Chương 113-116

Chương 113

Buổi sáng hôm sau, mang theo hơi men trở lại chỗ làm, Bạch Hạo Thiên đã pha xong trà giải rượu, tôi uống một hớp. Vỗ vỗ đầu cô bé, liền mở xem tất cả hàng hóa của chú Ba.

Hàng của chú Ba ở trong kho không nhiều, chú Ba lâu nay luôn quy ra tiền mặt, tôi cảm thấy trong lòng chú không thích lỗi thời, cho nên hàng trữ của chú thường không nhiều lắm. Tổng cộng chỉ có ba món hàng.

Tôi nhìn theo vị trí, phát hiện món hàng đầu tiên là một con "rùa" nâng bia, dùng tấm nhựa trùm lại, trên bia không có gì cả, món hàng thứ hai là một đống trang bị cũ, phỏng chừng là trang bị bị loại bỏ, chú Ba không muốn vứt, nên cất đi, hoặc là những trang bị này là trang bị của người tương đối quan trọng bên cạnh chú, người chết rồi, đồ không vứt được.

Tôi kéo bọc của món hàng thứ hai, ngồi xuống đất, đây là trang bị của Phan Tử, có rất nhiều bộ, dùng cho các loại địa hình.

Có mấy bộ tôi chưa từng thấy Phan Tử mặc, đổ đấu lớn rất nhiều trang bị dùng một lần rồi sẽ vô cùng cũ. Phan Tử thích tự sửa lại những trang bị cũ này, cho nên trang bị của anh rất nhiều cái đều có tính riêng biệt.

Hít sâu mấy hơi, rúng động trong lòng lắng lại. Đi đến trước mặt món hàng thứ ba, lúc tôi nhìn thấy hàng, tim tôi liền rơi xuống. Đó là một cỗ quan tài cũ, người dưới quên thích đặt sớm quan tài cho mình, cỗ quang tài này chính là một trong những cái chuẩn bị cho ông nội tôi khi đó, về sau ông nội đòi hỏa táng, cỗ quan tài này liền không cần nữa.

Người Ngô gia không quá để ý chuyện hậu sự của mình, cho nên quan tài cũng không phải quan tài đặc biệt gì, có điều đồ của ông nội, cho nên không thể vứt, mới cất ở đây chăng.

Phần lớn đồ chú Ba cất ở đây vẫn là hồi ức, tôi trở lại chỗ món hàng thứ nhất, tỉ mỉ kiểm tra con rùa kia, thứ ấy tuy tương đối đặc biệt, nhưng không có đặc thù gì, nhìn ra được đã ở trong kho thời gian rất dài rồi. Có lẽ chú Ba sớm đã quên mất thứ này.

Trở lại phòng làm việc, tôi thở dài, nhìn dáng vẻ Bạch Hạo Thiên thản nhiên chat QQ, tôi nói với cô bé: "Em sớm đã biết tôi sẽ không tra được gì đúng không. Cho nên mới sảng khoái nói với tôi như thế. Em không hé tiếng nào, tôi thấy em rành kho hàng này như lòng bàn tay."

"Bởi vì quả thực rỗi quá, anh biết không, nhưng trong những hàng hóa này, mỗi cái đều có câu chuyện riêng." Bạch Hạo Thiên nhìn tờ lịch bên cạnh: "Anh biết không, người đón khách ở khách sạn, là người biết nhiều chuyện nhất, bởi vì công việc của bọn họ chính là trông hành lý của khách, ở kho gửi hành lý rảnh rỗi thì sẽ đoán mã số vali. Cho nên, người khách ở khách sạn này ngoài mặt như thế nào, thực tế như thế nào, chỉ có bọn họ biết."

"Vậy em có gì chỉ giáo không? Tôi thấy em làm lâu như vậy không nhọc nhằn gì. Không cảm thấy thương xót tôi chút nào, vậy em chắc chắn biết ở đây có thứ có giá trị đối với tôi. Thời gian dài tôi nhất định có thể hỏi ra được. Tôi cũng dạy em làm ăn rồi, em không thể cứ che giấu với tôi thế được."

Bạch Hạo Thiên cười dịu dàng nhìn tôi, từ tốn nói: "Để em cân nhắc xem có nên nói với anh không."

Tôi nheo mắt, cố sức dùng ánh mắt không vui nhìn cô bé, không ngờ phản ứng của cô vẫn là đỏ mặt: "Hoặc là, anh có thể đoán ra không."

Đoán ra?

Ngón tay tôi ngúc ngoắc, đoán được chứng tỏ thông tin bây giờ tôi nắm được, có thể suy ra được kết quả có lợi cho tôi.

Tôi chỉ nghĩ mấy giây, đầu đã lóe sáng, tôi hỏi cô bé: "Nào, nói tôi biết, mã số tên tôi là bao nhiêu? Tôi muốn xem thử trong kho này có hàng của mình không."

Trước giờ tôi chưa từng cất đồ ở kho Mười một, đồ qua tay tôi vẫn chưa quá thâm niên để cất vào kho hàng này, tôi cũng không có nhiều nhu cần cất kho đến thế. Nếu trong kho Mười một có hàng của tôi, vô cùng ăn khớp với lối làm việc của chú Ba.

Chú sẽ dùng cách thức thế này, truyền đạt đến tôi thông tin chú muốn để lại. Bởi vì, tôi chỉ cần tiếp tục việc làm ăn, rồi sẽ đến một độ tuổi, tôi đến kho Mười một cất đồ. Khi đó, tôi sẽ phát hiện ra mình đã có một món hàng ở đây.

Bạch Hạo Thiên hai tay ôm má nhìn tôi: "Không nói anh biết, trừ phi anh nói với em, rốt cuộc vì sao anh có lòng hiếu kỳ mạnh vậy."

Chương 114

Vấn đề này tôi vẫn chưa nghĩ tới thật, tôi cảm thấy ai ai cũng có lòng hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ của con người có liên quan đến câu đố, cũng có liên quan đến người ra đề, ví dụ nói, tôi cũng không muốn biết thân thế của bà chủ tiệm gội đầu trên khúc ngoặc phía bắc Ngô Sơn Cư, thứ nhất chuyện như thân thế, chẳng qua cũng có mấy kiểu vậy thôi, anh phân tích nhiều rồi, liếc mắt qua vạn năm, mấy trăm loại khả năng, đồng thời anh sẽ biết, đồng thời cũng không để tâm nữa.

Quan trọng hơn là, tôi không có hứng thú với bà chủ, ngược lại với Bàn Tử rất hứng thú, cho nên lòng hiếu kỳ của hắn trong chuyên này, sẽ nhiều hơn so với tôi lắm.

Tôi cảm thấy lòng hiếu kỳ của mình dồi dào, vì đề mục của chú Ba cho tôi quá tốt, đây là mấy bước đầu tiên nhất, sau đó tôi bước vào, liền nhìn thấy những người bạn kia, tôi lại sinh hứng thú với thân thế của họ.

Hai thứ khiến tôi không thể xua đi.

Tôi chầm chậm nói hết những lời này với Bạch Hạo Thiên, nói xong, trong mắt cô bé đột nhiên trong nên long lanh, tôi nhìn cô cô mới phản ứng lại: "Sâu xa quá, hình như nghe không hiểu lắm."

"Sâu xa cái em gái cô." tôi thầm nghĩ, Bạch Hạo Thiên bước qua, giúp tôi gõ mã số của tôi. Quay xe lại.

Mã số tên tôi vô cùng kỳ quái, Bạch Hạo Thiên giải thích: "Hệ thống mã số này cũng không phải rất khoa học, đến đời của anh, thì không hữu dụng mấy, độ dài mã số tính ra đã quá tiêu chí, lại đến đời sau của anh, sẽ không thể dùng nữa. Sau này kho Mười một sẽ thế nào, không ai biết được."

Kho Mười một thuộc về cả Cửu Môn, hiện giờ Cửu Môn sớm đã không còn, không còn ai sẽ cân nhắc tương lai kho hàng cũ này, đến lúc ấy sợ rằng chỉ là một phần tiền lãi mà thôi.

Vị trí mã số ấy nảy ra, cũng không ở dưới nước, trên mặt đất kho hàng có một vị trí không bắt mắt. Chỉ có một món hàng.

Một mình tôi lặng lẽ đi đến đó, đó là một hộp bánh Trung thu, mở hộp ra, bên trong lộ ra một cái smartphone.

Smartphone hẳn là kiểu dáng mấy năm trước, sớm đã hết pin, nhưng cổng sạc dùng cổng Android, tôi quay về phòng làm việc, sạc pin cho điện thoại, bắt đầu đợi nó mở máy.

Đại khái 5 phút sau, điện thoại cuối cùng sáng lên, tôi mở điện thoại, phát hiện trên đó cần phải nhập mật mã.

Tôi không chút do dự nhập vào mã số của mình.

Điện thoại mở ra ngay.

Đầu tiên tôi mở album, vô số ảnh chụp load ra, tất cả ảnh đều có vị trí địa lý và thời gian chụp, tôi nhìn số lượng một chút, tổng cộng có hơn 3000 tấm hình.

Toàn bộ đều là các loại tài liệu và ghi chép.

Tôi mở một tấm trong số đó, phát hiện là báo cáo mưa giông tại Đông Bắc năm 1963, tấm hình này được chụp trên văn kiện, dùng bút lông viết "Đông 19", tôi xem trên dưới văn kiện, phát hiện đều là báo cáo mưa giông, phía trên đều có ký hiệu Đông 19, Đông 19 đại khái mãi hơn 40 tấm hình, xếp loại trên đó chuyển sang Tây 11.

Tôi nghiền ngẫm một lát, mở tệp ghi âm ra, nhìn thấy vô số đoạn ghi âm, tên những đoạn ghi âm này, chính là các kiểu Đông 19, Tây 11.

Điểm vào một đoạn trong đó, không ngoài dự đoán, trong đó phát ra tiếng sấm.

Nếu chủ nhân chiếc điện thoại này là chú Ba, chú Ba lấy tên khác nhau cho những tiếng sấm này. Nếu nhìn từ những bức ảnh, những tiếng sấm có tên này luôn đang vận động.

Tôi cười lên, đúng là rất thú vị, chuyện đến nay, tôi đột nhiên cảm thấy đây dường như là chú Ba sợ tôi nhàm chám, chơi với tôi một trò chơi.

Tôi giở nhanh một lượt ghi âm, toàn bộ đều là tiếng sấm, lại giở một lượt album, phần lớn đều là hồ sơ tài liệu, nhưng một hình trong đó, tôi dừng lại.

Tôi nhìn thấy một bức ảnh cảnh vật, bức ảnh này chụp thôn Vũ, được chụp bao quát từ trên núi trông xuống thôn.

Tôi nín thở xem hình, nhìn nhìn thời gian, một cảm giác khó nói nên lời nảy lên trong lòng.

Thì ra cháu và chú luôn gần nhau như vậy, bạn già.

Chương 115

Lúc này tôi bình tĩnh vô cùng, sao lưu tất cả tư liệu trong điện thoại ra. Trừ ảnh chụp và ghi âm, trong tệp còn có rất nhiều văn kiện. Những văn kiện này tôi xem xét sơ bộ, tôi phát hiện rất nhiều là nhật ký ngắn. Chú Ba cũng không có thói quen viết nhật ký, cho nên những thông tin này mười thì đến tám chính, là cố tình đánh máy vào sổ ghi chép cho tôi xem.

Sau đó tôi đi chỉnh camera giám sát, nhưng đoạn phim năm đó lúc món hàng nhập kho sớm đã bị xóa mất.

Tôi sao lưu xong, mới bắt đầu xem những nhật ký này, thoạt nhìn có vẻ là thời gian một tuần, tôi nhìn trân trân, thông tin trong nhật ký này, cực kỳ khó tưởng tượng, đầu đuôi ngọn ngành năm đó, phía sau dường như ẩn chứa càng nhiều thông tin.

Khởi đầu của cả nhật ký, là phần đầu một chuyến khảo sát khí tượng ở nông thôn mà chú Ba và Trần Văn Cẩm tham gia, dùng cách nói của chú Ba, ở nông thôn trong núi khi đó không phân biệt được đội khảo cổ, viện nông học và đội khí tượng, bọn họ chỉ có thể phân biệt được cái gì là chiếu phim và cái gì không phải chiếu phim, chú Ba và Trần Văn Cẩm khi đó đã làm một vài điều tra đồng ruộng trong tổ chức, kết quả được người địa phương dẫn đến một bãi làm việc trước đây là trạm khí tượng, nơi đó có thời gian là trạm khí tượng, nhưng đã không còn ai.

Là vì người địa phương cho rằng bọn họ vẫn là đội viên đội khí tượng trước đây, mới dẫn họ đến nơi đó.

Người địa phương nói với họ, đội khí tượng này đến đây, xây dựng trạm khí tượng này xong, liền bỏ đi, sau đó mỗi năm đều sẽ đến một lần, mang theo một vài phiếu lương(1) sang cho công xã, sau đó lại hỏi họ lấy phiếu lương.

Khi đó chú Ba cảm thấy vô cùng kỳ quái, bởi vì đội khí tượng tổng điều tra khí hậu toàn quốc, là một công trình toàn quốc, sau giải phóng vẫn đang tiến hành, đến những năm đó, các công trình tổng điều tra địa chất, tổng điều tra nhân khẩu đều sớm đã tương đối hoàn thành. Vẫn còn đội khí tượng xuống quê quả thực rất kỳ quái.

Đặc biệt là mỗi năm đều trở lại, chứng tỏ có người giám sát khí hậu khu vực này thời gian dài, như vậy trạm khí tượng trên trấn vốn đang làm công việc này, tại sao lại có đội ngũ đến thôn.

Trong lúc Văn Cẩm chào hỏi thôn dân, chú Ba đã mở tủ nhiệt độ(2) của trạm khí tượng, liền phát hiện bên trong không phải đặt dụng cụ khí tượng, mà là một hũ tro cốt kỳ quái.

Bề ngoài hũ tro cốt vẽ một tượng thần nhỏ kỳ lạ, có thể nhìn thấy dấu vết mỗi năm có người về đây tế bái.

Chú Ba mới hỏi thôn dân, nơi xây dựng trạm khí tượng tạm thời này, có phải có gì đặc biệt không.

Bởi vì đây không phải trạm khí tượng, mà là một điện thờ cung dưỡng tro cốt, tro cốt không nhập thổ, mà gác ở giữa không trung, được cung dưỡng trong mưa móc, khoan nói có phải tà vật không, nhưng có thể chắc chắn động cơ nguy hiểm.

Thôn dân nhìn thấy tình huống như vậy cũng sợ hãi, liền nói nơi này, thường xuyên có sấm đánh tới, cho nên không có cây lớn gì.

Chú Ba đi xem kỹ, mới phát hiện phần nóc của tủ nhiệt độ này từng có cột chống sét, nhưng đã bị nung gãy, cũng chính là nói, tủ nhiệt độ này không chỉ một lần bị sét đánh trúng.

Chú Ba không lý giải được, xương cốt này đã ra tro, còn phải bị sét đánh tới tấp như thế, rốt cuộc là vì sao? Rốt cuộc thù cỡ nào oán cỡ nào.

Chú Ba trăm mối không giải được, thôn dân muốn dỡ trạm khí tượng này, bị chú Ba cản lại, chú quyết định sẽ tóm đội khí tượng, khi bọn họ đến thôn trang này lần nữa, gặng hỏi bọn họ rõ ràng xem, rốt cuộc đang làm gì, trong lòng chú đã khẳng định, trạm khí tượng này chắc chắc là người trong nghề với mình, có lẽ không phải đạo mộ tặc, nhưng nhất định là kẻ làm chuyện quái lực loạn thần.

Nửa năm sau đó chú Ba lần nữa quay lại thôn, đóng quân sớm, khi đó trạm khí tượng nọ đã bị thôn dân sợ hãi dỡ đi, nhưng chú Ba cảm thấy đội khí tượng kia cũng không biết, vì thế chú ngồi canh trong thôn, đợi đội ngũ kỳ lạ kia, trong nhật ký chú Ba ghi lại, lúc đội ngũ đó vừa vào thôn, cảm giác như nhìn thấy tiểu quỷ tiễn linh cữu, ai nấy mặt không chút huyết sắc, bước đi như ma quỷ.

Chú thích:

(1) Phiếu lương: Một trong các loại phiếu mua nhu phẩm ở Trung Quốc thời bao cấp (từ năm 50 đến 85), dùng y như tem phiếu Việt Nam

(2) Tủ nhiệt độ: đại khái trông như này

Chương 116

Sau khi đám người vào thôn, theo thường lệ cho thôn dân phiếu lương, nhưng thôn dân đã không dám nhận nữa, những người này phát hiện có điều lạ, khi đó chú Ba xuất hiện. Chú Ba nói rõ thân phận của mình, bản thân chỉ là hiếu kỳ, tuyệt sẽ không truy cứu chuyện này. Hy vọng có thể tìm hiểu những người này một chút, bọn họ rốt cuộc đang làm gì.

Chú Ba cùng đội trưởng đội khí tượng này tiến hành một cuộc trò chuyện riêng, tuy trưởng đội khí tượng vô cùng cẩn trọng, gần như không tiết lộ bất kỳ thông tin gì, nhưng chú Ba vẫn trực tiếp hiểu được bọn họ về tổ chức cũng không thuộc đội ngũ nhà nước, thân phận khí tượng của bọn họ hoàn toàn là giả, đám người ngày vô cùng thần bí, loại thần bí này hoàn toàn không liên quan đến âm mưu cực lớn bao trùm trong lòng chú khi ấy.

Điều này khiến chú vô cùng hoảng sợ.

Tranh đấu kéo dài ngàn năm của Trương gia và Uông gia, đối với người của Lão Cửu Môn mà nói, ảnh hưởng cho đến ngày nay coi như âm mưu lớn nhất con người có thể lý giải, nhưng vào giây phút ấy, chú Ba nhìn thấy những người đó, chú bắt đầu nhận ra, trên thế giới này, còn tồn tại thứ âm mưu "khác".

"Khác" này nằm ngoài thế giới của chú, chú Ba tràn đầy hiếu kỳ, trưởng đội khí tượng kia nói với chú, bọn họ đang đuổi theo sấm, mấy năm nay, sấm mà họ cung phụng, dừng lại trong vùng núi này, bọn họ để tro cốt của đồng bạn tiếp xúc với sấm này, hy vọng linh hồn đồng bạn có thể hợp thành một thể với sấm.

Chú Ba hỏi bọn họ sao phải làm như vậy, đội trưởng nói với chú, bọn họ vẫn luôn muốn làm rõ, trong sấm rốt cuộc có cái gì, trong những năm tháng nghe sấm trong núi, rất nhiều đồng bạn đã qua đời, để kỷ niệm và tưởng nhớ các đồng bạn, bọn họ phát minh thứ nghi thức kỳ quái này, hy vọng đồng bạn có thể ở cùng với tiếng sấm.

Khi đó chú Ba cho rằng đám người này đơn thuần là mê tín kiểu phong kiến, nhưng khi đám người này rời khỏi, để lại cho chú Ba một câu: Chúng ta cũng không gặp được nhau nữa đâu, nhưng tương lai có một cơ hội, liên quan đến cháu của anh.

Chú Ba chưa hề nhắc tôi với họ, cho nên vô cùng để ý câu nói này, ban đầu chú cảm thấy chắc chắn là kế hoạch của người Uông gia và Trương gia, nhưng theo thời gian qua đi, chú phát hiện chuyện này hoàn toàn độc lập.

Đây là khởi nguồn của tất cả, sau đó chú bắt đầu để tâm đến chuyện tiếng sấm này, cuối cùng tìm được Dương Đại Quảng, gạ gẫm ông ta nghiên cứu tư liệu tiếng sấm cho mình.

Trong nhật ký của chú Ba, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng rất nhiều phần chấm câu không rõ ràng, tất cả những phần này đều có liên quan đến lời đội khí tượng ấy nói với chú Ba lúc rời đi, trên dấu vết này tôi biết có một câu tin tức mấu chốt bị xóa đi, bởi vì khi làm công việc chữ nghĩa, rất nhiều khoảng thời gian tôi phải tiếp xúc với văn pháp, tôi có thể nhìn ra phương hướng có thể của câu tin tức mấu chốt này.

Khi đám người này đi, có thể đã nhắc đến cái chết của tôi.

Lẽ nào thật sự gần đến ngày chết rồi?

Tôi hít sâu một hơi, sờ sờ phần phổi mình, ấn một cái, trước đó lặn xuống nước vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, sờ vào đau nhói.

Tiếp tục xem, chú Ba và Dương Đại Quảng còn có Văn Cẩm, lần đầu tiên điều tra ở đồng ruộng, cùng lúc thử thu thập tiếng sấm, làm cuộc điều tra đầu tiên, Dương Đại Quảng phát hiện quy luật của tiếng sấm, bắt đầu say mê nghiêm cứu tiếng sấm, càng nghiên cứu sâu vào, chú Ba phát hiện Dương Đại Quảng bắt đầu biến đổi.

Ban đầu, Dương Đại Quảng là trạng thái đi theo chú Ba, ông ta luôn vô cùng hiếu kỳ với chú Ba, cũng chịu nghe chú Ba chỉ huy, sau khi nghe sấm lâu dài, Dương Đại Quảng trở thành một người khác.

Về hành vi, ông ta dường như từ một người đàn ông khoa lý, biến thành một phụ nữ.

Loại biến đổi sởn gai ốc này, xảy ra chậm rãi, ban đầu chú Ba chỉ phát hiện rất nhiều chi tiết kỳ quái, cho đến một lần dưới sấm nổ, Dương Đại Quảng hoàn toàn trở thành một người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #daomo