Chương 71: Thất lạc rồi!

Khi tỉnh lại, Dạ Mặc Nhiễm đang nằm trên bờ biển, cử động nhẹ một cái, cơn đau như xương cốt toàn thân bị đứt đoạn tràn tới, khiến hắn không thở nổi.

Gian nan bò dậy, Dạ Mặc Nhiễm phát hiện chỉ có mỗi mình nằm đây, đến một mảnh nhỏ xác tàu cũng không có.

Chậm rãi nhớ lại mọi chuyện, nhưng rốt cuộc cũng không rõ tình hình Phương Cẩm thế nào, không biết y có thoát được không, hay đã bị nước cuốn trôi đến nơi khác.

Thở dài một cái, Dạ Mặc Nhiễm tiến vào trong không gian.

Ngâm mình hồi lâu trong hồ nước, cơn đau buốt trên người cũng giảm đi không ít, xem ra cú va chạm đó quả thật không nhẹ.

May mà mình kịp thời đỡ giúp Phương Cẩm, bằng không để y hứng cú này chẳng biết là có chịu đựng nổi không nữa.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày trong không gian, Dạ Mặc Nhiễm không muốn trì trệ thêm nữa, hắn phải mau chóng tìm Phương Cẩm mới được, hoặc là đến căn cứ địa của thành phố T.

Dạ Mặc Nhiễm mặc một chiếc áo thun in chữ cái giản đơn, quần ngố kaki nhạt màu, cùng đôi giày thể thao và sợi dây đen gắn ngọc thạch xanh thẫm đeo trên cổ, tất cả hợp lại trông thật đẹp mắt, nhưng cũng cảm thấy có chút xa cách, may mà hắn còn đeo một chiếc ba lô chéo màu đen, nên cũng tăng thêm một phần hoạt bát.

Ra khỏi bờ biển là một khu rừng rậm, nếu như nơi đây không phải hoang đảo thì sẽ là ngọn núi của một bản làng nào đó.

Mặt trời chính ngọ giữa hè nắng gắt lạ thường, cho dù bóng râm đồ sộ đã che bớt non nửa, nhưng nhiệt độ vẫn có thể nướng chín con người khiến người ta không sao thở được.

Từ sáng sớm tinh mơ, mấy tiếng đồng hồ đi không ngừng nghỉ vậy mà đến một bóng người cũng không thấy đâu.

Vịn một thân cây ngồi xuống tảng đá, sự mỏi mệt vì tiêu hao thể lực càng khiến cơn đau nhức trong người hắn trở nên rõ nét.

Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên đứng bật dậy chạy ra xa, trong tích tắc, một con khỉ với phần ngực bị xé toạc một mảnh da đến xương cốt cũng lờ mờ hiện ra rơi xuống chỗ tảng đá mà Dạ Mặc Nhiễm vừa ngồi.

Hành động của con khỉ nhanh nhẹn hơn con người nhiều, nó bám lấy cành cây đu mấy cái đã lách đến trước mặt Dạ Mặc Nhiễm.

Dạ Mặc Nhiễm nhìn nó chòng chọc, con khỉ nhe răng trợn mắt rú lên một tiếng rồi bổ nhào về phía Dạ Mặc Nhiễm.

Dạ Mặc Nhiễm một tay lấy ba lô chặn con khỉ lại, tay kia nhanh chóng rút cây dao găm ra, nhắm vào con khỉ, một nhát rạch ngang qua.

Cánh tay của con khỉ đã bị thương, nó phẫn nộ rú lên một tiếng, rồi điên cuồng công kích Dạ Mặc Nhiễm hơn nữa.

Dạ Mặc Nhiễm đâm một nhát về phía con khỉ và ra sức ghim vào thân cây.

Con khỉ giãy dụa, Dạ Mặc Nhiễm rút thêm một con dao nữa trong cẳng chân ra, rồi dứt khoát một nhát cắt đứt đầu con khỉ.

Mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, Dạ Mặc Nhiễm thở dốc liên hồi.

Dùng vũ lực thì nhiều nhất là cơ thể mệt mỏi một chút, nhưng nếu dùng dị năng thì rất có khả năng sẽ khiến vết thương càng thêm nặng hơn.

Nếu trọng sinh sớm hơn mấy năm, Dạ Mặc Nhiễm nhất định sẽ dùng một nửa thời gian của mình vào việc đánh nhau rèn luyện thể lực, và như vậy, hắn sẽ không đến nỗi vì giết một con khỉ mà cũng suýt thở dốc đến chết!

Nghỉ ngơi một lúc, hắn rút con dao đang cắm trên thân cây ra, nhặt ba lô lên rồi lập tức rời khỏi nơi này.

Nếu trong rừng còn các sinh vật tang thi khác thì rất có thể sẽ bị mùi máu tươi dẫn dụ đến đây.

Trên áo bị dính máu, Dạ Mặc Nhiễm chán ghét cởi ra vứt đi và thay một cái mới.

Trước khi mặt trời xuống núi, Dạ Mặc Nhiễm cũng đã nhìn thấy ống khói trên mái nhà.

Chỉ cần nơi đây không phải hoang đảo là tốt rồi. Cầm dao trong tay, hắn cảnh giác tìm kiếm các hộ dân cư.

Đẩy cửa từng ngôi nhà hoang một, cả khu thôn trang không thấy một sinh vật biết thở nào.

Vừa đi đến đầu thôn, Dạ Mặc Nhiễm nhìn thấy một tang thi đang ngồi xổm xuống đất ăn nội tạng không biết của động vật hay của con người, hai tay bốc một khối đỏ tươi nhét vào trong miệng, nó bỗng quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm đang rời đi, liền vứt thức ăn trong tay xuống mà bổ nhào về phía hắn.

Dạ Mặc Nhiễm bĩu môi, quay người co chân bỏ chạy, lần sau hắn tuyệt đối sẽ không quấy rầy tang thi lúc đang ăn.

Tên tang thi này hình như đã bị gãy mất một chân, cho nên đã ảnh hưởng rất lớn dến tốc độ săn mồi của nó.

Dạ Mặc Nhiễm chạy được một khoảng thì dừng lại thở hai cái, sau đó đợi tới khi tang thi sắp đến gần thì lại bỏ chạy tiếp.

Chưa chạy được hai vòng, bỗng con tang thi đuổi theo hắn bị một quả cầu lửa làm cho đầu nổ tung.

Tiểu Võ xông đến túm lấy Dạ Mặc Nhiễm rồi chạy ngay: "Cậu chơi vui quá nhỉ! Bộ không sợ dẫn dụ nhiều tang thi đến hay sao?"

Hai cậu thanh niên nhìn thấy Tiểu Võ vội vàng mở cửa hầm ra, Tiểu Võ kéo Dạ Mặc Nhiễm chui vào trong đó.

Khu hầm quanh co đen kịt có một lối đi nhỏ rất dài, đây hẳn là hầm trú ẩn được xây từ xưa.

Tiểu Võ lập tức cho hỏa cầu nổi lên trong tay, soi sáng cả căn hầm.

"Bên trong còn nhiều người nữa, đều là dân trong thôn cả, khi tôi tỉnh lại chỉ thấy mỗi Lan Dương và Tào Bân, vẫn chưa tìm thấy những người khác, Mặc Nhiễm, cậu ở một mình thôi sao?"

Tiểu Võ quay đầu sang phía Dạ Mặc Nhiễm, ánh sáng đỏ rực ánh lên sắc mặt trắng bệch của hắn.

Tiểu Võ biết Dạ Mặc Nhiễm mắc chứng sợ không gian hẹp, nên mới cố gắng làm cho căn hầm sáng một tí, cũng nói chuyện với hắn để phân tán sự chú ý, nhưng không ngờ sắc mặt của Dạ Mặc Nhiễm lại nhợt nhạt đến mức này.

"Mặc Nhiễm cậu đừng sợ, bên trong có đèn không tối đâu, Lan Dương cũng ở đó!"

Dạ Mặc Nhiễm thở ra một hơi dài để trấn tĩnh trở lại: "Cẩm đâu?"

Thấy hắn vẫn còn tỉnh táo mới yên tâm một chút: "Không biết, lúc bị nhấn xuống dưới biển đến mắt còn không mở to nổi, tụi này đều bị cuốn lên bờ cả, Phương Cẩm nhất định cũng sẽ không sao đâu! Đợi khi nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ đi tìm bọn họ, nếu trên đường không gặp được thì chúng ta đến căn cứ địa ở thành phố T đợi họ, nói không chừng họ đã đến đó sớm hơn một bước đợi chúng ta rồi!"

Rẽ sang hướng khác, Dạ Mặc Nhiễm thấy một nhóm già trẻ lớn bé đang ngồi trong một căn hầm hình tròn, hai thanh niên phía sau đặt chiếc túi xuống đất, mấy đứa trẻ vội chạy đến.

Tiểu Võ nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Dạ Mặc Nhiễm thì giải thích: "Trước khi thôn làng bị tang thi lây nhiễm, trưởng thôn đã cho mọi người trong thôn trốn ở đây, nhưng lâu ngày rồi nên thức ăn sớm đã ăn sạch. Dạo trước, một số đàn ông trong làng đã lập nhóm ra ngoài tìm thức ăn song đi thì nhiều về thì ít, lại không thể để cho cả đám chết đói được, nên đàn ông trong thôn gần như chẳng còn ai. Những cậu thanh niên còn lại cũng không dám đi quá xa, chỉ đến phụ cần tìm chút rễ cây rau dại và tất cả những thứ có thể ăn được."

"Mặc Nhiễm? Những người khác đâu? Không ở chung với cậu sao?"

Lan Dương nhìn thấy một thiếu niên rõ ràng không hợp với nơi này xuất hiện trong hầm, ánh đèn lờ mờ khiến hắn nhìn không rõ, nhưng trông dáng vẻ thân thiết của Tiểu Võ cũng đoán được tám chín phần, bước đến xem thì thấy quả thật là Dạ Mặc Nhiễm nên vui mừng kêu lên thành tiếng.

"Không có, lúc tôi đi tìm thảo dược thì vừa hay nhìn thấy Mặc Nhiễm đang bị tang thi truy sát, cậu ta cư nhiên lại còn có tâm trạng chơi trò ngươi đuổi ta chạy với tang thi! Nếu không phải vừa đúng lúc thì e rằng chúng ta lại lỡ mất rồi."

Lan Dương khẽ gật đầu: "Mặc Nhiễm, sau khi bị nước cuốn trôi cậu đã đi đâu thế? Bọn tôi nán lại đây đã ba ngày rồi, còn tưởng gần đây chỉ có ba người bọn tôi thôi! Tiểu Võ, cậu tìm thấy thảo dược chưa?"

Tiểu Võ tiu nghỉu lắc đầu.

"Sao thế?"

Lan Dương chỉ chỉ về phía Tào Bân đang nằm bên một xó: "Khi bị gió lốc cuốn vào vòng xoáy, cậu ấy bị xác du thuyền đập trúng, vùng ngực và cẳng chân có vết rách rất sâu, bây giờ đang lên cơn sốt cứ ngủ mê man. Những cụ già ở đây bảo trong khu rừng phía sau có cây thuốc có thể hạ sốt giảm nhiệt, nên Tiểu Võ bèn nhân lúc họ ra ngoài tìm thức ăn đã đi theo tìm thảo dược."

Dạ Mặc Nhiễm nhìn sang bên đó, thấy Tào Bân đã mất đi ý thức đang ngủ mê mệt, đôi mày nhíu chặt lại, chẳng biết Cẩm có bị thương không nữa?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip