Chương 4: Âm mưu của Đổng Niệm Niệm


Từ Dung đã trang điểm và thay quần áo xong. Một thân tạo hình này của cô đứng cạnh Đổng Niệm Niệm cả người phục sức hoa lệ, thật là càng xem càng giống cái thìa ngốc bạch ngọt hơn.

Xuất diễn hôm nay là 3 người Lý Tông, Từ Dung và Đổng Niệm Niệm cùng phối hợp, là tình tiết về tình cảm gút mắt của ba nhân vật.

Từ Dung đã đeo xong ba lô, một tay cầm theo trái cây, một tay chuẩn bị mở cửa. Lý Tông cũng đầy cả hai tay, cầm theo bao lớn bao nhỏ chứa rau quả và đồ ăn vặt đi theo sau Từ Dung. 

Màn cảnh này là sau khi Cố Y và Khúc Nguyên xác định quan hệ hẹn hò, hai người mới vừa mua đồ ăn vặt từ siêu thị trở về. Lúc này tình cơ gặp phải Ứng Tuyết đang chờ trong phòng, ba người liền có một tràng chính diện giao lưu.

 Lý Tông hỏi cô: " Chuẩn bị xong rồi chứ? "

Từ Dung cười: "Đương nhiên."

Nếu ở màn này mà còn bị Đổng Niệm Niệm áp chế mới là chuyện không dễ làm. 

Nhân viên công tác và trợ lý đều lui xuống một bên, ánh sáng và máy quay đều đã vào vị trí chờ. Tất thảy những điều này đều đã quá quen thuộc đối với Từ Dung, khiến cô có cảm giác nóng lòng thử sức.

Đạo diễn Hồ Chính Nghiêm la lớn: "5, 4, 3, 2, 1, Action!"

Cố Y đẩy cửa bước vào, Khúc Nguyên đi ngày phía sau cô, sắc mặt bình thường nhưng trong ánh mắt lại hàm chứa ý cười vui vẻ.

Anh ta nói yêu cầu: "Không được quá mặn, cũng không thể quá nhạt."

Cố Y dựa người để đổi dép lê, thuận miệng đáp: " Ừm"

" Không được quá cay."

" Ừm ừm"

" Cũng không được cho hạt tiêu"

".... Ừ Ừ"

" Giấm cũng không cho vào"

".... ừ"

"Nước tương cũng không được"

Cố Y trợn mắt coi thường: " .... Ừ. " 

Tiếng trả lời ngày càng có vẻ hời hợt, là không có để tâm đến lời anh nói sao. 

Có cái mà ăn đã là tốt rồi, lại còn kén cá chọn canh, không thèm để ý đến hắn. Từ Dung trực tiếp đi hướng phòng bếp.

Khúc Nguyên ngẩn ngơ, anh ta là bị lừa rồi sao?

"Này!" Khúc nguyên bất mãn, cau mày không vui, còn có chút ủy khuất.

Cái cô bạn gái này cũng quá không săn sóc.

Khúc Nguyên là người không chỉ có tràn đầy tài hoa, diện mạo càng là xuất chúng. Chỉ là tính cách không hợp bộ với bề ngoài, hay bắt bẻ bới lông tìm vết, hay tức giận làm người ta chỉ muốn đấm chết cái mồm kia. 

Cố Y từ trước kia khi mới quen biết cùng Khúc Nguyên liền thường xuyên bị anh ta làm cho tức chết đi được. Liền tính hiện tại quan hệ tốt hơn, anh ta cũng không chút thu liễm, ngược lại càng làm yêu nhiều thêm.

Quay chụp tiến vào giai đoạn sau, Lý Tông đã nắm chắc rất khá tính cách nhân vật Khúc Nguyên.

Đôi khi trong ít lúc lơ đãng toát ra chút động tác nhỏ, biểu cảm càng là giống như đúc, lúc này Lý Tông chính là cái kia Khúc Nguyên, biệt nữu đến đáng yêu.

"Hử?" Cố Y quay đầu lại xem anh ta, đuôi lông mày nhẹ dương, khóe miệng cong cong, trong ánh mắt là ý cười tươi sáng nghịch ngợm. 

"Cố Y!" Vừa mới phản ứng được là chính mình bị trêu chọc, Khúc Nguyên buồn bực nói: "Em cố ý!"

Cố Y cong khóe miệng: "Không có đâu."

"Giảo biện! Em to gan rồi ha?" Khúc Nguyên nghiến răng, hai tay phủng má cô xoa xoa trừng phạt.

Cố Y tâm tình tốt, có nghĩ thầm nói anh ta hai câu, lại phát hiện người kia đột nhiên an tĩnh lại, lực tay nâng má cô cũng lỏng xuống.

Hử?

Cô ngước mắt nhìn lại, lại nhìn đến ánh mắt thâm thúy của anh.

Không khí lập tức trở nên ái muội.

Cô nháy mắt đỏ mặt, "Như vậy nhìn, nhìn ta làm gì." 

Khẩn trương đến còn nói lắp.

Khúc Nguyên cười một chút, có chút hư hỏng, lại có chút sủng nịch ôn nhu khó có thể xem nhẹ. 

Đôi mắt anh lướt qua mắt cô, cái mũi, gương mặt, cuối cùng dừng ở cánh môi đỏ hơi mím lại do đang khẩn trương......

Có đôi khi, giữa cặp nam nữ thích nhau chính là có loại bầu không khí kỳ diệu. Chỉ một ánh mắt, là có thể truyền lại cho nhau tin tức nào đó.

Mà lúc này, cô biết, anh ấy muốn hôn cô.

Cố Y thực khẩn trương, muốn né tránh, muốn đẩy người con trai trước mắt ra, nhưng cô cuối cùng chỉ là gắt gao túm lấy vạt áo chính mình, lúc khi anh hôn tới thì run run khép lại hai mắt.

Khúc Nguyên mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, chậm rãi, từ tốn, đụng chạm như có như không......

Đạo diễn Hồ lau mồ hội trên trán, nhìn đôi nam nữ hôn môi trên máy theo dõi. Cô gái nhỏ xinh khả ái, chàng trai ôn nhu tuấn tú, chỉ nhìn cũng khiến cho người ta tim đập thình thịch.

 Nhưng ông chụp cảnh hôn cũng không dưới trăm lần, này đột nhiên dâng lên tràn đầy cảm xúc tâm thiếu nữ là chuyện như thế nào?

"Phanh ——!" Mà một tiếng vang lớn! Cố Y sợ tới mức co rụt lại, Khúc Nguyên tay mắt lanh lẹ đem cô ôm vào trong lòng ngực để bảo vệ, nghiêng đầu nhìn lại.

"Khúc, Khúc Nguyên......" 

Người đại diện của Khúc nguyên ngơ ngốc nhìn Khúc Nguyên cùng Cố Y đang được anh ôm ở trong ngực. Rồi lại nhìn nhìn bên cạnh Ứng Tuyết sắc mặt tái nhợt khó coi, cùng với dưới chân cô là mảnh thuỷ tinh vỡ vụn đầy đất, vệt nước vương vãi cùng những đoá hoa hồng kiều diễm ướt át.

Cái này là chuyện gì a! 

Nếu không phải bên cạnh có người thì hắn khẳng định đều phải huýt sáo lên! Nhưng hiện tại hắn lại thở mạnh cũng không dám ra.

"Các ngươi sao lại tới? Có việc gì?" Khúc Nguyên nhíu mày hỏi, thần sắc bình tĩnh tự nhiên, một chút xấu hổ hay trốn tránh cũng không có.

Thái độ như vậy của anh ta làm sắc mặt Ứng Tuyết càng khó xem, cô ta run rẩy, hai mắt xinh đẹp mắt đỏ lên, lệ ướt nhoà mi.

Cô ta cười khổ một chút, trong mắt có không thể tin tưởng, có khiếp sợ, càng có sự khổ sở làm nhân tâm đau xót. Cô nhìn Khúc Nguyên, tựa không nhận ra hắn ta vậy, cuối cùng mới đem tầm mắt đặt ở người con gái trong lòng ngực hắn. 

— chính là cô ta, đoạt đi người con trai mà cô yêu sâu đậm mười mấy năm, đem người cô yêu biến thành một dáng vẻ khác lạ mà cô không biết. Cô chán ghét cô ta, hận cô ta, hận không thể khiến cô ta chưa từng xuất hiện.

Đạo diễn Hồ vừa lòng gật đầu, biểu tình cùng cảm tình của Đổng Niệm Niệm thể hiện đều thực đúng chỗ, thậm chí còn vượt qua mong muốn của ông. Vốn dĩ tưởng rằng phải quay mấy lần, xem ra lần này có thể một lần qua, cũng có thể sớm chút kết thúc công việc.

Cùng thời khắc đó, Từ Dung vốn chôn ở trước ngực Lý Tông rời khỏi vòng tay anh ta, nhìn thẳng Đổng Niệm Niệm, nhẹ nhíu mi.

Tư thái Ứng Tuyết như thế này, không hiểu rõ, còn tưởng rằng bọn họ là tra nam cùng tiểu tam đi ngoại tình đâu!!

Nhưng kỳ thật, Ứng Tuyết chẳng qua là yêu thầm mà thôi.

Từ Dung xoay quanh mấy cái ý tưởng, trên mặt lại dứt khoát biểu hiện ra cảm xúc không hiểu rõ.

Đã biết ở trước màn ảnh tất cả biểu cảm đều sẽ bắt lấy, cô không thể ở nơi này lộ ra một chút không đúng cảm xúc nào.

Cố Y lo lắng nhìn Ứng Tuyết, lại nhìn xem Khúc Nguyên rõ ràng là hiểu được chuyện gì, cô biết điều mà cái gì cũng không nói.

Ba người nhất thời an tĩnh lại.

Khúc Nguyên hồ nghi hỏi: "Tiểu Tuyết?"

Một câu, tiếng gọi quen thuộc như vậy, dễ dàng làm Ứng Tuyết rơi lệ, nhu nhược động lòng người, làm người thương tiếc. Nhưng cô là người kiêu ngạo, sau khi nhất thời thất thố, cô lại thực mau kiên cường lên, lau nước mắt, tay run rẩy cầm lấy túi xách màu đỏ ở một bên, hoảng loạn không nhìn đường liền muốn rời đi cái nơi làm cô tan nát cõi lòng này......

Từ Dung vẫn luôn chú ý Đổng Niệm Niệm, lúc này càng là xem đến nheo mắt! Cái cô Đổng Niệm Niệm quả nhiên là cái người tàn nhẫn, ác đối người khác, đối chính mình càng ác. Cô ta hiện tại thế nhưng định trực tiếp bước qua từ chỗ có mảnh vỡ thủy tinh và cánh hoa hồng đỏ đi qua đi!

Đổng Niệm Niệm đã sớm tính tốt, vì có thể diễn ra thống khổ cho nhân vật Ứng Tuyết này, trừ bỏ ngôn ngữ biểu cảm, thậm chí ở động tác cô ta đều tỉ mỉ tính toán qua. 

Lúc này cô ta vứt bỏ giày cao gót 9cm yêu nhất dĩ vãng, mang chính là đôi xăng đan đế cao chỉ có năm cm, không dễ té ngã, chất liệu trong suốt sạch sẽ, không có một tia tạp sắc, càng có thể tạo ra dáng chân xinh đẹp. Ở dưới nền hoa hồng đỏ kiều diễm hoa mỹ, lại phối hợp ý cảnh cùng bối cảnh hiện giờ, liền sẽ hiện ra một loại mỹ cảm khác.

Nhưng chỉ một cái chớp mắt, Từ Dung trong vai Cố Y đột chỉnh sắc mặt, nghiêm túc quát: "Ứng tiểu thư! Cẩn thận dưới chân!"

Đổng Niệm Niệm sửng sốt, chính là một khắc sửng sốt này Từ Dung tiến lên hai bước: 

"Ứng tiểu thư, hai ngày nữa cô liền phải tổ chức buổi biểu diễn, không nên để bị thương lúc này." 

Lời kịch bản vốn là không có những câu tình tiết này. Đổng Niệm Niệm đợi chờ, cũng không thấy đạo diễn kêu cắt, kia cô ta cũng chỉ có thể tiếp tục diễn xuống.

Lúc này Lý Tông cũng đi lên trước, tiếp nhận túi xách trong tay Đổng Niệm Niệm: "Đi thôi, ta đưa em." Sau đó cúi đầu nhìn về phía Từ Dung. 

Từ Dung thể hiện vẻ lý giải cười cười, chớp chớp mắt, ý bảo anh không cần để ý, đi nhanh về nhanh.

Khinh khinh xảo xảo, liền phá đi bố trí của Đổng Niệm Niệm.

"Được, qua!" Đạo diễn Hồ kêu, vừa lòng gật đầu, "Không tệ, không tệ." 

Tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm phí tổn.

Đổng Niệm Niệm sắc mặt cứng đờ, kế hoạch thất bại không đạt được, oán hận liếc nhìn Từ Dung một cái.

Lại vừa lúc phát hiện Từ Dung cũng đang xem cô ta, cô ta ngẩn ngơ, xấu hổ cười một cái, bị trợ lý đỡ đến đi một bên nghỉ ngơi.

Đổng Niệm Niệm lắc đầu: "Không cần, ta không mệt, ta đi tìm đạo diễn trước."

Cô mau chân đến xem vừa rồi quay ra tới hiệu quả như thế nào, nếu có thể nói, cô muốn cầu quay lại.

Đổng Niệm Niệm ngồi ở trước máy theo dõi, càng xem về sau sắc mặt cô ta cũng càng khó nhìn.

Cô ta biết, biểu hiện của chính mình thực đúng chỗ, thậm chí so với lúc trước tập luyện còn tốt hơn rất nhiều, duy nhất ngoài ý muốn, là bị Từ Dung làm cắt ngang. 

Cô ta lúc ấy ấp ủ cảm xúc, lại mắt rưng rưng, muốn khóc đẹp một chút, lực chú ý lại ở trên người Lý Tông, căn bản là không chú ý tới Từ Dung ở trong lòng ngực anh ta.

Nhưng hiện tại xem ra, biểu hiện của Từ Dung hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến!

Trên màn ảnh Từ Dung biểu diễn tự nhiên, thậm chí cô biểu tình trợn trắng mắt đều chú ý vừa tới điểm mà sẽ không có vẻ khó coi, ngược lại là đáng yêu. 

Đặc biệt là khi phát hiện trong phòng có người, bộ dáng cô hoảng loạn lại ngượng ngùng trốn vào trong ngực Lý Tông, rồi cô lôi kéo quần áo Lý Tông che che mặt mình chỉ lộ ra một vành tai đỏ bừng, dáng vẻ yêu kiều......

Thẹn thùng, khổ sở, khóc thút thít có lẽ có thể thông qua biểu diễn suy diễn ra tới, nhưng mặt đỏ hoặc là vành tai đỏ như này đó không là thể khống chế. Phản ứng thân thể là khó để biểu đạt nhất.

Đổng Niệm Niệm một hồi xem qua, Từ Dung lúc mới bắt đầu chỉ là bởi vì không khí giữa hai người mà mặt đỏ, mà đến phía sau vành tai đỏ hồng là sau khi thanh âm kia vang lên mới hiện đỏ.

Xử lý chi tiết nhỏ lại tinh chuẩn như thế!

Cô cắn răng, không cần xem mặt sau, Đổng Niệm Niệm cũng biết chính mình đã thua một cấp.

"Đạo diễn, ta cảm thấy nơi này ta không diễn tốt, nếu không chúng ta lại quay lại một lần đi?" Đổng Niệm Niệm nói.

Đạo diễn vui mừng vỗ vỗ bả vai cô ta: "Niệm Niệm a, cô diễn rất khá, lần đầu tiên đóng phim liền có thành tích như vậy là thực tốt rồi, không cần quá nghiêm khắc với chính mình, cứ từ tốn thôi. Trước đi nghỉ ngơi đi, a, chờ đến lúc quay lại gọi cô, đi đi." 

Lại nói với Từ Dung cùng Lý tông bên cạnh: "Hai người chuẩn bị một chút, lại quay thêm hai cảnh nữa."

Cô đây là bị bóng gió cự tuyệt, nhưng nghe lời khen ngợi này Đổng Niệm Niệm không một chút vui vẻ, ngược lại như nghẹn một hơi trong ngực. 

Cuối cùng cô nhìn Từ Dung cùng Lý tông một cái, theo trợ lý đi một bên nghỉ ngơi.

Từ Dung cười cười, nhai kẹo cao su, đợi lát nữa còn muốn quay cảnh hôn. 

Không chỉ có muốn quay, còn muốn quay đến duy mĩ, phải làm người ta vừa thấy liền có cảm giác tim đập thình thịch.

Bằng không như thế nào để lúc bị người đánh gãy sẽ người xem buồn bã mất mát bất mãn đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip