Chương 29: Ngân hà rộng lớn
"Đến, uống trà." Mục Vân Hán đứng dậy giúp Cố Du Ninh rót trà, sau đó chế nhạo cười nói: "Không biết Mân Vương phi tự mình tới cửa, là vì chuyện gì a?"
Cố Du Ninh nhìn dung nhan Mục Vân Hán phong thần tuấn lãng, hơi hơi mị mắt, người này thanh âm rất êm tai, lại không trong trẻo giống như Cố Du Ninh mà mang theo một cỗ khàn khàn khó nhận ra, dị thường thoát tục.
Cố Du Ninh nâng chung trà lên, nhợt nhạt nhấp một ngụm, ngồi ở trên ghế, trường sam màu đen rơi xuống đất, gió lạnh từ ngoài rừng trúc thổi vào cửa sổ, thổi bay tóc của y.
"Ta muốn giúp Mân Vương trở thành Hoàng đế!"
Cố Du Ninh nói thẳng ra làm Mục Vân Hán sửng sốt một chút, sau một lúc lâu cười nói: "Bên trong thành Trường An hiện tại đều truyền nhau Mân Vương điện hạ tuy rằng cưới nam thê, nhưng lại cùng Mân Vương phi tình đầu ý hợp, phu thê tình thâm, bây giờ xem ra không phải là đồn đãi nữa rồi."
"Không liên quan, ta cùng Mân Vương thật ra đang diễn kịch, cũng đã sớm kết thành liên minh, ngày sau hắn kế thừa đại thống liền sẽ thả ta đi." Cố Du Ninh buông chén trà, nhướng mày nói: "Hiện tại Hoàng đế cùng Thái tử hợp sức lại giở trò lưu manh, vậy chỉ còn một con đường có thể đi, bằng không Mân Vương bị bọn họ chỉnh chết, ta phỏng chừng cũng không thể nào tốt được, chẳng lẽ kêu ta cùng hắn chết!"
"Từ xưa đến nay tranh quyền đoạt vị đều là hiểm nguy trùng trùng, hơi vô ý liền sẽ vạn kiếp bất phục, huống chi hiện giờ Thánh thượng lòng đã hướng về Thái tử, hai vị hoàng tử có xuất thân cao nhất cũng đều cùng một phe với Thái tử, Mân Vương tuy trong tay có binh quyền, nhưng thật ra thân đơn lực mỏng." Mục Vân Hán nhìn nhìn biểu tình Cố Du Ninh, nói tiếp: "Huống hồ Mân Vương hiện giờ dù địa vị cao, thân là thân vương lại bị ép cưới nam thê, liền chứng minh Thánh thượng đã bắt đầu hoài nghi hắn."
"Những điều ngươi nói ta cũng biết, cho nên ta mới đến nhờ ngươi giúp a."
Mục Vân Hán mấy năm trước là ở trên đường quen được Cố Du Ninh, Mục Vân Hán mở sạp xem bói, Cố Du Ninh trời sinh là tiểu sắc quỷ, nhìn thấy người đẹp liền đi không nổi, tất nhiên liền muốn tiến lên đùa giỡn một chút. Ai thường xuyên qua lại với hắn sẽ biết, mà còn biết Mục Vân Hán này không đơn giản, người này tựa hồ thật sự tinh thông thuật kỳ môn độn giáp, Cố Du Ninh đã từng tận mắt chứng kiến hắn một chút cũng không nhúc nhích, nhưng lại khiến một gã đăng đồ tử phi lễ với hắn miệng phun đầy máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi.
Vì thế Cố Du Ninh cho rằng người này là một nhân tài, nếu đem được người này đến Vương phủ ở, vậy muốn giết hay không giết ai, Thái tử gì đó liền có gì ghê gớm chứ?
"Muốn mời ta rời núi?" Mục Vân Hán chậm rì rì nhìn hắn.
Cố Du Ninh ánh mắt sáng lên, y không nghĩ tới Mục Vân Hán nhanh như vậy liền đồng ý, y vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tâm lí sẽ lì lợm la liếm, đầu nhỏ đã muốn loạn chuyển.
Mục Vân Hán không có ý tốt cười cười, sờ sờ đầu hắn, hơi thở tựa hoa lan nói: "Ngươi đem gã sai vặt canh cửa ngoài kia bồi ta một đêm, Mục Vân Hán ta cái gì cũng đều nghe theo ý ngươi."
"..." Ánh mắt Cố Du Ninh lúc ấy liền thay đổi, giống như đánh giá biến thái mà nhìn hắn, sau một lúc lâu ha ha cười: "Hắn thì không thể được."
Y chỉ chỉ chính mình vô tội nói: "Ngươi muốn ngủ với lão tử, có thể, nhưng muốn ngủ với người của lão tử, tuyệt đối không được!"
"Cho nên..." Cố Du Ninh vẻ mặt thẹn thùng hướng về phía Mục Vân Hán dựa sát vào: "Công tử, có hứng thú không?"
Mặt của Mục Vân Hán liền xuất hiện vết rách, cứng đờ nhìn xuống Cố Du Ninh nhan sắc khuynh thành ngẫu nhiên nhướng mày phong lưu quyến rũ, nửa ngày ghét bỏ đẩy y ra, yên lặng nói: "Ta còn muốn sống, người đầu quả tim của Mân Vương ta cũng không dám động."
"Quỷ sứ ~" Cố Du Ninh hờn dỗi đẩy hắn một phen: "Thật là không hiểu phong tình ~ mọi chuyện là vì người mà đến, đều tùy ý quân."
"... Hay cho câu ..."
Mục Vân Hán lại yên lặng thối lui nửa thước, kết quả Cố Du Ninh thân thủ mạnh mẽ, lập tức lại dán lên, đùa giỡn lưu manh với người ta: "Công tử, không muốn như vậy sao, mau đến, ta bồi ngươi nha."
Đang lúc hai người cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô của Kiêm Vũ.
"Vương gia! Ngài như thế nào lại tới!"
Cố Du Ninh cùng Mục Vân Hán sửng sốt một lúc lâu, Mục Vân Hán cúi đầu nhìn nhìn Cố Du Ninh còn đang kéo tay áo của hắn, nhắc nhở một câu: "Ngươi có muốn buông ra trước hay không?"
"A, a, thực xin lỗi a!" Cố Du Ninh nhanh chóng thả ra, còn giúp hắn chỉnh lại ống tay áo bị y nắm làm nhăn.
Sau đó là một tiếng vang thật lớn, cửa nhà Mục Vân Hán vốn dĩ đã bị tàn phá giờ lại bị người khác một chân đá văng, cuối cùng sống hết thọ mệnh. Cố Du Ninh ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao lớn ngoài cửa xuất hiện sau màn khói mù, lập tức liền phát hiện một chuyện vô cùng nghiêm trọng, y chỉ nhớ rõ phải buông tay Mục Vân Hán ra mà lại quên từ trên người hắn đi xuống.
...
Theo tiếng gầm giận dữ của Sở Dự, Cố Du Ninh bị người xách lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip