PN2
Mỗi khi Tiểu Thạch Đầu khóc sẽ có đá tí hon rơi xuống.
Đối với Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam, chuyện này hết sức bình thường.
Tiểu Thạch Đầu thấy người phàm khóc thì nước mắt lăn dọc gương mặt rồi rơi xuống, còn Tiểu Thạch Đầu tuy vẫn khóc ra nước mắt, nhưng rơi xuống đất sẽ hóa thành đá tí hon.
Đá tí hon sáng bóng tròn trịa, cầm trong tay trông vô cùng dễ thương.
Tiểu Thạch Đầu mà khóc, Trọng Đạo Nam sẽ cẩn thận nhặt hết đá tí hon rồi cất vào túi càn khôn.
Trọng Đạo Nam nói, “Bởi vì… đó là nước mắt của Tiểu Thạch Đầu mà, thế nên phải giữ thật kỹ chứ.”
Tiểu Thạch Đầu nhớ lần đầu nghe Trọng Đạo Nam nói vậy, cõi lòng hắn lâng lâng vui sướng, ngay cả nước mắt mà A Nam cũng trân trọng, khiến tim hắn nhũn thành vũng nước, có buồn phiền đến mấy cũng tan thành mây khói.
Cơ mà sau đó, Tiểu Thạch Đầu phát hiện Trọng Đạo Nam cất kỹ nước mắt của hắn không chỉ do quý trọng mà còn nguyên nhân khác.
Có một lần, trong lúc tu luyện, tu vi của Tiểu Thạch Đầu không theo kịp tiến độ tăng cấp, Trọng Đạo Nam liền lấy đá tí hon đặt vào tay Tiểu Thạch Đầu, nói rằng, “Cầm chúng theo bên người, lần sau tu luyện sẽ trôi chảy hơn.”
Mặc dù Tiểu Thạch Đầu không biết tại sao A Nam lại giao nước mắt lại cho hắn, nhưng A Nam đã dặn như vậy thì Tiểu Thạch Đầu cứ làm theo là được.
Sau nữa, Tiểu Thạch Đầu nhận ra đống đá tí hon đó rất có lợi cho quá trình tu luyện.
Bởi vì đống đá tí hon đó là một phần cơ thể hắn, cho nên chúng cũng mang vài đặc tính của nguyên hình.
Mà nguyên hình của Tiểu Thạch Đầu là tảng đá cao bằng nửa người trưởng thành, mấy trăm năm hứng chịu gió táp mưa sa, trải qua lôi kiếp mới sinh ra thần trí, biến thành đá thành tinh. Hắn không chỉ là đá thành tinh bình thường mà còn là tinh hoa của đất trong thế giới này.
Cõi hồng hoang có rất nhiều thế giới khác nhau, nhiều đến mức đếm không xuể, tình cờ sẽ có vài thế giới thai nghén ra sức mạnh kết tinh của trời đất, cô đọng thành tinh hoa ngũ hành.
Tinh hoa ngũ hành cực kỳ quý giá, cũng rất khó xuất hiện.
Dõi mắt nhìn hàng nghìn, hàng vạn thế giới tài nguyên phong phú cũng chưa chắc tìm được một tinh hoa ngũ hành.
Thiên Đạo hữu hạn, phàm là vật càng được trời cao ưu ái thì càng khó sinh ra thần trí. Thân là tinh hoa của đất, lại có thần trí, có thể suy ra Tiểu Thạch Đầu giá trị cỡ nào.
Trước khi Trọng Đạo Nam nói cho Tiểu Thạch Đầu biết chuyện này, hắn vẫn luôn nghĩ mình là đá thành tinh bình thường. Hơn nữa, trong giới yêu quái, đá thành tinh vốn đã rất hiếm gặp.
Mỗi khi Tiểu Thạch Đầu khóc, nước mắt của hắn sẽ biến thành vô số đá tí hon.
Cân nhắc đến an nguy của Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam sẽ không để người khác phát hiện số đá này.
Cho nên Trọng Đạo Nam nghiêm túc nhặt hết đá tí hon, cất giữ thật kỹ, vì sự an toàn của Tiểu Thạch Đầu, cũng vì xót xa khi khiến Tiểu Thạch Đầu khóc. Còn lúc Trọng Đạo Nam không có bên cạnh…
Tiểu Thạch Đầu sẽ không khóc đâu.
Dù đau khổ cách mấy, nhưng nếu bên cạnh không có người quý trọng hắn thì sẽ không ai đồng cảm với nỗi buồn của hắn, khóc lóc liền trở thành vô nghĩa.
Hành động này chỉ bộc lộ sự yếu đuối của bản thân, không ai sẽ đau lòng vì hắn.
Trọng Đạo Nam không dạy Tiểu Thạch Đầu đạo lý này, nhưng hắn tự hiểu được.
Trước khi gặp Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu đã gặp không biết bao nhiêu bi kịch, nhưng hắn không khóc, chỉ sau khi gặp Trọng Đạo Nam mới biết khóc.
Bởi vì…
“A Nam thích mình… yêu thương mình.”
Không cần nói gì cả, Tiểu Thạch Đầu vẫn biết.
Tuy nhiên, cất giấu cẩn thận bao nhiêu năm rồi cũng có lúc chúng phát huy tác dụng.
Khi đó đã là rất lâu sau nghi lễ thành thân của Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu.
Thời gian đó tu vi của Trọng Đạo Nam đã đến cực điểm, nếu tăng lên nữa sẽ gặp lôi kiếp phi thăng. Với tu chân giả, lôi kiếp là sự kiện cực kỳ quan trọng.
Nhưng Trọng Đạo Nam đã trải qua cửu thiên huyền lôi, lôi kiếp chẳng là gì với y cả.
Y đè nén tu vi để chờ Tiểu Thạch Đầu, chờ hai người cùng nhau phi thăng.
Vì Tiểu Thạch Đầu đã dung hợp với tinh hoa của nước, tu vi của hắn không thể tính bằng thước đo của giới tu chân, cũng không thể đánh giá chính xác. Nhiều năm trôi qua, Tiểu Thạch Đầu vụng về ngày xưa đã biến thành một tu chân giả vô cùng lợi hại.
Hiện tại, tu vi của Tiểu Thạch Đầu đã sắp đạt đến hậu kỳ Độ Kiếp.
Nhưng Trọng Đạo Nam lo lắng cho Tiểu Thạch Đầu, bảo hắn đừng quá nóng vội, hãy tích trữ cho đủ thực lực.
Năm đó, vì muốn bảo vệ Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam không chỉ thúc đẩy tu vi, đồng thời còn phát triển thế lực bên ngoài. Giới tu chân bây giờ đâu đâu cũng có mặt thuộc hạ của y, nền móng cắm rễ rất sâu, khiến các phe phái khác phải dè chừng.
Có điều, tu vi của Trọng Đạo Nam có thể xem như không ai sánh bằng, Tiểu Thạch Đầu cũng trở nên quá lợi hại, thế lực khổng lồ này chẳng có đất dùng.
Nhưng cuối cùng, khi hai người chuẩn bị cho quá trình phi thăng thì vẫn cần đến sự trợ giúp.
Có nguồn lực mạnh như vậy, nguyên vật liệu cần thiết được tìm thấy rất nhanh. Nếu có vật phẩm nào quá hiếm hoặc thuộc sở hữu của người khác, chỉ cần hai người buông một câu “cần dùng” thì họ sẽ tự động dâng lên lấy lòng thôi.
Mới đầu Tiểu Thạch Đầu thấy không quen, nhưng qua nhiều năm, Tiểu Thạch Đầu đã dần thích nghi với tu chân giả, cũng như thái độ ân cần của họ.
Quả thật…
A Nam quá sức đáng nể mà.
Bất luận là chuyện gì, chỉ cần A Nam nhúng tay vào là đâu ra đấy ngay.
Trong lúc mọi chuyện sắp được chuẩn bị xong, đột nhiên có một ngày, Tiểu Thạch Đầu đứng trong sân nhìn góc trời phương xa, quay lại nói với Trọng Đạo Nam, “A Nam… ta bỗng có một cảm giác rất lạ.”
“Hửm?” Trọng Đạo Nam hỏi, “Cảm giác thế nào?”
Người tu vi thâm hậu thường cảm ứng được chuyện quan trọng sắp xảy đến. Huống chi Tiểu Thạch Đầu là linh vật trời sinh, linh cảm của hắn còn chuẩn hơn tu chân giả rất nhiều. Hơn nữa, do năng lực đặc thù, chỉ cần là từ ngữ thốt ra từ miệng Tiểu Thạch Đầu sẽ có sức nặng vô hình không thể xem thường.
Tiểu Thạch Đầu nhìn xa xăm, thoáng nhíu mày, “Ta cảm thấy… mình vẫn còn nhân quả chưa dứt.”
Nhân quả là một khái niệm huyền diệu, dù là ma tu hung tàn ngang ngược nhất cũng phải sợ hai chữ “nhân quả”.
Thế nên mỗi khi ma tu làm việc ác đều phải nhổ cỏ tận gốc, trực tiếp cắt đứt nhân quả. Còn tu chân giả chính phái sẽ chọn cách đón nhận nhân quả, hoặc khi thời cơ đến thì sẽ trả lại nhân quả.
Sau khi thành bạn đời của Trọng Đạo Nam, phần lớn thời gian Tiểu Thạch Đầu đều dồn vào việc tu luyện.
Thỉnh thoảng ra ngoài cùng Trọng Đạo Nam cũng thường gặp vài ma tu và kẻ ác, nhưng tất cả đều bị Trọng Đạo Nam xử lý sạch sẽ. Trọng Đạo Nam thật sự không nghĩ ra còn nhân quả nào có thể trói buộc Tiểu Thạch Đầu.
Nhưng Tiểu Thạch Đầu nói có thì chắc chắn là có.
Trọng Đạo Nam chìm vào suy tư, theo Tiểu Thạch Đầu rời đảo.
Muốn tìm ra nhân quả thật sự không dễ chút nào. Lúc tập trung tìm kiếm thì nhân quả không xuất hiện, lúc lơ là thì có thể lại gặp được nhân quả.
Hai người đi theo cảm giác của Tiểu Thạch Đầu, bay đến hướng Tây, sau đó gặp được nhân quả của Tiểu Thạch Đầu ở sâu trong một ngọn núi.
Lúc trông thấy nhân quả, Trọng Đạo Nam xưa nay trầm tĩnh lý trí cũng không giữ được bình tĩnh.
Đó là một tảng đá.
Tảng đá không lớn, chỉ cần dùng hai tay là có thể ung dung nhấc nó lên.
Và nó cũng là một tảng đá thành tinh.
Tảng đá vừa nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu, liền dùng âm thanh mừng rỡ hô lớn, “Cha!”
Trọng Đạo Nam suýt vấp chân ngã.
Nhưng y vẫn nhanh chóng lấy lại phong độ, giữ vững hình tượng nam thần. Chỉ là khí lạnh trên người Trọng Đạo Nam đột ngột bùng phát, y rất ít khi làm vậy trước mặt Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu nghe tảng đá gọi cha cũng há hốc mồm, sau đó hắn nghe A Nam dùng chất giọng nguy hiểm hỏi hắn, “Ngươi… sinh tảng đá này khi nào?”
Tiểu Thạch Đầu giật nảy mình, vội chụp cánh tay Trọng Đạo Nam, “A Nam nghe ta giải thích đã!”
Trọng Đạo Nam gật đầu, “Ta nghe.”
“Cha ơi!” Không khí giữa hai người đang căng thẳng, mà tảng đá kia vẫn bừng bừng sức sống.
Tuy nó không có mắt mũi, yếu đến mức chỉ dùng một chưởng là có thể đập nát, nhưng âm thanh tràn đầy cảm tình quyến luyến, bức thiết muốn nhoài ra khỏi bùn đất.
Nó vừa nhúc nhích vừa liên tục gọi cha, mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Rốt cuộc nó cũng thành công, lăn lông lốc đến hướng Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu.
Hai người đều thấy tảng đá muốn lăn đến, nhưng không ai né tránh. Tảng đá đụng vào chân Trọng Đạo Nam, y không nói gì cả, thực tế y chẳng cảm thấy đau đớn gì. Bây giờ có dùng vũ khí sắc bén nhất cũng không thể đả thương y, tảng đá khe khẽ kêu đau.
Tảng đá không để ý tình hình, nó dừng lại trước mặt Tiểu Thạch Đầu, tiếp tục dùng giọng nói trong trẻo gọi, “Cha.” Nó cẩn thận nhích đến gần, dụi vào chân Tiểu Thạch Đầu, âm thanh vừa nhỏ nhẹ vừa mang chút tủi thân, “Cha… cuối cùng cha cũng đến rồi, Tiểu Thạch Đầu chờ lâu lắm đó, ta biết ta là tảng đá không ai cần cả.”
Nó vừa nói xong, Trọng Đạo Nam lập tức nhíu mày, “Ngươi tên Tiểu Thạch Đầu à?”
Không biết vì sao, tảng đá hơi sợ Trọng Đạo Nam, nhưng vì đang núp sau chân Tiểu Thạch Đầu, nó lấy can đảm trả lời, “Chim chóc bay ngang đều gọi ta như vậy… trong mơ cũng có người gọi ta như vậy, cho nên…”
“Ngươi không thể lấy tên Tiểu Thạch Đầu.” Trọng Đạo Nam lắc đầu.
Tảng đá nghe vậy thì luống cuống, “Cũng được… nhưng mà không gọi Tiểu Thạch Đầu thì… thì…” Không lấy tên Tiểu Thạch Đầu thì phải gọi nó là gì?
Tiểu Thạch Đầu chăm chú nhìn tảng đá bên chân, càng nhìn càng thấy quen mắt.
Dáng vẻ nhút nhát của nó khiến Tiểu Thạch Đầu mềm lòng, hắn cúi xuống ôm tảng đá lên.
Tảng đá không to mà cầm nặng trịch, cảm xúc lạnh lẽo, toàn thân bám đầy bụi đất. Tiểu Thạch Đầu nhẹ tay phủi hết bụi và cỏ dại trên mình nó.
Động tác nho nhỏ ấy làm tảng đá cảm thấy ấm áp, nó ngoan ngoãn nằm yên, im lặng không nói gì.
Tiểu Thạch Đầu nhìn Trọng Đạo Nam, nhẹ giọng nói, “A Nam… ngươi có thấy nó…” Rất quen mắt không?
Bốn chữ cuối Tiểu Thạch Đầu truyền âm cho y.
Vừa rồi nghe tảng đá gọi Tiểu Thạch Đầu là cha, nội tâm Trọng Đạo Nam chấn động quá lớn nên chưa nhìn kỹ, bây giờ xem lại mới thấy đúng là rất quen.
Trọng Đạo Nam lục lại những ký ức liên quan.
“Nó…”
Trọng Đạo Nam chỉ nói một chữ, Tiểu Thạch Đầu liền gật đầu.
Tảng đá được Tiểu Thạch Đầu ôm trong tay, nó nhìn Trọng Đạo Nam, lại nhìn Tiểu Thạch Đầu, không biết hai người đang nói gì, vô cùng bất an.
Không biết cha có định bỏ nó hay không, dù sao… dù sao thì nó nhỏ như vậy, lại còn xấu xí nữa.
Sợ quá đi.
Cũng may chuyện mà tảng đá sợ nhất không xảy ra, Tiểu Thạch Đầu quyết định mang nó về, Trọng Đạo Nam nói với tảng đá, “Không thể gọi ngươi là Tiểu Thạch Đầu, từ nay về sau tên ngươi là Tiểu Khối Nhi.” Thích hợp với thân hình bé nhỏ của nó.
Thật ra Tiểu Khối Nhi không để ý tên gọi, nó rất mừng vì cha không bỏ nó. Hơn nữa, ngoài cha ra, nó còn có phụ thân Trọng Đạo Nam nữa.
Sau khi được đưa về đảo vô hình, Tiểu Khối Nhi rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu có vô số nghi vấn muốn hỏi, nhưng phải đợi Tiểu Khối Nhi thức dậy mới được.
Họ xây một căn phòng nhỏ trong sân cho Tiểu Khối Nhi, sau đó ra ngoài, ngồi xuống cùng thở dài.
“Đúng là nhân quả mà.” Trọng Đạo Nam cầm tay Tiểu Thạch Đầu, “Không chỉ là nhân quả của ngươi, nó cũng là nhân quả của ta.”
Tiểu Thạch Đầu mỉm cười, “Nó chính là… tảng đá mà kiếp trước ta nhập vào, thật không ngờ…” Tảng đá kia cũng là đá thành tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip