trọng tư 6b
Phần I : Sớm chiều kề cận
Chương 3 : Trọng Tử
Edit : Spica
Beta : Kurt
II
Trong gian phòng lớn, có giường có bàn, đối với Trọng Tử mà nói là đủ lắm rồi. Cô bé hưng phấn đông sờ tây chạm khắp nơi, cảm thấy từ lúc chào đời đến giờ hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất.
Không có chữ, trên trang sách tất cả đều là những hình ảnh nhỏ, từng hình từng hình, trên mỗi hình đều có rất nhiều những đường nét chú thích, mỗi đường nét đều chỉ dẫn rõ ràng, Trọng Tử cẩn thận xem nửa ngày, cũng hiểu được một chút, trong lòng vui mừng, là sư phụ cố ý biến ra, thì ra trên đời còn có loại sách tuyệt như vậy nha!
Nếu học được hết những gì chứa trong nó, sẽ không phải làm kẻ đi xin cơm nữa, Trọng Tử nghĩ thầm nhất định phải giống thần tiên ca ca kia, dùng tiên pháp cứu người, sẽ không để cho con người bị ức hiếp nữa!
Trọng Tử trong lòng tràn đầy tin tưởng, đứng lên bắt đầu thực hành theo.
Nhưng mà Lạc Âm Phàm chưa bao giờ thu nhận đồ đệ, quả thật là đã đánh giá quá cao năng lực của đứa bé mười tuổi này. Mình nhìn vào cái lập tức hiểu ngay, nhất định người khác xem cũng hiểu.
Ai ngờ có đôi khi nhìn điều gì đó tưởng chừng như đơn giản, nhưng làm được lại rất khó. Dù biết rõ là phải làm như vậy, nhưng dù có cố tình làm theo thì vẫn chẳng thể nào làm được, loạn hết cả lên.
Trọng Tử luyện theo nửa ngày, cho đến khi người mệt lã đổ đầy mồ hôi, vẫn không thể nào làm được, tất cả hơi sức đi tong hết không nói, ngược lại càng ngày càng thêm đói bụng.
Thường xuyên phải chịu đói khát tra tấn, nên càng thêm sợ hãi cảm giác đó. Trọng Tử bắt đầu hoảng hốt, sau lại thật sự không chịu được nữa chạy ra khỏi phòng.
Đêm đã khuya, trong điện vẫn đang sáng đèn, Lạc Âm Phàm vẫn không bước ra ngoài.
Suốt một ngày không ăn gì cả, cô bé đã rất rất đói rồi!
Trọng Tử ngồi trên bậc thềm, người cuộn tròn lại thành một cục, cố hết sức để giảm bớt cảm giác đói khát, nhưng rốt cuộc Trọng Tử vẫn chỉ là một đứa trẻ, ý chí và sức lực có hạn, không bao lâu sau liền có cảm giác vô cùng khó chịu và bất an, cả người lạnh ngắt. Cuối cùng đột nhiên đứng bật dậy.
Trong gian phòng đơn giản và gọn gàng, bên ngoài có bàn trà, bàn để trâm cài, gương lược, trên kệ cao cao có đặt vài quyển sách, còn có nghiên mực văn chương linh tinh gì đó, sau bức bình phong là một chiếc giường có chăn đệm được sắp xếp ngay ngắn, xem ra là phòng ngủ của Lạc Âm Phàm.
Hầu như tất cả các phòng cô bé đều tìm kiếm hết một vòng, cuối cùng đành phải trở lại phòng mình, Trọng Tử không chịu được lại quay ra ngoài cửa.
Cả Trọng Hoa cung to như vậy, nhưng lại không có cái gì có thể ăn được.
Ánh mắt liếc thấy một nơi, Trọng Tử bước đi xuống dưới bậc thềm…
…
Mặt nước ở phía trước điện toả khí lạnh lẽo, có một bóng dáng nhỏ bé trên cầu đá, ánh mắt thật to chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt nước, ánh mắt chịu đựng cơn đói khát ngập tràn nhẫn nại, giống như một con thú nhỏ đang rình mồi.
Lạc Âm Phàm đứng trên bậc thềm, khẽ nhíu mày, mới vừa rồi hắn cảm nhận được sát khí mãnh liệt lan tỏa, lập tức ra ngoài điện xem xét, quả nhiên nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.
Một đứa bé có sát khí quá nặng không phải chuyện tốt, chẳng lẽ thật sự lại là một Nghịch Luân khác sao?
Nghĩ nghĩ một lúc, Lạc Âm Phàm ẩn mình, chậm rãi đi xuống bậc thềm.
Vừa mới bước tới phía dưới thềm, chỉ thấy đứa bé kia nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên vung tay vào trong nước.
Bọt nước bắn lên.
Bàn tay nhỏ bé quờ quạng trong lòng nước mấy cái, khi nhấc tay lên khỏi mặt nước trong tay đã bắt được vài con cá.
Quả thật, người bình thường dùng tay không bắt cá như vậy là rất khó, đoán chừng con cá kia đã bị sát khí của cô bé phát ra chế ngự, nhưng lại không chạy trốn được cho nên để mặc cho Trọng Tử bắt lên như vậy.
Đôi tay nhỏ run run, đứa trẻ nhìn những con cá liếm liếm môi.
Con cá giãy giụa trong tay cô bé.
Tựa như chợt nghĩ đến điều gì đó, trong đôi mắt to dâng lên vẻ chần chờ.
Nhẹ nhàng buông tay, con cá quẫy đuôi “Bõm” một cái nhảy về trong nước, làm bọt nước bắn lên cao, bơi nhanh biến mất không thấy bóng dáng.
Sát khí quanh người đột nhiên biến mất, cô bé như không còn chút sức lực nào tựa vào thành hồ, cắn chặt môi, dáng vẻ có chút thất thần.
Đứa trẻ này không có dáng vẻ tròn trịa, mập mạp, không góc, không cạnh như vẻ thường thấy ở trẻ con, mà con bé rất gầy, gầy đến đáng thương, chiếc áo bào trắng ôm sát thân người, thân thể nhỏ bé ấy nhìn lại càng mỏng manh, đơn bạc hơn. Nhưng cũng vì như thế, mà thân hình có thêm vài phần nhẹ nhàng, dù đứng ở nơi nào cũng giống như một chiếc lông chim, một trận gió lướt qua cũng có thể thổi bay mất.
Lạc Âm Phàm đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn thấy hết tất cả, hai hàng lông mày dần dần giãn ra.
…
Buông tay để cho cá chạy mất, Trọng Tử thực sự nản lòng.
Mỗi khi Trọng Tử tức giận, các con vật nhỏ đều bị dọa cho sợ hãi bỏ chạy mất, tránh đi thật xa, ngay cả chính bản thân cô bé cũng không biết tại sao lại như thế, chẳng lẽ đây là ‘sát khí’ mà các vị tiên nhân đã nói sao? Về phần thương tổn người khác, sự thật là bé đã từng cùng với những đứa trẻ khác bắt gà đem nướng ăn, có đôi khi còn ăn sống, cho nên mới không bị đói chết.
Các tiên trưởng đều nhận định sát khí của cô bé quá nặng, sẽ làm tổn hại đến người khác, cho nên mới không chịu thu nhận cô bé. Bây giờ bé thật sự rất muốn bắt cá để ăn, nhưng nếu sư phụ biết liệu người có đuổi bé đi hay không? Ngàn dặm xa xôi chạy lên được tới Nam Hoa, cố gắng để trở thành đệ tử tiên môn, vì mong trong tương lai có thể cứu người giống như thần tiên ca ca, sao có thể vì bụng đói mà làm cho sư phụ nổi giận được?
Trọng Tử cố gắng không nhìn nữa, những con cá ở trong nước bị doạ nên đã chạy trốn mất tăm, có muốn cũng chẳng bắt được nữa.
Nhưng thật sự là bé rất đói bụng, trở thành thần tiên hay là chịu đói bụng đây?
Đã từng làm kẻ ăn xin, Trọng Tử đương nhiên biết rất nhiều biện pháp làm cho đỡ cơn đói, chỉ là nước ở trong hồ trước mặt không giống với nước ở nơi khác, lạnh thấu xương, uống vào chắc chắn sẽ đau bụng.
Chần chờ hồi lâu, cô bé vẫn không chịu được mà run run bụm tay lấy lên một ít nước, cúi đầu …
“Nước này không thể uống được.” Là giọng nói mà đã nghe qua một lần là vĩnh viễn khó có thể quên được.
Trọng Tử sợ tới mức vội vàng đứng thẳng lên: “Sư phụ!”
Lạc Âm Phàm nhìn cô bé, không nói gì.
”Sư phụ nhìn thấy hết rồi sao?” Trọng Tử càng thêm kinh hoảng, lập tức quỳ xuống: “Con không hại chúng nó, chỉ tại con đói bụng quá thôi.”
Thấy dáng vẻ vừa xấu hổ vừa sợ hãi của Trọng Tử, Lạc Âm Phàm khẽ thở dài. Một đứa trẻ mười tuổi, trong lúc đói khát còn có thể khống chế sát khí không thương tổn đến mạng sống của các sinh vật khác, thật sự không dễ dàng, sao có thể nhẫn tâm trách móc nặng nề được chứ.
Lạc Âm Phàm cúi người đỡ cô bé đứng lên: “Con làm tốt lắm.”
Sao sư phụ tự nhiên lại khen mình? Trọng Tử cứ ngỡ sẽ bị sư phụ trách cứ, nghe thấy vậy thì rất ngạc nhiên.
Người trước mặt một tay dắt cô bé, quần áo trắng toát cùng mái tóc dài, trong ánh mắt lộ ra vẻ an ủi, thật giống với người trong trí nhớ năm đó, cả hai người đều là thần tiên tốt nhất.
“Sư phụ nói con… làm tốt lắm sao?”
“Phải.”
Trẻ con thích nhất chính là được khen, Trọng Tử cũng không ngoại lệ, ánh mắt to tròn lập tức có thần thái, không chút nào che giấu được sự vui sướng trong lòng, sư phụ khen bé, cho dù có đói một ngày nữa cũng không hề gì.
Trong chớp mắt, trước mặt hiện ra hai cái ghế đá.
Lạc Âm Phàm kéo cô bé tới ngồi xuống: “Ta muốn sau này con cũng giống như mới vừa rồi, dù cho có bị đói cũng không thể thương tổn đến người khác, con nhớ kỹ chưa?”
Trọng Tử ra sức gật đầu: “Sư phụ, con nhớ kỹ rồi.”
Lạc Âm Phàm vốn là người trí tuệ sâu rộng, đối với chuyện trời sinh sát khí của Trọng Tử, cũng không có thành kiến nhiều lắm, nay lại gặp tiểu đồ đệ nghe lời như vậy, ngược lại còn có vài phần cảm thấy thích: “Phương pháp hít thở là hấp thụ linh khí trời đất để sống, kéo dài tuổi thọ, con vẫn cảm thấy đói, là bởi vì chưa làm đúng phương pháp hít thở, sư phụ đưa sách cho con, sao con không xem?”
Trọng Tử xấu hổ lí nhí nói : “Con có xem, nhưng vì con quá ngu ngốc, không lĩnh hội được.”
Lạc Âm Phàm giật mình.
Không có ai chỉ dẫn, một đứa trẻ còn chưa nhập môn sao có thể hiểu được phương pháp hít thở, chỉ điều này cũng có thể thấy được là hắn không có kinh nghiệm trong việc dạy dỗ đồ đệ.
Vì vậy Lạc Âm Phàm tự nhận trách nhiệm về mình: “Là sư phụ sơ sẩy, con mới vừa học, không hiểu cũng phải, sư phụ sẽ hướng dẫn trước một lần cho con.” Tiếp theo liền ra hiệu ý bảo Trọng Tử ngồi xuống: “Làm theo như trong sách, cẩn thận cảm nhận.”
Trọng Tử ngoan ngoãn nhắm mắt.
Lạc Âm Phàm bắt đầu nắm hai tay của Trọng Tử, chậm rãi đem tiên khí truyền qua.
Trọng Tử quả nhiên cảm thấy một luồng khí nhẹ nhàng từ trong tay sư phụ truyền qua, trong lành giống như suối nước, theo cánh tay chảy vào thân thể, chạy đến hàng trăm mạch đập khắp tứ chi trong cơ thể, dòng chảy rất có quy luật, bàn tay vì đói khát mà lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp dần.
Nhớ lại năm đó, chính bản thân mình cũng phải mất đến hai ngày mới thu nạp được linh khí vào trong người cũng đã là người tiến bộ nhanh nhất trong các sư huynh đệ rồi. Lạc Âm Phàm cũng không trông mong đồ đệ này sẽ học được ngay lập tức, chỉ thầm nghĩ truyền chút tiên khí cho cô bé, để cho đồ đệ nhỏ không còn cảm giác đói khát nữa, đồng thời chỉ dẫn cô bé cảm nhận được hướng đi của linh khí.
Nhưng mà Lạc Âm Phàm nhanh chóng phát hiện và cảm nhận được, trong cơ thể bé nhỏ kia cũng có một luồng khí khác đang chạy tán loạn, một luồng khí mỏng manh và yếu ớt, khi thì phân tán khi thì tụ lại.
Lạc Âm Phàm cảm thấy căng thẳng.
Đúng vậy, quả thật là khí, linh khí của đất trời.
Tiếp theo, hắn chợt nghe Trọng Tử nói chuyện: “Sư phụ, bản thân con cũng có, nhưng nó không nghe lời, không chịu theo sự dạy dỗ của con, chạy loạn khắp nơi.”
Vừa mới học đã có thể lấy được linh khí trời đất, đứa trẻ này tư chất hơn người, nếu dốc lòng dạy bảo, ngày sau tất sẽ có thành quả lớn, Lạc Âm Phàm khiếp sợ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô cùng tiếc hận.
Trời sinh sát khí, không ai dám mạo hiểm.
Lạc Âm Phàm vừa giúp cô bé thu phục luồng khí kia, vừa lên tiếng chỉ dạy: “Khí như nước, càng buộc chặt và ngăn chặn nó, nó lại càng chạy đi, cứ thuận theo tự nhiên, chỉ cần gia tăng thêm khí lực như lời ta đã chỉ dẫn, nó tự nhiên sẽ nghe lời, đạo lý này gọi là lấy lùi làm tiến.”
Dòng khí mạnh mẽ kia rất nhanh hoà hợp thành một dòng với luồng khí mỏng manh kia, cuối cùng đi xuống đan điền (*)
* chỉ phần bụng ở phía dưới rốn khoảng một tấc rưỡi đến ba tấc ta (1 tấc = khoảng 4 cm)
Lạc Âm Phàm buông Trọng Tử ra: “Con đã hiểu chưa?”
Trọng Tử mở to mắt nghĩ nghĩ: “Quả thật không đói bụng nữa!”
Lạc Âm Phàm gật đầu: “Sau này con cứ luyện tập theo cách đó, thời gian không còn sớm nữa, con về phòng nghỉ ngơi đi, đêm mai sư phụ sẽ đến kiểm tra lại bài học.”
Cũng có nghĩa là, tối mai cô bé mới được gặp lại sư phụ? Trọng Tử lưu luyến không rời đứng dậy đi về phòng.
Trời sinh sát khí, cũng không mất đi bản tính lương thiện, đứa bé ngây thơ, thuần khiết như tờ giấy trắng, lại nghe thấy những lời như vậy, chỉ cần lúc này nghiêm khắc dạy dỗ, cẩn thận dẫn đường chỉ lối, đâu nhất định sẽ nhập ma. Quả thực nên nghe theo lời các sư huynh, không nên dạy thuật pháp cho cô bé ư?
Lạc Âm Phàm hơi hơi áy náy, gọi: “Trọng nhi.”
Trọng Tử trong lòng run sợ, sau một lúc lâu mới trấn tĩnh lại, vui mừng đến mức chạy thật nhanh trở lại bên cạnh sư phụ: “Sư phụ là gọi con sao?”
Kỳ thật Lạc Âm Phàm chưa bao giờ làm sư phụ, chỉ là thường vô tình nghe thấy sư thúc và các sư huynh xưng hô với đệ tử như vậy, con bé cũng là đệ tử duy nhất của mình, đương nhiên cũng nên gọi như vậy rồi. Ban đầu còn có chút không quen, không nghĩ tới đồ đệ nhỏ lại vui mừng đến vậy, bất giác cũng cảm thấy thoải mái hơn.
“Sư phụ còn muốn dạy con gì nữa sao?”
“Con ‘trời sinh sát khí’, tạm thời không thể tu luyện thuật pháp.”
Trọng Tử chỉ là một đứa trẻ, chỉ cảm thấy sư phụ đối với mình tốt vô cùng, thật sự là từ lúc chào đời đến giờ hôm nay là ngày vui vẻ nhất, làm sao còn để ý việc gì khác hơn được nữa. Nghe sư phụ nói vậy liền nói: “Được ạ, sư phụ nói không tu luyện thì sẽ không tu luyện ạ.”
Cảm giác áy náy đã dần biến mất, dù sao cũng phải lấy đại cục làm trọng, Lạc Âm Phàm gật gật đầu, đứng dậy trở về phòng.
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip