Quyển 3 Chương 1: Thành phố Bắc Bình, Mặc Ngọc Sơ xuất hiện
Ngay sau nửa đêm, những ngôi sao sáng chiếu trên trời đêm, gió đêm thổi qua, giống như vô số ánh mắt lấp lánh. Dưới màn đêm, thành phố Bắc Bình cuối cùng cũng thoát khỏi sự ồn ào và náo nhiệt của ban ngày và chìm vào mộng ảo. Có tiếng chuông điện thoại reo vang lên ở quận Tây Thành của Băc Bình, nơi được gọi là "Đông phú Tây quý".
Một đôi nam nữ trên chiếc giường được chạm khắc bằng gỗ lê lớn bất thình lình bừng tỉnh bởi tiếng chuông. Người phụ nữ theo thói quen bịt tai người đàn ông lại, nghĩ rằng tiếng chuông phiền phức sẽ dừng lại sau một lúc. Nhưng ai biết rằng mọi thứ đều phản tác dụng, chiếc điện thoại chết tiệt này cứ lặp đi lặp lại như một lời nhắc nhở. Người đàn ông đã thức dậy, và lúc này anh ta đẩy tay người phụ nữ sang một bên, vội vã rời khỏi giường, nhấc điện thoại lên và nói: "Gọi gì mà gọi, không để cho người khác ngủ à?"
Ở phía bên kia điện thoại, người kia không tức giận. Người kia ho nhẹ một tiếng rồi hít hơi nói, "Tôi là muốn cứu anh đấy!"
Giọng nói này đã làm người đàn ông bừng tỉnh như tiếng sét giữa trời quang, và giọng anh ta ngay lập tức trở nên tôn trọng: "Tôi xin lỗi, thì ra là ngài, ngài có gì căn dặn ạ?"
Người đàn ông ở phía bên kia của điện thoại suy nghĩ một lúc và nói: "Tối nay là ngày chết của anh!" Giọng nói của người đó không nặng nề, nhưng người đàn ông này lại đổ mồ hôi lạnh. Anh biết chính xác người kia là ai. Người đó sẽ không vào nửa đêm canh ba giở trò đùa như vậy.
Người đàn ông cảm thấy đầu gối của mình đột ngột mềm nhũn. Anh ta quỳ xuống đất, giọng nói đầy tiếng khóc và nói: "Ngài ... ngài hãy cứu tôi!"
"Haha!" Người trên điện thoại dường như thờ ơ với lời khẩn nài này qua thật lâu mới lên tiếng, "Tôi không thể cứu anh, nhưng có một người có thể cứu anh!"
"Ai cơ?" Người đàn ông tuyệt vọng dường như đã bắt được phao cứu sinh, làm sao anh ta có thể bỏ cuộc?
"Anh!" Từ này tuy ngắn gọn nhưng mạnh mẽ.
Người đàn ông bật đèn và nằm trên giường với điếu thuốc trong miệng. Tay phải run rẩy của anh ta cầm một que diêm nhưng không quẹt được. Người phụ nữ đang ngủ bị đánh thức bởi ngọn đèn. Cô ta sững sờ khi thấy anh ta cầm điếu thuốc. Với mồ hôi lạnh từ tay, liền kinh ngạc hỏi, "Có chuyện gì xảy ra à?"
"Hả?" Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, cổ họng run rẩy và nói, "Không sao đâu, em đi ngủ sớm đi." Cùng lúc đó, châm thuốc, hít một hơi dài, bình tĩnh lại một chút, và liếc nhìn. Anh ta liếc nhìn người phụ nữ và thấy rằng cô ấy đang nhìn chằm chằm vào chính mình. Chỉ sau đó, cô ấy cố gắng hết sức để bình tĩnh hỏi, "mấy giờ rồi?"
Người phụ nữ rướn cổ lên và nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường và nói, "Gần hai giờ rồi. Ngày mai cục cảnh sát không có việc sao? Đi ngủ đi!"
Thật bất ngờ, cơ thể của người đàn ông run rẩy hai lần, véo tàn thuốc trong tay vào cái gạt tàn bên cạnh, đặt chăn sang một bên, và nhanh chóng khoác áo khoác lên. Người phụ nữ theo dõi hành vi kỳ lạ của người đàn ông nhưng giữ im lặng. Mãi cho đến khi người đàn ông cuối cùng rút khẩu súng lục ra và kiểm tra băng đạn, người phụ nữ không thể không hỏi, "Muộn thế này còn mang súng ra ngoài?"
Người đàn ông đặt khẩu súng trong ngực trong khi khoác áo khoác và nói: "Em cứ an tâm ngủ, anh sẽ trở lại vào lúc bình minh!" Sau đó, người đàn ông đội mũ và vội vàng đóng cửa và bước ra ngoài.
Bầu trời đầy sao bên ngoài, màn đêm đen diểm xuyết ánh sao lấp lánh. Sau khi người đàn ông đóng cửa, anh ta không lái xe. Thay vào đó, anh ta đi vào một con hẻm tối bên cạnh. Anh ta vừa đi vừa lắng nghe chuyển động xung quanh. Con hẻm nhỏ này sâu hàng trăm mét. Phía bên kia con hẻm là một con đường rộng. Người đàn ông rẽ vào một góc và thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở con hẻm. Chậm lại, anh ngập ngừng dùng tay chạm vào khẩu súng trên thắt lưng.
Mồ hôi lạnh chảy chậm trên lưng, và bên kia nói rất rõ trên điện thoại rằng đây sẽ là lần cuối cùng hắn tìm đến anh ta. Nếu anh ta làm tốt mọi việc, trong tương lai anh ta sẽ không gặp rắc rối nữa. đồng thời anh ta cũng biết rằng lần này tuyệt đối không dễ dàng như trước đây. Anh ta đi đến phía trước của chiếc xe, cánh cửa xe từ từ mở ra, và một người đàn ông tây cầm chiếc gậy chống với chiếc mũ vành thấp đang ngồi trong xe với một điếu xì gà cao cấp trong miệng.
Người đàn ông chỉ vào ghế phụ với cây gậy trong tay. Người đàn ông bước vào xe một cách có ý thức và đóng cửa lại. Khoảng nửa tiếng sau, người đàn ông ra khỏi xe và kính cẩn nhìn chiếc xe màu đen từ từ rời đi, dần dần biến mất trong màn đêm. Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm khi thấy chiếc xe đã rời đi. Anh ta nhìn đồng hồ trên cổ tay. Lúc này mới chỉ ba giờ, hơn một giờ trước bình minh. Anh biết rằng đã quá muộn, và anh cần một người hoàn thành việc này, một người vẫn còn trong phòng giam.
Nghĩ đến đây, người đàn ông quay lại và đi vào con hẻm sâu, lên xe và lái về phía con hẻm của Đông Thành Pháo Cục ở Bắc Bình. Nhà tù trong hẻm Pháo Cục này ban đầu là nhà tù của quân đội Bắc Kinh. Sau khi người Nhật vào thành phố Bắc Bình, mặc dù nhà tù trông giống như trước đây, người đàn ông biết rằng có hai nhà tù được bê tông hóa bất thường bên dưới nhà tù tưởng chừng như bình thường này. Một ô chắc chắn, cửa ô là một tấm thép dày một inch, không có ô thông gió, chỉ có đèn điện mờ, không có ánh sáng mặt trời chiếu vào. Đối với những người bị giam giữ trong hai phòng giam, người đàn ông đã nghe về họ. Mặc dù người Nhật giữ kín tin tức của hai người, nhưng anh ta luôn là cảnh sát trưởng của Sở cảnh sát thành phố Bắc Bình, vì vậy anh ta đại khái vẫn biết đến họ.
Danh tính của hai người này vô cùng đặc biệt. Không khó để nhận ra sự chặt chẽ của nhà tù nơi họ bị giam giữ. Một trong số họ là người mà người đàn ông sẽ gặp hôm nay. Anh may mắn được xem hồ sơ của những người bị giam giữ. Mặc dù chỉ có hai trang mỏng, vài trăm từ và chữ viết cực kỳ khó hiểu, nhưng anh vẫn ngửi thấy mùi vị âm mưu mạnh mẽ với nhiều năm kinh nghiệm của người đàn ông. Người bên trong nhà giam này đã quá tuổi thất tuần, nhưng gần 30 năm đã phải chịu cảnh tù đày như vậy. Người Nhật đã đưa người này từ phía Đông Bắc đến Bắc Bình và sắp xếp mọi thứ một cách bí mật. Và cứ mỗi tháng lại có người tiến hành đe dọa và dụ dỗ ông già, một người sang suốt đều có thể nhận ra rằng ông ta phải có phải có một số bí mật ẩn giấu mà người Nhật rất muốn biết. Đối với người bị giam giữ trong một nhà tù khác, anh ta không biết, người đó thậm chí còn không có hồ sơ.
Chiếc xe phi nước đại về phía phố nhỏ số 21 Đông Thành Pháo Cục ở thành phố Bắc Bình. Lối vào nhà tù Pháo Cục là một tháp canh nhỏ. Không giống như hầu hết các nhà tù ở thành phố Bắc Bình, lính canh ở đây đều là người Nhật. Người đàn ông đỗ xe ở cửa, và ngay lập tức hai lính Nhật với súng chạy tới và đứng trước xe. Người đàn ông lấy giấy phép công tác, và người lính Nhật nghi ngờ cầm giấy lên: Cảnh sát trưởng Phương Nho Đức.
Người lính Nhật Bản ngay lập tức đứng nghiêm và chào sau khi đọc nó, đặt súng lên vai, đưa giấy phép bằng cả hai tay và vẫy sau lưng anh ta. Hai người lính Nhật gỡ bỏ rào chắn trước cửa và Phương Nho Đức lái xe vào nhà tù với một nụ cười. Phương Nho Đức kiểm tra thời gian sau khi dừng xe, trời sẽ sang sau 15 phút nữa, và anh muốn gặp người đàn ông đó một cách nhanh chóng.
Phương Nho Đức nuốt nước bọt khi ngồi trong xe. Anh ta biết rằng mặc dù bây giờ anh ta là giám đốc Sở Cảnh sát Bắc Binh, sẽ không dễ nếu anh ta muốn gặp người đó. Anh ta thực sự có thể tự kết liễu đời mình nếu hành động không tốt. Anh ta chạm vào khẩu súng lục trên thắt lưng, nghĩ rằng nếu anh ta có thể hoàn thành nhiệm vụ thành công, ngay cả khi người Nhật trở mặt, cũng không thể để chúng bắt anh được. Thà tự sát còn hơn bị những người Nhật này hành hạ.
Khoảng ba phút sau Phương Nho Đức mở cửa xe. Anh ta đứng bên ngoài chỉnh lại quần áo sau đó đi về phía nhà tù. Có một văn phòng ở cổng nhà tù, và người bên trong là quản giáo. Phương Nho Đức dừng lại gõ cửa hai lần. Sau một lúc, có tiếng bước chân đi tới, then cài kêu "két" một tiếng và cánh cửa mở ra.
Một sĩ quan quân đội Nhật Bản vạm vỡ với khuôn mặt đen kèm bộ ria mép xuất hiện trước mặt Phương Nho Đức. Người này từng gặp qua Phương Nho Đức, nhưng vào giờ này thấy Phương Nho Đức ở đây quả là bất ngờ. Sau vài giấy, Sĩ quan Nhật Bản đứng thẳng và giơ tay chào: "Cục trưởng Phương!"
Phương Nho Đức khẽ mỉm cười, đôi mắt nhỏ nheo lại: "Này, Trưởng ngục Yamada (dịch sang tiếng Trung là Sơn Điền nghe hơi bựa nên mình để nguyên ^^), lâu rồi mới gặp, anh vẫn khỏe chứ!" Anh lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi và đưa nó cho Yamada. Yamada nhẹ nhàng từ chối. Phương Nho Đức dừng lại, sau đó vui vẻ lấy ra một điếu thuốc và châm nó trong miệng.
"Anh Phương, hôm nay đến thăm là có việc gì thế?" Yamada nói bập bõm bằng tiếng Trung.
Phương Nho Đức vẩy mấy cái tắt que diêm trên tay và nói: "Hôm nay tôi tới là để thẩm vấn một phạm nhân!"
"Ồ?" Yamada rõ ràng có chút ngạc nhiên. Mặc dù Phương Nho Đức là cực trưởng cục cảnh sát Bắc Bình, nhưng anh ta không có quyền thẩm vấn các tù nhân của Nhà tù Pháo Cục trừ khi anh ta có công lệnh đặc biệt và được cấp trên chấp thuận.
Không chờ Yamanda hỏi, Phương Nho Đức móc tờ giấy từ trong túi của mình ra và đưa nó cho Yamada. Tờ giấy này được người trong xe đưa cho Phương Nho Đức và bảo anh ta đưa nó cho Yamada. Yamada sẽ không làm khó anh. Trên thực tế, Phương Nho Đức đã đoán được nội dung của tờ giấy, nhưng khi anh ta thực sự mở ra và thoáng thấy những lời của Matsui Naomoto (Tùng Tỉnh Thượng Nguyên), anh ta không thể không kinh sợ mà ra mồ hôi lạnh. Matsui là thủ lĩnh của nhóm Đặc vụ cấp cao ở thành phố Bắc Bình. Anh ta hối hận rằng mình không đọc ghi chú này trước, hoặc anh ta nên để người đó sửa thành tên người khác. Nếu tờ giấy bị phát hiện là giả thì anh ta chết chắc..
Yamada cầm tờ giấy và nhìn nội dung, rồi ngẩng đầu lên nhìn Phương Nho Đức, trán anh ta hơi nhăn lại, và rồi anh ta đọc lại ghi chú. Mặc dù Phương Nho Đức bề ngoài trông rất thản nhiên, nhưng tim như thót lên tận cổ, tay phải đã rờ sẵn vào eo để có thể rút súng nếu vỡ lở. Khoảng ba phút sau, Yamada ngẩng đầu lên và mỉm cười nói: "Phương cục trưởng, tôi sẽ cử người đưa anh đi gặp tù nhân kia, nhưng ..." Yamada nhìn Nho Đức, cuối cùng cũng đặt mắt lên eo anh ta và nói: "Anh không thể mang vũ khí!"
Mặc dù trong lòng Phương Nho Đức không lấy gì làm vui vẻ, nhưng anh ta vẫn phải mỉm cười và đưa súng cho Yamada. Sau đó, Yamada hướng ra ngoài hô lên. Một người lính Nhật chạy tới. Yamada nói vài lời bằng tiếng Nhật. Người lính Nhật cứ gật đầu rồi nói "hai". (はい-vâng)
"Phương cục trưởng, hắn sẽ đưa anh đến gặp người đó!" Yamada quay đầu lại và nói với Nho Đức, "Tôi phải đi gọi điện thoại!"
Phương Nho Đức liên tục gật đầu, và theo người lính Nhật vào nhà tù. Nhà tù Pháo Cục này không quá lớn, nhưng danh tiếng của nó ở thành phố Bắc Bình không hề nhỏ. Bởi vì trước đây người Nhật biến nó thành trại quản lý tập trung, nên nhà tù nhỏ này đã trở thành một trạm trung chuyển lao động. Cao điểm có hơn 3.000 người, và những người này cuối cùng sẽ được chuyển đến tất cả các vùng của Nhật Bản thông qua cảng Đường Cô của Thiên Tân. Phương Nho Đức đi theo những người lính Nhật qua hai dãy phòng phía trước và một tòa tháp cao phía sau họ. Các tù nhân ở đây đều là những trọng phạm. Nổi tiếng nhất trong số họ là "anh hùng chống Nhật" Cát hồng Xương. Lúc này, Phương Nho Đức đang đi xuống các bậc thang của tòa tháp, và một luồng khí lạnh từ bên dưới bốc lên, nồng nặc mùi thối và ẩm mốc. Phương Nho Đức vừa bịt mũi vừa đi xuống bậc thang theo phía sau tên lính Nhật. Hành lang tối om không quá rộng rãi chỉ có một vài bóng đèn sợi đốt màu vàng mờ không thể chiếu xa. Hai nhà tù bê tông đặt ở phần sâu nhất của hành lang và được xây đối diện nhau.
Trên cửa sắt có một lớp gỉ sét dày cộp, và thậm chí khóa sắt trên cửa cũng bị gỉ sét. Chỉ có mỗi một cái ô nhỏ, được sử dụng để giao thức ăn hàng ngày. Người lính Nhật đứng ở cửa và lấy ra một chùm chìa khóa. Sau đó, anh ta cắm chìa khóa vào loay hoay mở cửa. Tên lính Nhật đi chuyển cánh cửa sắt nặng chỉ để một khoảng chỉ đủ để cho một người len vào, sau đó đứng thẳng người chào.
Phương Nho Đức bịt mũi gật đầu, nhìn vào trong khe cửa, một mùi thối nồng nặc tỏa ra làm anh ta gần như ngất đi, anh ta vội vã bịt mũi và nguyền rủa: " Mẹ nó, nếu không phải vì nhiệm vụ chết tiệt, ông đây cũng không thèm đến chỗ quỷ quái này. "Anh ta nghiêng người sang một bên đi vào trong phòng giam. Phòng giam nhỏ, lạnh và ẩm ướt, thậm chí góc tường còn có sương trắng xóa. Trước mặt anh là một cửa sổ sắt phủ rơm, những mẩu giấy vụn nằm rải rác trên mặt đất, những sợi dây và bộ phận kỳ lạ nằm rải rác trên bàn gần đó, nhưng lại không nhìn thấy người bị giam trong phòng này.
Phương Nho Đức nâng cặp kính của mình và nhìn xung quanh. Đột nhiên anh phát hiện ra một sợi xích sắt được buộc vào chân giường sắt. Nhìn dọc theo hướng của sợi xích sắt, ở góc phía đông bắc của phòng giam có thứ gì đó đen sì đang ngọ nguậy. Thấy Phương Nho Đức bước vào lúc này thứ đen sì kia phát ra trầm thấp giọng nói, "Lại thay đổi người rồi?"
Phương Nho Đức bối rối khi nghe câu này. Anh ta nhìn thấy một bóng dáng loạng choạng bước ra khỏi góc. Lão già đang cầm một cái bình men bị nứt bằng cả hai tay, trong khi vừa đi vừa uống nước trong đó. Anh ta nhìn xung quanh lần nữa, hóa ra sương giá quanh góc tường đã tan thành nước, và lão vừa lấy nước ở đó để uống!
Sau khi uống nước, ông lão đã ngồi trước bàn với cái lọ trên tay. Lúc này, Phương Nho Đức mới thấy một ông già tiều tụy, râu tóc hoa râm và quần áo rách mướp, mặt và cánh tay trần phủ đầy những vết sẹo cũ mới chồng lên nhau, trông thật kinh khủng.
"Tiếp tục ở đây hay đến phòng thẩm vấn?" Đôi mắt đen của ông già dường như có sức mạnh xuyên thấu. thấy được Phương Nho Đức cảm thấy không thoải mái. Ông ta khẽ mỉm cười, quay đầu lại và nhìn vào cửa phòng giam, và thấy rằng tên lính Nhật Bản vẫn một mực đứng ngoài cửa, anh ta liền tiến sát vào ông già và thì thầm vào tai: "Có người yêu cầu tôi mang cho ông thứ này, nói rằng ông sẽ hiểu nó ngay lập tức khi nhìn thấy nó!"
Ông già liếc nhìn Phương Nho Đức dường như không quan tâm. Phương Nho Đức đút tay vào túi và quay lưng ra cửa sau đó lấy ra một hộp gỗ nhỏ, đặt nó lên bàn. Khi nhìn thấy chiếc hộp gỗ, đôi mắt của ông lão lập tức sáng lên. Ông ta chộp lấy cái hộp gỗ và nhẹ nhàng xoa hoa văn kỳ lân được chạm khắc trên cái hộp gỗ, như thể chạm vào một người bạn cũ.
"Người đó có lời nào chuyển cho ta không?" Ông lão nghiêng đầu và nói.
"Chà, hoàng sa đã đến, Kim môn đang chờ được mở ra!" Phương Nho Đức nói với ông già nguyên văn mà người trong xe đã nói với anh ta, và thấy ông già run rẩy dữ dội khi nghe thấy điều đó, một dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt. Đôi môi ông ta run rẩy, và phải mất một lúc lâu ông ta nắm chặt chiếc hộp trong tay và nói: "Năm mươi năm, ta đã chờ đợi năm mươi năm!"
Sau khi nói về nó, ông lão đặt chiếc hộp lên bàn, nhặt một sợi dây sắt xoắn kỳ lạ trong tay và nhanh chóng uốn cong nó trong tay, với sự nhanh nhẹn và khéo léo, không chút uể oải, dây sắt ngay lập tức được ông ta gấp thành một chiếc chìa khóa. Ông ta cẩn thận nhét chìa khóa vào cái lỗ nhỏ trên cái hộp gỗ, vỗ nhẹ vào các góc của cái hộp một vài lần, chỉ nghe thấy một âm thanh "tách" nhẹ, và một nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên khuôn mặt của ông già.
Phương Nho Đức cũng tò mò nhìn vào chiếc hộp trong tay ông già, và rồi ông lão mở chiếc hộp. Bên trong là một miếng nhũ ngọc dương sắc trơn bóng. Điều đáng tiếc duy nhất là có một điểm nhỏ màu đen ở giữa.
"Nếu như không có điểm này khuyết điểm nhỏ mà nói thì đây là báu vật vô giá!" Phương Nho Đức dường như cũng là dân chơi đồ cổ sành sỏi, thấy cái này một miếng mỹ ngọc không khỏi tặc lưỡi tiếc hận nói.
Chỉ thấy lão nhân khinh miệt mà liếc mắt nhìn hắn, sau đó mắt nhìn chằm chằm không chớp vào chỗ khuyết điểm màu đen đó, khinh thường nói : "Hừ, tục nhân cách nhìn, có thể giúp ta lấy một bát nước và một ngọn nến sao?"
Phương Nho Đức tuy rằng không bằng lòng, nhưng cũng không thể tránh được, hậm hực mà quay đầu đi ra ngoài, cùng tên lính Nhật kia ra hiệu mất một lúc lâu, tên lính Nhật mới hiểu liền nhanh chóng mang đến một bát nước và một ngọn nến. Phương Nho Đức nhận lấy và trở lại nhà tù, chỉ thấy giờ phút này lão già nửa người cong về phía mình, nhìn chằm chằm lên cái bàn.
Phương Nho Đức đem bát nước đặt ở trên mặt bàn, thấy lão già đã đem miếng mỹ ngọc đặt ở cái hộp phía trên, lão cầm lấy ngọn nến, từ chỗ đặt cái hộp lấy tay đo khoảng cách khoảng bốn năm chỉ rồi mới đem ngọn nến đặt tại vị trí đã tính toán, sau đó quay sang phía Phương Nho Đức nói ra : "Đưa hộp diêm cho ta, bảo tên quỷ sứ đứng ngoài kia tắt đèn phòng đi!"
Lão nói không một chút nào khách khí, Phương Nho Đức nghe có chút bực, nhưng cũng không có biện pháp, đành phải làm theo. Hắn đặt hộp diêm trên mặt bàn, bản thân đi ra ngoài bảo tên lính Nhật tắt đèn, trong nháy mắt gian phòng bên trong đen sì sì một mảnh, đưa tay không thấy được năm ngón, hiển nhiên liền như là một ngôi mộ bình thường.
Đúng lúc này, bên tai của hắn truyền đến "Xùy" một tiếng, một tia lửa theo lão già trong tay bật ra, trong nháy mắt lão già thắp ngọn nến lên. Phương Nho Đức thuận theo ánh sáng nhìn lại, trong lòng không khỏi run lên, ở đằng kia ngọn nến đối diện trên vách tường vậy mà mơ hồ chiếu ra một bức tranh sa mạc, với ánh dương chiều tà cùng một vài cồn cát thấp, làm cho người ta nhìn thật là có loại không thể tả nổi cảm giác. Đúng vào lúc này, lão già kia đem tay vươn vào bát nước, từ trong lấy mấy giọt nước rồi nhỏ vào phía trên miếng ngọc, trong nháy mắt cái kia nguyên bản hình ảnh ngưng kết tựa hồ sáng ngời và bắt đầu chuyển động, ánh chiều tà dần dần trầm xuống, mà cái kia cồn cát tựa hồ bị gió xoáy thổi lên, trong nháy mắt trên tấm hình phô thiên cái địa, một cơn bão cát khổng lồ quét sạch cả bức họa trước mặt. Bỗng nhiên hình ảnh lại dừng ở chỗ cũ, lão già lần nữa lấy tay lấy chút ít nước, lần này là từng giọt một mà nhỏ tại miếng ngọc phía trên, cùng lúc trước giống nhau, hình ảnh lần nữa sáng ngời bắt đầu chuyển động, sau khi bão cát tan hết trong sa mạc lại xuất hiện một mảnh xanh biếc.
Phương Nho Đức lúc này mới trong lòng thầm kêu, quả nhiên là bảo bối hiếm có, lão già đem miếng ngọc xuống bỏ vào trong hộp: "Đem cái này trả lại cho người kia đi!"
Phương Nho Đức liên tục gật đầu rồi đem cái hộp cất vào trong túi áo, sau đó mới ra khỏi phòng giam. Ai ngờ vừa ra đã thấy mấy tên lính Nhật đã đứng ở cửa ra vào súng đã lên nòng, Phương Nho Đức trong lòng biết không ổn, Yamada nhất định là nhìn ra tờ giấy giả mạo kia, hoặc là lúc ấy hắn bảo phải đi gọi điện báo chắc là gọi cho Matsui Shangyuan.
"Phương cục trưởng, trưởng ngục Yamada đang tại phòng khách chờ ngài!" Một người Trung Quốc phiên dịch cười như không cười nói.
Phương Nho Đức tuy rằng trong lòng sớm đã sợ muốn chết, nhưng trên mặt như cũ bình thản, vô thức mà sờ lên eo của mình, mới chợt nhớ tới tại lúc tiến vào súng của mình đã giao cho Yamada, cái này chỉ sợ muốn tự sát cũng không thể nào. Phương Nho Đức híp mắt cười nói : "Yamada ngục trưởng tìm ta có việc gì vậy?"
"Ngài đến rồi sẽ biết!" Phiên dịch thái độ nghi kỵ giống như chậu nước lạnh dội vào đầu Phương Nho Đức, hắn cắn răng đi theo một đám lính Nhật ra khỏi nhà giam.
Đi vào phòng khách thời điểm Yamada đang nghe điện thoại, hắn ý bảo Phương Nho Đức ngồi xuống, bản than lại đang không ngừng đối với điện thoại gật đầu, ngẫu nhiên trong miệng huyên thuyên vài lời Nhật ngữ. Một bên Phương Nho Đức như ngồi trên đống lửa, tên Nhật này là đang định bày trò gì đây? Hắn hướng bốn phía nhìn quanh, phát hiện súng lục của mình ngay ở trên bàn làm việc của Yamada, không khỏi thả lỏng một hơi, nếu như Yamada thật sự phát hiện, lập tức đoạt súng tự sát.
Ước chừng qua mười phút, Yamada rốt cuộc cúp điện thoại, hắn mỉm cười ngồi tại trước bàn làm việc đem tờ giấy kia loay hoay trong tay nói ra: "Phương huynh, cái tờ giấy này là anh từ tay ngài Matsui cầm đến đấy sao?"
Phương Nho Đức nghe thấy không ổn, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, hắn lấy lại bình tĩnh nói: "Đúng vậy, có gì không ổn sao?"
Yamada nghe xong Phương Nho Đức trả lời, từ trên ghế đứng lên đi đến Phương Nho Đức bên người: "Như thế Phương cục trưởng cùng ngài Matsui có quen biết?"
Phương Nho Đức khẽ gật đầu, giờ phút này hắn sớm đã tâm loạn như ma, trong đầu trống rỗng, chỉ cứng nhắc gật đầu.
Yamada như có điều suy nghĩ gật gật đầu, sau đó đối với bên người nói một vài câu với tên lính Nhật, tên lính nghe xong liền rời đi phòng khách, giờ phút này trong gian phòng đó liền chỉ còn lại có Yamada cùng Phương Nho Đức hai người, Phương Nho Đức bỗng nhiên linh cơ khẽ động, lúc này là thời cơ tốt để doạt lấy súng, nghĩ tới đây hắn bỗng nhiên theo trên chỗ ngồi đứng lên, ba bước nhập lại làm hai bước hướng Yamada bàn làm việc đi tới.
Ngay lúc Phương Nho Đức vừa muốn vươn tay lấy cây súng, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Phương Nho Đức liền tranh thủ rụt tay trở về. Yamada bước nhanh đến điện thoại, cầm điện thoại lên, nhìn qua Phương Nho Đức một mặt nghe điện thoại một mặt liên tục gật đầu, một lát sau Yamada cúp điện thoại, cùng lúc này tên lính Nhật từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm theo một cái hộp.
"Phương cục trưởng, ở đây có một ít đồ chuẩn bị mang cho ngài Matsui đấy, chỉ là ta không tìm được cơ hội đi thăm hỏi ngài ấy, vì vậy còn muốn làm phiền Phương cục trưởng đây giúp ta đi một chuyến!" Yamada nói xong liền đem lễ hộp đưa cho Phương Nho Đức. Phương Nho Đức tiếp nhận lễ hộp, tâm tình cũng thả lỏng, hắn vội vàng mỉm cười nói: "Yên tâm đi, lần tới ta đén chỗ ngài Matsui nhất định sẽ kính biếu cho ngài ấy!"
"Xin cảm tạ!" Yamada thật sâu bái. Phương Nho Đức nói ra: "Hiện tại ta có thể đi rồi sao?"
"Đúng vậy!"
Phương Nho Đức thở dài ra một hơi hai tay ôm cái kia lễ hộp vừa đi ra cửa phòng khách, ai ngờ Yamada bỗng nhiên lên tiếng: "Phương huynh, xin dừng bước!"
Phương Nho Đức trong lòng giật mình, quay lại thì thấy Yamada trong tay đang cầm súng của mình theo phòng khách đi ra nói: "Đây là súng của anh!"
"Ngươi thấy ta đầu óc!" Phương Nho Đức vỗ nhẹ đầu mình một cái, nghĩ thầm vừa nãy nhất định là vô cùng khẩn trương mới xuất hiện như vậy sơ suất. Hắn cầm lấy súng rồi nói cảm ơn. Sau khi về tới trong xe, trong nháy mắt thân thể bình thường kịch liệt mà run rẩy lên, vừa nãy hắn không khác tại Quỷ Môn Quan đi dạo một vòng, khởi động xe xong hắn phóng như bay ra khỏi nhà tù Pháo Cục.
Phương Nho Đức trực tiếp về cục cảnh sát, trước khi đi hắn cẩn thận từng li từng tí giấu cái hộp đã mở kia dưới mái hiên nhà, giống như những lần trước hắn biết rõ lúc hắn tan sở cái hộp kia sẽ thần bí biến mất, thay vào đó chính là một ít giải dược, về phần cái hộp cuối cùng đi đâu không phải thứ Phương Nho Đức cần biết, hắn chỉ cần biết mình lại có thể sống thêm một khoảng thời gian.
Vừa mới vào cục cảnh sát, Phương Nho Đức liền phát hiện bầu không khí tựa hồ có chút quỷ dị, hắn đẩy cửa ban công, phát hiện một người ngồi ở trên ghế sa lon quay lưng về phía mình.
Nước sông Hoàng Hà từ đầu nguồn cao nguyên Thanh Tàng cuồn cuộn mang theo cát vàng đi qua hơn phân nửa Trung Quốc đập vào các khe núi, tạo thành "Hoàng Hà kỳ quan" thác nước Hồ Khẩu. Nước sông trào lên cuốn lấy bùn cát dồn vào thác nước bên trong, bốc lên nhàn nhạt hơi nước. Tại thác Hồ Khẩu đứng trên mặt đá lớn là một người đàn ông cùng hai người phụ nữ và một đứa trẻ chừng mười mấy tuổi.
"Phùng sư phụ, ông nói Mặc Ngọc tóm lại là đồ vật gì?" Cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi nói, cô gái này lớn lên không điềm đạm nho nhã như phụ nữ Trung Nguyên, lại có chút đặc trưng riêng.
"Ai!" Nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, làn da ngăm đen, bề ngoài cương nghị, nhìn qua là người từng trải, "Một lời khó nói hết a!" Phùng Vạn Xuân thở dài nói ra: "Yến Vân cô nương, cô đã từng mhìn thấy khu trùng sư hệ Hỏa bí bảo chưa!"
Âu Dương Yến Vân lông mày lá liễu hơi nhăn lại, loáng thoáng nhớ ra hình dáng, sau đói lập lờ nước đôi gật gật đầu: "Phùng sư phụ, kỳ thật bí bảo bị khóa trong một cái hộp hoa văn Tỳ Hưu, về phần bên trong cuối cùng là cái gì đồ vật tôi chưa từng thấy qua."
"Ha ha, cái này là được rồi!" Phùng Vạn Xuân hơi cười, trên mặt đường cong tại dưới thái dương lộ ra đặc biệt cương nghị, hắn theo túi áo móc ra một điếu thuốc ngậm lên miệng nói ra, "Dù sao ông của cô cũng không biết phương pháp mở hộp bí bảo kia ra!"
"Ồ? tại sao vậy?" Yến Vân kinh ngạc nhìn qua phùng Vạn Xuân nói ra.
"Chỉ sợ là bởi vì ông cô chỉ là người bảo quản bí bảo đi!" Nói chuyện chính là cô gái đứng ở Yến Vân phía sau, cô bé này thoạt nhìn cùng tuổi Yến Vân, chỉ là biểu cảm lãnh đạm hơn. Lúc trước cô ấy thủy chung hai mắt trống rỗng nhìn nước song cuồn cuộn mà ngẩn người, giờ đây một câu này hiển nhiên khiến Yến Vân như bị kim châm, Yến Vân cắn môi đang muốn cãi lại, nhưng suy nghĩ kỹ thì cô ấy nói tựa hồ cũng có chút đạo lý.
"Đúng, Đoàn nha đầu nói không sai!" Phùng Vạn Xuân ngồi chung một chỗ màu đen phiến đá trên nói ra, "Ông của ngươi xác thực chỉ là bí bảo Thủ Hộ Giả mà thôi!"
"Thật sự?" Yến Vân miệng mở lớn hỏi.
"Ai, theo như lời Kim Vô Sở, hộp đựng bí bảo hệ Hỏa cũng là từ Kim gia tổ tiên cuối cùng dùng cả đời trí tuệ tạo ra, cái hộp kia cơ quan cực kỳ tinh xảo, bên trong chứa vật là thời xuân thu Mặc gia chí bảo, tên là Mặc ngọc!" Phùng Vạn Xuân vừa nói vừa nhả khói thuốc.
"Thì ra bí bảo là một khối ngọc!" Âu Dương Yến Vân như có điều suy nghĩ mà lặp lại.
"Đúng, cái này bảo vật chính là cái hộp cùng ngọc bội, bởi vậy gọi là bí bảo cũng không quá đáng." Phùng Vạn Xuân thở dài nói ra, "Nghe nói cái kia Mặc ngọc là một khối toàn vẹn mỹ ngọc, sở dĩ xưng là Mặc ngọc, là vì trên miếng ngọc có một cái lỗ kim màu đen."
"Như thế một khối ngọc sẽ có cái gì dùng được?" Yến Vân hỏi tiếp.
Không chờ Phùng Vạn Xuân mở miệng, một mực đứng ở một bên Đoàn Nhị Nga tiếp tục câu chuyện nói ra: "Trước kia ta từng nghe cha đã từng nói qua, khu trùng sư gia tộc khởi nguyên tại một tòa biến mất Cổ Thành ở Tây Vực, mà cái kia khối Mặc ngọc tựa hồ cùng này tòa thành có liên quan!"
"Đúng, truyền thuyết là như vậy." Phùng Vạn Xuân khẳng định nói, "Truyền thuyết cái kia tòa cổ thành trong vòng một đêm liền biến mất không còn vết tích, không sai, tất cả có quan hệ với bí mật khởi nguyên của khu trùng sư gia tộc. Đạt được cái này Mặc ngọc người mới có thể dựa theo Mặc ngọc chỉ dẫn tìm đến biến mất Cổ Thành. Nhưng mà tổ tiên đã nói trước, như nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không được mở cửa tòa cổ thành, nếu không hậu quả khôn lường!"
"Sẽ có cái gì hậu quả đây?" Lần này đặt câu hỏi chính là Đoàn Nhị Nga.
Đoàn Nhị Nga cùng Phùng Vạn Xuân nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng mà lắc đầu.
"Nếu như hiện tại bí bảo đã rơi vào tay người Nhật, chắc hẳn bọn hắn đã có được Mặc ngọc rồi!" Yến Vân có chút bận tâm nói, ai ngờ Phùng Vạn Xuân lại khinh miệt cười nói ra: "Âu Dương cô nương quá lo lắng, chúng ta tổ tiên vì phòng ngừa có người mở ra Cổ Thành, bởi vậy đem phương pháp mở bí bảo để lại cho Thổ Hệ khu trùng sư, Thổ Hệ khu trùng sư chỉ trước khi lâm chung mới có thể đem phương pháp truyền cho truyền nhân đời sau".
Phùng sư phụ ông biết rõ phương phấp mở bí bảo rồi?" Yến Vân không thể không bội phục tổ tiên kinh người trí tuệ, ai ngờ Phùng Vạn Xuân lại bất đắc dĩ lắc đầu: "Chỉ sợ trên đời này không còn có người có thể mở bí bảo rồi."
"A?" Yến Vân cùng Đoàn Nhị Nga đều có chút kinh ngạc mà nhìn qua Phùng Vạn Xuân.
"Một người duy nhất có thể mở bí bảo là phụ thân của ta, chỉ là ông ấy từ ba mươi năm trước cũng đã mất tích, như thế nhiều năm ta tìm khắp nơi đại giang nam bắc rồi lại không phát hiện bất luận cái gì manh mối, chỉ sợ ông ấy đã sớm không còn rồi!" Phùng Vạn Xuân thở dài nói ra.
"Kia người Nhật có thể hay không cưỡng ép mở bí bảo?" Yến Vân cắn môi chau mày, lại bắt đầu lo lắng. Phùng Vạn Xuân lại lắc đầu: "Bí bảo một khi bị cưỡng ép mở ra, bên trong Mặc ngọc sẽ lập tức vỡ thành bụi phấn, cũng liền không có chút ý nghĩa nào!"
"Ta đến bây giờ mới biết được bí bảo là cái gì nha!" Yến Vân như có điều suy nghĩ gật gật đầu, trầm mặc thật lâu thở dài một hơi nói ra, "Phùng sư phụ, Phan ca ca nhắn chúng ta cùng anh ấy tại địa phương nào gặp mặt?"
Phùng Vạn Xuân đem trong tay đầu mẩu thuốc lá vứt bỏ, đứng dậy nói ra: "Phan Tuấn nhắn chúng ta chờ tại Thiên Thủy Thành!" Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn trời, lúc này đã qua buổi trưa, Hồ Khẩu thác hơi nước bốc lên huyễn hóa ra một cầu vồng phủ trên thác nước, "Chúng ta cũng nên lên đường, sớm một chút đi đến Thiên Thủy Thành chờ Phan Tuấn!"
Dứt lời Phùng Vạn Xuân dắt con ngựa qua một bên, đem Kim Long ôm lấy cùng mình lên ngựa. Âu Dương Yến Vân cùng Đoàn Nhị Nga hai người cũng riêng phần mình lên ngựa. Một đoàn người đén rồi đi, chỉ là Yến Vân vẫn như thế mặt mày ủ rũ, từ lần trước cùng Phan Tuấn tách ra đã chừng nửa tháng, đến nay vẫn xa ngút ngàn dặm không tin tức, nàng có chút bận tâm Phan Tuấn an nguy. Mấy lần hướng Phùng Vạn Xuân hỏi thăm Phan Tuấn hướng đi, Phùng Vạn Xuân chỉ là lắc đầu, một bộ giữ kín như bưng bộ dạng. Kỳ thật làm cho Yến Vân trong nội tâm cảm thấy chả có chút tư vị nào, cùng Phan Tuấn đồng thời mất tích còn có một người, đó là Thời Diểu Diểu.
Nàng ngồi trên lưng ngựa cùng Đoàn Nhị Nga song song đi phía sau Phùng Vạn Xuân, bỗng nhiên nàng cắn môi, đột nhiên tại trên lưng ngựa phát một cái, con ngựa kia bị đau chạy như điên hai bước đuổi kịp Phùng Vạn Xuân. Yến Vân tiến đến Phùng Vạn Xuân bên người nói ra: "Phùng sư phụ, người cuối cùng có biết hay không Phan ca ca đi cái gì địa phương? Từ khi chúng ta rời khỏi An Dương sau khi đã hơn nửa tháng, Phan ca ca rồi lại không có tin tức!"
"Ha ha!" Phùng Vạn Xuân khẽ cười nói, "Nha đầu, ngươi không cần lo lắng, Phan Tuấn tiểu tử này thông minh lanh lợi, chắc hẳn hiện tại đã tại Thiên Thủy chờ chúng ta!"
Yến Vân cau mày suy nghĩ một chút, tuy rằng không quá tin tưởng lời Phùng Vạn Xuân nói, nhưng ít ra Phùng Vạn Xuân nói không sai, lấy Phan Tuấn thông minh tổng có thể biến nguy thành an, nhưng mặc dù như vậy Yến Vân trong lòng vẫn không yên tâm, nghĩ đến Phan Tuấn giờ phút này đang cùng Thời Diểu diểu hai người một chỗ trong lòng thì có loại nói không nên lời buồn khổ.
Mà nàng rồi lại hoàn toàn không có chú ý tới Phùng Vạn Xuân thần tình, lúc này Phùng Vạn Xuân cũng là không hiểu ra sao, cái này nửa tháng Phùng Vạn Xuân một mặt muốn trấn an Âu Dương Yến Vân cùng Đoàn Nhị Nga hai người, không muốn làm cho bọn họ nhìn ra sơ hở, một mặt trong lòng âm thầm cầu nguyện Phan Tuấn sớm ngày trở về. Hắn nhẹ nhàng mà vỗ lưng ngựa thả chậm tốc độ, nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn đánh ở bên kè đá màu đen, vỡ vụn thành vô số giọt nước, lúc trước nửa đêm ở An Dương Thành trí nhớ cũng theo những con sóng mà chìm sâu vào suy nghĩ.
Chuyện này nói đến là lúc bọn họ vừa rời đi Bắc Bình, trong đoàn người ly khai Bắc Bình thời điểm, Phan Tuấn âm thầm nhờ cậy Phùng Vạn Xuân điều tra một sự kiện, mà chuyện này cùng với bên cạnh bọn họ Thủy Hệ khu trùng sư Thời Diểu Diểu có quan hệ. Phan Tuấn nói với Phùng Vạn Xuân, phụ thân hắn lúc đã từng nói qua một ít về Thủy Hệ khu trùng sư sự tình, hơn bảy mươi năm trước Thủy Hệ khu trùng phát sinh qua một trận hoả hoạn, khi đó Phan Tuấn tổ phụ không có nhà, đi đến thời điểm mới phát hiện trước mắt chỉ còn một mảnh tường đổ, gạch ngói vỡ vụn. Theo dân bản xứ nói, mấy ngày trước lúc đêm khuya, trong nhà bỗng nhiên xảy ra một trận đại hỏa, lửa cháy ba ngày ba đêm, sau khi lửa được dập tắt trong trạch viện phát hiện bảy mươi hai thi thể cháy sạch hoàn toàn, căn bản không thể nào phân biệt tướng mạo. Nhưng Thời gia lúc đó thật là có bảy mươi hai miệng ăn.
Phan Tuấn tổ phụ lúc đó ở lại hơn nửa tháng, hy vọng có thể tìm được dấu vết trước lúc hỏa hoạn để lại, Càng trọng yếu chính là hy vọng có thể tìm được Thời gia người còn sống sót. Nhưng kết quả lại làm cho Phan Tuấn tổ phụ thất vọng, khi đó Thời gia từ trên xuống dưới bảy mươi hai miệng giống như là căn bản không có ý niệm trốn chạy trong đầu, toàn bộ bị chết cháy bên trong.
Sau nửa tháng, Phan Tuấn tổ phụ hậm hực mà trở lại Bắc Bình, việc này từ nay về sau liền không giải quyết được gì. Cho đến khi Phan Tuấn lần đầu tiên nghe được tên Thời Diểu Diểu thì trong lòng khẽ động, tuy rằng tin tưởng tổ phụ tuyệt không có sai, nhưng cô gái trước mặt này trong tay xác thực cầm Thanh ty, mà nàng cũng xác thực nắm giữ tuyệt học Dịch dung của nhà họ Thời của khu trùng sư hệ Thủy. Vì vậy lúc rời Bắc Bình, Phan Tuấn âm thầm nhờ cậy Phùng Vạn Xuân tới Thủy Hệ Thời gia chỗ ở cũ ở Tương Tây một chuyến.
Mà Phùng Vạn Xuân cũng dựa theo Phan Tuấn nhắc nhở đi về Tương Tây, đã qua trọn vẹn bảy mươi năm, Thời gia nhà cũ chỉ còn tường đổ, cỏ hoang che phủ, hắn đi mọi nơi nghe ngóng về Thời gia sự tình, năm đó người chứng kiến hỏa hoạn cũng đã không còn. Ngay lúc Phùng Vạn Xuân chuẩn bị ròi khỏi Tương Tây, bỗng nhiên nghe nói có một cụ đã hơn 80 tuổi cùng Thủy Hệ Thời gia từng có qua lại.
Vì vậy Phùng Vạn Xuân lập tức tìm đến, tại một tòa lầu cũ nát hai tầng, Phùng Vạn Xuân gặp được lão giả kia, hắn mặc một bộ áo vải xám, hai mắt mù, lẻ loi hiu quạnh mà sinh hoạt tại tòa lầu các cũ nát này. Bởi vì lâu năm thiếu tu sửa, các cột trụ sớm đã bắt đầu biến thành màu đen rồi.
Sau khi Phùng Vạn Xuân cho thấy lý do tìm đến, lão giả kia lộ ra cực kỳ lạnh lùng, hắn không nói gì mà trở lại trong phòng, buồn buồn mút lấy một cái điếu cày làm từ ống trúc, Phùng Vạn Xuân đứng ở cửa ra vào, hai người thủy chung trầm mặc không nói, bên tai chỉ có lão nhân hút thuốc phát ra tiếng "Ùng ục ục". Qua thật lâu, lão nhân mới đưa thuốc lào để ở một bên nói ra: "Vấn đề này đều qua hơn bảy mươi năm, ta nói chung cũng đã đã quên, người nên trở về đi!"
Phùng Vạn Xuân cắn răng nói ra: "Lão tiên sinh, ta chỉ là muốn hỏi người có biết Thời gia còn có hậu nhân trên đời không?"
"Người đời sau?" Lão giả nhếch miệng lên, cười lạnh một tiếng nói ra, "Một trận đại hỏa bộc phát, cả nhà bảy mươi hai miệng ăn đều là do trời định toàn bộ đã bị chết trong biển lửa, đâu còn có cái gì nha người đời sau a? Thời gia. . . Tuyệt hậu rồi!"
Nghe vậy Phùng Vạn Xuân thở dài một hơi, theo trong túi áo lấy ra mấy khối tiền đại dương đặt ở lão nhân trên mặt bàn, cầm theo roi ngựa đang chuẩn bị hướng ra phía ngoài đi, ai ngờ lão giả bỗng nhiên mở miệng nói ra: "Ngươi nên biết hai mắt ta mù nhưng tâm không mù?"
Phùng Vạn Xuân đột nhiên run lên, vội vàng dừng bước quay lại bàn, lão giả kia châm thêm một điếu rít một hơi rồi nói ra: "Lời này ta đã để trong lòng bảy mươi năm, khoảng chừng bảy mươi năm, trước khi ngươi tới đã có không ít hơn năm nhóm người đến truy hỏi về vấn đề Thời gia hồi đó, khi đó ta trẻ tuổi sợ đến muốn chết, vì vậy thủy chung không từng nói qua.
"Ai, bất quá bây giờ ta lão đầu tử đã là người gần đất xa trời, thật sự nếu không nói ra chỉ sợ thật sự chỉ còn cách mang xuống mồ!" Lão giả nói ra như thể để tăng thêm can đảm rồi tiếp tục, "Mẫu thân của ta là bà vú ở nhà họ Thời, năm đó ta cũng thường xuyên cùng Thời Thiếu gia cùng một chỗ chơi, vì vậy cùng Thời gia rất là quen thuộc. Thời gia quy củ rất nhiều, trừ người nhà họ Thời bên ngoài cực ít có người có thể ra vào trong nhà họ, nhưng Thời lão gia là người lương thiện, thường xuyên bố thí. Bởi vì cực ít có người được phép ra vào, bởi vậy trên phố đối với Thời gia liền càng cảm thấy thần bí khó lường, có người nói Thời gia có một loại yêu thuật, có thể khống chế người tâm thần. Mà trận kia hoả hoạn nói tới cũng có chút kỳ quặc, Thời lão gia dường như đã biết là sẽ có một trường kiếp nạn ập tới, trước hôm hoả hoạn xảy ra đến mấy ngày trước liền tán hết gia tài, đem tất cả gia nô người hầu toàn bộ phân phát, Thời gia còn đóng cửa từ chối tiếp khách. Vài ngày sau vào một đêm khuya, bỗng nhiên ánh lửa ngút trời, chó sủa nổi lên bốn phía, hầu như người cả thôn đều chạy ra, chỉ thấy Thời gia ở bên trong dấy lên hừng hực lửa bừng, thế lửa mãnh liệt, người muốn đi cứu hỏa cơ bản là không thể tiếp cận được. Lửa thiêu ba ngày ba đêm, thủy chung không ai theo trong nhà Thời gia thoát ra được cả."
Lão giả một mặt nói một mặt rít lấy thuốc lào: "Mà một người duy nhất đã từng tiến vào trong đám cháy đó chính là ta, bởi vì ta mẫu thân lúc trước liền sinh hoạt chính trong nhà họ Thời, đêm đó thấy Thời gia xảy ra hoả hoạn, ta liền vội vàng mặc quần áo hướng Thời gia chạy tới. Tuy rằng thế lửa hung mãnh, hơn nữa Thời gia đại môn không gì phá nổi, người tới cứu hỏa không vào được nhưng ta lại biết rõ tại Thời gia hậu viện có một chỗ lỗ nhỏ, có đủ rộng cho một đứa trẻ chui vào. Rồi cứ thế ta vào được bên trong, hầu như tất cả phòng ở lửa cháy bừng bừng, khói đặc ngút trời, ta tại trong ngọn lửa bối rối mà gào thét, nhưng mà thanh âm rất nhanh liền bị tiếng gạch ngói rơi vỡ lấn át. Bỗng nhiên ta nhớ lại lúc trước khi vào nhà họ Thời đã từng qua phòng ngủ của mẫu thân, vì vậy liền hướng cái kia phòng phương hướng chạy tới, thế nhưng là vừa chạy ra hơn mười bước thì phải dừng lại, khi đó tiến đến là có người dẫn đường, lúc này tứ phía ánh lửa ngút trời, mà Thời gia hậu viên thực tế rắc rối phức tạp, mặc ta như thế nào cũng không phân biệt đâu là Đông Nam Tây Bắc. Nhưng vào lúc này, ta mơ hồ mà cảm thấy phía sau tựa hồ có chút khác thường, ta vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, ai ngờ ở giữa đám lửa to như vậy mà lờ mờ đi ra một bóng người, tuy rằng khoảng rất xa, nhưng lại khiến cho người ta sợ phát run.
"Bỗng nhiên trước mắt của ta hiện lên một đạo bạch quang, trên mặt truyền đến cảm giác mát, tiếp theo trước mắt của ta liền đen xuống dưới. Một lát sau nỗi đau đớn mới từ hốc mắt truyền đến, ta hai tay ôm mặt của mình chỉ cảm thấy dính dính, ta một mặt la lên một mặt lảo đảo mà sờ đến cái kia lỗ, một chút mà từ bên trong bò ra, mà cặp mắt của ta liền tại đêm hôm đó mù rồi. Về phần mẹ của ta, . . ." Lão giả thở dài một hơi nói ra, "Sau cái đêm định mệnh đó cũng chưa từng trở lại!"
Phùng Vạn Xuân sau khi nghe xong lão giả mà nói trong lòng tỏ ra nghi hoặc, trước đây hắn chưa từng nghe Phan tuấn nói về cái bóng đen kia sự tình, cái bóng đen này đến tột cùng là người nào? Chẳng lẽ là Thủy Hệ Thời gia? Phùng Vạn Xuân trăm mối vẫn không có cách giải, cùng lúc đó, lão giả vạch từng lớp nệm ngồi, từ phía dưới lấy ra một cái bao vải màu đổ, hắn đem cái túi kia nâng trong tay trầm ngâm một lát, đưa cho Phùng Vạn Xuân nói ra: "Vật này ngươi đem đi đi!"
"Lão nhân gia, cái này. . . Đây là cái gì vậy?" Phùng Vạn Xuân tiếp nhận túi vải nhỏ màu đỏ kinh ngạc nhìn qua lên trước mắt đã mù lão giả hỏi.
"Đây là lúc ấy ta tại Thời gia trong cửa nhặt được một vật, tuy rằng không biết là cái gì nha, nhưng mà ta nghĩ có lẽ cùng Thời gia hoả hoạn có quan hệ, ngươi mang về đi! Như thế nhiều năm vật này một mực đặt ở đầu giường của ta, tựa như một củ khoai lang nóng khiến ta mấy chục năm nay không được một ngày nào bình an, hiện tại vật này giao cho ngươi, ta rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi!" Lão giả nói qua tựa ở đầu giường, trong tay chăm chú mà nắm tẩu thuốc, giống như là ngủ rồi. Phùng Vạn Xuân sững sờ trong chốc lát, nhẹ nhàng mở ra bao vải, bỗng nhiên mắt của ông dán chặt vào vật đó, sau đó giật mình liền tranh thủ gói lại bao vải thật kỹ, bỏ vào trong ngực rồi hướng lão giả cáo từ, ai ngờ lão giả kia hoàn toàn không có phản ứng, một cái ý niệm không ổn nháy mắt hiện lên trong đầu, Phùng Vạn Xuân duỗi ra ngón tay dò xét lão giả kia hơi thở, hắn vậy mà đã trong lúc vô tình đã qua đời.
Sau khi an táng cho lão già xong, Phùng Vạn Xuân vội vàng quay về Thạch Môn, sau khi đem hết những điều tìm hiểu được từng cái nói cho Phan Tuấn, duy chỉ có không có đề cập lão giả này cuối cùng nhất còn sót lại chi vật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip