Chương 29
Đa Hân vĩnh viễn sẽ không quên ngày lễ tốt nghiệp năm ấy, cũng là lần cuối cô nhìn thấy nàng.
Dù sau đó Đa Hân đi du học nước ngoài và 2 năm sau đã trở về nước, dù Sa Hạ vẫn học năm cuối ở trường và địa chỉ mới của nàng Đa Hân biết đến. Nhưng chưa một lần nào cô gặp lại nàng ấy.
"Mọi chuyện đều là lỗi của mình, vì đã xúc phạm cậu ấy như thế. Nếu là Sa Hạ vẫn còn ghét mình, tốt nhất không nên tìm gặp cậu ấy"
Sự buồn bực không tên trong lòng Đa Hân luôn được cô tự trấn an theo cách như thế. Đa Hân vốn nghĩ nó chỉ là áy náy và cảm xúc này thường sẽ trôi qua nhanh, không thể ngờ lại kéo dài qua từng năm như thế.
Sa Hạ ảnh hưởng đến Đa Hân nhiều hơn cô dự tính.
Không chỉ Sa Hạ, Hiệu Tích đột ngột được tuyên bố là người thừa kế của Trịnh gia làm Đa Hân bận tâm. Không phải năng lực của hắn không đủ mà là việc mà phải một năm sau mới sảy ra lại diễn ra sớm một năm.
Lúc trước không phải là không có thay đổi so với kiếp trước, dù sao bản thân cô đã hành xử khác đi, tất sẽ có thay đổi. Nhưng cô còn nhớ rõ, phải đến khi Kim thị tập đoàn tuyên bố phá sản, Hiệu Tích mới trở thành người thừa kế.
Hiện tại Kim thị vẫn giữ vững vị thế trên thương trường, Đa Hân cũng ngồi ổn định vị trí chủ tịch tập đoàn. Không ngờ lão cáo già ấy đã ngo nghe rục rịch cho con trai lão ra mắt sớm như vậy.
Đa Hân bất giác sờ lên sợi dây chuyền cùng cặp với cái cô đã tặng cho Sa Hạ, trong lòng tò mò nàng hiện tại có quan hệ gì với Hiệu Tích mà mọi tin tức về Sa Hạ đa phần đều có liên quan đến hắn.
"Sa Hạ...tôi nhớ cậu đã từng nói không có tình cảm với hắn, liệu lời nói đó còn chính xác không?"
***
Từ văn phòng chủ tịch nhìn xuống có thể quan sát thấy đối tác ký hợp đồng lần này đã đến, là Trịnh Hiệu Tích đại diện cho Trịnh thị tập đoàn.
Trong phòng riêng người của bên Trịnh thị đã ngồi chờ một lúc, tư thế của Hiệu Tích cho thấy hắn mất kiên nhẫn vì phải chờ đợi người khác.
Thư kí của Đa Hân đứng một bên âm thầm mắng chửi người, người thừa kế mới của Trịnh gia thật sự thiếu sót nhiều, dù thiếu kiên nhẫn không nên thể hiện hết ra như thế chứ.
Trịnh Hiệu Tích miễn cưỡng có thể xem là ưu tú hơn đa số thế gia công tử phú nhị đại cùng thời. Nhưng so sánh với Đa Hân là kém một phần. Lần này hợp đồng giữa 2 tập đoàn phá lệ quan trọng, chẳng qua Trịnh thị tập đoàn phái một người mới tới đây đều có thể nhìn ra không coi trọng sự hợp tác lần này.
Có rất nhiều người phù hợp hơn để trở thành đối tác vậy mà lại cử đi một người thiếu kinh nghiệm, dù mang tiếng là người thừa kế nhưng sự thật hắn vẫn chỉ là ngươi mới.
Trịnh Chính Hàn con người này biết chúng ta sẽ nhất định sẽ ký kết vì bản hợp đồng này mang lại nhiều lợi ích.
"Chủ tịch Kim! Ngài đến rồi" Thư kí vui mừng ra mặt, còn kém không lao tới ôm lấy người.
Ngồi tại trên ghế Trịnh Hiệu Tích thấy người đã tiến vào, hắn âm dương quái khí nói: "Ta còn tưởng cô vì thấy ta đến mà sửa soạn lâu lắm, không ngờ vẫn là bộ đồ này. Ta nói thật, cô không hợp mặc vest đâu, diện váy rồi về nhà gả chồng đi"
Hắn nói chuyện thực nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy lời gai góc, phiền chán, làm Đa Hân khó thả lỏng cặp lông mày đã nhíu lại.
"Tôi không ngờ tiểu Trịnh tổng lại nhiệt tình quan tâm đời tư của tôi như vậy, nghe qua còn không biết ngài tới đây với tư cách giám đốc hay người mai mối nữa"
Đa Hân cười rộ lên đầy hòa nhã, trong gương mặt không chứa bất cứ thứ gì trùng khớp với lời đáp trả vừa rồi. Nếu không phải thư kí đã đi theo Đa Hân từ ngày nhậm nhức, chắc hẳn cũng bị lừa gạt bởi vẻ mặt này.
Bởi vì vị này chủ tịch nhà chúng ta, ghét nhất người của Trịnh gia. Người thì kêu ngạo, kẻ lại xấu xa, đủ loại tai tiếng tật xấu của giới thượng lưu Trịnh gia đều sở hữu đủ.
Thư kí nhớ tới thời điểm nghe được một số tin đồn rằng chủ tịch nhà mình từng theo đuổi thiếu gia nhà họ Trịnh, lúc ấy cô còn cẩn thận đến bệnh viện kiểm tra thính lực.
Nhưng khi cô nghe điều đó từ chính chủ tịch của mình, vị thư kí mẫu mực ấy cho rằng bản thân không thể hiểu được tình yêu của người trẻ tuổi.
Tình yêu là như thế này sao?
Có người nào lại tìm mọi cách thâu tóm tập đoàn của người mình yêu không? Hay năm lần bảy lượt chửi rủa người trong lòng vì bản thân đang bực bội?
Trong khi vị thư kí lâm vào hồi ức, Đa Hân đã nhìn thấy người bên cạnh Hiệu Tích. Cô sớm đã biết Sa Hạ có liên hệ với Hiệu Tích, một nhân vật thúc đẩy tình cảm như cô dù đã thoát ra khỏi cuộc sống của họ thì tình cảm giữa họ vẫn tiếp tục phát triển.
Chỉ biết là 5 năm không gặp, Đa Hân lần đầu tiên gặp lại nàng lại là khi Sa Hạ cùng Hiệu Tích xuất hiện.
Mà ngược lại, Sa Hạ không có vẻ gì là ngạc nhiên, thậm chí là tươi cười khi gặp lại cô.
Trước kia rời đi trong cãi vã, Đa Hân còn cho rằng nàng vẫn còn canh cánh trong lòng, không còn đối với cô cười lần nào nữa.
Là nàng tha thứ cho cô? Hay chỉ đơn giản không để tâm tới nữa?
Ý nghĩ đó làm Đa Hân cảm thấy thực mâu thuẫn, đồng thời nhẹ nhõm cùng khổ sở. Rốt cuộc là vì điều gì đâu?
"Kim tổng, hân hạnh được gặp mặt, tôi là thư kí của giám đốc Trịnh, Thấu Kỳ Sa Hạ"
Đa Hân gật đầu đã hiểu. Đây là việc kiếp trước đã từng xảy ra với hai người họ, Sa Hạ làm thư kí của Trịnh Hiệu Tích khi anh ta là người thừa kế và trở thành phu nhân Trịnh gia khi anh ta lên chức chủ tịch.
Tương lai của họ quả thật quá tốt đẹp!
Đa Hân chỉ cảm thấy Trịnh Hiệu Tích được ông trời ưu ái quá nhiều, chưa tùng chịu quá gian khổ lại được đến mọi thứ.
Sa Hạ lấy ra 2 bản hợp đồng đã chuẩn bị từ trước, sau đó yên lặng đứng ở một bên. Nàng còn tưởng rằng Đa Hân sẽ không nhớ rõ nàng, ánh mắt lần đầu gặp lại của cô ấy đã nói cho nàng là không phải. Nàng thực sự vui mừng vì cô ấy còn để tâm đến nàng như thế, Đa Hân vẫn rất đáng yêu như trước.
Sa Hạ kìm lại khát khao muốn ôm lấy cô ấy rồi thốt lên: "Đa Hân, cậu đã trở về rồi"
Cặp mắt nàng hơi hơi híp lại, mang theo chút vui sướng nhảy nhót.
Nếu như trong phòng chỉ có hai người các nàng, viễn cảnh hiện tại sẽ hạnh phúc hơn biết bao, tựa như tâm trạng hân hoan khi gặp lại người yêu vậy.
Hiệu Tích nhận thấy Sa Hạ không giống bộ dạng thường ngày, hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày trước Sa Hạ đã từng bị Đa Hân bắt nạt, cho nên tới bây giờ vẫn còn sợ cô ta. Chắc hẳn hiện tại em ấy đang cảm thấy khổ sở lắm.
Nghĩ tới điều đó, Hiệu Tích buồn bực trừng mắt Đa Hân. Sớm thôi, mình sẽ lên chức chủ tịch và làm tập đoàn của cô ta phá sản, trả thù cho Sa Hạ.
Hắn cẩn thận suy tính, hy sinh một chút dụ dỗ cô ta đem tập đoàn dâng cho hắn không phải là ý kiến tồi đâu nhỉ.
***
Lần tiếp theo hai người gặp lại nhau là vài ngày sau đó, tại thời điểm Đa Hân theo thói quen đi cửa hàng bánh quen thuộc. Đa Hân theo bản năng mách bảo muốn quay đầu bỏ đi, giữa hai người trừ bỏ ký ức xấu, không có bất kì lý do gì đi chào hỏi đối phương.
Nhưng đó cũng chỉ là một mình cô nghĩ như vậy, thực chất cuộc gặp mặt hôm nay không có gì là ngẫu nhiên cả, Sa Hạ đã bỏ công sức điều tra kĩ càng địa điểm nào dễ dàng chạm mặt Đa Hân nhất.
Hôm nay đã chờ vỏn vẹn 5 giờ đồng hồ, rốt cuộc đã chờ được người ấy. Sa Hạ chỉnh lại tóc tai, thập phần tự nhiên ra vẻ như tình cờ nhìn thấy cô ấy.
Mặc dù không đi lộ tuyến diễn viên, nhưng nàng cảm thấy diễn xuất của mình vô cùng tốt, ít nhất lừa gạt được Đa Hân. Đa Hân nếu là biết nàng giờ phút này suy nghĩ cái gì, khả năng sẽ nói nàng quá mức tự tin.
"Như thế nào? Gặp lại bạn học cũ không vui mừng sao?"
Sa Hạ nói thực bình thường, thanh âm không lớn, mang theo ngữ khĩ có điểm thân cận, lại không lộ hồi hộp.
"Chẳng lẽ là...chỉ có mình thấy vui mừng sao? Đa Hân, cậu thật sự quá tuyệt tình"
Sa Hạ từ lúc xuất hiện trước mặt Đa Hân, vẫn luôn tìm thời điểm diễn khổ một chút, thời cơ tới rồi, nếu không phải hiện tại khóc có điểm thái quá, nàng liền lập tức khóc ra tới.
Thấy được đối phương sắp khóc lên, Đa Hân lâm vào khó xử, cô kì thực không biết trả lời thế nào.
"Cậu không phải...ghét tôi sao?"
"Mình khi nào nói ghét cậu?"
"Thời điểm lần cuối gặp mặt khi đó nói"
"Đã qua lâu như vậy rồi, cậu cũng nhớ quá kĩ đi. Là ý nghĩa Đa Hân rất để ý mình, hay chỉ là do cậu quá mức ích kỉ nhỏ mọn?"
Loai đánh giá này không phải Đa Hân chưa từng bị nói, nhưng vẫn có điểm khó chịu, muốn mở miệng phản bác, nhưng sợ lại lộ ra bản thân thật sự để ý nàng.
Chuyện này thực sự đủ mất mặt!
***
ಠ_ಠ
Trung thu có ai ăn được bánh trung thu không?
( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip