Chương 116-120
Chương 116: Vì sao không giúp ta bôi thuốc
Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy
______
Chương 116. Vì sao không giúp ta bôi thuốc.
Tiêu Chiến ngồi ở trên ghế gỗ lê hoa cong mắt cười, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Giang Nam, rất ẩm ương sao?"
Vương Nhất Bác không nhìn y, ánh mắt tránh đi rơi trên mặt đất: "... Ừm."
Tiêu Chiến: "Ta nhớ rõ, Vương tướng quân quanh năm đóng quân ở biên cương, hình như chưa từng đi qua Giang Nam bao giờ?"
Vương Nhất Bác: "... Người khác nói cho ta."
Tiêu Chiến mím môi nhịn cười: "Được, vậy tạm gác chuyện này qua một bên, đúng rồi, ta có việc muốn làm phiền Tướng quân." Y đưa tay nắm chặt cổ tay Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng dắt hắn, để hắn ngồi xuống ở bên cạnh mình.
Vương Nhất Bác ngồi ngay ngắn: "Ngươi nói đi."
Hai tay Tiêu Chiến từ cổ tay của hắn mò lên trên, mơn trớn từ cánh tay rồi dừng lại ở bả vai của hắn, Tiêu Chiến cười nói: "Hầu phủ đã làm xong, trên dưới của phủ đệ đã chuẩn bị tốt, chọn một ngày tốt thì có thể chuyển đến, chỉ là..."
Vương Nhất Bác: "Chỉ là?"
Tiêu Chiến bám lấy vai Vương Nhất Bác, kéo hắn về phía chính mình: "Chỉ là Hầu phủ thiếu phu nhân làm ấm phòng."
Vương Nhất Bác: "..."
Tiêu Chiến cười vang nói: "Ta nhìn Tướng quân quả thật là thích hợp, chỉ là không biết Tướng quân, có nguyện ý giúp ta việc này hay không?"
Lúc y nói câu nói này, mặt càng sát lại gần, mãi đến tận lúc môi cách môi Vương Nhất Bác một tấc, âm thanh cũng càng ngày càng nhẹ, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, làm người không thể không ngưng thần lắng nghe, trong lúc nhất thời giữa hai người có một bầu không khí ám muội đến cực điểm.
Tiêu Chiến dứt lời, không chờ trả lời, y mỉm cười, áp môi mình lên môi Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không kìm lòng được mà vòng tay ôm lấy eo của Tiêu Chiến, kéo y từ trên ghế gỗ ôm vào trong lồng ngực, để y ngồi ở trên người mình.
Sau khi hôn xong, Tiêu Chiến có chút hổn hêbr, y cười nói: "Tướng quân, hôn đều hôn rồi, chuyện hỗ trợ ta làm ấm phòng, ngươi cũng không thể từ chối ta."
Vương Nhất Bác: "Ừm, cánh tay còn đau không?"
Tiêu Chiến đè lên bả vai xoa xoa, lại nhẹ nhàng lắc lắc, cười nói: "Không đau, một chút cũng không đau."
Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm: "Nghỉ ngơi đi."
Hắn có xu hướng muốn đứng dậy, muốn để Tiêu Chiến ngồi ở trên người hắn cũng đừng dậy theo, vậy mà Tiêu Chiến không nhúc nhích, hai tay ôm lấy bả vai hắn càng chặt hơn.
"Tướng quân định đi đâu?" Tiêu Chiến tươi cười hỏi, mà còn là biết rõ còn hỏi.
Vương Nhất Bác: "Bên cạnh chậu nước, rửa tay."
Trên tay hắn tất cả đều là thuốc dinh dính, mùi thuốc có chút sặc người, cho nên lúc nãy hôn Tiêu Chiến, hắn cũng chỉ dám lấy cánh tay ôm eo y, bàn tay cũng không động vào người.
"Thuốc không phải còn chưa xoa xong sao?" Tiêu Chiến cười nói, "Nơi Tướng quân ngươi lộng thương, cũng không chỉ là bả vai đâu."
Vương Nhất Bác nhíu mày: "Còn đụng đến nơi nào?"
"Này." Tiêu Chiến nắm lấy tay Vương Nhất Bác, đặt trên bụng nhỏ bằng phẳng, vừa nãy xoa thuốc ở bả vai, y phục còn chưa mặc tốt, giờ khắc này nửa người trên trần trụi, lòng bàn tay của Vương Nhất Bác trực tiếp dán lên da thịt ấm áp của Tiêu Chiến, nơi này có lẽ bởi vì va chạm nổi lên vết bầm, lại có lẽ vì bị sờ nên theo bản năng căng thẳng, vì thế đầu ngón tay Vương Nhất Bác có thể cảm thấy bụng Tiêu Chiến hơi run rẩy như cánh ve mỏng.
Vương Nhất Bác hậu tri hậu giác phản ứng lại tư thế và hoàn cảnh của hai người.
Vương Nhất Bác: "... Nơi này..."
Tiêu Chiến cười nói: "Hửm? Nơi này làm sao?"
"Nơi này hay là ngươi tự mình bôi thuốc đi." Vương Nhất Bác quay đầu rũ mắt, muốn thu lại tay, nhưng bị Tiêu Chiến tóm chặt lấy cổ tay của hắn không tha.
Tiêu Chiến: "Hửm? Vì sao? Tướng quân, vết thương này là do ngươi làm sao, sao ngươi có thể không chịu trách nhiệm, giúp ta thoa thuốc chữa thương?" Trong ý cười của y đã có thêm tia giảo hoạt, "Ngươi nhìn, chỗ này đều xanh tím, vô cùng đau."
Nghe vậy Vương Nhất Bác hít vào một hơi, hắn cực lực nhẫn nại: "Xin lỗi... Nhưng ta... Ngươi mau xuống dưới."
"Ta không, ta không xuống." Tiêu Chiến không thuận theo mà buông tha hỏi , "Ngươi trả lời ta, vì sao không giúp ta bôi thuốc?"
Vương Nhất Bác nói quanh co: "Ta sẽ... Sẽ..."
Tiêu Chiến: "Sẽ cái gì?"
Vương Nhất Bác: "... Không nhịn được..."
Ý cười của Tiêu Chiến càng sâu, không khỏi ép hắn nói ra khỏi miệng: "Không nhịn được cái gì?"
Vương Nhất Bác: "..."
Vì thế nửa đêm về sáng, bình sứ chứa dầu thuốc từ trên giường lăn xuống, sau đó vang lên tiếng xoảng lanh lảnh, nháy mắt che bị che đi bởi tiếng thở dốc nhỏ vụn nghẹn ngào, dầu thuốc kia lúc trước ở trong phòng rõ ràng là đầy một bình, hiện nay bình gốm sứ ngã xuống đất lại không có một giọt tràn ra...
***
Ngày hôm sau, Văn Hạc Âm vừa tới gặp Tiêu Chiến đã sợ hết hồn: "Thiếu gia, ngươi bong gân chỗ nào hả?"
"Sao?" Tiêu Chiến nghi hoặc, "Trên người ta mùi dầu thuốc trị thương rất nồng sao?"
Văn Hạc Âm: "Hả, đâu chỉ rất nồng, mà là vô cùng nồng, cách mười bước đều có thể ngửi thấy."
Tiêu Chiến: "..."
Văn Hạc Âm: "Thiếu gia! Ngươi không phải ngã bệnh chứ! Làm sao mặt đột nhiên lại hồng thành như vậy!"
Tiêu Chiến: "A Âm, đừng hét đừng hét, nếu hét nữa ta sẽ lập tức phó mệnh cho hoàng tuyền."
***
Phong ba đã lắng dịu xuống, thân thể Tiêu Chiến đã khỏi hẳn, vì thế dâng thư lên Hoàng Thượng, khẩn cầu trở lại triều đình vì triều đình dốc sức.
Công danh thiên thu đi sứ trước chiến sự rõ ràng trước mắt, Tiêu Chiến quan thăng Lễ Bộ Thượng Thư, hàm tam phẩm.
Tiêu Chiến làm hết phận sự, nghiêm khắc kiềm chế bản thân lấy khoan nhượng đãi người, nhậm chức hơn ba tháng đã nhận được rất nhiều lời tán dương.
Hạ đi gió lên, thỉnh thoảng Hoàng Thượng sẽ nhiễm phong hàn, đau đầu mấy ngày liền, năm ngày thì đã có ba ngày không thể vào triều, may mà Đại Tấn gần đây mưa thuận gió hòa, không có chiến loạn, ít chuyện cần Hoàng Thượng nhọc lòng.
Phong hàn cũng không phải bệnh nặng, mọi người vẫn chưa coi là chuyện đáng kể, chỉ có Tiêu Chiến lo lắng nặng lên, cuối cùng y cũng dành được chút thời gian rảnh, đến phủ Hiền Vương bái phỏng Phó Tế An.
Phó Tế An thấy y đến hết sức cao hứng, nghênh vào bên trong nội thất, cho người lui ra, tự mình pha trà chiêu đãi.
Tiêu Chiến đi thẳng vào vấn đề: "Tế An, mặc dù Thái tử đã hơn nửa năm chưa can thiệp triều chính, nhưng suy cho cùng hắn cũng là Thái tử, nếu có một ngày Hoàng Thượng ôm giường bệnh, trước đó, ngươi cần phải tranh thủ đến xin chiếu thư viết tay của Hoàng Thượng cho phép ngươi giám quốc, tuyệt đối không thể để Thái tử giám quốc."
Phó Tế An nói: "Tiêu ca ca, phụ hoàng chỉ bị nhiễm phong hàn, hôm qua ta vào cung khi đến thỉnh an người thì người vẫn không có chuyện gì, hiện giờ nói phụ hoàng sẽ ốm đau ở trên giường, sợ là không ổn."
Kiếp trước mọi người cũng đều nghĩ như vậy, ai biết sau lần phong hàn này, thân thể Hoàng Thượng càng ngày càng kém, cuối cùng đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị bệnh.
Tiêu Chiến: "Phòng ngừa chu đáo, sự tình quan trọng, ta không thể khônh dặn dò ngươi."
"Được." Phó Tế An gật đầu, "Ta nhớ kỹ trong lòng, nói đến bị bệnh, ta thấy Tiêu ca ca gần đây luôn ho khan, thân thể không khỏe? Nếu huynh bị bệnh thịt Vương tướng quân phải gấp đến độ xoay quanh."
Tiêu Chiến tưởng tượng ra hình ảnh Vương Nhất Bác xoay quanh.
Ừm, vô cùng đáng yêu .
Tiêu Chiến cười nói: "Cũng lắm đầu thu trời lạnh, có chút khiến người cảm thấy lạnh lẽo thôi, mặc thêm hai bộ y phục là tốt rồi."
"Huynh nên chăm sóc tốt thân thể của mình." Phó Tế An gạt lá trà ra đưa trà đến trước mặt Tiêu Chiến, "Tiêu ca ca, đây là trà búp Minh Tiền Long Tĩnh mà phụ hoàng thưởng cho ta vào cuối xuân, ta vẫn cất giấu luyến tiếc không uống, hôm nay huynh đến, lúc này mới lấy ra!"
"Trà búp Minh Tiền Long Tĩnh?" Tiêu Chiến mừng rỡ nâng tách trà lên, "Không ngờ ta lại có lộc ăn như vậy."
Y chậm rãi nâng ly sứ men xanh lên, chỉ cảm thấy mùi thơm ngát nức mũi, thấm ruột thấm gan, khẽ nhấp một ngum hương vòng quanh miệng, Tiêu Chiến không nhịn được khen ngợi: "Trà ngon."
Nhưng mà một giây sau, ngực y đột nhiên khó chịu, nơi cổ họng dâng lên mùi tanh ngọt nhàn nhạt.
"Tiêu ca ca, huynh làm sao vậy?" Phó Tế An đang muốn luận đạo phẩm trà với Tiêu Chiến, nào ngờ vừa ngẩng đầu nhìn thấy biểu hiện của y không đúng, nghi hoặc hỏi, "Lá trà này có chỗ nào không đúng?"
"Ta không sao." Tiêu Chiến cúi đầu uống trà, muốn đè xuống tanh ngọt trong cuống họng, uống trà nóng vào, Tiêu Chiến cảm thấy hơi thoải mái chút, nhưng vừa nhấc mắt, lại thấy ly trà kia đã biến thành màu đỏ kinh sợ!
Mà bên mép ly sứ trong tay y, tất cả đều là vết máu đen...
"Tiêu ca ca?!" Phó Tế An cũng phát hiện việc này, kinh ngạc hô lên.
Tay Tiêu Chiến run lên, ly rơi xuống đất, mảnh sứ trắng cùng nước trà nóng bỏng tất cả bắn lên, y muốn nói chuyện với Phó Tế An, nào biết vừa mở miệng, lại nôn ra một ngụm máu đen lớn!
Không hề có một chút dấu hiệu, sau khi thổ huyết lục phủ ngũ tạng của Tiêu Chiến xoắn chặt thành một khối, đau đến nỗi cả người y phát run, đau đớn kịch liệt từng tấc từng tấc bò qua tứ chi khắp người sau đó dần dần giảm lại, nhưng ngũ giác cũng theo đó bắt đầu biến mất, Tiêu Chiến cảm giác mình đã ngã lăn trên mặt đất, Phó Tế An hẳn là gọi tên y, nhưng trời đất quay cuồng, cái gì cũng không rõ ràng.
Hoảng sợ và sợ sệt chiếm cứ lồng ngực Tiêu Chiến, đưa y tiến vào trong bóng tối vô thức, không biết chuyện sau đó.
***
Thái Y Viện, gió thu thổi qua, lá cây bạch quả rơi, lá vàng đầy đất không người nhặt, Khuông đại phu đang viết sách thuốc, tuổi tác ông đã lớn, chỉ viết vài tờ đã cảm thấy mỏi mệt, không thể không buông bút lông xoa trán.
Bên tai Khuông đại phu vang lên tiếng Kinh thê nhắc ông sớm nghỉ ngơi để giãn xương cốt, ông thở dài một hơi, lắc đầu một cái bèn lầm bầm: "Aizz, đáng tiếc ta còn không tìm được đệ tử ưng ý, y thuật và học thức của bản thân không người nào có thể giao phó."
Lúc ông còn đang buồn bực, thì bên ngoài Thái Y Viện truyền đến tiếng la lo lắng: "Khuông đại phu có ở đây không?! Khuông đại phu?"
"Ở đây." Khuông đại phu hô.
Văn Hạc Âm theo tiếng chạy tới, gấp đến độ âm thanh đều phát run: "Khuông đại phu, ta tới tìm người, mau chóng cứu lấy thiếu gia nhà ta đi!"
"Ngươi là tiểu thị vệ của Ly Chu." Khuông đại phu nhận ra người, không có thất lễ, đứng dậy đi lấy hòm thuốc của mình, "Ly Chu làm sao vậy?"
"Thiếu gia đột nhiên thổ huyết, ngất xỉu!" Văn Hạc Âm nói.
Khuông đại phu giật mình: "Cái gì, ngất xỉu? Ai ai ai, tiểu hữu ngươi đừng vội, ta tay chân lẩm cẩm, không chịu nổi kéo đi đâu!"
***
Khuông đại phu theo Văn Hạc Âm vô cùng lo lắng chạy tới Tiêu phủ, lại một đường đến trước phòng, gặp được Tiêu Bác Nhân.
"Khuông huynh." Tiêu Bác Nhân tiến lên một bước, nắm lấy tay Khuông đại phu, khẩn cầu nói, "Thỉnh huynh mau xem tiểu nhi!"
"Tiêu huynh chớ vội, ta lập tức đến." Khuông đại phu đẩy cửa vào, thấy Hiền vương Điện hạ và Vương Nhất Bác đều ở đây, còn có mấy vị đại phu đứng trước giường, đều là dáng vẻ hết đường xoay xở.
Khuông đại phu không rảnh lo hành lễ, đẩy đám người ra đi tới trước giường, chỉ thấy Tiêu Chiến nằm ở trên giường hơi thở mong manh, môi xanh tím sắc mặt trắng bệch không có chút hồng hào, Khuông đại phu giật mình, vội vã bắt mạch cho y.
Tìm đến mạch của Tiêu Chiến chuẩn một phen, Khuông đại phu quay đầu lại hỏi người khác: "Ly Chu đã trúng độc, là độc gì có ai biết?"
Hạ Thiên Vô đại phu vội vàng trả lời: "Hàn độc bò cạp."
"Cái gì?!" Khuông đại phu kinh hô lên, "Loại độc này khó giải!"
Chương 117: Suy nghĩ này quá mức tùy tiện
Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy
______
Chương 117: Suy nghĩ này quá mức tùy tiện.
Khuông đại phu vừa nói xong, biểu cảm của người trong phòng lập tức biến đổi.
May mà Hạ đại phu bình tĩnh trấn định, vội nói: "Vị lão tiên sinh này, Hầu gia cũng không phải lập tức trúng độc."
"Đây là ý gì?" Khuông đại phu khó hiểu.
Vì thế Hạ đại phu kể chuyện sau khi Tiêu Chiến uống rượu độc đã nôn ra, sau đó thân thể khỏi hẳn, nào ngờ hôm nay không hiểu vì sao đột nhiên phát tác nói cho Khuông đại phu: "Đây cũng là nguyên nhân, tuy rằng Hầu gia phát tác hàn độc bò cạp nhưng vẫn chưa thể chết bất đắc kỳ tử, ta nghĩ loại độc này vẫn có biện pháp giải!"
"Quả thật là kỳ độc, thật sự cực kì quỷ dị." Khuông đại phu gấp đến độ túm râu mép, "Không biết trước khi Ly Chu phát độc đã ăn gì?"
Phó Tế An đáp: "Uống nửa ly trà Minh Tiền Long Tĩnh, nhưng ta cũng uống, cũng không có chuyện gì."
"Trà Minh Tiền Long Tĩnh? Đây là lá trà ngự cống, không thể đâu." Khuông đại phu nghi hoặc.
Ông lại cúi người kiểm tra tình trạng cơ thể Tiêu Chiến trên giường lần nữa, nói: "Hiện tại quan trọng nhất, là giữ Ly Chu lại! Trước kia cho nó uống thuốc gì?"
Hạ đại phu vội vàng nói dược liệu sử dụng trong phương thuốc của mình hết cho Khuông đại phu.
Khuông đại phu lấy ra ngân châm từ trong hòm thuốc, vừa dùng ánh nến nóng vừa nói: "Thêm một tiền Tử Thảo, một tiền Huyền Tham, bình thuốc đựng đầy nước, sắc một khắc!"
Một khắc = 15 phút
Hạ Thiên Vô lập tức chạy ra ngoài phòng đi sắc thuốc.
Khuông đại phu: "Ta thử dùng ngân châm đem độc trong người Ly Chu ép ra, nếu như có thể thành, nó vẫn có thể sống."
Bởi vì dùng ngân châm ghim vào huyệt vị ép độc không thể có một chút sai lầm, vô cùng cần sự thanh tĩnh, mọi người sợ quấy nhiễu đến Khuông đại phu, cho nên dồn dập rời khỏi sương phòng, chỉ chừa mỗi Vương Nhất Bác ở lại hỗ trợ.
Khuông đại phu cởi y phục của Tiêu Chiến ra, để cho trên người trần trụi, lại để Vương Nhất Bác ôm y ngồi lên, nín hơi ngưng thần đâm từng chiếc ngân châm chậm rãi vào lồng ngực và bụng Tiêu Chiến, động tác này thật khó, mồ hôi ra đầy bên tóc mai của Khuông đại phu.
Ước chừng sau một nén hương, lúc ngân châm thứ mười một châm vào huyệt vị ở ngực trái, mí mắt Tiêu Chiến khẽ run, đầu ngón tay cuộn lại, bỗng nhiên nghiêng người phun ra một ngụm máu đen xuống dưới giường, cũng đột nhiên ho khan lên.
"Thành công!" Khuông đại phu mừng rỡ, cấp tốc rút đi ngân châm trên người Tiêu Chiến, "Vương tướng quân, ngài chăm sóc Ly Chu một lát, ta đi xem thuốc sắc thế nào rồi." Nói xong, Khuông đại phu đi ra ngoài phòng.
Vương Nhất Bác cẩn thận đỡ Tiêu Chiến nằm xuoonga, dùng nước ấm thấm ướt khăn lau khóe miệng và chiếc cằm nhuốm máu của y.
Tiêu Chiến mơ hồ không rõ gọi: "Nhất Bác..."
"Ta ở đây." Vương Nhất Bác nắm chặt tay y, lên tiếng.
Tiêu Chiến vẫn rất suy yếu, một câu nói nói thành đứt quãng: "... Nhất Bác, ta cảm thấy có chút... Đau..."
Vài chữ ngắn ngủi nhưng lại như một cái đao cùn, đâm vào trong thân thể Vương Nhất Bác, tàn nhẫn giày vò lục phủ ngũ tạng của hắn.
Vương Nhất Bác kéo bàn tay Tiêu Chiến, xoa xoa trên gương mặt mình, hai mắt đỏ bừng, thấp giọng: "Ngươi chịu khổ rồi."
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn về phía hắn, miễn cưỡng cười: "Ngươi... Đừng sợ... Ta không sao..."
Khuông đại phu bưng một bát thuốc nóng hổi vọt vào phòng: "Vương tướng quân, nâng Ly Chu dậy."
Vương Nhất Bác vội vã làm theo.
"Khuông... Khụ khụ, Khuông đại phu." Tiêu Chiến tựa vào lồng ngực Vương Nhất Bác khó khăn nhận ra người, gọi.
"Đừng nói chuyện, mau uống thuốc." Khuông đại phu kê bát bên môi Tiêu Chiến, đút y uống thuốc.
Tiêu Chiến uống hai ngụm, sặc hai cái.
Khuông đại phu vội la lên: "Uống đi! Người bao lớn rồi, còn nhả thuốc ra!"
Tiêu Chiến bị sặc miễn cưỡng tỉnh táo, yếu yếu nói: "Khuông đại phu... con... con cũng muốn uống, nhưng thuốc này nóng như thế, người đút như vậy, con... Không bị độc chết, đã bị người làm sặc chết..."
Khuông đại phu: "Được, có thể nói giỡn, vẫn có tinh thần."
Vương Nhất Bác đưa tay lấy chén thuốc: "Ta làm cho."
Khuông đại phu cầm chén thuốc thả trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác: "Vậy bên trong này liền làm phiền Tướng quân, ta đi nói thương thế của Ly Chu cho Yến Quốc Công, người bên ngoài còn nôn nóng." Nói xong ông đứng dậy rời đi.
Vương Nhất Bác bưng chén thuốc bốc hơi nóng kia lên, cúi đầu thổi hồi lâu, lúc này mới đặt ở bên miệng Tiêu Chiến, để y uống một chút, thấy y muốn ho khan bèn vội vã lấy ra: "Còn nóng sao?"
Tiêu Chiến dựa đầu trên lồng ngực hắn, thở dài, nhẹ giọng: "Không nóng, đắng..."
Vương Nhất Bác: "Ngươi uống xong, ta đi mua bánh quế hoa cho ngươi."
"Ta không muốn ăn bánh quế hoa." Tiêu Chiến: "Ta muốn ngươi bên ta..."
Mi mắt Vương Nhất Bác run rẩy, hôn tóc y: "Được."
***
Khuông đại phu đi ra sương phòng, nói với người ngoài cửa đang đồng loạt nhìn về phía ông: "Ly Chu tạm thời không có chuyện gì."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Cung thị cúi đầu nghẹn ngào ra tiếng, đôi mắt khóc đến sưng như hạch đào.
Khuông đại phu tìm được Hạ Thiên Vô, hỏi thăm hắn bệnh trạng trúng độc lần trước của Tiêu Chiến.
Hạ Thiên Vô nói rõ ràng với Khuông đại phu.
Khuông đại phu thở dài một tiếng: "Quả thực không khác gì hôm nay."
Tiêu Bác Nhân hỏi: "Khuông huynh, tiểu nhi trước khi thân thể rõ ràng đã khỏi, vì sao đột nhiên lại bị độc phát?"
Khuông đại phu: "Đây mới là chỗ phiền phức, chúng ta đều cho rằng dư độc đã hết, nào biết còn hàn độc bò cạp ẩn sâu bên trong lục phủ ngũ tạng của Ly Chu, ngẫu nhiên gặp thời cơ, độc phát bất cứ lúc nào! Lần thứ hai này có thể cứu đã là rất may, ai biết lần thứ ba lần thứ tư sẽ như thế nào!"
"Cái gì!?" Tiêu Bác Nhân kinh hãi kêu lên, "Phải làm sao mới ổn đây?"
Khuông đại phu: "Bây giờ ta cũng không có cách nào, trước mắt chỉ có thể dưỡng thân thể Ly Chu cho tốt, mới từ từ quyết định."
Phó Tế An: "Khuông thái y, hôm nay huynh trưởng đột nhiên bị độc phát và việc uống trà Minh Tiền Long Tĩnh, có liên quan hay không?"
Khuông đại phu chắp tay: "Không thể không tra, kính xin Hiền Vương điện hạ đem tất cả lá trà còn sót lại giao cho ta."
"Được." Phó Tế An gật đầu, bái biệt Yến Quốc Công và những người khác, sau đó hồi phủ sai người đem lá trà đưa đến nơi ở của Khuông đại phu.
Lần độc phát này của Tiêu Chiến giống lần trước, thế tới hung hăng, nhưng sau đó bắt mạch, lại phát hiện bên trong thân thể không có độc lưu lại, thân thể đã ở từ từ chuyển biến tốt.
Y là tân quan tiền nhiệm không tới ba tháng đã bị bệnh, chức Lễ Bộ Thượng Thư không thể thiếu người, chỉ có thể từ nhiệm trước.
Đảo mắt, tiết sương giáng*, ban ngày mây thu tản mạn xa xa.
*tiết sương giáng: 23 - 24 tháng 10
Tiêu phủ, Tiêu Chiến ở Bích Ngô viện, trong phòng, Tiêu Chiến ngồi dựa trên giường nhỏ để Khuông đại phu bắt mạch cho y.
Khuông đại phu sờ sờ râu: "Không sai, dưỡng hai tháng hiện nay mạch tượng ổn định, có điều vẫn không thể bất cẩn, thuốc bồi dưỡng thân thể, phải tiếp tục ăn."
Tiêu Chiến cười nói: "Được, Khuông đại phu thuốc đến bệnh trừ, đa tạ ân cứu mạng của người."
Khuông đại phu vung vung tay: "Thuốc gì đến bệnh trừ, dư độc bên trong cơ thể ngươi chưa hết, lúc nào cũng có thể tái phát bỏ mình, càng đáng sợ là, không biết vì sao phát tác, Hiền Vương điện hạ cho ta những lá trà kia, ta lại chưa tìm ra dấu vết nào, aizz..."
Tiêu Chiến: "Khuông đại phu đừng lo lắng, ngài nhìn ta bây giờ không phải tung tăng nhảy nhót sao?"
"Ngươi đúng là lạc quan." Khuông đại phu sờ sờ râu hoa râm, "Cũng tốt, u sầu bất lợi cho việc thân thể khỏi hẳn, vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đi đây."
Tiêu Chiến chắp tay thi lễ bái biệt Khuông đại phu, không lâu lắm, lại có một người nhẹ nhàng gõ cửa.
Người đến là Thải Vi.
Bụng dưới của nàng nhô lên, nhìn vào đã biết mang thai hơn ba tháng.
"Thải Vi tỷ." Tiêu Chiến vội vàng đứng lên, muốn đến dìu nàng, "Sao tỷ lại tới đây, tỷ là người đang mang thai, phải cẩn thận."
"Không cần lo lắng, đệ máu nằm xuống." Thái Vi tiến lên vài bước, đè bả vai y lại ngăn cản y đứng dậy, sau đó ngồi xuống ở sườn giường, "Thiếu gia..."
Tiêu Chiến cười nói: "Thải Vi tỷ, bây giờ tỷ là nghĩa tỷ của đệ, sao còn xưng hô với đệ, như vậy."
Thải Vi nói theo cười: "Nhiều năm như vậy gọi cũng quen rồi, lập tức sửa miệng không sửa được, thân thể đệ sao rồi?"
"Rất tốt." Tiêu Chiến nói.
"Thật chứ?" Thải Vi nói, "Lúc trước ta đi thỉnh an phu nhân, thấy phu nhân đầy mặt u sầu, ta nghĩ nhất định là ưu phiền chuyện của đệ, còn tưởng rằng đệ bệnh rất nặng."
Tiêu Chiến nói: "Người ngay ở trước mặt tỷ, tinh thần tràn đầy, nơi nào bệnh rất nặng, Thải Vi tỷ, tỷ an tâm dưỡng thai đi, không cần vì... chút vụn vặt mà bận tâm."
Thải Vi nhìn y xác thực không giống dáng vẻ bệnh nặng, thở phào một hơi: "Chỉ có tự mình đến nhìn đệ ta mới có thể yên tâm, đúng rồi, A Âm đâu? Sao không thấy người khác?"
Tiêu Chiến: "A Âm đi bắt cướp ngã bị thương ở chân rồi."
"Cái gì?" Thải Vi giật mình, "A Âm không có sao chứ?!"
Tiêu Chiến: "Không có chuyện gì, có người chăm sóc hắn."
"Các ngươi một người hai người, gần đây có phải là đụng phải tà ám không, sao không thuận như vậy." Thải Vi bất đắc dĩ lắc đầu, "Qua mấy ngày, ta đi miếu cầu an cho hai ngươi!"
Lúc hai người đang nói việc nhà thì có nô tỳ gõ cửa tiến vào, bưng một bát thuốc, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn: "Thiếu gia, thuốc đặt ở nơi này."
Tiêu Chiến gật đầu: "Được."
Nô tỳ hành lễ, lui ra ngoài phòng.
Thải Vi nghi hoặc: "Sao nàng không hầu hạ đệ uống thuốc? Cho dù đệ không thường ở Tiêu phủ, nhưng người hầu hạ cũng không thể không biết những quy củ này?"
Tiêu Chiến cười nói: "Thải Vi tỷ, tỷ hiểu lầm, không phải các nàng không hầu hạ, là..."
Y còn chưa có nói xong đã có một người sải bước đi vào phòng.
Người tới chính là Vương Nhất Bác.
Trong nháy mắt Thái Vi đã hiểu rõ, nàng mím môi cười nhẹ, hành lễ với Vương Nhất Bác sau đó đứng dậy rời khỏi phòng, lúc đi còn tri kỷ mà đóng lại cửa phòng.
Vương Nhất Bác bưng chén thuốc trên bàn lên, ngồi ở bên giường, rũ mắt dùng thìa sứ nhẹ nhàng khoáy thuốc chờ nguội.
Tiêu Chiến nói: "Nhất Bác, vừa mới nãy Khuông đại phu đến bắt mạch cho ta, nói ta mạch tượng vững vàng, thân thể đã không còn đáng ngại."
Vương Nhất Bác: "Ừm."
Tiêu Chiến: "Ngươi cũng đừng lo lắng, ngươi nhìn ngươi đi, đáy mắt thâm đen, ta nhìn rất đau lòng." Y đưa tay, xoa gò má Vương Nhất Bác, đầu ngón tay đụng vào dưới mí mắt Vương Nhất Bác, động tác nhẹ vô cùng tựa như như chuồn chuồn lướt nước.
"Được, không lo lắng." Vương Nhất Bác quay đầu, hôn lòng bàn tay Tiêu Chiến một hồi, sau đó cúi đầu múc một thìa thuốc đút tới bên miệng Tiêu Chiến, "Uống thuốc, nguội."
Tiêu Chiến: "Ta không uống." Nói xong bèn ngậm chặt miệng lại.
Vương Nhất Bác: "...?"
Tiêu Chiến: "Ngươi không đút ta, ta không uống."
Vương Nhất Bác: "...?"
Vương tướng quân một mặt mờ mịt nhìn tay cầm thìa sứ của mình.
Hắn đang đút mà.
Tiêu Chiến mỉm cười rạng rỡ: "Không phải đút như vậy."
Vương Nhất Bác: "Ngươi muốn ta làm sao?"
Tiêu Chiến hài hước nói: "Vương tướng quân, ngươi đoán một chút xem."
Vương Nhất Bác: "..."
Hắn trầm tư suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên nghĩ ra.
Chỉ là ý niệm này quá mức tùy tiện, Vương Nhất Bác không dám khẳng định, hắn ngẩng đầu, biểu hiện do dự nhìn Tiêu Chiến, đã thấy người kia ý cười giảo hoạt, sâu trong đôi mất tất cả đều là đùa giỡn suиɠ sướиɠ.
Vương Nhất Bác: "..."
Vương Nhất Bác cầm chén thuốc bưng đến bên môi, ngậm một ngụm, sau đó đưa tay ôm lấy sau gáy Tiêu Chiến kéo về phía mình, môi dán lên môi của y.
_______
Hôm nay 1 chương nha các bác, tuần sau em bù, đảm bảo không thiếu đâu, bọn em đang đẩy nhanh tốc độ đây.
Chương 118: Thuốc do đích thân Tướng quân đút
Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy
_____
Chương 118: Thuốc do đích thân Tướng quân đút.
Thuốc nóng ấm áp từ trong miệng Vương Nhất Bác chuyển qua, Tiêu Chiến mỉm cười nhắm mắt nuốt tất cả xuống, sau đó đưa đầu lưỡi ra quấn lấy đầu lưỡi Vương Nhất Bác.
Trong tay của Vương Nhất Bác còn cầm chén thuốc, cũng không dám hôn quá sâu, chỉ nhẹ nhàng nhấp lấy môi của Tiêu Chiến một lát đã buông cổ y ra lùi về sau.
Khóe môi Tiêu Chiến giương cao: "Thuốc do đích thân Tướng quân đút không đắng chút nào, ngọt đến ngây người."
Vương Nhất Bác không nói gì, cúi đầu muốn uống thêm một ngụm.
Tiêu Chiến mỉm cười nắm lấy cổ tay của hắn ngăn cản: "Được rồi, chỉ đùa một chút thôi, nếu ngươi cứ đút ta uống thuốc thế này, thì Khuông đại phu sẽ tới gõ đầu ta mất."
Vương Nhất Bác: "..."
Tiêu Chiến bưng bát lên, một ngụm uống hết phần thuốc còn lại.
Vừa lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Thiên Vô ôm một đống sách thẻ tre, chạy chậm đi vào: "Tướng quân, ngài thật sự ở đây, ta tìm được rồi! Ta tìm được rồi! Có thể coi là tìm được rồi."
Tiêu Chiến gọi người hầu mang đến một ghế tựa cho Hạ Thiên Vô: "Hạ đại phu đừng nóng vội, ngài đã tìm được cái gì?"
Hạ Thiên Vô mở một tấm thẻ tre ra đưa cho hai người: "Ta tìm được nguồn gốc của hàn độc bò cạp, loại độc này đến từ biên cương Tây Nam, do Thiên Độc Vươngc trên giang hồ chế tạo ra, ta nghĩ muốn cởi chuông phải cần người buộc, nói không chừng có người trong cốc này biết được cách giải độc này! Chỉ là... biên cương Tây Nam là nơi hoang dã, dân cư thưa thớt, nhiều côn trùng, rắn rết, sơn cốc của thế lực giang hồ này, e là khó tìm thấy, còn có, nghe đồn, muốn vào cốc này xin thuốc thì người bị bệnh, bị thương phải tự mình đi xin."
Tiêu Chiến chắp tay: "Đa tạ Hạ đại phu đã ra sức giúp đỡ, con đường sống này, ta nhất định sẽ nắm lấy chặt chẽ."
Vương Nhất Bác không chút do dự: "Ta đi với ngươi."
Tiêu Chiến cười nói: "Vương tướng quân, ngươi đi không được, chẳng lẽ ngươi đã quên, biên cương Tây Nam, là đất phong của Thục Quận Vương ư."
Vương Nhất Bác phản ứng lại, sắc mặt hơi thay đổi, lông mày nhíu lại.
Hạ Thiên Vô không phải người trong triều đình, cho nên lộ ra đầy mặt nghi hoặc hỏi: "Đất phong của Thục Quận Vương thì sao vậy? Vì sao Tướng quân không đi được? Ta khi còn trẻ từng du ngoạn đến biên cương Tây Nam, quả thật địa thế nơi đó dốc, đi đứng khó khăn, nhưng chưa từng nói không thể đi."
Tiêu Chiến đáp: "Bởi vì hai mươi năm trước, Thục Quận Vương và Hoàng Thượng đã tranh giành vị trí Thái tử."
Tranh cướp hoàng quyền, kịch liệt biết bao, đẫm máu biết bao.
Sau đó Hoàng Thượng đăng cơ, luôn xem Thục Quận Vương là tâm phúc họa lớn*, nhưng Hoàng Thượng lại không muốn mang danh thiên cổ tàn hại huynh đệ ruột thịt, cho nên chỉ tước đi tước vị Thân Vương, phái đi đóng quân ở biên cương Tây Nam.
(*Tâm phúc họa lớn [心腹大患]: Đề cập đến những nguy hiểm tiềm ẩn nghiêm trọng. Theo Baidu)
Nhưng Tây Nam có bao nhiêu gian khổ và sóng gió, trong lòng mọi người đều rõ.
Một bên là Chiếu quốc nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, một bên lại có muỗi và khí độc xâm nhập thân thể.
Gọi là đất phong, nhưng thật ra là bị đuổi đi.
Mà sở dĩ Thục Quân Vương có thể sống như vậy là do ngài ấy chỉ có một người con gái, sau này Quận Chúa cũng không thể kế lại tước vị, dòng dõi của Thục Quân Vương, từ đây chỉ là thường dân.
Cho dù như vậy, nhưng Hoàng Thượng vẫn hết sức kiêng kỵ Thục Quân Vương, ngài cấm không cho bất kỳ võ tướng nào đi đến Tây Nam, kẻo họ cấu kết với Thục Quân Vương thành đảng phái.
Mà Vương Nhất Bác là nhất phẩm Vũ Lâm đại tướng quân, nếu như đi tới Tây Nam, thì chính là phạm vào tối kỵ của Hoàng Thượng.
Nhẹ thì giáng chức, nặng thì chịu tội thêm thân.
***
"Ai ô, hậu quả nghiêm trọng như vậy." Hạ Thiên Vô nghe xong, liên tục líu lưỡi, "Vậy Hầu gia cũng chỉ có thể mang thị vệ đi đến đó."
Vương Nhất Bác nhíu mày: "... Không được."
Tiêu Chiến cười nhạt: "Hạ đại phu, làm phiền ngài báo việc này cho phụ mẫu ta biết, bọn họ chắc là đang ở thiên thính, ta gọi người hầu dẫn ngài đến."
"Được." Hạ Thiên Vô đứng dậy cáo từ, rời khỏi phòng.
Trong phòng không còn người ngoài, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác: "Tướng quân..."
Vương Nhất Bác cắt ngang lời của y, biểu cảm suy sút nói: "Ta không yên tâm."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Vương Nhất Bác vẫn luôn nghe theo lời của Tiêu Chiến, nếu Tiêu Chiến không cho hắn đi theo, tuy trong lòng hắn khó chịu, nhưng chắc chắn sẽ không kiên trì đi theo.
Tiêu Chiến cười nói: "Sao vậy? Ngươi chắc chắn một khi ta mở miệng sẽ khuyên ngươi không đi theo?"
Vương Nhất Bác: "..." Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, con ngươi hơi sáng.
Tiêu Chiến nắm chặt tay hắn, ý cười sang sảng: "Vài ngày trước không phải nói, khi nào rảnh rỗi hai ta sẽ đi ngao du một chuyến sao, hiện tại dường như là cơ hội tốt."
Ba ngày sau, Vương tướng quân chinh chiến nhiều năm tái phát bệnh cũ, dâng thư lên Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng cho phép hắn xin nghỉ hai tháng dưỡng bệnh, quân vụ giao cho Tướng quân Vệ Lăng Vân phụ trách.
Vương tướng quân đa tạ thánh ân, đóng cửa dưỡng bệnh, từ chối gặp bất kỳ người nào.
Mà lúc này, ở Bùi phủ.
Văn Hạc Âm mang bệnh chấn động ngồi dậy: "Cái gì! Thiếu gia đi biên cương Tây Nam rồi! Ta cũng phải đi theo! Sao có thể không mang ta theo! Thiếu gia -"
Bùi Hàn Đường đè cậu xuống giường: "Vật nhỏ, chân ngươi còn đang bị thương, chớ lộn xộn."
Vợ chồng son người ta đi du sơn ngoạn thủy, ngươi theo làm cái gì?
Văn Hạc Âm không cam lòng la lên: "Thiếu gia -"
Quán trà vùng ngoại ô Kinh Thành, Tiêu Chiến: "Hắt xì!"
Chương 120: Giường của khách điếm này rất hẹp
Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy
_____
Chương 120: Giường của khách điếm này rất hẹp.
Sau khi hai người ăn cơm trưa xong thì lão chưởng quầy đi đến thu dọn bát đũa canh thừa, bưng trà lên bàn: "Hai vị khách quan, hai người ở trong chuồng ngựa, phải làm gì đây..."
Tiêu Chiến lấy nước trà xanh súc miệng, đột nhiên nhớ lại bên trong chuồng ngựa còn nhốt hai người: "Xin hỏi lão nhân gia, người có giấy bút không?"
"Có, có." Lão chưởng quầy vội vàng đi lấy.
Đại Ngưu và Nhị Ngưu vốn là hai người miệng cọp gan thỏ, sau khi bị kéo đến tiền sảnh mở trói thì con mắt căn bản không dám nhìn thẳng người khác, không ngừng xin tha: "Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng."
Tiêu Chiến cười nói: "Không cần như vậy, ta chịu không nổi."
Hai người họ còn run rẩy mà dập đầu.
Vương Nhất Bác nhíu mày, trầm giọng quát lớn nói: "Đứng dậy." Một khi hắn trở nên hung tợn thì mỗi câu nói luôn mang theo sát khí, sợ rằng đám vong linh cũng bị dọa đến đi đường vòng.
Cả hai hoảng sợ, vội vàng đứng lên.
Đại Ngưu: "Hai vị đại nhân, đại nhân đại lượng, ta và huynh đệ không phải thổ phỉ cũng không phải cường đạo, chỉ là đi ngang qua nơi đây, xin giơ cao đánh khẽ."
Vẻ mặt Nhị Ngưu như đưa đám: "Kỳ thật ta không có ý xấu, ta thật sự cũng chỉ muốn uống một chén kết giao bằng hữu với vị tiểu công tử này, đại hiệp, ta xin lỗi, xin lỗi."
Tiêu Chiến: "Mặc kệ có ý xấu hay không, cũng phải tiểu trừng đại giới*, biết viết chữ không?"
(*tiểu trừng đại giới: trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn, ý nói trừng phạt một người/ trừng phạt nhẹ để làm gương cho nhiều người.)
Hai người gật đầu như giã tỏi: "Biết biết biết."
"Đến, ngồi đi." Tiêu Chiến chỉ vào ghế gỗ một bên bàn.
Đại Ngưu, Nhị Ngưu hai mặt nhìn nhau, do do dự dự ngồi xuống.
Tiêu Chiến lấy giấy và bút mực trải ra trước mặt hai người bọn họ, cười nói: "Viết đi."
Vẻ mặt Đại Ngưu, Nhị Ngưu mờ mịt: "Viết cái gì."
Tiêu Chiến: "Chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng cho rằng việc ác nhỏ mà đi làm*, biết viết không? Có biết mấy chữ này không?"
(*Nguyên văn; vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ ác tiểu nhi vi chi.)
Hai người lắc đầu dồn dập.
Tiêu Chiến bèn cầm bút lông viết một lần, để hai người bọn họ chép, mà bọn họ lại chép như là quỷ vẽ hồ lô, khó coi vô cùng.
Tiêu Chiến đỡ trán: "Chữ của hai ngươi cũng quá xấu, viết lại đi."
Đại Ngưu và Nhị Ngưu không biết Tiêu Chiến muốn làm gì, rất khó chịu, nhưng e ngại Vương Nhất Bác ở một bên nơi không dám hỏi, chỉ có thể viết lại câu đó một lần nữa.
"Ừm, có thể miễn cưỡng đọc đươc." Tiêu Chiến cười nói, "Viết đi."
Đại Ngưu, Nhị Ngưu: "A?"
Tiêu Chiến chỉ vào Đại Ngưu: "Ngươi viết năm trăm lần lần là được." Nói xong lại chỉ về phía Nhị Ngưu, "Còn ngươi, viết một ngàn lần đi."
Đại Ngưu và Nhị Ngưu: "A?!"
Vương Nhất Bác lạnh giọng: "Viết."
Đại Ngưu và Nhị Ngưu vội vã cúi đầu múa bút thành văn.
Hai người khóc không ra nước mắt mà viết, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thì ở một bên uống trà tán gẫu, trong lúc đó Tiêu Chiến còn đi tới hậu viện một chuyến, khi trở về trên tay có thêm một cây nấm nhỏ màu xám.
"Đã sớm nghe nói đất ở biên cương Tây Nam có rất nhiều nấm, hiện nay vừa thấy, đúng là như vậy." Tiêu Chiến mỉm cười đặt cây nấm nhỏ vào trong lòng bàn tay Vương Nhất Bác, "Vừa nãy ta hỏi lão nhân gia, người nói loại nấm này không độc, ta bèn hái một cây chơi."
Vương Nhất Bác dùng giọng điệu hết sức dịu dàng ừ một tiếng.
Đại Ngưu: "Đại hiệp..."
Vương Nhất Bác nhíu mày ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi tức giận.
Đại Ngưu bị ánh mắt Vương Nhất Bác làm cho hoảng sợ đến mức run rẩy: "Ta, ta, ta viết xong rồi."
Tiêu Chiến mỉm cười đi qua, đếm đếm: "Ừm, thật sự xong rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi một lát đi, từ từ đợi huynh đệ ngươi."
Nhìn thấy sắc trời đã mờ nhạt, mãi đến khi tay Nhị Ngưu sắp gãy ra mới viết xong.
Tiêu Chiến cẩn thận đếm lại, hỏi hai người: "Nhớ rõ không? Chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng cho rằng việc ác nhỏ mà đi làm."
Cả hai liên tục nói: "Nhớ rõ, nhớ rõ rồi."
Tiêu Chiến cười nói: "Được, mong hai vị ghi nhớ trong lòng, không phải viết xong thì ném ra sau đầu."
Hai người liên tục xua tay: "Không dám, không dám."
Tiêu Chiến: "Vậy được, chuyện hôm nay, đến đây là dừng đi."
Hai người mừng rỡ như điên, vừa đứng lên đã muốn đi, nào ngờ Tiêu Chiến đột nhiên lại nói: "Đợi đã."
Hai người sợ đến đứng nghiêm không dám động, trong lòng kêu rên: Còn muốn thế nào nữa!
Tiêu Chiến cười nói: "Hai vị không phải tới đây ăn cơm sao? Vì sao đi vội như thế, không ăn chút rồi đi?"
Hai người lắc đầu như trống bỏi: "Không ăn, không ăn."
Tiêu Chiến: "Không biết tiếp theo hai vị đi đâu?"
Đại Ngưu: "Thành trấn phía trước, Vân Thành."
Tiêu Chiến cong mắt: "Tiện đường à, cùng đi không?"
Đại Ngưu, Nhị Ngưu liếc nhìn Vương Nhất Bác, điên cuồng lắc đầu: "Không, không, không, không, không được."
Tiêu Chiến: "Nếu hai vị không muốn, vậy thì không cần miễn cưỡng."
Nhị Ngưu: "Đại nhân, hai ta, có thể, có thể đi được chưa?"
Tiêu Chiến cười nói: "Giang hồ rộng lớn, có duyên ắt gặp lại."
Hai người cẩn thận nhìn Vương Nhất Bác, thấy hắn im lặng không phản bác, cũng không nói hai lời, vội vã chạy ra ngoài khách điếm.
Tiêu Chiến trả giấy và bút mực lại cho lão chưởng quầy, nhìn Vương Nhất Bác: "Chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Được."
Chỉ có một gian phòng đương nhiên cũng chỉ có một cái giường.
Tiêu Chiến đứng bên mép giường khoa tay múa chân một lúc, quay đầu nói với Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, giường của khách điếm này rất hẹp."
Vương Nhất Bác: "Ta ngủ dưới đất."
Tiêu Chiến cười nói: "Không, ngươi ôm ta ngủ."
Vương Nhất Bác: "... Được."
Đêm khuya vắng người, ánh trăng chiếu xuống bóng cây trên tường, hai người nghỉ ngơi, Vương Nhất Bác một tay ôm Tiêu Chiến một tay giúp đối phương chỉnh lại chăn, cũng không biết rốt cuộc hắn để ý cái gì mà đến khi gần ngủ lại hôn lên mu bàn tay của Tiêu Chiến chỗ hợp cốc huyệt một cái.
Tiêu Chiến nói: "Cả một đường, ở lại một đêm, còn thỉnh thoảng sẽ gặp một vài chuyện, vất vả cho ngươi rồi."
"Không vất vả." Vương Nhất Bác nhẹ giọng, "Ngủ đi."
"Ngủ ngon." Tiêu Chiến nhắm mắt, nhích lại gần trên người Vương Nhất Bác, bỗng nhiên cả người cứng đờ.
Y cảm giác phần eo bị một vật cưng cứng chọc chọc.
"Sao vậy?" Vương Nhất Bác phát hiện Tiêu Chiến không đúng, hỏi.
Tiêu Chiến ấp a ấp úng nói: "... Có một... vật... cọ trên eo của ta..."
Vương Nhất Bác: "..."
Tiêu Chiến: "... Nhất Bác, có phải ngươi..."
Vương Nhất Bác móc tấm thẻ bài từ trong lồng ngực ra.
Cảm giác khó chịu trong người Tiêu Chiến vì bị đồ vật cứng rắn đâm vào trong nháy mắt biến mất.
Tiêu Chiến: "..."
Mẹ kiếp, may mà vừa rồi chưa nói hết câu.
"Đây là vật gì?" Tiêu Chiến cầm lấy thẻ bài, theo ánh trăng nhìn lên, là khối kim ngân bài viết "Vũ Lâm Tướng quân".
Tiêu Chiến nghi hoặc: "Sao lại mang lệnh bài này theo?"
Vương Nhất Bác chần chừ chốc lát, giải thích: "Ta vẫn luôn mang theo bên người."
Tiêu Chiến khó hiểu: "Hả? Vì sao?"
Vương Nhất Bác: "Đây là ngươi cho ta."
Tiêu Chiến cười nói: "Cái gì mà ta cho ngươi, rõ ràng là ta làm mất, sau đó trả lại ngươi, cái này gọi là trả vật cho nguyên chủ."
Vương Nhất Bác cũng không biện giải, chỉ nhìn y.
Mặc dù thứ này bài tỏ rõ thân phận, nhưng Vương Nhất Bác xưa nay làm việc cẩn thận, Tiêu Chiến cũng không nói nhiều, trả ngân bài cho hắn, sau đó ngửa đầu hôn khóe mắt hắn, hôn đến mức hắn hơi híp mắt lại, Tiêu Chiến mới cười nói: "Ngày mai đến thành trấn rồi, ngoài đường không kém phần đông đúc, để phòng vạn nhất, vẫn nên mang mặt nạ che nửa mặt đi."
"Được." Vương Nhất Bác gật đầu.
Suốt đêm không nói chuyện, mộng đến sáng sớm.
Ngày hôm sau, hai người tỉnh lại rất sớm, bái biệt lão chưởng quầy khách điếm, chạy về Vân Thành.
Mặc dù Vân Thành không phồn hoa bằng thành trấn ở Trung Nguyên, nhưng thân là đệ nhất đại thành trấn ở biên cương Tây Nam, cũng có người đến kẻ đi, náo nhiệt hết sức.
Hai người tìm đến một khách điếm, trước hết lấp đầy bụng, sau đó hỏi thăm tiểu nhị về người dẫn đường đến Thiên Độc Vươngc.
Tiểu nhị nhiệt tình nói: "Ai u, hai vị khách quan tìm đúng nơi rồi, bên trong tiệm chúng ta, vừa vặn thì có người dẫn đường! Ta đi mời họ đến cho ngài?"
Tiêu Chiến: "Làm phiền rồi."
Tiểu nhị đáp một tiếng không làm phiền, xoay người rời đi.
Không lâu sau, hai người dẫn đường nghênh ngang theo sát tiểu nhị đến: "Là ai muốn đến Thiên Độc Vươngc?"
Tiểu nhị chỉ: "Hai vị đại nhân, chính là hai vị khách quan này."
Hai người dẫn đường quay đầu nhìn lại, sau đó bỏ chạy.
Vương Nhất Bác nhíu mày: "Đứng lại."
Đại Ngưu, Nhị Ngưu đứng nghiêm tại chỗ.
Tiêu Chiến cười nói: "Hai vị huynh đài, thật là có duyên, lại gặp nhau rồi."
Nhị Ngưu khóc không ra nước mắt, run lập cập: "Vâng, vâng, vâng, đúng vậy, sao, sao trùng hợp như thế."
Tiêu Chiến: "Có việc muốn hai vị giúp, mời ngồi."
Đại Ngưu, Nhị Ngưu vẫn tính là có mắt nhìn, thà rằng ngồi gần Vương Nhất Bác cũng phải cách xa Tiêu Chiến.
"Hai vị huynh đài biết cách nào đến Thiên Độc Vươngc không?" Tiêu Chiến cũng không đi vòng vo, trực tiếp hỏi.
Đại Ngưu vẫn giữ bình tĩnh, ôm quyền: "Không dối gạt hai vị, sau Vân Thành có Độc Long Lĩnh, Thiên Độc Vươngc ở bên trong Độc Long Lĩnh này, sở dĩ cần người dẫn đường, cũng không phải vì Thiên Độc Vươngc khó tìm, mà bởi vì Độc Long Lĩnh có nhiều đầm lầy chướng khí, người ngoài không biết đường, đến ba bốn ngày mới có thể tìm được, nếu có người dẫn đường, nửa ngày là đủ."
Tiêu Chiến nói: "Vậy thì làm phiền hai vị sáng mai dẫn chúng ta tới, giá tiền cứ việc nói."
Nhị Ngưu vỗ ngực một cái: "Không thành vấn đề, túi ở trên người chúng ta."
Đại Ngưu hỏi: "Không biết hai vị đại nhân tìm Thiên Độc Vươngc, là muốn mua loại độc gì?"
"Mua thuốc độc?" Tiêu Chiến cười lắc đầu một cái, "Chúng ta không muốn mua thuốc độc, chúng ta đến để chữa bệnh."
"Chữa bệnh?" Đại Ngưu ngạc nhiên, "Thiên Độc Vươngc chữa bệnh? Chưa từng nghe thấy."
Tiêu Chiến nói: "Ta trúng rồi một loại độc tên là 'hàn độc bò cạp', loại độc này xuất phát từ Thiên Độc Vươngc, cho nên đặc biệt đến thỉnh giáo Vươngc chủ có cách giải hay không."
"Thì ra là như vậy." Đại Ngưu gật đầu, "Thiên Độc Vươngc là thế lực giang hồ, chỉ cần đủ ngân lượng, chuyện gì cũng dễ làm, giải độc này không phải là một vấn đề, hai vị đại nhân này, ngày mai giờ Thìn, chúng ta gặp ở cửa Vân Thành."
"Được, đa tạ." Tiêu Chiến chắp tay.
Đại Ngưu và Nhị Ngưu cáo từ, Tiêu Chiến mỉm cười, nói với Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, ta nhìn nhân sĩ giang hồ bọn họ hành lễ đều giống như ôm quyền vậy."
Y học theo động tác vừa nãy của Đại Ngưu, quay về ôm quyền với Vương Nhất Bác: "Khác hoàn toàn so với chấp tay, thật là giang hồ hùng vĩ, không câu nệ tiểu tiết, thú vị, thú vị."
Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn y, đôi mắt chưa từng rời đi, nhẹ giọng nói: "Ừm."
Tiêu Chiến cong mắt: "Ăn uống no rồi, chúng ta đi dạo, được không?"
Vương Nhất Bác: "Được."
Hai người rời đi khách điếm, bởi vì Vương Nhất Bác mang mặt nạ dễ làm người khác chú ý, vì vậy hai người chọn nơi ngoài thành ý người mà đi.
Ra khỏi thành, đi về tây nam mấy dặm, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sóng vai nói chuyện, thích ý an bình, đảo mắt mặt trời đã chiều ngã về tây, hai người đang chuẩn bị trở về đường cũ bỗng nhiên xuất hiện một tấm bia đá lớn vô cùng trước mắt.
Nơi đây có rất nhiều cây đại thụ cao lớn, bia đá kia đứng ở một gốc cây cao to trăm năm, chấn động lòng người.
Tiêu Chiến bị hấp dẫn, đi tới bên bia đá, ngửa đầu nhìn lên trên: "Đây là cái gì?"
Vương Nhất Bác: "Anh..."
"Đây là Anh Linh mộ."
Bỗng nhiên có một giọng nói của nữ tử vang lên phía sau hai người.
Tiêu Chiến quay đầu nhìn lại, thấy một nữ tử mặc lĩnh bào xanh nhạt cổ tròn dắt ngựa đi tới chỗ hai người bọn họ, nàng ta tóc buộc cao, mặt không đánh phấn, chân mang giày đen như mực, hoàn toàn là một bộ hoá trang thành nam tử, tiêu sái gọn gàng, anh tư táp sảng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip