Chương 6: Sự kiện 2 năm
Thi xong rồi, ta toàn tâm toàn ý bồi các nàng đây. Ta còn dự định viết ABO Nguyên Khải - Thiên Khải, khửa khửa =)))))) ủng hộ không? Đâu mấy nàng nghĩ ra một cái cốt rồi commet coi, ta liền viết theo yêu cầu. 22 lượt xem nữa là đủ 500 phúc lợi gì không? =)
(...)
Vương Tuấn Khải căm phẫn nhìn mưa rào rào đổ ập ngoài hiên rất lâu, trong nhà lặng thinh, Vương Nguyên không dám nói một lời, vội vội vàng vàng đi tìm quần áo cho Vương Tuấn Khải. Tiểu tâm can nhà cậu quả nhiên đáng sợ, giáo huấn cậu gần hai tiếng mới xong, nguyên lai cảm thấy lỗ tai còn chan chan tiếng mắng của Vương Tuấn Khải.
Từ khi hắn chấp nhân cậu thì hắn như nữ vương thụ. Cậu hậu hạ hắn hết mực, chỉ là hôm nay, cao hứng đem quần áo của hắn đi giặt lại quên bén mất đem vào, thế là quần áo của hắn chịu trận mưa tầm tả suốt nửa buổi. Bây giờ quần áo còn lại trong tủ không ẩm đến móc thì là bị nát nhừ do "đại ca tí" buồn miệng nhai đứt cả chỉ. Vương Tuấn Khải bây giờ mặt còn đem hơn bầu trời ngoài kia. Ai mượn làm việc nhà ấy hử? Vương Tuấn Khải nghiến răng nghiến lợi, hận lúc này không thể băm con người chăm chăm chỉ chỉ hàng ngày bồi mình ăn, chăm mình ngủ. Con mẹ nó, giờ ông đây chỉ có được cái quần dài dính mông. Phía trên quấn khăn lông ngồi thẩn thờ nhìn trời.
Thấy tiểu tâm can phát hỏa bừng bừng, nộ khí xung thiên, sinh khí bốc ngùn ngụt liền làm cho Vương Nguyên rụt đầu. Cậu không nghĩ lại chọc người nọ không nói không rằng ngồi nhìn trời. Sì-tai u buồn boy phải nói rất hợp với Vương Tuấn Khải, hắn nghiêng góc mặt không tì viết, tay để ở chân đang cong lên làm điểm tựa, tư thế ngày càng khiến hắn quyến rũ hơn với nước đang lăn dài trên lớp da trắng nõn vừa quai sườn tinh tế, Vương Nguyên thấy cổ mình khô khốc. Biết mình là tội đồ nên không dám xin tiểu tâm can chào buổi sáng thường lệ.
- Nếu như bây giờ cậu mà không tìm cho tôi ngay một bộ quâng áo thì hủy ngay buổi đi chơi chiều nay! _Ong một tiếng, Vương Nguyên thấy đầu mình như nổ bùm bùm, khó lắm mới này nỉ được tiểu tâm can đi chơi cùng vậy mà vì một sai lầm nhỏ của mình mà khiến hắn tức đến dọa hủy hẹn. Lần này có muốn hôn cũng hôn không được.
- Tiểu Khải, cậu...thôi mà, xin cậu đừng giận nha. Đừng hủy có được không? Tớ tìm, tìm ngay mà! _Sau đó chính là vội vội vàng vàng lục tung nhà của Vương Tuấn Khải lên mà tìm. Karry chống cằm xem đó là niềm vui mà tận hưởng, Vương trưởng phòng thú vị nhất là lúc tay chân luống cuống, không cẩn không dực mà ăn nói lắp bắp. Karry thích dáng vẻ này, rất đáng yêu.
Nom thấy tiểu tâm can của mình không nói gì lại ngẩn ngơ cười. Vương Nguyên vội đỏ mặt, nhìn mình cười ư? Có lẽ dáng vẻ ngốc nghếch này của mình rồi. Vương Nguyên dừng tay, bước vội ôm lấy Vương Tuấn Khải.
- Lạnh lắm không? _Vương Tuấn Khải thấy lòng mình thấm ngọt ngào. Nhưng mắt vô cùng hung ác và lườm mạnh Vương Nguyên, thử bán lõa thể trong mùa mưa xem, lạnh không? Bất quá, được Vương Nguyên ủ trong lòng như vậy, cả người rất ấm áp.
- Mau tìm quần áo đi! Xong thì...chào buổi sáng. _Vương Tuấn Khải chắc luôn, người nói câu kia không phải là Karry cao cao tại thượng nhìn đời bằng nửa con mắt đâu. Đúng đúng, là Vương Tuấn Khải nói, không phải là Karry đâu! Còn cố ý nói giọng thiếu lữ, ai yo, không phải là hắn đâu mà!!!
- Hảo...để tớ xem, có mua quần áo cho cậu rồi vứt ở đâu không. _Thấy Vương Tuấn Khải chuẩn bị xù lông với mình, Vương Nguyên cười. Mua rồi vứt ở đâu? Lập tức nhận được sự phản bát lớn từ Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên hôn chóc lên má Vương Tuấn Khải, sau đó cố lục lọi trí nhớ của mình. Chợt, nhớ ra lúc cùng Vương Tuấn Khải đi cắt tóc đã cố ý lựa mua cho hắn một bộ đồ. Có lẽ, hm...tới lúc lấy ra rồi. Vương Tuấn Khải thấy cậu ta "A" lên một tiếng rồi đi lấy một túi đồ mới toanh ra.
- Đây, quần áo của cậu! _Mặt Tuấn Khải lúc này như phát hiện châu lục mới. Quần áo này, là để con người mặc sao?
Đoán xem, đoán xem, là gì đây?
(...)
- Alo, alo, chim sẻ gọi đại bàng, gọi đại bàng. Đại bàng nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời!
- Nghe rõ rồi. Mục tiêu đã vào cổng lớn, đang di chuyển về hướng phía Nam 30°
- Cánh B chuẩn bị tập kích! Cánh A nghe rõ, đem máy ảnh ra.
- Có máy ảnh!
- Cánh B nghe rõ, đem máy quay phim ra.
- Có máy quay phim!
- Mục tiêu đến, tập kích!
Tiếng đó vừa dứt thì Vương Nguyên quay người di chuyển về hướng khác. Cả bọn người gồm A, B La Đình Tín, Lưu Chí Hoành hụt hẫn chẳng chơi. May là nhảy phụt ra, kẻo vấp ngã rồi té chổng vó thì lại mất mặt thêm. Trời quang đãng nắng tốt, chung quanh chim chóc hót véo von, một buổi chiều đầy nắng khiến ai cũng thích ra ngoài vận động chứ không muốn ở nhà ù lì xem ti vi với những tin nhảm nhí. Với hủ nữ, ra ngoài xem người ta tình tứ, nhất là là nam nam nắm tay, đi dạo, ăn kem thì còn gì tuyệt vời hơn? Thế nên, A và B đã kéo đồng bọn của mình ra ngoài bắt gian. Chính là gian tình nằn nặc nha. Vương trưởng phòng thật chẳng có khí phách! Rủ Vương lớn đi chơi mà không báo cho họ chuẩn bị, bậy giờ lại không thấy Vương lớn đâu mà chỉ thấy một cô gái đầu quấn chân quấn, khẩu trang 3 lớp cùng đeo. Kính mát, một cái to đùng, sau đó, ấn tượng càng tồi tệ khi Vương trưởng phòng mỉm cười nhu hòa, kéo cô gái ấy đi tứ phương. Lưu Chí Hoành khinh bỉ, mấy ngày trước còn hỏi làm sao để cho tiểu Khải hết giận, vậy mà giờ lại dám châm ngòi hỏa dốt cháy bốn khẩu đại bát bắn tin của công ti? Lưu Chí Hoành mở máy, dò số gọi Vương Tuấn Khải.
- Wei? _Vương Tuấn Khải chật vật mở máy, cố lớn giọng sau 3 lớp khẩu trang bí bách.
- Anh đang ở đâu? _Lưu Chí Hoành vội vàng hỏi. Khí sắc của cậu ra rất kém, chừng vài hành động thân mật nữa của Vương Nguyên với cô gái váy đỏ trước mặt khoảng 50 mét thì sẽ nổ đùng ngọn núi giận trong cậu ta. Vương Nguyên đi ngoại tình? Cậu ta gao gắt siết chặt, đàn ông chỉ biết sống bằng nửa thân dưới thôi à? Một người không đủ thỏa mãn ư?
- Tôi đang ở khu vui chơi. _Vương Tuấn Khải trả lời. Cố đẩy Vương Nguyên bên cạnh mèo nhèo đòi lên tàu lượn siêu tốc ra. Con người này sao có thể nói mà không ngừng vậy nè?
- Vậy ở gần rồi. Đi tới chỗ tàu lượn sẽ thấy, Vương Nguyên đang...hm... anh nên đến để thấy kịch vui! _Lưu Chí Hoành tỏa ra sát khí, La Đình Tín nom thấy người con gái kia cũng đang nói chuyện điện thoại liền hơi nhíu mày nghĩ nghĩ, Vương Lưu Chí Hoành đi gọi một chút thì cô ta cũng nhắc máy, nãy giờ Lưu Chí Hoành gọi thì cô ta cũng đang nói chuyện. Ngẫm ngẫm một hồi lại vô tư buông ra khi thấy Lưu Chí Hoành quay lại.
- Tuấn Khải ở đâu? Có ở gần không? _Lưu Chí Hoành gật đầu một cái, cười cũng không cười lấy một cái, lạnh lạnh lẽo lẽo thu người. Đàn ông là chung một bọn, làm làm họ chỉ có thể suy nghĩ bằng nửa thân dưới, não phẳng tinh trùng thượng não. Tất cả đều rất xấu xa!
- Ai gọi đấy? _Vương Nguyên đưa kem cho Vương Tuấn Khải, hắn nghiêng đầu suy nghĩ đớp lấy ngụm kem mát lạnh, trầm giọng nói.
- Là Chí Hoành, cậu ấy nghĩ cậu đã ngoại tình a! _Vương Nguyên trố mắt [°^°] cậu đã làm gì chứ? Rồi chậm chạp nhìn về Vương Tuấn Khải cười. Thì ra là vậy, chắc là mấy chị hủ nữ rình râpn rồi biết họ đang hẹn hò. Hừm, chắc là hiểu nhầm Vương Tuấn Khải là con gái rồi. Nhưng hắn bình thường đã có nét nữ tính, nếu vận vào phục trang nữ thì càng giống hơn, buồn cười là hắn trùm từ đầu đến chân. Ai yo, sỉ diện nè.
- Vậy ư? Vậy tớ sẽ ngoại tình với cậu. _Vương Nguyên giống như ép Vương Tuấn Khải hôn môi mình, hắn cũng không ngại, mở môi hôn, vị ngọt ngào lâng lâng trong khoang miệng. Sáng chưa cho cậu ta thỏa mãn, giờ phải thỏa mãn cậu ta thôi. Cả bọn thấy Vương Nguyên hôn cô gái liền nộ khí xung thiên, kích động thì kích động chứ không đến nổi, chỉ có Lưu Chí Hoành sinh khí quay ra cổng đi mất. Thật ra, long đau ẩn ẩn. Cậu không nên gọi Vương Tuấn Khải ra, nếu không, hắn sẽ đau lòng như cậu vậy. Dịch Dương Thiên Tỷ! Anh là đồ khốn nạn!
- Đừng đùa nữa, đi mua vé đi! _Vương Tuấn Khải bị hôn đến đầu óc mụ mị, quên mất đang đứng trước quầy vé của tàu lượn siêu tốc. Thế nào, cũng phải nôn ói liên miên trong nhà vệ sinh cho mà xem.
- Nè, tự nhiên tối nhớ ngày này 2 năm trước! _A nhỏ giọng.
- Ừm, ừm, cũng là khu vui chơi này thôi. _B thì thầm.
- Nè, nè chuyện gì vậy? Hai năm trước thật sự đã xảy ra chuyện gì? _La Đình Tín tò mò nhích lại gần.
- Thật ra...ách, hai năm trước...Vương Lớn bị cưỡng bức!
- Nè! Tên kia, sao ngươi dám dê xòm lão tử?
_Hoàn chương 6_
=)))))) ta nói nó rất dài, rất dài, rất dài 1799 chữ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip