Chương 23

Mỗi năm theo thường lệ Học viện sẽ tổ chức các chuyến đi chơi, giáo viên đều dày dặn kinh nghiệm quản lý trật tự trong các đoàn học sinh. Tuy nhiên năm nay lại là lần đầu tiên ban quản lý để lạc mất một học viên như vậy.

Nếu chỉ mới không nhìn thấy học viên ấy mà đã làm loạn lên thì kẻ làm loạn ấy sẽ bị kỉ luật. Nhưng đây lại là Trịnh Hiệu Tích, ai dám làm gì cậu ta?

Ai mà không biết Trịnh Hiệu Tích - thiếu gia của Trịnh gia vô cùng giàu có kia chứ. Loại người như thế, nếu cậu ta đã nói Sa Hạ mất tích thì chính là mất tính.

Tất nhiên, còn có đại tiểu thư trân quý bội phần so với Hiệu Tích - Kim Đa Hân.

Dù bị Hiệu Tích đổ tội cô bắt cóc Sa Hạ, cô ấy vẫn chân thành giúp đỡ tìm người, thái độ lo lắng cuống quýt như thế thật không giống như là giả vờ lo lắng.

Bởi vì 2 nhân vật quan trọng như thế huy động tìm kiếm, mọi người không thể không nể mặt bọn họ.

Phần lớn mọi người tìm kiếm đều là vì Đa Hân, bởi vì cái tên kia ngạo mạn ra lệnh vô cùng phách lối.

Đa Hân không tìm ở những chỗ mọi người đang tìm, cô biết cô ấy đang ở đâu. Nói Sa Hạ bị lạc cũng đúng, nhưng nói nàng ta gặp tại nạn thì rõ ràng hơn. Hẳn là cậu ta đã bị trượt chân ngã xuống vách núi rồi, nhưng Sa Hạ là nhân vật chính, cậu ta có muốn chết cũng chết không được.

Đối với chỗ là Sa Hạ rơi xuống có chút khó đi chỉ với một mình cô. Nhưng mà cô cũng không thể nói với một ai khác, làm sao cô có thể giải thích được lý do cô biết Sa Hạ dưới vách núi cơ chứ, và cũng làm gì có ai dùng mắt thường nhìn được người gặp nạn dưới chân núi.

Trường hợp tệ nhất, cô sẽ bị kết tội đã đẩy Sa Hạ xuống vách núi.

Đa Hân chán ghét cái viễn cảnh mà cô đã từng trải qua đó, mặc dù có khẳng định trong lòng như vậy thì mọi người cũng sẽ không trực tiếp định tội cô như thế. Duy chỉ có một người ngoại lệ, tên đó chẳng hề quan tâm việc điều tra kỹ càng mà nhanh chóng định tội lên người cô.

Nếu điều đó xảy ra, với quyền lực của Trịnh gia cùng sức ảnh hưởng của phần lớn dư luận có thể đổ hết tội trạng lên Kim Đa Hân, khiến một thiếu nữ tuổi đời còn non nớt như cô phải gánh chịu hết mọi chỉ trích.

Vì vậy ưu tiên lớn nhất là phải cứu được Thấu Kỳ Sa Hạ - nguồn cơ đau khổ lần này.

Men theo dốc núi mà đi xuống là việc hết sức nguy hiểm, lúc nào cũng có thể vì bất cẩn mà sượt chân té xuống.
Không được! Cô đến đây cứu người, không đến để cùng bị thương.

Tiểu thư đài các nhà khác hiển nhiên không có rèn luyện quá nhiều thể lực, nhưng đây là thiên kim tiểu thư của Kim gia, đòi hỏi cần phải hoàn hảo cả về mặt thể thao, hiển nhiên Đa Hân cũng như vậy. Bằng thể lực chăm chỉ rèn luyện mà có được của mình, Đa Hân rất nhanh đã xuống được đến chân núi.

Quả nhiên người ở dước vách núi mà. Xem ra bị thương không quá nặng, nhưng đã bất tỉnh. Hiện tại sắc trời có điểm tối, lại còn sắp mưa, may mắn Đa Hân còn tìm được một hang động nhỏ, cẩn thận dìu nàng vào trong.

Đa Hân mỗi một động tác đều hạ xuống rất nhiều nhẹ nhàng cùng ôn nhu, nhưng vẫn động tới Sa Hạ tỉnh giấc.

Ký ức lần cuối nàng có chính là khoảng khắc nàng sượt chân ngã xuống núi, là ai đã cứu nàng?

"Có chỗ nào đau lắm không?" Âm thanh lãnh đạm vang lên từ phía sau Sa Hạ, làm nàng an tâm không ít, không cần quay lại cũng biết người phía sau kia là ai.

Trước đó Đa Hân buông lời nặng với mình, giờ lại được hưởng thụ cậu ấy ôn nhu chăm sóc, Sa Hạ tuy thụ sủng nhược kinh vẫn không nhịn được hưởng thủ đối phương quan tâm.

Ai lại không thích người mình yêu sợ mình lạnh mà nhường áo cho mình, lại thỉnh thoảng không kiên nhẫn hỏi mình vết thương trên người.

Bên ngoài mưa ngày càng nặng hạt, Sa Hạ tiện đà ngày càng xích lại gần Đa Hân, cuối cùng là ngang nhiên dựa vào cô ấy.

"Làm sao cậu tìm được mình?"

Đa Hân bị dựa vào cả người đều mất tự nhiên, cô vẫn còn chưa quên được cái người này ngày trước còn hướng mình thổ lộ. Hơi đẩy nàng ra, lại bị Sa Hạ dựa càng sát hơn, nhẫn nhịn mất tự nhiên trả lời.

"Tôi thấy trên núi có vết đá lở, đoán rằng người hậu đậu như cậu có khả năng ngã xuống rồi, liền tìm thử"

Lời này cũng không quá sai, vết đá lở khẳng định có. Nhưng Đa Hân cũng không khỏi chột dạ.

"Sao cậu lại đi tìm mình? Không lẽ nhớ mình sao?" Sa Hạ nổi hứng trêu chọc, quả nhiên đã chọc cho người bên cạnh ho khan xấu hổ.

"Hiệu Tích và những người khác cũng đi tìm cậu"

"Mình mới không cần bọn họ..."

"Hả? Cậu lẩm bẩm gì vậy?"

"Không có gì, đang nghĩ Đa Hân rất đáng yêu"

Đa Hân yêu thích được khen, tâm tình tốt lên khá nhiều, còn đồng ý cho Sa Hạ thoải mái ôm lấy. Đến khi nàng mơ hồ ngủ mất thì ôm nàng sát vào người mình, cho nàng tư thế thoải mái chút.
Đa Hân kì thực chính là như vậy tốt bụng, chỉ là kiếp trước cô bị ghen tuông làm mờ mắt, luôn luôn đối đầu Sa Hạ. Đối với những người thân cận đều thân thiện tốt bụng. Kiếp trước mối quan hệ giữa họ quá căng thẳng, bất quá giờ phút này không có như vậy vướng bận, Đa Hân vẫn rất thật tâm đối xử với Sa Hạ.

Chờ trời tạnh mưa đã là gần sáng, Đa Hân đánh thức Sa Hạ, dìu nàng lên núi.

Ban đầu cô cảm thấy dìu một người bị trật chân leo núi vô cùng chậm chạp, vì thế đề nghị cõng nàng đi. Nhưng con người này lại ngang bướng không chịu lên, làm Đa Hân cũng không còn cách nào khác đành chiều theo ý nàng.

Đợi 2 người trở lên được khách sạn trời đã sáng hẳn. Có mấy học viên nhìn thấy các nàng liền chạy đi tìm giáo viên, chỉ một lát sau đã có nhiều người nữa tập trung lại đây.

Đương nhiên, không thể thiếu Trịnh Hiệu Tích.

"Cô!! Làm cái quái gì mà biến mất cả buổi tối!? Cô biết cô đã gây phiền phức cỡ nào cho mọi người không hả?"

Hắn ta la lối với Đa Hân xong liền quay sang săn sóc hỏi han Sa Hạ.

Xem kìa, cùng mất tích nhưng thái độ đối xử thật khác một trời một vực. Nhưng so với kiếp trước thì còn nhẹ hơn nhiều, đủ làm mình vui vẻ. Cô cũng không cần ở đây xem nam nữ chính tú ân ái, tốt nhất tránh đi cho lành.

Sa Hạ thấy Đa Hân bỏ đi, trong ánh mắt tươi cười liền thất lạc hơn phân nửa, nàng cũng không thể đuổi theo cô ấy mà bỏ mặc những đồng học khác đang quan tâm mình.

***

Giờ nghỉ trưa, các học sinh khác trong phòng học đã đi gần hết, chỉ còn sót lại vài người, kể cả bàn phía bên cạnh Đa Hân cũng vắng vẻ.

Kể từ chuyến du lịch lần đó, Sa Hạ đều an phận hơn rất nhiều, cậu ta không còn bám cô nhiều như trước nữa, cũng không thường xuyên vướng vào mấy vụ bắt nạt.

Đa Hân đoán có lẽ Hiệu Tích và Sa Hạ đã tiến triển đến giai đoạn mới chăng? Sa Hạ không tìm cô nữa chắc là vì cậu ta đã chuyển sang thích Hiệu Tích rồi, và tên nam chính kia cũng giúp cậu ấy xua đuổi đám con gái.

Phải rồi, giữa bọn họ càng ngày phát triển tình cảm chính là chuyện sớm muộn mà thôi, cô bắt nạt Sa Hạ cũng là vì thúc đẩy bọn họ mà.

Nhưng mà vì sao, cô lại buồn thế này?
Là vì cô vẫn còn thích Hiệu Tích? Hay là do, người từng tỏ tình với mình lại đi thích người khác, bản thân có cảm giác thua cuộc nên khó chịu?

Dáng vẻ thẹn thùng khi nói thích mình ngày hôm đó của Sa Hạ trông rất dễ thương. Tuy không phải lần đầu tiên Đa Hân được tỏ tỉnh nhưng chỉ duy nhất lần đó mới khiến cô nhớ rõ như vậy. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Hiệu Tích lại mê người con gái này như điếu đổ rồi, cậu ta dễ thương như vậy mà.

Tuy Sa Hạ dễ thương là thế, nhưng Đa Hân lại vì sự dễ thương đó mà cau mày. Tại sao nữ chính lại xinh đẹp quá mức như vậy? Bộ dạng yếu đuối của cậu ta thật đúng là dụ người mà!

Dù sao cậu ta cũng chiếm được tình cảm của nam chính thôi, vậy thì phải nên biết dừng lại mấy hành động câu người đó đi chứ. Chẳng lẽ cậu ta còn muốn tán đổ thêm ai khác?

Đa Hân mở khóa điện thoại, nhấn vào hộp thư gửi đi một tin nhắn. Mấy ngày nay Đa Hân cảm thấy mình đủ khó chịu trong người rồi, cô muốn đi chơi!

Giờ ra về, Đa Hân ôm số sách đã mượn từ thư viện đem trả lại. Cô đi ngang qua hành lang yên tĩnh, khẽ mỉm cười, Đa Hân thích sự tĩnh mịch này.

Nhưng chưa được bao lâu, Đa Hân bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ một phòng học trống.

Ánh mặt trời chiếu lên người nữ sinh nọ khiến Đa Hân không thể không nheo mắt, tò mò nép sát tường quan sát bên trong. Chỉ chốc lát sau, bên trong đã truyền ra tiếng rên rỉ gấp gáp.

Thật là bạo mà, Đa Hân xấu hổ cảm thán. Ngay tại trường học làm chuyện đó, mà 2 người lại còn là con gái, thật không biết từ đâu tìm tới dũng cảm như vậy.

Giọng điệu dâm đãng khiến Đa Hân càng nghe càng hăng say. Kỳ thực đây là lần đầu tiên cô chứng kiến loại chuyện người lớn này, phải thừa nhận là có chút kích thích.

Đa Hân nghe ngày càng bạo dạng, tiến gần thêm vài bước, giống như hận không thể trực tiếp xông vào xem tại chỗ.

Rồi bất thình lình, cửa phòng học mở ra, cô gái nằm trên kia với quần áo có chút xộc xệch nhìn chằm chằm vào cô. Cô ta áp sát Đa Hân, dọa cô hết hồn, Đa Hân cũng lùi lại mấy bước, thầm đánh giá đối phương.

"Ah!? Chu học muội?!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip