Quyển 1 Chương 3: Kinh sợ, ThanhTy hiện thế

Trở về phòng mình, anh rút trong ống tay áo ra một mũi kim châm, mảnh như sợi tóc, người bình thường hầu như không thể nào nhìn ra được. Dưới ánh nến, mũi kim ánh lên sắc lam nhàn nhạt. Anh quan sát kỹ lưỡng, sau đó lại lấy ở thắt lung ra một cái hộp nhỏ hơn bàn tay một chút, mở hộp ra, bên trong xếp ngay ngắn mười hai mũi kim châm giống hệt như mũi kim anh đang cầm trên tay.

Loại kim này có tên gọi "Thanh ty", lấy ý từ câu "Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ty mộ thành tuyết" trong bài "Tương tiến tửu" của Lý Bạch. Vì nó mỏng như sợi tóc, mềm như tơ, lại tẩm thuốc độc chuyên dụng của khu trùng sư hệ Mộc, nhìn dưới ánh sáng có màu xanh lục nên mới có cái tên này. Tuy nói rằng khu trùng sư hệ Mộc luôn hành y cứu người nhưng vẫn có mấy món pháp bảo có thể dồn người ta vào chỗ chết, Thanh ty chính là một trong số đó. Thông thường nó được giấu ở thắt lung, bên trong hộp có một cơ quan nhỏ, chỉ cần khẽ ấn mũi Thanh ty sẽ bắn trúng đối phương mà không gây bất kỳ tiếng động gì. Cái hộp này đã được tiền nhân cải tạo, có thể bắn từng phát một hoặc bắn liên tiếp. Chất độc trên 12 mũi Thanh ty này gồm có sáu loại độc khác nhau. Độc dược được lấy từ sau loại trùng, đặt tên theo Lục bộ của triều nhà Thanh, lần lượt là: Xuân, Hạ, Thu, Đông, Thiên, Địa". Độc tính mỗi loại mỗi khác, độc mà người Nhật kia trúng phải là độc của Đông trùng, người trúng độc không chết nhưng sẽ hhôn mê kéo dài, giống như ngủ đông vậy, tới khi nào được uống thuốc giải mới tỉnh lại. Nhưng loại độc này xưa nay chỉ có người nhà họ Phan mới biết điều chế, với lại đây là món ám khí độc môn sao lại có thể xuất hiện trên người tên này chứ? Ở nhà họ Phan, người biết chế tạo và sử dụng loại độc này ngoài Phan Tuấn thì không còn ai cả. Chẳng nhẽ trên đời còn có người khác cũng biết bí mật này?

Phan Tuấn nghĩ mãi cũng không ra, cũng không sao ngủ được. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Phan Tuấn cảm thấy cuộc sống của mình bị đảo lộn. Anh cần có thời gian sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình. Vì vậy anh đi vào mật thất bên trong phòng ngủ, đây là một gian phòng bí mật chỉ chừng mười mấy mét vuông. Trên tường treo một bức tranh vẽ tổ tiên, chiếc bàn Bát Tiên bên dưới đặt lư hương. Phan Tuấn ngồi xuống, đây là thói quen của anh, mỗi khi thấy rối loạn anh sẽ vào đây để bình tâm lại. Hình ảnh Phùng Vạn Xuân trong nhà lao, Âu Dương Lôi Hỏa đột nhiên xuất hiện, còn có cả truyền nhân hệ Kim đang cứ trú ở Lưu Ly Xưởng mà Phùng Vạn Xuân nhắc tới cứ không ngừng xoay chuyển trong đầu. Cuối cùng Phan Tuấn quyết định ngày mai sẽ đến Lưu Ly Xưởng gặp truyền nhân hệ Kim, anh cần tìm hiểu rõ xem rốt cuộc là chuyện gì mà liên quan đến vận mệnh của toàn bộ khu trùng sư.

Đúng lúc này một tiếng "rầm" vang lên, sau đó bên ngoài có người quát lớn: "Ngươi là ai? Ở đây lén la lén lút làm gì?" Giọng đó là của cháu trai Âu Dương Lôi Hỏa. Phan Tuấn đứng lên, chậm rãi ra khỏi mật thất, sau khi khóa lại cẩn thận mới thong thả bước ra. Lúc này bên ngoài đã có sáu bảy người tụ tập, trong đó có Âu Dương Lôi Hỏa và cháu trai ông ta, còn cả mấy tên gia đinh trong nhà nữa. Đứng giữa họ là một người trẻ tuổi chừng tên dưới hai mươi tuổi, khinh khỉnh nhìn mọi người trước mặt, hai tay khoanh trước ngực bộ dáng bất cần.

"Ngươi có nói không hả?" Lần này người lên tiếng là Âu Dương Lôi Hỏa, ông ta thấy nngười kia không trả lời liền bất ngờ tung đấm đánh về phía tên kia. Chiêu này nếu trúng không chết thì cũng thành tàn phế. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Phan Tuấn nhảy tới vươn tay chặn nắm đấm của lão Hỏa Lôi Tử lại. Kình lực cú đấm của Âu Dương Lôi Hỏa mạnh đến kinh người, nhưng không ngờ lại bị Phan Tuấn ghìm chặt. Ông ta ngạc nhiên đến không thể tin nổi, đứa cháu trai bên cạnh cũng thốt lên "Ôi chà".

"Âu Dương tiền bối, chúng ta hỏi rõ thân phận người này rồi đánh cũng không muộn". Phan Tuấn nói xong liền buông nắm đấm của Âu Dương Lôi Hỏa ra, xoay người hỏi tên kia: "Anh là ai? Tại sao nửa đêm lại đến đây?"

Người trẻ tuổi nhíu mày nhìn Phan Tuấn, sau đó dò xét hỏi: "Anh có phải là Phan gia?".

Phan Tuấn gật đầu: "Chính là tôi!".

Người đó vừa nghe xong liền quỳ sụp xuống đất, nước mắt ứa ra.

Hành động đột ngột này làm tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc. Âu Dương Lôi Hỏa quay đầu lại nhìn Phan Tuấn, nhưng Phan Tuấn cũng ngơ ngác, anh vốn quen sống ẩn dật thêm nữa thời thế bây giờ quá hỗn loạn, anh không mấy khi ra khỏi nhà, bệnh nhân từng chữa cho chỉ có vài ba người. Gã này tại sao lại quỳ xuống trước mặt anh như vậy chứ?

"Anh là ai?" Phan Tuấn nghĩ mãi mà không ra, liền hỏi.

"Tôi là đồ đệ của Phùng sư phụ, Tý Ngọ". Người này nói tới đây thì khóc nấc lên, "Trước khi bị bắt sư phụ từng nói với tôi, nếu người bị bắt thì có thể tìm đến Phan gia. Ngay ngày thứ hai sau khi sư phụ bị bắt tôi từ Cáp Nhĩ Tân lên đường luôn, đi suốt mấy ngày trời mới đến được Bắc Kinh".

"Ủa? Lúc sư phụ anh bị bắt anh cũng biết à?" Phan Tuấn kinh ngạc hỏi.

"Vâng tôi ở ngay bên cạnh sư phụ". Người trẻ tuổi lau nước mắt nói.

"Anh theo tôi vào nhà rồi hãy nói". Sau đó Phan Tuấn xua tay bảo gia nhân ai về phòng người đấy. Tiếp đó anh dẫn Tý Ngọ vào phòng của mình, thấy Âu Dương Lôi Hỏa vẫn đứng đó, Phan Tuấn dừng lại, hắng giọng một tiếng bảo ông ta: "Tiền bối có muốn vào cùng nghe không?".

"Được!" Ông ta trả lời rất dứt khoát, sau đó nói với cháu trai: "Cháu đi trông chừng tên Nhật đó cho ông". Thực ra Phan Tuấn đã nói tên kia phải 3 ngày mới tỉnh lại, bây giờ có trông hắn hay không thì hẵn cũng không chạy trốn được. Nhưng vì có bài học lần trước trong sơn cốc, ông ta không dám lơ là thêm chút nào nữa. Cậu bé nghe xong gật đầu, lập tức chạy về phía phòng tên người Nhật kia nằm.

Tý Ngọ đang ngồi trên ghế trong phòng Phan Tuấn, Phan Tuấn nói: "Tý Ngọ, vị này là Âu Dương Lôi Hỏa tiền bối của khu trùng sư hệ Hỏa ở Tân Cương, anh nên gọi thế bá".

Tý Ngọ vội vàng đứng dậy chào hỏi: "thế bá". Âu Dương Lôi Hỏa bực bội "Ừm" một tiếng, sau đó nhìn Phan Tuấn hỏi: "Nó là đệ tử của ai thế?".

"Phùng Vạn Xuân". Phan Tuấn điềm đạm nói. Âu Dương Lôi Hỏa vừa nghe xong liền cười phá lên: "Thì ra là đệ tử của thằng tiểu tử đó à?" Phan Tuấn liếc thấy Tý Ngọ cau mày khi nghe người khác gọi sư phụ mình là tiểu tử, thái độ khó chịu rõ ràng hiện ra mặt.

"Ừm vừa nãy cậu bảo hắn ta bị bắt, là như thế nào?" Âu Dương Lôi Hỏa hỏi.

"Tôi cũng chỉ biết giờ ông ấy bị giam ở phòng giam chữ Thiên ở nhà tù BắcBình số 2 thôi!". Phan Tuấn vừa nói vừa nhìn Tý Ngọ hỏi: "Tý Ngọ, lúc sư phụ anh bị bắt, anh ở bên cạnh ông ấy phải không?"

"Vâng, vâng" Tý Ngọ vội gật đầu, "Sư phụ tôi bị một đám người Nhật phục kích trên đường về nhà. Lúc đó người thấy tình hình không ổn, liền bảo chúng tôi chia nhau hành động. Sư phụ dẫn dụ người Nhật, để tôi trốn thoát đến tìm Phan gia đồng thời đưa cái này cho anh". Nói xong Tý Ngọ lấy trong túi ra một tờ giấy giao cho Phan Tuấn.

Phan Tuấn mở mảnh giấy ra, bên trên viết: Lưu Ly Xưởng, Hằng Viễn trai, Kim Vô Thường. Phan Tuấn xem xong nội dung liền đưa cho Âu Dương Lôi Hỏa ở bên cạnh, ông ta xem xong nội dung trên tờ giấy xong hơi chau mày.

"Anh có biết vì sao người Nhật lại phục kích hai người không?" Phan Tuấn hỏi.

"Tôi cũng không biết nhưng trước đó tôi đã có dự cảm chẳng lành". Tý Ngọ lẩm bẩm.

"Dự cảm gì?" Âu Dương Lôi Hỏa cướp lời.

"Dự cảm rất không lành, sư phụ xưa nay vẫn luôn giữ kín hành tung, có nhiều chuyện chính vãn bối còn không biết" Tý Ngọ đáp.

"Giữ kín hành tung? Từ bao giờ vậy?" Âu Dương Lôi Hỏa lớn tiếng hỏi.

"Ba năm trước, ba năm trước sư phụ đi Cát Lâm một chuyến, sau khi từ đó trở về thì dường như biến thành người khác. Buổi tối thường giật mình tỉnh giấc vì gặp ác mộng, sau đó giải tán hết môn đồ chỉ giữ lại mình tôi bên cạnh, cứ suốt ngày lẩm bẩm nói mình đang chuộc tội, kể cả phải trả giá bằng tính mạng cũng đáng". Những lời này của Tý Ngọ làm Phan Tuấn tò mò.

"Sư phụ anh có nói ông ấy đang chuộc tội vì chuyện gì không?" Phan Tuấn vừa dứt lời, liền thấy Âu Dương Lôi Hỏa trợn mắt nhìn mình.

"Không biết, sư phụ chưa bao giờ nói những chuyện này. Dạo gần đây, hình như ông ấy qua lại rất mật thiết với một tên Hán gian họ Giả". Tý Ngọ nói tới đây, chỉ nghe Âu Dương Lôi Hỏa vỗ bàn cái "chát" một tiếng bật dậy, "Cái thằng khốn kiếp này, không ngờ lại còn móc nối với bọn Hán gian, có chết một ngàn lần cũng đáng đời!".

"Tiền bối đừng nóng, sự việc còn chưa rõ ràng" Phan Tuấn chưa kịp nói hết câu đã nghe Âu Dương Lôi Hỏa lớn tiếng: "Còn chưa rõ ràng? Thằng tiểu tử này nhất định là chia của không đều với bọn chúng nên cuối cùng bị bọn chó đó cắn ngược lại".

"Không, tuyệt đối không thể nào, sư phụ tôi không phải loại người đó". Tý Ngọ đứng lên nhìn chằm chằm ông ta phản bác.

"Ngươi thì hiểu cái gì?" Âu Dương Lôi Hỏa không hề khách khí đốp lại: "Hắn chỉ là một tên thổ phỉ".

"Ông không thể nói sư phụ tôi như vậy". Nói xong Tý Ngọ xuống tấn thủ thế.

"Làm gì hả? Thằng nhãi ranh, mày muốn thử vài chiêu với ông phải không?" Âu Dương Lội Hỏa nắm quyền giận dữ quát.

"Được rồi!" Phan Tuấn lần đầu tiên hét lên, "Tôi tin Phùng sư phụ không phải loại người đó, bên trong nhất định có ẩn tình gì đây. Hôm qua tôi đã gặp Phùng sư phụ trong nhà lao, ông ấy cũng bảo tôi tìm người trong tờ giấy này, còn nói là chuyện này liên quan đến vận mệnh của tất cả khu trùng sư, tôi thấy nên thong thả bàn bạc thì hơn".

Sau khi tiễn hai người đi, trời đã bắt đầu hửng sáng. Phan Tuấn đứng cạnh cửa sổ, tâm tình vẫn không trở lại bình thường được. Dù thế nào anh cũng không tin Phùng Vạn Xuân cùng một giuộc với bọn Hán gian, có lẽ tất cả đáp án sẽ được tìm thấy ở chỗ Kim Vô Thường. Phan Tuấn nắm chặt tay lại, tờ giấy trong tay bị vò nát thành những mảnh vụn, rơi lả tả qua kẽ ngón tay. Đột nhiên, một tiếng nổ lớn từ phía đông vọng tới, đó chính là phía Lưu Ly Xưởng. Bàn tay Phan Tuấn run lên, những mảnh giấy còn lại đều rơi khỏi tay. Âu Dương Lôi Hỏa nghe tiếng vội chạy tới phía trước phòng ngủ của Phan Tuấn: "Có nghe thấy tiếng nổ lớn vừa rồi không? Có phải đang đánh trận không?"

Phan Tuấn chưa lên tiếng, vì một linh cảm xấu đã dâng trào trong tâm trí. Anh đẩy cửa ra, vừa khéo đụng phải quản gia Phan Dao đang cuống cuồng chạy vào. Phan Dao năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn da ngăm đen, là một hán tử Sơn Đông. Lúc trông thấy Phan Tuấn ông ta thở hồng hộc.

"Sao vậy? Tiếng nổ lớn vừa rồi là thế nào?" Phan Tuấn hỏi. Nhà họ Phan xưa nay vẫn theo đạo lý trung dung, chủ trương làm việc không nôn nóng vội vàng, Thái sơn có sập xuống mặt cũng không biến sắc. Nhưng cử chỉ của Phan Dao hôm nay lại khiến người ta bất ngờ.

"Thiếu gia, vừa nãy tôi đi qua Lưu Ly Xưởng thì đột nhiên nghe thấy tiếng nổ lớn, sau đó lửa bóc lên". Phan Dao thở hắt ra một hơi, tốc độ nói dần chậm lại.

"Là cửa hàng nào?" Dự cảm chẳng lành kia lại càng thêm rõ rệt.

"Hình như là Hằng Viễn trai gì đó". Lời của Phan Dao làm tim Phan Tuấn chùng xuống, quả nhiên không ngoài dự liệu, đúng là Hằng Viễn trai.

"Đi, chúng ta đến đó xem sao!" Dứt lời Phan Tuấn liền đi thẳng ra ngoài, không ngờ Phan Dao cản lại: "Thiếu gia, còn một chuyện quái dị hơn nữa, ngay khi Hằng Viễn trai phát ra tiếng nổ thì đám lính Nhật và ssội cảnh sát đột nhiên xông tới, dường như đã chuẩn bị từ trước vậy. Giờ bọn chúng đã bao vây cả Lưu Ly Xưởng lại rồi".

Phan Tuấn thầm nhủ làm gì có chuyện hình như, rõ ràng là bọn chúng đã chuẩn bị từ trước. Cuối cùng, Phan Tuấn sai Phan Dao đi nghe ngóng tin tức, còn mình và Âu Dương Lôi Hỏa ngồi ở phòng khách đợi. Phan Tuấn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không ngừng nghĩ ngợi. Âu Dương Lôi Hỏa thì không an nhàn như thế, ông ta đi qua đi lại liên tục, thỉnh thoảng lại dừng bước như muốn nói gì với Phan Tuấn nhưng lại thôi. Đến giữa trưa, Phan Dao quay về hoang mang lắc đầu thở dài: "Nghe người ta nói, cửa tiệm ấy đã thành mọt đống tro tàn rồi."

"Có ai thoát ra được không?" Phan Tuấn hỏi.

"Đều cháy rụi cả, lôi được ra năm cái xác" Phan Dao trả lời, "Nhà đó bị diệt môn rồi".

Phan Tuấn thở dài, không nói không rằng quay về phòng suy nghĩ: Kim Vô Thường rốt cuộc biết được bí mật gì? Buổi chiều hôm đó, anh lại bảo Phan Dao ra ngoài định hỏi thăm xem nhà đó còn có họ hàng thân thích gì không, nhưng bên cục cảnh sát từ đầu đến cuối vẫn giữ kín chuyện này.

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, tên người Nhật kia rốt cuộc cũng tỉnh lại, Âu Dương Lôi Hỏa vô cùng cao hứng, không ngớt miệng khen Phan Tuấn y thuật cao minh, nhưng trong lòng Phan Tuấn lại càng thêm nghi hoặc, tại sao tên Nhật này lại bị trúng Thanh ty chứ?

"Ông nội, hắn không chịu nói gì". Cô gái thấy ông nội với Phan Tuấn vào, liền đỏ mặt nói.

"Con bà nó, thế nào cũng phải cạy miệng hắn ra cho ta, bằng không làm sao ăn nói được với các vị tổ tiên đây". Âu Dương Lôi Hỏa hằm hằm xông vào, một tay xách cổ áo tên kia lên: "Con bà mày, mày giấu bí bảo ở đâu rồi?".

Tên người Nhật nhắm mắt lại, coi cái chết như không có gì.

"Mày có nói hay không thì bảo/" Âu Dương Lôi Hỏa điên tiết. Lúc này người Nhật kia đột nhiên mở mắt, vừa thấy Phan Tuấn đang đứng trước mặt, mặt hắn lập tức tái mét, hai mắt trợn tròn, tiếp đó nói bằng tiếng Trung không sõi của mình: "Hắn... chính hắn là người cướp bí bảo đi đấy".

Âu Dương Lôi Hỏa lập tức ngẩn người: "Tổ cha mày, nói cái gì đấy hả?"

"Chính hắn dùng ám khí bắn ta, cướp đi ... bí bảo". Tên Nhật chỉ vào Phan Tuấn nói.

Âu Dương Lôi Hỏa đột nhiên nhớ ra, thứ ám khí Thanh ty này ông ta cũng đã nghe qua, cũng có hiểu biết một chút về dấu hiệu của mấy loại độc tẩm lên đó. Như tỉnh ngộ ông ta ném tên người Nhật xuống đất, sau đó nhướng mày về phía Phan Tuấn hỏi: "Thanh ty đâu?"

Đúng lúc này, chỉ nghe "bộp" một tiếng, người Nhật kia không ngờ đã lao đầu vào tường, một dòng máu phụt lên tường. Âu Dương Lôi Hỏa và Phan Tuấn đều giật nảy mình. Âu Dương Lôi Hỏa xông tới, giơ tay thăm dò xem hắn còn thở không. Nhưng đã quá muộn, hắn ta quyết tâm tự sát nên đã dùng toàn bộ lực đâm đầu vào tường, hắn đã chết. Âu Dương Lôi Hỏa chau mày nhìn Phan Tuấn: "Chết rồi!".

Phan Tuấn đứng yên tại chỗ, anh vẫn không hiểu tại sao trước khi chết hắn lại nói mình là kẻ tấn công hắn và cướp đi bí bảo.

"Đưa Thanh ty của cậu đây cho ta xem". Âu Dương Lôi Hỏa chìa tay ra.

Phan Tuấn ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lôi Hỏa, mỉm cười nói: "Nếu tôi làm, tôi sẽ thừa nhận". Dứt lời liền xoay người đi, không ngờ Âu Đương Lôi Hỏa đã nhảy tới, vươn tay chụp lấy cổ áo Phan Tuấn. Phan Tuấn như có mắt sau gáy liền nghiêng sang trái nửa phân vừa khéo tránh được chiêu này. Âu Dương Lôi Hỏa tuy một đòn không trúng nhưng đã chặn đường Phan Tuấn. Mấy người đứng bên thì trố mắt ra nhìn chỉ sợ hai người này động thủ thật.

"Tiền bối muốn thế nào?" Phan Tuấn lạnh lùng hỏi.

"Giao bí bảo ra đây!" Âu Dương Lôi Hỏa trợn to mắt nói, "Bằng không hôm nay ta và cậu chỉ có một người bước ra được khỏi căn phòng này". Từ khi Phan Tuấn chặn một quyền của mình để cứu Tý Ngọ lần trước, Âu Dương Lôi Hỏa đã biết Phan Tuấn tuy còn trẻ nhưng công phu không hề kém mình chút nào, lại có Thanh ty hỗ trợ, nếu thật sự động thủ chưa chắc đã nắm phần thắng.

"Ha ha, bí bảo nhà Âu Dương trông ra sao tôi còn không biết thì làm sao lấy của ông đươc?" Phan Tuấn cảm thấy ông già này vừa vô lý vừa ngang ngược.

Âu Dương Lôi Hỏa từ từ buông lỏng nắm đấm, ông ta cảm thấy Phan Tuấn nói không phải không có lý.

"Vả lại, ông nói bí bảo bị trộm vào lhoảng một tháng trước đúng không?" Phan Tuấn hỏi.

"Ừm, đúng vậy". Cháu trai của Âu Dương Lôi Hỏa gật đầu.

"Lúc đó tôi đang ở Thượng Hải gặp mặt một vị đại sư Kinh kịch, điểm này Phan Dao có thể làm chứng, tôi làm sao đi Tân Cương được chứ?" Trong lúc Phan Tuấn nói chuyện, người làm trong nhà đã chạy đi gọi quản gia. Phan Dao vừa đến liền lập tức lên tiếng: "Đúng vậy, lúc đó chúng tôi đang bái kiến đại sư Kinh kịch Mai Lan Phương mà".

"Nhưng mà..." Âu Dương Lôi Hỏa không hiểu tại sao tên Nhật kia lại vô duyên vô cớ vu cáo Phan Tuấn, lại còn không tiếc mạng mình mà tự sát.

"Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng và cho tiền bối một câu trả lời thỏa đáng". Phan Tuấn dịu giọng nói.

"Hừm..." Âu Dương Lôi Hỏa phất tay áo quay đầu đi, Phan Tuấn nhìn ông ta khẽ thở dài, sau đó cũng bước đi.

"Thiếu gia". Vừa đi ra ngoài, Phan Dao nói nhỏ mấy câu gì đó với Phan Tuấn, Phan Tuấn nghe xong hơi nhíu mày lại, khóe miệng nhếch lên.

"Ông chắc chắn chứ?" Phan Tuấn hỏi lại.

"Không sai, có người tận mắt thấy hôm nay hắn xuất hiện ở sòng bài Vạn Lợi". Phan Dao nói.

"Sòng bạc Vạn Lợi?" Phan Tuấn nghi ngờ hỏi.

"Thiếu gia không biết đấy thôi, tên này là con nghiện bạc, một ngày mà không chơi là ngứa ngáy cả người". Phan Dao nói tới đây thì bật cười.

"Được, dù thế nào cũng phải tìm được hắn, có lẽ hỏi được vài chuyện về nhà họ Kim từ kẻ này cũng nên". Phan Tuấn nói xong dường như nhớ ra chuyện gì đó, lại bảo: " Ông vào trong vào trong lấy một ít tiền đến cục cảnh sát một chút, xem có thể thăm dò được thông tin gì về tội trạng mà Phùng Vạn Xuân phạm phải không?"

"Phùng Vạn Xuân?" Phan Dao kinh ngạc, trong ký ức của ông ta, kẻ giết chết lão gia năm xưa chính là Phùng Vạn Xuân, vì vậy Phan Tuấn mới thêm vào "ba không cứu" một điều là "người họ Phùng không cứu". Lúc này nghe Phan Tuấn đột nhiên nói phải nghe ngóng vụ án của Phùng Vạn Xuân ông không thể không kinh ngạc.

"Ừ, có rất nhiều chuyện bên trong, đợi tôi về sẽ từ từ kể với ông. Nhớ là mang theo nhiều tiền một chút, kể cả không cứu được tì cũng có thể giúp ông ấy đỡ khổ trong lao ngục".

"Thiếu gia yên tâm tôi sẽ đi ngay". Nói xong Phan Dao liền đi, Phan Tuấn đứng trong sân ngước nhìn bầu trới u ám trên đầu, nhất thời không biết lối thoát nằm đâu? Vụ trộm bí bảo nhà Âu Dương tại sao lại liên can đến anh, Phùng Vạn Xuân vì sao bị bắt vào ngục? Những vấn đề này không ngừng xoay chuyển trong đầu Phan Tuấn, nhưng điều khiến anh đau đầu nhất vẫn là bí mật có quan hệ đến vận mệnh của tất cả các khu trùng sư, có lẽ chỉ có cách tìm được hậu nhân nhà họ Kim mới có lời giải đáp.

Suốt một buổi chiều Âu Dương Lôi Hỏa không bước vào sân nhà Phan Tuấn nửa bước. Phan Tuấn đứng trước một chiếc bàn vuông bằng gỗ hạch đào chạm trổ hình hoa, trên bàn bày bút Hồ châu, mực Huy châu của Vinh Bảo trai. Anh cầm bút, đưa bút như rồng bay phượng múa xuống tờ giấy tuyên trải trên mặt bàn hai chữ "Vô vi". Hệ Mộc bọn họ vẫn chịu ảnh hưởng rất sâu tư tưởng Đạo gia.

Đến chập tối, Phan Dao mới quay về, y vào phòng Phan Tuấn thấp giọng nói: "Thiếu gia, tìm được người rồi!"

"Cho hắn vào đây!" Phan Tuấn nói xong liền đặt bút xuống, nhìn lại hai chữ viết trên giấy sau đó buông tay áo xuống rồi đi ra sảnh trước. Lúc sau, Phan Dao dẫn theo một người bước vào, người nyà thấp hơn Phan Dao một cái đầu, tay đút trong ống tay áo, nhìn đã tuổi trung niên mà thân hình thì như một đứa trẻ.

"Chậc chậc, Phan gia..." Người kia trông thấy Phan Tuấn liền vội vạng xum xoe, "nếu Phan gia tìm tôi, ngài chỉ cần báo với tiểu nhân một tiếng là được rồi, hà tất phải phái đích thân quản gia đi tìm chứ?" Phan Tuấn thấy rõ tên này tuy trông như một tên lùn nhưng lại khéo đưa đẩy, hết sức xảo quyệt.

" Ông là Kim Thuận hả?" Phan Tuấn cười hỏi.

"Đúng ạ, đúng ạ, tiểu nhân chính là Kim Thuận, Phan gia cứ gọi Thuận tử là được". Kim Thuận vốn đã lùn tịt, lúc này lại khom lưng cúi đầu với Phan Tuấn trông lại càng thêm nhỏ con. Anh ngồi xuống chìa tay ra hiệu mời Kim Thuận ngồi, bấy giờ hắn mới ngồi xuống nói: "Không biết Phan gia hôm nay tìm tiểu nhân có gì dặn dò ạ?"

Phan Tuấn hắng giọng nói: "Ông có biết cửa hàng ở Lưu Ly Xưởng của sư phụ ông đã bốc hỏa, cả nhà đều chết thảm hay không?" Phan Tuấn vừa nói vừa quan sát Kim Thuận, nét mặt hắn vẫn bình thản, chỉ có vành tai khẽ giật nhẹ, sau đó lại toe toét cười đáp: "Biết chứ, biết chứ, chuyện này mấy hôm trước đồn khắp cả kinh thành, làm sao tôi lại không biết được?"

"Tôi thấy ông cũng không xúc động gì cho lắm nhỉ?" Phan Tuấn vừa nói vừa bưng chén trà lên.

"Phan gia, ngài không biết đấy thôi, mười lăm năm trước lão đầu tử đã đuổi tôi ra khỏi sư môn rồi". Nói xong Kim Thuận giơ tay chỉ vào tay phải giấu trong ống tay áo, năm ngón tay phải của y như bị người ta cắt đứt vậy.

Phan Tuấn nhìn thấy mà giật mình hỏi: "Tại sao?"

"Chậc, có trách thì chỉ trách thói mê cờ bạc của tôi. Đó là vào một êm khuya năm dân quốc thứ 17, tôi đang nổi cơn nghiện bạc thì đột nhiên gặp một người đồng hương cũ. Tay này đi lính bấy giờ đang ở trong quân đội của Tôn Điện Anh. Hắn hỏi tôi có muốn tham gia một vụ làm ăn không, tôi liền nhận lời luôn. Ngài cũng biết, sư phụ tôi là trùng sư hệ Kim, chuyên nghiên cứu về các cơ quan độc trùng kim thạch, mà lăng mộ của hoàng đế thì toàn do khu trùng sư hệ Kim thiết kế cạm bẫy. Vì vậy, chúng tôi nắm rất rõ tình hình trong các lăng mộ. Bấy giờ tôi đang lên cơn nên không suy nghĩ nhiều, đi đến nơi mới biết là trộm Đông lăng. Nhưng lúc ấy đã không thể rút lui được nữa, tôi đành liều một phen. Về sau không hiểu chuyện này làm sao sư phụ tôi biết được, lão đầu tử bèn chặt mấy ngón tay phải của tôi đi rồi đuổi khỏi sư môn" Kim Thuận nói xong liền thở dài một tiếng.

"Thì ra là vậy". Phan Tuấn gật gù.

"Tôi đoán hôm nay Phan gia gọi tôi đến không chỉ vì việc này đúng không?" Kim Thuận nói.

"Ừm, tôi muốn hỏi sư phụ ông hồi còn sống còn có truyền nhân nào nữa không?" Phan Tuấn sớm nghĩ kỹ nếu như Kim Vô Thường còn cos truyền nhân, vậy thì người đồ đệ này rất có thể sẽ biết một vài bí mật, ít nhất cũng nhiều hơn anh bây giờ.

Kim Thuận nghĩ một lúc rồi nói: "Sư phụ đúng là còn một truyền nhân nữa đó là sư đệ tôi Kim Ngân. Tuy sư phụ đã đuổi tôi khỏi sư môn nhưng hai sư huynh đệ chúng tôi vẫn qua lại, ba năm trước hắn đã về quê ở Hà Nam rồi".

"Ồ?" Phan Tuấn tựa như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, "Có biết địa chỉ cụ thể của y không?"

"Ừm, chỉ là..." Kim Thuận lộ vẻ khó xử, gãi gãi tay. Phan Tuấn đương nhiên hiểu ý liền vẫy tay bảo Phan Dao: "Đi lấy cho Kim gia đây ít bạc".

Chữ 'bạc" vừa thốt ra khỏi miệng Phan Tuấn, gương mặt Kim Thuận lập tức nở nụ cười: "Phan gia, thế này...thế này thì ngại quá".

"Ông cứ cầm lấy đi, nếu tìm được Kim Ngân tôi sẽ trọng thưởng".

"Vậy xin cảm tạ Phan gia, khì khì" Y cất bạc đi rồi nói tiếp: "Hắn sống tại Hầu gia trang ở An Dương, Hà Nam, chỉ là người bình thường không bao giờ gặp được".

"Tại sao vậy?" Phan Tuấn hỏi.

"Hì hì, Phan gia không biết đấy thôi". Kim Thuận nheo mắt nói, "khu trùng sư hệ Kim đời đời đều là người lùn, vả lại việc chế tạo trùng độc kim thạch có ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể, vì vậy đa phần không có con cái. Thế nên hậu nhân của khu trùng sư hệ Kim đa phần không phải máu mủ ruột già. Thời trẻ, khu trùng sư hệ Kim thường đi khắp nơi tìm truyền nhân, với lại sư phụ cả đời chỉ nhận hai đồ đệ, cuối cùng chọn một người kế thừa y bát".

"Ừm, cha tôi cũng đã từng kể về chuyện này" Phan Tuấn gật đầu.

"Sư đệ này của tôi cũng là người lùn nhưng lại có bệnh nghiêm trọng về mắt, không chịu được ánh sáng, hễ gặp ánh sáng là hai mắt sẽ đau đớn. Nhưng hắn vẫn được trời thương, ở trong bóng tối và ban đêm lại nhìn rất rõ, thế nên hắn luôn sống trong hang một mình, ngày ngủ đêm ra".

"Ra là thế?" Phan Tuấn nói "Thế làm sao mới tìm được anh ta?"

"Chuyện này không khó nhưng nhất thời khó mà học được". Kim Thuận lấy ra một con dế mèn màu xanh lục, trông như được đẽo từ phỉ thúy, chế tác hết sức tinh xảo, râu và các đường vân trên cánh đều như thật cứ như nó sắp nhảy lên vậy.

"Cái này là..?" Phan Tuấn tò mò đứng dậy, chăm chú quan sát con dế mèn phỉ thúy, quản gia Phan Dao cũng hết sức hiếu kỳ.

"Đây chính là một trong các bảo bối của khu trùng sư hệ Kim gọi là Minh quỷ" Kim Thuận cười nói.

"Minh quỷ?" PhanTuấn lặp lại.

"Đúng, khu trùng sư hệ Kim có nguồn gốc từ một nhánh phụ của Mặc gia thời Xuân Thu, am hiểu thuật sử dụng kim thạch, thêm nữa tổ tiên lại thích quan sát các loại côn trùng sâu bọ, từ đó mà trở thành khu trùng sư hệ Kim. Hai chữ Minh quỷ này cũng được rút ra từ tư tưởng Mặc gia" Kim Thuận tuy rằng tướng mạo khó coi nhưng tài ăn nói lại rất khá.

"Ừm, Minh quỷ này sử dụng thế nào?"

" Cái này bảo đơn giản thì cũng đơn giản, mà bảo khó thì cũng hơi khó một chút". Kim Thuận gõ ba cái không mạnh không nhẹ lên con Minh quỷ, con Minh quỷ không ngờ lại nhúc nhích, xoay mòng mòng trên bàn, còn phát ra tiếng "rích rích" giống như tiếng dế kêu. Phan Tuấn và Phan Dao đều kinh ngạc.

Tuy từ lâu anh đã biết năm gia tộc đều có tuyệt học riêng, nhưng cũng không thể nào ngờ thuật của khu trùng sư hệ Kim lại tinh diệu đến như vậy, gần như đã đến mức xuất thần nhập hóa.

"Thuật điều khiển Minh quỷ này dựa vào số lần gõ, phương vị và lực đạo. Số lần thì dễ nắm bắt thôi nhưng còn phương vị và lực đạo thì cần có một thời gian luyện tập mới được". Kim Thuận nói sau đó gõ nhẹ lên con Minh quỷ một cái, con Minh quỷ liền lập tức dùng lại.

"Quả nhiên là danh bất hư truyền!" Phan Dao thốt lên.

"Ha ha, đây chỉ là trò vặt vãnh, một góc của tảng băng trôi mà thôi" Nói tới đây Kim Thuận không giấu được vẻ đắc ý, nhưng chỉ lưu trên mặt hắn một chút rồi hắn lại có vẻ ảm đạm rầu rĩ.

"Dùng nó là có thể tìm sư đệ ông à?" Phan Tuấn hỏi.

"Ừm, tôi sẽ nói phương pháp điều khiển nó cho Phan gia, chỉ cần đến lúc đó Phan gia làm đúng theo thì nó sẽ đưa ngài đến chỗ đệ ấy. Nhưng hắn có chịu gặp ngài hay không thì phải xem duyên phận của hai người rồi". Kim Thuận nói xong thì ghé sát tai Phan Tuấn nói cách điều khiển.

Phan Tuấn ghi nhớ cẩn thận, đợi Kim Thuận về rồi mới vào phòng thử làm theo. Nhưng Minh quỷ không hề nhúc nhích. Sau mấy lần như vậy, Phan Tuấn chán nản ngồi xuống ghế. Lúc này anh chỉ có thể nhìn nó mà thở dài.

"Phan Tuấn, anh đang làm gì vậy?" Một giọng nữ vang lên bên tai Phan Tuấn. Anh ngẩng đầu lên thì thấy cháu gái của Âu Dương Lôi Hỏa. Mấy hôm nay sự việc quá nhiều, Phan Tuấn cũng chưa kịp hỏi tên cô gái.

"Ồ, thì ra là cô hả?" Phan Tuấn không muốn khó xử nên cố ý không xưng hô gì cả.

Không ngờ cô gái kia lại cười nói: "Anh Phan Tuấn vẫn chưa biết tên em là gì nhỉ?"

"À!" Phan Tuấn ậm ừ.

"Âu Dương Yến Vân". Cô gái rành rọt nói.

Phan Tuấn gật đầu: "Tôi nhớ rồi".

"Hì hì, cái này là..." Âu Dương Yến Vân nhìn con Minh quỷ trên bàn rồi nói "Minh quỷ?"

"Hả, cô nhận ra nó à?" Phan Tuấn ngạc nhiên hỏi.

"Ừm, hồi nhỏ mẹ từng có đưa cho em một con, đó là thứ cuối cùng mẹ để lại cho em trước khi bà ấy đi. Bà dặn rằng nếu có một ngày nhớ mẹ thì em có thể dùng con Minh quỷ đó đi tìm. Có điều về sau cha em phát hiện ra, ông ấy liền tức giận tịch thu con Minh quỷ ấy giấu đi. Em với em trai đã tìm mấy lần mà không biết nó ở đâu. Tới khi bí bảo của gia tộc bị trộm, ông nội lục soát mới phát hiện ra con minh quỷ bị cha em giấu đi. Thì ra ông ấy để trong mật thất giữ bí bảo, chẳng trách hai chị em tìm mãi không ra. Từ đó đến giờ, em trai em vẫn luôn mang nó bên mình". Âu Dương Yến Vân vừa nói vừa cầm con Minh quỷ lên chăm chú quan sát, ánh mắt liền lấp lánh.

"Mẹ cô.." Phan Tuấn hỏi.

"Hì hì" Âu Dương Yến Vân mỉm cười: "Anh Phan Tuấn, con Minh quỷ này rất giống con của em, chắc cũng là để tìm người phải không?" Cô cố ý nói lảng sang chuyện khác.

"Đúng thế" Phan Tuấn thầm nghĩ, Âu Dương Yến Vân này quả là người trong nghề, "Cô biết cách sử dụng không?"

"Em cũng biết sơ qua, nhưng mỗi con Minh quỷ chế tạo ra đều có công dụng khác nhau, mà phương pháp điều khiển cũng không giống nhau. Nếu có phương pháp điều khiển thì không có vấn đề gì". Au Dương Yến Vân vừa nói vừa gõ nhẹ lên con Minh quỷ, không ngờ nó lại nhúc nhích thật.

"Vừa nãy người kia đã có nói cho tôi, chỉ là tôi không hiểu cho lắm" Phan Tuấn nhíu mày.

"Anh thử nói ra em nghe xem nào!" Âu Dương Yến Vân đề nghị.

"Ừm" Phan Tuấn thoáng trầm ngâm rồi nói: "Cung hai, thương hai, giốc một".

Âu Dương Yến Vân nghe xong mỉm cười, gõ nhẹ mấy cái lên thân Minh quỷ. Chỉ thấy nó khẽ rung rung, từ phía sau xòe ra đôi cánh màu lục, xoay tròn mấy vòng trên mặt đất rồi bay ra phía cửa. Âu Dương Yến Vân tung người đuổi theo, tóm lấy con Minh quỷ, lại gõ nhẹ vài cái thì con Minh quỷ trở về nguyên trạng.

"Ủa? Cô làm thế nào vậy?" Phan Tuấn thực sự ngạc nhiên.

"Anh Phan Tuấn, cái này không khó đâu". Âu Dương Yến Vân đặt con Minh quỷ lên bàn giải thích: " Trong khẩu quyết anh đọc lúc nãy không phải có cung, thương, giốc đấy sao? Đây là năm âm giai cổ đại, người xưa chia âm giai thành cung, thương, giốc, chủy, vũ, tương ứng với phương vị ngũ hành là Trung, Tây, Đông, Nam, Bắc. Khẩu quyết này có nghĩa là lần lượt gõ 3 lần lên phần giữa, hai lần mé Tây, một lần mé Đông của con Minh quỷ".

"Thế lực đạo thì sao/' Phan Tuấn lại hỏi.

"Đây lại là một điểm thần diệu khác, vẫn dựa theo ngũ âm. Người xưa gắn kết ngũ âm với ngũ tạng với nhau, lá lách ứng với cung- âm chậm mà thong thả, phổi ứng với thương- tiếng gấp mà trong trẻo, gan ứng với giốc- tiếng nhẹ mà kéo dài, tim ứng với chủy-tiếng mạnh mẽ rõ ràng, thận ứng với vũ- âm trầm mà nhỏ. Vì vậy tiếng cung phải chậm một chút, tiếng thương phải liên tiếp và nhanh một chút, tiếng giốc là chậm nhất." Âu Dương Yến Vân giải thích cặn kẽ.

"Để tôi thử xem" Phan Tuấn làm theo phương pháp của Âu Dương Yến Vân khẽ gõ mấy cái, quả nhiên vừa gõ xong con Minh quỷ đã bay lên thật.

"Thần kỳ quá, cơ quan của gia tộc hệ Kim quả không tầm thường" Phan Tuấn không khỏi khâm phục người phát minh ra con Minh quỷ này đã kết hợp ngũ hành với âm luật lại một cách hoàn mỹ như vậy, thế mà đây mới chỉ là một góc của tảng băng thôi.

"Âu Dương cô nương, mẹ cô có phải truyền nhân của hệ Kim không?" Phan Tuấn đột nhiên hỏi.

"À..." Âu Dương Yến Vân hơi nhíu mày, một lúc sau mới khẽ gật đầu, "Ừm, mẹ em đúng là họ Kim".

"Chẳng trách" Phan Tuấn trầm ngâm, " vậy giờ bà ấy ở đâu?"

"Hồi em 3 tuổi mẹ đã bỏ đi" Âu Dương Yến Vân thở hắt ra, "Đã mười mấy năm rồi không biết còn sống hay không nữa".

"Xin lỗi, Âu Dương cô nương, tôi lại nhắc đến chuyện buồn của cô" Phan Tuấn ngại ngùng nói.

"Thực ra không có gì, bao nhiêu năm nay em cũng nguôi ngoai dần rồi" Âu Dương Yến Vân vừa nói vừa mỉm cười nhưng đôi mắt to tròn lại hiện rõ vẻ u buồn.

"Phải rồi, đợi tôi dùng xong con Minh quỷ này, cô hãy lấy nó đi tìm mẹ nhé!" Phan Tuấn nhìn con Minh quỷ để trên bàn đề nghị.

"Ha ha" Anh không biết rồi, mỗi con Minh quỷ chỉ có thể hoàn thành được một nhiệm vụ, nó chỉ tìm được người mà trước khi lên đường chúng ta thiết lập cho nó thôi"

Phan Tuấn sực hiểu ra, khẽ gật đầu.

"Anh Phan Tuấn, cha mẹ anh đâu rồi?" Âu Dương Yến Vân hỏi.

"Mẹ tôi qua đời năm tôi 8 tuổi, cha tôi cũng vì tôi...mà mất mạng năm tôi 10 tuổi" Phan Tuấn nhớ lại cuộc đối thoại với Phùng Vạn Xuân trong phòng giam chữ Thiên.

"Thì ra anh còn thảm hơn em" Âu Dương Yến Vân mỉm cười nói, "Thế anh có cô gái nào trong lòng chưa?"

"Hả?" Phan Tuấn giật mình, thoắt cái mặt đã đỏ bừng, không biết trả lời thế nào.

"Hả cái gì mà hả?" Âu Dương Yến Vân có vẻ giận dỗi, "Có phải anh đã đính ước với ai rồi phải không?" Câu nói này làm lóe lên trong tâm trí Phan Tuấn hình bóng một cô gái, trong lòng chợt thấy ngọt ngào.

"Thế tức là chưa có rồi?" Âu Dương Yến Vân thấy Phan Tuấn hồi lâu không trả lời, lại cười hì hì nói: "Tốt quá rồi!"

"Cái gì tốt quá?" Phan Tuấn lập tức ngẩn người.

"Không có gì, anh nghỉ ngơi sớm đi". Nói xong, Âu Dương Yến Vân tung tăng đi ra cửa, bước chân nhẹ như chim yến. Lúc sắp ra ngoài, cô đột nhiên quay đầu nói: "Em tin anh không phải là tên xấu xa cướp đi bí bảo".

Mấy câu này của cô làm Phan Tuấn hơi khó hiểu. Sau khi cô đi, anh cất con Minh quỷ, chầm chậm vào mật thất, ngồi xuống. Tâm trí anh không sao bình tĩnh lại được, trong đầu không ngừng hiện lên nụ cười của Âu Dương Yến Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip