[ Phiên ngoại 2 ] Trả Nợ 1 - CP TướcVũ
Lam Tước lúc vào đại học, những tưởng cuộc sống sẽ cứ vậy mà trôi qua, không một điểm nhấn, không một hồi ức. Cho đến ngày hôm ấy...
"Này, cậu đi đâu vậy?" Nhìn Bạch Hy vội vội vàng vàng cất hết tài liệu sách vở, Lam Tước vội hỏi.
Bạch Hy nhìn cậu "Tôi đây là đang giúp cậu nha, anh em tốt giúp cậu mở đường rồi đấy, phải tự mình cố gắng!" Nói xong liền xách balô chạy mất.
Lam Tước nhìn thấy mà có chút dở khóc dở cười, kia là làm sao vậy? Lắc đầu, không để ý nữa, Lam Tước lại chăm chú đọc sách của mình. Mãi đến khi giảng viên vào lớp, cùng cậu ấy...
"Chào, tôi là Lãnh Vũ!"
Ấn tượng đầu tiên của Lam Tước là, chắc hẳn là con nhà giàu, lại vừa chuyển tới rồi. Nhìn xong, liền không để ý nữa, nhưng người kia rõ là có hứng thú với cậu, chưa gì đã đến ngồi cùng với cậu rồi.
Lam Tước nhìn Lãnh Vũ gần trong gang tấc, thật sự là yêu nghiệt, chân nhỏ dài, eo lại thon, khuôn mặt trắng nõn còn có một nốt lệ chí phía dưới mắt phải. Mỗi lần chớp mắt, nốt lệ chí kia sẽ lại như ẩn như hiện bên dưới mắt. Vô cùng cuốn hút ánh nhìn của cậu.
Lãnh Vũ hỏi xong liền ngồi ngay cạnh Lam Tước, làm cậu cũng có chút căng thẳng mà cầm sách, giả vờ đang đọc. Bên cạnh, Lãnh Vũ vừa đặt mông xuống ghế, đã quăng ngay balô lên bàn, gối đầu lên liền ngủ mất. Lam Tước lại một trận, dở khóc dở cười, đây lại là sao a??
Buổi học kết thúc theo thường lệ, Lam Tước dọn dẹp xong muốn rời đi, nhưng người bên cạnh vẫn chưa có biểu hiện gì là sẽ tỉnh cả. Thành ra, Lam Tước bất đắc dĩ mà phải ở lại, vừa làm bài tập, vừa ngắm nhìn người đang ngủ bên cạnh.
Mãi cho đến lúc trời gần tối, Lãnh Vũ mới cực kì thỏa mãn mà tỉnh dậy. Bên kia, Lam Tước không biết từ lúc nào đã ngủ mất, hai mắt nhắm lại, đôi lúc mi mắt sẽ khẽ run run. Lãnh Vũ mỉm cười nhìn cậu, tay cũng không theo khống chế mà muốn sờ mặt Lam Tước. Nhưng sắp chạm lại không dám chạm, bàn tay trắng nõn vẫn còn vô thức dừng ở không trung.
"Muốn làm gì thì làm đi, tôi cho phép em!" Lam Tước tưởng chừng đã ngủ, đột nhiên lên tiếng.
Lãnh Vũ vì giật mình mà vội rút tay về, sao lại không ngủ, thật là "Không... Không có gì...". Hoảng loạn đến nói cũng bị lắp.
Lam Tước lại mỉm cười ngồi thẳng dậy "Em biết không? Thầy anh nói rằng 'nếu như ai đó nói lắp trước mặt em chứng tỏ người đó thích em', có phải em thích anh rồi không?".
Lãnh Vũ vừa nghe xong, mặt tự dưng đỏ hẳn lên, vội quay mặt đi "Không... Không có...".
"Thật sao? Vậy sao em lại quay mặt đi?" Lam Tước xấu xa, không chịu buông tha.
Lãnh Vũ nói cũng không được, quay lại cũng không xong, liền liều mạng quay phắc lại. Hôn mạnh một cái vào môi người ta, song liền quơ ngày balô mà bỏ chạy.
Lam Tước cũng bị hành động vừa rồi doạ cho ngây cả người, tay cũng vô thức xoa môi nơi vừa được hôn. Yêu nghiệt như vậy, còn đáng yêu hơn cả tưởng tượng nha.
————————————
Mấy hôm sau, Lãnh Vũ vì quá ngượng mà tránh mặt Lam Tước, dù học chung cũng cố mà né người đi. Lam Tước lúc đầu cũng không có hứng thú, nhưng nhìn chú thỏ con cứ vội tránh mặt mình như vậy. Thật sự trong lòng cậu cũng không dễ chịu lắm đâu.
Lam Tước thật sự bùng nổ rồi, không thèm để ý gì nữa, bước đến trước mặt Lãnh Vũ. Không nói hai lời liền cầm tay người kéo đi.
"Ah, muốn đi đâu?" Lãnh Vũ có chút hoảng sợ.
"Theo anh là được!" Lam Tước một đường thẳng đến sân thượng, đóng lại cửa, mới buông tay Lãnh Vũ ra. "Vì sao lại tránh mặt?".
"Anh nói gì vậy? Tôi không hiểu..." Lãnh Vũ quay người đi.
Lam Tước lại muốn bùng nổ, nắm chặt hai vai người, bắt Lãnh Vũ phải nhìn thẳng vào cậu, "Em thích anh có phải không?".
Lãnh Vũ muốn trốn cũng không thể, người trách mặt lại mạnh như vậy, giữ chặt còn hơn cậu nghĩ. Lãnh Vũ im lặng không đáp.
Lam Tước thấy vậy, chắc chỉ là hiểu lầm, cậu ta chắc chẳng có ý nghĩ đó giống mình rồi. Buông tay ra, Lam Tước thở dài, "xin lỗi", rồi vội quay lưng muốn rời khỏi chỗ này.
"Đứng lại!" Lãnh Vũ cởi ngay chiếc giày đang mang ném thẳng vào sau lưng Lam Tước "Tên hỗn đản nhà anh, sao có thể màu quên như vậy? Rõ ràng hứa hẹn đủ thứ trong game kia mà... Bây giờ gặp liền trở mặt thành người xa lạ?".
Lam Tước lúc đầu có chút tức giận mà quay lại, song lại nghe một đoàn tính số kia. Lại một phút chết lặng, game? Là người đó sao?.
Trước kia, khi còn học cấp 3, Lam Tước từng chơi một vài game online, chủ yếu là để giết thời gian ở một thư viện - bây giờ vẫn hay đến, nhưng là để đọc sách. Cũng quen rất nhiều người, trong đó có lẽ chỉ có Tiểu Lãnh là người hợp ý cậu nhất. Lúc ấy hai người rất thân nhau, online 3 tiếng thì hết 2 tiếng là cùng trò chuyện. Tiểu Lãnh rất đáng yêu, chỉ là nhất quyết không chịu gửi hình mình cho Lam Tước xem, chỉ có Lam Tước gửi cho Tiểu Lãnh. Một hôm nọ, Tiểu Lãnh tỏ ra ấp úng, Lam Tước cũng có chút sốt ruột, mà nghe người nói.
"Anh này, nếu em nói em thích anh, anh có tin em không?"
"Sao lại không tin, Tiểu Lãnh nói gì anh cũng tin cả!"
"Em thích anh!"
"Em thật sự thích anh?"
"Đúng vậy nha!"
"Vậy về đây, về đây mà nói trước mặt anh, anh sẽ trả lời em!"
Sau câu nói đó, Tiểu Lãnh như biến mất vậy, không còn xuất hiện trong thế giới game kia nữa. Rồi lâu dần, khi Lam Tước lên đại học, đã bỏ game từ rất rất lâu rồi, thành ra kí ức về một Tiểu Lãnh nói thích cậu, đã không còn rĩ ràng nữa rồi.
"Em là Tiểu Lãnh?" Lam Tước có chút khó tin mà nhìn chằm chằm vào Lãnh Vũ. Khoan đã Lãnh Vũ - Tiểu Lãnh? Đều là Lãnh! Sau lại như vậy chứ ...
Lãnh Vũ nhìn Lam Tước, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, trong lòng bị tổn thương trầm trọng, uất ức đến nỗi ngồi hẳn xuống đất. Rõ ràng là muốn ăn vạ rồi, không thèm nhìn đến Lam Tước nữa.
Lam Tước thật không biết nên làm gì bây giờ, trong lòng càng rối bời cũng có thêm chút hưng phấn. Giống như, bị thất lạc một món đồ vô cùng vô cùng quan trọng, mãi đến hôm nay mới tìm lại được vậy, hải tốt nha.
"Không phải anh nói em 'đến đây và nói trước mặt anh' , sao em lại không nói?" Ôm lấy cục bột trước mặt, Lam Tước xoa xoa hỏi.
"Em.... Em dù sao cũng biết ngượng mà, em thích anh, thật sự xấu hổ quá đi mà..." Lãnh Vũ từ trong lòng Lam Tước bò ra.
"Tiểu Lãnh ngốc, còn tưởng em sẽ không bao giờ xuất hiện nữa chứ, anh thật sự không nghĩ em thật sẽ đến đây gặp anh". Lam Tước hôn nhẹ lên trán người.
"Tại ai chứ? Anh phải biết em vất vả lắm mới đến được đây, phải mặt dày mày dạn như thế nào mới đeo bám được thúc thúc về đây không?" Lãnh Vũ trách cứ.
Lam Tước nhìn vào, sao lại giống thỏ nhỏ đang xù lông thế kia? Hảo đáng yêu nha "Ờ...ờ, sau này anh bù đắp, bù đắp lại cho em, ngốc!".
Cuộc sống nhạt nhoà của Lam Tước, vì sự xuất hiện của Lãnh Vũ mà bắt đầu không còn theo trật tự nữa. Không còn suốt ngày giết thời gian qua những cuốn sách dày cộm. Cũng không còn thời gian, tìm hay nói chuyện, làm bài tập cùng Bạch Hy nữa. Bây giờ, 24/7 Lãnh Vũ đều sẽ sát ngay bên cạnh, ngoại trừ lúc đi ngủ ra, thì không bao giờ rời người Lam Tước. Ngay cả hành lí, cũng đã dọn sang ở cùng rồi, này thật sự quá là bám người rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip