Chương 206-210
Chương 206: C206: Chương 206
"Em đương nhiên bằng lòng." Thẩm Dục nghe được lời mời của Nghiêm Thịnh, đầu tiên là đồng ý không chút do dự. Sau đó ấp a ấp úng, cực kỳ khó xử: "Nhưng mà, đội ngũ quản lý của em đã đưa ra tuyên bố thanh minh rằng em sẽ học tập chăm chỉ trong học kỳ 1, không nhận kịch bản hoặc thông cáo."
Bây giờ hắn chỉ mới khai giảng chưa được một tháng đầu tiên, lại bất ngờ nhận bộ phim của Nghiêm Thịnh. Nếu người bên ngoài biết chuyện này, liệu có phàn nàn lời hắn nói không đáng tin không?
"Không sao." Nghiêm Thịnh mỉm cười ấm áp: "Chúng ta có thể chuyển buổi quay của em vào cuối tuần hoặc nghỉ đông."
Sau đó, Nghiêm Thịnh lại rất kiên nhẫn giải thích với Thẩm Dục: "Đây là một bộ phim nói về lịch sử. Kể về câu chuyện hoàng đế Càn Long cải trang đến tuần tra phía Nam. Cho nên chúng ta có rất nhiều cảnh quay ngoại cảnh, em sắm vai Phú Sát Phó Bác..."
Thẩm Dục im lặng nghe Nghiêm Thịnh giới thiệu.
Mặc dù đây là một bộ phim lịch sử, nhưng xét thái độ của Nghiêm Thịnh thì có vẻ như muốn quay bộ phim này như một bộ phim chính kịch*. Dù sao với địa vị ảnh đế của Nghiêm Thịnh, quay lại đóng một bộ phim truyền hình, nói thế nào thì hắn cũng không thể đóng một bộ phim truyền hình dài tập được. Nếu không, đừng nói là khán giả và fan điện ảnh, chính hắn cũng không thể giải thích được.
*Chính kịch (正剧): một loại kịch chính gồm bi kịch và hài kịch, lấy xung đột làm nội dung, mâu thuẫn trong kịch rất phức tạp, thường phản ánh sinh hoạt xã hội.
Vì vậy Nghiêm Thịnh yêu cầu kỹ năng diễn xuất của toàn đoàn phim đều phải ổn định. Những diễn viên khác dễ xử lý hơn, Nghiêm Thịnh sẽ đảm bảo yêu cầu khắt khe khi casting. Chỉ có duy nhất trường hợp của Thẩm Dục, Nghiêm Thịnh không nỡ loại Thẩm Dục, còn muốn nâng người, cho nên chỉ có thể để Thẩm Dục quen với kịch bản trước mấy tháng, rèn luyện kỹ năng diễn xuất và lời thoại. Đặc biệt là lời thoại, trước tiên phải học thuộc hết kịch bản.
"Anh sẽ cố gắng cùng em..." Nghiêm Thịnh kiên nhẫn nói.
Vì để tránh tiết lộ kịch bản, Nghiêm Thịnh còn lên kế hoạch thuê một căn nhà ngoài khuôn viên trường cho Thẩm Dục, tránh cho ký túc xá nhiều người phức tạp, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thẩm Dục từ trước đến nay là một cậu bé có tính cách mềm mại, không có chủ kiến. Nghiêm Thịnh nói thế nào thì hắn đồng ý thế nấy. Thậm chí không hề tỏ ra bất mãn vì từ nam chính biến thành nam phụ, mà còn rất vui mừng, lại có thể đóng phim cùng Nghiêm đại ca của hắn.
"Nghiêm đại ca, anh yên tâm." Thẩm Dục vỗ ngực bảo đảm trong điện thoại: "Lần này em nhất định sẽ cố gắng."
Trong phòng ngủ, mấy bạn học khác cùng phòng nghe Thẩm Dục nói chuyện điện thoại. Lén làm mặt quỷ với nhau. Đến khi Thẩm Dục cúp máy, có người nhịn không được hỏi: "Thẩm Dục, cậu lại muốn đóng phim hả?"
"Là phim của Nghiêm Thịnh sư huynh sao? Nghiêm Thịnh sư huynh muốn quay phim truyền hình?"
Thẩm Dục hơi do dự một chút, sau đó trả lời: "Đúng vậy, nhưng chuyện này vẫn chưa công bố ra bên ngoài, nên các cậu đừng nói ra ngoài, nhớ giữ bí mật. Hơn nữa, đoàn phim sẽ không khởi động máy sớm như vậy đâu, ít nhất phải chờ đến kỳ nghỉ đông. Bây giờ vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị."
Thẩm Dục hơi dừng lại một chút, nhịn không được hỏi: "Các cậu có biết Phú Sát Phó Bác là ai không?"
Không chờ những người khác trả lời, Cổ Ngọc Chương đã lạnh lùng đáp một câu: "Siêng lên công cụ tìm kiếm đi!"
Thẩm Dục đụng phải cây đinh mềm, ủ rũ bò về trước máy tính, quả nhiên công cụ tìm kiếm hiện lên nhân vật lịch sử Phú Sát Phó Bác.
Các bạn học khác hai mặt nhìn nhau, không khỏi dùng cùi trỏ chọc Cổ Ngọc Chương. Có người nhân lúc Thẩm Dục đi vệ sinh, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cậu đừng như vậy. Bây giờ chúng ta xoa dịu quan hệ đi, đến khi đoàn phim của Nghiêm ảnh đế bắt đầu quay, nói không chừng chúng ta có thể nhờ cậu ta để nhận vài vai diễn tốt."
"Mọi người đều là bạn cùng phòng, cậu đừng khiến mối quan hệ trở nên căng thẳng như vậy."
Cổ Ngọc Chương lạnh lùng nói: "Nếu Nghiêm Thịnh là loại người chỉ quan tâm đ ến quan hệ mà không quan tâm đ ến năng lực, có thể tùy tiện giao vai diễn tốt cho sinh viên năm nhất, vậy thì tôi cũng không cần đến đoàn phim của anh ta. Chắc chắn không quay được gì hay ho."
"Cậu --" Bạn cùng phòng của Cổ Ngọc Chương bị nói đến á khẩu. Chỉ có thể thở phì phò gầm gừ với Cổ Ngọc Chương tóc húi cua: "Cậu đúng là cục đá trong hố xí*. Với cái tính cách này của cậu, sau này sao có thể vào giới giải trí được!"
*Cục đá trong hố xí (茅坑里的石头): mang ý nghĩa ẩn dụ chỉ một người xấu tính, bướng bỉnh.
Cổ Ngọc Chương không nói gì, tiếp tục chăm chỉ đọc sách giáo khoa.
Trong khi Nghiêm Thịnh đang chuẩn bị kỹ lưỡng cho đoàn phim, bữa tiệc từ thiện do web Phi Tấn và các nhà khác cùng nhau tổ chức cũng bắt đầu một cách suôn sẻ.
Thời gian chính thức bắt đầu cuộc bữa tiệc từ thiện là 8 giờ tối ngày 9 tháng 9. Bắt đầu từ 7 giờ đã có khách mời lần lượt trình diện. Hai bên thảm đỏ chật kín fan và truyền thông giải trí, truyền thông kinh tế tài chính. Bọn họ kinh ngạc phát hiện, thảm đỏ của tiệc từ thiện này có thể so với lễ trao giải có tầm ảnh hưởng lớn nhất cả nước. Hơn nữa vào thời gian nửa sau đi thảm đỏ, đại lão ở mọi tầng lớp đều xuất hiện trên thảm đỏ. Chiếnt số truyền thông kinh tế tài chính do fan thực hiện đã bị sốt khi thấy gần như 50 doanh nhân hàng đầu trong danh sách phú hào đều có mặt.
Ngay cả chủ tịch tập đoàn Phong Hành - Vương lão tiên sinh dạo gần đây có cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh - cũng dắt vợ con đến cổ vũ.
Vương Nhất Bác mặt vô cảm nhìn người Vương gia như đang đi du lịch gia đình. Chủ tịch Vương vẻ mặt hận sắt không thành thép liếc nhìn con trai nhà mình một cái, cười tủm tỉm nhìn về phía Tiêu Chiến, gương mặt hiền từ tốt bụng, mỉm cười trò chuyện: "Tôi đã nghe danh của Tiêu tổng từ lâu. Hôm nay vừa gặp, Tiêu tổng quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."
Tiêu Chiến tự dưng cảm thấy chột dạ, đưa tay bắt tay với chủ tịch Vương, cười nói cảm ơn.
Em gái Vương gia cố ý mặc váy dạ hội Valentino, đứng bên cạnh Vương phu nhân, nắm tay mẹ, hưng phấn vẫy tay với Tiêu Chiến: "Chiến Chiến, Chiến Chiến, em là fan trung thành của anh á."
Tiêu Chiến lại nói cảm ơn lần nữa. Hơi câu nệ mời người Vương gia tiến vào hội trường. Thậm chí cậu còn tự mình dẫn đường.
Vương Nhất Bác im lặng đi theo sau Tiêu Chiến. Nhìn từ xa, thật sự trông như cả nhà cùng đi du lịch gia đình. Hình ảnh cực kỳ hài hòa.
Tiêu Chiến dẫn đoàn người chủ tịch Vương đến vị trí, chủ tịch Vương thản nhiên nhìn bảng tên trên bàn, cười nói: "Kỳ thật tôi cảm thấy tôi có thể ngồi cùng Mạnh tổng web Phi Tấn. Tư Bản Nhất Bác cũng là một trong những nhà tổ chức tiệc từ thiện. Chúng tôi là người nhà của Vương tổng, đương nhiên phải ngồi trên ghế ban tổ chức."
"Không dám giấu giếm, con trai thứ của tôi có hơi sợ ống kính. Tiêu tổng sắp xếp cho chúng tôi vị trí quá xa phía trước, camera sẽ thường lia tới đây, sẽ khiến cho con trai thứ của tôi căng thẳng. Nếu nghiêm trọng có thể sẽ khiến nó bị sốc đột ngột*."
*Sốc đột ngột (突发性休克): là một hội chứng trong đó thiếu máu cục bộ và thiếu oxy nghiêm trọng ở các cơ quan quan trọng do lượng máu tuần hoàn hiệu quả giảm mạnh và rối loạn vi tuần hoàn toàn thân.
Anh hai Vương không hề biết mình có chứng sợ hãi ống kính, mặt vô cảm nhìn thoáng qua cha ruột của mình, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, em có chứng sợ ống kính, không thể ngồi ở bên này. Hơn nữa, em cảm thấy Mạnh tổng web Phi Tấn bình dị dễ gần, khiến người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân, ngồi ở bên kia có lẽ em sẽ thoải mái hơn chút."
Vương Nhất Bác nhìn người Vương gia nói bậy một cách nghiêm túc, không khỏi nghĩ tới nỗi sợ năm đó thường xuyên bị chủ tịch Vương đâm vào tim.
Tiêu Chiến lo lắng người Vương gia sẽ nói những lời khó nghe khi tiếp xúc với cha Diệu và cha Tiểu Tề. Vì vậy mới cố ý sắp xếp chỗ ngồi như vậy. Lại không ngờ lúc ấy chủ tịch Vương không hề tỏ ra phản đối việc sắp xếp chỗ ngồi, bây giờ tới nơi lại đột nhiên gây khó dễ.
Trong lòng Tiêu Chiến hơi căng thẳng, nhưng trên mặt không biểu hiện ra gì, mỉm cười thỏa đáng gật đầu: "Không thành vấn đề, bây giờ con đi nói với Mạnh tổng, đổi chỗ ngồi cho ngài."
Đổi?
Chủ tịch Vương và Vương phu nhân liếc nhìn nhau, không nhịn được đề nghị lần nữa: "Không cần đổi chỗ của Mạnh tổng đâu, là chúng tôi mạo muội đưa ra yêu cầu, không nên làm phiền Mạnh tổng." Lỡ như khiến thông gia hiểu lầm Vương gia bọn họ cố ý gây rắc rối thì phải làm sao?
Tuy Tiêu Chiến không biểu hiện ra ngoài, nhưng người Vương gia đều có thể nhìn ra Tiêu Chiến hơi căng thẳng. Ngay từ khi Vương Nhất Bác nửa giấu giếm nửa công khai chuyện tình cảm của mình, người Vương gia đã thuê thám tử tư điều tra thân thế và quá khứ của Tiêu Chiến. Vì vậy bọn họ biết rõ quá khứ của Tiêu Chiến. Truyện Huyền Huyễn
Bọn họ thật sự không hề nghĩ rằng Tiêu Chiến có người nhà không lên được mặt bàn. Chỉ cảm thấy đau lòng Tiêu Chiến, tuổi còn nhỏ đã trải qua nhiều thăng trầm như vậy. Điều quan trọng là dù gặp rất nhiều khó khăn, nhưng cậu vẫn có thể gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào sức lực của bản thân sáng lập ra gia nghiệp như bây giờ. Bởi vậy có thể thấy đứa nhỏ này quả nhiên là kỳ tài ngút trời, hơn nữa còn trọng tình trọng nghĩa.
Cái gọi là liên hôn thương nghiệp môn đăng hộ đối, có nghĩa là sau khi hai gia đình đến với nhau, có thể hợp lực để tạo ra nhiều lợi ích hơn. Vả lại bọn nhỏ hiểu được gốc rễ của nhau, cũng sẽ có nhiều tiếng nói chung hơn. Cho dù không có tình cảm yêu đương mãnh liệt, ít nhất có thể nâng đỡ nhau trong lúc hoạn nạn. Chẳng hạn như chủ tịch Vương và Vương phu nhân, lúc trước đã quen nhau trong buổi xem mắt. Sau ngần ấy năm, hai vợ chồng cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt.
Tuy nhiên sự hợp tác giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã chứng thực điều này về mọi mặt. Vì vậy so với những người có gia thế bối cảnh như dệt hoa trên gấm, Vương gia coi trọng con người Tiêu Chiến hơn. Suy cho cùng, Tiêu Chiến chính là đối tác kinh doanh và bạn đời được đích thân Vương Nhất Bác công nhận. Do đó, cho dù xuất phát từ tôn trọng và tin tưởng con trai, Vương gia sẽ không làm ra bất kỳ hành động nào không phù hợp với lễ nghi xã giao.
Nhưng xem ra, Vương Nhất Bác không có giải thích rõ điểm này với Tiêu Chiến. Ngược lại, Tiêu Chiến lo lắng quá sẽ bị rối loạn, cũng không suy xét đến điểm này.
Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất giúp người Vương gia thấy rõ, Tiêu Chiến quả thật là một cậu bé ngoan, rất coi trọng gia đình mình. Mọi người đều biết, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình không hạnh phúc, một là đối xử thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí là căm thù với gia đình, hai là sau khi tìm được gia đình sẽ vô cùng quý trọng gia đình. Từ phản ứng của Tiêu Chiến, hiển nhiên cậu thuộc vế sau.
Đây là một chuyện tốt. Ít nhất có thể chứng minh sau khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác kết hôn, chắc chắn sẽ vô cùng quý trọng gia đình nhỏ của mình, sẽ không dễ dàng bị thế giới bên ngoài cám dỗ.
Chủ tịch Vương và Vương phu nhân rất hài lòng về phản ứng của Tiêu Chiến. Thậm chí Vương phu nhân còn nắm tay Tiêu Chiến, vỗ vỗ mu mu bàn tay cậu, hiền từ an ủi: "Con yên tâm, chúng ta chỉ muốn trò chuyện với người nhà của con một chút thôi. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên hai nhà gặp mặt nhau. Con đó, đứa nhỏ này, dì kêu Nhất Bác mời con đến nhà ăn cơm, sao con cứ luôn từ chối vậy? Chẳng lẽ con lo dì và cha con không hợp nhau sao?"
Vương phu nhân liếc nhìn con trai lớn nhà mình một cái, không chút do dự đâm một dao: "Vậy thì con hiểu lầm rồi. So với Nhất Bác, dì và cha nó thực ra rất dễ hòa hợp. Nhà của dì nhiều người như vậy, chỉ có Vương Nhất Bác là khó hòa hợp nhất."
Anh hai Vương và em gái song sinh của Vương gia ở bên cạnh gật đầu như gà con mổ thóc.
Vương Nhất Bác - người khó hòa hợp nhất trong gia đình - im lặng quan sát cha ruột mẹ ruột và hai đứa em ruột của mình, quyết định khi về nhà tốt hơn hết vẫn nên xét nghiệm ADN!
Tiêu Chiến không ngờ Vương phu nhân sẽ hành động như vậy, cậu không kịp phòng bị, tức khắc bị làm cho ngơ ngác.
Đúng lúc này, Long Thiên Áo và Lạc Hi cũng dẫn người nhà tới. Vương phu nhân vỗ vỗ lưng Tiêu Chiến, đứng bên cạnh Tiêu Chiến với tư thế như trưởng bối, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Chiến, con là chủ nhà, không giới thiệu cho chúng ta một chút sao?"
Chủ tịch Lạc khó hiểu nhìn hai vợ chồng Vương gia, cau mày hỏi: "Có gì mà giới thiệu? Là bà không quen tôi, hay tôi không quen bà? Sao phải làm phiền Tiểu Tiêu chuyện này?"
Chỉ có Long Thiên Áo biết rõ nội tình, nhìn trưởng bối Vương gia nóng lòng muốn khoe khoang chiêu cáo thiên hạ, không khỏi vui mừng thay cho Tiêu Chiến. Chủ tịch Hạ Tinh Giải Trí liếc nhìn Long Thiên Áo với ánh mắt sâu kín, còn nhớ rõ lúc trước thằng nhóc này nói muốn giới thiệu bạn trai cho em họ thay ông. Bảo sao sau này không nghe thấy tin tức gì nữa, hóa ra là chậm tay, bị Vương gia rinh đi mất.
Chương 207: C207: Chương 207
Chủ tịch Vương mang theo gia đình nhỏ, trong bữa tiệc từ thiện, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng chào đón khách mời với tư thế một nửa người nhà mẹ đẻ. Đi thành hình vòng cung, đi chính xác đến cái bàn nơi web Phi Tấn đang ngồi, lấy cớ là đi bộ mệt rồi nên ngồi xuống nghỉ ngơi, cứ như vậy dựng trại đóng quân ở đây.
Về phía web Phi Tấn, ngoại trừ Mạnh Tề đang làm chức vụ CEO và người nhà bọn họ, thì còn có người nhà của ông chủ Lưu, Tống lão gia tử và viện trưởng Tiêu - người phụ trách quỹ từ thiện Tống Hòe và quỹ từ thiện giáo dục Hồng Tinh cũng được xếp ngồi ở đây. Ngoài ra, trên bàn còn có Vân Dật, người đã sáng tạo ra Công Nghệ Skynet, và chủ tịch Long được Long Thiên Áo đưa đến đây.
Anh hai Vương, người tạm thời mắc chứng sợ ống kính, cực kỳ ân cần đổi bảng tên của những vị khách khác cũng đang ngồi ở bàn này sang bàn mà Tiêu Chiến đã sắp xếp cho bọn họ, để tránh cho người Vương gia ngồi bên này lâu quá, những vị khách khác sẽ không có chỗ ngồi. Chủ tịch Long đã sớm nhìn ra ý đồ xấu xa của người Vương gia. Mặc dù hâm mộ người Vương gia xuống tay mau lẹ, có thể lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thu phục được vị Thần Tài này, nhưng cũng sẽ không ngáng chân.
Hơn nữa, những người ngồi cùng bàn với Vương gia đều là đại lão thương nghiệp hàng đầu ở Yến Kinh. Chủ tịch Long có cơ hội đi qua kết bạn, nên cũng thấy không sao cả. Về phần Vân Dật, vậy càng dễ nói chuyện hơn.
Tuy nhiên, sau khi biết Vân Dật và Tiêu Chiến là bạn bè thân thiết với nhau, lại còn là đối tác của Vương Nhất Bác, nên mối quan hệ giữa bọn họ rất hòa hợp. Anh hai Vương do áy náy, còn rất chu đáo dẫn Vân Dật đi gặp một số đại lão thương nghiệp khác, cũng coi như là giúp Vân Dật kết thêm được nhiều mối quan hệ.
Bên kia, chủ tịch Vương tốn nhiều tâm cơ để gặp mặt, cuối cùng cũng ngồi xuống được, yên tâm thoải mái mỹ mãn kéo Tống lão gia tử và những người khác ngồi trò chuyện.
"Thật là trùng hợp." Chủ tịch Vương tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng qua loa có lệ. Chủ động chào hỏi Tống lão gia tử, viện trưởng Tiêu và Lưu Diệu Mạnh Tề: "Mỗi lần tôi nhìn thấy tin tức về Tiêu tổng trên mạng hoặc trên báo chí đều rất cảm động, người nhà Tiêu tổng đúng là biết cách dạy con. Vì vậy tôi luôn muốn gặp mặt một lần, trò chuyện một chút. Không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp nhau ở đây. Có thể thấy hai nhà chúng ta rất là có duyên với nhau."
Đây đúng là trợn mắt nói dối. Vương Nhất Bác không nỡ nhìn thẳng, yên lặng thở dài.
Bên Tiêu Chiến, Tống lão gia tử và hai vợ chồng Lưu Diệu Mạnh Tề cũng hai mặt nhìn nhau. Viện trưởng Tiêu không nhịn được khiêm tốn nói: "Nào có, nào có, Tiểu Chiến vốn là một đứa bé ngoan. Thằng bé có thể đạt đến trình độ hôm nay hoàn toàn là nhờ vào tài năng, năng lượng và chịu đựng gian khổ của chính thằng bé. Kỳ thật những trưởng bối như chúng tôi cũng không dạy được gì nhiều cho thằng bé."
Tống lão gia tử cũng cười nói theo: "Thì đúng vậy mà. Ông lão tôi sống hơn nửa đời người, toàn sống trong mê muội hồ đồ, chính Tiểu Chiến đã báo thù giúp tôi."
"Cũng không thể nói như vậy được." Vương phu nhân mỉm cười đáp lại: "Ngài khiêm tốn quá. Hoa Hạ chúng ta coi trọng việc dạy dỗ bằng lời nói và việc làm. Nếu không có người nhà như mọi người dạy dỗ thằng bé từ nhỏ, Tiểu Chiến cũng sẽ không được người ta yêu thích như bây giờ. Vì vậy, tôi và lão Vương vô cùng biết ơn mọi người đã nuôi dạy ra một đứa bé ngoan như vậy, để Tiểu Chiến có thể trở thành đối tác với Nhất Bác nhà chúng tôi. Mọi người yên tâm, sau này Nhất Bác chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tiểu Chiến, làm tốt vai trò đối tác của nó. Nếu Nhất Bác dám ỷ vào tuổi tác để bắt nạt Tiểu Chiến, chúng tôi sẽ giúp đỡ Tiểu Chiến."
Lời này thật sự là... Tống lão gia tử, viện trưởng Tiêu, Lưu Diệu, Mạnh Tề hai mặt nhìn nhau. Nói chuyện rất hay, nhưng sao nghe cứ như đang gặp thông gia vậy?
Không biết nên tiếp lời thế nào luôn.
Quan trọng là Vương Nhất Bác còn làm trò trước mặt mọi người, trịnh trọng hứa hẹn một câu: "Con sẽ không bắt nạt Tiểu Chiến."
Tống lão gia tử và Lưu Diệu Mạnh Tề không còn cách nào khác, chỉ có thể duy trì nụ cười xấu hổ nhưng không mất phần lễ phép, ánh mắt hơi dịch sang hướng Tiêu Chiến đang đứng im lặng nãy giờ.
Tiêu Chiến căng thẳng như con mèo bị dẫm phải đuôi, lông gáy dựng đứng cả lên. Quan sát từng động tác của chủ tịch Vương và Vương phu nhân hết sức chăm chú. Nhận được tín hiệu cầu cứu của trưởng bối nhà mình, cậu lập tức nói: "Chủ tịch Vương nói nghiêm trọng quá rồi, con và Vương tổng hợp tác rất vui vẻ. Trong lúc hợp tác, Vương tổng đã dạy con rất nhiều thứ, cũng rất chăm sóc con, là một người rất tốt."
Có người giúp mở đầu, hai người cha và một ông nội thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tiểu Chiến nói không sai, tính cách của Vương tổng khiến chúng tôi rất yên tâm. Có thể hợp tác với cậu ấy, chúng tôi..."
Nói đến đây, hiển nhiên vẫn còn có chút lúng túng. Tống lão gia tử gian nan nuốt nước bọt, Miễn cưỡng tìm được từ thích hợp: "Bao giờ cũng, chúng tôi bao giờ cũng vô cùng tin tưởng vào đạo đức thương nghiệp của Vương tổng."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Chủ tịch Vương và Vương phu nhân cũng phụ họa theo bản năng.
Vừa dứt lời, trên bàn đột nhiên yên tĩnh. Người hai nhà mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng một lúc lâu. Bầu không khí ngượng ngùng dần lan tràn.
Em gái Vương trước giờ luôn là người nhanh nhẹn, là người đầu tiên hồi phục tinh thần. Cười hì hì đứng dậy rót rượu cho trưởng bối hai nhà đã nói chuyện đến khô miệng.
Mắt chủ tịch Vương sáng lên, ra vẻ uy nghiêm: "Con rót rượu cho ông nội Tống và bà nội Tiêu trước đi."
"Ông nội Tống uống rượu giải khát ạ." Em gái Vương cầm chai rượu đi đến bên cạnh Tống lão gia tử, cười ngọt ngào: "Ông nội Tống, ngày nào con cũng lên web Phi Tấn xem chương trình. Chương trình mỹ thực lúc trước ông ghi hình khiến con thèm muốn chết. Con cảm thấy anh Chiến thực sự rất may mắn. Từ nhỏ đã có thể đi theo ông, chắc chắn đã ăn rất nhiều món ngon."
Sau đó lại rót rượu cho viện trưởng Tiêu: "Bà nội Tiêu, bà rất hiền từ. Nhìn thấy bà, con lại nghĩ đến bà nội của mình. Bà nội con rất tốt với con. Khi còn nhỏ, con giành điều khiển TV từ xa với các anh, bà nội luôn luôn đứng về phía con, bởi vì con là con gái duy nhất trong nhà." Vì vậy phải nhận được đồ tốt.
Nhóm con trai vô dụng nhà họ Vương đồng loạt nhìn về phía em gái nhà mình, tim lại đau nữa rồi.
Kế tiếp, không cần chủ tịch Vương kêu, em gái Vương tiếp tục rót rượu cho hai chú Lưu Diệu và Mạnh Tề: "Con đã sớm nghe danh Dạ Sắc, trước đây còn muốn đến đó nhảy Disco với bạn học. Nhưng nhân viên trông chừng Dạ Sắc không cho vị thành niên vào. Chú Diệu, chú Tiểu Tề, sau này con báo tên của các chú, bọn họ có cho con vào không?"
Lưu Diệu vốn là thần kinh thôi, nghe vậy chỉ cười ha ha, nói: "Quán bar không cho phép vị thành niên vào, đó là tuân thủ các quy định liên quan. Nhưng con là em gái của Vương tổng, con đến chắc chắn không thành vấn đề. Chỉ cần chào hỏi trước một tiếng là được."
Mạnh Tề vẫn luôn lo lắng người Vương gia không chấp nhận thân phận của hắn. Lúc này nhìn thấy biểu hiện của người Vương gia, trong lòng hơi yên tâm.
Bữa tiệc từ thiện vẫn đang được tiến hành, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là một trong những ban tổ chức, không thể bứt ra quá lâu.
Vương phu nhân cực kỳ hiểu lòng người, xua tay, nói: "Các con cứ đi làm việc của mình đi. Trưởng bối hai nhà chúng ta trò chuyện rất vui vẻ."
Tống lão gia tử cũng lo lắng Tiêu Chiến ở lại đây sẽ làm chậm trễ chính sự. Phụ họa theo: "Đi làm việc đi. Sẽ không sao đâu."
Tiêu Chiến gật đầu, đi tiếp đón những vị khách khác đến tham gia tiệc từ thiện cùng Vương Nhất Bác.
Vương phu nhân nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ nắm tay nhau rời đi, chân thành cảm thán: "Hai đứa nhỏ này thật sự rất xứng đôi."
Tống lão gia tử hơi suy ngẫm. Trước đây khi chưa gặp mặt thì không sao cả, nhưng nếu gia trưởng hai bên đã gặp nhau, Tống lão gia tử cũng có rất nhiều lời muốn nói với người Vương gia. Chỉ là bữa tiệc từ thiện có quá nhiều người, có nhiều lời rất khó nói ra.
"Không biết hai vị có thời gian đến Tống Ký ngồi chơi không."
Chủ tịch Vương và Vương phu nhân trong lòng vừa động, chợt cười nói: "Nếu cụ nhà đã mời, chúng tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Bên kia, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bề ngoài bình tĩnh tự nhiên, nhưng thật ra vẫn đang nín thở thì nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Yên tâm đi. Cha mẹ anh rất thích người nhà của em. Đang lo lắng mọi người chướng mắt Vương gia chúng ta, chỉ biết tìm mọi cách tranh thủ được mọi người chấp thuận. Sẽ không tự nhiên đâm ngang đâu."
Tiêu Chiến nghiêng đầu liếc Vương Nhất Bác một cái: "Sao anh không báo trước cho em một tiếng?" Cậu cũng đã chuẩn bị tốt hơn.
Vương Nhất Bác cười khổ: "Anh cũng không ngờ cha mẹ anh lại lo lắng như vậy. Nhưng anh có thể hiểu được. Anh đã từng tuổi này, sắp 30 rồi. Dù bề ngoài có tốt đẹp đến đâu, cũng không giấu được sự thật rằng anh đã lớn tuổi."
"Cha mẹ anh lo lắng chuyện hôn nhân của anh. Trước kia, bọn họ lo lắng anh bận công việc không yêu đương. Bây giờ biết anh qua lại với một người còn trẻ như vậy, lại có năng lực như vậy, quan trọng nhất là rất đẹp trai, tính cách hay con người đều khiến người ta yêu thích, ngay cả fan bạn trai cũng có thể xếp thành năm vòng. Thế là sợ chuyện của chúng ta không được lâu dài, sợ em gặp được nam sinh nữ sinh có tính cách tốt hơn, ngoại hình xinh đẹp hơn sẽ vứt bỏ anh. Hơn nữa, trước đó cha mẹ anh kêu anh dẫn em về nhà ăn cơm, em cứ từ chối mãi. Bọn họ lo lắng anh không có bản lĩnh dẫn em về nhà, sau này sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Vì vậy chỉ có thể chủ động xuất kích."
Nói tới đây, Vương Nhất Bác vô cùng đáng thương gãi gãi lòng bàn tay Tiêu Chiến: "Có phải em cũng cảm thấy anh rất vô dụng không?"
"Anh làm gì vậy!" Tiêu Chiến vô thức siết chặt tay thành quyền, nhìn xung quanh. Mặc dù ánh đèn gần đó rất mờ, nhưng camera vẫn đang quay. Tiêu Chiến sợ người khác nhìn thấy: "Em đang làm việc, anh đừng gây chuyện được không?"
"Vậy em cũng phải cho anh một tin tức chính xác mới được!" Vương Nhất Bác nói với giọng vô cùng tủi thân: "Chẳng lẽ em thật sự ghét bỏ ông già vừa nhàm chán vừa không biết lãng mạn là anh sao?"
"Gần như vậy đó!" Tiêu Chiến bất đắc dĩ trợn trắng mắt. Cậu không nói gì thì người này chơi đến nghiện rồi đúng không: "Anh mê diễn như vậy, có cần em giao cho anh một vai diễn trong 《 Thời thượng phong vân 》 không?"
Vương Nhất Bác mỉm cười nhướng mày: "Cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo?"
Tổng tài bá đạo Tiêu nhìn thoáng qua cô vợ nhỏ cao 1m87, vai rộng eo thon chân dài, còn có cả cơ bụng tám múi, đành bất lực thở dài: "Được rồi được rồi, em sẽ cho anh một lời giải thích. Em sẽ chịu trách nhiệm với anh, có thể thả em đi được chưa?"
"Em qua loa quá." Vợ nhỏ Vương buông móng heo của mình ra, nhịn không được nhéo gáy Tiêu tổng: "Nhớ đối xử tốt với anh một chút, anh thuộc về em."
Long Thiên Áo đã sắp xếp xong hết toàn bộ khách khứa, đến đây để báo cho Tiêu Chiến là có thể chính thức bắt đầu bữa tiệc từ thiện, đúng lúc nghe được những lời này, vẻ mặt nhất thời trở nên khó tả.
Thật không ngờ một tổng tài bá đạo uy nghiêm đẹp trai như Vương Nhất Bác lại là người ở dưới.
Vương đại tổng tài vừa nhìn đã biết Long Thiên Áo đang suy nghĩ bậy bạ, nhưng lười giải thích. Cực kỳ phúc hắc nhìn về phía Tiêu Chiến, vẻ mặt kiểu "Tiêu Chiến nhà chúng ta là chủ".
Tiêu tổng lười chú ý đến Vương tổng nhà mình càng ngày càng diễn tinh, nói với Long Thiên Áo: "Nói với MC, có thể bắt đầu rồi."
8 giờ tối, bữa tiệc từ thiện do web Phi Tấn, Tư Bản Nhất Bác, Long Đằng Giải Trí và Hạ Tinh Giải Trí phối hợp tổ chức chính thức bắt đầu. Toàn bộ bữa tiệc từ thiện sẽ được phát sóng trực tiếp trên web bullet screen. Vì vậy, danh sách khách mời và thông tin gây quỹ từ thiện cuối cùng cũng phải được công bố rộng rãi ra bên ngoài. Hơn nữa sau khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, nơi đến của tất cả số tiền quyên góp sẽ được công bố trên mạng.
Do bữa tiệc từ thiện còn mời các siêu sao hàng đầu của lưỡng ngạn tam địa đến với tư cách diễn viên khách mời, vì vậy có rất nhiều cư dân mạng, nhất là fan của các nhà đã ngay lập tức chú ý đến web bullet screen để xem phát sóng trực tiếp bữa tiệc.
Trong ký túc xá Yến Ảnh, Thẩm Dục vẫn luôn chú ý đến hướng đi của Tiêu Chiến cũng xem phát sóng trực tiếp trên máy tính một lúc. Mấy bạn học khác trong phòng ngủ thấy thế, nhịn không được cảm thán: "Cho nên mới nói, Tiêu Chiến là người tôi bội phục nhất. Tuổi cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, nhưng lại đang làm những việc lớn. Khi nào tôi mới có thể phấn đấu đạt được thành tựu hiện tại của Tiêu Chiến, tôi cũng coi như cảm thấy thỏa mãn."
Cổ Ngọc Chương luôn vùi đầu vào học hành cũng hiếm khi phụ họa theo: "Tiêu Chiến quả thật vô cùng lợi hại."
Nghe được những lời này, Thẩm Dục vốn đang xem say mê bỗng nhiên mất hứng thú. Hắn đóng máy tính lại, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Đêm mùa thu mát mẻ, bên ngoài trời đã tối hẳn. Trước đây Thẩm Dục từng tới Yến Kinh, nhưng mỗi lần đi ra ngoài đều có trợ lý và vệ sĩ đi cùng, nên hắn không cần phải tự xác định đường đi. Lần này Thẩm Dục lên Yến Kinh, lại bị Thẩm Nghiên cắt hết người đại diện và trợ lý, chỉ còn lại một mình Thẩm Dục, đêm khuya hắn không dám chạy ra ngoài, chỉ có thể đi dạo ở sân thể dục, buồn bã ngồi dưới sao trời.
Đột nhiên, một giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên bên cạnh: "Thẩm Dục? Thật sự là cậu? Thật tốt quá, tôi thế mà lại được nhìn thấy người thật. Tôi biết ngay cố gắng của tôi sẽ không uổng phí mà. Tôi cực kỳ thích diễn xuất của cậu trong 《 Tử Tiêu 》."
Thẩm Dục quay đầu nhìn nam sinh trong đêm, người nọ ăn mặc rất đơn giản, khí chất cũng rất giản dị thì tò mò hỏi: "Anh... Cũng là sinh viên Yến Ảnh sao?"
"Tôi không phải." Nam sinh lắc đầu, ngại ngùng nói: "Tôi tên Tào Miểu, là fan của cậu. Tôi đã ở đây lâu lắm rồi, chỉ muốn gặp mặt cậu một lần. Cậu có thể ký tên cho tôi được không?"
Chương 208: C208: Chương 208
Tiệc từ thiện tương đối thành công với tổng số tiền quyên góp được là 127,41 triệu* đồng đêm đó. Ngoài ra, cư dân mạng theo dõi buổi phát sóng trực tiếp trên web bullet screen còn được thưởng thức bữa tiệc nghe nhìn do các siêu sao đại già trình diễn.
*Số tiền đó nè "一亿两千七百四十一万", mình không biết đúng số không nữa, mình rối mấy con số lắm.
Sau khi kết thúc tiệc từ thiện, bộ phận hành chính của web Phi Tấn đã tổng hợp danh sách quyên góp của tất cả khách mời suốt đêm đó, và gửi đến tài khoản chính thức của "quỹ từ thiện cựu chiến binh kháng chiến" do web Phi Tấn thành lập. Cũng trịnh trọng thanh minh trên tài khoản Phi Tấn chính thức rằng mọi chi tiêu và thu nhập trên tài khoản sẽ được liệt kê chi tiết để đảm bảo cư dân mạng có thể kiểm tra dòng tiền bất cứ lúc nào. Đồng thời, "quỹ từ thiện cựu chiến binh kháng chiến" cũng đã mở nhiều kênh quyên góp để tiếp nhận sự quyên góp của người dân thuộc mọi tầng lớp xã hội.
Khoản chi đầu tiên của "quỹ từ thiện cựu chiến binh kháng chiến" là thông báo chính thức, tất cả các cựu chiến binh trong kháng chiến sẽ được đưa đến thủ đô để xem lễ duyệt binh trước ngày kỷ niệm quốc khánh 60 năm thành lập tổ quốc. Bao gồm chi phí đi lại và chi phí ăn ở cũng như trợ cấp hàng tháng dựa trên danh sách thống kê các cựu chiến binh kháng chiến.
Bởi vì là tiền nào việc ấy, cộng thêm mỗi khoản thu nhập cũng như chi tiêu đều sẽ được công khai với bên ngoài, các cư dân mạng có lòng quyên góp cũng không cần lo lắng về nguy cơ tiền bị giữ lại hoặc bị tham ô.
Điều này dẫn đến, sau khi web Phi Tấn công bố tài khoản ngân hàng của mình và "quỹ từ thiện cựu chiến binh kháng chiến" dưới tên Phi Tấn chính thức tại bữa tiệc từ thiện, các khoản quyên góp từ mọi tầng lớp xã hội đã chảy nhỏ giọt vào tụ lại thành biển, trong vòng 24 giờ, cộng với số tiền quyên góp trong bữa tiệc từ thiện, số tiền quyên góp trên tài khoản chính thức của quỹ từ thiện cựu chiến binh kháng chiến đã trực tiếp vượt quá 200 triệu.
Mặc dù đối với tất cả các cựu chiến binh kháng chiến trên cả nước, số tiền này chỉ như muối bỏ biển. Nhưng mỗi một cư dân mạng tham gia gây quỹ đều tin rằng, số tiền này sẽ được sử dụng cho các cựu chiến binh một cách nguyên vẹn. Cũng có thể làm cho những bậc tiền bối từng chiến đấu quên mình trên sa trường trong những năm tháng gian khổ của đất nước, bây giờ đã già rồi cảm nhận được tấm lòng của vãn bối.
Ngày thứ ba sau bữa tiệc từ thiện, lại là một ngày thứ bảy. 《 Thời thượng phong vân 》 phát sóng lúc 10 giờ tối, ngay cả những khán giả không xem phát sóng trực tiếp bữa tiệc từ thiện trên web bullet screen cũng biết về nó.
Ban đầu, nhiều khán giả không xem tin tức chỉ tò mò về những minh tinh đại bài lưỡng ngạn tam địa xuất hiện trong phim truyền hình, cũng như những doanh nhân thường được nhắc đến trên trang bìa các tạp chí kinh tế tài chính. Hầu hết những khán giả này đều ở độ tuổi 40 hoặc 50, bình thường ít lên mạng, hoặc không có thói quen lên mạng, cũng không biết web Phi Tấn lại gây ra sóng gió trên mạng, thậm chí ngay cả tên web Phi Tấn cũng không biết. Chỉ là cảm thấy bộ phim thần tượng này rất thần kỳ, vậy mà lại có thể tìm được nhiều diễn viên quần chúng trông giống minh tinh và doanh nhân như vậy -- Cho đến tận lúc này, bọn họ cũng không nhận ra những minh tinh đại bài và các doanh nhân xuất hiện trước ống kính đều là người thật.
Cho đến khi con cái bọn họ cùng xem TV và không kìm được hét lên, quyết định lấy suy nghĩ kỳ lạ của Tiêu Chiến làm đề tài để nói chuyện với cha mẹ, lúc này, những khán giả lớn tuổi hơn mới nhận ra, hóa ra những người đó đều là thật.
Tiệc từ thiện trên TV là thật, quỹ từ thiện cựu chiến binh kháng chiến cũng là thật, thậm chí ngay cả người trẻ tuổi vô cùng đẹp trai được nam chính đến chào hỏi và bộ phim kháng chiến được nam chính khen ngợi cũng sắp phát sóng.
"Ai nha má ơi, ý con là người trẻ tuổi kia thật sự là một CEO? Không phải diễn viên?"
"Là diễn viên, cũng là CEO." Nhóm fan trung thành của Tiêu Chiến tận dụng mọi thứ, lập tức đề cử thần tượng của mình cho cha mẹ.
Trong tình huống bình thường, cha mẹ sẽ không đồng ý việc con mình đu idol. Dù sao nhiệm vụ của học sinh chính là học tập, có thời gian đi đu idol, sao không làm thêm hai bộ đề thi nữa. Tốt hơn là lãng phí thời gian cho những người ngoài mà cả đời cũng không thể tiếp xúc được.
Vì vậy khi bọn nhỏ đu idol, hầu hết đều giấu cha mẹ. Chỉ sợ cha mẹ nghĩ thần tượng của bọn họ không phải là một tấm gương tốt. Nhưng tình huống của Tiêu Chiến hiển nhiên là khác. 19 tuổi đã có thể đạt được khối tài sản ròng hàng chục tỷ, trong mắt tất cả các cha mẹ, tiêu chuẩn này là một tấm gương tốt cho những đứa trẻ đầy triển vọng.
Vậy là các fan của Tiêu Chiến cuối cùng cũng có thể công khai giới thiệu thần tượng của mình với cha mẹ. Có người thậm chí còn mở máy tính cho cha mẹ xem video tiệc từ thiện.
Rất nhiều các bậc cha mẹ không lên mạng lúc này mới biết, hóa ra tiệc từ thiện xuất hiện trong phim truyền hình chính là tiệc từ thiện mà báo chí tuyên dương mấy ngày gần đây. Chiếnt số cha mẹ chưa từng chú ý đến tin đồn giải trí cũng kiên nhẫn tìm hiểu toàn bộ quá trình, những trưởng bối vốn còn đang cảm thán hành động của đồng chí Tiểu Tiêu rất tuyệt vời, tức khắc bị bầu không khí của tiệc từ thiện làm cho cảm động.
Vì vậy, sau đêm 《 Thời thượng phong vân 》 phát sóng, tài khoản ngân hàng của quỹ từ thiện cựu chiến binh kháng chiến lại lần lượt nhận được rất nhiều khoản quyên góp. Còn tên tuổi của Tiêu Chiến và web Phi Tấn cũng vô tình đi vào lòng những khán giả trung niên và cao tuổi chưa từng lên mạng.
Nhiều khán giả trung niên và cao tuổi chưa từng lên mạng thậm chí còn tự động thu thập thông tin liên quan về Tiêu Chiến. Ban đầu chỉ là nội dung có liên quan đến Tiêu Chiến trên các tờ báo giải trí lớn và tạp chí hàng tuần. Sau đó là hỏi thăm các đồng nghiệp trẻ trong văn phòng về Tiêu Chiến. Những khán giả ở độ tuổi 40 50 này cũng là người có thâm niên trong ngành và lĩnh vực tương ứng. Trong tình huống bình thường đều có khoảng cách thế hệ với những đồng nghiệp trẻ vừa vào công ty, bình thường khó nói chuyện với nhau.
Hiếm khi mọi người có chủ đề chung, những đồng nghiệp trẻ đó dù xuất phát từ lấy lòng lãnh đạo hay đề cử thần tượng, tất cả đều biết gì nói đó không giấu diếm chút nào. Thậm chí có người còn chủ động lấy điện thoại của mình ra đăng nhập vào web Phi Tấn và web bullet screen, share video tin đồn đề cử cho các lãnh đạo, tiền bối.
Sau đó, những khán giả trung niên và cao tuổi mới phát hiện, không phải bọn họ chưa từng nghe nói đến Tiêu Chiến. Trước đây, tin tức về tập đoàn Thánh An và Tống Ký đã gây ồn ào huyên náo mấy ngày trời, lúc bọn họ xem bản tin thời sự và điểm nóng thời sự cũng có nghe thấy. Chỉ là nhất thời không liên tưởng được tên với người mà thôi.
Vì thế, những khán giả bậc cha mẹ cũng biết thân thế và những gì Tiêu Chiến từng trải qua, thậm chí còn biết Tiêu Chiến tuy là cô nhi, nhưng lại là đứa bé ngoan rất hiếu thảo. Trong tình trọng nghĩa, tri ân báo đáp. Cho nên dưới tình huống Tiêu Chiến không hề hay biết, cậu lại thu hoạch được một nhóm fan cha mẹ chân chính.
Đồng thời cũng để các fan cha mẹ biết được, bọn họ có thể xem tin tức, xem phim truyền hình, thậm chí là xem phân tích cổ phiếu và giải thích chính sách gì đó ở trên mạng. Hơn nữa còn nhanh và toàn diện hơn nhiều so với TV, báo chí. Chỉ cần cài đặt vài cái ai pi pi* trên smartphone? Hơn nữa cái ai pi pi web Phi Tấn còn có thể lập nhóm nói chuyện, trò chuyện video trực tuyến. Tiện hơn so với gọi điện bình thường!
*Ai pi pi (爱屁屁): cách đánh vần của chữ "app" ở bển. Dòm từ này tự dưng nhớ đến "ma ma đát (么么哒)" nghĩa là moah moah:v
Hầu hết những lãnh đạo cấp cao và trưởng bối ngày càng lớn tuổi, ít có khả năng tiếp thu những thứ mới mẻ. Vì vậy, mặc dù có rất nhiều người biết sự xuất hiện của smartphone, nhưng lười đổi cái mới. Cảm thấy pin của smartphone hoa hòe lòe loẹt không đủ bền, không giống như những chiếc điện thoại cũ mà họ sử dụng, sạc một lần là có thể dùng được hơn nửa tháng.
Bây giờ có vẻ như smartphone cũng có lợi ích của smartphone. Do đó, một số lượng đáng kể người tiêu dùng trung niên và cao tuổi không thiếu tiền và nhận được đề cử cũng tính chi phí của việc mua smartphone vào chi tiêu hàng ngày.
Và vì có smartphone nội địa trên web bullet screen, nên có rất nhiều người tiêu dùng chưa biết nhiều về smartphone, cũng đã vô thức tiếp thu của trang web và đi mua smartphone.
Khi những nhà sản xuất điện thoại đang ngồi trong nhà, mà doanh số bán hàng lại tăng lên một cách khó hiểu, hơn nữa độ tuổi người tiêu dùng còn là từ 40 đến 60 tuổi. Thấy thế nào cũng rất kỳ lạ. Vì vậy đã yêu cầu các cửa hàng lớn và quầy trung tâm mua sắm tiến hành điều tra thị trường, thế mới biết hóa ra doanh số bán hàng tăng lên là nhờ công trên web bullet screen.
này không hề vô ích! Nhà sản xuất điện thoại lập tức vui mừng, gọi điện cho Mạnh Tề để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc, thuận tiện quyên góp cho quỹ từ thiện cựu chiến binh kháng chiến. Sau đó, nhân cơ hội và sự nổi tiếng này, lăng xê nó trên mạng một đợt. Thuận thế tung ra một làn sóng ưu đãi mua hàng trước ngày Quốc Khánh, k1ch thích nhẹ người tiêu dùng vẫn còn đang chần chừ do dự lập tức tiêu tiền ngay.
Sau khi tin tức truyền ra, các đồng nghiệp đều rất kinh ngạc. Ngay cả bản thân web Phi Tấn và web bullet screen cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại có hướng phát triển này. Nhưng nghĩ lại, phí tài trợ của web bullet screen sẽ tăng trở lại trong quý* tới. Người có tin tức nhạy bén trong ngành lại một lần nữa khẳng định sức tuyên truyền của web Phi Tấn. Cũng có rất nhiều đồng nghiệp trong giới đã lấy trường hợp này để phân tích. Thật không may, dù có phân tích thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể kết luận rằng web bullet screen được trời ưu ái, đúng lúc cọ được nhiệt độ từ quỹ từ thiện và ngày Quốc Khánh.
*1 quý gồm 3 tháng.
Thậm chí còn có người dứt khoát kết luận vấn đề này dựa trên quan niệm sáo rỗng, là người tốt sẽ nhận được hồi báo tốt.
Ngay khi sự nghiệp của web Phi Tấn và Tiêu Chiến thăng hoa, Nghiêm Thịnh và Thẩm Dục cũng đón nhận cuộc khủng hoảng tình cảm đầu tiên sau khi hẹn hò.
Và cái người gây ra cuộc khủng hoảng lại là Tào Miểu - cái người dựng tám cây gậy tre cũng đánh không tới.
- - Chuyện phải bắt đầu từ cuộc gặp gỡ tình cờ giữa Tào Miểu với Thẩm Dục vào đêm đó.
Ai quen với Tào Miểu đều biết, Tào Miểu tuy có khuôn mặt trung hậu, trông có vẻ thành thật, nhưng thật ra miệng lưỡi rất dẻo, cực kỳ giỏi ngụy biện. Theo những lời Tiêu Chiến hình dung về hắn, công việc thích hợp nhất cho Tào Miểu có lẽ là bán hàng đa cấp.
Còn đối với Thẩm Dục, là một người tương đối đơn giản trong sáng, không có nhiều tâm tư quanh co lòng vòng.
Tào Miểu mang theo mục đích tiếp cận Thẩm Dục, đương nhiên ngay từ đầu đã muốn lấy được ấn tượng tốt của Thẩm Dục. Vì vậy khi Tào Miểu trò chuyện với Thẩm Dục, hắn cực kỳ thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình -- cùng cô nhi viện với Tiêu Chiến. Khi còn nhỏ, hắn làm tùy tùng nhỏ cho Tiêu Chiến vì chiều theo dâm uy của cậu, bởi vì từ nhỏ Tiêu Chiến là một người rất bá đạo. Cậu xưng vương xưng bá ở cô nhi viện, thường xuyên bắt nạt những đứa trẻ khác. Tào Miểu nói thật ra hắn không thích cách cư xử của Tiêu Chiến, vì vậy sau khi rời khỏi cô nhi viện thì không liên hệ với Tiêu Chiến nữa.
Cho đến khoảng thời gian trước, Tào Miểu nhìn thấy tin tức liên quan đến Tiêu Chiến trên báo thì mới biết Tiêu Chiến từ thành lập công ty, trở thành ông chủ lớn. Còn hắn ở bên ngoài không được tốt lắm, nên căng da đầu trở về ôm đùi.
Kết quả Tiêu Chiến chướng mắt hắn.
"Thật ra tôi không trách cậu ấy. Những người vừa tốt nghiệp cấp hai đã ra ngoài xã hội như chúng tôi, không bằng cấp không bối cảnh, đi đến đâu cũng bị kỳ thị. Bây giờ cậu ấy là ông chủ lớn, nhân viên của cậu ấy đều là những người ưu tú trong ngành, thậm chí cả thực tập sinh cũng là sinh viên tốt nghiệp các trường đại học trọng điểm. Tôi chỉ có cái bằng cấp hai, ngay cả làm tài xế cho cậu ấy cũng không đủ tư cách." Tào Miểu cười tự giễu: "Cậu ấy chướng mắt tôi cũng là chuyện bình thường."
"Sao cậu ấy có thể làm như vậy được?" Thẩm Dục không thể tin được: "Cho dù anh không có bằng cấp tốt, nhưng dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau, sao cậu ấy có thể đối xử với anh như vậy được?"
Uổng cho những phóng viên truyền thông đều tâng bốc Tiêu Chiến trọng tình trọng nghĩa, rất hiếu thảo. Hóa ra chỉ là làm để người khác xem. Trong hiện thực, Tiêu Chiến lại là người nhẫn tâm không chịu nâng đỡ người anh em tốt lớn lên cùng nhau.
Thẩm Dục không ngờ Tiêu Chiến lại là loại người này, trong lòng thật sự rất tức giận. Hơn nữa còn muốn bênh vực kẻ yếu Tào Miểu.
Không thể không nói, Tào Miểu rất biết nhìn mặt đoán ý. Dù sao cũng trà trộn trong xã hội nhiều năm, đã quen gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Quan trọng nhất là, những lời Tào Miểu nói với Thẩm Dục đều là thật. Chẳng qua chỉ là lén thay đổi khái niệm ở một số chi tiết nào đó. Loại bông hoa lớn lên trong nhà kính như Thẩm Dục căn bản không thể nào phân rõ thật giả trong đó.
Thế là hai người nói chuyện một hồi, không hiểu sao Thẩm Dục lại đồng ý để Tào Miểu làm trợ lý cho mình. Dù sao khi Thẩm Dục đến Yến Kinh, Thẩm Nghiên đã cắt hết người đại diện và trợ lý của hắn. Nếu bây giờ Thẩm Dục muốn đóng phim, hắn cũng cần một trợ lý chăm sóc hắn.
Chuyện này nhanh chóng tới tai Nghiêm Thịnh. Bên cạnh người yêu của mình đột nhiên xuất hiện một trợ lý không rõ thân phận. Dựa theo thói quen của Nghiêm Thịnh, đương nhiên hắn phải điều tra lai lịch của Tào Miểu.
Qua điều tra, hắn phát hiện Tào Miểu và quản đốc công trường đã lấy trộm vật liệu trên công trường, sau khi bị chủ đầu tư phát hiện thì chạy trốn suốt đêm. Cũng có nghe Tào Miểu là người đua đòi, rõ ràng đã sắp chết đói mà còn kiêu ngạo từ chối công việc mà viện trưởng Tiêu sắp xếp cho. Thậm chí còn nghe được sự thật đằng sau việc Tào Miểu và Tiêu Chiến cãi nhau.
Nghiêm Thịnh cảm thấy nhân phẩm Tào Miểu có vấn đề. Tiêu Chiến không quan tâm đ ến người này là đúng. Vì vậy hắn cũng muốn khuyên bảo Thẩm Dục, không nên lưu lại mối họa này.
Kết quả không biết Thẩm Dục uống nhầm loại thuốc nào, lại cãi nhau với Nghiêm Thịnh vì Tào Miểu. Nói Nghiêm Thịnh không tin tưởng hắn, xem thường hắn, cho nên mới mặt sưng mày xỉa không đồng ý để hắn tìm trợ lý.
"Có phải anh cũng cảm thấy em không bằng Tiêu Chiến đúng không? Có phải anh cảm thấy Tiêu Chiến có thể sống càng ngày càng tốt bằng vào bản lĩnh của chính cậu ta, còn em chỉ có thể ngu ngốc đến mức bị người ta lừa bị người mắng? Vì vậy mới không chịu báo trước cho em một tiếng đã lén điều tra Tào Miểu sau lưng em? Anh không tin em một chút nào đúng không?"
Chương 209: C209: Chương 209
"Tình huống gì đây?" Lúc Tằng Ích Hành cầm cơm hộp vào nhà, đúng lúc gặp Thẩm Dục mặt như đưa đám chạy ra ngoài, không đầu không đuôi đụng vào vai hắn, thậm chí còn không thèm nói xin lỗi.
Cái này không phù hợp với tính cách của đóa sen trắng nhỏ đâu nha!
Tằng Ích Hành đặt cơm hộp lên bàn, chỉ tay vào cửa, nhướng mày, hỏi: "Sao cậu lại chọc trúng tổ tông này vậy?"
Nghiêm Thịnh ấn giữa mày, cực kỳ mệt mỏi lắc đầu: "Bởi vì chuyện của tên trợ lý đó nên giận dỗi tớ. Trách tớ không tin tưởng em ấy, không báo trước mà đã tùy tiện điều tra người bên cạnh em ấy?"
Gần đây Nghiêm Thịnh bận rộn chuẩn bị cho bộ phim truyền hình. Trợ lý nhỏ bên cạnh Thẩm Dục là Tằng Ích Hành thuê thám tử tư điều tra, nghe được những lời này, lập tức cười nhạo một tiếng: "Người bên cạnh cậu ta? Nói mà không biết xấu hổ. Với cái đầu óc kia của cậu ta, chỉ sợ người ta là người hay quỷ cũng không biết đâu nhỉ?"
"Vả lại hai người họ mới quen nhau được mấy ngày? Không hề biết quá khứ của nhau, chỉ trò chuyện vài câu đã trở thành bạn bè tâm đầu ý hợp hả? Tình hình thế nào còn không biết mà đã dám thuê người ta làm trợ lý riêng? Có phải cậu ta cảm thấy bản thân cực kỳ lương thiện cực kỳ nhiệt tình không?"
Tằng Ích Hành khịt mũi coi thường mấy suy nghĩ nhỏ nhặt của Thẩm Dục: "Tôi thấy cậu ta đúng là không biết trời cao đất rộng!"
"Nghe người ta tùy tiện nói vài câu tử tế, nịnh nọt cậu ta hai tiếng thì cậu ta như bị rót canh mê hồn, không phân rõ Đông Tây Nam Bắc. Cậu ta cho rằng người khác không nhìn ra đúng không?" Vì sao Thẩm Dục lại qua loa cho một người không rõ lai làm trợ lý bên cạnh? Còn không phải chỉ vì Tào Miểu nói xấu Tiêu Chiến vài câu trước mặt Thẩm Dục, giúp hắn tìm lại được lòng tự trọng của mình sao!
"Nhưng tớ không ngờ cậu ta sẽ giận cậu chỉ vì chuyện này. Chẳng lẽ cậu không nói cho cậu ta biết, trước kia họ Tào đã làm những chuyện gì sao?" Để một con rắn độc sói mắt trắng bên cạnh, chẳng lẽ Thẩm Dục không sợ ngày nào đó bị Tào Miểu cắn ngược sao?
Nghiêm Thịnh vuốt mặt, vô cùng mệt mỏi lắc đầu: "Tớ có nói với em ấy, nhưng em ấy vẫn cảm thấy tớ không tôn trọng em ấy, không tin tưởng em ấy." Về phần nhân phẩm con người của Tào Miểu có thích hợp để lại làm trợ lý hay không, hai người còn chưa kịp nói tới đây!
Tằng Ích Hành hừ lạnh một tiếng: "Đừng nói là tớ không nhắc nhở cậu. Hai cậu cãi nhau thì cãi, nhưng đừng liên lụy đến đoàn phim. Trong thời gian ra mắt 《 Giang hồ 》, Thẩm Dục đã nổ ra rất nhiều scandal, làm hại phòng bán vé bị sập giữa đường, bên hãng phim và nhà phát hành có liên quan vẫn chưa cho qua đâu. Vết xe đổ vẫn còn ngay trước mắt, các nhà đầu tư rất bất mãn với việc cậu khăng khăng mời Thẩm Dục tiến tổ. Chính cậu đã cố hết sức đảm bảo rằng lần này Thẩm Dục sẽ không xảy ra sự cố, tuyệt đối sẽ sáng bừng lên."
Nói tới đây, Tằng Ích Hành vỗ vai Nghiêm Thịnh: "Nhân vật Phú Sát Phó Bác tinh thông văn võ, trong kịch bản có không ít cảnh đánh diễn. Lần này chúng ta không thể dùng diễn viên đóng thế được. Cậu nhớ để Thẩm Dục học võ thuật với huấn luyện viên trước nhé. Tớ nghe những nhà đầu tư đó nói, nếu sau khi khởi động máy, biểu hiện của Thẩm Dục không đạt được kỳ vọng của bọn họ, bọn họ thà rằng lâm thời thay người, còn không thì cắt hết toàn bộ cốt truyện của Thẩm Dục trong lúc chế tác hậu kỳ, cũng không thể để một mình cậu ta làm liên lụy đoàn phim."
"Là một người đại diện của cậu, tớ cũng không mong cậu bị Thẩm Dục liên lụy. Cho nên có cãi thì cãi, nhưng nếu cậu vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ Thẩm Dục thì nhớ đốc xúc cậu ta chuẩn bị sẵn sàng."
Tằng Ích Hành lấy từng hộp cơm trong túi ra, mở nắp từng cái một. Rồi đi vào nhà bếp cầm chén đũa ra, sẵn tiện cảm thán: "Nói đến đây, cậu ta cũng đã tiếp xúc với kịch bản và được huấn luyện trước mấy tháng. Nếu sau khi khởi động máy vẫn có biểu hiện không bằng những diễn viên khác, dù nhà đầu tư có muốn đổi người cũng không thể cãi lại được đúng không?"
Nghiêm Thịnh im lặng không nói.
Trong lòng Tằng Ích Hành rục rịch, nhịn không được hỏi: "Này, tớ hỏi thật, sở dĩ tổ tông kia cãi nhau với cậu, có phải là tức giận vì cậu thất hứa, không nâng cậu ta làm nam chính không?"
Nghiêm Thịnh miễn cưỡng vực dậy tinh thần, giải thích thay cho Thẩm Dục: "Không phải. Tiểu Dục không phải là loại người này. Thật ra, tớ cũng có sai trong chuyện này. Trước khi điều tra Tào Miểu đã không báo trước cho em ấy, nếu đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ tức giận."
Ưu điểm lớn nhất của Nghiêm Thịnh là biết đổi vị trí để tự hỏi. Nói dễ nghe là một người đàn ông có học thức, phong độ, lịch thiệp. Nhưng nếu nói theo góc độ khác, thì là do dự, không quyết đoán.
Ít nhất đối với Tằng Ích Hành lớn lên cùng Nghiêm Thịnh, vừa liếc mắt đã nhìn thấu thằng bạn thuở nhỏ nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Tớ không thân với Thẩm Dục, không biết cậu ta là người thế nào, và cũng không quan tâm. Nhưng cậu và cậu ta ở chung với nhau sớm chiều, cậu ta có tâm tư này hay không, cậu là người rõ nhất." Tằng Ích Hành ngồi xuống, bắt đầu lột tôm hùm đất, vừa lột vừa càu nhàu: "Chỉ là tớ nghĩ rằng, cậu vì Thẩm Dục, không màng đến sự phản đối của nhà đầu tư và đạo diễn, cố gắng nâng cậu ta làm nam hai, dù là xuất phát từ lập trường bạn trai hay vì điều gì khác, đã coi như là tận tình tận nghĩa. Kết quả cậu ta lại cãi nhau với cậu vì một người ngoài. Là anh em của cậu, tớ cảm thấy không đáng."
"Trước kia tớ còn cảm thấy, dù cậu ta đầy rẫy tật xấu, nhưng ít nhất ở trước mặt cậu, cậu ta là một đóa hoa hiểu lòng người. Đàn ông mà, không phải yêu đương là để hạnh phúc sao. Ai mà muốn chịu cực chịu khổ một cách vô ích đâu. Cậu trả giá vì cậu ta bao nhiêu, cậu ta lại làm được gì cho cậu? Chuyện tình cảm cũng phải có qua có lại. Đâu thể chỉ để một bên liên tục cố gắng, còn một bên khác luôn đứng yên tại chỗ, thậm chí là còn kéo chân sau đúng không?"
Tằng Ích Hành thấy sắc mặt Nghiêm Thịnh càng lúc càng đen, nhún vai: "Thôi, không nói nữa. Cậu cũng đừng bày ra khuôn mặt đen xì đó. Đến đây ăn chút gì đi. Tối nay lại phải tăng ca thức đêm."
"Vài ngày nữa còn phải đến Yến Ảnh chọn người. Cậu là đại sư huynh đã tốt nghiệp nhiều năm phải lộ mặt quay lại trường, đón nhận sự sùng bái điên cuồng của các đàn em. Nhớ đắp mặt nạ dưỡng da. Đừng để đàn em thất vọng khi thấy gương mặt của cậu."
Mặc dù đã đồng ý không nói nữa, nhưng cuối cùng Tằng Ích Hành vẫn nhắc đến mấy chuyện rắc rối của Thẩm Dục: "Mấy ngày trước, chuyện cậu kêu tớ điều tra trợ lý của Thẩm Dục đã bị bác trai bác gái biết. Bọn họ có hỏi thăm tớ chuyện của Thẩm Dục, tò mò vì sao tớ lại đi điều tra trợ lý của Thẩm Dục?"
Tim Nghiêm Thịnh đập thình thịch, vô thức nhìn Tằng Ích Hành.
Tằng Ích Hành nói: "Tớ không nói ra chuyện hai người đang yêu đương, nhưng tớ nghĩ chắc chắn bác trai bác gái đã nghi ngờ. Cậu cũng biết năng lực của Nghiêm gia ở Yến kinh rồi đấy. Cậu làm nhiều chuyện như vậy cho Thẩm Dục, lại còn thuê nhà cho cậu ta. Chuyện này e rằng không thể giữ bí mật được lâu. Với địa vị và thanh danh hiện giờ của Thẩm Dục, cậu đoán xem, nếu bác trai bác gái biết chuyện, bọn họ sẽ làm như thế nào?"
Quan trọng nhất là phẩm cách và tính cách mà Thẩm Dục đã năm lần bảy lượt thể hiện ra ngoài, người Nghiêm gia sẽ nhìn nhận Thẩm Dục như thế nào?
Lòng Nghiêm Thịnh nặng nề hơn.
Tằng Ích Hành lại hỏi: "Còn trợ lý kia thì phải làm sao?"
Nghiêm Thịnh im lặng một lúc lâu, do dự.
Tằng Ích Hành nói: "Tớ nhắc nhở cậu! Nhân phẩm họ Tào kia chẳng ra sao, vừa nhìn đã biết là loại người thấy lợi quên nghĩa. Loại người này, vì tiền thì chuyện gì cũng dám làm. Cậu ta ở bên cạnh Thẩm Dục, Thẩm Dục lại ở gần cậu như vậy, nói không chừng ngày nào đó, đối thủ của cậu sẽ bắt đầu điều tra tin đồn xấu của cậu từ Thẩm Dục --"
Nghiêm Thịnh mỉm cười, ngắt lời Tằng Ích Hành: "Tớ thì có tin đồn xấu gì?"
"Đúng. Từ khi cậu debut đã có thể ngồi nói thẳng, viết bài PR cũng không kéo dẫm lên người khác. Nghiêm ảnh đế cậu quang minh lỗi lạc, nhưng cậu đừng quên, mối quan hệ của cậu và Thẩm Dục vốn là tin đồn xấu lớn nhất của cậu."
Đồng tính luyến ái, nếu sự nghiệp diễn xuất không tốt sẽ phải đưa ra một lời giải thích. Huống chi có đôi khi, đối thủ chưa chắc đã muốn tin đồn xấu, mà còn có cả bí mật thương nghiệp.
Trong lòng Nghiêm Thịnh hơi động, tâm lý không đồng tình ban đầu lập tức thay đổi.
Tằng Ích Hành lại khuyên nhủ: "Hơn nữa, xét đến tính tình hồ đồ của Thẩm Dục, đặt một con rắn độc như vậy bên cạnh cậu ta, cậu có thể yên tâm sao?"
Tằng Ích Hành nói không sai. Tính tình Thẩm Dục quá đơn thuần, không thể nhìn thấu bản chất thật sự của con người, cũng không thể phân biệt rõ người nào có ý tốt người nào có ý xấu. Vả lại không hề có bất kỳ phòng bị nào với người bên cạnh. Tào Miểu đó rõ ràng là người lòng lang dạ sói, tham lam lợi ích. Ngay cả những người anh em lớn lên cùng nhau cũng không thèm quan tâm đ ến hắn, có thể thấy nhân phẩm người này kém đến mức nào. Thẩm Dục giữ một người như vậy ở bên cạnh, chẳng khác nào đặt một quả bom hẹn giờ bên người. Chính bản thân Thẩm Dục đã là đầu trọc không sợ bị nắm tóc, nhưng Tằng Ích Hành sợ Thẩm Dục liên lụy đến Nghiêm Thịnh!
Nghiêm Thịnh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng không dám lấy sự nghiệp cả đời của mình ra để đặt cược. Do dự một hồi mới hạ quyết tâm: "Vậy báo cảnh sát đi!"
Tằng Ích Hành hơi mỉm cười, vui mừng nói: "Làm vậy mới đúng." Hắn biết người anh em này của hắn mặc dù có thương hoa tiếc ngọc, nhưng không phải là loại chủ nhân phong hỏa hí chư hầu*.
*Phong hỏa hí chư hầu (烽火戏诸侯): Câu nói này liên quan đến mỹ nhân Bao Tự, để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà Chu bắt đầu suy yếu từ đây.
Tằng Ích Hành và Nghiêm Thịnh đã định rõ số phận của Tào Miểu chỉ trong dăm ba câu. Mà ở bên kia, Thẩm Dục nổi giận đùng đùng chạy ra từ nhà Nghiêm Thịnh cũng cảm thấy đầu óc lộn xộn.
Hắn không ngờ một người cần cù, chăm chỉ, trung hậu, thành thật như Tào Miểu lại là một tên ăn trộm. Điều này khiến cho hành động của hắn trông cực kỳ ngu ngốc trước mặt Nghiêm Thịnh, hơn nữa còn có vẻ rất thụ động.
Thẩm Dục vô cùng tức giận, lập tức lấy điện thoại ra gọi Tào Miểu tới, chuẩn bị giáp mặt chất vấn Tào Miểu.
Tào Miểu không ngờ Thẩm Dục lại hành động nhanh như vậy. Xem ra mặc dù người nhà họ Thẩm tuyên bố với bên ngoài là không hề để ý đến đứa con trai này, nhưng sau lưng vẫn rất thương yêu Thẩm Dục. Vậy là hắn không có chọn sai người.
"Tôi biết cậu chắc chắn xem thường tôi." Tào Miểu cười khổ, vành mắt cũng đỏ lên: "Nhưng đại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng như các cậu căn bản không hiểu được, một cô nhi không cha không mẹ, không có bằng cấp, cũng không có bối cảnh, khi ra ngoài đi làm rời xa quê hương sẽ phải đối mặt với biết bao khó khăn."
"Năm ấy tôi tốt nghiệp cấp hai chỉ mới 14 tuổi, ngay cả chứng minh nhân dân cũng không có, những công ty đàng hoàng không cần tôi, chỉ có thể làm một ít việc vặt. Vác gạch ở công trường, làm cu li cho người ta, không ai xem tôi như là một con người cả. Chúng tôi đi ra cùng một đợt, có rất nhiều người đều đắm mình trong trụy lạc đi làm ăn trộm, nhưng tôi vẫn cắn răng kiên trì. Tào Miểu tôi, cho dù đời này không có bản lĩnh, không có năng lực, tôi cũng sẽ không làm ra chuyện trái pháp luật."
"Nhưng cậu hoàn toàn không biết những người ở công trường, đặc biệt là ma cũ bắt nạt ma mới, lại còn kéo bè kéo cánh. Muốn ở đó mà không bị bắt nạt thì phải đưa tiền bảo kê. Lúc ấy, đốc công mà tôi đi theo đã hợp tác với đồng hương để ăn trộm vật liệu kiến trúc, bọn họ ép tôi phải trông chừng cho bọn họ. Nếu tôi không làm thì sẽ đánh tôi, còn đuổi tôi ra khỏi công trường, tôi có thể làm gì bây giờ?"
Tào Miểu vừa nói vừa cho Thẩm Dục xem bàn tay đầy sẹo của mình, cho Thẩm Dục xem cơ thể gầy trơ xương của mình, kể cho Thẩm Dục nghe về những bất công, bất hạnh mà hắn đã phải chịu đựng trong xã hội suốt những năm qua. Cái gì mà suýt nữa bị người ta lừa vào bán hàng đa cấp, không thuê nổi phòng trọ phải ở dưới gầm cầu, không đủ tiền ăn cơm phải đi lục thùng rác... nói tới mắt đỏ hoe nức nở: "Tôi biết tôi không có bản lĩnh, không nên làm như vậy, nhưng mẹ nó tôi có quyền lựa chọn sao?"
Thẩm Dục không ngờ Tào Miểu lại gặp nhiều cực khổ như vậy, tức khắc cũng đỏ vành mắt: "Thực sự xin lỗi..."
Thẩm Dục lo sợ nói: "Tôi không ngờ tới, đều là Nghiêm đại ca nói cho tôi biết."
Tai Tào Miểu giật giật, lau nước mắt nước mũi rồi nhìn về phía Thẩm Dục: "Nghiêm đại ca?"
"Là Nghiêm Thịnh đó." Thẩm Dục hoảng hốt, vô thức bào chữa: "Chuyện của anh đều là anh ấy kể cho tôi biết, nhưng tôi nghĩ Nghiêm đại ca cũng bị người ta lừa. Không ngờ anh lại sống cực khổ như vậy."
"Cậu thuê tôi làm trợ lý, vì sao Nghiêm Thịnh lại thuê thám tử tư điều tra?" Tào Miểu lập tức cảm thấy không đúng.
Thẩm Dục cũng không phòng bị, nói theo bản năng: "Bởi vì Nghiêm Thịnh là bạn trai của tôi!"
Tào Miểu sửng sốt. Thật sự không ngờ còn có tin hot này. Lập tức không vội bào chữa sự trong sạch của mình với Thẩm Dục nữa. Mà là tìm mọi cách nói bóng nói gió để hỏi thăm Thẩm Dục về chuyện của Thẩm Dục và Nghiêm Thịnh. Đồng thời, cũng nhân lúc Thẩm Dục không chú ý, yên lặng mở ghi âm trên điện thoại.
Thẩm Dục tự dưng cảm thấy chột dạ, xét về thân phận diễn viên của hai người, mối quan hệ yêu đương của hắn và Nghiêm Thịnh luôn được giữ bí mật. Mặc dù Thẩm Dục thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng hiểu cách làm này, lại không ngờ hôm nay lỡ miệng nói ra trước mặt Tào Miểu.
Mặc dù hắn biết hắn không nên nói chuyện của mình và Nghiêm Thịnh trước mặt người ngoài. Nhưng Thẩm Dục suy nghĩ lại, Tào Miểu cũng đâu phải người ngoài. Đó là trợ lý của hắn mà! Vì vậy, hắn kể từ đầu tới cuối chuyện hắn và Nghiêm Thịnh yêu nhau như thế nào. Vừa nói vừa càu nhàu, cảm thấy Nghiêm Thịnh không còn quan tâm mình như trước kia.
"Anh nói xem, có phải anh ấy không còn thích tôi nữa rồi phải không?"
Tào Miểu cố nén hưng phấn, an ủi Thẩm Dục cho có lệ. Sau khi hai người tách ra, Tào Miểu lập tức chui vào tiệm net, bắt đầu tìm kiếm số điện thoại của các tạp chí lá cải lớn.
Hắn coi như đã nhìn ra. Dựa vào mối quan hệ của Nghiêm Thịnh và Thẩm Dục, Nghiêm Thịnh chắc chắn sẽ không để một kẻ xấu chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai và có tiền sử trộm cắp như hắn làm trợ lý của Thẩm Dục. Thẩm Dục lại là người không có chính kiến. Nếu Nghiêm Thịnh tiếp tục kiên trì, chỉ sợ Thẩm Dục cũng sẽ từ bỏ hắn.
Vì vậy Tào Miểu dứt khoát một là không làm, hai là đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp đưa tin tức bùng nổ này cho các phóng viên giải trí. Ít nhất có thể kiếm được một số tiền!
Chương 210: C210: Chương 210
Tào Miểu tìm số điện thoại của các phóng viên giải trí trên mạng. Cuối cùng chọn tờ báo giải trí lá cải tai tiếng nhất giới giải trí trong nước --《 Tin đồn ngôi sao 》.
Trước giờ tạp chí này chuyên đưa tin về các vụ bê bối của những minh tinh, đào sâu vào những câu chuyện đằng sau minh tinh, dốc hết sức để người đọc hiểu được hình ảnh của những minh tinh sau ống kính. Gác lại những lời lẽ đường hoàng, 《 Tin đồn ngôi sao 》 là một tờ báo lá cải chuyên đánh cắp sự riêng tư của minh tinh, k1ch thích doanh thu bằng những tờ báo giật gân.
Mặc dù trong giới có rất nhiều minh tinh từng công khai tẩy chay 《 Tin đồn ngôi sao 》, thậm chí còn cho biết sẽ không bao giờ nhận lời phỏng vấn từ 《 Tin đồn ngôi sao 》. Đáng tiếc, 《 Tin đồn ngôi sao 》 lại có độ nổi tiếng rất cao đối với người xem và fan. Hơn nữa từ trước đến nay luôn được ưa chuộng nhờ hình tượng "nhanh, chân thật, hiệu quả và đáng tin".
Sau khi web Phi Tấn được thành lập, tờ báo lá cải giải trí 《 Tin đồn ngôi sao 》 cũng đăng ký tài khoản công khai trên web Phi Tấn, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã có hơn 3000 vạn fan follow. Có thể so với minh tinh đại bài hạng nhất.
Sở dĩ Tào Miểu chọn tờ báo lá cải này, chủ yếu là vì hắn tra trên mạng, 《 Tin đồn ngôi sao 》 đưa nhiều thưởng nhất cho người cung cấp tin hot.
Quả nhiên, sau khi phóng viên giải trí của 《 tin đồn ngôi sao 》 nghe thấy Tào Miểu có tin tức bùng nổ, lập tức tỏ vẻ rất có hứng thú với tin hot của Tào Miểu, nếu Tào Miểu có thể cung cấp bằng chứng liên quan, 《 tin đồn ngôi sao 》 sẵn sàng chi 5.000 nhân dân tệ để mua thông tin trong tay Tào Miểu.
Vào năm 2009, 5000 nhân dân tệ ở Yến Kinh gần bằng hai ba tháng tiền lương của nhân viên công chức bình thường. Phóng viên giải trí của 《 tin đồn ngôi sao 》 tự nhận khoản phí mà nhà báo bọn họ đưa ra đã vô cùng hậu hĩnh. Đáng tiếc Tào Miểu lại không hài lòng.
Tào Miểu nói hắn sở hữu đoạn ghi âm Thẩm Dục đích thân nói Thẩm Dục và Nghiêm Thịnh đang yêu nhau, nhưng hắn cảm thấy khoản phí cung cấp manh mối 5000 nhân dân tệ quá ít.
Tào Miểu công phu sư tử ngoạm, đưa ra một con số có thể nói là kếch xù: "Tôi muốn 10 vạn tệ."
Phóng viên giải trí của 《 tin đồn ngôi sao 》 cho rằng cái giá này thật sự quá đắt, hắn không thể tự quyết định được.
Tào Miểu không quan tâm: "Anh không thể tự quyết định được thì có thể xin cấp trên, dù sao tôi muốn 10 vạn tệ, không thể thiếu một xu nào. Nếu mấy người không đồng ý thì tôi đi tìm nhà khác."
Tào Miểu nói: "Tôi thấy trên mạng có một số tờ báo giải trí khác cũng rất tốt. Cùng ngành là oan gia, tôi đoán những nhà báo đó cũng rất muốn lấy được tin hot bùng nổ hơn, có thể chiếm đầu đề trước, vượt qua doanh số của 《 tin đồn ngôi sao 》 mà nhỉ?"
Không thể không nói, mặc dù bằng cấp của Tào Miểu không cao, nhưng đầu óc hắn nhất định rất nhanh nhẹn, giác ngộ lớn thì có thể không có, nhưng vẫn có chút thông minh. Nếu không, kiếp trước cũng sẽ không được Tiêu Chiến tin tưởng.
Mặc dù Tào Miểu không biết nhiều về giới giải trí, nhưng trước khi tiếp cận Thẩm Dục, hắn cũng có lên mạng tìm kiếm rất nhiều tin đồn trên mạng. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cũng biết nói lời uy hiếp.
Phóng viên giải trí của 《 tin đồn ngôi sao 》 ở bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát rồi nói: "Tôi thật sự không thể đưa ra quyết định về mức giá này. Cậu chờ một chút, tôi đi xin tổng biên tập. Trước tiên cậu đừng liên hệ với tạp chí khác."
Có cửa!
Mắt Tào Miểu sáng lên, vừa hưng phấn vừa căng thẳng nuốt nước bọt. Cố gắng đè nén trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nói một cách vững vàng: "tôi cho anh nửa tiếng. Sau nửa tiếng, nếu không cho tôi một câu trả lời, tôi sẽ đi tìm tạp chí tin đồn khác."
Phóng viên giải trí của 《 tin đồn ngôi sao 》 lập tức đồng ý. Tào Miểu thấp thỏm đợi ở tiệm net hơn 20 phút. Cuối cùng 《 tin đồn ngôi sao 》 cũng gọi lại.
Tổng biên tập của 《 tin đồn ngôi sao 》 đích thân liên lạc với Tào Miểu, yêu cầu gặp mặt, nghe tận tai đoạn ghi âm của Tào Miểu. Nếu chứng cứ vô cùng xác thực, hắn sẵn sàng chi 10 vạn tệ mua tin hot này. Nhưng 《 tin đồn ngôi sao 》 cũng có yêu cầu, tin hot này phải là độc quyền.
Tào Miểu liên tục đồng ý. Hai người lập tức thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt là ở quán cà phê gần tiệm net. Sau khi cúp máy, Tào Miểu hưng phấn vỗ tay. Trước khi đi, bỗng nhớ tới gì đó, lại ngồi xuống, chuyển đoạn ghi âm của Thẩm Dục vào phụ trợ Phi Tấn của mình. Lúc này mới đứng dậy rời đi.
Chiếnt tiếng sau, hai bên gặp nhau ở quán cà phê. Tổng biên tập của 《 tin đồn ngôi sao 》 là một người đàn ông đã hơn 40 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặt để râu xồm.
Tào Miểu lười đánh giá sở thích ăn mặc của đối phương, đi thẳng vào vấn đề: "Có mang tiền đến không?"
Tổng biên tập của 《 tin đồn ngôi sao 》 đưa một túi giấy cho Tào Miểu, hắn kiểm tra thử, bên trong quả thật có mười chồng tiền mặt. Mỗi một chồng có độ dày khoảng một vạn tệ. Nhưng Tào Miểu vẫn không yên tâm, nhờ nhân viên phục vụ quán cà phê mang máy đếm tiền đến, tự mình đếm.
Tổng biên tập của 《 tin đồn ngôi sao 》 đã gặp rất nhiều người tung tin hot, hầu hết đều là tiền trao cháo múc. Việc đếm tiền trực tiếp cũng là một phần của quy trình thông thường. Vì vậy, tổng biên tập không hề có ý thiếu kiên nhẫn chút nào. Gọi một ly cà phê, chậm rãi đợi Tào Miểu đếm tiền, trong lúc đó cũng hỏi thăm Tào Miểu lấy được tin hot này như thế nào.
Tào Miểu cũng không giấu giếm, trực tiếp kể lại việc mình lấy lòng tin của Thẩm Dục như thế nào và trở thành trợ lý riêng của Thẩm Dục, sau đó bị Nghiêm Thịnh thuê thám tử tư điều tra, rồi nghe Thẩm Dục chính miệng thừa nhận quá trình Thẩm Dục và Nghiêm Thịnh yêu nhau từ đầu chí cuối.
Tào Miểu cũng cảm thấy mình làm vô cùng đẹp. Vì vậy khi kể vấn đề này với tổng biên tập 《 tin đồn ngôi sao 》, hắn cũng có thái độ khoe khoang.
Sau khi tổng biên tập 《 tin đồn ngôi sao 》 nghe từ đầu đến đuôi, cũng cảm thấy Tào Miểu có chút thông minh. Đáng tiếc tầm nhìn nông cạn, ánh mắt quá thấp. Nếu đổi lại là người khác nắm nhược điểm như vậy trên tay, dĩ nhiên sẽ yên tâm ở lại bên cạnh Thẩm Dục, để thu được lợi nhuận lớn hơn. Đây mới là phương pháp thả dây câu dài bắt con cá lớn. Kết quả tên này lại nóng lòng tìm một tờ báo giải trí lá cải để tung tin, chỉ vì 10 vạn tệ thôi!
Trong lòng tổng biên tập 《 tin đồn ngôi sao 》 khinh thường, nhưng trên mặt vẫn khen Tào Miểu vài câu. Còn nói Tào Miểu thông minh lanh lợi, thật ra cũng rất thích hợp làm phóng viên giải trí. Còn kêu Tào Miểu sau này có tin hot thì tìm hắn tiếp.
Tào Miểu đang vui mừng vì đã kiếm được 10 vạn tệ bằng một đoạn ghi âm. Sau khi nghe được lời của tổng biên tập thì liên tục đồng ý, lần này hắn xem như nếm được vị ngọt. Chẳng trách Tiêu Chiến mài lại đầu óc đi làm diễn viên, quả nhiên nghề này rất dễ kiếm tiền.
Tào Miểu đếm tiền xong cũng không kỳ kèo, trực tiếp lấy điện thoại có đoạn ghi âm ra đưa cho tổng biên tập 《 tin đồn ngôi sao 》. Tổng biên tập 《 tin đồn ngôi sao 》 cắm tai nghe vào, nhấn nút phát, quả nhiên nghe thấy tin hot của Thẩm Dục --
Hơn nữa, tin hot của Thẩm Dục rất toàn diện, chẳng những nhắc đến chuyện hắn và Nghiêm Thịnh đang yêu nhau, còn liệt kê tất cả những việc mà hắn và Nghiêm Thịnh đã làm trong một năm yêu nhau. Đặc biệt là lúc hắn và Nghiêm Thịnh quay 《 Hắc Bạch 》 ở Hương Thành, có một số tương tác giữa bọn họ được truyền thông Hương Thành đưa tin. Chẳng qua lúc ấy không ai nghi ngờ Thẩm Dục và Nghiêm Thịnh là loại quan hệ này.
Tổng biên tập của 《 tin đồn giải trí 》 rất hài lòng. Lập tức lấy thêm mấy ngàn đồng trong túi ra, trực tiếp lấy điện thoại của Tào Miểu đi. Trước khi đi còn hỏi Tào Miểu: "Cậu không có sao lưu, cũng không có truyền tin tức này cho các phương tiện truyền thông khác đúng không?"
Tào Miểu nhanh chóng lắc đầu, nói một cách vô cùng thành thật trung hậu: "Tuyệt đối không có. Tôi đã đồng ý là đưa tin độc quyền. Sao có thể truyền tin này cho người khác."
Tổng biên tập của 《 tin đồn giải trí 》 khẽ cười một tiếng, nói đầy ẩn ý: "Không có thì tốt. Làm gì cũng phải có quy tắc. Nếu không, cậu sẽ không thể có chỗ đứng trong ngành này. Đương nhiên, nếu cậu chỉ muốn là một cú giao dịch này thôi, coi như tôi chưa nói gì."
Tim Tào Miểu đập thình thịch, nhanh chóng cười làm lành: "Không dám, tuyệt đối không dám. Ngài đúng là lo lắng nhiều quá."
Thật ra, tổng biên tập của《 tin đồn ngôi sao 》 cũng không quan tâm sau lưng Tào Miểu có làm gì mờ ám hay không. Sau khi ra khỏi quán cà phê, tổng biên tập 《 tin đồn giải trí 》 quay lại xe, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Tại nhà Nghiêm Thịnh, Tằng Ích Hành đang chuẩn bị thức đêm tăng ca với bạn thuở nhỏ, thản nhiên nhấc máy: "Alo?"
"Cái gì?" Tằng Ích Hành suýt nữa sặc cà phê, không thể tin nổi, hỏi: "Ông vừa nói cái gì?"
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, ánh mắt Tằng Ích Hành trở nên âm u, lườm Nghiêm Thịnh một cái: "Được rồi! Tôi biết rồi. Ông có điều kiện gì, nói thẳng đi!"
Tằng Ích Hành vừa nói vừa chuyển sang chế độ loa ngoài. Ở đầu bên kia điện thoại, tổng biên tập của 《 tin đồn ngôi sao 》 ung dung nói: "... Tôi muốn 1000 vạn phí im lặng!"
"1000 vạn?!" Không đợi Nghiêm Thịnh mở miệng, Tằng Ích Hành suýt nữa xuất huyết não, tức muốn hộc máu, mắng: "Ông thật đúng là dám đòi!"
"Ngài đừng cảm thấy nó nhiều!" Tổng biên tập 《 tin đồn ngôi sao 》 cười nói: "Ngài thử nghĩ theo góc độ khác xem, Nghiêm ảnh đế Nghiêm Thịnh được trả bao nhiêu thù lao cho một bộ phim? Phí ký một hợp đồng đại ngôn là bao nhiêu? Nói xa hơn một chút, tiền đồ tương lai trong vài chục năm tới của Nghiêm đại ảnh đế đáng giá bao nhiêu?"
"Tôi đã phải bỏ ra một số tiền lớn mới ngăn người cung cấp thông tin tiết lộ tin này ra ngoài, nói thật với ngài, đây cũng là vì thanh danh và danh tiếng của Nghiêm lão sư trong giới rất tốt, trước đây không có thù oán nào với 《 tin đồn ngôi sao 》 chúng tôi, nên lúc này tôi mới chủ động liên hệ với ngài! Nếu đổi lại là người khác, 《 tin đồn ngôi sao 》 chúng tôi sẽ không gọi điện mà trực tiếp tiết lộ thông tin này ra ngoài!"
"《 Tin đồn ngôi sao 》 chúng tôi tôn trọng Nghiêm lão sư, ngài cũng không thể để chúng tôi chịu thiệt thòi nhiều phải không?"
Tổng biên tập 《 tin đồn ngôi sao 》 nói rất dễ nghe. Tuy nhiên, dù là hắn hay Tằng Ích Hành cũng đều biết, sở dĩ 《 tin đồn ngôi sao 》 không tung tin hot trước là vì 《 tin đồn ngôi sao 》 tin tức nhanh nhạy, biết lai lịch của Nghiêm gia. Mà 《 tin đồn giải trí 》 không đắc tội nổi Nghiêm gia, vì vậy mới vui lòng giúp đỡ Nghiêm Thịnh.
- - Không sai, cho dù 《 tin đồn ngôi sao 》 công phu sư tử ngoạm đòi Nghiêm Thịnh 1000 vạn, Nghiêm Thịnh chẳng những thật sự giao tiền ra, còn phải mang ơn đội nghĩa chấp nhận ý tốt của 《 tin đồn ngôi sao 》.
Tằng Ích Hành hít sâu một hơi, vô thức nói: "Tôi nghĩ bên ông đã hiểu lầm. Nghiêm Thịnh của chúng tôi và Thẩm Dục căn bản không phải là --"
"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Mọi người đều là người thạo nghề, không cần nói với tôi những lời chỉ dùng để lừa gạt người ngoài nghề. Bất kể chuyện này có thật hay không, chỉ cần tuôn ra ngoài, vậy chắc chắn không thể là giả được. Huống hồ, tin hot này là chính miệng Thẩm Dục nói."
Tằng Ích Hành sắc mặt âm u truy hỏi: "Ông lấy được tin tức này như thế nào? Là Thẩm Dục đích thân nói với ông?"
"Cái đó thì không phải, là một người trẻ tuổi cầm đoạn ghi âm tìm đến tôi." Là một người chuyên nghiệp, cho dù muốn tỏ ra hữu hảo với Nghiêm Thịnh, nhưng cũng không đến mức tiết lộ người cung cấp thông tin cho mình ra ngoài. Vì vậy, tổng biên tập của 《 tin đồn ngôi sao 》 không vạch trần Tào Miểu, nhưng cũng mơ hồ tiết lộ một số thông tin nội bộ. Chỉ cần Tằng Ích Hành có lòng, vẫn có thể từ từ điều tra ra.
Tằng Ích Hành hung tợn lườm Nghiêm Thịnh một cái: "1000 vạn không phải con số nhỏ. Nói thế nào thì ông cũng phải cho chúng tôi thời gian để chuẩn bị."
"Thế thì khó rồi." Tổng biên tập 《 tin đồn ngôi sao 》 trực tiếp từ chối: "Ngài cũng biết đấy, bất kỳ tin đồn nào cũng có tính nhạy cảm về mặt thời gian, càng kéo dài lâu thì hiệu quả càng thấp. Người đại diện kim bài trong nghề, với thủ đoạn của ngài, tôi tin ngài có thể giải quyết chuyện này chỉ trong đêm nay. Đến lúc đó, những tin hot trên tay tôi sẽ trở nên vô dụng."
"Nửa tiếng, tôi chỉ cho ngài nửa tiếng. Nghiêm lão sư chính là siêu sao hạng nhất trong ngành, đã thành lập studio của riêng mình, chẳng lẽ vốn lưu động trong tài khoản của ngài không có nổi 1000 vạn sao?"
"Bây giờ trời đã tối rồi, dù tôi có muốn chuyển khoản thì ngân hàng cũng không mở cửa đúng không?" Việc ưu tiên hàng đầu của Tằng Ích Hành bây giờ là cố gắng xoa dịu tổng biên tập 《 tin đồn ngôi sao 》.
Tổng biên tập 《 tin đồn ngôi sao 》 cũng không muốn dồn ép Nghiêm Thịnh quá, cuối cùng thỏa hiệp: "Vậy ngài viết giấy nợ cho tôi được không?"
Tằng Ích Hành cúp máy, thể xác và tinh thần đều kiệt sức. Tằng Ích Hành đang chuẩn bị bàn bạc với Nghiêm Thịnh xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào, bỗng nhận ra: "Không tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip