Chương 18
Suốt hai ngày nay La Kiều không bắt được con mồi nào, hắn đã mang theo hai con trai đi rấtxa, trừ buổi tối nghỉ ngơi, hầu như cả ngày bọn họ đều tìm kiếm con mồi.
Mùa khô trên thảo nguyên tựa như khảo nghiệm tàn khốc nhất, mà thiên nhiên ra đề cho động thực vật nơi đây, cho dù dã thú có móng sắc răng nhọn làm lợi thế thì thế nào, chỉ là nhân tài không đất dụng võ mà thôi.
La Sâm và La Thụy gắng theo kịp bước chân cha mình, La Kiều từng nghĩ muốn biến về dạng người ôm hai đứa, lại bị hai vật nhỏ cự tuyệt.
“Ba ba có thể, chúng ta cũng có thể!”
La Sâm ưỡn bộ ngực nhỏ, La Thụy ngồi chồm hổm bên cạnh, rõ ràng đang ngầm đồng ý với quyết định của anh dai.
La Kiều cảm động đến suýt nữa lệ bôn.
Ba con liệp báo dọc theo một nhánh sông vừa khô cạn đi tới, chỉ cần gặp tổ mối hay chỏm đất cao, La Kiều đều nhảy lên quan sát xung quanh, thị lực liệp báo vốn rất tốt, con mồi trong bán kính hai ngàn thước đều không chạy khỏi hai mắt hắn.
Nhưng mà, La Kiều lại thất vọng một lần nữa. Không có gì hết, đến cả thỏ hoang cũng không.
Nếu cứ tiếp tục như thế, đừng nói hai nhóc con kia, đến cả hắn cũng có thể đói chết.
“Ba ba, chúng ta đi đâu a?”
Câu hỏi của La Thụy, La Kiều vô pháp trả lời, bản thân hắn cũng mơ hồ, chỉ theo bản năng không ngừng đi tới, nếu hắn chú ý mùi vị được đánh dấu trên đường đi một chút, sẽ phát hiện bọn họ sắp đi ra khỏi lãnh địa của sư đàn Oroz, vị trí hiện tại của ba cha con đang đứng là phân giới lãnh địa, nôm na là biên giới giữa hai sư đàn, bên kia là lãnh địa thuộc về đàn sư tử khác, cuốc sống bên đó đồng dạng không khá khẩm gì hơn.
La Kiều hy vọng có thể gặp linh dương hay con gì tương tự như vậy , cho dù là lợn rừng cũng tốt, còn hơn bảo hắn đi bắt chuột đồng giống mèo hoang hả?
“Ba ba, ba ba!”
Tiếng La Sâm kêu cắt đứt màn âm thầm tự kỷ của cha nó, La Kiều quay đầu lại, phát hiện hai tiểu tử đó đang dùng móng vuốt khều khều một cục đá nâu, hình như là rùa cạn*.
Có lẽ, kêu là rùa cạn ha?
La Kiều đi qua, đồng dạng nâng móng vuốt gõ lên mai rùa, ánh mắt hai tên nhóc kia nhìn La Kiều rõ ràng đang nói, ba ba, cái này có thể ăn đúng không? Chắc là có thể ăn đi? Nhất định có thể ăn ha?
La Kiều 囧, lại gặp phải chọn lựa mang tính lịch sử, liệp báo ăn thứ này sao? Hình như trong hoàn cảnh bình thường, bối cảnh bình thường, liệp báo con bình thường, gặp được vị lão huynh này làm gì có ý niệm ăn hắn chứ?
Chẳng lẽ mình giáo dục có vấn đề hả trời? La Kiều cự tuyệt nhìn thẳng.
Móng vuốt và răng nanh liệp báo chả là cái đinh gì với mai rùa, nhưng nó lại chả là cái đinh gì với La Kiều. Thực tế chứng minh, hắn biến thành người, nâng tên đang co đầu rụt cổ kia lên, dẫn hai thằng ku nhà mình qua chỗ bóng râm dưới tàng cây, dùng tảng đá cứng và cành khô biểu diễn màn “Vạch trần bí ẩn dưới lớp mai rùa”.
Đụng phải trên dưới nhà liệp báo ăn mặn này, chỉ có thể nói vị quy ca đó xui xẻo. Nghĩ đi, hắn đối mặt với sư tử còn có thể toàn thân trở ra, lại chết tức tưởi dưới vuốt liệp báo, đây chẳng phải là rùa lạc bình dương bị báo khi sao…
La Kiều ăn thử trước, đợi một lúc, thấy cơ thể bình thường mới đút cho con trai ăn.
Trên thực tế, vị của thịt rùa cạn khác thịt linh dương, đối với liệp báo nó hơi tệ, nhưng ưu tiên lấp đầy bụng trước, phàm là thứ có thể ăn, một miếng cũng không thể lãng phí.
Hai thằng nhỏ vùi đầu ăn ngấu nghiến, con chó rừng vẫn đi theo phía sau sáp lại, nghĩ muốn dựa vào chút thịt vụn lót dạ, vào mùa khô, cuộc sống tất cả đều khó khăn như nhau, nhưng tiếng kêu thê lương của nó có thể đưa tới linh cẩu hay sư tử.
La Kiều tính đuổi nó đi, vì liệp báo vốn không ăn chó rừng, ngẫu nhiên con non sẽ truy đuổi, đều chỉ vì luyện tập kỹ xảo đi săn. Nhưng tên không thức thời này khác, nó kiên trì không chịu rời đi, ý định đưa linh cẩu tới, có thể linh cẩu đoạt thức ăn từ liệp báo, đuổi nó đi, hoặc may mắn chia cho nó chút canh.
Chó rừng dây dưa chọc giận La Kiều, hắn xông lên, giết chết tên kia.
Nghiến chặt cổ con vật, máu tươi đầm đìa chảy ra, làm dịu yết hầu khô cạn của La Kiều. Vứt xác nạn nhân sang một bên, La Kiều không hề liếc mắt tới nó một lần.
Giải quyết xong bữa ăn nhẹ, cha con nhà liệp báo tiếp tục bước đi.
Địa phương khác lúc này rất khó tìm nguồn nước, La Kiều mạo hiểm mang theo con trai tiếp cận vùng thượng du. Mực nước sông lúc này đã xuống rất thấp, số lượng cá sấu nhiều kinh người và những con hà mã thân hình khổng lồ chiếm lấy vị trí tốt nhất, La Kiều thật cẩn thận dắt con tiếp cận bờ sông, vừa uống nước vừa cảnh giác cá sấu và hà mã. Tuy hà mã nhìn ngốc thế, nhưng bọn chúng nổi danh nóng tính. La Kiều từng bắt gặp cảnh tượng một con hà mã mẹ một hơi cắn cá sấu thành hai đoạn, La Kiều còn chưa muốn bị bà mẹ nôn nóng bảo vệ con lặt làm hai nữa đâu.
Uống xong, La Kiều lập tức mang hai nhóc con tránh xa bờ sông. Nhưng hắn không đi quá xa, mà yên lặng núp trong lùm cây mọc ven đó, hắn tin chắc sẽ có động vật khác tới bờ sông uống nước, bất chấp chuyến đi săn này vô cùng mạo hiểm, có thể đụng mặt sư tử hay những kẻ đi săn khác, nhưng hắn không còn chọn lựa nào khác.
Cuối cùng, kiên nhẫn có hồi báo, vài con khuyển linh xuất hiện. Hắn không kềm được cảm thán số mình cmn tốt thật, khuyển linh chủ yếu dựa vào lá cây, rất ít uống nước, nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, bữa cơm chiều ba miệng ăn nhà hắn tới rồi.
La Sâm cùng La Thụy đè nén hưng phấn nhìn con mồi, không phát bất kỳ tiếng động nào. Khuyển linh rất cảnh giác, nhưng không phát hiện đôi mắt sáng lập lòe của liệp báo, bọn chúng đi khỏi bờ sông, đến gần lùm cây, La Kiều đột nhiên từ chỗ núp vọt ra, khoảng cách chưa đến ba mươi thước, khuyển linh không hề có bất cứ cơ hội nào. La Kiều cắn cổ khuyển linh, lôi nó đến chỗ bọn nhỏ, hai nhóc con khẩn cấp vồ về phía con mồi, La Kiều nhìn nhìn bốn phía, không phát hiện sư tử hay linh cẩu liền cúi đầu ăn.
Đợi đến khi kên kên đuổi tới, một con khuyển linh gần như không còn lại bao nhiêu.
Chạng vạng, La Kiều và hai nhóc nhà hắn về tới biên giới lãnh địa sư đàn Oroz. Ở nơi này, hắn gặp hai con hùng sư không tính xa lạ, Filet và Herault.
Hai con này thoạt nhìn cường tráng hơn ba tháng trước rất nhiều, tông mao rậm rạp hơn, đối với hai anh em nhà này mà nói, lúc này đây bọn họ không cần tự chuốc lấy phiền toái với sư đàn Oroz, bọn họ còn trẻ, mắc gì phải đi khiêu chiến với hùng sư trưởng thành đầy năng lực, cả hai chỉ đang đuổi bắt con mồi.
Chẳng qua, La Kiều kinh ngạc khi nhìn đến con mồi bọn họ lựa chọn.
Một con hươu cao cổ trưởng thành!
Hai thằng này bị đói nhũn não rồi, nếu không, có con sư tử vừa rụng răng sữa nào lại nhăm nhe đi bắt hươu cao cổ trưởng thành sao? Chỉ cần bị đá trúng một cú, thì không tàn cũng phế.
Như La Kiều đoán, Filet và Herault dùng toàn lực, cũng chỉ lưu vài vết thương trên người con vật.
La Kiều cùng hai con núp trong bụi cỏ cao, cảm thán nhìn hai thằng trẻ trâu kia mang hùng tâm tráng chí, chợt trong đầu hiện lên một mạt linh quang.
Có lẽ, muốn bắt đại gia hỏa kia, cũng không phải không có biện pháp…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip