Chương 76-80


Chương 76: Xin mọi người bớt giận
Edit: Hạ Vy

_____

Chương 76: Xin mọi người bớt giận.

Tiêu Chiến kinh ngạc: "Phủ Vũ Lâm tướng quân?"

Thải Vi gật đầu: "Đúng vậy."

"Đưa tới vật gì?"

Nhắc đến vấn đề này, gương mặt Thải Vi lộ rõ vẻ khó xử, nàng chần chần chừ chừ một lát mới nói: "Sính lễ..."

Tiêu Chiến còn cho rằng bản thân nghe lầm, nghi hoặc hỏi lại: "Cái gì?"

Thải Vi đành phải lặp lại thêm lần nữa: "Thiếu gia, là thư mời cùng sính lễ, nhưng thư mời thì không đề tên, sính lễ cũng không phải vàng bạc trân bảo, chỉ là một đồ vật đã hư..."

Không bao lâu sau, tất cả đồ vật từ phủ Tướng quân đưa đến vào sáng sớm đều đã đặt hết ở trong phòng của Tiêu Chiến.

Thư mời là chu thiếp kim phấn, nhìn rất trang trọng, chỉ là bên trong để trống không ghi gì, không biết là qua loa hay sơ sài.

Tiêu Chiến đặt thư mời lên bàn, giương mắt nhìn về phía rương sính lễ kia.

Trên rương khắc một đôi uyên ương đang bơi dưới nước, phía trên phủ một tấm lụa đỏ thẫm, là sính lễ gửi đến, nhưng chỉ có một rương sính lễ như vậy, không biết nên nói là khó coi hay là làm cho có lệ.

Thải Vi dở khóc dở cười: "Thiếu gia, ngươi nhìn một cái đi... Có phải Vương tướng quân đang đùa với ngươi không?"

Tiêu Chiến không trả lời, đi lên mở chiếc rương ra, xem bên trong là vật gì. Đợi đến khi đã thấy được, đôi mắt của tiểu thế tử Yến Quốc Công lập tức trừng lớn.

Là nỏ thú ngày săn nguyệt lẳng lặng nằm ở trong rương.

Nhớ đến mùa xuân ấm áp năm đó, cây ngô đồng lay động, chim hót quanh đầu quả tim, y thời thiếu niên nhìn thấy nỏ thần tuyệt thế này, kinh ngạc cảm thán: "Thật là tam sinh hữu hạnh*, mở mang tầm mắt!"

(*Tam sinh hữu hạnh: đã giải thích ở chương 15. Đoạn này có ai còn nhớ đến năm mười sáu tuổi Nhất Bác của chúng ta đã lẻn trộm nỏ của phụ thân đem để trong phòng mình để thu hút ánh mắt của vợ.)

"Vì sao..." Chiến duỗi tay xoa nỏ tiễn, run thanh lẩm bẩm, "Hắn rõ ràng đối với ta đạm mạc như vậy..."

Thải Vi khó hiểu, nhẹ gọi: "Thiếu gia?"

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, bỗng nhiên ngẩng đầu chắc chắn mà nói: "Ta muốn đi phủ tướng quân một chuyến, đi ngay bây giờ!"

Tiếng vó ngựa lập cập vang lên, bánh xe nghiền qua đá xanh, lướt ngang đám đông trên đường phố vang lên những âm thanh ồn ào, hỗn loạn. Tiêu Chiến ngồi trên xe ngựa, lần đầu tiên trong cuộc đời y cảm thấy Vương phủ lại xa xôi đến thế.

Y càng nghĩ về nó lại càng cảm thấy hoang mang, bất an.

Kiếp trước, Vương Nhất Bác và y đều xem nhau là người lạ, thậm chí ngay cả bằng hữu cũng không được tính.

Mà sống lại kiếp này, tuy hai người là bằng hữu, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nhưng sự hờ hững cùng đạm mạc của hắn, đã khiến Tiêu Chiến căn bản không dám đòi hỏi xa hoa để gần gũi với hắn.

Sính lễ cùng thư mời được đưa đến, rõ ràng là cực kỳ qua loa, giống như là một trò đùa để mua vui, nhưng tại sao nó lại làm người ta để ý đến như vậy.

Xe ngựa dừng ở trước cửa Vương phủ, Tiêu Chiến không nói lời nào bước nhanh đi vào, Ôn Chung Thành nhìn thấy y cũng không chút ngạc nhiên nào, tiến lên nghênh đón: "Tiêu công tử, ngài đến rồi."

"Vương tướng quân ở đâu? "Tiêu Chiến vội vàng hỏi.

"Thiếu gia nhà chúng ta hôm qua uống say, vừa mới tỉnh lại, hình như rất đau đầu." Ôn Chung Thành đáp.

Tiêu Chiến hơi giật mình: "Hắn... Tối qua uống say?"

"Vâng, Tiêu công tử, ta đưa ngài vào chính sảnh ngồi, sau đó đi gọi thiếu gia tới." Ôn Chung Thành cúi người làm động tác mời vào.

Tiêu Chiến tùy ý để Ôn Chung Thành đưa vào chính sảnh, y đứng ngồi không yên mà chờ, chỉ chốc lát Quyên Nương đã bưng trà và bánh quế hoa lên, nhìn y cười nói: "Tiêu công tử, ngài ăn một chút điểm tâm đi, thiếu gia sẽ đến ngay lập tức."

"Ừm." Tiêu Chiến gật đầu cảm ơn. Đợi sau khi Quyên Nương rời khỏi chính sảnh, y mới khẩn trương mà hít sâu một hơi, cầm lấy bánh quế hoa trên chiếc đĩa trắng cắn một miếng, hương vị thơm ngọt mềm mại quanh quẩn giữa đầu lưỡi và răng môi mới giải bớt một chút bất an của y.

Đột nhiên lúc này, Tiêu Chiến nghe được tiếng bước chân.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn lại, Vương Nhất Bác một thân bạch y nhẹ nhàng đi đến chính sảnh, đáy mắt còn một chút mệt mỏi do say rượu, nhưng sắc mặt vững vàng, thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh này lại không đúng lúc.

Tiêu Chiến nuốt điểm tâm trong miệng, dứt khoác đứng lên.

Hai người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là Vương Nhất Bác mở miệng trước, hắn rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Hôm qua... ta uống say làm chuyện phiền đến ngươi, đúng không..."

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến mở miệng cắt ngang lời của hắn.

Đây lần đầu tiên Tiêu Chiến hô thẳng tên của Vương Nhất Bác, giọng điệu nghiêm khắc tàn khốc, làm Vương Nhất Bác không khỏi bất ngờ mà ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Chiến.

"Vì sao lúc say ngươi lại muốn đưa sính lễ đến cho ta?" Tiêu Chiến hùng hổ dọa người mà hỏi, y dường như gấp đến mức không chờ nổi mà muốn biết đáp án, giọng điệu rất khẩn trương, "Vì sao?"

Vương Nhất Bác: "..."

Tiêu Chiến một bước tiến lên, sốt ruột nói: "Vương Nhất Bác, ta không muốn nghe ngươi xin lỗi, ta cũng không muốn biết ngươi vì gì mà uống say, ta chỉ muốn biết vì sao, chuyện hồ đồ cũng được, đầu óc choáng váng cũng được, thứ ta muốn biết chính là, thời điểm ngươi đem nỏ thú ngày săn nguyệt làm sinh lễ, ngươi đang nghĩ cái gì?"

Ánh mắt Vương Nhất Bác sáng ngời, lồng ngực lên xuống phập phồng, giống như một trận sóng to gió lớn đang nổi lên trong lòng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn trầm mặc như cũ, tựa một khối băng cứng quanh năm im lặng chôn vùi trong tuyết lạnh.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến gần như cầu xin nói, "Ngươi nói một câu đi, ngươi trả lời ta là vì sao đi?"

Vương Nhất Bác đột nhiên nhắm mắt lại, đến khi mở ra một lần nữa, chỗ sâu nhất trong con ngươi chỉ còn là một lớp băng không tan được: "Ta... Hoàng Thượng muốn ban tứ hôn cho ta và công chúa Thanh Hà, nhưng ta không muốn thành thân với người trong hoàng thất, vì thế ta nói với Hoàng Thượng mình thích nam tử. Ta chỉ muốn thuyết phục Hoàng Thượng để ngài tin ta không có nói dối, ta cũng... cũng không có ý gì khác."

Tiêu Chiến sững sờ tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn Vương Nhất Bác, sau một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói cực nhẹ, dường như sợ chỉ cần lớn tiếng thêm một chút sẽ phá vỡ tất cả sự chờ đợi vô hình của bản thân: "Chỉ như vậy thôi?"

Vương Nhất Bác vẫn để mắt đến y, một trận gió lớn cuốn tuyết lạnh mạnh mẽ nổi lên, gào thét từ kiếp trước đến kiếp này cũng không thể nào biến mất, lạnh lẽo đến thấu xương: "... Chỉ là, như vậy thôi."

Lời nói rơi xuống đất, không tiếng động đánh nát giấc mộng Hoàng Lương của y, Tiêu Chiến cứng họng nghẹn lời, chậm rãi chắp tay hành lễ sau đó lập tức rời đi, một câu cũng không để lại, y xoay người rời khỏi Vương phủ, mãi đến khi lên tới xe ngựa y mới không kìm được mà môi mỏng khẽ run, dùng giọng nói tự giễu lẩm bẩm nói: "Cũng đúng... Ta suy nghĩ cái gì vậy... ngớ ngẩn quá..."

Dứt câu, một chút nghẹn ngào cùng một tiếng thở dài đã chôn vùi vào đám đông ồn ào náo động.

Chương 77: Hãy tin tưởng sự cố gắng của Ly Chu sẽ thành công
Edit: Hạ Vy

_____

Chương 77: Hãy tin tưởng sự cố gắng của Ly Chu sẽ thành công.

Xe ngựa trở lại trở lại phủ Yến Quốc Công. Tiêu Chiến thất hồn lạc phách mà đi xuống xe, thậm chí không thèm để ý đến mấy tiếng của gã sai vặt trong phủ gọi.

"Thiếu gia!" Gã sai vặt sốt ruột, giọng nói lớn hơn một chút.

Tiêu Chiến lúc này mới nghe thấy, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Thiếu gia, có xe ngựa dừng ở ngoài phủ nói đến đón ngài." Gã sai vặt cúi người.

"Đón ta?" Tiêu Chiến hoang mang, "Xe ngựa từ đâu đến?"

Gã sai vặt đáp: "Phủ Túc Vương Vương gia."

Tiêu Chiến: "..."

Y khẽ cau mày lại, im lặng một lúc lâu.

Gã sai vặt nhắc nhở nói: "Thiếu gia, xe ngựa chờ ở phủ đã rất lâu rồi, ngài có đi không? Nếu ngài không đi, thì ta đi ra nói với mã phu một tiếng?"

"Ta..." Ánh mắt Tiêu Chiến trở nên kiên định, tâm cũng ổn định theo, nói, "Ta đi, xe ngựa đang ở đâu?"

Gã sai vặt nói: "Thiếu gia đi theo ta."

Gã sai vặt đưa Tiêu Chiến đến xe ngựa của Túc Vương phái tới ở ngoài phủ, nhìn theo xe ngựa rời đi, sau đó gã mới xoay người trở vào trong phủ chuẩn bị công việc hôm nay chưa làm xong. Bỗng lúc này, có một vị thanh niên bạch y lạ mặt lướt qua gã sai vặt, nhanh chóng đi thẳng về phía Tiêu phủ.

"Này, khoan đã, ngài là ai, đây là phủ đệ Yến Quốc Công, không có thông báo, không thể tùy tiện vào." Gã sai vặt vội vàng chạy lên phía trước ngăn người đi tới, thị vệ hai bên cũng nghe tiếng ồn ào mà chạy lại.

Thanh niên bạch y kia dường như đã vội lắm rồi, hai bên thái dương đều thấm đầy mồ hôi, hắn khẽ thở hổn hển, trong tay không biết vì sao mà nắm chặt khối ngọc bội màu đỏ phượng hoàng niết bàn, hắn nhìn về phía gã sai vặt, giọng nói nôn nóng mà mở miệng: "Ta tìm Tiêu Chiến."

"Thì ra là ngài tìm thiếu gia của chúng ta." Gã sai vặt đáp, "Y không có ở trong phủ, ngài hôm khác lại đến đi."

"Không ở?" Ánh mắt của thanh niên bạch y kinh ngạc, "Y đi đâu?"

Gã sai vặt đáp: "Phủ Túc Vương Vương gia."

Thanh niên bạch y: "..."

Tình cảm sâu nặng bị phá hủy bởi sự im lặng không nói, chén vỡ trà văng tất cả tan tành, gió đông thổi qua hoa đã rụng.

Hắn tự biết bản thân nói sai lời, cho nên mới cố lấy hết toàn bộ dũng khí của đời mình đi đến giải thích để giữ lại người, nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước.

Bây giờ hối hận thì có ích lợi gì?

"Ta biết rồi..." Giọng nói của thanh niên bạch y không khống chế được mà run rẩy, hắn không nói thêm lời nào nữa dứt khoác xoay người rời đi, bước chân so với lúc tới đây đều vội vàng như nhau.

"Aizz, công tử, công tử, không phải, rốt cuộc ngài là ai vậy?" Gã sai vặt vuốt đầu vẻ mặt hoang mang, cuối cùng nhún vai một cái, đem chuyện này vứt ra sau đầu.

***

Phía trên thềm đá phủ Túc Vương, binh phủ uy nghiêm, bảng đen chữ vàng, so với khí chất trương dương của phủ đệ Hiền Vương thì nơi này, lại có vài phần uẩn cương tàn châu.

Kiếp trước, Tiêu Chiến thường lui tới chỗ này, nhưng kiếp này, đây là lần đầu tiên y tới.

Đứng ở trước phủ, một cảm giác quen thuộc và xa lạ đồng thời dâng lên trong đáy lòng của Tiêu Chiến, nhưng nó chỉ lướt qua trong một thoáng, không thể để lại cảm giác gợn sóng nào trong y.

"Tiêu công tử, ngài đến rồi." Nô bộc trong phủ đi tới đón, gã hạ vai xuống, rũ mi, cung kính đón Tiêu Chiến vào trong.

Tiêu Chiến đi theo gã vào trong phủ, xuyên qua hành lang quanh co gấp khúc, mãi cho đến khi đi đến một cái đình đài dưới nước, tên nô bộc mới khom lưng, cúi người nói: "Tiêu công tử, điện hạ chờ ngài ở lầu hai."

Tiêu Chiến gật đầu, đáp một tiếng "Đã biết" bèn đi lên gác mái ở lầu hai, y liếc mắt một cái đã thấy Phó Nghệ một thân áo gấm màu đen kim văn, ngồi ngay ngắn bên lan can đình đài, trước mặt là một chiếc bàn lùn màu vàng làm từ gỗ cây hoa lê, trên bàn có một cái bếp hồng nhỏ cùng lá trà ngon. Phó Nghệ nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu nhìn lại, cười nói: "Ly Chu, ta chờ ngươi rất lâu, lại đây, ngồi đối diện ta đi."

Gã nói xong, nhẹ nhàng nhấc ấm nước đất nhỏ trên bếp lửa, rót cho y một ly trà mát lạnh.

Tiêu Chiến không có nhúc nhích, bình tĩnh mà nói: "Nếu Túc Vương muốn khuyên ta đừng lấy con gái của thống lĩnh cấm quân làm thê tử thì không cần phí miệng lưỡi."

Tay Phó Nghệ run lên một chút, nước trong ấm cứ thế tràn ra ngoài.

Tiêu Chiến nhìn gã, trong lòng nhớ tới kiếp trước, cũng ở nơi này, cũng là trà này, mọi thứ vẫn vậy nhưng chỉ là Phó Nghệ đã không còn là Túc Vương mà y kính ngưỡng nữa rồi.

Kiếp trước, cũng vào năm y nhược quán*, cũng cùng với lúc cha mẹ thúc giục y thành thân.

(*Nhược quán: tròn 20 tuổi.)

Khi đó Tiêu Chiến chưa từng động tình, vì thế tuân theo mệnh lệnh của phụ mẫu tìm người mai mối, trao đổi thiếp canh với con gái của thống lĩnh cấm quân môn đăng hộ đối.

Ai ngờ hôm sau, Phó Nghệ gọi y tới phủ Túc Vương, cật lực khuyên ngăn y thành thân.

Tiêu Chiến hoang mang không thôi, dò hỏi lý do, nào ngờ Phó Nghệ dùng ánh mắt ai oán nhìn y, nhẹ giọng nói: "Ly Chu, tâm ý của ta, ngươi vẫn không biết sao?"

Tiêu Chiến là người trọng tình trọng nghĩa, nghe lý do Phó Nghệ giải đáp gút mắt cho mình bèn cảm thấy bản thân quá mức dễ dàng định đoạt chuyện chung thân đại sự, vì thế sau khi về phủ y đã khẩn cầu phụ mẫu cự tuyệt chuyện thành thân với con gái của thống lĩnh cấm quân.

Nhưng tấm chân thành của y, cuối cùng chỉ đổi lại một quyển tấu chương từ chính tay Phó Nghệ viết, nói Tiêu Bác Nhân cùng Phó Tế An âm thầm mưu nghịch, ý đồ ám sát Thái Tử, cướp ngôi vị Hoàng Đế.

Đáng tiếc thật đáng buồn, nực cười...

Nghe được Tiêu Chiến nói, Phó Nghệ đặt ấm trà lên trên bếp lửa, quay đầu nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nhìn thẳng gã: "Nếu như Túc Vương không có chuyện gì nữa vậy thì ta xin cáo từ."

Dứt lời, Tiêu Chiến muốn xoay người rời đi, nào ngờ lúc này, y nghe thấy Phó Nghệ nói: "Ly Chu, kiếp trước ta có đến khổ hàn Ninh Cổ Tháp tìm ngươi, nhưng ta... không tìm thấy ngươi."

Chương 78: Ta còn có thể làm gì bây giờ
Edit: Hạ Vy

_____

Chương 78: Ta còn có thể làm gì bây giờ.

"Ly Chu, kiếp trước ta tới khổ hàn Ninh Cổ Tháp tìm ngươi, nhưng ta... Không tìm thấy ngươi."

Nghe xong lời này, hô hấp của Tiêu Chiến đột nhiên cứng lại, ngay cả bước chân cũng như đính vào đất.

Mặc dù y đã ngầm đoán được là Phó Nghệ có khả năng cũng trọng sinh, nhưng chỉ là không dám khẳng định. Mà hiện tại, cháy nhà lòi mặt chuột, lời nói này của Phó Nghệ, là muốn xé sạch thể diện của bản thân sao?

Bàn tay của Tiêu Chiến đang buông thả bên dưới chậm rãi cuộn chặt thành quyền, y cắn răng, cật lực khắc chế cơn căm giận ngút trời trong lồng ngực, lạnh giọng hỏi: "Ngay cả khi ngươi tìm được thì có thể làm gì?"

"Ly Chu." Phó Nghệ lấy chiếc khăn tay đơn giản trong lồng ngực ra, lau đi vệt nước không cẩn thận rơi trên bàn, "Ta biết ngươi trách ta, hận ta, hận ta không thể bảo vệ tốt cho ngươi, để ngươi chịu tội đau đớn như vậy, Ly Chu, ta rất xin lỗi ngươi."

"Phó! Nghệ!" Tiêu Chiến không thể nhịn được nữa, xoay người dùng đôi mắt trừng lớn căm tức nhìn gã, "Ta không hận ngươi mà người ta hận là chính mình! Ta hận bản thân không thấy rõ con người ngươi sớm một chút, thấy rõ ngươi mặt người dạ thú. Nếu ta nhìn ra được thì cha ta, mẹ ta, Tế An, Quý Phi nương nương, tất cả bọn họ đều sẽ không chết thảm..."

Nói đến đây, Tiêu Chiến cực kỳ bi ai muốn chết, hai tròng mắt giăng đầy tơ máu: "Nếu ta nhìn ra được thì danh tiếng đời đời của Tiêu gia sẽ không bị hủy hoại trong tay ta. Nếu có thể nhìn rõ được thì Tiêu gia muôn đời hành xử hào kiệt, làm sao có thể bị gán tội danh 'mưu nghịch' lưu danh thiên cổ như vậy chứ!"

Phó Nghệ nghe xong những lời này còn khiếp sợ hơn cả y, gã đứng lên, hoảng loạn đi về phía Tiêu Chiến: "Ly Chu, vì sao ngươi lại nói ra lời này?" Gã nói đến đây lại đột nhiên hiểu ra một đạo lý gì đó, vội nói, "Ta biết, ta hiểu được, Ly Chu ngươi nghe ta nói, kiếp trước sau khi ta đoạt được ngôi vị Hoàng Đế đã đem chuyện Phó Khải hãm hại Tế An cùng Tiêu gia chiếu cáo thiên hạ. Ta rửa sạch oan khiên thay các ngươi, còn giúp nhà họ Tiêu trả lại trong sạch. Nhưng đáng tiếc khi đó ngươi đã chết trên đường lưu đày, không thể biết được chuyện này. Ly Chu, ngươi đánh ta, mắng ta đi. Đúng, ta đúng là một phế vật, nếu ta giành được thiên hạ sớm hơn một bước thì ngươi sẽ không... Sẽ không..."

Gương mặt gã lộ rõ vẻ đau thương, dường như là muốn rơi lệ.

"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Tiêu Chiến không dám tin tưởng mà nhìn Phó Nghệ, khinh gã không biết liêm sỉ, nói, "Kiếp trước rõ ràng là ngươi ngụy tạo chứng cứ, là ngươi viết phong tấu chương kia, là ngươi nói cho Thái Tử giám quốc biết cha ta và Hiền Vương có ý đồ soán ngôi, rõ ràng là ngươi!"

Biểu cảm của Phó Nghệ lập tức kinh ngạc, khóe miệng hơi cứng đờ, qua một lúc lâu mới nói: "Ly Chu... Ta ở trong lòng ngươi là người vong ân phụ nghĩa như vậy sao? Nếu ta nói ta chưa bao giờ làm chuyện này, ngươi có tin không?"

Tiêu Chiến nghe đến lời này trong chớp mắt lập tức sững sốt, đợi đến sau khi y lấy lại tinh thần, ánh mắt không biết đặt ở nơi nào, nhíu mày mà cúi đầu lẩm bẩm: "Không có khả năng."

Phó Nghệ hỏi y: "Những việc này là ai nói cho ngươi biết? Là Hoắc Tân phải không?"

Tiêu Chiến bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía Phó Nghệ.

Không sai, những việc này, đúng là trước khi Tiêu Chiến bị lưu đày một ngày, Hoắc Tân đã ở lao ngục nói cho y biết.

Khi đó y trên người mang theo gông xiềng nặng trĩu quỳ hai gối xuống đất, đau khổ cầu xin Hoắc Tân nói cho y chân tướng, y không hy vọng bản thân chết không rõ ràng.

Nhưng sau đó y nghe được những lời từ miệng Hoắc Tân nói ra khiến cho tâm y lâm vào cái chết tuyệt vọng.

Kẻ phản bội y lại là bằng hữu thân thiết nhất của y, là tri kỷ của y, là Túc Vương mà từ nhỏ y đã ngưỡng mộ, là Phó Nghệ từng nói lời yêu y.

Vốn dĩ ban đầu Tiêu Chiến cũng không muốn tin tưởng, nhưng khi ở nơi đất lạnh khốn khổ, nghe được tin Phó Nghệ lên ngôi Hoàng Đế, y mới bất ngờ phát hiện ra tất cả đều là kế hoạch của Phó Nghệ.

Một Túc Vương không được sủng ái từ nhỏ, cuối cùng cũng ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội sau khi Thái Tử gϊếŧ Hiền Vương, dựa vào binh quyền đoạt được ngôi vị Hoàng Đế.

Nhưng hôm nay Phó Nghệ lại nói, gã chưa từng làm những chuyện này.

Thật thật giả giả, phong vân quỷ quyệt, dưới mưu quyền, đến tột cùng ai mới là người đang nói dối?

"Ly Chu!" Trong khi đầu óc Tiêu Chiến còn một mảnh hỗn loạn, Phó Nghệ đã đi đến đưa tay đỡ lấy bả vai Tiêu Chiến, "Bệ Ngạn Tư là người của Phó Khải, ngươi tin lời của Hoắc Tân lại không tin ta sao?" Giọng điệu của Phó Nghệ khó che nỗi sự thê lương.

Tiêu Chiến duỗi tay đẩy ra Phó Nghệ, lui một bước, biểu tình cảnh giác: "Kiếp trước, chỉ có ngươi ra vào thư phòng Tiêu gia nhiều nhất, mà chứng cứ tìm được khi đó lại ở thư phòng mà ra."

"Đúng, không sai, nhưng Bệ Ngạn Tư cũng xếp tai mắt vào Tiêu phủ!" Phó Nghệ cao giọng biện minh, "Ngươi nghi ngờ ta, ta không trách ngươi, nhưng ta ở ngoài sáng, Bệ Ngạn Tư lại ở trong tối, ngươi không thấy rõ toàn bộ thế cục lại bị lời gièm pha làm cho hiểm lầm, ngươi cảm thấy những công văn đó là do ta ngụy tạo, được ta nhận, nhưng Ly Chu, ngươi nhất định phải nhớ, Bệ Ngạn Tư ở kiếp này nhất định cũng sẽ để tai mắt ở trong Tiêu phủ, cho nên ngươi ngàn vạn lần phải thận trọng từ lời nói đến hành động."

Lý do thoái thác của Hoắc Tân ở kiếp trước cùng với lời bào chữa của Phó Nghệ ngay thời điểm này trộn lẫn với nhau, chói tai ầm ĩ, khiến đầu Tiêu Chiến đau đến muốn nứt ra, y cố gắng hết sức mới duy trì được vẻ bình tĩnh, nói: "Nhưng chuyện Hiền Vương mưu nghịch vừa mới định luận, ngươi đã lập tức cưới con gái của thống lĩnh cấm quân."

"Ta còn có thể làm gì bây giờ?!" Phó Nghệ đột nhiên rống ra tiếng, "Ta trơ mắt nhìn các ngươi chết thảm trong tay Phó Khải, nếu ta không làm như vậy, làm sao có thể chống lại Thái Tử, làm sao có thể trả trong sạch cho ngươi và Tế An? Ly Chu, ngươi nói cho ta biết, ta còn có thể làm gì bây giờ?"

Tiêu Chiến nói năng lộn xộn: "Ta không biết... Ta không biết."

"Ly Chu, ngươi biết rất rõ." Giọng nói của Phó Nghệ trầm thấp, đau khổ nói, "Kiếp trước ngươi thích ta, khi ở đình viện Tiêu phủ ta hôn ngươi, ngươi cũng không đẩy ta ra, không phải sao? Ly Chu, người ta yêu là ngươi, là ngươi, vẫn luôn là ngươi, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, vẫn chỉ là một mình ngươi."

"Ly Chu, ngươi tin ta không?"

Chương 79: Ta đồng ý cuộc hôn sự này
Edit: Hạ Vy

_____

Chương 79: Ta đồng ý cuộc hôn sự này.

"... Điện hạ." Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại, trong giọng nói hiện giờ đã không còn sự uất hận cùng thù hằn, y rũ mắt xuống, chậm rãi nói, "Đời này không phải đời trước, ta tin ngươi hay không đã không còn quan trọng rồi."

"Quan trọng! Rất quan trọng!" Phó Nghệ một bước tiến lên, nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến, "Ta nghe nói ngươi muốn thành thân đúng không? Ly Chu, ngươi và ta ở bên nhau đi, đời này ta chắc chắn bản thân sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, tuyệt đối sẽ không giẫm đến vết xe đổ kiếp trước, ta cầu xin ngươi, hãy tin ta lần này."

Tiêu Chiến trầm mặc, chậm rãi rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Phó Nghệ, kiên định mà quyết đoán. Sau đó y lùi về sau một bước, khom lưng chấp tay thi lễ với Phó Nghệ, lễ nghĩa chu đáo, nhất cử nhất động đều rất xa cách: "Không quấy rầy điện hạ nữa, ta xin cáo từ."

"Ngươi vẫn không tin ta." Phó Nghệ cắn răng, gằn giọng nói, "Ngươi tin lời nói bậy bạ của Hoắc Tân, cảm thấy cái chết của Tế An và cha mẹ ngươi đều do ta làm. Nhưng ta vì sao lại muốn vu oan hãm hại Tiêu gia chứ?"

Tiêu Chiến vô cùng bình tĩnh đáp: "Điện hạ, đáp án của vấn đề này vẫn nằm ở trong lòng điện hạ, nhưng lâu ngày nhìn lòng người, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ biết tất cả."

Dứt lời, Tiêu Chiến lại lần nữa chắp tay hành lễ, xoay người dứt khoát rời đi.

Đình đài dưới nước mới vừa rồi còn ầm ĩ hiện tại chớp mắt một cái đã an tĩnh như tường, chỉ có tiếng gió ngoài phòng xào xạc thổi qua làm mặt hồ gợn sóng.

Phó Nghệ xoay người, một lần nữa quay trở lại bàn lùn ngồi xuống, bưng lấy chiếc nồi đất nhỏ trên bếp lửa ánh hồng, pha cho bản thân một ly trà cam. Gã uống xong một hơi, khi ngước mắt lên tất cả đều là sự bình tĩnh.

Đúng lúc này, từ trên cầu thang chỗ gác mái truyền đến tiếng bước chân, gã quay đầu nhìn lại thì thấy một người trang dung đẹp đẽ quý giá, người mặc váy gấm đỏ thêu hoa phù dung, đầu cài trâm phượng hoàng đang từng bước đi tới.

Chỉ có điều gương mặt này của nàng ta, có tới năm phần là giống Tiêu Chiến.

Nàng ta đứng từ xa hành lễ, không dám tùy tiện đi lên, thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt của Phó Nghệ.

Phó Nghệ buông trong tay chén trà: "Lại đây."

Nữ tử lúc này mới dám đi đến bên cạnh Phó Nghệ, nào ngờ vừa đến trước bàn lùn, Phó Nghệ đã duỗi tay ôm nữ tử từ phía sau, kéo nàng ta vào lồng ngực.

Hương thơm ấm áp như du nhập vào trong người, gã dán vào sườn mặt nàng, nhẹ giọng nỉ non: "Dạy ta viết tên của ngươi."

Nữ tử kia gật đầu thuận theo, nàng ta ngón tay nhúng vào một ít nước trong cốc trà, viết trực tiếp ở trên bàn lùn.

Từng nét chữ nhỏ nhắn rõ ràng.

Phó Nghệ ôm chặt nàng ta, thất hồn lạc phách mà lẩm bẩm: "Người ta yêu vẫn luôn là ngươi, bất kể kiếp trước hay kiếp này vẫn là ngươi, chỉ một mình ngươi, làm sao ngươi lại không tin, đời này, ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi bị thương nữa, tuyệt đối không..."

***

Bôn ba tới tới lui lui cả một ngày, khi Tiêu Chiến trở lại Tiêu phủ thì đã là lúc trăng sáng sao thưa, Thải Vi ở gian ngoài phòng phía đông dọn xong bữa tối trên bàn, nhưng bởi vì Tiêu Chiến có việc canh cánh trong lòng cho nên không có khẩu vị, vì thế ăn hai miếng bèn buông bát xuống.

Thải Vi ôn nhu khuyên nhủ: "Thiếu gia, lại đây ăn chút gì đó đi, đừng để bản thân đói lả."

Tiêu Chiến lắc đầu.

Thải Vi bất đắc dĩ đành phải đem bát đũa cùng đồ ăn thu dọn đi, sau đó mới đem bánh quế hoa của Tễ Nguyệt Trai mà Tiêu Chiến thích ăn nhất đi tới.

Trên đĩa sứ nhỏ, bánh quế hoa tràn ngập mùi hương ngọt ngào mềm mại, giống y như đúc với điểm tâm mà Tiêu Chiến nếm được ở phủ tướng quân.

Tiêu Chiến nhìn đĩa bánh quế hoa kia trong ngực càng thêm buồn bực khó chịu, y vừa nếm được ý vị tương tư của nhân gian này, không ngọt ngào như bánh chỉ có dư vị cay đắng tràn ngập trong đáy lòng.

Thải Vi nhìn sắc mặt của y không đúng, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?"

Tiêu Chiến hỏi: "Thải Vi tỷ, nếu biết rõ đây là đường sai, nhưng vẫn cố chấp không một chút phản khán mà đi tiếp, vậy suy nghĩ này là sai sao?"

"Ừm..." Thải Vi trầm ngâm suy tư một lát, ôn nhu cười đáp, "Tuy là đường sai, nhưng chỉ cần không hối hận thì không sao, nói không chừng bản thân sẽ được nhìn thấy cảnh sắc phong cảnh khác nhau!"

Nghe thấy này trả lời, Tiêu Chiến ngây ngốc, y ngơ ngác nhìn đĩa bánh quế hoa trước mặt, lẩm bẩm nói: "Chỉ cần không hối hận là được...."

"Đúng rồi, thiếu gia." Thải Vi hỏi, "Thư mời và rương sính lễ của phủ tướng quân đưa đến, sáng mai ta dặn người trả về sao?"

Tiêu Chiến chưa trả lời, chỉ nói: "Thải Vi tỷ, có chuyện làm phiền ngươi..."

Sau khi Thải Vi nghe chuyện Tiêu Chiến dặn dòn xong, nàng lộ ra biểu cảm kinh ngạc mà nhìn Tiêu Chiến, lắp bắp nói: "Nhưng thiếu gia, chuyện này quá lỗ mãng... không thỏa đáng chút nào... Ngươi đã thương lượng chuyện này với lão gia và phu nhân chưa?"

Tiêu Chiến nhẹ giọng: "Thải Vi tỷ, lòng ta hiểu rõ."

Nói đến tận đây rồi, Thải Vi cũng không có lý do gì để do dự, nàng gật đầu mà rời đi tiếp tục bận rộn.

***

Sáng sớm hôm sau, trống chiêng vang trời từng đột ào ồn ở ngoài phòng, trực tiếp đánh thức Vương Nhất Bác vốn còn đang say rượu. Hôm qua sau khi từ Tiêu phủ trở về hắn lập tức nhốt mình vào trong phòng, một mình uống rượu giả sầu, thẳng đến khi say chết mới thôi.

Hai ngày liên tục say rượu khiến cho đầu của hắn đau như búa bổ, mở mắt ra cũng không biết bản thân đang ở đâu.

Hắn thở ra một hơi, đột nghe nghe thấy cửa phòng của mình bị ai đó gõ vào, Ôn Chung Thành ở ngoài phòng nôn nóng gọi: "Thiếu gia, ngươi ra đây xem một cái đi."

"... Ừm..." Vương Nhất Bác ấn hai bên trán, gắng gượng ngồi dậy, vội vàng lấy nước lạnh rửa mặt lúc này mới thoáng hồi phục lại tinh thần.

Hắn thay bộ y phục đầy mùi rượu hôm qua ra, sửa soạn lại bản thân sau đó mới đi ra ngoài. Nào ngờ hắn liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy trong đình viện có mười tám cái rương được phủ lụa hoa đỏ phía trên, bên trái chín cái, bên phải chín cái, phía sau còn mang theo một người thổi nhạc hỉ, náo nhiệt rộn ràng. Quyên Nương và dì Lương đứng một bên, nhìn chiếc rương mở ra toàn là vàng bạc tơ lụa, da hưu ngỗng sống, trân bảo hiếm lạ, đột nhiên kinh ngạc và thích thú.

Vương Nhất Bác: "..."

Vương Nhất Bác còn hoài nghi bản thân vẫn đang say trong giấc mộng.

Một gã sai vặt lanh lợi khom lưng đi tới trước vài bước, vui vẻ ra mặt mà hỏi Vương Nhất Bác: "Ngài là Vương tướng quân phải không?"

Thấy Vương Nhất Bác gật đầu, gã sai vặt vội vàng hai tay dâng lên một tấm thiếp lục hồng.

Vương Nhất Bác chần chờ một lát, duỗi tay nhận lấy.

Hắn mới vừa cầm tấm thiệp hồng lục kia, gã sai vặt lập tức hô to: "Tướng quân, thiếu gia nhà chúng ta nói, nếu ngài nhận lấy tấm thiếp này, chính là nguyện ý nhận lễ vật, vậy mối hôn sự này sẽ quyết định như vậy!"

Đầu Vương Nhất Bác còn đau, cả người cũng không quá tỉnh táo, hắn hoang mang khó hiểu hỏi: "Cái gì? Ai?"

Gã sai vặt cười nói: "Tướng quân ngài đang nói đùa sao? Thiếu gia nhà chúng ta là thế tử Yến Quốc Công, Lễ Bộ thị lang, Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác như bị sét đánh, nháy mắt lập tức tỉnh táo

Bên tai hắn ù ù không thôi, không nói lời nào mà đứng ngây ngốc hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng chậm rãi mở tấm thiếp hồng lục kia ra, chỉ thấy trên đó viết năm chữ.

Duy nguyện không hối hận.

Chương 80: Y rốt cuộc cũng dần phát hiện
Edit: Hạ Vy

_____

Chương 80: Y rốt cuộc cũng dần phát hiện.

Giấy không gói được lửa, cuối cùng cũng đến một ngày, tin tức Vương tướng quân đính hôn với thế tử Yến Quốc Công truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.

Trong lúc nhất thời, tranh luận sôi sục, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, ngờ vực không thôi.

Có người nói Tiêu Chiến đang là phụ tá của Hiền Vương, cho nên muốn nắm binh quyền trong tay Vũ Lâm tướng quân.

Lại có người nói rằng, Vũ Lâm tướng quân nhất kiến chung tình với thế tử Yến Quốc Công cử thế vô song*.

(*Cử thế vô song [举世无双]: rất hiếm, duy nhất chỉ có một cái trên đời không có gì thay thế. Theo Baidu.)

Việc này làm nháo loạn dư luận, xôn xao ba ngày, cuối cũng cũng đến tai Quý Phi nương nương đang ở thật sâu trong cung.

Sau khi nàng nghe thấy chuyện này, cảm thấy vô cùng kinh ngạc nói: "Huynh trưởng làm sao có thể đồng ý?"

Quý Phi nương nương đoán không sai một chút nào.

Yến Quốc Công Tiêu Bác Nhân căn bản không đồng ý chuyện hôn sự này.

Ông tức giận đến thổi râu trừng mắt, mắng Tiêu Chiến làm xong rồi mới nói: "Ngươi cũng thật khó lường, không có lời của bà mai, không có sự đồng ý của phụ mẫu đã tự ý quyết định chuyện hôn sự rồi!"

Tiêu Chiến biết bản thân đã làm sai, tự giác đứng cúi đầu nghe Tiêu Bác Nhân quở trách.

"Không được, việc này ta không đồng ý." Tiêu Bác Nhân vung ống tay áo, dứt khoác nói.

Tiêu Chiến sốt ruột: "Phụ thân..."

Tiêu Bác Nhân chỉ vào y, trong lòng không vui nói: "Ngươi còn biết kêu ta một tiếng phụ thân? Khi ngươi dấn thân vào đảng tranh, ta nên mắng cho ngươi tỉnh mới phải! Muôn đời Tiêu gia ta, ngoại trừ ngươi, có người nào không vì trong sạch mà rời xa tranh quyền đoạt vị không? Còn ngươi, ngươi nói thế nào cũng nhất quyết tham gia vào cuộc đảng tranh với Thái Tử! Nay lại vì ôm quyền mà làm ra loại chuyện bất hiếu như thế này, ngươi là thế tử Yến Quốc Công, không kéo dài hương khói cho Tiêu gia thì thôi, vì cớ gì lại muốn thành thân với Vũ Lâm tướng quân chứ. Ta hỏi ngươi, hiện tại hắn quyền cao chức trọng, ngươi với hắn thành thân, chẳng phải là ngươi sẽ thấp kém hơn hắn sao? Hắn sẽ cho ngươi danh phận gì? Để người làm chính thất hay là thê thiếp*? Tiêu Ly Chu, ngươi không cảm thấy làm mất mặt mũi của ta sao?"

(*Bản raw để là 当妾 dịch ra là vợ lẽ ý, nên em viết là thê thiếp mọi người thấy em để như vậy được không, nếu không thì cho em từ thay thế với ạ em ngu dốt.)

Tiêu Chiến nhắm mắt, hai đầu gối quỳ thật mạnh xuống đất, nhẹ giọng nói: "Phụ thân, con không biết người nghe được chuyện nhảm này ở đâu, nhưng con thật sự không phải vì ôm quyền."

"Ly Chu!" Cung thị nhìn y như vậy vô cùng đau lòng, vội vàng đi đến kéo Tiêu Chiến lên, nhưng làm thế nào cũng không lay chuyển được y, bà chỉ đành nhìn Tiêu Bác Nhân nói, "Lão gia, chúng ta và con ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng đi, không cần phải nóng tính như vậy."

Tiêu Bác Nhân vẫn còn tức giận: "Đừng quỳ trước mặt ta, cút xuống."

Tiêu Chiến dập đầu ba cái với Tiêu Bác Nhân bèn đứng lên rời đi.

Cung thị thở dài, đưa tay vuốt tấm lưng của Tiêu Bác Nhân giúp ông thuận khí, sau đó mới bưng một tách trà xanh đưa cho Tiêu Bác Nhân: "Lão gia, đại nghiệp của Tiêu gia, trải dài vô tận, chúng ta không cầu hương khói, hài tử đính hôn cũng không phải là chuyện xấu, vì sao ông lại tức giận như vậy?"

Tiêu Bác Nhân cầm tách trà trong tay, buồn rầu nói: "Phu nhân, bà vẫn không hiểu, từ nhỏ tâm tư của Ly Chu đã rất nặng, suốt ngày không biết lo lắng cái gì, sau khi nó làm quan cho tới nay vẫn luôn cố gắng ôm quyền, ta lo lắng nó là vì chuyện này mà phạm phải hồ đồ! Nghe đồn Vũ Lâm tướng quân máu lạnh vô tình, không phải là một phu quân tốt. Nếu thật sự có một ngày, hắn thê thiếp thành đàn, Tiêu Bác Nhân ta cảm thấy xấu hổ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Ly Chu chịu nhục là chuyện lớn."

"Ai nha, ai nha..." Cung thị cũng khó khăn nói theo.

Tiêu Bác Nhân uống một ngụm trà, bỗng nhớ tới chuyện năm xưa nói đùa với Vương tướng quân. Không ngờ hiện tại, lời nói đùa kia lại trở thành sự thật, trong lòng thầm than vận mệnh có số, tất cả đều được định sẵn.

***

Người thứ hai nói về chuyện này với Tiêu Chiến lại là Hiền Vương Phó Tế An.

Hai người gặp nhau ở phủ Hiền Vương, Phó Tế An cảm thán nói: "Tiêu ca ca, huynh im lặng thì thôi đi, ai ngờ phát ra tiếng lại kinh người đến như vậy!"

"Ngươi cũng cảm thấy ta thành thân với Vương tướng quân là vì ôm quyền?" Tiêu Chiến hỏi.

Phó Tế An lo lắng nói: "Ta cảm thấy thế nào thì không quan trọng, nhưng mấu chốt là Thái Tử Phó Khải sẽ nghĩ như vậy, Tiêu ca ca chuyện này đối với huynh thật sự quá nguy hiểm. Nếu huynh thật sự thành thân với Vương tướng quân... Không, cho dù hai người không thành thân đi chăng nữa, thì hiện giờ chuyện đã bị đồn đến nước này rồi, Thái Tử Phó Khải nhất định sẽ muốn diệt trừ huynh, thủ đoạn của hắn có bao nhiêu độc ác cùng tàn nhẫn chứ, Tiêu ca ca, huynh cũng biết là ta lo lắng..."

Tiêu Chiến lắc đầu, nhẹ giọng cắt ngang lời cậu ta nói: "Đừng lo lắng, tuy đây là con đường sai, nhưng Tiêu Chiến ta không phải là người ngồi chờ chết."

Tâm tư của Phó Tế An chung quy vẫn có chút đơn thuần, trong lòng chỉ nhớ đến hoa khởi triều tịch*, đâu đến nỗi còn thời gian xem lòng người khó đoán: "Vậy ngày lành tháng tốt của huynh và Vương tướng quân đã quyết định chưa?"

(*Hoa khởi triều tịch [花朝月夕]: dùng để chỉ buổi sáng có hoa nở và đêm vắng trăng, mô tả thời gian và cảnh đẹp. Theo Baidu.)

Tiêu Chiến nói: "Trước không nói đến, hiện tại thời khắc đáng giá ngàn vàng, không thích hợp để thành thân, hơn nữa, phụ thân ta chưa đồng ý mối hôn sự này, nhưng cũng không có quan hệ gì, thời điểm ta hạ quyết tâm sẽ thành thân với Vương Nhất Bác thì đã nghĩ đến khả năng sẽ không mấy thuận lợi, những gian nan hiểm trở này, ta chắc chắn sẽ vượt qua được. Chỉ là hắn rất nhanh sẽ phải rời kinh thành, ta có vội vã thành thân với hắn cũng vô dụng."

"Rời khỏi kinh thành?" Phó Tế An khó hiểu, "Vương tướng quân muốn đi đâu?"

***

Màn đêm buông xuống, một phong chiến báo từ biên cương truyền đến Kinh thành.

Câu Cát có tất cả hai mươi vạn binh, đóng quân ở biên giới hai nước, đoán chừng sẽ có khả năng châm ngòi cho chiến tranh.

Kiếp trước, sau khi Vũ Lâm tướng quân tiếp thánh chỉ, một khắc cũng không trì hoãn, mang theo ánh sao cùng trăng sáng trên đỉnh đầu, khởi hành ngay trong đêm.

Nhưng kiếp này, sớm muộn cũng đã biết sẽ có ngày hôm nay, Vương Nhất Bác đã chuẩn bị thoả đáng hết tất cả, chỉ là hắn vẫn chưa lập tức khởi hành, sau khi tiếp nhận thánh chỉ hắn bèn ngồi ngây ra cả một đêm cũng không chợp mắt.

Hôm sau, trăng lặn sao chìm, bầu trời còn vươn chút bóng đêm không rõ, trước Vương phủ, mười mấy tên tướng sĩ Dung Diễm Quân hồi kinh cùng Vương Nhất Bác mỗi người một ngựa, chỉ chờ mệnh lệnh của Vương Nhất Bác sẽ lập tức dốc toàn sức lực chạy tới biên cương.

Vương Nhất Bác nắm chặt dây cương xích mã, ánh mắt trông về phía cuối đường phố vắng vẻ xanh ngắt không một bóng người, lẳng lặng ngồi im như đang chờ thứ gì đó.

Khi bình minh ló dạng, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn một cái, từ đầu đến cuối đều không dời đi dù chỉ một chút.

Tiêu Chiến cùng Văn Hạc Âm cưỡi ngựa đến, thấy Vương Nhất Bác còn chưa đi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, y xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía hắn.

Từ sau khi quyết định chuyện thành thân, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Chuyện đính hôn rắc rối phong ba khó gỡ còn chưa yên ổn, nay lại đối mặt với nỗi buồn ly biệt còn khó hơn cắt dây gỡ rối trăm lần, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Hai người nhìn nhau không nói gì, Tiêu Chiến lấy đồ vật được y bảo vệ trong lồng ngực ra, xách lên giũ một cái, là một tấm áo choàng màu đen thêu ngọn lửa cuốn mây, tinh mỹ bất luân, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

Tiêu Chiến một bước tiến lên, đem áo choàng khoác lên người Vương Nhất Bác, cúi đầu giúp hắn sửa lại đai lưng.

Vương Nhất Bác sững sờ một lát mới phục hồi tinh thần lại, hắn không chớp mắt mà nhìn gương mặt của Tiêu Chiến, chần chờ nói: "Chuyện đính hôn..."

"Nếu cố tướng quân muốn đổi ý thì mời tướng quân suy nghĩ lại, sính lễ và thư mời là tướng quân đưa đến trước, nếu hủy hôn chính là chuyện bất nhân bất nghĩa, mong rằng tướng quân suy nghĩ kỹ lưỡng." Tiêu Chiến cao giọng hợp tình hợp lý mà cắt ngang lời nói của hắn.

Vương Nhất Bác: "... Ta chỉ là, không biết ngươi vì sao phải làm như vậy..."

Tiêu Chiến hỏi lại: "Vậy tướng quân, ngươi cho rằng ta vì sao phải làm như vậy?"

Vương Nhất Bác im lặng.

Bất kể là lý do gì, dù sao cũng trong mấy tháng nữa, hắn có khả năng sẽ giống như kiếp trước, chết trận trên sa trường khi chống lại Câu Cát.

Cho nên lần xuất chinh này, lành ít dữ nhiều.

Mà Tiêu Chiến trọng sinh, chắc y cũng sẽ biết lần này từ biệt, hắn e là sẽ không còn mạng để về.

Việc thành hôn này, đối với hai người mà nói, chung quy vẫn là hoa trong gương, trăng trong nước, mộng lớn đều là công dã tràng.

Vương Nhất Bác im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Ta phải đi."

Tiêu Chiến hành lễ bái biệt: "Không thể tiễn xa hơn nữa, mong rằng Vương tướng quân chăm sóc bản thân cho tốt."

Vương Nhất Bác gật đầu, xoay người lên ngựa, trịnh trọng mà nhìn Tiêu Chiến một cái thật sâu, tựa như để khảm y vào tận lồng ngực tâm can, cuối cùng hắn kéo chặt dây cương đánh ngựa rời đi cùng đám tướng sĩ.

Tiêu Chiến không nhúc nhích, đứng tại chỗ nhìn theo.

Văn Hạc Âm vài bước đi đến Tiêu Chiến bên cạnh: "Thiếu gia, đừng khổ sở."

Tiêu Chiến: "Khổ sở?"

Văn Hạc Âm: "Đúng vậy, lần trước ngươi từ biệt hắn ở biên cương, không phải đã khổ sở rất lâu sao."

Tiêu Chiến hơi mỉm cười: "Lần này không giống, hai ngày sau ta sẽ đi biên cương tìm hắn."

Văn Hạc Âm hô to: "A? Tìm hắn? Ngươi đi như thế nào?"

Tiêu Chiến chỉ cười không đáp, một bộ dáng cao thâm khó đoán.

Văn Hạc Âm đang muốn hỏi cho ra lẽ, đột nhiên lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đang tới, cậu ngước mắt nhìn lên, kinh ngạc phát hiện Vương Nhất Bác không biết vì sao mà vòng trở về.

Vương Nhất Bác ở phía xa đã ghì chặt dây cương, nhảy xuống lưng ngựa, nhanh chóng đi đến.

Văn Hạc Âm thấy hắn bước nhanh về phía Tiêu Chiến lập tức biết điều mà lùi về phía sau.

Tiêu Chiến cũng cảm thấy hoang mang, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc mà nhìn Vương Nhất Bác đang đi tới trước mặt: "Tướng quân, vì sao trở lại?"

Vương Nhất Bác nhìn y, hô hấp dồn dập, hai tay bên người đã vì khẩn trương mà nắm chặt thành quyền, hắn nhẹ giọng nói: "Ta vừa rồi quay đầu, gặp ngươi nhìn ta, còn chưa đi."

Tiêu Chiến bật cười: "Đây là đương nhiên, ta muốn nhìn theo tướng quân rời đi."

Đôi mắt Vương Nhất Bác run rẩy.

Nếu lần này thật là một lời từ biệt... Mà bọn họ đã đính hôn...

"Cái đó..." Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, "Có thể..."

Tiêu Chiến cúi đầu về phía trước hỏi lại: "Cái gì? Có thể cái gì? Tướng quân, ta nghe không rõ."

Vương Nhất Bác: "... Có thể... Ôm một chút không?"

Tiêu Chiến sững sờ tại chỗ.

Chính vì thái độ cẩn trọng của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thấy y trầm mặc một lúc lâu, cho rằng y không đồng ý, cúi đầu nói: "... Là ta đường đột..."

"Không, không, không." Tiêu Chiến phục hồi tinh thần lại, vội vàng đáp, "Có thể, đương nhiên có thể."

Con ngươi của Vương Nhất Viên chớp mắt một cái đã toả sáng, hắn đi đến, cẩn thận ôm lấy Tiêu Chiến như một vật trân bảo quý giá, cánh tay hữu lực vòng lấy thân y nhưng lại không dám siết chặt, tựa như sợ làm bảo vật bị thương, bị vỡ.

Một lát sau, Vương Nhất Bác buông ra Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói: "Ta đi đây."

Hơi ấm phút chốc tan biết, Tiêu Chiến có chút lưu luyến nhưng cũng chỉ có thể nói: "Tướng quân, thuận buồm xuôi gió."

Vương Nhất Bác gật đầu, xoay người rời đi, lần này lại chưa từng dừng lại.

Tiêu Chiến nhìn bóng dáng hắn khuất khỏi tầm mắt, đứng im tại chỗ không nhúc nhích một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Văn Hạc Âm mở miệng trước nói: "Thiếu gia, nên trở về phủ."

"Ừm." Tiêu Chiến gật đầu, nắm lấy dây cương ngựa trong tay Văn Hạc Âm.

Nào ngờ đúng lúc này, dì Lương nôn nóng chạy ra ngoài Vương phủ: "Thiếu gia, ai nha, thiếu gia đã đi rồi sao? Không xong rồi."

"Dì Lương?" Tiêu Chiến đi tới, "Ngươi làm sao vậy?"

"Tiêu công tử." Dì Lương thở dài, "Thiếu gia hắn rời đi quá vội, quên mang theo đồ rồi!"

"Đồ vật?" Tiêu Chiến nghi hoặc, "Thứ gì?"

Dì Lương mở tay ra đưa cho Tiêu Chiến xem.

Tiêu Chiến vừa cúi đầu đã thấy vải lụa từ trong tay dì Lương tản ra, bên trong là một khối ngọc bội màu đỏ phượng hoàng niết bàn lẳng lặng nằm trên tay bà.

Dì Lương thở ngắn than dài: "Chính là ngọc bội này, hắn nhất thời sốt ruột quên mang theo!"

Tiêu Chiến nói: "Hắn không biết đây là di vật của mẫu thân hắn, cho nên sơ ý để quên, về tình cảm có thể tha thứ."

Dì Lương nói: "Tiêu công tử, thiếu gia nhà ta vẫn luôn biết ngọc bội này là di vật của phu nhân. Năm ấy thiếu gia sáu tuổi, lão gia đem ngọc bội giao cho hắn cũng đã nói đây là di vật của phu nhân, để hắn phải luôn mang theo bên mình, bảo vệ thật tốt."

Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Sáu tuổi? Nhưng... Chính là..."

Chính là năm ấy sau khi cứu y từ dưới nước lên, y chẳng qua tùy ý chỉ tay một chút, vậy mà Vương Nhất Bác không chút do dự quyết định đưa cả ngọc bội cho y.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: