Quyển 1 Chương 2: Vụ án chưa giải, Bì hầu xuất hiện

Năm dân quốc thứ 32, Phan Tuấn mười chín tuổi. Sinh ra trong một gia đình nổi tiếng về Trung y, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong tư tưởng Trung y, Phan Tuấn thời niên thiếu đã rất có chính kiến, từ năm tám tuổi đã nổi tiếng gần xa vì kê ra một đơn thuốc thần kỳ, cứu sống một đại tướng bên cạnh Viên Thế Khải, hồi bấy giờ người quen hay không quen ở thành đều gọi anh là Phan gia. Nhà họ Phan chẳng những tinh thông y dược, mà còn có một môn tuyệt học không truyền ra bên ngoài đó là thuật dùng trùng. Ngoài dân gian vẫn có tin đồn rằng, thoạt đầu nhà họ Phan đứng vững ở kinh thành này khong phải nhờ vào y thuật mà là trùng thuật. Vả lại, thứ gọi là trùng thuật này cũng cực kỳ huyền diệu. Nếu dùng đúng cách có thể cứu sống người chết, chữa lành bệnh cho người bị thương, lại có thể tìm được long mạch, đoán mộ huyệt. Tuy nhiên quy củ cũng rất nhiều, người được truyền thụ phải là thân đồng nam, cần có mắt âm dương, ngoài ra còn cần... các loại tin đồn khác nhau về sự thần bí của trùng thuật cứ thế đồn xa. Vì vậy, nhà họ Phan trở thành một gia tộc cực kỳ thần bí. Người ở khắp mọi miền nam bắc muốn học trùng thuật nườm nượp kéo đến nhưng dều ủ rũ mà ra về. Cuối cùng cũng không ai biết bản thân trùng thuật rốt cuộc là thứ gì.

Lại nói về Phan Tuấn, vì có nhiều tin đồn nên người này cũng trở nên vô cùng thần bí. Lúc nào anh cũng mặc áo choàng đen bốn mùa không đổi, đây cũng là một trong những quy tắc của khu trùng sư. Một ngày thắng năm năm đó trời nóng bức dị thường, Phan Tuấn đang ngủ trưa thì đột nhiên quản gia chạy vào đánh thức anh dậy, nghe nói ở bên ngoài có vài tên cảnh sát đến tìm. Phan Tuấn tuy trẻ tuổi nhưng suy nghĩ sâu sắc, quan hệ xã hội đã lão luyện có thừa cũng có quan hệ thân thiết với cục cảnh sát. Anh mặc áo rồi đi ra ngoài tiền sảnh, hai vi cảnh sát cúi đầu chào: "Phan gia, hôm nay chúng tôi nhận lệnh đón anh đi gặp một người".

"Khụ khụ, các canh cũng biết quy tắc của tôi rồi đấy". Phan Tuấn rất coi trọng quy tắc, anh có quy tắc "ba không cứu" dó là người Nhật không cứu, người trong cung đình Mãn Thanh trước đây không cứu, cuối cùng là người họ Phùng không cứu. "Phan gia yên tâm, người này tuyệt đối không phải là ba loại người trong quy tắc của anh đâu", vị cảnh sát toe toét nói. Phan Tuấn cũng cười cười, sau đó đứng dậy cùng hai viên cảnh sát lên xe, nhưng lạ là xe lại chạy về phía nhà tù BắcBình số 2. Phan Tuấn hơi ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại đến đây?"

Một vị cảnh sát đi cùng cười xòa đáp: "Phan gia không biết rồi, tay họ Phùng này..." hắn vừa nói tới đây liền nuốt lại rồi nói tiếp:" tên này hiện đang ở trong phòng giam dành cho tử tù". "Pòng giam tử tù? Là một tù nhân?" Phan Tuấn lại càng ngạc nhiên, anh làm nghề y nhiều năm đây là lần đầu tiên phải chạy đến nhà tù vì một người tù nhân. "Khụ khụ, không dám giấu Phan gia, người này không chỉ là tù nhân mà còn là tử tù nữa" vị cảnh sát cười nói. "hắn phạm tội gì?" Phan Tuấn hỏi. "Chuyện này..." vị cảnh sát kia ngẫm nghĩ rồi ghé sát tai Phan Tuấn nói thầm:"Nghe đồn là tư thông với địch". Tư thong với địch? Phan Tuấn thầm nghĩ tử tù này rốt cuộc là người như thế nào, sao lại bị kết cho tội tư thông với địch? Trên thực tế, Phan Tuấn rất bất mãn với thế cục đương thời, anh căm hận người Nhật, vì từ khi đến Trung Quốc đám người này đi tới đâu là cướp bóc giết chóc đến đó, chẳng lẽ người này tư thông với Nhật? Nếu không phải người Nhật thì chắc là quân Bát Lộ. Tuy Phan Tuấn không tin vào chính phủ lâm thời, song cũng rất ít tiếp xúc với quân Bát Lộ, những gì nghe được cũng chỉ là tin đồn thất thiệt mà thôi. Anh vẫn đang ở thế trung lập, không giúp ai nhưng cũng không kết thù oán với ai. Có điều, trong lòng anh đã hạ quyết tâm, nếu như là tư thông với ngườ Nhật thì anh sẽ tiễn hắn lên đường còn nếu như là quân Bát Lộ thì giúp được anh sẽ giúp. Xe ra khỏi cổng Đức Thắng, xuyên qua một con đường cũ tên là Công Đức Lâm thẳng đến nhà lao số 2, tiền thân của nhà tù này là cơ quan cải tạo lao động đầu tiên của Trung Quốc, tên là nhà tù kiểu mẫu BắcBình, tới năm Dân quốc thứ hai mới đổi tên thành nhà lao BắcBình số 2. Chiếc xe dừng ở cổng chính, Phan Tuấn xuống xe. Trước mặt anh là một cánh cổng lớn màu đỏ với tấm biển lớn phía trên đề bốn chữ "Nhà lao BắcBình", hai vị cảnh sát nói vài câu với cảnh vệ gác cổng, sau đó chạy tới trước mặt Phan Tuấn: " Phan gia, mời anh vào trong" Sau đó giơ tay mời Phan Tuấn đi trước.

Phan Tuấn tuy mới mười chin tuổi, nhưng đã rất lão luyện, va chạm nhiều nên vẫn giữ được vẻ bình thản. Nhưng vừa bước chân qua cánh cổng nhà tù, đột nhiên bên trong vẳng ra tiếng hú thê thảm, anh sững lại lấy một hơi rồi đi tiếp. Cái sân bên trong bày một kệ giá treo cổ, mấy tên lính đang cầm súng canh trừng vài tù nhân. Những phòng giam đen trắng đan xen nhau khiến cho Phan Tuấn có cảm giác hơi bí bách. Anh không muốn nhìn thêm, liền cắm đầu đi theo viên cảnh sát phía trước. Nhà lao được xây dựng theo hình quạt và hình chữ Đinh, ngoài khu phòng bệnh thì mười sau khu phòng giam khác được đặt tên lần lượt là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Vũ, Trụ, Hồng, Hoang, Nhật, Nguyệt, Doanh, Trắc, Thần, Tú, Liệt, Trương. Hai viên cảnh sát đang dẫn anh đi về phía khu phòng giam chữ Thiên. Chữ "Thiên" chính là chữ đầu tiên của bài "Thiên tự văn" dung để chỉ thứ nhất hay số 1. Người bị nhốt trong phòng giam chữ Thiên ắt phải phạm trọng tội, hơn nữa còn phải có than phận đặc biệt. Nếu chỉ đơn thuần mắc trọng tội thì chưa chắc đã bị nhốt vào đó.

Vừa nghĩ tới đây viên cảnh đã sát dẫn anh tới cửa phòng giam, cửa khóa chặt, không có ô cửa sổ nào chỉ có một khe nhỏ để hàng ngày đưa cơm vào. "Phan gia anh đợi một lát". Nói xong viên cảnh sát gọi cai ngục đến mở cửa, trong chớp mắt một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra. Phan Tuấn hơi cau mày, khóe miệng giật giật nói: "Bên trong rốt cuộc là ai?"

"Phan gia..." viên cảnh sát khó xử.

"Hừ, anh đã biết là tôi không bao giờ gặp người họ Phùng rồi còn gì?" Dứt lời, Phan Tuấn liền quay người bỏ đi, viên cảnh sát vội vàng níu lại. viên cảnh sát còn chưa mở miệng thì người bên trong đã cao giọng nói: "Phan gia, đã đến rồi thì vào nói chuyện đi, giờ ta đã thành tù nhân rồi, anh muốn báo thù vẫn còn kịp đấy!". Câu nói này làm mạch máu Phan Tuấn căng lên, anh nghiến rang tay nắm thành quyền kêu răng rắc.

"Sao vậy? Phan gia danh tiếng lẫy lừng mà gan nhỏ thế à?" Người bên trong khiêu khích. Phan Tuấn thở dài đáp: "Nhà họ Phan đời đời chỉ biết cứu người..." sau đó bước đi luôn. Ai ngờ vừa đi được vài bước trước mặt Phan Tuấn đột nhiên xuất hiện một người. Anh ngẩng đầu lên liền thấy math hắn, lòng không khỏi trầm xuống, sao hắn lai xuất hiện ở chỗ này?

Người đang đứng trước mặt anh họ Phương, tên là Phương Nho Đức, chừng hơn năm mươi, mặt vuông mày rậm, thân thế có hơi phát tướng, mặc đồ tây tay cầm ba toong. Hắn đứng trước mặt Phan Tuấn hắng giọng nói: "Phan gia..." Giọng hắt vang như chuông đồng, khí độ bất phàm.

"Phương cục trưởng, sao ông lại đến đây?" Phan Tuấn nghi hoặc. Tuy thường ngày anh cũng có qua lại với Phương Nho Đức, nhưng trong lòng biết rõ kẻ này không phải thiện nam tín nữ gì, đúng hơn là một gã gian thương, không có lợi thì không bao giờ tự mình xuất hiện.

"Phan gia sao vừa đến đã đi luôn vậy?" Phương Nho Đức cao giọng nhìn quanh.

"Ừm, ông biết tôi có ba quy tắc không cứu rồi, người bên trong chắc là họ Phùng đúng không?" Phan Tuấn không hề e sợ "Người họ Phùng kia tôi nhất định không cứu đâu!" Phương cục trưởng cười nói: "Hôm nay mời anh đến không phải để cứu người mà chỉ muốn anh nói chuyện với hắn thôi".

"Nói chuyện?" Phan Tuấn ngạc nhiên không hiểu Phương Nho Đức có ý gì.

"Tên tử tù này chỉ đích danh muốn gặp Phan gia".Phương Nho Đức vừa dứt lời đã nghe người trong phòng giam cao giọng nói: "Phương mập, ngươi đúng là đồ vô dụng, người lão tử muốn găọ ngươi chả tìm nổi ai, giờ tìm được rồi lại giữ không được".

Kẻ ấy vừa nói hết câu, Phan Tuấn thấy mạt Phương Nho Đức có chút giận dữ, nhưng hắn kiềm chế làm bọ tươi cười: "Phan gia anh xem, nếu hôm nay anh mà bỏ đi thì tôi coi như mất hết cả thanh danh rồi, vậy nên..." Phan Tuấn biết nếu hôm nay mình không đáp ứng yêu càu của tay họ Phương thì sau này hắn nhất định sẽ tới quấy nhiễu nên đành gật đầu nói: "Được rồi". Nhưng trong lòng anh vẫn thấy khó hiểu, tại sao Phương cục trưởng lại nghe lời một tên tử tù như thế?

"Vậy xin mời!" Phương cục trưởng nói xong liền dẫn Phan Tuấn tới trươc cửa phòng giam đã mở sẵn, mùi hương bên trong càng nồng nặc đến độ khiến người khác sặc sụa. Bên trong phòng giam tối om, chỉ có một ngọn đèn dầu đặt trên bàn gỗ, dưới ánh sáng lờ mờ yếu ớt anh trông thấy một người bị khóa vào góc tường bằng những sợi xích sắt, quần áo rách rưới bẩn thỉu vô cùng.

"Phương mập, ngươi ra ngoài đi, ta muốn nói chuyên riêng với Phan gia!" Người bên trong nói to.

"Được, được, được!" Mấy câu này của Phương Nho Đức khá nhún nhường tựa như bên trong không phải là tù nhân mà là tổ tông nhà hắn vậy. Phương cục trưởng ra lệnh cho người lui ra sau dóđóng cửa phòng giam lại. Phan Tuấn đứng trước mặt người tù nhân, không nói không rằng chỉ nhìn ông ta. Một lúc sau, người này cười phá lên: " Ha ha ha, tưởng Phan gia là nhân vật thế nào? Hóa ra chỉ là một thằng nhóc mới lớn."

"Hừ". Phan Tuấn cười gằn, "Ông tìm tôi đến đây chỉ là để sỉ nhục thôi sao?"

"Chắc cậu biết tôi là ai rồi chứ?" người đàn ông ngừng cười nói.

"Có mùi hương quái dị này thì còn là ai được nữa, chỉ có thể là người nhà họ Phùng thôi". Giọng Phan Tuấn vẫn lạnh như băng.

"Ha ha, xem ra cậu vẫn chưa quên chuyện năm xưa nhỉ!" người đàn ông lại cười lớn. Phan Tuấn bị chọc tức, hai tay nắm chặt kêu răng rắc. Anh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt như thể muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.

"Đến đi, nếu cậu muốn báo thù thì hãy nhân cơ hội này" ông ta nói lớn, "Có điều trước khi chết ta phải cho cậu biết một bí mật, sau khi nghe xong nhất định cậu sẽ kinh ngạc lắm đấy".

"Ta không muốn biết bí mật gì của ông cả, chỉ muốn giết ông thôi". Phan Tuấn nghiến răng.

"Nếu ta cho cậu biết thực ra cha cậu không phải do ta giết mà là tự sát thì sao?" Ông ta nói giọng chế nhạo.

"Cái gì?" Phan Tuấn lập tức cảm thấy chấn động. Anh không thể nào tin người cha mình luôn sùng bái lại chết vì tự sát. "Không, ông tưởng tôi sẽ tin những lời quái quỷ của ông sao? Ông mới chính là hung thủ thực sự, chính mắt ta đã trông thấy".

"Ha ha ha, quả nhiên câu nói kia của cha cậu đã ứng nghiệm. Ông ấy biết cậu nhất định sẽ không tin lời ta nói, cũng may ông ấy còn nói cho ta một câu này nữa". Giọng ông ta đột nhiên trầm xuống, lẩm bẩm một câu gì đó. Cả người Phan Tuấn đột nhiên run lên, vẻ không thể tin được: "Ông, làm sao ông biết?".

Điều người này vừa nói chính là yếu quyết thuật điều khiển trùng của nhà họ Phan. Phan Tuấn vẫn luôn nghĩ rằng ngoài người cha đã khuất thì trên đời này chỉ còn mình anh biết mà thôi. Không ngờ rằng hôm nay lại nghe được từ miệng của kẻ tử thù trong phòng giam như thế này.

"Mấy câu khẩu quyết này quan trọng thế nào ta nghĩ cậu hiểu rất rõ. Nếu cha cậu do ta giết thử hỏi làm sao ta có được khẩu quyết chứ?" Người đàn ông ôn tồn tiếp lời.

"Nhưng chính mắt tôi trông thấy cha chết trong tay ông". Đầu óc Phan Tuấn nhất thời hỗn loạn, đối với anh điều này chả khác gì sấm nổ giữa trời quang.

"Đó là vì cha cậu nhờ ta cùng ông ấy diễn một vở kịch. Nếu không phải như vậy, cậu làm sao có thể trỏ thành trụ cột của nhà họ Phan được chứ". Người đó thở dài.

"ông nói vậy là ý gì?" Phan Tuấn kinh ngạc hỏi.

"Chậc... Chuyện này ta vốn đã hứa với cha cậu, đợi cậu qua năm mươi tuổi mới tiết lộ, có điều giờ ta đành phải nói ra chân tướng bằng không sợ bản thân mình cũng không còn nhiều thời gian nữa". Ông ta thở dài nói.

"Chân tướng?" Phan Tuấn chợt có cảm giác như tất cả sức lực cảu mình đều bị rút cạn.

"Đúng, chân tướng lien quan đến bí mật của khu trùng sư". Người kia thái độ nghiêm túc nói: "Do các lạo trùng khác nhau mà khu trùng sư được chia thành năm hệ phái Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Tuy đều là điều khiển trùng, nhưng quy củ của mỗi hệ lại hoàn toàn khác nhau. Nhà họ Phan thuộc hệ Mộc, côn trùng gia tộc hệ Mộc điều khiển đều thuộc những chủng loại thường thấy. Tuy cũng có một phần rất nhỏ có thể dùng để hại người nhưng công dụng chủ yếu vẫn là để tiêu trừ bệnh tật. Có điều nếu muốn thực sự nắm được loại thuật điều khiển trùng này cần phải trải qua một bước cực kỳ đặc biệt".

"Một bước cực kỳ đặc biệt?" Phan Tuấn lặp lại.

"Đúng, đó là một bước biệt và tàn khốc". Người đàn ông u uất nói.

"Là gì?"

"Trùng...tế". Ông ta nói từng chữ một.

"Trùng tế?" Phan Tuấn vẫn lặp lại.

"Đó là một phương pháp cổ xưa đã bắt đầu lưu truyền từ khi khu trùng sư hệ Mộc xuất hiện, chỉ như vậy mới có thể khiến khu trùng sư đời sau thực sự lĩnh ngộ được chân lý của khu trùng sư hệ Mộc. Trùng tế chính là dùng linh trùng hệ Mộc do mình nuôi dưỡng giết chết chính mình, sau đó truyền con trùng này cho người kế thừa". Người họ Phùng rầu rĩ nói.

Thân thể Phan Tuấn run lên. Đúng vậy, trước lúc qua đời cha anh đã giao cho anh một cái hộp kim loại, bên trong hộp có một con nhộng màu xanh lam.

"Nhưng tại sao lúc đó tôi lại thấy ông dùng dao găm đâm vào ngực cha tôi?" Phan Tuấn định thần lại cất tiếng hỏi.

"À, đấy chính là chỗ đáng kính của ông ấy. Ta và cha cậu có giao tình mấy chục năm, nhưng ta lại là khu trùng sư hệ Thổ, hai hệ phái xưa nay không đội trời chung. Vì vậy chuyện qua lại giữa hai chúng ta người ngoài không hề biết. Ông ấy muốn đích thân truyền thụ toàn bộ bản lĩnh cho cậu, tiếc là lại đột nhiên phát hiện mình mắc phải tuyệt chứng nên đã viết thư nhờ ta nhất định phải giúp cậu. Để cậu có thể nhanh chóng nắm bắt được thuật điều khiển trùng, cha cậu đã cố ý cho cậu trông thấy ta giết ông ấy. Thực tế khi ta đến nơi thì cha cậu đã đâm dao vào ngực rồi. Trên đời này không có sức mạnh nào khiến người ta vươn lên nhanh hơn thù hận". Sau khi nói xong ông ta thở dài một hơi.

"Bao nhiêu năm nay ta luôn ở trong bóng tối giúp cậu rèn luyện thuật điều khiển trùng. Để cậu có thể nhanh chóng năm bắt ta đã đặt ra vô số chướng ngại, một mặt để cậu vận dụng thuật khu trùng trong thực tế, mặt khác lại tăng thêm lòng thù hận của cậu đối với ta. Cậu quả thật không làm mọi người thất vọng. Tuổi còn nhỏ mà đã trở thành nhân vật tiếng tăm lừng lẫy rồi".

"Sao có thể thế được? Sao lại như vậy được?" Phan Tuấn không ngừng lắc đầu, không thể tin những lời người họ Phùng kia nói. Nhưng thực sự đó là khẩu quyết của khu trùng sư hệ Mộc, nếu không phải đích thân cha anh nói ra người ngoài dẫu có áp bức thế nào cũng không tiết lộ nửa chữ. Hai người đều chìm vào im lặng, phòng giam chữ Thiên nhất thời chỉ còn lại sự tĩnh mịch rợn người.

"Tiền bối, rốt cuộc ông đã phạm tội gì? Tôi nhất định sẽ cứu ông ra khỏi đây!" Phan Tuấn đột nhiên cắn môi cương quyết nói.

Người đàn ông lắc đầu cười: " Trên thế gian này không ai cứu được ta hết, hôm nay ta gọi cậu đến đây ngoài việc nói cho cậu sự thật, còn chuyện này nữa liên quan đến vận mệnh của tất cả mọi người".

"Liên quan đến vận mệnh của tất cả mọi người?" Phan Tuấn thầm nghĩ câu này không biết có phải hơi quá rồi không.

"Ít nhất là vận mệnh của tất cả các khu trùng sư". Người đàn ông nghiêm nghị nói.

"Tôi không hiểu" Phan Tuấn nghĩ thầm, năm hệ phái khu trùng sư xưa nay vẫn đấu đá lẫn nhau; chỉ mong các hệ phái khác diệt vong chỉ còn lại bản thân hệ phái của mình, còn có chuyện gì liên quan đến vận mệnh của cả năm hệ phái nữa đây?

" Ừm thực ra chuyện này ta chỉ biết đại khái thôi, và lại nhất thời cũng không thể nói cho rõ ràng được. Vì vậy cậu phải đi tìm một người, người này họ Kim, là "quân tử" của khu trùng sư hệ Kim, tên là Kim Vô Thường. Hiện nay hắn đang mở một quầy bán tranh chữ và đồ cổ tên là Hằng Viễn trai ở phố Lưu Ly Xưởng. Cậu đi tìm hắn, hắn sẽ kể toàn bộ chi tiết bên trong cho cậu".

"Khu trùng sư hệ Kim?" Phan Tuấn tuy biết có năm hệ nhưng cũng không hiểu biết về những hệ phái khác cho lắm.

"Đúng, khu trùng sư hệ Kim chủ yếu nghiên cứu thuật kim thạch, dùng để phòng ngự. Những năm trước, hệ Kim chủ yếu phục vụ cho hoàng gia, thuật khu trùng của họ đa phần được dùng trong việc xây dựng mộ táng. Để phòng ngừa bọn trộm mộ, ngoài các bẫy rập cửa ngầm ra, thuật trùng độc có sức sát thương cao hơn nhiều". Người đàn ông nói, "Cậu mau đi tìm hắn đi, tình hình cụ thể thế nào hắn sẽ nói hết cho cậu".

"Vậy còn tiền bối?" Phan Tuấn hỏi, "Tôi tuyệt đối không để ông đi vào chỗ chết đâu, nhất định tôi sẽ lo lót trên dưới để đưa ông ra ngoài".

"Haizz, đừng tốn công sức làm gì nữa. Hôm nay nếu không phải ta nhận lời tên Phương mập sẽ tìm cho cha hắn một cái huyệt phong thủy tốt, sợ là cũng không gặp được cậu đâu. Tiện thể ta cho cậu biết tên ta là Phùng Vạn Xuân".

Phan Tuấn thầm nhủ thì ra tay họ Phương khách khí như vậy đúng là vì có chuyện nhờ vả ông ta.

'Tới đây, ta nói cho cậu nghe một chuyện nữa". Phan Tuấn nghe vậy liền đi tới cạnh Phùng Vạn Xuân, ông ta liền thì thầm vào tai cậu mấy câu, Phan Tuấn lập tức biến sắc: "Tiền bối, chuyện này sao được?".

"Chẳng có gì không được cả, có lẽ khu trùng sư hệ Thổ nhà họ Phùng ta xem quá nhiều âm trạch nên mới bị trời phạt đến nỗi tuyệt hậu mấy tên đồ đệ của ta thì..., nhưng thuật khu trùng này đến đợi ta không thể thất truyền được". Phùng Vạn Xuân vốn là người trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, nói tới nỗi đau của mình liền không kìm được nước mắt.

"Vậy...được rồi. Tôi chỉ nhớ khẩu quyết, nếu sau này gặp được hậu nhân nhà họ Phùng thì nhất định sẽ truyền lại khẩu quyết này cho người đó". Phan Tuân nói.

"Được, được" Phùng Vạn Xuân gật đầu rồi tiếp tục đọc khẩu quyết cho Phan Tuấn.

"Cậu nhớ kỹ chưa?" Phùng Vạn Xuân không yên tâm hỏi lại.

"Dạ, nhớ kỹ rồi!" Phan Tuấn đáp, quy củ của năm hệ tuy có khác biệt nhưng khẩu quyết lại từ cùng một gốc mà ra, có rất nhiều điểm tương đồng. Thêm nữa Phan Tuấn trời sinh thông minh vì vậy thuộc làu khẩu quyết của Phùng Vạn Xuân không hề khó.

"Chỉ là Phùng tiền bối, khu trùng sư hệ Thổ không có linh trùng sao?" Phan Tuấn ngạc nhiên hỏi.

"Có, nhưng mà..." Phùng Vạn Xuân ngập ngừng nói: "Nhưng giờ ta không thể đưa cho cậu được".

"Tại sao vậy? Chả nhẽ ông không tin tưởng tôi?" Phan Tuấn nghi hoặc hỏi.

"Không cậu không biết đấy thôi, linh trùng hệ Thổ này ký sinh trong cơ thể, sau khi khu trùng sư chết ba tháng nó mới rời khỏi cơ thể vật chủ và hóa thành nhộng". Phùng Vạn Xuân nói.

Một tiếng sau, Phan Tuấn rời khỏi nhà tù BắcBình số hai. Anh đứng trước cổng nhớ lại mấy câu cuối cùng của Phùng Vạn Xuân, thầm hạ quyết tâm bằng mọi giá nhất định phải cứu ông ấy ra khỏi đây. Nhưng anh không ngờ được, vào lúc đến thăm Phùng Vạn Xuân thì nguy hiểm đã từng bước áp sát bản thân mình.

Khi Phan Tuấn ra khỏi nhà tù số 2, chiếc xe đến đón anh lúc nãy đã đợi sẵn. Anh ngồi trong xe đầu không ngừng nghĩ cách cứu Phùng Vạn Xuân, Nhưng khi hỏi ông ấy phạm tội gì, Phùng Vạn Xuân lại ngập ngừng như có điều khó nói. Còn chuyện ban đầu viên cảnh sát kia nói ông ấy tư thông với địch nhất định là giả. Ngay cả đương sự còn khó mở miệng, đám cảnh sát kia làm sao mà biết được, cùng lắm là chỉ là tin đồn thất thiệt thôi.

"Phan gia, chúng tôi đưa anh về nhà nhé?" viên cảnh sát sum xoe hỏi.

Phan Tuấn ngẩn người, thoáng sau định thần lại, ngó ra ngoài cửa xe nói: "Đến Lưu Ly Xưởng...à thôi, về nhà trước đã".

"Vâng, vâng, đưa Phan gia về nhà!" viên cảnh sát lớn tiếng bảo tài xế.

"Đúng rồi, Phan gia, ngài trông thấy bộ dạng tên tù nhân ở phòng chữ Thiên đó chứ?" viên cảnh sát đột ngột lải nhải bên tai Phan Tuấn, "Thằng cha này kể ra thì cũng cao thủ thật, nghe nói khi bắt hắn ở vùng Đông Bắc phải tốn nhiều công sức lắm đấy, chắc cũng gần bằng Yến tử Lý Tam rồi, chạy trên tường trên mái nhà như chạy trên đất bằng. Hắn còn dùng thứ vũ khí gì đó làm chúng ta bị thương mất mười mấy an hem. Cuối cùng, nếu không phải bắt được vợ hắn, tra được nơi hắn ẩn nấp mà mai phục trước sợ là chẳng ai bắt nổi".

"Chà, vậy hả?" Phan Tuấn vẫn lạnh lùng như trước. Mặc dù vậy, đây vẫn là một sự cổ vũ rất lớn đối với viên cảnh sát. Dẫu sao thì người trước mặt hắn chính là Phan Tuấn tiếng tăm lừng lẫy, bình thường có cầu xin vất vả cũng chưa chắc gặp được. Hôm nay không ngờ lại có cơ hội được nói chuyện với Phan Tuấn nên hắn ta vô cùng cao hứng.

"Chính xác trăm phần trăm!" Viên cảnh sát quả quyết nói, "Không biết hắn phóng ra thứ ám khí gì, con bà nó, còn nhanh hơn cả đạn ấy, vù vù hai bóng màu đen, hai người liền ngã xuống không dậy nổi. Ly kỳ hơn nữa là trên người bị thương không tìm được bất cứ vết thương nào".

Phan Tuấn mỉm cười nghĩ tên này làm cảnh sát đúng là phí của, nên đi kể chuyện mới đúng, hắn nói cứ như tận mắt chứng kiến vậy.

"Phan gia, anh nói xem cái này còn ly kỳ hơn nè? Nghe nói hắn bị trói áp giải đến đây không ngờ vẫn còn làm bị thương hai người áp giải nữa. Vì vậy, sau khi đưa vào phòng giam, người ta liền dùng xích sắt khóa chặt cả hai tay hai chân hắn lại". Viên cảnh sát càng nói càng hang.

Phan Tuấn nghĩ thầm tuy tên cảnh sát này nói có phần khoa trương nhưng không phải không có căn cứ. Chẳng hạn khi anh gặp Phùng Vạn Xuân toàn thân ông ta đúng là bị xích sắt trói chặt. "Ám khí" mà tên này nói chắc là một tuyệt chiêu nào đó của trùng sư hệ Thổ rồi.

Chiếc xe đi lòng vòng trong thành phố Bắc Kinh chừng một tiếng, trời đã tối, đột nhiên tài xế phanh gấp lại. Viên cảnh sát đập thẳng mặt vào ghế phía trước, đầu lập tức u lên một cục.

"Con bà nó, lái xe kiểu gì thê?" viên cảnh sát vừa xoa đầu vừa hét lên.

"Anh xem phía trước..." Tài xế chỉ trước mặt, Phan Tuấn và viên cảnh sát cùng nhìn ra trước đầu xe. Lúc này họ đã đi tới ngõ trước cổng nhà họ Phan, trên đường không có ai, trước mặt chỉ thấy một cái bóng lờ mờ giống con khỉ.

"Đó...đó là gì vậy?" viên cảnh sát lắp bắp nói.

Phan Tuấn mặt tối sầm lại. Anh thấy rất rõ, bóng phía trước xe kia rõ ràng là một con Bì hầu. Cha anh từng nói bọn họ tuy là khu trùng sư, nhưng chữ "trùng" này không phải chỉ là côn trùng theo nghĩa thường, giống như con hổ là dã thú nhưng cũng được gọi là "đại trùng". Ý nghĩa của chữ "trùng" bao hàm rất rộng, ví dụ khu trùng sư hệ Hỏa có một loại trùng, hình dạng như con khỉ, hành động cực nhanh, bình thường tính tình ôn hòa nhưng khi gặp phải khu trùng sư hệ Thổ liền nổi điên và trở nên hung bạo dị thường, gọi là Bì hầu. Nhưng khu trùng sư hệ Hỏa này xưa nay vẫn sống ở sa mạc Tân Cương, cũng có người nói chỗ họ sống chính là Hỏa Diệm sơn trong "Tây du ký", sao đột nhiên họ lại ở đây cơ chứ?

Lúc này, một tiếng 'cạch' lớn từ nóc xe vọng xuống.

"Trên xe có người?" viên cảnh sát kinh hãi thốt lên, nhưng Phan Tuấn lại hết sức bình tĩnh, cao giọng nói: "Có phải bằng hữu là người nhà họ Âu Dương ở Tân Cương không vậy?".

"Hích hích, hích hích..." Một giọng nữ vang lên.

Sao lại là giọng nữ/ Phan Tuấn không khỏi ngạc nhiên. "Xin hỏi trên nóc xe có phải là hậu nhân nhà Âu Dương không vậy?" Phan Tuấn nói lớn.

'Hì hì, cứ ra đây xem thì biết ngay thôi!" Cô gái trên nóc xe giọng lanh lảnh, chắc chưa tới mười bảy mười tám tuổi.

Phan Tuấn nghĩ thầm, hệ Mộc và hệ Hỏa xưa nay chưa từng qua lại cũng không có xích mích, chắc đối phương không phải đến để gây phiên phức. Nghĩ xong anh nhẹ nhàng mở cửa xe, viên cảnh sát thì thấp thỏm, hai tay cầm chắc khẩu súng lục trán đổ đầy mồ hôi. Phan Tuấn vẫn thong thả bước chân trái ra. Trong nháy mắt một bóng đen thình lình từ trên nóc xe bay xuống. Phan Tuấn vội vàng thu chân lại, đạp vào mép cửa rồi tung mình bay ra ngoài cửa xe bên kia. Cú tung người này không ngờ lại bật xa đến hơn 3 mét, Phan Tuấn còn chưa trụ vững đã cảm thấy một luồng gió lạnh ập tới. Nhìn hình dạng, thứ cô gái kia quăng ra chắc là một quả lưu tinh chùy, nếu lúc này Phan Tuấn đứng thẳng lên chắc chắn sẽ bị đánh trúng. Anh vội vàng ngả sang bên, tay chống xuồng đất bật ra xa thêm 5 mét nữa. Lúc này, cô gái trên nóc xe tung người nhảy xuống đứng trước mặt Phan Tuấn. Anh đứng vững lại rồi mới kịp nhìn rõ bộ dạng cô gái trước mắt. Cô mặc áo vải hoa, tóc tết bím, đôi mắt to đang nheo lại, vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào mình. Đoán chừng chỉ khoảng mười tám mười chin tuổi, trên tay rõ ràng đang cầm một quả lưu tinh chùy to bằng nắm tay.

"Cô rốt cuộc là ai?" Phan Tuấn mặt không biến sắc hỏi.

"Chị, chị chạy nhanh quá đấy!" Một cậu bé từ trong ngõ chạy tới, nhìn bộ dạng chắc chỉ mười lăm mười sáu tuổi, chạy đến nơi thì thở phì phò: "Chị, chị chạy nhanh như thế làm gì?".

'Thì tại em chạy chậm đấy chứ!". Cô gái phản bác.

'Ủa anh ta là ai?" Cậu bé đột nhiên chú ý tới Phan Tuấn đang đứng trước mặt, đưa ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân, sau đó nhỏ giọng nói; "Chị, đây chính là người ông nội muốn tìm à?".

"Ừm, cahức là anh ta rồi". Cô gái trả lời.

"Sao mà...sao trông ẻo lả thế kia?" Cậu em có vẻ không hài lòng với vóc dáng của Phan Tuấn, có lẽ trong ấn tượng của cậu ta khu trùng sư đều phải là những người cao to hùng vĩ.

"Chắc chắn là anh ta". Cô chị khẳng định.

"Em thấy không giống, chị à, có khi nào nhầm người rồi không?" Cậu em lại quan sát Phan Tuấn một lượt nữa: "Hay để em thử nhé!"

"Vừa nãy chị thử rồi". Cô gái vừa dứt lời, cậu bé đã đột ngột rat ay, động tác rất nhanh lại không có báo trước, Phan Tuấn cũng không ngờ đến. Đến khi kịp phản ứng, bàn tay cậu ta đã vươn tới trước mặt. Phan Tuấn ấn tay lên chỗ thắt lung một cách vô thức. Đúng lúc này có một bóng đen lướt qua bên cạnh anh, bàn tay cậu bé liền khựng lại.

"Dừng tay!" Trong lúc cất tiếng, một ông già tóm lấy tay cậu bé, "Sao lại vô lẽ như thế?"

Cậu bé rút tay về, lè lưỡi cười tinh nghịch: "Ông nội, cháu chỉ muốn thử anh ta thôi mà, ông nhìn bộ dạng ẻo lả của anh ta mà xem, chẳng giống khu trùng sư gì cả".

"Mày hiểu cái gì?" Ông già tức giận quát lên, "Nếu không phải vừa rồi ông kịp thời rat ay thì cái mạng nhỏ của mày cũng toi rồi".

"Chậc. Lợi hại vậy sao?" Cậu bé kinh ngạc nói, rồi lại lập tức khinh thường: "Ông đừng có tự hạ thấp bản thân mà đề cao người khác như thế."

"Mày..." Tính khí ông già này cũng thật là nóng nảy, lập tức vươn tay ra định đánh cậu bé, Phan Tuấn vội vàng khuyên can: "Tiền bối có phải là Âu Dương tiền bối đến từ Tân Cương không ạ?"

Bàn tay ông già dừng ở trên không, vẻ mặt tức giận trong chớp mắt tan biến liền bật cười: "Ta chính là Âu Dương Lôi Hỏa, cậu là Phan Tuấn phải không?"

Phan Tuấn chắp tay nói: "Thì ra là Âu Dương Lôi Hỏa tiền bối". Từ lâu amh đã nghe cha kể Âu Dương Lôi Hỏa này là truyền nhân hệ Hỏa, người cũng như tên, tính nóng như lửa chỉ cần châm ngòi là lập tức bùng nổ, vì thế mà người ta gọi là "Hỏa Lôi Tử". Hôm nay gặp quả nhiên tính tình nóng nảy như lửa.

"Đừng khách khí như thế, hôm nay ta đến chính là để tìm cậu". Âu Dương Lôi Hỏa khong vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, "Và lại còn mang đến cho cậu một vụ làm ăn tốt, có muốn làm không?"

"Vãn bối xin lắng nghe" Phan Tuấn nói.

"Đừng tiền bối vãn bối làm gì, giờ cậu là "Quân tử" của hệ Mộc tất nhiên là ngang hàng với ta, cần gì phải khách sáo như vậy". Quân tử mà Âu Dương Lôi Hỏa nói là cách xưng hô tôn trọng với truyền nhân hiện tại của năm hệ khu trùng sư. Nhưng đó là quy tắc tổ tiên, giờ đây nam nhân của mỗi gia tộc đều không còn nhiều như trước nên cách xưng hô này cũng dần biến mất.

"Ngẩn người ra đó làm gì, không định đứng ngoài đường bàn chuyện làm ăn đó chứ?" Âu Dương Lôi Hỏa thấy Phan Tuấn im lặng liền không chút khách khi đề nghị, "Nhà cậu không phải trước mặt sao? Chúng ta vào trong rồi nói".

"Được, xin mời tiền bối". Chữ mời chưa thốt ra khỏi miệng đã thấy Âu Dương Lôi Hỏa đã tự nhiên sải bước về phía cửa nhà họ Phan. Cậu bé phía sau cười khì liếc anh một cái rồi theo sát sau lung ông nội. Lúc cô gái đi qua Phan Tuấn liền vỗ nhẹ vai anh nói: "Thân thủ khá lắm"

Ba người bọn họ đi phía trước, chiếc xe cảnh sát dừng ở trong ngõ nãy giờ vẫn chần chừ không dám làm bừa, vì lúc này con bì hầu vẫn nhìn chằm chằm vào họ.

"Khuê Nương". Cô gái đi được vài bước chợt cao giọng gọi: "Lại đây". Cô vừa dứt lời, con bì hầu đã lao vút theo như một tia chớp màu đen.

Phan Tuấn bước tới chỗ xe cảnh sát lấy ra mấy đồng bạc Đại Dương nói: " Làm phiền hai vị rồi, chút tiền này để hai vị mua chút rượu uống cho bớt kinh hãi". Hai người trong xe đã sợ đến són cả ra quần, hai hàm răng va lập cập vào nhau: " Phan gia...Phan gia...anh chắc chắn là không sao chứ? Có cần tôi gọi một ít anh em đến không?"

"Không cần!". Phan Tuấn nói xong liền dúi mấy đồng Đại Dương vào tay y, rồi xoay người bước vào trong nhà.

"Cái gì? Người Nhật?" Phan Tuấn vỗ bàn đứng phắt dậy, lớn tiếng nói: "Tôi thà cứu chó lợn chứ không cứu đám người Nhật đó đâu!". Giọng anh đầy phẫn nộ vang vọng khắp đai sảnh.

"Tại sao?" Giọng Âu Dương Lôi Hỏa bực tức.

"Những người Nhật đó đã làm được chuyện gì tốt ở Trung Quốc chứ? Tôi thật không hiểu vì sao tiền bối lại muốn cứu một kẻ như thế!" Phan Tuấn lạnh lùng nói.

"Phan Tuấn, ta nói cho cậu biết, ta tôn trọng cậu là truyền nhân của khu trùng sư hệ Mộc nên mới hạ mình nhờ vả cậu. Bằng không ta đã lấy cái mạng nhỏ của cậu từ lâu rồi". Lão già Âu Dương Lôi Hỏa này cũng rất thú vị, bình thường muốn cầu người người bình thường phải nói ngon ngọt để thương lượng còn chưa chắc thành công, ông ta lại còn đe dọa đúng là ngang ngược hơn bất kỳ ai.

"Kể cả tiền bối có giết tôi, tôi vẫn có chỉ một câu đó, không cứu là không cứu". Phan Tuấn tuy còn trẻ nhưng biết rõ đạo dung hòa để giữ mình trong thời loạn thế, nhưng trước những việc đúng sai anh tuyệt đối không nhập nhằng nước đôi.

"Con bà nó, giỏi thì nói lại lần nữa xem!" Thấy Âu Dương Lôi Hỏa nổi điên, Phan Tuấn nhếch mép cười khinh miệt, tiếp đó gằn giọng nói: "Không...cứu!".

Câu này của anh đã khiến lão Hỏa Lôi Tử này bùng nổ, ông ta đập tay xuống bàn "rầm" một tiếng mặt bàn thủng một cái lỗ lớn. Đúng lúc này cô gái vừa nãy vội chạy tới can: "Ông nội, ông nội, đừng vội nổi giận, ông phải nói rõ mọi chuyện ra rồi hãy hỏi xem anh ấy có đồng ý cứu người hay không chứ?".

"Ta..." Hỏa Lôi Tử còn định vùng vằng thì bị cháu gái ngăn lại, ấn xuống ghế, mặt lão đỏ bừng không ngừng thở hông hộc vì tức. Cô gái đi đến trước mặt Phan Tuấn nói: "Anh Phan Tuấn, thực ra tôi biết anh hận người Nhật, giờ cả Trung Quốc có ai không hận người Nhật nhưng sở dĩ ông tôi muốn cứu tên này vì có nguyên nhân riêng".

Hai mắt Phan Tuấn khép hờ, trong đầu đang đọc Định Tâm Kinh để cảm xúc bình ổn lại, sau đó nói: "Vậy cô nói rõ nguyên nhân xem nào". Lúc thốt ra câu này Phan Tuấn thầm nhủ hôm nay mình đã vì Phùng Vạn Xuân mà phá bỏ quy tắc, chả nhẽ bây giờ lại tiếp tục một lần nữa sao?

Thì ra khu trùng sư hệ Hỏa từ những năm đầu thời Minh đã tách ra làm hai phái, tuy đều là Âu Dương gia tộc, nhưng ahi gia tộc này lại có sự khác biệt về mặt bản chất. Một nhánh là gia tộc của Âu Dương Lôi Hỏa, chủ yếu nuôi dưỡng bì hầu, coi trọng tu dưỡng bản thân, bì hầu chỉ làm phụ trợ, nhánh này sống ở vùng lòng chảo Thổ Lỗ Phồn ở Tân Cương (tương truyền chính là gần Hỏa Diệm sơn trong Tây du ký). Nhánh còn lại thì di cư ra nước ngoài, bọn họ lại chủ yếu coi trọng nuôi bì hầu, vậy nên họ đã phát huy khả năng điều khiển và khống chế bì hầu đến cực điểm, nghe nói họ cư trú ở gần núi Phú Sĩ bên Nhật Bản. Tuy đều là huyết mạch nhà Âu Dương, nhưng mấy trăm năm nay hai nhánh vẫn không ngừng tranh đoạt món bảo vật bí truyền của gia tộc. Cuối cùng song phương đều không chịu nổi việc tổn thất về người nên đã chuyển sang đàm phán, trải qua nhiều tháng thương lượng cuối cùng họ đã quyết định, hai nhánh gia tộc sẽ luân phiên bảo quản bảo vật bí truyền này và cứ mỗi 100 năm thì lại đổi một lần. Đối với khu trùng sư hệ Hỏa, bí bảo trong tay ai thì đó chính là dòng chính. Bốn mươi năm trước bí bảo này đã trở về với họ Âu Dương ở Tân Cương. Tuy nhiên, mấy tháng trước, một nhóm người Nhật thần bí đã đến Tân Cương. Đám người này đến Tân Cương dưới danh nghĩa khảo cổ học, nhưng tinh ý thì có thể đoán ra, đoàn người này có khoảng hai trăm người thì hơn một trăm là quân nhân, mang tiếng khảo cổ nhưng thực ra là tới cướp. Một đêm vào tháng trước, mười mấy tên lén lút lẻn vào nhà họ Âu Dương, nhân lúc trời tối mò vào trong mật thất cất giữ bí bảo. Cũng may có đệ tử gác đêm phát hiện, anh ta định báo động thì đột nhiên một con bì hầu chặn đường, con bì hầu ấy to gấp đôi bì hầu bình thường lại rất hung hãn, miệng phả mùi hôi thối. Anh ta vừa hét lên thì đã bị con bì hầu đó giết.

Khi phát hiện ra thi thể thì đã là hơn một tiếng sau, người nhà Âu Dương liền tập trung lại mở cửa mật thất. Nhà Âu Dương cực kỳ coi trọng bí bảo, vì vậy trong mật thất có rất nhiều cơ quan cạm bẫy, đừng nói là người ngoài, ngay cả đệ tử mới nhập môn của gia tộc nếu tự tiện đi vào đều sẽ mất mạng. Nhưng bên trong mật thất đầy rẫy cơ quan cạm bẫy đó thứ duy nhất biến mất là bí bảo, đám người đó đã khéo léo tránh hết mọi cạm bẫy. Kỳ quái hơn nữa là để phòng bí bảo bị trộm, nhà Âu Dương đã làm ba món giống hệt như thế, nếu không phải người nhà thì không thể nào phân biệt được thật giả. Cộng thêm bên dưới bảo vật có cạm bẫy nếu không khóa chốt lẫy trước khi động vào thì sẽ mất mạng tại chỗ. Nhưng bên trong mật thất lại không có chút dấu vết nào, mấy món đồ giả vẫn còn nguyên. Rõ ràng ý đồ của đám người này là bí bảo, hơn nữa mật thất mấy trăm năm nay cũng chưa từng sửa chữa, người có thể quen thuộc như vậy chắc chắn là người trong nhà. Thêm vào đó vết thương chí mạng trên người đệ tử kia chính xác là do bì hầu gây ra, hơn nữa miệng vết thương còn có dấu hiệu trúng độc.

Âu Dương Lôi Hỏa tuy nóng tính nhưng rất tinh tường. Bình thường ông ta hay nóng nảy, bộp chộp, song vẫn nhận ra đây là hành vi của tộc nhánh bên Nhật. Vì vậy ông ta liền dẫn người truy đuổi trong đêm, đám người kia cũng không quen thuộc địa hình Hỏa Diệm sơn nên vô ý đi vào một sơn cốc, vòng vèo mãi vẫn chưa ra được liền bị bọn Âu Dương Lôi Hỏa lần dấu đuổi kịp. Một trận ác chiến xảy ra, một tiếng sau mười mấy tên người Nhật đều ngã xuống, nhưng vì Hỏa Lôi Tử ra tay quá nặng, cả đám người kia đều mất mạng. Chỉ còn một tên cầm bí bảo chạy vào trong sơn cốc. Đám người Âu Dương Lôi Hỏa mấy đời sống ở đây tất nhiên thông thuộc địa hình như lòng bàn tay, biết rõ phía trước là đường cụt nên không vội truy đuổi, ra hiệu cho đám người theo sau nghỉ ngơi rồi tiếp tục đuổi theo. Họ đuổi tới cuối sơn cốc không ngờ thấy tên kia nằm dưới đất, con bì hầu đi theo hắn ta đã chết. Hỏa Lôi Tử lục soát người tên đó nhưng không thấy bí bảo liền tức điên người, nhưng phát hiện thấy hắn vẫn còn thoi thóp. Để tìm tung tích bí bảo, ông ta sai người mời tất cả các danh y tới chữa trị, nhưng tất cả đều lắc đầu vì không biết hắn trúng loại độc gì. Cuối cùng một danh y nói, nhà họ Phan ở kinh thành chắc chắn có cách trị loại độc này, vì thế bọn họ ngày đêm không nghỉ tới Bắc Kinh, lúc này tên người Nhật kia đang được canh giữ trong nhà nghỉ gần đó.

Nghe xong chuyện, Phan Tuấn chần chừ một lúc rồi nói: "Được rồi, hôm nay tôi phá lệ lần nữa. Các vị đưa tên người Nhật đó vào cửa sau, để tôi bảo người nhà mở cửa".

"Cửa sau?" Cô gái nghi hoặc hỏi.

"Hắn xứng đáng được đi vào cửa trước chắc?" Phan Tuấn dứt lời liền phất tay rời đi.

Bốn tiếng sau, đám người nhà Âu Dương đứng đợi ở bên ngoài một căn phòng nhỏ ở sân sau nhà Phan Tuấn. Âu Dương Lôi Hỏa không ngừng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại ngó vào bên trong. Người Nhật kia đã được đưa vào hơn hai tiếng, ông ta vốn nóng nảy, lần này từ Tân Cương xa xôi đến bắc Kinh chỉ hy vọng cứu được tên Nhật này nên lòng dạ lúc này càng như lửa đốt.

"A..." đột nhiên trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết. Âu Dương Lôi Hỏa lập tức bước tới, đúng lúc này Phan Tuấn cũng đẩy cửa đi ra, hai mày nhíu chặt nói: " Mạng của hắn không còn gặp nguy hiểm gì nữa rồi".

"À, đa tạ cậu". Lão Hỏa Lôi Tử này đúng là trở mặt nhanh hơn cả lật bàn tay. Vừa nãy còn muốn dùng vũ lực với Phan Tuấn, giờ đã cười toe toét.

"Nhưng mà..." Lời Phan Tuấn làm mặt ông ta cứng đờ.

"Nhưng mà cái gì?" Âu Dương Lôi Hỏa hỏi lại.

"Không có gì, hắn ta ổn rồi. Tôi sẽ kê cho hắn đơn thuốc uống, trong vòng ba ngày hắn sẽ tỉnh lại thôi". Phan Tuấn đáp, "tôi sẽ sắp xếp phòng cho các vị ở lại đây, hãy nghỉ ngơi sớm đi!" Nói xong, anh liền một mạch rời đi. Tuy mặt anh vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại rối loạn như tơ vò. Sao lại có thể? Tại sao lại như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip