Trọng Sinh Nhặt Tiểu Nương Tử-C8
Chương 8: Phơi bày sự thật.
Phiên ngoại sẽ có H, tui thề là vậy!!
Sáng hôm nay công ty của Vương Tuấn Khải nhốn nháo vì sự bất thường của hai Vương nha. Vương lớn mặt mày như giẻ lau, hậm hực tức tối như muốn nhai nuốt máy tính. Vương nhỏ thì mặt mày phơi phới như thanh xuân tràn trề, tuy rằng mắt có nâu một tí, khóe miệng có rách một tí, má có bị cào một tí nhưng, thoạt nhìn cậu vẫn không bận tâm. Rốt cuộc hôm qua thì nhà của nhị Vương đã xảy ra chuyện gì? Thoạt nhìn còn tưởng có bạo hành gia đình nữa chứ.
- Bảo bối, còn giận à? _Vương Nguyên ôm lấy vai Vương Tuấn Khải hỏi. Lúc này là đang tranh thủ lúc hắn pha cà phê mới hỏi.
- Thắt lưng còn đau! _Tuy câu trả lời không liên quan nhưng nhìn đã quá rõ, tối hôm qua đã có một trận đấu kiếm trên giường mùa đông rồi.
Đừng có nhắc đến tối hôm qua trước mặt Vương Tuấn Khải, nếu không bạn sẽ bị phanh thây nha. Sự thật thì, tối hôm là sinh nhật của hắn, Vương Nguyên chăm lo cho từng chút một. Đương nhiên không có ai muốn chui đầu vào rọ, làm việc đâu có công là không được. Tuy là cậu thích hắn, nhườn nhịn hắn nhưng chuyện này thật không thể nhườn nha.
- Khải, tiệc tàn rồi. _Vương Nguyên nhỏ giọng vào tai Vương Tuấn Khải đã ngấm vài li rượu, vành tai sớm đỏ ửng lên. Hắn hơi mơ màng ậm ừ rồi tìm tìm cái giường như muốn ngã xuống. Đâu có dễ, Vương Nguyên đã thấy thịt "cừu" dâng đến miệng "sói" sao lại bỏ qua. Cậu hơi nâng cằm hắn, ngắm nghía gương mặt sắc sảo này một hồi, đôi mắt bắt đầu ẩn tình bao trọn lấy Vương Tuấn Khải cười thật sâu và cuối người ngấu nghiến hôn. Vương Nguyên hơi cắn môi, Vương Tuấn Khải lại nóng mà hả miệng phối hợp, hai người có một màn trao nước bọt thật nồng nàn.
- Ưm...buổi sáng đã hôn rồi mà. _Vương Tuấn Khải hơi né người sao cái hôn nóng bỏng khiến hồn phách hắn muốn cháy rụi. Thật khiến hắn sắp ngất đến nơi.
- Hôm nay khác a, là sinh nhât anh đó. _Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên ôn tồn nói thì hắn mỉm cười trong lòng dâng trào ấm áp. Một tháng không nhiều không ít, hắn hiểu được cái gì là yêu chân thành, hắn với cậu không nhiều thử thách, không nhiều những buổi lãng mạn hẹn hò. Chỉ là, như vậy cũng khiến trái tim hắn có chung nhịp đập với trái tim cậu.
- Vậy thì sao? _Vương Tuấn Khải cười mang theo chút tinh nghịch, quàng tay qua cổ cậu hôn nhẹ lên má.
- Hôm nay anh có vui không? _Vương Nguyên đẩy hắn xuống giường, hôn lên trán, chóp mũi lại lướt lên môi. Môi hắn làm bằng gì mà ngọt ngào như vậy, khiến cậu nghiện mất rồi.
- Vui chứ, năm nào cũng đón sinh nhật một mình, có em tổ chức đương nhiên anh rất vui. _Vương Tuấn Khải thì say rồi nên có chút không để ý. "Vương Tuấn Khải" năm nào cũng cùng Vương Nguyên và đồng nghiệp đó sinh nhật hoành tráng, chỉ có hai năm nay là ăn cùng Vương Nguyên chứ không mời ai khác. Vương Nguyên nhíu mày, uống say nên cuồng ngôn loạn ngữ à? Sinh nhật hắn năm nào mà hắn không cùng đón?
- Hức...năm nào ba mẹ cũng đi vắng, tuy anh không phải là con nít thời thiếu niên cần ba mẹ tổ chức sinh nhật, nhưng...tuổi thở của anh không có một chút kí ức về ngày sinh nhật cùng ba mẹ. Hức...vui lắm chứ, có em bên cạnh mà. _Rồi òa khóc nức nở. Karry không yếu đuối ở vẻ ngoài mà là sâu trong tâm hồn đang bị lửa thiêu cháy bỏng vì đau đớn. Sao lại bỏ rơi hắn như vậy? Sao lại khiến hắn không có một chút niềm vui về tuổi thơ như vậy? Cuộc đời này sau lại bất công với hắn thế? Hắn đã làm gì cho cha mẹ không vừa lòng à?
- Cha mẹ anh...chẳng phải đã mất từ khi anh lên mười sao? _Vương Nguyên hỏi bằng giọng điệu hết sức nghi hoặc, không phải hắn mồ côi cha mẹ sao? Cha mẹ hắn không lẽ đội mồ sống dậy?
- Hồi nào? Hức...họ còn sống, trước khi anh bị tai nạn thì họ vẫn còn sống. A...thật nhớ!
- Tai nạn? Anh bị khi nào? Sao em không biết?
- Hửm? Là một tháng trước, anh gặp em...rồi sau đó...huỳnh!! Anh nhập vào thân xác này. _Vương Tuấn Khải đã nói thế, đã chu môi diễn tả. Nhập vào thân xác này? Anh ấy đang nói chuyện gì đấy?
- Anh...ưm~~
- Nóng quá...Nguyên...anh nóng quá~
- Yêu tinh, anh câu dẫn em?
- Ứ ừ...nóng quá...
- Khải, đừng có lột áo.
- Nguyên...muốn em~ Cho anh, anh muốn.
- Muốn cái gì?
- Đại cồn thịt nha.
- Yêu nghiệt!!
(...)
- Khải, em hỏi này. _Vương Nguyên sau một hồi bình tĩnh đã nói:
- Sao cơ? _Hắn ngồi cạnh cậu uông cà phê ngây thơ trả lời.
- Anh...là ai?
- Anh là ai? Là anh chứ là ai? _Vương Tuấn Khải ngẩn ngưòi nhìn Vương Nguyên. Người hôm qua bị thương là hắn chứ có phải cậu đâu. Sao hỏi mấy câu ngớ ngẩn như vậy? Chẳng lẽ tinh trùng thượng não?
- Khải! Anh không phải Khải... có đúng không? _Vương Nguyên đột nhiên nghiêm giọng hẳn. Con ngươi điềm đạm nhìn chằm sâu vào nội tâm của hắn.
Choang một tiếng.
Hắn quên mất hắn... không phải là Vương Tuấn Khải.
Đã một tháng rồi ấy nhỉ? Hắn lầm tưởng mình là Vương Tuấn Khải.
Đã một tháng rồi ấy nhỉ? Hắn quên mất mình là Karry.
Đã một tháng rồi ấy nhỉ? Hắn quên mất, Vương Nguyên yêu Vương Tuấn Khải chứ không phải là Karry.
Choang một tiếng.
Chính bản thân hắn không biết thân phận mình là ai. Mình từ đâu đến. Mình biết mình là ai mà. Là một linh hồn chiếm lấy thể xác của người ta. Chiếm luôn tình yêu của người ta. Quên mất... hắn là rồi.
Thấy hắn thẩn người nhìn mình. Vương Nguyên có chút nhói tâm. Nếu đây không phải là Vương Tuấn Khải thì là ai? Và rốt cuộc, cậu một tháng qua yêu hắn vì điểm gì nếu hắn không phải là Vương Tuấn Khải? Đột nhiên ánh nhìn của Vương Tuấn Khải vỡ vụn. Chằm chằm nhìn Vương Nguyên. Tiếc nuối, đau thương và hoảng sợ.
Vương Tuấn Khải thương tâm khóc. Khóc nấc lên mà Vương Nguyên không biết lí do. Chỉ có thể im lặng ở bên cạnh vỗ vai an ủi. Ngoài trời đang nắng gắt đột nhiên mưa tầm tả. Cứ như đem người ta nhấn chìm giữa cái lạnh lẽo của Bắc Kinh ngày mưa.
Có lẽ giờ phút này mấy cái ôm từ người mình yêu là ấm áp nhất. Nhưng trong vòng tay cậu, hắn càng lạnh. Cái lạnh từ sự lo âu khiến hắn sởn cả gai óc. Ngộ nhỡ buông tay, ánh mắt ôn nhu này có là của hắn? Ngộ nhỡ buông tay rồi vòng tay ấm áp này có là của hắn? Không đúng, buông tay rồi, cả con người này có là của hắn.
Vương Nguyên tuy không hiểu vì cái gì Vương Tuấn Khải khóc, nhưng cậu biết rõ. Thâm tâm mình đang nhói từ hồi vì những giọt nước mắt này. Không truy cứu nữa. Hắn là ai cũng vậy, vẫn là người mà mình rất yêu thương.
- Không cần khóc nữa. Mau nín đi có được không? Em dẫn anh đi ăn kem. _Phắt! Cậu đang dỗ dành trẻ con à? Đang dỗ dành trẻ con à? Trẻ con à?! Tôi là người lớn rồi nhé! Lớn hơn cậu cả năm tuổi ấy. Dụ trẻ con à!!
- Trời mưa ăn kem sẽ viêm họng.
- Vậy ăn kẹo?
- Sẽ sâu răng.
- Kẹo bông gòn?
- Chẳng phải cùng là kẹo sao?
- Phải, và anh ngọt như một viên kẹo.
- Ưm...
Vương Tuấn Khải nhớ đó là lần đầu tiên hắn khóc vì một người. Lần đầu tiên được người ta lưu manh dỗ dành. Có lẽ cuộc đời sẽ không thú vị đến mức có cậu. Cậu là chì màu tô đẹp trăng giấy trắng cuộc đời hết mức nhạt nhẽo của hắn.
_Hoàn chương 8_
Các nàng là độc giả của bộ này rất hạnh phúc vì ta là team ngược luyến tàn tâm mà ngược nhẹ nhàng như vậy thì thật. Uổng quá. Nhưng chủ nghĩa pink hường của bộ rất dễ thương ha?
Ai đã xem Yêu trai bao của mị và Gen nào? Có muốn bộ đó tái xuất gian hồ không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip