Chương 25: Nội trạch thiếp thị

"Thiếp thân Đường Tố Vân, bái kiến Vương phi, Vương phi thỉnh dùng trà!" Đường Tố Vân cúi người hành bán lễ, quy quy củ củ đối Cố Du Ninh dâng trà.

Cố Du Ninh tiếp nhận trà, nhấp khóe miệng cười, thẳng tắp nhìn chằm chằm Đường Tố Vân. Y nhìn ra được, vị trắc thất trong vương phủ này tuy rằng nhìn qua bộ dáng dịu dàng cụp mắt rũ mi, nhưng hẳn là đối với y cực kỳ không thích. Cố Du Ninh trời sinh là cái tiểu sắc quỷ, lúc này trông thấy một phòng đều là những nữ tử thướt tha lả lướt, buổi sáng bởi vì tên Sở Dự kia làm y xấu hổ giận dữ nên y mới không thấy được. Y buông chén trà trong tay, tay trắng nõn chống cái cằm, trêu chọc nhìn xem Đường Tố Vân vẫn đang quỳ, chậm rì rì nói: "Đứng lên đi ~"

Đường Tố Vân chậm rãi đứng dậy, ngón tay bởi vì lúc nãy tức giận nắm thật chặt khăn tay, Cố Du Ninh nếu không kịp thời lên tiếng, nàng liền cho rằng y đang cố ý khó xử nàng.

Cố Du Ninh ý cười doanh doanh nhìn nàng ta, đưa tay phân phó Kiêm Vũ lấy ra đồ vật ban thưởng, Đường Tố Vân nhận lấy, hành lễ: "Tạ Vương phi!"

"Không cần khách khí," Cố Du Ninh lắc đầu, dùng đầu lưỡi chống đỡ khoang miệng, hai con mắt híp lại: "Bao lớn rồi? Nhập phủ khi nào?"

Lời vừa ngừng, Kiêm Vũ chọt chọt Cố Du Ninh, vốn dĩ Vương phi hỏi một chút tuổi của thiếp thị, quan tâm một chút không có gì dị nghị, ngược lại còn có vẻ Vương phi bình dị gần gũi. Nhưng nếu Vương Phi là nam, vậy thì nhất định phải chú ý, lại còn dùng ánh mắt sắc mị mị mà nhìn người ta.

Thải Tuyền là đại nha hoàn trong Vương phủ, đi theo bên người Sở Dự nhiều năm, chạy nhanh đến ứng thanh: "Hồi Vương phi, Vân phu nhân đã nhập Vương phủ hai năm, còn tuổi tác a, nói đến, so với Vương phi vẫn lớn hơn vài tuổi ạ."

"A~" Cố Du Ninh khoa trương gật đầu, sau đó nặn ra nụ cười: "Không sai ~ Coi như không tệ ~"

Kiêm Vũ trợn trắng mắt thiếu chút nữa ngất xỉu, Thải Tuyền cũng xấu hổ cười cười, chỉ có Đường Tố Vân tầm mắt rũ xuống, thu lại tinh quang vừa chợt lóe lên trong mắt.

Thải Tuyền ho khan một chút, vôi vàng giới thiệu người khác cho Cố Du Ninh: "Vương phi, đây là ba vị di nương."

"Nô tì Bạch Yến, thỉnh an Vương phi, Vương phi thỉnh dùng trà!"

"Nô tì Lan Hương, thỉnh an Vương phi, Vương phi thỉnh dùng trà!"

Bạch Yến cùng Lan Hương theo thứ tự dập đầu với Cố Du Ninh, sau đó để nha hoàn đưa trà qua, đôi tay tụ lại để qua đỉnh đầu. Cố Du Ninh tiếp nhận trà, sôi nổi ban thưởng nhưng ánh mắt như cũ lưu luyến ở trên người các nàng, thầm nghĩ trong lòng: Mân Vương này thật là có phúc khí, mặc dù không nhiều thiếp thị lắm nhưng cái tuyệt thế cái xinh đẹp, hơn nữa trong ánh mắt toát ra cũng không cùng nữ tử ở thời đại này giống nhau ngốc trệ cùng nhát gan, mỗi người đều có tâm kế, sau này mỗi ngày sợ là tới công chuyện.

Lạc Hà từ trước đã gặp qua Cố Du Ninh, liền cảm thấy người này khuynh thành tuyệt sắc, hiện giờ vừa thấy lại càng cảm nhận được thiếu niên hoa mỹ, quang mang bắn ra bốn phía."

"Nô tì Lạc Hà, thỉnh an Vương phi, Vương phi thỉnh dùng trà!"

Lạc Hà dập đầu với Cố Du Ninh, không đợi nhận trà nha hoàn đưa tới Cố Du Ninh đột nhiên từ trên ghế nhảy xuống, đỡ nàng lên, nhìn nàng hồi lâu ngạc nhiên cười nói: "A... ~ đây không phải đào kép nổi tiếng của rạp hát Thiên Toàn (?), Lac Hà cô nương sao?"

Lạc Hà sửng sốt, không nghĩ tới Cố Du Ninh cư nhiên nhớ kỹ nàng, chính là nơi này nhiều người như vậy, nàng nào dám theo y nói tiếp, vội vàng quỳ xuống: "Lạc Hà cấp Vương phi kính trà ~"

Cố Du Ninh tượng trưng tiếp nhận trà của nàng, một lần nữa đỡ nàng dậy, cảm khái nói: "Lúc trước cô nương là thiên kim khó cầu, Du Ninh may mắn nghe qua cô nương hí, kinh động như gặp thiên nhân, sau lại biết cô nương được người chuộc thân, Du Ninh chỉ xem là về sau không được gặp lại cô nương nữa, không nghĩ tới thế mà nhập Vương phủ."

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện thân ảnh lo lắng của một người cao lớn.

Sở Dự bị Vương phi của mình nhốt bên ngoài liền đi thư phòng xử lí một ít chuyện, đúng lúc nghe thấy có người nói, thiếp thị đến kính trà cho Cố Du Ninh, hắn sợ Cố Du Ninh tuổi còn nhỏ không hiểu được sự tình ở nội trạch, lại bị những thiếp thị kia khi dễ, người khác không biết nhưng hắn biết, một nhóm những hiền thiếp này một người so với một người càng không an phận, dám thu thập tội chứng của hắn trong âm thầm thì còn có cái gì là không dám, thế là vội vàng chạy tới.

Kết quả một mạch lại đây liền thấy vật nhỏ kia nắm lấy tay người khác, một mặt thổn thức không thôi chỉ hận gặp nhau quá muộn, Sở Dự tức khắc nổi trận lôi đình.

Mọi người nhìn thấy Mân Vương điện hạ đầy mặt lửa giận đi tới, Đường Tố Vân cong cong khóe môi, thân là nam Vương phi thế nhưng không biết kiềm chế, xem ra đẩy ngã y cũng không phải việc gì khó, Vương gia có thích y chăng nữa cũng không có khả năng chứng kiến nam Vương phi cùng thiếp thị đưa đẩy nhau đi.

Trừ bỏ nàng cùng Lan Hương bên ngoài, sắc mặt mọi người đều thật không tốt, nhất là Kiêm Vũ đang định bụng chuẩn bị tiến lên, chính là Sở Dự đã đi tới, bắt lấy tay Cố Du Ninh, một bên vung tay Lạc Hà ra, nàng ta thân là nữ tử nếu không phải nhờ có Bạch Yến đỡ, chút nữa liền bị hắn đẩy ngã.

Cố Du Ninh oán trách nhìn Sở Dự, tâm niệm: Thật không biết thương hương tiếc ngọc.

Đường Tố Vân vào phủ hai năm, vẫn luôn là dáng vẻ ôn hương giải ngữ, vừa nhìn liền biết Sở Dự thật sự sinh khí rồi, vội vàng tiến lên ôn nhu nói: "Vương gia, Vương phi cùng Lạc Hà muội muội từ trước đã nhận biết nhau, hôm nay gặp mặt khó tránh khỏi có điểm thân thiết, thật sự không có gì."

Cố Du Ninh cười lạnh một tiếng, nữ nhân này cùng Tả tướng phu nhân Lý thị cùng một kiểu a, nói chuyện chuyển tới chuyển lui, nói ngươi không phải còn muốn quanh co, vốn dĩ không làm gì, nàng vừa nói như vậy liền giống như bị bắt gian tại giường vậy.

Sở Dự lạnh lùng quét mắt nhìn Đường Tố Vân, ánh mắt sắc bén âm ngoan, dọa Đường Tố Vân run run, nháy mắt cả người đều đổ mồ hôi lạnh.

Sở Dự lại liếc nhìn ba cái thiếp khác, thấy các nàng nhao nhao cúi đầu mới đem ánh mắt thu hồi lại, quay đầu nhìn về phía Cố Du Ninh.

Cố Du Ninh rất thẳng thắn nhìn hắn, dáng vẻ ngươi có thể làm được gì tiểu gia, Sở Dự cảm thấy đau đầu, hắn đem Lâm Liên tiễn đi, cho rằng liền không có việc gì nữa, không nghĩ tới vật nhỏ này làm người khác nhọc lòng như vậy, hắn thở dài, bất đắc dĩ nói: "Sáng sớm đã tiến cung, cũng chưa ăn cơm, ngươi trước đi dùng bữa đi."

Dứt lời phân phó Kiêm Vũ cùng Thải Tuyền hầu hạ Vương phi đi thiên thính dùng bữa.

Mọi người đều kinh ngạc cảm thán một tiếng, biết là Vương phi được sủng ái lại không ngờ sẽ được sủng đến mức này, Vương gia nói một câu cũng đều luyến tiếc. Chỉ có Đường Tố Vân hung hăng kéo khăn trong tay, không cam lòng cúi đầu lại chỉ có thể cung cung kính kính hành lễ, muốn dẫn ba vị thiếp kia lui ra ngoài.

Kết quả mới vừa xoay người Sở Dự đã gọi lại: "Đứng lại!"

Đám người bị ngữ khí nghiêm khắc của Sở Dự hù sợ, toàn thân cứng đờ chậm rãi xoay người.

Sở Dự lạnh lùng liếc mắt nhìn các nàng một cái, mở miệng: "Vương phi là nam tử, trẻ người non dạ chưa hiểu chuyện, các ngươi đều an phận chút cho ta, nếu để bản vương biết ai làm ra chuyện khác người gì hay chửi bới Vương phi, người phải chết nhất định là các ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip