Chương 19
La Kiều dẫn con trai núp vào bụi cỏ, bọn họ theo sau con hươu cao cổ bị thương suốt hai ngày nay.
Filet và Herault sớm mất đi hứng thú, dựa vào sự cường tráng của bản thân, cả hai có thể dễ dàng cướp miếng ăn từ miệng kẻ khác, với lại, sử tử khác với liệp báo, chúng có thể ăn thịt thối, nên luôn tìm được thứ lấp đầy bụng. La Kiều và hai thằng ku kia thì miễn bàn, cả nhà đó chỉ xơi được thịt tươi, cho dù không bị kẻ khác cướp, thì phần còn lại chỉ có thể bỏ. Thói kén cá chọn canh này của liệp báo, cũng là một trong những nguyên nhân La Kiều và hai nhóc nhà hắn thường xuyên bữa đói bữa no.
Hươu cao cổ bị thương không nặng, nhưng miệng vết thương khó khép lại, hơn mười con chim ăn giòi* bu trên người nó, hút máu liên tục, trong quá khứ, mấy con đó giúp hươu cao cổ loại trừ ký sinh trùng, lúc này đây lại biến thành bọn quỷ hút máu. [*Chim ăn giòi mỏ vàng có tên khoa học là Buphagus africanus]
Hươu cao cổ đi vào rừng cây keo, La Kiều và hai nhóc con tạm thời ngừng lại, để bắt được nó không phải là chuyện đơn giản.
La Sâm nhìn La Kiều biến thành dạng người, loay hoay trong bụi cỏ làm gì đó, nghiêng đầu hỏi: "Ba ba, muốn bắt con hươu cao cổ kia thật sao?"
"Đúng vậy a." La Kiều tìm tới một bụi gai quấn vào những cọng cỏ, có lẽ hắn cần thêm một cành cây khô khá cứng, ừm, dài một chút.
"Nhưng ba nói, đừng đi trêu vào con mồi lớn mà."
La Kiều để nhánh cỏ qua một bên, đi đến trước mặt La Sâm, tiện tay đem thằng nhỏ ôm vào lòng, tay nhu nhu lỗ tai nhỏ, nói: "Là ba không rõ, lúc trước muốn bảo vệ các con, nên dạy chớ nên lỗ mãng mà táng mạng, chưa nói cho các con biết cách uyển chuyển. Trâu có thể giết chết sư tử, nhưng không phải sư tử vẫn bắt nó ăn đấy sao?"
"A." La Sâm liếm liếm móng vuốt, cái hiểu cái không, nhưng báo ta tin chắc, chỉ cần ba ba nói, là chính xác!
La Kiều lại ôm lấy La Thụy, nhìn mắt nhỏ màu hổ phách, "Còn con, hiểu ba nói chưa?"
"Dạ, " La Thụy động động cái lổ tai, nói: "Ba ba, thật sự muốn bắt hươu cao cổ hả?"
"Đúng vậy a." Chuyện hắn vừa nói với La Sâm, vật nhỏ này hoàn toàn không nghe sao?
"Thật tốt quá!" Hai mắt La Thụy lòe lòe sáng, hai chân trước khoát lên mu bàn tay La Kiều, "Ba ba, bắt đi, bắt đi! Trên người cái tên kia, thiệt nhiều thịt a!"
La Kiều: "..."
Được rồi, lúc này hắn hoàn toàn chắc chắn, hắn nuôi là liệp báo. Thật hổ thẹn vì trước kia cứ coi bọn nhỏ là mèo nhà.
Bẫy rập làm tốt, diễn luyện kế hoạch đi săn mấy lần trong đầu, thời điểm bọn nhỏ cắn dây thừng đùa giỡn, La Kiều phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, làm sao hắn dụ con hươu cao cổ vào bẫy đây, rồi sau đó làm sao nữa?
Chả lẽ, để hai nhóc con kia đi xua hươu cao cổ? Nó sẽ liếc mắt mấy cái nhỉ?
"Đau đầu a..."
La Kiều ngồi trên cỏ, ôm cả La Sâm và La Thụy vào lòng, trong khoảng thời gian này, bọn nhỏ bữa ăn bữa nhịn, hoàn toàn không thể so với bộ dáng mũm mĩm xù xù vào mùa mưa. Cầm chân nhỏ La Thụy vỗ vỗ, La Kiều cân nhắc chọn phương pháp ít nguy hiểm nhất, nếu có thể, hắn tuyệt đối không để cho hai con trai thân lâm hiểm cảnh.
"U, mỹ nhân, đã lâu không gặp."
Nghe tiếng nói, La Kiều quay phắc đầu lại, nụ cười so với ánh mặt trời còn chói sáng hơn, làm Parson cùng Angelo ngẫu nhiên đi qua đến chào hỏi giật nảy mình.
Đừng nói là phơi nắng riết ngu người nha?
La Kiều nhìn Parson lẫn Angelo, hai mắt đều tỏa sáng, đúng là cầu được ước thấy mà, lao động cường tráng tự đưa lên cửa a! Nhìn thân thể đó kìa, thật mạnh mẽ nha, hắn từng tận mắt chứng kiến anh em nhà này hạ một con ngưu linh trưởng thành!
La Kiều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn, khiến Angelo lui về sau từng bước, đến bên tai Parson nói: "Anh dai, đừng nói là tên này có ý với ta nha? Ta chỉ thích báo muội muội a..."
Quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn Angelo một cái, tên kia thức thời ngậm miệng. Đùa chút thôi mà, làm gì ghê thế? Hơn nữa, đã cùng nhau theo đuổi em gái, vậy mà, chả lẽ tên báo đực kia đặc biệt như vậy sao.
Parson đi đến trước mặt La Kiều, hai nhóc con nhớ rõ mùi Parson, thành thật lui trong lòng ba mình, im lặng nhìn con báo đực này.
"Có thể hỗ trợ chút không?" La Kiều cười tủm tỉm nói với Parson: "Có thù lao, là một bữa thịt! Muốn ăn bao nhiêu tùy thích."
Hả?
Anh em Parson, Angelo nhìn nhau, bọn họ nghi tên kia bị thái dương chiếu đến choáng váng rồi.
Sự thật chứng minh, đầu óc La Kiều không có vấn đề.
Năm con liệp báp mai phục trong bãi cỏ, bẫy đã chuẩn bị tốt, chỉ cần đuổi con hươu cao cổ vào đúng vị trí, bẫy sẽ phát huy tác dụng.
Nguyên bản La Kiều muốn tự mình xuất thủ, lại bị Parson lẫn Angelo đồng thời phủ quyết.
Angelo nhìn nhìn thân thể nhỏ nhắn của La Kiều xuy một tiếng, vẫy vẫy cái đuôi, "Đây là chuyện đàn ông nên làm!"
Parson vượt lên phía trước liếm liếm lỗ tai La Kiều, tựa hồ muốn nói: "Đừng quấy rối a."
La Kiều nhìn cặp anh em lợi dụng bụi cỏ che giấu, lặng yên tiếp cận con mồi, hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần, động động lỗ tai, Parson liếm hắn làm cái khỉ gì, thân lắm sao? Còn nữa, nói cái gì "Đây là chuyện đàn ông nên làm", hai thằng kia khinh ông đây là cái gì? Tuy nuôi con, nhưng ông đây là đàn ông, thuần đó!
Dưới ánh mắt tha thiết của bọn nhỏ, oán hận tự động bị đạp đi. Được rồi, chuẩn men hay liếm lỗ tai gì đó cũng được, lập tức bị vứt đến chín tầng mây, trời đất bao la, con no bụng là lớn nhất!
La Kiều mang theo hai vật nhỏ mai phục bên cạnh bẫy rập, để chộp tên to xác kia, La Kiều mất rất nhiều khí lực, không chỉ đào bẫy, còn dùng nhanh cỏ quấn và bụi gai quấn thành cái thòng lọng, cho dù con mồi có tránh được cái bẫy, dựa vào sợi dây thừng này cũng có thể giữ chặt đại gia hỏa kia!
"Ba ba, tới kìa, tới kìa!"
La Sâm có chút kích động kêu lên, La Kiều vung chưởng đẩy nó trở về, kéo chặt dây thừng cỏ trong tay.
Con hươu cao cổ bị hai liệp báo đuổi theo, khi nó chạy trốn chệch quỹ đạo, Parson cùng Angelo sẽ vượt lên chặn lại, khiến cho con vật đáng thương phải chạy trối chết theo hướng kế hoạch đã vạch ra. Con Hươu cao cổ bị chọc giận, nó không chạy nữa, xoay người, dùng chân trước tự vệ, chỉ cần bị cái chân cứng như đá đó đụng trúng, cho dù là sư tử, cũng có thể bị đá chết.
Đối mặt với tình cảnh đó, Parson và Angelo có vẻ vô kế khả thi, La Kiều nhìn mà sốt ruột, bảo hai nhóc kia cán chặt sợi dây, nắm chặt cành cây khô, nhảy ra từ bụi cỏ, khi con mồi chuyên tâm phòng bị anh em Parson, Angelo, hắn nhảy dựng lên, đâm mạnh vào... mông con hươu cao cổ...
Được rồi, hành động này quả thật có chút gì kia, nhưng rất hiệu quả đó.
Hươu cao cổ cũng phải có tôn nghiêm chứ, nó muốn đạp bẹp con liệp báo dám đâm mông nó!
La Kiều xoay người chạy về phía đặt bẫy, con hươu cao cổ đuổi phía sau không tha, mắt thấy nó dẫm đã dẫm vào bẫy nhưng vẫn không ngã, chỉ lảo đảo, La Kiều lấy dây từng từ miệng hai nhóc kia, thuận thế trói chặt con hươu cao cổ, gai đâm vào da thịt con vật, hiệu quả gây tên nhanh chóng xói mòn sức lực nó, La Kiều quay đầu la to về phía Parson và Angelo: "Nhanh tới giúp a!"
Hai huynh đệ giật mình, Parson biến về dạng người, xông lên cùng La Kiều kéo cổ con mồi, Angelo lao tới cắn mạnh chỗ gần cái đầu.
La Kiều không kiên nhẫn lãng phí thời gian, trực tiếp nhặt lên một tảng đá nện vô đầu con vật.
Sọ não nạn nhân văng tung tóe, chết không kịp ngáp, Angelo ngây ngốc cắn cổ hươu cao cổ, nháy mắt mấy cái, liệp báo có thể làm vậy hả?
Parson lấy tay chùi vết máu trên mặt, biến trở về dạng báo, quỳ rạp trên mặt đất hồi sức.
La Kiều cắn mạnh lên phần cổ phía dưới một chút, xé mở lớp da, ngoắc hai nhóc con kia lại ăn.
La Sâm và La Thụy đã lâu chưa được bữa thịnh soạn như vậy, hươu cao cổ đối với hai thằng ku này mà nói, đó chính là một núi thịt nhỏ, đúng như lời La Thụy nói, thật là "Thiệt nhiều thịt" a!
Đáng tiếc, bọn họ chỉ có thể ăn một bữa.
La Kiều cùng anh em Parson mở rộng bụng, tuy anh em nhà này không giống ba cha con La Liều, bữa có bữa không, nhưng vào mùa khô, rất khó bắt con mồi lớn, đây chính là bữa đại tiệc cho năm con liệp báo.
Đương nhiên, mùi máu tươi luôn đưa tới khách không mời, kên kên đã bắt đầu xoay quanh ở không trung, những động vật ăn thịt nghe tin lập tức hành động, nhưng nhóm liệp báo chả quan tâm, chỉ cần sư tử và linh cẩu đừng đột nhiên xuất hiện, cả bọn có đủ thời gian lấp đầy bụng.
*********
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip