Chương 42: Mãnh Thú Sơn Lâm

Trăng lặn mù sương, những vì sao điểm xuyến lạnh giá.

Một nam nhân trong bộ xiêm y màu vàng rời khỏi con phố nơi tổ chức lễ hội đèn lồng, vẻ mặt u ám đi về phía con đường hoa.

Lễ hội đèn lồng có rất nhiều người, những con phố không được ánh đèn chiếu đến giống như mãnh thú lặng lẽ ẩn nấp trong đêm tối, bên trong quỷ dị lộ ra sự nguy hiểm.

Cũng may, chỉ cách một con phố chính là con đường hoa với những chiếc đèn lồng đỏ treo cao, ánh đèn lại lần nữa rực rỡ kiều diễm.

Khi nam nhân mặc áo vàng đi qua con đường duy nhất rời khỏi lễ hội đèn lồng, bất ngờ có thứ gì đó trùm lên đầu và che mất tầm nhìn của hắn ta, nam nhân mặc áo vàng sợ đến mức định hét lên, phần bụng bị một cây gậy nện thật mạnh vào, cơn đau buốt khiến hắn ta co quắp cả người, tiếng kêu đến miệng lập tức cạn kiệt.

Ngay sau đó mông liền bị đá mạnh một cước, cả người hắn ta ngã vào con ngõ tối bên cạnh, những chiếc gậy tiếp tục trút xuống người hắn ta như mưa.

Nam nhân mặc áo vàng bị đánh đến mức gào cha khóc mẹ, nằm cuộn tròn trong bao tải, hai tay ôm đầu: "Hảo hán đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Ta có bạc, bạc trên người ta cho các ngươi hết, hảo hán bỏ qua cho ta đi!"

Không ai trả lời, thay vào đó, qua bao tải hắn ta lại nhận thêm mấy quyền.

Nam nhân mặc áo vàng càng kêu thảm thiết hơn, người đi đường nghe tiếng kêu từ trong ngõ tối truyền đến, sợ chuốc họa vào thân cũng không dám tiến lên giúp đỡ, chỉ chạy đi xa mới hô một tiếng: "Nhanh báo quan, trong ngõ nhỏ bên kia có người bị đánh!"

Khi Phàn Trường Ngọc nghe xong, không khỏi thu hồi chứng cứ gây án, thu lại côn bổng xong, cực kì cẩn thận đem túi bao bố trên người nam nhân mặc áo vàng kéo xuống.

Chỉ là bị kéo quá mạnh, nam nhân mặc áo vàng bị sức lực này trực tiếp đập hất xuống đất, gãy một cái răng cửa, tiếng kêu chói tai đến mức con phố hoa ở phái xa cũng có thể nghe thấy.

Phàn Trường Ngọc sững người trong giây lát, nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn từ ngoài đường truyền đến, không thèm để ý nhiều hơn nữa, co chân chạy sang đầu ngõ bên kia.

Vì đánh người, nàng cố ý chọn một con ngõ tối tăm đối diện với hai đầu con đường để thuận tiện chạy trốn.

Tạ Chinh dẫn Trường Ninh đợi ở cuối con hẻm, hai người gặp lại nhau, không nói một lời, rất ăn ý nhanh chóng rời khỏi nơi xảy ra chuyện.

Sau khi đi ra đường lớn, Tạ Chinh mới hỏi: "Cô đã làm gì với hắn?"

Nghe tiếng kêu đau đớn thảm thiết đó, không giống như chỉ đánh người ta một trận.

Phàn Trường Ngọc tự hào: "Ta không làm gì hắn cả, là do hắn quá ngu xuẩn, lúc ta kéo bao bố, hắn bị lảo đảo ngã xuống đất bị gãy một chiếc răng."

Tạ Chinh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, tựa hồ có chút không tin lời nàng nói.

Phàn Trường Ngọc: "...Ta thật sự không lừa huynh."

Tạ Chinh hỏi: "Còn muốn đánh những tên khác không?"

Phàn Trường Ngọc trong lòng tự hỏi người này nghĩ gì về mình, nói: "Không được, một ngày đánh hết bọn chúng, chính là nói với chúng chuyện này là do ta làm, cái miệng của tên này không sạch sẽ, hôm nay ta đánh hắn trước cho hả giận, mấy tên khác đợi có cơ hội ta sẽ từ từ dạy cho một bài học."

Cùng lúc đó, nam nhân mặc áo vàng vẫn đang gào thét trong ngõ cuối cùng cũng được quan sai chạy tới đỡ dậy.

Hai mắt hắn ta đều thâm tím, một cái răng cửa bị gãy dính đầy máu, dưới mũi còn có hai dòng máu mũi chảy ròng ròng, dưới ánh đuốc soi rọi, rốt cuộc hắn ta cũng nhìn thấy rõ chiếc răng cửa bị gãy của mình trên mặt đất, khóc nghẹn gào lên: "Răng đều đã gãy mất, sau này sao có thể làm quan!"

Hắn ta là thân thích bên ngoại của Huyện lệnh, vì thế dám hô to, gọi nhỏ đối với đám bộ khoái: "Còn không đi tra cho bản thiếu gia! Tróc nã tên lưu manh đã đánh bản thiếu gia về quy án!"

Bộ khoái trực ban hôm nay lau mồ hôi trên trán, hỏi: "Công tử gần đây có gây thù chuốc oán gì không?"

Nam nhân mặc áo vàng cẩn thận suy nghĩ, bởi vì cơn đau nên toét miệng nói: "Mấy ngày trước, tên khốn nhà họ Vương đó đã cướp đoạt kĩ nữ với bản thiếu gia, đã bị bản thiếu gia làm cho nhục nhã, có thể chính là hắn! Còn có một tên ở Lưu gia, tự xưng thanh cao nhưng thi hội không được trúng cử, bị ta chế giễu qua, cũng có thể là hắn, còn có ở Lý gia..."

Bộ khoái nghe hắn ta đếm một đống người gây thù liền đau cả đầu.

Nam nhân mặc áo vàng cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đã xảy ra ở lễ hội đèn lồng tối nay, nói: "Tối nay bản thiếu gia còn thay Tống huynh châm chọc vị hôn thê trước kia."

Chuyện này nói ra cũng không có vinh quang gì, dù sao trên hội đèn lồng bị nhiều người nhìn thấy mấy đại tài tử trường huyện bọn họ lại bị tên ở rể nói cho đến á khẩu không trả lời được, liền ngừng nói mà hỏi ngược lại: "Bọn người Tống Nghiễn có bị lưu manh gây thương tích không?"

Bộ khoái lắc đầu, hắn ta lập tức gào lên: "Một nữ đồ tể cùng với tên ở rể ốm yếu nhà Phàn nhị gia kia, bản thiếu gia có cho thì bọn chúng cũng không có gan làm như vậy, các ngươi cẩn thận tra những người mà bản thiếu gia đã nhắc tới đi!"

Sau khi đám bộ khoái đi điều tra, hắn ta mới ôi ôi để người dìu đỡ đi đến y quán phụ cận để xem vết thương.

-.-

Khi Phàn Trường Ngọc đến nơi ở tạm thời do Dật Hương lâu sắp xếp, bà tử quản sự vẫn chưa nghỉ ngơi.

Thấy mấy người bọn họ, liền cười hỏi: "Hội đèn lồng có đẹp không?"

Trên đường trở về Trường Ninh nằm trên vai Tạ Chinh ngủ thiếp đi, Phàn Trường Ngọc vẫn còn có chút chột dạ bởi vì đi đánh người, chỉ mơ hồ khen: "Rất đẹp, khắp nơi đều có người, rất náo nhiệt."

Bà tử quản sự dẫn bọn họ tới một gian phòng, mở cửa ra, cười cười: "Chỉ có gian phòng này còn trống, mọi người trước ở đây một đêm đi."

Phàn Trường Ngọc nói cảm tạ, lại muốn xin một bình nước nóng để rửa mặt, sau khi đơn giản lau tay và mặt cho Trường Ninh, liền thả người lên giường đi ngủ.

Nàng một mình rửa mặt, phát hiện nước nóng trong bình không còn bao nhiêu, đã hơn nửa đêm không thể không có ý tứ để bà tử quản sự nấu cho mình một bình, nước sau khi rửa mặt xong thì rót vào trong chậu ngâm chân, tạm thời lấy ngâm chân.

Lúc Tạ Chinh dùng nước nóng còn lại trong chậu rửa mặt xong, hai chân nàng còn ngâm trong chậu ngâm chân, thấy Tạ Chinh đang định lấy nước rửa mặt đem ra ngoài, vội vàng ngăn: "Huynh đem đổ vào chậu ngâm chân đi."

Tạ Chinh do dự một chút, sau đó bưng một chậu gỗ đựng nước đi tới.

Thấy vậy, Phàn Trường Ngọc nhấc chân lên đặt trên thành chậu để hắn dễ dàng rót nước hơn.

Có lẽ là bởi vì quanh năm không gặp ánh nắng mặt trời, hai bàn chân kia cực kì trắng nõn, dưới ánh nến lộ ra ấm áp màu ngọc bích, trên mắt cá chân có một nốt ruồi đen nhỏ, không hiểu vì sao lại rất chói mắt.

Tạ Chinh chỉ liếc nhìn một chút, sau đó cụp mắt xuống để che đi ánh nhìn của mình.

Ở kinh thành, nữ nhân bị người khác nhìn thấy bàn chân tương đương như mất sự trong sạch, ở thị trấn biên cảnh này, phong tục thoáng hơn ở kinh thành rất nhiều, những phụ nhân ra bờ sông giặt xiêm y cũng thường đi chân trần, như thể họ không xem việc đi chân trần là chuyện gì lớn.

Tính tình của nàng luôn vô tư như thế, hành động lần này cũng không coi là không phù hợp, nhưng trong lòng Tạ Chinh vẫn cảm thấy hơi kì lạ.

Sau khi rót nước xong, lại nhìn thấy hắn ngồi ở xa xa, Phàn Trường Ngọc hỏi: "Huynh không ngâm chân à?"

Tạ Chinh nói: "Cô ngâm trước đi, lát nữa ta đi ra ngoài xối chút nước lạnh."

Phàn Trường Ngọc trừng mắt: "Lạnh như vậy, huynh còn muốn rửa chân bằng nước lạnh à? Ngày mai không chừng sẽ cảm lạnh thì sao?"

Hơn một tháng ở bên nhau, nàng cũng phát hiện ra Ngôn Chính là người sạch sẽ, nghĩ rằng hắn không muốn ngâm nước mà nàng đã sử dụng, nói: "Nhà của chúng ta trước kia đều ngâm chân trong cùng một chậu nước, ta quên huynh có bệnh thích sạch sẽ, đợi lát nữa ta đi tìm đại nương quản sự nói một tiếng, sau đó ta đi phòng bếp đun một nồi nước cho huynh."

Tạ Chinh cau mày, cuối cùng can ngăn: "Không cần, chỉ cần dùng nước này là được rồi."

Người Phàn nhị gia cũng rất sạch sẽ, thường xuyên đổi giày và tất, nước này dùng qua cũng không thấy bẩn.

Là do trong lòng của hắn có chút loạn.

Khi hắn đặt chân vào chậu nước, trong đầu vô thức hiện lên đôi chân của nàng đặt vào trước đó.

Lông mày của Tạ Chinh trong nháy mắt nhíu càng chặt, chân vừa đưa vào liền vội vàng đứng dậy đi đổ nước.

Phàn Trường Ngọc ngồi ở bàn bên cạnh, nhìn thấy cảnh này há hốc mồm, sau khi thấy hắn trở về tâm tình phức tạp: "Huynh có bệnh sạch sẽ cũng không sao, ta cũng sẽ không cảm thấy huynh ghét bỏ ta cái gì, huynh cũng không cần thiết ép mình đến mức này..."

Tạ Chinh nhìn đôi mắt chân thành trong sáng của nàng dưới ánh nến, giữa đôi lông mày xinh đẹp có chút tự giễu ghét bỏ mình: "Không phải như cô nương nghĩ đâu."

Chỉ có một cái giường, cũng chỉ có một cái chăn bông, hắn đặt chậu gỗ vào trong phòng, sau đó đi ra ngoài: "Sớm nghỉ ngơi đi."

Phàn Trường Ngọc cảm thấy tên khó ở này có chút kì quái, hỏi: "Còn huynh?"

Cũng không thể ngồi bên ngoài một đêm, bà tử quản sự vừa nói rằng chỉ còn lại căn phòng này.

Tạ Chinh lảng tránh ánh mắt nàng: "Ta đi hỏi một chút, xem có thể cùng tiểu nhị ở Dật Hương lâu chen chúc một đêm không."

Cho đến khi cửa phòng đóng lại lần nữa sau khi hắn rời đi, Phàn Trường Ngọc vẫn còn có chút sững sờ.

Tại sao đột nhiên coi nàng như mãnh thú sơn lâm?

Có phải là do cái bao tải hù đến hắn rồi?

Hay là do bị cái chậu rửa chân kia tổn thương quá lớn?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip