Chương 109-110
Chương 109
Dò hơn 400 bãi mìn, xương cổ cũng sắp gãy, cuối cùng cũng tan ca.
Giãn cách lúc dò mình, tôi vẫn luôn tính những mã số này, hy vọng có thể thông qua mã số của Trương Đại Phật gia, tính ra mã số của người khác.
Lúc bắt đầu tính mới phát hiện năng lực số học của tôi trả hết cho Tiểu Mãn Ca rồi, chú Ba tôi từng nói, những môn khác của người Ngô gia là người dạy chó, tính toán là chó dạy người.
Thu dọn đồ nhìn Bạch Hạo Thiên, Bạch Hạo Thiên tắt đèn, thu dọn đồ, mang theo chìa khóa. Ngoan ngoãn đi đến cạnh tôi.
Tôi đi theo cô bé bắt đầu tuần kho hàng, Bạch Hạo Thiên có thể là cung Xử Nữ, tỉ mỉ giảng giải cho tôi từng khu vực một.
Lúc nói được một nửa, tôi ngừng lại, bảo cô bé: "Em còn phải làm ở đây bao lâu nữa?"
Bạch Hạo Thiên ngây ra một lúc, lắp bắp nói: "Hai năm, Tiểu, Tiểu Tam gia, em có chỗ nào làm không tốt sao?"
"Vậy thời gian chúng ta ở cạnh nhau còn rất dài, không cần giới thiệu hết trong một lần." tôi than thở, nhìn nhìn dưới chân: "Đi xuống dưới xem thử đi."
Bạch Hạo Thiên vẫn ngơ ngác, đặc biệt căng thẳng, môi cũng trắng bệch, nhìn cô bé, cô bé nhìn tôi, tôi chậm rãi giải thích: "Ở đây chán quá, cho nên chúng ta chừa lại ít thứ, sau này ngày nào tan ca ngày đấy cũng có thể trò chuyện, bằng không ngày mai lúc chúng ta đi tuần, chẳng phải rất chán sao?"
Bạch Hạo Thiên khi này mới thả lỏng. Tôi theo cô bé đi một mạch, đến phòng thay đồ của kho hàng, cô bé mở một cánh cửa rất hẹp ra.
Bên trong là một thủ thay đồ rỗng, phía sau là sắt tây.
Bạch Hạo Thiên đẩy sắt tây ở phía sau một cái, sau đó với một tần suất đặc thù ấn mười mấy cái, sắt tây phía sau liền động đậy, Bạch Hạo Thiên đẩy sắt tây ra, tôi liền hỏi cô bé: "Mật mã là gì?"
"Công nhân mới sau một năm mới được biết."
Tôi thở dài, phía sau là một cái cầu thang, vô cùng hẹp, hẹp đến chỉ cho một người đi xuống được. Cô bé đi trước, tôi theo sau. Đèn u ám hết sức.
Tôi sờ sờ vách tường, vách tường dùng một loại xi măng tôi vô cùng quen thuộc, nhưng vô cùng hiếm gặp trên thành thị.
Nơi này là do Bảy Ngón xây, tôi biết ngay.
Đi xuống khoảng cách ba bốn tầng lầu, chúng tôi bước ra qua một cánh cửa đặc biệt hẹp, dưới đất là một không gian âm u rộng lớn.
Không gian tăm tối vô cùng, có thể nhìn thấy trong không gian có rất nhiều bóng đen khổng lồ, bóng đen và khoảng cách giữa các bóng đen rất rộng.
Tôi đi vào trong, liền phát hiện cả kho hàng dưới lòng đất lại là một cái đập nước, chúng tôi đi trên rất nhiều hành lang bằng sắt, hành lang sắt được xây trên một đầm nước lớn, nước có màu đen, hoàn toàn không nhìn được sâu bao nhiêu, tất cả hàng hóa có thể trông thấy được, toàn bộ đều ngâm trong nước, chỉ có phần đầu cao hơn mặt nước. Tất cả nhãn hiệu đều được viết ở phần lộ khỏi mặt nước.
Hành lang sắt nằm xen kẽ giữa những hàng hóa này.
Tôi đi đến bân cạnh món hàng khổng lồ thứ nhất, phát hiện nhãn dán là nhãn Trương Đại Phật gia.
"Phần lớn hàng đều ở dưới nước, nước này là chất đặc biệt." Bạch Hạo Thiên nói. Tôi mở đèn điện thoại, liền phát hiện món hàng lớn đó, là một khúc gỗ mục nát.
Tôi ngây ra, nháy mắt tôi đã hiểu đây là hàng gì.
Đây là cả một cổ mộ, cả món hàng, hình tứ giác khổng lồ này, là nguyên cái hoàng tràng đề thấu.
Trương Đại Phật gia gửi cả cổ mộ khổng lồ, dưới lòng đất kho Mười một, tôi ngẩng đầu nhìn, hình tứ giác to lớn như thế, còn có vô số.
Chương 110
Tôi quay đầu lại nhìn nhìn khe hở nhỏ mà mình tiến vào, hỏi Bạch Hạo Thiên: "Những thứ này làm sao mà vào được?"
"Không biết, lúc em đến đã có rồi."
Tôi đi quanh cái hoàng tràng đề thấu này một vòng, lại ngoái đầu nhìn khe hở "Vậy, nếu có người nhận hàng, làm sao chuyển ra?"
"Nghe kể Trương Đại Phật gia có cách ngũ quỷ bàn vận." Bạch Hạo Thiên cười: "Dù sao thì những thứ này ở đây nhiều năm như vậy, trước giờ không có ai nhận những hàng này."
Tôi hít sâu một hơi, nhìn lại cảnh tượng tráng lệ - Lão Cửu Môn trong cảm nhận của tôi là những câu chuyện truyền kỳ trên phố, nhìn thấy nơi này, tôi đột nhiên nhận ra, mình căn bản không hiểu được sự huy hoàng của Lão Cửu Môn năm đó.
Vừa định đi tới, Bạch Hạo Thiên đột nhiên cởi áo khoác của mình ra, bắt đầu cởi quần mình. Tôi ngây ra, liền trông thấy bên trong mặc một thân đồ lặn bó sát. Vóc dáng cuối cùng đã nhìn ra một vài đường cong nữ tính.
Tiếp đó cô bé mở ba lô của mình, móc ra bên trong một cái kính lặn đeo lên. Nhìn tôi khẽ đỏ mặt.
Tôi có phần khó hiểu, mới nãy còn là kiểm tra kho hàng, sao đột nhiên lại biến thành đi bơi rồi?
"Em định...?" tôi thở ra một hơi, thầm nghĩ nhiều kịch hay thật, xem ra khoảng thời gian này tôi sẽ không nhàm chán.
Cô bé len lén chuyền cho tôi một thứ, tôi nhìn nhìn thứ đó, nhận lấy, phát hiện là một cái quần bơi. "Tôi không thích vận động kiểu này, hơn nữa thứ nước này xem chừng rất bẩn." tôi nói với cô bé hết sức từ tốn.
"Anh không muốn xuống thử à?" cô bé là chuyền cho tôi một cái kính lặn, sau đó lấy ra hai cái đèn dò dưới nước.
Tôi nhìn thấy mặt cô bé càng thêm đỏ.
"Nước này."
"Nước không sao đâu, anh yên tâm. Người Bạch gia thủy tính đều tốt, cũng hiểu nước." cô bé bắt đầu khởi động, sau đó nháy mắt đã nhảy xuống nước, ló đầu lên: "Em bơi một lúc, không nhìn anh."
Tôi nhìn nhìn quần đùi bơi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện trước đây từng nghe Kim Vạn Đường kể, người Bạch gia, có phải là gia đình mà Phật gia và Bát gia gặp được lúc vớt thuyền chìm trong hồ Động Đình không. Nghe nói vớt thuyền chìm dưới thủy động, vô cùng lợi hại.
Trong lòng ngẫm nghĩ mình có nên xuống không, nghĩ mười mấy phút, tôi phát hiện mình không thể không xuống. Phía trên này đã rúng động lòng người như vậy, thứ bên dưới e rằng sẽ khiến người ta trân trối.
Đi tới trước mấy nước, đến một nơi tương đối tối, tôi cởi quần áo thay quần bơi vào, đeo kính lặn lên, cẩn trọng làm động tác chuẩn bị, sau đó vịn lan can từng chút từng chút leo xuống.
Nước lại còn có chút độ ấm, không thấu xương đến thế, tôi nhìn thấy ánh đèn dò dưới nước của Bạch Hạo Thiên ở ngay trước mặt không xa, chầm chậm bơi sang, bơi không được mấy cái, ánh đèn đó ở trong nước vụt đến trước mặt tôi như tên bắn, cô bé từ trong nước trồi đầu lên.
Nháy mắt tôi đã hiểu nguyên nhân để tóc ngắn. Cô tomboy này hiển nhiên vô cùng giỏi bơi lội, ở trong nước mới là thế giới của cô bé.
Dưới nước, cô bé hoàn toàn là một dáng vẻ khác, hoàn toàn không có vẻ ngại ngùng trên bờ, thay vào đó là một kiểu rạng ngời khó tả.
"Phải lặn xuống rất sâu, anh từng lặn sâu nhất bao nhiêu?" cô bé hỏi.
"Nơi sâu nhất tôi từng lặn là chiêu trò của chú Ba tôi." tôi nói, lặn nước tôi không sợ, hồi Trương gia cổ lâu nỗi sợ của tôi đối với nước đã hạ xuống thấp nhất.
Cô bé đưa cho một cái đèn dưới nước, thoắt cái đã trở xuống, tôi xuống theo, hai người một trước một sau lặn xuống, chầm chậm xuống chỗ sâu, đầm nước này đại khái sâu khoảng 25 mét, nhưng hàng cũng rất khổng lồ, vừa xuống nước tôi đã nhìn thấy một rừng hàng dưới đáy.
Chói mắt nhất là một đám gì đó trông như sứa sặc sỡ, trôi nổi trong nước.
Bạch Hạo Thiên dẫn tôi bơi đi, tôi phát hiện đó là một đám xác nữ cổ đại, mặc y phục tiếp dẫn phương Tây trôi nổi trong nước, thứ này tôi từng gặp. Đằng sau đám xác nữ kia, tôi nhìn thấy hai cỗ quan tài cực lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip