẻo!"

Chu Minh Hàm nghe xong trong lòng thực mất hứng, không vui hỏi: "Có ý gì?"

Diệp Cẩn cười nói: "Cái công trình lần trước kia không phải chưa cho bọn họ sao! Lý thiếu mang theo thiếu niên kia đi tìm nhà kế tiếp a!"

Chu Minh Hàm nghe xong nhíu mày, lời Diệp Cẩn nói rất nhanh được chứng thực!

Một tuần sau Lý Duy Thâm hẹn một lão cổ đông của tập đoàn Chu thị ăn cơm, tự nhiên dẫn theo Hàn Kỳ, địa điểm là tại Hoàng Triều! Vừa đúng thuộc sản nghiệp của Chu Minh Hàm!

Chu Minh Hàm biết chuyện rất nhanh sai người ở trong phòng ăn đặt cameras theo dõi, trốn ở trong phòng làm việc trộm nhìn máy ghi hình. Chu Minh Hàm cũng hiểu được loại này hành vi này rất đáng xấu hổ , nhưng y ức chế không được ý muốn này!

Muốn nhìn hắn! Sợ hắn gặp chuyện không may!

Quả nhiên lúc sau liền xảy ra chuyện, giữa lúc Lý Duy Thâm đi toilet, cổ đông kia bắt đầu đối Hàn Kỳ động chân tay. Hàn Kỳ ngay từ đầu chống đẩy vài cái, người nọ hiển nhiên cho rằng hắn đây là dục cự còn nghênh, động tác làm càn càng thêm rõ ràng!

Hàn Kỳ bỗng nhiên mãnh liệt đứng lên, đánh nghiêng rượu trên bàn, lắp bắp nói câu gì đó, cổ đông kia nhất thời đen mặt, hùng hùng hổ hổ đứng lên chỉ vào Hàn Kỳ không biết đang nói cái gì.

Chu Minh Hàm cau mày, sắc mặt đen dọa người! Y thực hối hận không có đặt máy nghe trộm trong phòng!

Cổ đông kia tại Chu thị tập đoàn là nguyên lão cấp cao, năm đó đi theo ông nội Chu Minh Hàm cùng lăn lộn trong hắc đạo, sau lại vì gia gia Chu Minh Hàm thế lực lớn, cùng huynh đệ ngồi tù, người này đã thành tâm phúc!

Sau khi thế lực được tẩy trắng, người này liền thành đại cổ đông trong công ty, làm một kẻ có quy củ! Ấn theo thân phận Chu Minh Hàm còn phải gọi hắn một tiếng Vương bá bá!

Vương Chấn Xương mắng một trận lại duỗi tay kéo Hàn Kỳ, Hàn Kỳ vốn là cúi thấp đầu mặc hắn nói , lúc này lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ bừng, một phen hất tay hắn!

Vương Chấn Xương sửng sốt một chút, nhất thời nổi giận, một bàn tay tát má hắn. Hàn Kỳ bị đánh lảo đảo hai bước, ngã tại bên cạnh bàn, rượu cùng đồ ăn đổ dính đầy thân. Vương Chấn Xương vứt chén rượu sang một bên, đi qua một phen đẩy hắn xuống đất. Hàn Kỳ kịch liệt giãy dụa, rượu tưới ướt cả người.

Chu Minh Hàm ngồi không yên, đẩy cửa ra ngoài, như một trận gió hướng phòng kia đi đến.

Chờ y đến nơi Hàn Kỳ đã chạy mất, trong phòng một mảnh hỗn độn, Vương Chấn Xương ngồi ở bên kia tức giận thở hổn hển. Vài phục vụ sinh đứng ở một bên không ai dám thở mạnh, giám đốc cong thắt lưng cúi đầu chịu tội.

Chu Minh Hàm đi vào liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Sau đó ngẩng đầu nhìn đến Vương Chấn Xương, ra vẻ kinh ngạc nói: "Vương bá? Ngài đã tới như thế nào không nói với tôi một tiếng, tôi sẽ hảo hảo chiêu đãi ngài!"

Vương Chấn Xương có chút xấu hổ nói: "Không có việc gì! Cùng một tiểu bối tới ăn bữa cơm! Minh Hàm cháu đây là... ?"

"A! Hoàng Triều là sản nghiệp tư nhân của tôi, không có việc gì đến đây vui đùa một chút." Chu Minh Hàm nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Vương Chấn Xương cười gượng hai tiếng, khen: "Thật sự là hổ phụ vô khuyển tử! Cháu có tiền đồ như vậy đại ca nhất định thật cao hứng!" (đại ca ý nói ông nội Chu Minh Hàm, người này trc kia là huynh đệ theo lão đại lăn lộn hắc đạo)

Chu Minh Hàm ra vẻ khiêm tốn nói: "Chỗ nào có? A Hạo cũng rất lợi hại!"

Vương Hạo là con trai độc nhất của Vương Chấn Xương, ở nhà bị làm hư, hiện tại điển hình bộ dạng phá gia chi tử! Gần đây nói là muốn cải tà quy chính, cùng vài cái hồ bằng cẩu hữu chung tay đầu tư công ty, khiến Vương Chấn Xương có chút cao hứng.

Quả nhiên, nghe xong những lời này Vương Chấn Xương liền tự hào, ra vẻ khiêm tốn khoát tay nói: "Làm gì có! So không được với cháu!"

Ngữ khí tràn đầy hoan hỉ, xong lại nói: " Cháu có việc cứ làm! Ta không có chuyện gì, giờ phải đi rồi."

"Như vậy sao được? Ngài đến chỗ tôi sao có thể cơm chưa ăn lại mang theo một bụng tức đi về?" Chu Minh Hàm cố ý nói, lại quay đầu lại trách cứ giám đốc: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh nói rõ ràng tôi!"

Vương Chấn Xương cũng không muốn đem việc này tại trước mặt tiểu bối nháo lớn, nói thẳng: "Không cần không cần! Không phải chuyện to tát gì! Cháu cũng đừng trách bọn họ, đi ra kiếm ăn ai cũng có cái khó cả! Ta còn có việc, trước phải đi rồi!"

Chu Minh Hàm cũng muốn biết Hàn Kỳ đi đâu, sẽ không cản lão, một bên tiễn một bên gật đầu: "Ngài nói đúng! Tôi tiễn ngài!"

Chu Minh Hàm sau khi trở về khuôn mặt đen xì, noi với vài phục vụ sinh: "Đem nơi này quét sạch sẽ!" Sau đó hỏi giám đốc: "Vừa rồi cậu thiếu niên kia đâu?"

Giám đốc ấp úng nói: "Không, không biết, chúng tôi lúc tiến vào thấy hắn đạp Vương tiên sinh một cước rồi chạy!"

"Được rồi! Anh đi xuống đi!" Chu Minh Hàm không kiên nhẫn nói, lập tức lại gợi lên khóe miệng. Đạp Vương Chấn Xương một cước? Tính tình còn có chút hoang dã đi!

Chu Minh Hàm cuối cùng ở trong toilet tìm được Hàn Kỳ, lúc ấy hắn đang ghé vào bên cạnh bồn khóc đến hai mắt đỏ bừng. Chu Minh Hàm thở dài đưa qua khăn tay, Hàn Kỳ đầu cũng không nâng thấp giọng nói câu "Cám ơn", thanh âm có chút khàn khàn.

Chu Minh Hàm cố gắng dùng ngữ khí tương đối ôn hòa nói: "Đi thay quần áo đi!"

Hàn Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, thấy y liền lắp bắp kêu một tiếng: "Chu tiên sinh?"

Chu Minh Hàm cau mày nói: "Không phải nói kêu Hàm ca sao?"

Hàn Kỳ lại lắp ba lắp bắp kêu "Hàm ca" .

Chu Minh Hàm gật gật đầu, cố ý hỏi: "Em tới một mình sao? Như thế nào biến thành cái dạng này!"

Hàn Kỳ gật gật đầu lại lắc lắc, nói: "Tôi cùng Thâm ca tới, hắn có việc đi về trước!" Dứt lời đôi mắt lại đỏ, thấp giọng nói: "Quần áo là tôi chính mình không cẩn thận làm dơ."

Chu Minh Hàm không vạch trần lời nói dối, dò hỏi: "Vậy tôi mang em đi thay quần áo?"

Hàn Kỳ lắc đầu, cự tuyệt nói: "Không cần, tôi trực tiếp về là được."

Chu Minh Hàm cũng không bắt buộc, liền nói: "Tôi đưa em về!"

Hàn Kỳ muốn lắc đầu lại bị Chu Minh Hàm ngắt lời : "Lại muốn cự tuyệt? Em thực chán ghét tôi?"

Hàn Kỳ vội lắc lắc đầu, có chút câu nệ nói: "Vậy làm phiền anh."

Chu Minh Hàm theo ý nguyện Hàn Kỳ đưa hắn trở về, tâm tình tốt như lần trước! Khi trở về đi ngang qua khu C đối diện, thấy một chiếc xe, tên hiệu có chút nhìn quen mắt, Chu Minh Hàm cẩn thận nhớ lại mới kịp phản ứng đó là xe Lý Duy Thâm!

Một lát sau từ trong sân trường có một nam sinh mặc áo gió màu kem bước ra, dáng người cao gầy, bộ dạng thanh nhã tuấn tú, hướng xe Lý Duy Thâm mà đến, mở cửa xe sau ngồi xuống.

Trong nháy mắt đó Chu Minh Hàm thấy Lý Duy Thâm lao đến bên nam sinh trên mặt hôn một cái, 15 phút sau xe liền rời đi.

Chu Minh Hàm hít một hơi thật mạnh, muốn giảm bớt một chút cảm giác rầu rĩ trong ngực.

Y ở nơi đó một lúc rất lâu, thẳng đến khi cảnh sát đến gõ cửa xe y mới nhấn ga rời đi!

Về đến nhà Chu Minh Hàm vẫn luôn có chút thất thần , di động lấy ra lại thả xuống, làm nhiều lần rồi dứt khoát. Cuối cùng, y mở điện thoại dò tên người kia trong danh bạ, dừng một chút tại ba chữ "Lý Duy Thâm" , cuối cùng cũng nhấn xuống.

Nếu hắn không yêu ngươi, ngươi vì cái gì không phải hắn thì không được?

Ngươi đã không thích hắn vì cái gì còn muốn đem hắn giam cầm tại bên người?

Nếu hắn không sung sướng ta vì cái gì không thể đem hắn đi?

Ngươi rõ ràng thích hắn không phải sao? Tuy rằng hắn còn nhỏ nhưng vẫn chưa muộn không phải sao? Tuy rằng hắn chỉ yêu Lý Duy Thâm nhưng đây chỉ là nhất thời không phải sao? Chu Minh Hàm a Chu Minh Hàm! Ngươi chẳng lẽ thích một người đến tự tin đều không có sao?

Điện thoại sâu khi kết nối, bên kia truyền đến thanh âm hơi có chút thở dốc của Lý Duy Thâm: "Uy, Hàm ca?"

Chu Minh Hàm nhíu nhíu mày, hỏi: "Lý tổng, không biết cậu đối với khu công trình phía tây Chu thị của chúng tôi có hứng thú hay không?"

"Tây khu? Các anh không phải cấp cho Huy Kiến sao?"

"Còn có hạng mục khác!"

"A?"

"Nếu Lý tổng hứng thú vậy chúng ta hẹn thời gian nói chuyện cho tốt!"

Sau đó hợp tác bàn bạc thực thuận lợi, dùng một tình nhân nhỏ bé đổi được một cái công trình, Lý Duy Thâm là một kẻ kinh doanh, hắn cũng không ngốc, làm sao có thể cự tuyệt!

Ngày đó đi đón Hàn Kỳ, Chu Minh Hàm ở nhà giằng co hai giờ, quần áo thay đổi hơn mười bộ. Vốn đang muốn xịt nước hoa, nhưng lại sợ bị Lý Duy Thâm nhìn ra mà chê cười y, cuối cùng không giải quyết được gì. (*đổ mồ hôi*)

Chu Minh Hàm cảm thấy ngày đó chính mình giống như chú rể muốn đi đón dâu, lại khẩn trương lại chờ mong, lại hưng phấn lại thấp thỏm!

Lần hẹn này định vào ban đêm, Lý Duy Thâm mở một câu lạc bộ đêm, cũng là nơi Hàn Kỳ bị lừa bán mình!

Lúc Chu Minh Hàm đến nơi không có thấy Hàn Kỳ, chỉ có Lý Duy Thâm ôm bên người hai tiểu nam sinh, không phải là sinh viên lần trước!

Thấy hắn đến đây Lý Duy Thâm vỗ vỗ mông một kẻ nói: "Đi! Hảo hảo hầu hạ Hàm ca!"

Nam sinh kia lập tức dựa sát vào y, ngọt nị kêu một tiếng "Hàm ca" . Chu Minh Hàm cau mày đẩy ra, hỏi: "Hắn đâu?"

Lý Duy Thâm bất cần đời cười cười nói: "Còn đang trên đường đến!"

Nói xong hướng Chu Minh Hàm cười cười, trêu chọc hỏi: "Như thế nào? Hàm ca bình thường vô thanh vô tức, vừa gặp liền muốn đùa thành thật a? Chuẩn bị sống qua ngày?"

Chu Minh Hàm không nghĩ để ý đến hắn, nhưng là không muốn cho hắn biết chính mình đối Hàn Kỳ có bao nhiêu coi trọng, liền lắc đầu thản nhiên nói câu "Làm sao có thể!" .

Lý Duy Thâm cũng cười, nói: "Tôi liền nói thẳng! Đàn ông mà! Vui đùa một chút còn có thể, sao có thể mang về nhà sống qua ngày? Bất quá Hàm ca anh lúc này thật đúng là chưa bỏ được a!"

"Không có biện pháp, khó được có một bộ dạng hợp ý tôi." Chu Minh Hàm thuận miệng nói.

"Ngược lại, vật nhỏ đó thật là một bảo bối! Nếu không phải Hàm ca anh muốn, tôi còn luyến tiếc!"

Nghe xong hắn nói Chu Minh Hàm sắc mặt có chút khó coi, Lý Duy Thâm lại phảng phất giống như chưa nhận ra, tiểu nam sinh bên cạnh hướng hắn uy rượu, nhất thời miệng lưỡi giao triền.

Đúng lúc này cửa phòng mở, Hàn Kỳ hưng phấn xuất hiện, cao hứng kêu một tiếng "Thâm ca" ! Thậm chí không có phát hiện đến tồn tại của Chu Minh Hàm, Chu Minh Hàm mới vừa dâng lên vui sướng nhất thời biến mất hầu như không còn.

Lý Duy Thâm buông nam sinh kia ra cười đối Hàn Kỳ nói: "Tiểu Kỳ a! Mau tới đây!"

Lúc này trên mặt Hàn Kỳ huyết sắc đã muốn biến mất hầu như không còn, hắn gắng chống đỡ đi đến trước mặt Lý Duy Thâm, nghe thấy Lý Duy Thâm muốn đem hắn tặng cho người! Hàn Kỳ lúc này mới phát hiện bên cạnh là Chu Minh Hàm, nhưng hắn không để ý, sắc mặt trắng bệch trắng bệch, tâm như là bị ai đâm một nhát đau nhói!

Hắn bị Lý Duy Thâm đẩy ngã một bên đau khổ cầu xin, Chu Minh Hàm mặt trầm như nước. Lý Duy Thâm một cước đem Hàn Kỳ đá văng ra, cười đối Chu Minh Hàm nói: "Hàm ca thật sự là có con mắt tinh tường! Thằng nhóc này ở trên giường chính là vưu vật, song tính nhân, hai cái động chỗ nào chơi cũng đều thích!"

Chu Minh Hàm nghe xong có chút kinh ngạc, nguyên lai Hàn Kỳ là song tính nhân! Khó trách bộ dạng thanh tú như vậy! Nhưng càng nhiều là phẫn nộ, hắn tại sao có thể trước mặt Hàn Kỳ nói những lời này?

Nhìn đến Hàn Kỳ, Chu Minh Hàm tâm tình càng chua, rõ ràng Lý Duy Thâm đối hắn như vậy, hắn lại vẫn lao vào! Hắn tiện (tiện trong ti tiện) đến như vậy, bộ dáng không phải Lý Duy Thâm thì không thể sao?

Chu Minh Hàm cười lạnh một tiếng, đứng lên chậm rãi hướng về phía Hàn Kỳ. Lúc này Hàn Kỳ mặt trắng như tờ giấy, cả người run rẩy không ngừng. Trong ánh mắt chỉ tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Chu Minh Hàm!

Chu Minh Hàm không khỏi lại có chút đau lòng, dưới đáy lòng tự giễu: em sợ tôi tới như vậy? Tôi rõ ràng chưa đối với em làm cái gì không phải sao?

Thôi, hắn còn là một đứa nhỏ! Chu Minh Hàm như vậy an ủi chính mình, y đi qua nâng Hàn Kỳ lên đem hắn ôm vào trong ngực. Thân thể gầy nhỏ tại khuỷu tay y run rẩy không ngừng. Chu Minh Hàm quay đầu hướng Lý Duy Thâm nói: "Tôi đây trước dẫn hắn đi nhé!"

Lý Duy Thâm huýt sáo, trêu đùa: "Đêm xuân đáng giá nghìn vàng a!"

Hàn Kỳ càng run rẩy lợi hại hơn, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn về phía Lý Duy Thâm, muốn tránh thoát ôm ấp của Chu Minh Hàm. Chu Minh Hàm ánh mắt tối sầm lại, cường ngạnh đem hắn lôi đi.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: