Chương 191-195
Chương 191
Cuối cùng vẫn là Bàn Tử và Muộn Du Bình đi tiên phong, sự thực chứng minh chúng tôi bị gian khó trước mặt dọa sợ, bọn họ xuống được 15 phút, liền đánh tín hiệu an toàn. Muộn Du Bình nói an toàn, chắc chắn là tuyệt đối an toàn, chúng tôi xuôi thang đi xuống.
Trong gò đất là một tháp cổ hoàn chỉnh, bởi vì ngoài tất cả mảnh ngói và giàn gỗ đều được tưới thanh đồng bao phủ, bên trong tháp cổ được bảo tồn vô cùng tốt. Chỉ là ở vài nơi có một vài tai nấm nho nhỏ, chứng tỏ hơi ẩm nơi này ít nhiều vẫn thẩm thấu vào đây, bên trong cả tháp cổ làm bằng gỗ, trên gỗ chỉ quét một lớp sơn dầu, nay đã oxy hóa gần hết, lộ ra màu gỗ cũ. Chúng tôi xuống đến tầng cao nhất của tháp cổ, là một gian phòng nho nhỏ, trong đó thờ ba tượng thần, tượng thần không biết làm bằng vật liệu gì, đã mọc đầy những nấm, có thể là sinh vật hữu cơ, Bàn Tử nói có thể là người lột xác. Nhưng đã không nhìn ra hình thù.
Muộn Du Bình nhảy lên xà ngang, vá lại lỗ hổng chúng tôi tiến vào, bên trong một vùng tối đen, tất cả đều bật đèn pin. Chúng tôi đều ngửi thấy trong không khí có một thứ mùi như diêm sinh. Tôi thầm nghĩ đáy tháp này phải chăng rất sâu, thông sâu vào khe hở dưới lòng đất, những mùi này là hơi đất từ sâu trong tầng nham thạch.
Trên sàn nhà trong tháp có một lớp gì đó như rêu xanh, màu xanh sẫm, đi trên đó vô cùng trơn, nhưng hẳn không nguy hiểm. Đèn pin chiếu lên có thể phản xạ ảnh ngược của chúng tôi.
Tôi tỉ mỉ quan sát xung quanh, đèn pin chiếu đến tầng dưới khung vuông, trên xà ngang của tháp, treo một bức hoành phi, vàng dát trên đó đã bong tróc, viết bốn chữ Thanh Dương Mạt Kiếp.
Cả đám người nghi hoặc, trong lòng tôi mừng thầm, cuối cùng cũng có một kiến thức mà tôi biết, không ngờ mọi người quan sát một chốc, lại không ai đặt câu hỏi.
Mắt thấy cả đám người định đi xuống, tôi chỉ đành ho khan một tiếng, cao giọng nói: "Diệu thay, các vị hiền huynh, mời nhìn hoành phi này, Thanh Dương Mạt Kiếp đến từ tam kỳ Mạt Kiếp trong Kim Đồng giáo, tam kỳ Mạt Kiếp này, chính là một trong những giáo nghĩa cơ bản của Kim Đồng giáo, tam kỳ này chia làm, Thanh Dương kỳ, Hồng Dương kỳ, Bạch Dương kỳ, kỳ kiếp thứ nhất, bắt đầu từ Phục Hy, đến Chu vương Quý(1) thì kết thúc, một ngàn tám trăm tám mươi sáu năm. Đây gọi là kỳ Thanh Dương kiếp.
Người Trung Quốc thường nói gặp chín tất loạn(2), chính là bắt đầu từ Thanh Dương kiếp, khi đó định ra chín kiếp, tên gọi "Long Hán thủy kiếp". Mỗi chín năm sẽ xảy ra lũ lụt một lần. Đây là giáo nghĩa cơ bản của Vô Sinh quỷ mẫu. Theo tôi thấy đây là biên từ thần thoại Trung Quốc và nội dung một vài kinh văn Ấn Độ.
Nói như vậy, ba tượng thần mục nát này, hẳn là Nhiên Đăng cổ phật, Phục Hy, và Dao Trì Kim mẫu.
Đây là ba vị thần cứu thế trong Thanh Dương kiếp theo nhận định của Kim Đồng giáo, tuy nhìn từ hiện tại, giáo này giống như Biệt đội siêu anh hùng. Nhưng khi đó đạo Nho Thích không phân biệt, lão bách tính xem không hiểu.
Tôi đại khái phân tích kết cấu chính của tháp này chia làm ba tầng, phía dưới hẳn là Hồng Dương Mạt Kiếp, dưới đó sẽ còn có ba vị thần cứu thế của Hồng Dương kiếp. Cuối cùng là Bạch Dương Mạt Kiếp.
Tôi trông chờ ánh mắt tán thưởng của bọn họ ném tới mình, nhưng bọn họ cẩn trọng đi xuống cầu thang mục nát. Không để ý đến tôi.
Đến tầng thứ hai, kết cấu tầng thứ hai rất kỳ quái, cao hơn tầng đỉnh của chúng tôi rất nhiều, vừa cao đã cao hơn gấp bội, Bàn Tử rõ ràng vừa nãy đã xuống đây vơ vét, không kiêng nể gì, hoành phi tầng này cũng ở trên vị trí cũ, nhưng cao như vậy, tôi lại có hơi nhìn không rõ. Lúc dùng đèn pin chiếu, ban đầu tôi cho rằng trước đó mình nói đúng rồi, nhưng sau khi chiếu tới, tôi mới nhìn thấy chữ trên đó cũng không phải Hồng Dương Mạt Kiếp.
Mà là bốn chữ, Thiên Đại Sổ Kiếp.
Bàn Tử nói: "Cậu nói không chuẩn rồi. Tôi nói cậu hay, tầng bên dưới cũng không phải Hồng Dương Sổ Kiếp."
Lúc này tôi nhìn thấy sắc mặt Hắc Hạt Tử cũng không ổn lắm, tôi đối mắt với anh ta, tôi biết anh ta cũng hiểu bốn chữ này có ý nghĩa gì.
Thiên Đại Sổ là một đơn vị đo lường cổ đại của Trung Quốc, từ bản chất mà nói, đây là một đơn vị đo lường vô cùng khổng lồ. Đại khái là: 10^524291 (thượng sổ) 10^75 (trung sổ)
Là một sinh viên đại học, và một du học sinh, tôi và Hạt Tử hoàn toàn thắng tổ hợp còn lại trong lĩnh vực này.
Ở đây liệt kê một chút hệ thống đo lường của Trung Quốc, có thể càng thêm rõ ràng:
10^524291 (thượng sổ) 10^75 (trung sổ): thiên đại sổ (nghìn số lớn)
10^524288 (thượng sổ) 10^72(trung sổ): đại sổ (số lớn)
10^262144 (thượng sổ) 10^68(trung sổ): vô lượng (không thể cân đo)
10^131072 (thượng sổ) 10^64(trung sổ): bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng)
10^65536 (thượng sổ) 10^60(trung sổ): na do tha (phiên âm tiếng Phạn nayuta, nhiều không đếm xuể)
10^32768(thượng sổ) 10^56(trung sổ): a tăng chi (phiên âm tiếng Phạn asamkhya, vô số)
10^16384(thượng sổ) 10^52(trung sổ): Hằng hà sa (hình dung nhiều như cát sông Hằng)
10^8192(thượng sổ) 10^48(trung sổ): cực (cực kỳ)
10^4096(thượng sổ) 10^44(trung sổ): tái (đầy ắp)
10^2048(thượng sổ) 10^40(trung sổ): chính (vừa vặn)
10^1024(thượng sổ) 10^36(trung sổ): giản (hình dung nhiều bằng con suối)
10^512(thượng sổ) 10^32(trung sổ): câu (hình dung nhiều bằng cái mương)
10^256(thượng sổ) 10^28(trung sổ): nhương (hình dung nhiều bằng thân cây)
10^128(thượng sổ) 10^24(trung sổ): tỉ (triệu tỉ tỉ)
10^67(thượng sổ) 10^23(trung sổ): thiên cai (trăm nghìn tỉ tỉ)
10^66(thượng sổ) 10^22(trung sổ): bách cai (mười nghìn tỉ tỉ)
10^65(thượng sổ) 10^21(trung sổ): thập cai (nghìn tỉ tỉ)
10^64(thượng sổ) 10^20(trung sổ): cai (trăm tỉ tỉ)
10^35(thượng sổ) 10^19(trung sổ): thiên kinh (mười tỉ tỉ)
10^34(thượng sổ) 10^18(trung sổ): bách kinh (E) (tỉ tỉ, E là đơn vị Exa)
10^33(thượng sổ) 10^17(trung sổ): thập kinh (trăm triệu tỉ)
10^32(thượng sổ) 10^16(trung sổ): kinh (mười triệu tỉ)
10^19(thượng sổ) 10^15(trung sổ): thiên triệu (triệu tỉ)
10^18(thượng sổ) 10^14(trung sổ): bách triệu (trăm nghìn tỉ)
10^17(thượng sổ) 10^13(trung sổ): thập triệu (mười nghìn tỉ)
10^16(thượng sổ) 10^12(trung sổ): triệu (nghìn tỉ)
10^11: thiên ức (trăm tỉ)
10^10: bách ức (mười tỉ)
10^9: thập ức (G) (tỉ = Giga)
10^8: ức (trăm triệu)
10^7: thiên vạn (mười triệu)
10^6: bách vạn (M) (triệu = Mega)
10^5: thập vạn (trăm nghìn)
10^4: vạn (mười nghìn)
10^3: thiên (K) (nghìn = Kilo)
10^2: bách (trăm)
10^1: thập (mười)
10^0: nhất (một)
10^-1: phân (d) (một phần mười = deci)
10^-2: li (c) (một phần trăm = centi)
10^-3: hào (m) (một phần nghìn = mili)
10^-4: ti (một phần mười nghìn, hình dung bằng sợi tơ)
10^-5: hốt (một phần trăm nghìn)
10^-6: vi (μ) (một phần triệu = micron)
10^-7: tiêm (một phần mười triệu)
10^-8: sa (một phần trăm triệu, hình dung bằng hạt cát)
10^-9: trần (n) (một phần tỉ = nano, hình dung bằng hạt bụi)
10^-10: ai (một phần mười tỉ, hình dung bằng hạt nhỏ hơn hạt bụi)
10^-11: miễu (một phần trăm tỉ, hình dung đã mù mịt)
10^-12: mạc (p) (một phần nghìn tỉ = pico)
10^-13: mơ hồ (một phần mười nghìn tỉ)
10^-14: thuân tuần (một phần trăm nghìn tỉ)
10^-15: tu du (một phần triệu tỉ, hình dung trong chốc lát)
10^-16: thuấn tức (một phần mười triệu tỉ, hình dung trong nháy mắt)
10^-17: đạn chỉ (một phần trăm triệu tỉ, hình dung trong cái búng tay)
10^-18: sát na (a) (một phần tỉ tỉ = ato, hình dung lướt qua một cái)
10^-19: lục đức (một phần mười tỉ tỉ)
10^-20: hư không (một phần trăm tỉ tỉ)
10^-21: thanh tịnh (z) (một phần nghìn tỉ tỉ = zepto)
10^-24: Niết Bàn tịch tĩnh (một phần triệu tỉ tỉ)
Ở Trung Quốc cổ đại, đơn vị nhỏ nhất gọi là Niết Bàn tịch tĩnh, Thiên Đại Sổ đại diện cho con số khổng lồ, nếu tầng tiếp theo không phải Hồng Dương Mạt Kiếp, lẽ nào là Đại Sổ Mạt Kiếp sao?
Nếu là như vậy, mỗi một tầng của tháp này đại diện cho một kiếp nạn, mà kiếp nạn được sắp xếp theo đơn vị đo lường cổ đại Trung Quốc.
Tôi và Hạt Tử lập tức đi xuống tầng tiếp theo, tầng này lại cao hơn tầng trên độ cao một tầng, trên hoành phi viết: Đại Sổ Hoành Kiếp.
Tôi và Hạt Tử nhìn nhau, thầm nghĩ nếu chiếu theo cách liệt kê này, tháp này phải có bao nhiêu tầng?
Nếu là như vậy, thiết trí này mở rộng vô hạn giải thích của tam kỳ Mạt Kiếp truyền thống, cũng chính là, người xây dựng tháp này cho rằng, trước Thanh Dương Mạt Kiếp sớm nhất, trên thế giới vẫn còn có vạn vạn kiếp, nó liệt kê từng kiếp ra thành một tầng xây dựng ở đây.
Chú thích:
(1) Chu vương Quý: tức Chu Quý Lịch (chữ Hán: 周季歷) hay Cơ Quý Lịch là vị thủ lĩnh đời thứ 14 của nước Chu (tính từ thời nhà Hạ và nhà Thương) trong lịch sử Trung Quốc.
(2) Gặp chín tất loạn: Số 9 trong văn hóa Trung Quốc vừa là con số nhạy cảm vừa là con số tôn quý. Những sự kiện quan trọng như 9/9/1976 Mao Trạch Đông qua đời, 4/5/1919 bạo động học sinh Bắc Kinh, 8/10/1959 8 vạn 7 ngàn người Tạng tử vong, sau thành ngày kỷ niệm chống bạo lực Tây Tạng, ngày 4/6/1989 trước quảng trường Thiên An Môn, trấn áp bằng vũ lực tạo thành xung đột đổ máu, v.v... đều là những mốc thời gian có xuất hiện số 9.
==========
Chương 192
Đèn pin của Hắc Hạt Tử quét qua vách tường gỗ của tầng này, trên đó toàn bộ đều là những thứ trắng mịn, chúng tôi bước tới, người trên kia mới đi xuống, lúc tôi nói suy nghĩ của chúng tôi với người ở trên, Hắc Hạt Tử dùng tay cạo lớp kia khỏi vách tường, lộ ra bích họa đằng sau, lại nói với chúng tôi: "Phong cách bích họa giống như cái tôi đã thấy trong thôn câm, thi thể tiên nhân trong hang núi ở thôn câm quả nhiên chính là người Kim Đồng giáo, thôn đó cũng bắt đầu hóa câm từ thời Minh, tà giáo thời đó để thành tiên cũng không từ thủ đoạn."
Trong các ghi chép lịch sử cũng không có quá nhiều những ghi chép về bộ phận Mật giáo của Kim Đồng giáo, nếu như vậy xem ra, chuyện đã dần dần rõ ràng hơn.
Nếu phương thức thành tiên của Kim Đồng giáo là nghe sấm, một trong những giáo hoàng Kim Đồng thời đó, có thể đã tìm cách vào được lãnh thổ sông ngầm của nước Nam Hải ở thôn câm, mà nhiều đời người dân thôn câm có rất nhiều người đã từng đánh cá trong sông ngầm, tương đối hiểu về sông ngầm, cho nên giáo hoàng mới chọn thôn này, dùng cách thức đục lỗ xương sọ, khống chế cả thôn, có thể là giúp ông ta tìm kiếm bí mật nghe sấm trong nước Nam Hải, cho nên trong thôn hình thành tập tục quỷ dị như thế.
Vậy nơi này hẳn chính là tổ đình của Kim Đồng giáo, tất cả những gì bọn họ tra được, học được liên quan đến nghe sấm, hẳn đều ở trong những tháp này.
Phân tích tạm thời là, các giáo hoàng của Kim Đồng giáo có thể đã phát hiện bí mật tiếng sấm, hơn nữa thông qua tra cứu cổ tịch biết được truyền thuyết về Tây Hải Lạc Vân quốc, từ đó cảm thấy đây là một đường tắt thành tiên, vì vậy đến Phúc Kiến, vừa truyền đạo, vừa tìm kiếm Tây Hải Lạc Vân quốc, giáo hoàng ở thôn câm chính là một trong số đó, là người cuối cùng trong số họ tiến vào Tây Hải Lạc Vân quốc, lấy được bí mật nghe sấm.
Có khả năng những tổ tháp này là kiến trúc Tây Hải Lạc Vân quốc thời đó, có khả năng là giáo đồ tự mình xây nên. Những thủ hạ nghe sấm trên đầu có lỗ của ông chủ Tiêu đó, phải chăng là người của Kim Đồng giáo hiện tại? Lai lịch của ông chủ Tiêu, có liên quan đến tà giáo này?
Lần này sở dĩ chúng tôi ngờ ngờ nghệch nghệch, vẫn luôn cảm thấy chỗ nào đó tra chưa được rõ, chính là không biết tầng lịch sử này đằng sau việc nghe sấm. Lúc này tôi thở dài một hơi.
Bàn Tử ở một bên tính độ sâu của tháp, theo cách nói của tôi, hắn tính mười mấy lần, giữa đường thì tính không nổi nữa, nói với tôi: "Như cậu nói thì chúng ta phải nhanh lên, cái tháp này phỏng chừng sâu đến dưới tầng nham thạch, chúng ta cứ đi đi dừng dừng, có thể phải nửa tháng mới đi hết. Hơn nữa cậu xem, xuống dưới một tầng, mỗi tầng tượng Phật đều to hơn một cỡ, tháp cũng cao hơn một chút, đến tầng cuối cùng, cậu nói tầng đấy chắc phải cao 100 mét, chúng ta làm sao xuống?"
"Trong chế độ xây dựng cổ đại Trung Quốc không có thứ này, Trung Quốc vô cùng coi trọng quy cách, thứ không có quy cách như vậy, cũng chỉ có tà giáo dân gian mới làm ra được." tôi nói.
"Đây là Thiên tháp." Muộn Du Bình đột nhiên nói, chúng tôi nhìn y, tôi thầm nghĩ lẽ nào y lại từng gặp qua? Đột nhiên nhớ ra vừa nãy lúc tôi khoe khoang học thức, mọi người đều không phản ứng, sao y vừa nói mọi người đều nhìn y thế.
Ít nói có thể được cưng hơn.
Chúng tôi đợi Muộn Du Bình giải thích, Muộn Du Bình chỉ nói với chúng tôi một câu: "Tất cả giẫm lên dấu chân của tôi mà đi." nói rồi mặc kệ chúng tôi đi tiếp.
Hắc Hạt Tử nhìn tôi một cái, làm một dấu tay "Đi thôi", tôi thở dài một tiếng, đoàn người theo Muộn Du Bình bắt đầu đi nhanh xuống. Bàn Tử ở đằng sau hô: "Ít nhiều cũng nói mấy câu chứ, Tiểu Ca, tôi vẫn là đứa trẻ, không chịu được tò mò. Thiên tháp rốt cuộc là cái gì?"
Chương 193
Hắc Hạt Tử ngoái đầu thì thầm bên tai Bàn Tử một chút, Bàn Tử ngây ra: "Bánh trứng Thiên Tân? Con mẹ nó cậu lừa ai vậy chứ. Bánh trứng Thiên Tân coi như là đặc sản cũng nên gọi là Tân tháp."
Trong bóng tối trước mặt, Muộn Du Bình dùng tay tiện tay gõ hai cái lên vách gỗ bên cạnh, đó là ngôn ngữ gõ, nghĩa là yên lặng chút. Bàn Tử lập tức ngậm miệng, trừng Hắc Hạt Tử một cái, Hắc Hạt Tử nhếch miệng cười.
Cầu thang có rất nhiều bộ phận đã mục nát đổ sụp, lộ ra xà đá bên dưới, cũng có từng tầng từng tầng như cầu thang, nói là đi cầu thang, thực chất là đi xuống trên những xà đá này. Chỉ là không có tay vịn. Chúng tôi chỉ dám dựa vào phía trong.
Sau khi xuống được mấy tầng, ở vị trí của chúng tôi, mùi diêm sinh càng nồng, tôi vô cùng quen thuộc thứ mùi này, mấy tầng này bọn Bàn Tử hẳn chưa từng xuống, cho nên chỗ mọi người bước chậm lại, tốc độ Muộn Du Bình lại rất nhanh, dứt khoát khom người xuống, mỗi bước đều để lại một dấu chân, tất cả chúng tôi giẫm lên dấu chân không dám vượt quá nửa bước.
Xuống mỗi tầng, tôi lại phát hiện độ cao tầng này cao hơn ba đến bốn mét so với tầng trên, cho nên xuống được khoảng mười tầng, không chỉ không có chút ánh sát nào, đến tiếng mưa trên kia chúng tôi cũng không nghe thấy nữa, mùi diêm sinh trong không khí đã nồng đết mức tôi không ngửi được mùi gì khác. Cầu thang của chúng tôi cũng càng lúc càng vòng vèo, phải đi lòng vòng trên cầu thang rất lâu, mới có thể đến được phần đáy của một tầng.
Hoành phi giống như chúng tôi dự liệu, nơi này mỗi tầng, đều đại diện cho một lần Mạt Kiếp.
Mà tượng thần trong mỗi tầng, cũng càng lúc càng cao lớn, hơn nữa sau khi đi xuống, có thể cơ hội tiếp xúc với bào tử bên ngoài ít, độ mục nát của tượng thần cũng ngày một ít, lúc Muộn Du Bình dừng lại lần nữa, chúng tôi đã đến được phần chính giữa tầng tháp đại khái cao hơn 30 mét, bên dưới đèn pin chiếu đi, phần đáy vẫn ở nơi rất xa, soi ra hai bên, chúng tôi soi được tượng thần cao lớn của tầng này.
Tượng thần tầng này gần như không hề mục rữa, chỉ cần nhìn một cái, đại khái đã biết mấy tầng trên vì sao đều mục đến như thế.
Tượng thần làm bằng da người, dùng loại kỹ thuật của hình nộm da nữ, tượng thần tầng này đại khái cao nửa tầng, không biết phải dùng bao nhiêu da người. Màu sắc bề mặt tượng thần đều đã trôi hết, nhìn không ra vốn dĩ là thần gì, hiện tại thoạt nhìn chỉ là dáng vẻ trắng thô.
Tầng này chỉ có một tượng, trông có vẻ là không đủ vốn liếng.
Tầng này nhiệt độ tăng lên không ít, độ ẩm cũng vô cùng cao. Chúng tôi nhìn thấy trên vách tháp đều là một lớp vảy màu vàng, tôi gảy thử đều là diêm sinh.
"Ở đây nghỉ ngơi một lát." Muộn Du Bình nói, y nhìn xuống đáy, Bàn Tử nói: "Tiểu Ca cam đoan địa chấn không phá hỏng kết cấu."
Muộn Du Bình dùng đèn pin chiếu xuống, chúng tôi nhìn thấy phần đáy tầng này, có những thứ không bình thường. Tôi hỏi: "Là cái gì, tại sao lại nghỉ ngơi ở giữa chừng không thế này, những cầu thang này đều vô cùng không chắc chắn, tuy ở trong đều có xà đá cố định, nhưng năm tháng lâu vậy rồi, lẽ nào [...] sao?" (lỗi kỹ thuật gì đấy tự nhiên trắng một đoạn -Phi)
Muộn Du Bình trở tay đánh một cây pháo lạnh ném xuống, ánh lửa rơi xuống, rơi đến phần đáy, nháy mắt gợi lên một tầng sóng kỳ quái, chúng tôi đều nghe thấy tiếng nước.
Là nước.
Pháo lạnh chầm chậm chìm xuống nước, ở trong nước chìm xuống rất chậm.
Chúng tôi mấy mặt nhìn nhau, Bàn Tử dùng tay sờ sờ diêm sinh trên vách tường, lẩm bẩm nói: "Suối nước nóng?"
Nói rồi Bàn Tử chầm chậm cởi bỏ quần áo mình, nhìn chúng tôi, tôi biết hắn muốn làm gì, hắn muốn trực tiếp nhảy xuống, lập tức kéo hắn lại. Tuy nước rất sâu, nhưng ai biết được suối nước nóng này bao nhiêu độ, vừa xuống chín luôn thì chúng tôi có nên ăn hay không?
"Nhìn kỹ." Muộn Du Bình kéo lại sự chú ý của chúng tôi, ánh mắt chúng tôi lần nữa hướng xuống dưới, pháo lạnh chìm sâu vào trong nước rồi, chiếu ra một bóng đen hình tròn. Chìm trong đáy suối.
Chương 194
"Đó là cái mẹ gì?" Bàn Tử nhẹ giọng hỏi: "Rùa?" tôi lẳng lặng nhìn, pháo lạnh rơi xuống phía trên bóng đen đó, bởi vì quá xa lại cách tầng nước, ánh lửa rất mờ, nhìn không rõ, từ góc độ này nhìn xuống, nước suối bên dưới và bóng đen dưới nước hình thành một hình dạng con mắt.
Đây có thể chỉ là đá tảng dưới suối. Mắt Bàn Tử tốt, nheo mắt lại, lại nói: "Các cậu có thể nhìn thấy mép không, thứ này không phải một khối hoàn chỉnh, hình như là rất nhiều thứ chồng lên nhau."
Chúng tôi đều không nhìn thấy, Hắc Hạt Tử nói: "Giây phút căng thẳng kích thích lại sắp đến rồi, các bạn, lấy hàng đi."
Chúng tôi giở ba lô ra, vũ khí đều là một vài cây lang nha bổng làm sơ sài trước đó, dùng cành cây mảnh nhọn làm gai, đoàn người giống như người nguyên thủy, nhưng ít nhiều vẫn tốt hơn so với chạy phông lông. Mấy mặt nhìn nhau, đều có chút lo lắng, tình trạng thế này cho dù là ẩu đả học đường cũng không nhất định có thể thắng. Nếu dưới đó có bánh tông, e cũng sẽ cảm thấy chúng tôi không tôn trọng bọn chúng.
Nhưng sức quyến rũ của suối nước nóng quá lớn, không dễ dàng gì đến được đây, càng thêm không thể từ bỏ, Muộn Du Bình dẫn đầu chúng tôi tiếp tục đi xuống, chầm chậm xuống đến đáy tầng này.
Xuống dưới nhiệt độ càng cao, không khí càng thêm ẩm ướt, nói thật, trải qua cuộc sống dã nhân khắc nghiệt như này, suối nước nóng lúc này liền khiến tôi thấy mệt mỏi như trong phòng khách sạn năm sao. Muộn Du Bình quan sát xung quanh một lát, phía dưới đã hoàn toàn là tầng nham thạch. Năm đó người xây dựng nơi này, có thể vô cùng muốn đi đến những kỳ quan kiến trúc mỗi tầng đều cao hơn tầng trên như thế, nhưng cái này cần nhân lực vật lực cực lớn, đến được đây, phỏng chừng mọi người đều đã bỏ cuộc.
Bề mặt tất cả mọi thứ ở đây đều là lưu huỳnh thật dày, Muộn Du Bình chầm chậm thẳng người lên, chúng tôi cho rằng y đang thả lỏng thì y lại khoát tay, chúng tôi lại khom người xuống.
Hắc Hạt Tử dùng khẩu hình môi nói với tôi: "Giả vờ đấy, đừng quấy rầy cậu ta."
Muộn Du Bình quay đầu lại nhìn anh ta một cái, anh ta giơ ngón cái lên, làm một dấu giỏi giỏi. Muộn Du Bình trở tay lại đánh một cây pháo lạnh, ném vào trong nước. Theo đó đi đến mép nước nhìn.
Chúng tôi đều tụ lại, ở đây đã nhìn thấy rất rõ ràng, nhìn thấy pháo lạnh chìm xuống nước, chậm rãi chiếu sáng bóng đen bên dưới, chúng tôi liền nhìn thấy vô số thi thể trẻ em, chìm dưới đáy nước.
Những thi thể trẻ con này toàn bộ đều mặc quần áo cổ đại, trên mặt đốm xanh đốm vàng, trên người không hề có trạng thái trương phềnh, trông như những pho tượng, từng lớp từng lớp, không thể đếm được có bao nhiêu.
"Giáo phái này điên rồi." Bàn Tử lắc đầu dùng khẩu hình nói.
Tôi thầm thở dài trong lòng, những thi thể trẻ con này từ ba bốn tuổi, đến sáu bảy tuổi không đồng đều, hiển nhiên đều đã qua xử lý, có một vài chỗ xử lý không tốt, có thể nhìn thấy đã héo rút thành túi rỗng bằng da nhìn như động vật kỳ quái. Xem trang trí của bọn trẻ đều rực rỡ, đầm nước này có thể là một lò đan, không biết là loại pháp thuật âm độc nào, luyện chế đan dược ở đây.
Đồng thời chúng tôi còn nhìn thấy, trên mình những thi thể trẻ con này, đều có từng sợi từng sợi gì đó như dây đai màu trắng kỳ quái, hiện tại đã bị lưu huỳnh nhuộm hoàn toàn thành màu vàng, thò vào nơi sâu nhất trong suối nước nóng.
"Những thứ đó là gì?" Bàn Tử hỏi.
Hắc Hạt Tử dùng khẩu hình trả lời: "Đó có thể là đuôi."
"Đuôi?" Bàn Tử kinh ngạc há hốc mồm.
Hắc Hạt Tử nói: "Kim Đồng giáo còn gọi là Văn Hương giáo, đều nói Văn Hương giáo đến từ Vương Sâm của Thạch Phật Khẩu ở Loan Châu, Hà Bắc, ông ta từng dạy một con hồ ly, hồ ly cắt đuôi tặng ông ta, có hương thơm lạ xộc vào mũi." Muộn Du Bình ngoái đầu lại: "Không phải, bọn họ dùng trẻ con câu thứ gì đó trong đầm nước này."
Chương 195
Bàn Tử không thể che giấu vẻ mặt kinh khiếp của mình: "Câu? Dùng con nít để câu? Câu cái gì?"
Pháo lạnh dần dần lụi tắt, bọn trẻ bên dưới biến mất vào bóng tối, chỉ còn lại tia sáng đèn pin của chúng tôi, tôi chiếu xuống đầm nước, ánh đèn pin không xuyên qua mặt nước được quá sâu, đã nhìn không rõ nữa.
Tôi thở dài một tiếng, vò vò đầu, nhìn Muộn Du Bình, ánh mắt Muộn Du Bình vẫn nhìn mặt nước, "Dưới nước có thứ gì ăn trẻ con sao, nhưng bọn trẻ đều ở đó, có phải mê tín tà giáo không."
Muộn Du Bình lại đánh một cây pháo lạnh, Bàn Tử lập tức nói: "Tiểu Ca cậu kiềm chế chút, lần này chúng ta là lập nghiệp, không có nhiều pháo lạnh như thế, chỗ tôi còn ba cây, chỗ Ngô Tà còn hai cây, chỉ còn bấy nhiêu thôi." Muộn Du Bình lần này rõ ràng là có mục đích, y đợi rồi đợi, nhắm chuẩn cây pháo vào một vị trí, ném xuống.
Pháo lần này từ từ chìm xuống sát bờ suối, rơi xuống bên cạnh những xác trẻ em, rơi đến nơi sâu hơn, chúng tôi nhìn thấy, phía dưới xác trẻ em, trên vách con suối có một thứ, là một hình vòm cực lớn, vắt ngang đáy suối nước, chắc được điêu khắc bằng đá. Muộn Du Bình nói: "Những xác trẻ con này đều đã được ngâm trong kịch độc, những người này dùng xác trẻ con câu thứ đó ở đây, muốn độc chết nó."
Hắc Hạt Tử dùng tay chạm chạm mặt nước, "Nước ở đây độ ấm vẫn ổn, có khi nào có cá gì không."
"Những thi thể trẻ con này đều ở đây, chứng tỏ thứ bên dưới rất thông minh." tôi nói, "Nhưng vì sao đều dùng con nít, nếu là động vật, dùng thịt heo không được à?"
Trong truyền thuyết cổ đại, cúng tế Hà Bá đều dùng đồng nam đồng nữ hoặc là con gái, cúng tế chiến thần nông thần đều dùng nam, nhưng lúc cúng tế, là mang lòng sợ hãi và kính nể thần, ở đây lại muốn độc chết thứ bên dưới, có thể không liên quan đến cúng tế thông thường.
"Đợi một chút." Bàn Tử nói, "Ở quê tôi tôi từng nghe mấy đạo sĩ nói, trước đây lúc xây cầu, đặc biệt là cầu lớn, phải dùng trẻ con để cúng tế, những lễ tế dùng trẻ con khác rất ít, cậu nói xem, dưới suối này, thứ đó có phải là một cái cầu không?"
Chúng tôi cẩn thận nhìn cổng vòm kia, quả thực rất giống một cây cầu đá, hai bên còn có bóng đen, hình như hai bên đều có động huyệt.
"Thần cầu độc chết được sao?" Bàn Tử lại hỏi Muộn Du Bình, có phải cậu nhớ nhầm không, trí nhớ vốn đã không tốt.
Muộn Du Bình nhìn Bàn Tử một cái, tôi cảm thấy ý y là: Hay là anh xuống xem thử. Bàn Tử không hiểu, giở kíp mìn ra: "Thứ bị độc không chết nhiều lắm, thứ bị nổ không chết tôi chưa từng thấy, cậu cảm thấy có thứ gì ở bên dưới, hay là chúng ta lại câu lần nữa, lần này dùng kíp mìn, có điều nhiều năm như vậy rồi, cho dù bên dưới có thứ gì, hẳn cũng đã chết từ lâu."
Tôi nói: "Vừa nãy anh nói anh vẫn là đứa trẻ, vậy chỉ có thể dựa vào anh thôi."
Hắc Hạt Tử ngẩng đầu: "Tháp xây đến đây thì đào ra con suối, sẽ không ngừng lại như thế, bọn họ chắc chắn tiếp tục xây dựng xuống, nhưng nơi này đã xuất hiện tầng nham thanh, đào móc vô cùng khó khăn, có thể thông qua cầu đá bên dưới đổi một phương hướng tiếp tục đào móc. Bây giờ chúng ta vẫn chưa thu được gì, nhưng vừa nãy ở trên kia, nấm đất như vậy không chỉ có một cái, hay là chúng ta trở lên đổi cái khác đi xuống?"
Ánh lửa dần tối lại.
Ngay lúc này, đột nhiên tất cả chúng tôi đều nhìn thấy, trên mặt nước chợt tõm một tiếng, sóng nước lan ra, tựa như có thứ gì đó từ trên xà ngang trên cao rơi xuống. Rơi vào giữa đầm nước.
Tiếp đó, lại thêm hai ba cái, tóc, tóc, tóc, ba gợn sóng, chúng tôi ngẩng đầu, ánh đèn pin chiếu lên, liền trông thấy trên đỉnh của tầng này, treo một thứ khổng lồ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip