Dù có ai chửi rủa, dù trời có sập xuống, ba năm nay Ngôn Tiểu An vẫn luôn đinh ninh rằng Lục Vân Trạm chính là trạm dừng cuối cùng của đời mình, rằng cô yêu chỉ có thể là anh.Tình yêu của cô dành cho anh quá tha thiết, nhưng có lẽ cô sắp không chịu được nữa rồi.Lục Vân Trạm liệu đến cuối có vứt bỏ vẻ kiêu ngạo để yêu người con gái mà anh ta vẫn xem thường?...____________…
Bọn họ nói nàng độc ác nàng nhận. Bọn họ nói tâm địa nàng bất chính nàng nhận. Bọn họ nói nàng mặt người dạ thú nàng nhận. Duy chỉ có bọn họ nói nàng yêu hắn từ đầu đến cuối nàng nhất quyết không nhận. Đời này của nàng trôi qua một cách oanh liệt như vậy cũng chưa có phút giây nào nghĩ lưu lại bên cạnh hắn. Liễu rũ hoa tàn , hợp rồi lại tan .Giữa nàng và hắn muốn ở bên cạnh nhau cũng khó…
Hoàng Ưu Lục vừa gặp Trình Song Song đã trúng tiếng sét ái tình, thề với bản thân mình rằng trong tim chỉ có một mình cô. Thế nhưng chuyện tình của hai người chưa bao giờ là được bình yên, còn biết bao khó khăn sóng gió đang đợi hai người vượt qua. Liệu Ưu Lục có chứng minh được tình yêu chân thành của mình với Song Song? Liệu Song Song còn cảm nhận được sự quan tâm nuông chiều của Ưu Lục đối với mình?Tác giả: Đông Liệt Nguyệt Song - SuniMoon(Truyện được đăng trên Wattpad là bản full được chỉnh sửa lại, các phiên bản được re-up trên các trang web là bản cũ không hoàn chỉnh.)…
Truyện được reup cho mục đích đọc offline, chưa có sự cho phép của editor.Nguồn: diendanlequydon.com-------------------------------------------------------NHẶT CHÀNG CÔNG NGỐC VỀ LÀM RUỘNGTác giả: U Hoàng Tử Lam Thể loại: đam mỹ, xuyên việt, điền văn, sủng, mỹ thực.Tình trạng sáng tác: hoàn 83 chương chính + 1 ngoại truyệnConvert: voccatymer - vnsharing.siteEditor - beta: đêmcôđơnTruyện được đêmcôđơn chỉnh ngữ đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý ĐônNhân vật chính: Yến Thần Dật, Tư Bác (Tào Tôn Tuấn) Giới thiệu:Yến Thần Dật là dân chúng bình thường, chuyện xuyên việt này đối với hắn thật sự là rất không thể tưởng tượng.Không thể chấp nhận cũng phải đối mặt với hiện thực, hắn nếu như muốn tiếp tục tức giận thì chỉ có thể ăn cơm no rồi lại nói.Kết quả chính là bước đầu tiên mạnh mẽ đứng lên chưa được thì lại ngoài ý muốn nhặt về một nam nhân.Thật vất vả cứu nam nhân về thì phát hiện nam nhân này thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn dật lại là tên ngốc!Bất quá tên ngốc cũng là tên ngốc ngoan biết nghe lời.Sau này Yến Thần Dật phát hiện vốn là tên nam nhân ngốc nuôi không những không có ngốc mà còn rất khôn khéo.Đây đây đây...... có chút không thích hợp.Nửa đêm nóng tỉnh lại phát hiện trong ổ chăn của mình có cái bao lớn, vừa xốc lên nhìn thấy thì sửng sốt......"Huynh làm gì thế?""Tìm sữa uống.""... ... Ngọa tào*!"(*Ngọa tào: đồ rác rưởi, mẹ kiếp.)…
Tác giả: Quan Tuyết YếnThể loại: Đam MỹTên gốc: Hữu chủng bài trực ngã_________________________________________Thường thì Hứa Huy hay bị mọi người nói là một nhị thế tổ*, bị nói như vậy nhưng gã cũng không có giận mà cũng chỉ cười cười cho qua, phun một hơi thuốc, nói, nhị thế tổ có cái gì không tốt, này chứng tỏ của cải nhà tôi nhiều.(Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế Doanh Hồ Hợi. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.)Còn có cái gì tốt hơn danh hiệu này nữa chứ?Ngô Cảnh An nghĩ gã ta không phải là ngốc, chỉ là rất kiêu ngạo, người ta chửi gã, gã lại cho rằng đó là nịnh hót, thật không phải người bình thường.Hứa Huy thật không tưởng tượng được có ngày mình sẽ thích Ngô Cảnh An, một người tiền đồ sáng lạn lại đi thích một kẻ bình thường vô vị, đây là chuyện gì!Ngô Cảnh An nghĩ Hứa Huy không phải khẩu vị của anh, một thiếu gia ăn chơi trác táng, miếu nhỏ này thật không hầu hạ nổi.Nhưng không biết vị thần tiên nào không vừa mắt bọn họ, liền đem một sợi tơ hồng, buộc hai người lại với nhau.Ai nói người yêu trước nhất định chịu thiệt, kẻ yêu sau kêu to ủy khuất*, dựa vào cái gì người tỏ tình trước là cậu, đuổi theo sau mông cậu lại là tôi? Thiệt thòi nhất phải là tôi có biết không?(ủy khuất: có điều oan uổng tủi thân mà không nói ra được)…